Tuy không thể kịp bão cho mọi người nhưng vì chúc mừng truyện được 500 phiếu nên Y sẽ đăng hai chương nhé =3=
CHƯƠNG 21: ĐÂU MỚI THỰC SỰ LÀ CON NGƯỜI CẬU?
Tác giả: Bạch Vân Tử Y
===o0o===
Thời điểm Tần Liệt thông qua thông tấn khí báo cáo tình hình cho Tần phụ, bản năng lại có cảm giác rằng thiếu niên đang ở gần đây. Lần này hắn không ngại mà sử dụng tinh thần lực để tìm kiếm vị trí của cậu, kết quả thấy được thiếu niên đang giấu mình sau cái cây cách chỗ Tần Liệt đứng vài thước. Bởi vì dùng tinh thần lực nên Tần Liệt càng thấy rõ ràng hình ảnh của Trịnh Bân hiện tại. Thiếu niên hôm nay lại mặc một bộ đồ trắng, nhưng không phải quân phục mà càng giống như đồ mặc ở nhà hơn.
Đây là do Trịnh Bân dùng thông tấn khí mua được vào hai ngày trước, những bộ không giống cho người mặc của chủ nhân cũ cậu đã để Thập Tứ đem đi hết, muốn cho muốn bán hay muốn huỷ diệt Trịnh Bân không quan tâm, chỉ cần đừng để nó xuất hiện lại trong tầm mắt cậu là được. Trịnh Bân không cách nào thấm nổi mắt thẩm mỹ của Trịnh Thành Hi, chẳng hiểu sao cậu ta có thể nhìn ra những bộ đồ đó đẹp được, thật là phí tiền, bảo sao bị người ghét là đúng thôi. Nhìn những bộ quần áo cậu mua xem, vừa đơn giản không cầu kì nhưng phối lên lại phù hợp với khí chất của Trịnh Bân hiện tại, mang cảm giác thanh tân thoải mái, dù sao thân thể này vẫn chưa trưởng thành, nên ăn mặc cho đúng tuổi của mình thôi.
Tần Liệt vừa nhìn thiếu niên vừa thầm nghĩ mỗi lần gặp cậu lại có cảm nhận không giống nhau. Đầu tiên là một Trịnh Thành Hi tính cách nát bét thích ăn mặc lố lăng, không có chí tiến thủ lại hay mơ mộng cao vời, hơn nữa còn không từ thủ đoạn để mong có được sự chú ý của Tần Liệt, cái hình tượng này cứ duy trì từ bé đến lớn, dần thành trò cười trong mắt toàn dân Trung Ương Tinh.
Tiếp theo là một Trịnh Thành Hi như sao chép hoàn toàn khí chất và tính cách của Tần Liệt, không chỉ thay đổi cách ăn mặc đầu tóc mà cái mặt còn than hơn cả hắn, chỉ cần khiến thiếu niên không vui cậu ấy sẽ toả khí lạnh đông chết ngươi, cùng với thái độ cương quyết khi nói ra ý định của mình. Mọi người đều cho rằng cậu đang giả bộ vì hắn, nhưng hắn biết cậu không phải. Người có khí chất tương đồng thường sẽ dễ nhận ra nhau, vì họ như đang thấy chính bản thân trong gương vậy, cho nên đánh giả của Tần Liệt khi nhìn Trịnh Thành Hi lúc ấy không thể sai được.
Có điều hôm nay Tần Liệt lại biết được một hình ảnh khác của Trịnh Thành Hi. Trịnh Thành Hi đứng dưới tàng cây nhìn lên bầu trời cao vút, ánh mắt si mê nhưng không nhiễm dục vọng, cơn gió thổi nhè nhẹ khiến thiếu niên như muốn bay lên vậy, và thứ khiến cho Tần Liệt ngẩn ngơ chính là nụ cười trong sáng mang theo nét thơ ngây của cậu.
