Khu rừng này nhìn về tổng thể thì tương đối rộng, nếu so về mặt diện tích, Linh Vân trấn có khi chỉ bằng một phần ba là cùng.

Khương Hy không biết nên gọi khu rừng này như thế nào. Hắn cũng đã từng hỏi A Tứ nhưng A Tứ bảo khu rừng này vốn dĩ không có tên. Một khu rừng rộng lớn gấp ba lần Linh Vân trấn lại không có tên, Khương Hy đương nhiên không tin nổi.

Linh Vân trấn còn có được tên, khu rừng này vì cớ gì lại không có được. Ở điểm này, A Tứ cũng chỉ cho hắn một cái cười khổ, hắn thật là không biết. Linh Vân trấn qua bao đời nay không có nhiều tiều phu, ở thế hệ của A Tứ, hắn lại là tiều phu duy nhất ở trấn. Mọi thứ hắn biết về khu rừng này hầu như là đều đem thân đi trải nghiệm mà ra cả.

Khương Hy một mặt khó hiểu vô cùng. Ở Huyền Đô Đại Lục, dù đặt ở đâu đi chăng nữa thì tiều phu vẫn là chức nghiệp tương đối quan trọng, nhất là với phàm nhân.

Đối với phàm nhân, gỗ đóng vai trò quá quan trọng trong đời sống hằng ngày. Không có gỗ ngươi xây nhà bằng gì? không có gỗ ngươi nấu nướng thế nào? không có gỗ thì nông cụ ở đâu ra? Nói chung gỗ là thứ khó mà thiếu được.

Đối với một tiểu trấn như Linh Vân thì gỗ lại càng quan trọng hơn, bọn họ vốn dĩ không có nhiều sự lựa chọn cho việc này. Ở Nguyệt Hải Thành, ngoài gỗ ra thì dân chúng còn có thể lựa chọn đá để xây nhà nhưng ở trấn này, tiền đâu mà mua đá chứ.

Không có tiều phu thì không có gỗ, như vậy tức phải có người cung cấp gỗ cho trấn.

Khương Hy nghĩ nghĩ một hồi hắn cũng chỉ có thể suy đoán Thanh gia mà thôi. Thanh gia rất giàu, bọn họ nguyện ý cấp nước cho toàn trấn được thì tuyệt đối dư sức cung cấp gỗ cho nơi đây

Vấn đề là tại sao lại phải cực như vậy chứ?

Thanh gia có giàu thì cũng là giàu có hạn, nhập gỗ từ nơi khác về xong rồi lại còn buôn bán lại cho dân chúng, lời lỗ được bao nhiêu chứ.

Khương Hy trầm mặc một đoạn thời gian, hắn suy đi tính lại nhiều trường hợp cũng chỉ cho ra cùng một kết quả. Khu rừng này có ẩn tình. Nếu không thì Thanh gia đã sớm động tới rồi.

Có một điểm đáng nghi khác đó là quảng đường từ Linh Vân trấn cho đến khu rừng này chỉ cách đúng một dặm. Khoảng cách này quá gần, nếu một ngày thú hoang đồng loạt xông ra không phải là thảm họa sao.

Đáng nói hơn là khu rừng này một phần là tự nhiên, một phần lại thuộc về nhân tạo, tựa như bị một ai đó cố định tạo nên để che giấu gì đó. Mà thủ đoạn che giấu thì quả thật rất tốt.

Từ ngoài bìa rừng hắn đã thấy được một thứ, đó chính là đất. Nghe thì rất vô lý nhưng đất mà Khương Hy thấy có lẽ không phải là đất thường.

Nhưng thực tế nó đúng là đất thường, chỉ có điều loại đất đó không phải là đất lâu năm. Đất là thứ mà người thường không thể nào phỏng đoán ra được nó trường tồn trong bao lâu, từ viễn cổ, đất đã luôn tồn tại, làm sao có thể xác định được chứ.

Khương Hy đương nhiên không xác định dựa trên độ trường tồn, đất tồn tại còn lâu hơn cả hắn, hắn tính kiểu gì được.

Hắn xem xét là độ dày của đất. Lúc hắn vận linh thức quan sát thủy linh khí thì hắn cũng vô tình mà phát hiện ra một mét đất ngay dưới chân hắn... quá mỏng.

Đất càng dày là đất lâu năm, đất càng mỏng là đất mới thêm vào.

Đất mới thêm vào... chính là để trồng cây.

Trong trấn chỉ có A Tứ tiều phu, nếu người nào vận chuyển đất thì A Tứ hẳn phải biết, hắn quá quen thuộc con đường này. Như vậy chỉ có thể nói rằng ngoài Linh Vân trấn, ở đây còn một thế lực vô hình khác.

Thế lực này là muốn mở rộng ngoại vi của khu rừng.

Khương Hy lẩm bẩm:

“Hi vọng bọn chúng là ‘kỳ biến’ đi...”

...

Đi được một lúc, hắn bỗng dưng đứng lại, thở nhẹ ra một hơi, ánh mắt hắn bình lặng mà nhìn thẳng về phía trước. Ở đó từ bao giờ đã có một con gấu hoang, hắn nhíu mày, tự nhủ:

“Sẽ không phải quá đen rồi chứ?”

Tính toán thời gian, hắn chỉ vừa bước vào khu rừng này không đến một trăm bước, từ vị trí của hắn, chỉ cần nhìn sau lưng thì vẫn còn thấy được thảo nguyên ngoài kia. Lúc đi vào hắn không thấy cái gì cả, sao bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một con thú hoang rồi.

Gấu hoang nhìn nhìn hắn một chút, ánh mắt đục ngầu không rõ cảm xúc như thế nào cả. Đột nhiên, nó bắt đầu chuyển động, Khương Hy cũng bắt đầu động. Một người một thú cứ thế mà tiến thẳng về phía nhau.

Tưởng chừng hai bên sẽ bắt đầu giao chiến nhưng ngạc nhiên thay, con gấu cứ thế mà đi ngang qua hắn, cứ như trước mặt nó là không khí vậy.

Khương Hy dù thấy nó cũng có chút ngạc nhiên nhưng hắn chắc chắn mười phần nó sẽ không tấn công hắn. Bởi hắn tự tin khả năng ẩn thân của mình, nếu đến việc tránh một con gấu còn không xong thì hắn nên đập đầu vào tảng đá mà chết thì hơn, quá mất mặt.

Khương Hy đưa tay lên vân vê một chút ở dưới cằm, hắn trầm mặc một đoạn thời gian. Từ lúc gặp con gấu kia, hắn thấy trên thân nó có vết máu, tựa hồ là máu của nó. Hắn liền có cảm giác nếu hắn tiếp tục đi, kiểu gì hắn cũng sẽ bắt gặp thú hoang khác, mà khả năng là con có thể đả thương một con gấu. Như vậy quá phiền phức.

Vậy nên đối với tình huống hiện tại, đi dưới đất thật không ổn chút nào.

Hắn liền hạ thấp trọng tâm người xuống, vận linh lực mà gia trì lên mũi bàn chân. Hắn điểm nhẹ một cái, toàn thân liền nhẹ nhàng mà lao thẳng lên cành cây ở phía trên.

Hắn thầm nghĩ:

“Nếu đã không đi dưới đất được nữa thì đi đường trên không vậy”.

Sau đó hắn tiếp tục di chuyển, trên đường đi thuận tiện mà quan sát xem có thứ gì có thể dùng được hay không. Kết quả liền khiến hắn thất vọng.

Từ lúc vào rừng cho đến giờ, hắn chưa thấy cái gì đáng giá hơn ngoài con gấu kia. Nếu chuyến đi này thật sự vô công thì có khi hắn sẽ quay trở lại xử lý con gấu kia cũng nên. Nhưng chuyện đó chưa chắc đã xảy ra được.

Bởi vì hắn tin vào trực giác hắn, khu rừng này... có biến.

...

...

Di chuyển liên tục ở trên cây trong gần một canh giờ, Khương Hy cũng dần thấm mệt đi, hắn không phát hiện ra điểm gì bất thường cả. Trong thâm tâm, hắn càng ngày cảm thấy quá vô lý. Lấy tốc độ của hắn, hiện tại hắn đã gần tiến vào khu vực nội vi rồi, đáng lý ra hắn cũng nên bắt gặp vài con thú hoang mới đúng, đằng này...

Khương Hy thở dài, hắn định ngồi xuống đả tọa mà hồi phục linh lực một phen.

Đột nhiên, ánh mắt hắn ngưng lại, hắn liền nhẹ nhàng mà điểm chân, nhảy vào cành cây cao hơn, hắn cẩn thận mà quan sát xung quanh. Vừa rồi hắn đã nghe thấy tiếng người nói, dù rất nhỏ nhưng hắn không thể lầm được, đó chính là người, hơn nữa không phải chỉ có một.

Hắn liền hạ thấp người xuống, một bên dựa vào thân cây, nhắm mắt lại mà hồi phục linh lực. Hắn quyết định đợi.

Đúng như dự đoán, không bao lâu sau, một đoàn người liền xuất hiện. Khương Hy híp mắt lại, hắn thầm nghĩ:

“Số lượng không ít...”

Đoàn người kia xuất hiện, bao gồm chín người, trên người đều mang cùng một loại phục trang. Lưng áo có chung một ký hiệu, là hình ảnh của một con đại xà cách điệu.

Khương Hy không biết ký hiệu đó là gì nhưng hẳn là ký hiệu của môn phái nào đó. Đặc biệt là hắn tập trung nhiều nhất vào ba người, một người dẫn đầu, một người đi giữa và một người đi cuối.

Ba người này thực lực cao nhất, hơn nữa xếp đội hình như thế này như thể bọn họ đang ở thế phòng thủ vậy. Sáu người còn lại dù yếu hơn nhưng cũng không đến nỗi kém, đội ngũ này nhìn thế nào cũng không tệ, ít nhất với thực lực hiện tại của Khương Hy chính là như vậy.

Đội ngũ như thế mà lại ở trạng thái phòng thủ thì thật không bình thường chút nào. Chưa kể trên người bọn họ vẫn còn rất sạch sẽ. Sạch sẽ đại biểu cho việc bọn họ chưa có động thủ qua. Dựa vào điều này, Khương Hy đưa ra ba suy đoán của mình.

Thứ nhất, toàn bộ chín người này toàn là lũ chết nhát. Khương Hy dù một phần sợ chết hắn cũng đến mức rơi vào thế phòng thủ cả, phòng thủ chưa bao giờ phong cách của hắn. Suy đoán này, hắn cũng chỉ vừa mới lóe lên mà thôi, hắn không coi trọng lắm. Ba người dưới kia thực lực không yếu, ‘chết nhát’ khó mà dùng để chỉ họ.

Thứ hai, bọn họ mới vào lần đầu. Điểm này đến chính hắn cũng không có chút tin tưởng nào cả, bởi lẽ bước chân của bọn họ rất đều và vững, cứ như là đi theo một lộ tuyến có sẵn vậy.

Thứ ba, bọn họ quá quen thuộc với khu rừng này. Khương Hy nguyện ý tin vào điều này, xác suất thực sự rất cao, chưa kể hướng mà bọn họ tiến về... chính là khu nội vi.

Khương Hy khẽ mỉm cười, hắn liền âm thầm mà bám theo. Đi một mình không bằng ‘đi cùng’, như vậy sẽ an toàn hơn hẳn.

Mỗi lần hắn điểm chân phi thân sang cành cây khác, hầu như những cành cây này hoàn toàn bất động, đến một chút rung chuyển cũng không có.

Cũng không còn cách khác, đây đã rất gần với Bắc Nguyên rồi. Rừng ở phương Bắc chính là rừng lá kim, rừng lá kim thật sự là một lựa chọn tồi để ẩn thân. Nhưng ở tình huống này hắn nào có sự lựa chọn khác, nơi duy nhất có thể ẩn thân chính là ở càng cao càng tốt, hơn nữa mỗi lần di chuyển càng phải nhẹ nhàng đến cực điểm.

Chỉ cần một tiếng động nhỏ phát ra, hắn liền bị lộ tẩy.

Cũng may là Khương Hy đã chuẩn bị trước, thân ảnh hắn nhẹ nhàng mà di động từ nơi này qua nơi khác vậy. Hắn dùng chính là một loại thân pháp khá đặc thù.

Trong số những thân pháp hắn đã đọc qua thì phù hợp nhất với tu sĩ chủ tu Thủy linh khí chính là Đạp Vân Bộ.

Mây có thể đạp vào được không?

Về mặt chân chính, mây không thể đạp, đạp vào liền rơi.

Đạp Vân Bộ là loại thân pháp giúp người thi triển nó ngày càng nhẹ, nhẹ như mây vậy, nhưng tu luyện Đạp Vân Bộ đến cùng cũng không thể chân chính mà lơ lững như mây được. Nhiều lắm là nán lại trên không trung trong chốc lát mà thôi.

Đạp Vân Bộ về mặt đẳng cấp kỳ thực rất cao, ở Cửu Tiêu Tông, người có tư cách học được Đạp Vân Bộ ít nhất phải là nội môn đệ tử, hơn nữa còn là loại xuất sắc nhất.

Dù vậy nhưng vẫn không mấy người chọn nó, đúng hơn là không ai bởi vì nó là thân pháp tương đối mất mặt. Đạp Vân Bộ mang tiếng là thân pháp nhưng tốc độ lại chậm vô cùng. Đạp Vân Bộ không giúp ích gì trong chiến đấu cả, dùng nó trong trường hợp đó trừ phi là bị điên, không thì cũng là muốn chết.

Khương Hy nhất quyết chọn Đạp Vân Bộ trong số các loại thân pháp tự nhiên có lý do của hắn. Đạp Vân Bộ chậm là chuyện chắc chắn đúng nhưng đây là loại thân pháp có tư cách để ‘Nguyên Anh lão tổ’ ghé mắt nhìn đôi chút.

Đạp Vân Bộ tổng cộng có ba tầng, tu luyện tầng thứ nhất, toàn thân nhẹ như mây. Tu luyện tầng thứ hai, thân người liền tựa như mây. Tu luyện tầng thứ ba, thân người hư hóa trong không trung.

Luận về tốc độ, Đạp Vân Bộ không sánh được với ai.

Luận về thân pháp, Đạp Vân Bộ mới đúng là thân pháp.

Tu sĩ tu luyện thân pháp đương nhiên là dùng để di chuyển, thậm chí có người còn xem đó là bùa đào mạng. Nhưng có một điểm cố hữu là dù ngươi có nhanh đến đâu đi chăng nữa thì một khi bị bắt lại, thân pháp liền vô dụng.

Đạp Vân Bộ thì khác, đại thành Đạp Vân Bộ, tu sĩ liền có thể ẩn tàng toàn bộ cơ thể của mình trong chốc lát, tựa như hư hóa vậy. Người bắt không thấy được ngươi, vậy thì bắt kiểu gì?

Đáng sợ hơn cả là Khương Hy đem Đạp Vân Bộ kết hợp với trạng thái ‘tĩnh’ của bản thân, ở một góc độ cảm quan mà nói, hắn đã chân chính ‘hư hóa’ rồi.

...

...

Bí mật bám theo đội ngũ kia, Khương Hy cuối cùng cũng có cảm giác ‘đi rừng’ rồi. Bởi vì hắn cuối cùng cũng đã thấy được thú hoang khác, không phải một mà là năm, năm con sói.

Năm con sói này bộ dáng hung hãn vô cùng, chúng hạ thấp đầu mà gầm gừ, để lộ hàm răng trắng buốc nhọn hoắc mà nhe kia ra, ánh mắt chúng lộ rõ vẻ hung tàn. Không cần nói cũng biết, chúng đã xem đội ngũ này là con mồi rồi.

Về phía đội ngũ, người dẫn đầu là một lão nhân tóc hoa râm, dáng vẻ thong dong bình tĩnh, sau lưng lão là một thanh kiếm được tra vào vỏ kỹ càng, nhìn thoáng qua trông lão tựa như một đạo sĩ vậy.

Đối mặt với năm con sói này, lão không có bất kỳ cử chỉ nào lo lắng cả. Đột nhiên, năm con sói liền đồng loạt mà lao vào. Lão không nhanh không chậm mà bước ra một bước, tay phải nắm lấy thanh kiếm ở sau lưng, nhưng lão không có rút kiếm. Lão chỉ nắm một chút rồi lại buông tay ra.

Năm con sói liền ngã xuống đất, toàn thân dần nhuộm một sắc đỏ, chúng liền bất động.

Lão quay đầu lại nói:

“Chúng ta đi tiếp thôi”.

Tám người còn lại cung kính gật đầu, xem ra địa vị của lão không đơn giản. Hơn nữa bọn họ còn cực kỳ tự tin với thực lực của lão, năm con sói vừa rồi bọn họ còn không nhìn lấy một chút, cứ như chắc chắn chúng sẽ chết vậy.

Ở trên cây, Khương Hy cũng khẽ gật đầu, thầm khen:

“Kiếm pháp rất nhanh, không tệ”.

Lão nhân vừa rồi nhìn như không rút kiếm, kỳ thực lão đã rút ra, chỉ là động tác quá nhanh. Khương Hy có thể thấy được đường kiếm đó, chỉ có điều hắn cũng sẽ như đám sói kia, hắn không tránh được.

Lão nhân kia mạnh hơn hắn rất nhiều, lão còn mạnh hơn cả Thanh Bình.

Khương Hy hiện tại không phải là đối thủ, nhưng kể cả thế cũng không ảnh hưởng đến mắt nhìn của hắn, một chiêu kia cũng vẫn là ‘không tệ’ thôi.

...

...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện