Nắng lên, đường liền đông người.
Hôm nay, Linh Vân trấn đông đúc đến lạ thường, đối với người ngoài có lẽ là đúng nhưng với người dân ở đây không. Đây là cảnh vốn dĩ và đáng ra phải luôn tồn tại ở Linh Vân trấn mới đúng. Nào ngờ chỉ một cơn Dịch trùng đi qua mà đã cướp đi quá nhiều thứ ở đây rồi, giờ đây, Linh Vân trấn mới thật sự là Linh Vân trấn.
...
Sáng sớm hôm nay, Lâm Lục Viễn đã cho mời Điền đại phu và Khương Hy đến đại sảnh có việc. Điền đại phu có chút không hiểu, đại sảnh lão đã đi qua không ít lần nhưng đó là vào giờ ăn tối. Còn vào ban ngày, Lâm Lục Viễn thường dùng nó vào việc thương nghị nội vụ của Linh Vân trấn hơn, ở thời điểm này thì đúng là không có điều gì liên quan đến lão cả. Cũng bởi vậy mà lão có chút suy nghĩ.
Dù trong lòng có chút bồn chồn nhưng người đã mời rồi thì Điền đại phu không đi không được,lão đành dẫn Khương Hy đến đại sảnh, trên đường đi, nhiều gia nô nhìn thấy cảnh này mà lén cười khúc khích. Sắc mặt Điền đại phu có chút đỏ lên, không rõ có phải là thẹn quá hay không.
Điền đại phu đang làm chính là dẫn Khương Hy, là "dẫn" chứ không phải bảo hắn đi theo. Khương Hy lúc này một tay thì bị Điền đại phu kéo, tay còn lại đang dụi dụi vào mắt, thi thoảng hắn còn ngáp vài cái, quần áo, tóc tai có chút lộn xộn. Thoạt nhìn trông có chút luộm thuộm, đáng yêu nhưng nên nhớ đối tượng là ai.
Ở độ tuổi mười lăm của Khương Hy, đối với nam nhân thì vừa đủ tuổi cho việc kết hôn. Độ tuổi này đáng ra nên có chút chững trạc mới đúng, nào có "lôi thôi" như hắn, tính ra Điền đại phu dẫn hắn đi cũng có chút xấu hổ.
Lão không biết sao hôm nay hắn lại dậy trễ đến thế, lão phải gọi năm lần bảy lượt như gọi đò mới lôi hắn xuống giường được. Nhưng lão cũng không trách, đành phải cắn răng tự nhủ:
"Thôi thì mất mặt một chút cũng được"
Khương Hy là người tu hành, hơn nữa còn là ‘lão quái vật’, hắn hiển nhiên không có ngủ quên trời quên đất đến thế. Đêm qua sau khi đột phá xong, hắn trở về phòng liền tiếp tục ổn định cảnh giới, dù sao Điền đại phu cũng đã ngủ rồi, hắn cũng không quá để ý đến việc hai người đang chung phòng. Kết quả đến gần sáng mới ổn định xong, hẳn ngủ còn không đến một canh giờ liền bị gọi dậy lôi đi.
...
...
Tại đại sảnh, Lâm Lục Viễn đã thức dậy từ sớm, y phục cũng đã chỉnh trang toàn diện. Thấy Điền đại phu đến, hắn bèn tới chào hỏi một hai câu, cho đến khi thấy Khương Hy thì giật mình không thôi. Không chỉ Lâm Lục Viễn mà đến cả Điền đại phu cũng giật mình, Khương Hy hôm nay khác ngày thường thì thôi nhưng đến Lâm Lục Viễn cũng khác thường.
Vốn dĩ, Lâm Lục Viễn là một trung niên nhân dáng gầy mặt béo nhưng hôm nay thì không còn như thế nữa, hắn bây giờ là một thân mười phần béo tốt. Làn da căng bóng, khí sắc hồng hào, thân hình to béo đúng chuẩn quan lại, giờ đây bộ đồ hắn mặc không còn rộng như trước nữa mà vừa khít như in.
Lâm Lục Viễn thấy Điền đại phu giật mình cũng không biết nên nói thế nào. Trước đây vì dịch trùng mà hắn ăn không ngon ngủ không yên mới để cho tình trạng thân thể suy nhược đến vậy, còn bây giờ dịch trùng cũng đã xử lý xong, chỉ còn mỗi nguồn nước nữa thôi nhưng đó cũng không phải chuyện của hắn.
Vậy nên Lâm Lục Viễn mới thoải mái mà sinh hoạt điều độ như trước. Mấu chốt là hắn đã béo tốt lên mấy ngày rồi, chẳng qua là Điền đại phu mỗi lần chữa bệnh xong liền về cắm cúi mà ăn, đến nói chuyện cũng không làm thì làm sao mà nhận ra được.
Điền đại phu nhận ra bản thân có chút thất thố liền đưa đưa tay lên giả vờ ho vài tiếng rồi nói:
“Không biết hôm nay Lâm đại nhân gọi lão phu đến có chuyện gì không?”
Nghe vậy, hai má Lâm Lục Viễn có chút rung nhẹ, hắn cười đáp:
“Ha ha ha, những ngày qua Điền thần y và Khương đại phu đã vất vả rồi. Hôm nay, bản quan mời hai vị đến là muốn chính thức cảm tạ hai vị một phen”.
Điền đại phu cười nhẹ, lắc đầu nói:
“Lâm đại nhân quá khen, đây vốn dĩ là chuyện nên làm, ngài không cần phải cảm tạ bọn ta. Nếu Phủ thành chủ không báo thì bọn ta đã không biết, ngài nên cảm tạ Phủ thành chủ mới đúng”.
Lâm Lục Viễn lắc đầu mà đáp:
“Điền thần y, Nguyệt Hải Thành Phủ thành chủ cũng không phải là ngài, họ cũng như ta, đều là làm theo chức trách. Hơn nữa, hôm nay bản quan đại diện cho Linh Vân trấn mà không phải là cá nhân, mong Điền đại phu đừng từ chối. Đây cũng là ý tốt của dân chúng Linh Vân”.
Điền đại phu nghe vậy liền, lão trầm mặc một chút rồi đáp:
“Thôi được rồi, lão phu... đành nhận vậy”
Lâm Lục Viễn liền cười vui vẻ, hai má thịt của hắn khẽ rung lên, hắn quay lại ra hiệu cho lão quản gia đang đứng gần đó. Lão quản gia hiểu ý liền cung kính gật đầu, sau đó lão nói:
“Vào đi”
Lời vừa dứt, từ đằng sau tấm bình phong, một đoàn người liền đi ra, trên tay mỗi người mang theo từng hòm rương nhỏ. Sắc mặt Điền đại phu có chút đen lại, lão còn không nhận ra thì sống mấy chục năm cũng uống công. Từ bao giờ mà ý tốt của dân chúng lại được đặt trong hòm trang trọng đến thế kia? Từng chiếc hòm lần lượt được mở ra, ở trong không ngoài dự đoán, toàn là vàng bạc.
Lâm Lục Viễn bảo lấy danh nghĩa của Linh Vân trấn hay cá nhân hắn đều không quan trọng, dù sao cũng chỉ là một cái cớ để tặng quà mà thôi. Để Lâm Lục Viễn phải dùng đến việc lấy cớ khác ngoài bản thân mình thì trên đời này e rằng chỉ có một mình Điền đại phu đây.
Với lão nhân này mà nói, vàng bạc đã không phải là thứ quá quan trọng, lão là một người đã kinh qua sinh tử, mạng sống mới là quan trọng nhất. Hơn nữa, bản thân Điền đại phu cũng chính là một phú hộ, lão nhân này rất giàu nhưng ngặt nỗi lại không thể hiện ra. Khương Hy sống cùng lão đương nhiên hắn biết, lão mà không có tiền thì làm sao mua được nhiều Huyết Tinh Thảo đến thế.
Nhưng lời đã nói ra thì không thể rút lại được, Điền đại phu đã nói nhận thì lão sẽ nhận, chỉ có điều tâm trạng của lão không tốt lắm mà thôi.
Đằng sau lão, Khương Hy lúc này đã hoàn toàn tỉnh ngủ, trong lúc đám gia nhân mở từng hòm rương ra, hắn đã tranh thủ chỉnh trang tóc tai và y phục gọn gàng. Xong xuôi hết thì chăm chú mà quan sát đám người, ở góc độ của hắn, hắn thấy được những điều mà Điền đại phu không thể nhận ra. Tỷ như ánh mắt của Lâm Lục Viễn chẳng hạn.
Bản thân Khương Hy là tu sĩ, hơn nữa sau khi đột phá đến Luyện Khí tầng hai, linh thức của hắn lúc này cực kỳ mạnh. Ở phương diện chiến lực mà nói, toàn lực dùng hết mọi thủ đoạn hiện tại thì hắn cũng có vốn để đánh với Thanh Bình một trận ra trò chứ đừng nói tới là Lâm Lục Viễn.
Khương Hy nhận ra Lâm Lục Viễn có chút khác lạ từ lúc hắn chào hỏi Điền đại phu rồi. Nếu mấy ngày trước, ánh mắt của Lâm Lục Viễn mang hình bóng của một vị quan vì dân vì mình thì bây giờ ánh mắt hắn lại mang một cái gì đó rất kỳ lạ, tựa như một như con hồ ly vậy.
Khương Hy trầm mặc, ánh mắt của hắn có chút đổi, nhân lúc không người để ý, hắn khẽ nhếch mép lên.
Điền đại phu sau khi đồng ý tiếp nhận thì Lâm Lục Viễn cũng cho người đem từng hòm rương đó trở về trạch viện của bọn họ. Khương Hy đợi đến lúc này mới lên tiếng:
“Tiện thể Lâm đại nhân ở đây, ta cũng có đôi lời muốn nói”.
Lâm Lục Viễn liền nhướng mày lên nhưng rất nhanh trở lại như cũ, hắn cười đáp:
“Khương đại phu cứ tự nhiên”.
Khương Hy cười nói ra:
“Ta muốn gặp Lân”.
Nghe vậy, ánh mắt của Lâm Lục Viễn có chút đổi, lão quản gia đứng ngay sau hắn trong lòng như rơi một tiếng bộp, Điền đại phu dù có chút phiền muộn nhưng nghe đến cái tên ‘Lân’, lão cũng nghiêm túc hẳn lên.
Điền đại phu lo lắng Khương Hy sẽ bị ám sát một lần nữa nên lão đã đi tìm lão quản gia để hỏi ngọn ngành chi tiết, và lão biết được cái tên ‘Lân’. Qua thám thính, lão cũng biết được ‘Lân’ là tên gia nô hầu cận với Lâm Thanh Đình, lão liền tức giận. Lúc đó nếu không phải vì công chuyện, lão đã trực tiếp đưa Khương Hy ra khỏi Lâm phủ rồi.
Lâm Lục Viễn trầm mặc đôi chút rồi gật đầu đáp:
“Được, bản quan sẽ để quản gia dẫn đường”.
Khương Hy lắc đầu nói:
“Lâm đại nhân không cần phiền đến thế, lão bá tuổi đã cao, những nơi ẩm thấp như đại lao thật không phù hợp, chi bằng... trực tiếp áp giải hắn đến đây. Lâm đại nhân thấy thế nào?”
Sắc mặt Lâm Lục Viễn liền trầm lại, hắn đưa mắt quan sát Khương Hy, cố gắng tìm ra sơ hở. Người thiếu niên trước mặt hắn đây quả thật không giống với người bình thường, so với Điền đại phu thì Khương Hy chính là đối tượng mà hắn cẩn trọng hơn cả. Hắn đã nhìn nhầm Khương Hy tận hai lần thì ai dám nói chắc sẽ không có lần thứ ba.
Nhưng càng nhìn hắn càng thấy không đúng, bởi vì hắn không nhìn thấy bất cứ gì cả. Một người dù tâm tư có kín đáo đến đâu thì hắn cũng sẽ nhìn ra, mỗi tội không biết được người đó đang giữ điều gì thôi. Còn đằng này là không thấy một cái gì hết, tựa như hắn đang nhìn vào một mặt hồ sâu thẳm vậy.
“Lâm đại nhân?”, Khương Hy đột nhiên gọi hắn.
Lâm Lục Viễn liền khẽ giật mình có chút thất thố, hắn nhanh chóng ổn định cảm xúc mà đáp:
“Bản quan hiểu rồi, cứ làm theo ý Khương đại phu đi”.
Sau đó, hắn quay sang dùng ánh mắt mà ra hiệu cho lão quản gia, lão nghiêm túc nhận lệnh rồi đi đâu đó. Đại sảnh chỉ còn ba người, không khí bỗng dưng căng thẳng hẳn lên, Điền đại phu thì ngồi xuống ghế mà đợi, lão không nói gì hết, chỉ rót trà ra chén rồi uống, uống xong rồi lại rót, rót rồi lại uống. Lão cứ lặp đi lặp lại hành động đó liên tục, cho đến khi lão quản gia trở về thì bình trà đã cạn đáy rồi.
Theo lão quản gia trở về là hai binh lính đang áp giải một thiếu niên, thiếu niên này trông thật thảm hết chỗ nói. Trên cổ bị đeo một cái gông nặng đến mức còng hết cả người xuống đất, hai tay hai chân thì bị xích lại, y phục trên người thì chỗ rách chỗ nát, trên đó còn có vết máu khô đọng lại, mặt mày thì lấm lem, dù nhìn ở góc độ nào đi nữa thì cũng quá mức thê thảm.
Thiếu niên đó không ngoài ai khác chính là Lân.
Nhìn Lân, Khương Hy không nảy lên bất cứ cảm xúc nào đặc biệt cả, hắn chỉ im lặng mà nhìn một khoảng thời gian ngắn rồi mới lên tiếng:
“Tại sao ngươi lại muốn giết ta?”
Đang bị gông đè ép xuống mặt đất, Lân liền gắng gượng người mà ngẩng đầu lên, hắn khó khăn đáp:
“Không vì lý do gì cả”
“Không vì lý do gì?”, Điền đại phu bất chợt nói ra, giọng nói già nua đầy ổn trọng của lão thường ngày đã không còn, lão bây giờ chỉ có phẫn nộ mà thôi. Lão nói tiếp:
“Không vì lý do gì mà ngươi lại muốn giết người, ngươi cho rằng lão phu sẽ tin?”
Lân nghe vậy liền cười khẩy một tiếng, hắn nói:
“Điền thần y, tin hay không là chuyện của ngươi, không phải của ta”
“Ngươi...”, Điền đại phu nói không nên lời, bực tức mà chỉ vào hắn. Mặt lão liền đỏ hết cả lên. Lão vốn dĩ là đã cố gắng giữ bình tĩnh lắm rồi nhưng khi gặp kẻ được cho là ‘chủ mưu’ vụ ám sát Khương Hy, lão liền nổi giận.
Thật tình cũng không trách được Điền đại phu, một người vốn dĩ cô đơn gần một đời như lão bỗng dưng có được một ‘đứa con’ thì cũng khó tránh việc cảm xúc thái quá.
Thấy vậy, Khương Hy nhanh chóng lại dỗ dành lão đôichút, chờ Điền đại phu nguôi ngoai rồi hắn mới chuyển qua Lân mà nói:
“Vậy là ngươi sẽ không chịu nói sao?”
Lân đáp:
“Ta nói rồi, là ta làm, không liên can đến ai cả”
“Rầm”.
Một tiếng động đột nhiên vang lên, Lân liền ngã xuống đất, miệng thổ ra một ngụm máu, cái gông đeo trên cổ hắn cũng bị gãy làm đôi. Ngay lúc Lân vừa dứt lời, Khương Hy cũng vừa vặn vận xong linh lực mà đánh thẳng vào ngực hắn, thân người hắn dưới kình lực kinh người mà bị đập vào cột nhà.
Khương Hy đưa hai tay lên phủi phủi rồi nhìn hắn mà nói:
“Nếu vậy thì ta giết ngươi cũng không sao đâu nhỉ?”
Lân chật vật đứng dậy, ánh mắt hắn như không thể tin được mà nhìn Khương Hy. Hắn lại phun ra thêm một ngụm máu, miệng run rẩy như muốn nói gì đó mà không thể nói nên lời.
Toàn bộ đại sảnh liền yên tĩnh trở lại.
Điền đại phu trố mắt mà nhìn Khương Hy.
Lâm Lục Viễn cùng lão quản gia kinh dị cùng không ngờ mà xem hắn.
Hai tên lính áp tải đi theo thì chết lặng một chỗ, so với bọn hắn, mọi việc diễn ra quá nhanh, bọn hắn còn không kịp biết chuyện gì đang xảy ra nữa.
Lâm Lục Viễn là người đầu tiên ổn định lại được, không hổ danh là người lăn lộn trong chốn quan trường, hắn cười có chút khó khăn mà nói:
“Khương đại phu, người... không thể giết”
Ánh mắt Khương Hy lạnh nhạt mà nhìn sang, trong một khoảnh khắc, sống lưng của Lâm Lục Viễn như lạnh lại, hắn khẽ run lên, tự nhủ:
“Người này...”
...
...
Hôm nay, Linh Vân trấn đông đúc đến lạ thường, đối với người ngoài có lẽ là đúng nhưng với người dân ở đây không. Đây là cảnh vốn dĩ và đáng ra phải luôn tồn tại ở Linh Vân trấn mới đúng. Nào ngờ chỉ một cơn Dịch trùng đi qua mà đã cướp đi quá nhiều thứ ở đây rồi, giờ đây, Linh Vân trấn mới thật sự là Linh Vân trấn.
...
Sáng sớm hôm nay, Lâm Lục Viễn đã cho mời Điền đại phu và Khương Hy đến đại sảnh có việc. Điền đại phu có chút không hiểu, đại sảnh lão đã đi qua không ít lần nhưng đó là vào giờ ăn tối. Còn vào ban ngày, Lâm Lục Viễn thường dùng nó vào việc thương nghị nội vụ của Linh Vân trấn hơn, ở thời điểm này thì đúng là không có điều gì liên quan đến lão cả. Cũng bởi vậy mà lão có chút suy nghĩ.
Dù trong lòng có chút bồn chồn nhưng người đã mời rồi thì Điền đại phu không đi không được,lão đành dẫn Khương Hy đến đại sảnh, trên đường đi, nhiều gia nô nhìn thấy cảnh này mà lén cười khúc khích. Sắc mặt Điền đại phu có chút đỏ lên, không rõ có phải là thẹn quá hay không.
Điền đại phu đang làm chính là dẫn Khương Hy, là "dẫn" chứ không phải bảo hắn đi theo. Khương Hy lúc này một tay thì bị Điền đại phu kéo, tay còn lại đang dụi dụi vào mắt, thi thoảng hắn còn ngáp vài cái, quần áo, tóc tai có chút lộn xộn. Thoạt nhìn trông có chút luộm thuộm, đáng yêu nhưng nên nhớ đối tượng là ai.
Ở độ tuổi mười lăm của Khương Hy, đối với nam nhân thì vừa đủ tuổi cho việc kết hôn. Độ tuổi này đáng ra nên có chút chững trạc mới đúng, nào có "lôi thôi" như hắn, tính ra Điền đại phu dẫn hắn đi cũng có chút xấu hổ.
Lão không biết sao hôm nay hắn lại dậy trễ đến thế, lão phải gọi năm lần bảy lượt như gọi đò mới lôi hắn xuống giường được. Nhưng lão cũng không trách, đành phải cắn răng tự nhủ:
"Thôi thì mất mặt một chút cũng được"
Khương Hy là người tu hành, hơn nữa còn là ‘lão quái vật’, hắn hiển nhiên không có ngủ quên trời quên đất đến thế. Đêm qua sau khi đột phá xong, hắn trở về phòng liền tiếp tục ổn định cảnh giới, dù sao Điền đại phu cũng đã ngủ rồi, hắn cũng không quá để ý đến việc hai người đang chung phòng. Kết quả đến gần sáng mới ổn định xong, hẳn ngủ còn không đến một canh giờ liền bị gọi dậy lôi đi.
...
...
Tại đại sảnh, Lâm Lục Viễn đã thức dậy từ sớm, y phục cũng đã chỉnh trang toàn diện. Thấy Điền đại phu đến, hắn bèn tới chào hỏi một hai câu, cho đến khi thấy Khương Hy thì giật mình không thôi. Không chỉ Lâm Lục Viễn mà đến cả Điền đại phu cũng giật mình, Khương Hy hôm nay khác ngày thường thì thôi nhưng đến Lâm Lục Viễn cũng khác thường.
Vốn dĩ, Lâm Lục Viễn là một trung niên nhân dáng gầy mặt béo nhưng hôm nay thì không còn như thế nữa, hắn bây giờ là một thân mười phần béo tốt. Làn da căng bóng, khí sắc hồng hào, thân hình to béo đúng chuẩn quan lại, giờ đây bộ đồ hắn mặc không còn rộng như trước nữa mà vừa khít như in.
Lâm Lục Viễn thấy Điền đại phu giật mình cũng không biết nên nói thế nào. Trước đây vì dịch trùng mà hắn ăn không ngon ngủ không yên mới để cho tình trạng thân thể suy nhược đến vậy, còn bây giờ dịch trùng cũng đã xử lý xong, chỉ còn mỗi nguồn nước nữa thôi nhưng đó cũng không phải chuyện của hắn.
