Tác giả: Bạch Vân Tử Y

===o0o===

"Nghe như lời Tiểu Bảo Bối cậu thì tôi là một Huyền Hình Sư? Như vậy không phải tôi sẽ gặp nguy hiểm sao?" Trịnh Bân trầm mặc nghe một hồi thì giật mình la lên. Không phải chứ, Trịnh Bân đã từng đọc nhiều tiểu thuyết tinh tế lắm, trong những tiểu thuyết ấy cũng nhắc đến các văn minh cao cấp. Mà thường các văn minh cao cấp này luôn mang vai trò trùm phản diện cuối cùng đối chiến cùng nhân vật chính, tuy rằng bình thường phe nhân vật chính sẽ thắng, nhưng sự tình này chuyển sang người cậu thì không giống.

Thứ nhất cậu không phải là nhân vật chính. Thứ hai người tầng văn minh cao cấp kia sẽ không gây chiến tranh với tầng văn minh này mà chỉ truy lùng những Huyễn Hình Sư có tinh thần lực đặc biệt, và hiện tại Huyễn Hình Sư đều đã trốn sang một không gian khác khiến họ không thể tìm được, bởi thế trung tâm mục tiêu sẽ chuyển sang Huyễn Hình Sư duy nhất còn lại ở tầng văn minh này là Trịnh Bân cậu đây.

Cho nên không cần nghĩ cũng biết Trịnh Bân sắp gặp phải hoạ sát thân. Vừa sống lại chưa kịp thích nghi cuộc sống mới đã phải lo ngại tính mạng sau này có thể lâm vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Trịnh Bân đã sớm khóc trong lòng đến hỏng người rồi. Liệu có lối đi nào cho cậu sống bình yên một chút không? Trịnh Bân thà làm một phế vật ăn không ngồi rồi còn hơn.

"Cái đó cậu không phải lo, có bản hệ thống ở đây bọn họ không thể nào phát hiện ra cậu đâu." Trừ khi cậu thi triển năng lực trước mặt họ. Đương nhiên câu cuối cùng Tiểu Bảo Bối sẽ không nói ra. Nó không muốn kí chủ manh ngốc bị doạ sợ thêm đâu.

Thực tế Tiểu Bảo Bối cũng không ngờ tinh thần lực của Trịnh Bân đặc biệt như vậy. Hệ thống nó được thiết lập để giúp cho kí chủ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, cũng tức là từ những chỉ số thông kê lấy từ kí chủ để từ đó đưa ra phương án thích hợp. Lại nói kí chủ của nó còn là người có tế bào nghệ thuật rất đỉnh cấp, bởi thế cậu chỉ có thể trở thành Huyễn Hình Sư thôi.

Việc hệ thống nói Trịnh Bân không cần lo lắng việc người văn minh cao cấp sẽ đến bắt cậu cũng không phải nói ngoa. Hệ thống Tiểu Bảo Bối có thiết lập ngăn chặn mọi thiết bị thăm dò trên người kí chủ, những người kia sẽ không có cách nào biết được sự hiện diện của Trịnh Bân. Bởi bản thân hệ thống Tiểu Bảo Bối là tồn tại còn cao cấp hơn mấy người kia, mà bảo vệ kí chủ cũng là nhiệm vụ trọng yếu của nó, vì nếu kí chủ chết thì hệ thống nó sẽ bị phía trên đào thải, đây là điều Tiểu Bảo Bối không muốn tẹo nào.

Có điều nếu Trịnh Bân lỡ thi triển huyễn hình thuật trước mặt người văn minh cao cấp thì chắc chắn sẽ bị họ phát hiện. Mọi chuyện đã xảy ra một nghìn năm trước, có thể những người vây bắt trước kia sớm không còn tồn tại nhưng chúng vẫn để lại cơ sở dữ liệu chi tiết về Huyễn Hình Sư, đặc biệt là với những kẻ được đưa xuống văn minh này để thăm dò, mỗi người bọn chúng đều có tư liệu hình chiếu trận chiến năm đó giữa văn minh cao cấp và Huyễn Hình Sư, qua nhiều năm nghiên cứu và tìm ra được cách nhận dạng Huyễn Hình Sư, chỉ cần có người đặc điểm tương đồng 80% liền bị bắt về, bất kể người đó có thật sự là Huyễn Hình Sư hay không, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.

Những sự tình này Tiểu Bảo Bối sẽ không nói với Trịnh Bân, có hệ thống nó ở đây chỉ cần người văn minh cao cấp xuất hiện gần kí chủ trong bán kí 200 mét nó sẽ lập tức báo cho kí chủ cẩn thận không dùng năng lực là được, kí chủ nhà nó tuy ngốc manh nhưng IQ không phải để cho chó gặm, khi gặp nguy hiểm cậu ấy sẽ biết phải xử lý thế nào.