Nhiều hình ảnh khác nhau nhưng hội tụ trên một con người trước nay luôn bị mọi người khinh mạt rẻ rúng, Tần Liệt tự hỏi không biết đâu mới là con người thật của Trịnh Thành Hi? Nhưng có lẽ điều hắn càng thắc mắc hơn là nguyên nhân khiến thiếu niên có thể tác động đến mình. Bởi vậy, Tần Liệt quyết định gặp trực tiếp để hỏi cậu.
Sau khi ngắt liên lạc với Tần thượng tướng, Tần Liệt không tiếng động đi về phía Trịnh Bân. Lúc này mọi người còn đang mải nhìn khung cảnh trên không trung nên chẳng ai để ý có người rời đi cả, thậm chí là Trịnh Bân cũng không phát hiện ra có người đang tiếp cận mình.
“Sao cậu lại ở đây?”
Trịnh Bân bận si mê quan sát nghệ thuật vừa nghe thấy tiếng nói liền giật mình quay ngoắt lại, vừa hay đụng phải ánh mắt sắc bén của Tần Liệt đang chĩa thẳng vào chính mình. A, hắn nhìn thấy cậu sao? Trịnh Bân theo quán tính lùi lại một bước, lưng chạm vào thân cây, ánh mắt hoảng hốt không dám nhìn về phía trước, trong đầu vội vã gọi Tiểu Bảo Bối:
“Tiểu Bảo Bối, cậu đâu rồi? Hết thời gian rồi sao? Sao Tần Liệt lại thấy tôi?”
“Cái này á hả? Sớm hết lâu rồi, ai bảo cậu không kết thúc sớm, còn muốn trang bức làm màu. Lần này không phải do tôi nha.” Tiểu Bảo Bối đúng lý hợp tình đáp lại. Hí hí, còn lâu nó mới nói nó cố tình không nhắc kí chủ rời đi trước khi nam chính đến đâu.
Khụ, xem ra lần này là lỗi do Trịnh Bân cậu rồi. Nhưng mà làm sao bây giờ, cậu rất muốn chạy trốn khỏi đây, không thể vì đối phương mà dùng kỹ năng được, dùng kỹ năng thì mai cậu không thể đi thi.
Đúng lúc này Trịnh Bân cảm thấy có hơi thở dần áp sát về phía mình, lúc cậu ngẩng đầu lên thì đã thấy Tần Liệt không biết từ lúc nào tiến lại gần cậu còn chống một tay vào thân cây phía sau lưng mình, ánh mắt nhìn xuống có chút nguy hiểm. Đây là muốn làm tư thế bakedon trong truyền thuyết sao? Má ơi con muốn rời khỏi đây.
“Sao không nhìn tôi?” Tần Liệt nhướn mày khó hiểu “Không phải cậu thích tôi sao? Như thế nào hiện tại né tránh?”
Trịnh Bân lúc này gấp muốn hỏng người luôn. Cậu không dám nhìn đối phương, lại bị khí thế của hắn áp chế làm toàn thân bủn rủn không thể chạy trốn, Tiểu Bảo Bối chết tiệt sớm đem con bỏ chợ ở một bên xem trò vui rồi, làm gì có khả năng đứng ra giúp đỡ cậu. Làm thế nào đây. làm thế nào đây???
“A, đàn chim biết mất rồi.” Đúng lúc này ở phía trước có tiếng thốt lên kinh thán, Tần Liệt nghe vậy cũng ngẩng đầu lên quan sát. Bầy chim hạc kia quả thật đã biến mất, cũng giống như khi chúng xuất hiện vậy, quá mức đột ngột khiến người không thể phòng bị. Chúng nó là chim thật sao? Nếu là chim thật thì không thể biến mất nhanh như vậy được.
Trong khi Tần Liệt phân tâm quan sát trên không trung, Trịnh Bân tranh thủ lách qua khỏi tay hắn rồi cắm đầu cắm cổ chạy về phòng. Vừa về đến phòng Trịnh Bân đã lập tức nhào lên giường lăn lộn, hai má đỏ hây không biết là do chạy một quãng đường dài hay do xấu hổ. Hic, đúng là doạ chết cậu, Trịnh Bân còn tưởng mình sắp ngất ra đến nơi, may là vì bị Tần Liệt xuất hiện hù một trận khiến cậu theo bản năng thu năng lực lại, những con hạc giấy sử dụng một lần không có sự thao khống tư nhiên sẽ biến thành tro bụi rồi bay mất. Vì huyễn cảnh biến mất sẽ gây chú ý của mọi người, kể cả Tần Liệt cũng vậy, nên Trịnh Bân có thể nhân lúc đó mà chạy trốn. Cũng không biết Tần Liệt hôm nay bị làm sao nữa, lại dùng tư thế kia với cậu, người ta là thẳng nam, thẳng nam, thằng nam đấy (điều quan trọng nhắc lại ba lần). Cơ mà nhìn đối phương ở khoảng cách gần trông cũng đẹp trai ghê. (Y: Cưng lật mặt nhanh quá rồi =.,=) Được rồi không quan tâm nữa, vẫn là đi xem phần thường nhiệm vụ thôi ~ (^o^)/
Mà Tần Liệt bên kia sớm phát hiện tên nhóc nào đó chạy trốn thì hơi cau mày, trong lòng không rõ đang có suy tính gì. Hắn đem lưng dựa vào thân cây mà thiếu niên từng dựa trước đó, ánh mắt xen qua tàng cây nhìn thấy bầu trời bắt đầu điểm sao. Xem ra cậu ta cũng có bí mật không muốn cho người biết, quan trọng hơn là đối phương chẳng có vẻ gì là thích mình như biểu hiện trước kia. Điều này khiến một Tần Liệt chỉ quan tâm đến huấn luyện có khát vọng muốn nhìn thấu một người. Ngày mai là kì thi rồi, để xem Trịnh Thành Hi sẽ biểu hiện ra sao, hắn rất mong chờ.
“Tần đại ca, anh làm gì ở đây vậy?”
Thì ra là Trịnh Hâm, lúc bầy chim biến mất cô mới phân tâm nhìn Tần Liệt một chút, kết quả là không biết đối phương đã rời đi từ lúc nào. Trong khi mọi người còn đang nhốn nháo tìm hiểu lí do, cô lại chạt đi khắp nơi tìm hắn. Chạy một hồi mới phát hiện đối phương đang đứng bên gốc cây không biết đang nghĩ gì. Trịnh Hâm sẽ chẳng tự dát vàng lên mặt cho rằng đối phương đang nghĩ đến mình, có thể là anh ấy phát hiện được manh mối gì đó về điển tích ngàn hạc kia nên mải suy nghĩ thôi.
“Không có gì. Tôi trở về.”
Tần Liệt bị Trịnh Hâm cắt mạch suy nghĩ liền không vui, sau khi trả lời qua loa với cô thì trở về chỗ mẹ mình đang đứng để cùng về nhà. Nói ra cũng thật mất công cho Tần phụ và binh đoàn của ông phí thời gian tập kích gần đây, còn sợ bầy chim sẽ gây nguy hiểm gì, ai ngờ chúng nó xuất hiện là để chúc thọ mà thôi, làm xong nhiệm vụ thì tự động biến mất. Cũng không biết vị cường giả nào làm ra sự việc này, không hề thông báo trước gì hết, càng không có manh mối, làm cả cái Trung Ương Tinh nháo nhào vừa hưng phấn vừa sợ hãi. Mỗi công dân đều có ghi chép thông tin cá nhân và cấp bậc chức nghiệp, mà theo như Tần thượng tướng nhớ thì Thuần Thú Sư đỉnh cấp ở Từ Á tinh hệ chỉ có mười người, trong đó có một vị là Mạnh lão gia tử của Mạnh gia, các vị còn lại cũng không ngụ ở Trung Ương Tinh mà phân bố ở tinh cầu khác. Có điều đa số những Thuần Thú Sư đỉnh cấp này Tần thượng tướng đều đã gặp, nhưng không ai có khả năng làm ra kỳ cảnh bậc này, chẳng Từ Á tinh hệ xuất hiện vị Thuần Thú Sư đỉnh cấp thứ mười một? Nếu là thật thì đây chính là tin tức lớn, ông nhất định phải điều tra rõ ràng.
CHƯƠNG 21: ĐÂU MỚI THỰC SỰ LÀ CON NGƯỜI CẬU?
Tác giả: Bạch Vân Tử Y
===o0o===
Thời điểm Tần Liệt thông qua thông tấn khí báo cáo tình hình cho Tần phụ, bản năng lại có cảm giác rằng thiếu niên đang ở gần đây. Lần này hắn không ngại mà sử dụng tinh thần lực để tìm kiếm vị trí của cậu, kết quả thấy được thiếu niên đang giấu mình sau cái cây cách chỗ Tần Liệt đứng vài thước. Bởi vì dùng tinh thần lực nên Tần Liệt càng thấy rõ ràng hình ảnh của Trịnh Bân hiện tại. Thiếu niên hôm nay lại mặc một bộ đồ trắng, nhưng không phải quân phục mà càng giống như đồ mặc ở nhà hơn.
Đây là do Trịnh Bân dùng thông tấn khí mua được vào hai ngày trước, những bộ không giống cho người mặc của chủ nhân cũ cậu đã để Thập Tứ đem đi hết, muốn cho muốn bán hay muốn huỷ diệt Trịnh Bân không quan tâm, chỉ cần đừng để nó xuất hiện lại trong tầm mắt cậu là được. Trịnh Bân không cách nào thấm nổi mắt thẩm mỹ của Trịnh Thành Hi, chẳng hiểu sao cậu ta có thể nhìn ra những bộ đồ đó đẹp được, thật là phí tiền, bảo sao bị người ghét là đúng thôi. Nhìn những bộ quần áo cậu mua xem, vừa đơn giản không cầu kì nhưng phối lên lại phù hợp với khí chất của Trịnh Bân hiện tại, mang cảm giác thanh tân thoải mái, dù sao thân thể này vẫn chưa trưởng thành, nên ăn mặc cho đúng tuổi của mình thôi.
Tần Liệt vừa nhìn thiếu niên vừa thầm nghĩ mỗi lần gặp cậu lại có cảm nhận không giống nhau. Đầu tiên là một Trịnh Thành Hi tính cách nát bét thích ăn mặc lố lăng, không có chí tiến thủ lại hay mơ mộng cao vời, hơn nữa còn không từ thủ đoạn để mong có được sự chú ý của Tần Liệt, cái hình tượng này cứ duy trì từ bé đến lớn, dần thành trò cười trong mắt toàn dân Trung Ương Tinh.
Tiếp theo là một Trịnh Thành Hi như sao chép hoàn toàn khí chất và tính cách của Tần Liệt, không chỉ thay đổi cách ăn mặc đầu tóc mà cái mặt còn than hơn cả hắn, chỉ cần khiến thiếu niên không vui cậu ấy sẽ toả khí lạnh đông chết ngươi, cùng với thái độ cương quyết khi nói ra ý định của mình. Mọi người đều cho rằng cậu đang giả bộ vì hắn, nhưng hắn biết cậu không phải. Người có khí chất tương đồng thường sẽ dễ nhận ra nhau, vì họ như đang thấy chính bản thân trong gương vậy, cho nên đánh giả của Tần Liệt khi nhìn Trịnh Thành Hi lúc ấy không thể sai được.
Có điều hôm nay Tần Liệt lại biết được một hình ảnh khác của Trịnh Thành Hi. Trịnh Thành Hi đứng dưới tàng cây nhìn lên bầu trời cao vút, ánh mắt si mê nhưng không nhiễm dục vọng, cơn gió thổi nhè nhẹ khiến thiếu niên như muốn bay lên vậy, và thứ khiến cho Tần Liệt ngẩn ngơ chính là nụ cười trong sáng mang theo nét thơ ngây của cậu.
Nhiều hình ảnh khác nhau nhưng hội tụ trên một con người trước nay luôn bị mọi người khinh mạt rẻ rúng, Tần Liệt tự hỏi không biết đâu mới là con người thật của Trịnh Thành Hi? Nhưng có lẽ điều hắn càng thắc mắc hơn là nguyên nhân khiến thiếu niên có thể tác động đến mình. Bởi vậy, Tần Liệt quyết định gặp trực tiếp để hỏi cậu.
Sau khi ngắt liên lạc với Tần thượng tướng, Tần Liệt không tiếng động đi về phía Trịnh Bân. Lúc này mọi người còn đang mải nhìn khung cảnh trên không trung nên chẳng ai để ý có người rời đi cả, thậm chí là Trịnh Bân cũng không phát hiện ra có người đang tiếp cận mình.
“Sao cậu lại ở đây?”
Trịnh Bân bận si mê quan sát nghệ thuật vừa nghe thấy tiếng nói liền giật mình quay ngoắt lại, vừa hay đụng phải ánh mắt sắc bén của Tần Liệt đang chĩa thẳng vào chính mình. A, hắn nhìn thấy cậu sao? Trịnh Bân theo quán tính lùi lại một bước, lưng chạm vào thân cây, ánh mắt hoảng hốt không dám nhìn về phía trước, trong đầu vội vã gọi Tiểu Bảo Bối:
“Tiểu Bảo Bối, cậu đâu rồi? Hết thời gian rồi sao? Sao Tần Liệt lại thấy tôi?”
“Cái này á hả? Sớm hết lâu rồi, ai bảo cậu không kết thúc sớm, còn muốn trang bức làm màu. Lần này không phải do tôi nha.” Tiểu Bảo Bối đúng lý hợp tình đáp lại. Hí hí, còn lâu nó mới nói nó cố tình không nhắc kí chủ rời đi trước khi nam chính đến đâu.
Khụ, xem ra lần này là lỗi do Trịnh Bân cậu rồi. Nhưng mà làm sao bây giờ, cậu rất muốn chạy trốn khỏi đây, không thể vì đối phương mà dùng kỹ năng được, dùng kỹ năng thì mai cậu không thể đi thi.
Đúng lúc này Trịnh Bân cảm thấy có hơi thở dần áp sát về phía mình, lúc cậu ngẩng đầu lên thì đã thấy Tần Liệt không biết từ lúc nào tiến lại gần cậu còn chống một tay vào thân cây phía sau lưng mình, ánh mắt nhìn xuống có chút nguy hiểm. Đây là muốn làm tư thế bakedon trong truyền thuyết sao? Má ơi con muốn rời khỏi đây.
“Sao không nhìn tôi?” Tần Liệt nhướn mày khó hiểu “Không phải cậu thích tôi sao? Như thế nào hiện tại né tránh?”
Trịnh Bân lúc này gấp muốn hỏng người luôn. Cậu không dám nhìn đối phương, lại bị khí thế của hắn áp chế làm toàn thân bủn rủn không thể chạy trốn, Tiểu Bảo Bối chết tiệt sớm đem con bỏ chợ ở một bên xem trò vui rồi, làm gì có khả năng đứng ra giúp đỡ cậu. Làm thế nào đây. làm thế nào đây???
“A, đàn chim biết mất rồi.” Đúng lúc này ở phía trước có tiếng thốt lên kinh thán, Tần Liệt nghe vậy cũng ngẩng đầu lên quan sát. Bầy chim hạc kia quả thật đã biến mất, cũng giống như khi chúng xuất hiện vậy, quá mức đột ngột khiến người không thể phòng bị. Chúng nó là chim thật sao? Nếu là chim thật thì không thể biến mất nhanh như vậy được.
Trong khi Tần Liệt phân tâm quan sát trên không trung, Trịnh Bân tranh thủ lách qua khỏi tay hắn rồi cắm đầu cắm cổ chạy về phòng. Vừa về đến phòng Trịnh Bân đã lập tức nhào lên giường lăn lộn, hai má đỏ hây không biết là do chạy một quãng đường dài hay do xấu hổ. Hic, đúng là doạ chết cậu, Trịnh Bân còn tưởng mình sắp ngất ra đến nơi, may là vì bị Tần Liệt xuất hiện hù một trận khiến cậu theo bản năng thu năng lực lại, những con hạc giấy sử dụng một lần không có sự thao khống tư nhiên sẽ biến thành tro bụi rồi bay mất. Vì huyễn cảnh biến mất sẽ gây chú ý của mọi người, kể cả Tần Liệt cũng vậy, nên Trịnh Bân có thể nhân lúc đó mà chạy trốn. Cũng không biết Tần Liệt hôm nay bị làm sao nữa, lại dùng tư thế kia với cậu, người ta là thẳng nam, thẳng nam, thằng nam đấy (điều quan trọng nhắc lại ba lần). Cơ mà nhìn đối phương ở khoảng cách gần trông cũng đẹp trai ghê. (Y: Cưng lật mặt nhanh quá rồi =.,=) Được rồi không quan tâm nữa, vẫn là đi xem phần thường nhiệm vụ thôi ~ (^o^)/
Mà Tần Liệt bên kia sớm phát hiện tên nhóc nào đó chạy trốn thì hơi cau mày, trong lòng không rõ đang có suy tính gì. Hắn đem lưng dựa vào thân cây mà thiếu niên từng dựa trước đó, ánh mắt xen qua tàng cây nhìn thấy bầu trời bắt đầu điểm sao. Xem ra cậu ta cũng có bí mật không muốn cho người biết, quan trọng hơn là đối phương chẳng có vẻ gì là thích mình như biểu hiện trước kia. Điều này khiến một Tần Liệt chỉ quan tâm đến huấn luyện có khát vọng muốn nhìn thấu một người. Ngày mai là kì thi rồi, để xem Trịnh Thành Hi sẽ biểu hiện ra sao, hắn rất mong chờ.
“Tần đại ca, anh làm gì ở đây vậy?”
Thì ra là Trịnh Hâm, lúc bầy chim biến mất cô mới phân tâm nhìn Tần Liệt một chút, kết quả là không biết đối phương đã rời đi từ lúc nào. Trong khi mọi người còn đang nhốn nháo tìm hiểu lí do, cô lại chạt đi khắp nơi tìm hắn. Chạy một hồi mới phát hiện đối phương đang đứng bên gốc cây không biết đang nghĩ gì. Trịnh Hâm sẽ chẳng tự dát vàng lên mặt cho rằng đối phương đang nghĩ đến mình, có thể là anh ấy phát hiện được manh mối gì đó về điển tích ngàn hạc kia nên mải suy nghĩ thôi.
“Không có gì. Tôi trở về.”
Tần Liệt bị Trịnh Hâm cắt mạch suy nghĩ liền không vui, sau khi trả lời qua loa với cô thì trở về chỗ mẹ mình đang đứng để cùng về nhà. Nói ra cũng thật mất công cho Tần phụ và binh đoàn của ông phí thời gian tập kích gần đây, còn sợ bầy chim sẽ gây nguy hiểm gì, ai ngờ chúng nó xuất hiện là để chúc thọ mà thôi, làm xong nhiệm vụ thì tự động biến mất. Cũng không biết vị cường giả nào làm ra sự việc này, không hề thông báo trước gì hết, càng không có manh mối, làm cả cái Trung Ương Tinh nháo nhào vừa hưng phấn vừa sợ hãi. Mỗi công dân đều có ghi chép thông tin cá nhân và cấp bậc chức nghiệp, mà theo như Tần thượng tướng nhớ thì Thuần Thú Sư đỉnh cấp ở Từ Á tinh hệ chỉ có mười người, trong đó có một vị là Mạnh lão gia tử của Mạnh gia, các vị còn lại cũng không ngụ ở Trung Ương Tinh mà phân bố ở tinh cầu khác. Có điều đa số những Thuần Thú Sư đỉnh cấp này Tần thượng tướng đều đã gặp, nhưng không ai có khả năng làm ra kỳ cảnh bậc này, chẳng Từ Á tinh hệ xuất hiện vị Thuần Thú Sư đỉnh cấp thứ mười một? Nếu là thật thì đây chính là tin tức lớn, ông nhất định phải điều tra rõ ràng.
Danh sách chương