Vậy nên Lâm Lục Viễn mới thoải mái mà sinh hoạt điều độ như trước. Mấu chốt là hắn đã béo tốt lên mấy ngày rồi, chẳng qua là Điền đại phu mỗi lần chữa bệnh xong liền về cắm cúi mà ăn, đến nói chuyện cũng không làm thì làm sao mà nhận ra được.
Điền đại phu nhận ra bản thân có chút thất thố liền đưa đưa tay lên giả vờ ho vài tiếng rồi nói:
“Không biết hôm nay Lâm đại nhân gọi lão phu đến có chuyện gì không?”
Nghe vậy, hai má Lâm Lục Viễn có chút rung nhẹ, hắn cười đáp:
“Ha ha ha, những ngày qua Điền thần y và Khương đại phu đã vất vả rồi. Hôm nay, bản quan mời hai vị đến là muốn chính thức cảm tạ hai vị một phen”.
Điền đại phu cười nhẹ, lắc đầu nói:
“Lâm đại nhân quá khen, đây vốn dĩ là chuyện nên làm, ngài không cần phải cảm tạ bọn ta. Nếu Phủ thành chủ không báo thì bọn ta đã không biết, ngài nên cảm tạ Phủ thành chủ mới đúng”.
Lâm Lục Viễn lắc đầu mà đáp:
“Điền thần y, Nguyệt Hải Thành Phủ thành chủ cũng không phải là ngài, họ cũng như ta, đều là làm theo chức trách. Hơn nữa, hôm nay bản quan đại diện cho Linh Vân trấn mà không phải là cá nhân, mong Điền đại phu đừng từ chối. Đây cũng là ý tốt của dân chúng Linh Vân”.
Điền đại phu nghe vậy liền, lão trầm mặc một chút rồi đáp:
“Thôi được rồi, lão phu... đành nhận vậy”
Lâm Lục Viễn liền cười vui vẻ, hai má thịt của hắn khẽ rung lên, hắn quay lại ra hiệu cho lão quản gia đang đứng gần đó. Lão quản gia hiểu ý liền cung kính gật đầu, sau đó lão nói:
“Vào đi”
Lời vừa dứt, từ đằng sau tấm bình phong, một đoàn người liền đi ra, trên tay mỗi người mang theo từng hòm rương nhỏ. Sắc mặt Điền đại phu có chút đen lại, lão còn không nhận ra thì sống mấy chục năm cũng uống công. Từ bao giờ mà ý tốt của dân chúng lại được đặt trong hòm trang trọng đến thế kia? Từng chiếc hòm lần lượt được mở ra, ở trong không ngoài dự đoán, toàn là vàng bạc.
Lâm Lục Viễn bảo lấy danh nghĩa của Linh Vân trấn hay cá nhân hắn đều không quan trọng, dù sao cũng chỉ là một cái cớ để tặng quà mà thôi. Để Lâm Lục Viễn phải dùng đến việc lấy cớ khác ngoài bản thân mình thì trên đời này e rằng chỉ có một mình Điền đại phu đây.
Với lão nhân này mà nói, vàng bạc đã không phải là thứ quá quan trọng, lão là một người đã kinh qua sinh tử, mạng sống mới là quan trọng nhất. Hơn nữa, bản thân Điền đại phu cũng chính là một phú hộ, lão nhân này rất giàu nhưng ngặt nỗi lại không thể hiện ra. Khương Hy sống cùng lão đương nhiên hắn biết, lão mà không có tiền thì làm sao mua được nhiều Huyết Tinh Thảo đến thế.
Nhưng lời đã nói ra thì không thể rút lại được, Điền đại phu đã nói nhận thì lão sẽ nhận, chỉ có điều tâm trạng của lão không tốt lắm mà thôi.
Đằng sau lão, Khương Hy lúc này đã hoàn toàn tỉnh ngủ, trong lúc đám gia nhân mở từng hòm rương ra, hắn đã tranh thủ chỉnh trang tóc tai và y phục gọn gàng. Xong xuôi hết thì chăm chú mà quan sát đám người, ở góc độ của hắn, hắn thấy được những điều mà Điền đại phu không thể nhận ra. Tỷ như ánh mắt của Lâm Lục Viễn chẳng hạn.
Bản thân Khương Hy là tu sĩ, hơn nữa sau khi đột phá đến Luyện Khí tầng hai, linh thức của hắn lúc này cực kỳ mạnh. Ở phương diện chiến lực mà nói, toàn lực dùng hết mọi thủ đoạn hiện tại thì hắn cũng có vốn để đánh với Thanh Bình một trận ra trò chứ đừng nói tới là Lâm Lục Viễn.
Khương Hy nhận ra Lâm Lục Viễn có chút khác lạ từ lúc hắn chào hỏi Điền đại phu rồi. Nếu mấy ngày trước, ánh mắt của Lâm Lục Viễn mang hình bóng của một vị quan vì dân vì mình thì bây giờ ánh mắt hắn lại mang một cái gì đó rất kỳ lạ, tựa như một như con hồ ly vậy.
Khương Hy trầm mặc, ánh mắt của hắn có chút đổi, nhân lúc không người để ý, hắn khẽ nhếch mép lên.
Điền đại phu sau khi đồng ý tiếp nhận thì Lâm Lục Viễn cũng cho người đem từng hòm rương đó trở về trạch viện của bọn họ. Khương Hy đợi đến lúc này mới lên tiếng:
“Tiện thể Lâm đại nhân ở đây, ta cũng có đôi lời muốn nói”.
Lâm Lục Viễn liền nhướng mày lên nhưng rất nhanh trở lại như cũ, hắn cười đáp:
“Khương đại phu cứ tự nhiên”.
Khương Hy cười nói ra:
“Ta muốn gặp Lân”.
Nghe vậy, ánh mắt của Lâm Lục Viễn có chút đổi, lão quản gia đứng ngay sau hắn trong lòng như rơi một tiếng bộp, Điền đại phu dù có chút phiền muộn nhưng nghe đến cái tên ‘Lân’, lão cũng nghiêm túc hẳn lên.
Điền đại phu lo lắng Khương Hy sẽ bị ám sát một lần nữa nên lão đã đi tìm lão quản gia để hỏi ngọn ngành chi tiết, và lão biết được cái tên ‘Lân’. Qua thám thính, lão cũng biết được ‘Lân’ là tên gia nô hầu cận với Lâm Thanh Đình, lão liền tức giận. Lúc đó nếu không phải vì công chuyện, lão đã trực tiếp đưa Khương Hy ra khỏi Lâm phủ rồi.
Lâm Lục Viễn trầm mặc đôi chút rồi gật đầu đáp:
“Được, bản quan sẽ để quản gia dẫn đường”.
Khương Hy lắc đầu nói:
“Lâm đại nhân không cần phiền đến thế, lão bá tuổi đã cao, những nơi ẩm thấp như đại lao thật không phù hợp, chi bằng... trực tiếp áp giải hắn đến đây. Lâm đại nhân thấy thế nào?”
Sắc mặt Lâm Lục Viễn liền trầm lại, hắn đưa mắt quan sát Khương Hy, cố gắng tìm ra sơ hở. Người thiếu niên trước mặt hắn đây quả thật không giống với người bình thường, so với Điền đại phu thì Khương Hy chính là đối tượng mà hắn cẩn trọng hơn cả. Hắn đã nhìn nhầm Khương Hy tận hai lần thì ai dám nói chắc sẽ không có lần thứ ba.
Nhưng càng nhìn hắn càng thấy không đúng, bởi vì hắn không nhìn thấy bất cứ gì cả. Một người dù tâm tư có kín đáo đến đâu thì hắn cũng sẽ nhìn ra, mỗi tội không biết được người đó đang giữ điều gì thôi. Còn đằng này là không thấy một cái gì hết, tựa như hắn đang nhìn vào một mặt hồ sâu thẳm vậy.
“Lâm đại nhân?”, Khương Hy đột nhiên gọi hắn.
Lâm Lục Viễn liền khẽ giật mình có chút thất thố, hắn nhanh chóng ổn định cảm xúc mà đáp:
“Bản quan hiểu rồi, cứ làm theo ý Khương đại phu đi”.
Sau đó, hắn quay sang dùng ánh mắt mà ra hiệu cho lão quản gia, lão nghiêm túc nhận lệnh rồi đi đâu đó. Đại sảnh chỉ còn ba người, không khí bỗng dưng căng thẳng hẳn lên, Điền đại phu thì ngồi xuống ghế mà đợi, lão không nói gì hết, chỉ rót trà ra chén rồi uống, uống xong rồi lại rót, rót rồi lại uống. Lão cứ lặp đi lặp lại hành động đó liên tục, cho đến khi lão quản gia trở về thì bình trà đã cạn đáy rồi.
Theo lão quản gia trở về là hai binh lính đang áp giải một thiếu niên, thiếu niên này trông thật thảm hết chỗ nói. Trên cổ bị đeo một cái gông nặng đến mức còng hết cả người xuống đất, hai tay hai chân thì bị xích lại, y phục trên người thì chỗ rách chỗ nát, trên đó còn có vết máu khô đọng lại, mặt mày thì lấm lem, dù nhìn ở góc độ nào đi nữa thì cũng quá mức thê thảm.
Thiếu niên đó không ngoài ai khác chính là Lân.
Nhìn Lân, Khương Hy không nảy lên bất cứ cảm xúc nào đặc biệt cả, hắn chỉ im lặng mà nhìn một khoảng thời gian ngắn rồi mới lên tiếng:
“Tại sao ngươi lại muốn giết ta?”
Đang bị gông đè ép xuống mặt đất, Lân liền gắng gượng người mà ngẩng đầu lên, hắn khó khăn đáp:
“Không vì lý do gì cả”
“Không vì lý do gì?”, Điền đại phu bất chợt nói ra, giọng nói già nua đầy ổn trọng của lão thường ngày đã không còn, lão bây giờ chỉ có phẫn nộ mà thôi. Lão nói tiếp:
“Không vì lý do gì mà ngươi lại muốn giết người, ngươi cho rằng lão phu sẽ tin?”
Lân nghe vậy liền cười khẩy một tiếng, hắn nói:
“Điền thần y, tin hay không là chuyện của ngươi, không phải của ta”
“Ngươi...”, Điền đại phu nói không nên lời, bực tức mà chỉ vào hắn. Mặt lão liền đỏ hết cả lên. Lão vốn dĩ là đã cố gắng giữ bình tĩnh lắm rồi nhưng khi gặp kẻ được cho là ‘chủ mưu’ vụ ám sát Khương Hy, lão liền nổi giận.
Thật tình cũng không trách được Điền đại phu, một người vốn dĩ cô đơn gần một đời như lão bỗng dưng có được một ‘đứa con’ thì cũng khó tránh việc cảm xúc thái quá.
Thấy vậy, Khương Hy nhanh chóng lại dỗ dành lão đôichút, chờ Điền đại phu nguôi ngoai rồi hắn mới chuyển qua Lân mà nói:
“Vậy là ngươi sẽ không chịu nói sao?”
Lân đáp:
“Ta nói rồi, là ta làm, không liên can đến ai cả”
“Rầm”.
Một tiếng động đột nhiên vang lên, Lân liền ngã xuống đất, miệng thổ ra một ngụm máu, cái gông đeo trên cổ hắn cũng bị gãy làm đôi. Ngay lúc Lân vừa dứt lời, Khương Hy cũng vừa vặn vận xong linh lực mà đánh thẳng vào ngực hắn, thân người hắn dưới kình lực kinh người mà bị đập vào cột nhà.
Khương Hy đưa hai tay lên phủi phủi rồi nhìn hắn mà nói:
“Nếu vậy thì ta giết ngươi cũng không sao đâu nhỉ?”
Lân chật vật đứng dậy, ánh mắt hắn như không thể tin được mà nhìn Khương Hy. Hắn lại phun ra thêm một ngụm máu, miệng run rẩy như muốn nói gì đó mà không thể nói nên lời.
Toàn bộ đại sảnh liền yên tĩnh trở lại.
Điền đại phu trố mắt mà nhìn Khương Hy.
Lâm Lục Viễn cùng lão quản gia kinh dị cùng không ngờ mà xem hắn.
Hai tên lính áp tải đi theo thì chết lặng một chỗ, so với bọn hắn, mọi việc diễn ra quá nhanh, bọn hắn còn không kịp biết chuyện gì đang xảy ra nữa.
Lâm Lục Viễn là người đầu tiên ổn định lại được, không hổ danh là người lăn lộn trong chốn quan trường, hắn cười có chút khó khăn mà nói:
“Khương đại phu, người... không thể giết”
Ánh mắt Khương Hy lạnh nhạt mà nhìn sang, trong một khoảnh khắc, sống lưng của Lâm Lục Viễn như lạnh lại, hắn khẽ run lên, tự nhủ:
“Người này...”
...
...
Danh sách chương