Trịnh Bân nghe được sự đảm bảo của hệ thống thì thầm thở phào. Chắc cái hệ thống này sẽ không hố cậu đâu, vì nó xuất hiện là để giúp cậu mà.

Lúc này ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Trịnh Bân giật mình theo quán tính chùm chăn tiếp tục lăn vào góc giường làm đà điểu, liền nghe bên ngoài có thanh âm nghi hoặc gọi vào:

"Thiếu gia, cậu vẫn chưa dậy sao? Mọi người ở dưới nhà đang chờ cậu dùng bữa, lão gia tử có vẻ tức giận lắm, cậu mau xuống nhanh đi."

Tiểu Bảo Bối thấy bộ dạng đà điểu của Trịnh Bân thì thở dài, cái chứng chướng ngại giao tiếp của kí chủ khá phiền phức nha, nó có chút lo lắng không biết cậu có thể hoàn thành nổi nhiệm vụ đầu tiên hay không nữa.

"Kí chủ, nếu cậu không ngồi dậy và đi xuống nhà thì sẽ không làm được nhiệm vụ, mà không làm được nhiệm vụ thì không về được đâu nha."

Bé "đà điểu" Trịnh Bân còn đang tính mặc kệ sự đời nghe vậy liền cứng đờ. Cậu thật sự phải xuống sao? Nhưng mà cậu không muốn a, cậu sợ những người dưới kia sẽ đem những ánh mắt chán ghét và coi thường nhìn cậu, chuyện hồi bé vẫn luôn là bóng tối trong lòng mà Trịnh Bân không muốn nhìn lại lần nữa.

"Trịnh Bân này, cậu có từng nghĩ mình sống trên đời này vì cái gì không? Trịnh Bân cậu sống là vì chính bản thân cậu, đừng đem ánh mắt người khác làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của cá nhân. Cậu luôn lo sợ mọi người hiểu nhầm chán ghét cậu vì cậu cho rằng mình đang giống những gì họ nói, nhưng cậu biết cậu không như vậy. Trịnh Bân sinh ra là một con người đầy tài hoa khiến người thân tự hào và người khác ngưỡng mộ, cậu ấy vốn có thể phát dương quang đại với ước mơ của mình nhưng lại bị đẩy lui vì những lời gièm pha vô căn cứ. Đã đến lúc phải mạnh mẽ và thay đổi cách nhìn của họ rồi Trịnh Bân, tôi biết là cậu sẽ làm được."

Tiểu Bảo Bối không ngại cho Trịnh Bân một bát canh gà để thay đổi suy nghĩ. Kí chủ của nó là một người nhạy cảm và để ý quá nhiều thứ, điều này làm cản trở bước đường tương lai đầy xán lạn của cậu. Nếu kí chủ lúc nhỏ hệ thống sẽ phải tốn thêm càng nhiều thời gian để giúp cậu, nhưng Trịnh Bân hiện tại đã trưởng thành, cậu đã có tư duy của chính mình, nên nó chỉ cần cho cậu một mục tiêu và hướng cậu thay đổi cách nhìn thôi.

Trịnh Bân ngẩn người. Lời của Tiểu Bảo Bối là cậu nhớ tới một câu nói của ông nội. Ông nói: "Mọi người nghĩ sao là chuyện của họ, con chỉ cần làm theo điều mình thích là được, bởi sẽ luôn có một người ủng hộ và tự hào về con, con cũng phải tin tưởng lấy bản thân, cháu ngoan của ta là một hảo hài tử nhất trên đời."

Đúng vậy, sao cậu phải để ý cái nhìn của người khác chứ? Họ cũng đâu sống thay cậu được một giây nào. Những người trước kia hiểu nhầm cậu vì quả thực gương mặt cậu còn nhỏ nhìn khá non nớt và tinh xảo nên khó phân biệt mà thôi, theo thời gian lớn lên những đường nét dành cho con trai biểu hiện rõ ràng hơn, tuy vẫn tinh xảo nhưng không còn ai nhận nhầm giới tính của cậu nữa. Còn về những ánh mắt chán ghét hay coi thường lại càng dễ nói, không một ai có thể bắt ép người khác phải thích mình được, thế giới có nhiều loại người, mỗi người lại có tam quan khác nhau, việc thích ghét một người là quyền của họ, mình không cần việc gì phải khống chế bản thân vì người khác, bởi đến khi đó bạn nhận ra bạn không còn là chính mình nữa.

Những người dưới kia có thể đem những ánh mắt khác thường nhìn Trịnh Bân, vì Trịnh Bân lúc này là Trịnh Thành Hi. Trịnh Thành Hi trong mắt họ là một phế vật không có năng lực, tính tình hỏng bét đầu óc lại ngu si, có thể yêu thích mới lạ. Chỉ cần thay đổi cách nhìn của họ là được, bởi Trịnh Bân cậu không còn là Trịnh Thành Hi của trước kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện