Kế Trường Minh là một trong số ít người khiến Khương Hy phải để ý trong thế hệ này bởi hắn rất đặc biệt.

Không nói đến tu vi cùng dung mạo, chỉ riêng mỗi việc hắn sở hữu một thân dục vọng xác thịt cực kỳ ít ỏi như vậy cũng đáng để khen ngợi rồi.

Kế Trường Minh ngang tuổi với Khương Hy, chiếu theo thọ nguyên của Trúc Cơ cảnh thì hiện tại hắn còn đang ở trong độ tuổi huyết khí dương cương, ấy vậy mà Dục Hỏa trong người hắn chỉ nhỏ bằng một đốt tay thôi.

Điều này cũng chứng tỏ với việc hắn không có quá nhiều hứng thú với sắc dục, có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Mặt khác, y phục của Kế Trường Minh đang mặc không phải bình thường, bởi đây là đạo bào của đệ tử chân truyền, hắn chắc chắn là môn hạ của một tu sĩ Nguyên Anh cảnh nào đó ở trong Cửu Tiêu Tông.

Ngay từ giây phút nhìn thấy Kế Trường Minh, Khương Hy đã biết, hắn là thiên kiêu đời này của Cửu Tiêu Tông rồi.

Khương Hy hướng hắn cười nhẹ nói ra:

“Kế đạo hữu đến Hoàng Thành một mình sao?”.

Kế Trường Minh nhấp một chút Tọa Hạ Tửu rồi bình tĩnh đáp lại:

“Tại sao Khương đạo hữu lại nói vậy?”.

Khương Hy cười cười nói tiếp:

“Tương truyền mỗi đời đệ tử của Cửu Tiêu Tông đều sẽ chọn ra ba người xuất sắc nhất để tu luyện đạo công, một người cực âm, một người cực dương, một người âm dương cân bằng. Không biết Kế đạo hữu là người nào?”.

Nghe vậy, Kế Trường Minh có chút ngạc nhiên, hắn đặt chén rượu xuống rồi đáp lại:

“Đạo hữu hiểu biết thật nhiều, hôm nay đến Hoàng Thành chỉ có mình ta, và ta tu luyện cực dương”.

Khương Hy gật đầu, tu luyện cực dương cũng đồng nghĩa với công pháp chủ tu là Thái Dương Thiên Công, địa vị ngang ngửa với Vệ Khắc Nguyên thời đại trước.

Kế Trường Minh suy ngẫm một chút rồi nói tiếp:

“Khương đạo hữu, ngay từ lúc đầu nhìn thấy ngươi, ta đã biết ngươi là một cường nhân, ta cũng không nhìn ra tu vi của ngươi, không biết sư môn từ nơi đâu?”.

Kế Trường Minh tương đối thẳng tính, không vòng vo nhiều lời như Khương Hy, hắn muốn biết rõ chuyện gì thì cứ trực tiếp hỏi là được.

Khương Hy cũng không dị nghị gì nhiều, những người tu luyện được Thái Dương Thiên Công phần lớn đều sở hữu loại tính cách trực tiếp như thế này.

Hắn từ tốn đáp:

“Ta đến từ Thiên Nguyệt Tông”.

Thiên Nguyệt Tông là thế lực tu chân lớn trong quá khứ và đồng thời cũng là tông môn của Bạch Chân. Theo những gì Khương Hy nhận được từ truyền thừa Thiên Nguyệt thì vạn năm trước Thiên Nguyệt Tông đã có chút sa sút.

Cho đến tận thời đại hoàng kim của tu chân thì Khương Hy cũng chưa từng nghe đến tông môn này chứ đừng nói là bây giờ, có lẽ Thiên Nguyệt Tông đã bị vùi lấp trong dòng trường hà của lịch sử rồi.

Hắn tiếp nhận truyền thừa của Bạch Chân, đồng thời cũng là truyền thừa chính của Thiên Nguyệt Tông cho nên cũng được xem là một phần của môn hộ Thiên Nguyệt Tông, hắn tự xưng đến từ tông môn này cũng không phải chuyện gì sai trái.

Theo bản ý của Khương Hy, từ nay về sau, nếu hắn dùng dung mạo thật để hành tẩu thì Thiên Nguyệt Tông sẽ là ‘hậu trường’ của hắn.

Kế Trường Minh nghe vậy liền rơi vào trầm tư, tựa như đang cố nhớ xem Thiên Nguyệt Tông là nơi nào.

Khương Hy từng đạt đến một độ cao rất cao nhưng còn chưa nghe đến thì Kế Trương Minh làm sao nghe đến được, hắn mỉm cười nói tiếp:

“Kế đạo hữu, tông môn của ta có chút nhỏ, ngươi không biết cũng là chuyện bình thường”.

Kế Trường Minh nhìn hắn một chút rồi đáp lại:

“Dựa theo khẩu âm, ngươi là người Đại Nguyệt?”.

Khương Hy gật đầu, nụ cười vẫn giữ nguyên ở trên miệng, Sắc Dục Thể cũng huy động tỏa ra u hương nhè nhẹ, nhìn chung thì ai nhìn thấy hắn cũng thiện cảm mười phần.

Kế Trường Minh tuy là người tu đạo, lối sống cơ hồ đã gần với người xuất gia nhưng một ngày chưa chính thức triệt để dập tắt dục vọng xác thịt thì hắn vẫn bị ảnh hưởng với Sắc Dục Thiên.

Chỉ có điều ảnh hưởng không nhiều mà thôi.

Cỗ u hương trên người của Khương Hy có chút tà môn, Kế Trường Minh vốn đang muốn khiêu chiến một chút nhưng vì chính cỗ u hương này nên dự định kia trong chốc lát đều bị mai một không còn một mảnh.

Bản thân hắn cũng ý thức được chuyện này nên ánh mắt nhìn về phía Khương Hy lại càng có chút cẩn thận hơn.

Kế Trường Minh hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp:

“Khương đạo hữu, ta đơn độc đến Hoàng Thành xem yến hội nên cũng không có đồng bạn, ngươi có muốn đi cùng không?”.

Khương Hy trầm mặc một chút, ánh mắt như có như không liếc xuống bên dưới đường phố, bên dưới còn có không ít bóng dáng của đạo bào đâu, Kế Trường Minh nói hắn đi một mình thế này không phải có chút hơi ngượng rồi sao? Bất quá suy nghĩ một chút, khóe miệng Khương Hy khẽ cong lên, hắn mỉm cười đáp lại:

“Được, ta mới đến Hoàng Thành, còn chưa tìm được phòng ở, hi vọng Kế đạo hữu không phiền”.

Kế Trường Minh mỉm cười nói ra:

“Không phiền, trạch viện của ta rất lớn, thêm môt người ở cũng không sao”.

Hắn là đệ tử chân truyền, địa vị không dưới tu sĩ Kim Đan cảnh một chút nào, hơn nữa nhờ có hậu trường Nguyên Anh cảnh cùng đại tông môn, đãi ngộ của hắn tại Hoàng Thành còn muốn tốt hơn tu sĩ Kim Đan cảnh nhiều.

Khương Hy có trạch viện của riêng mình nhưng đến hầu cận Lưu Tam còn không biết mặt hắn nên không thể về đó được.

Hiện tại, gia nhân ở trạch viện còn không biết hắn đã rời đi đâu, vì vậy không nên tùy tiện trở về, đã muốn xây dựng một thân thế mới thì phải triệt để diễn đến cùng.

Khương Hy là người Đại Nguyệt, lần đầu đến Hoàng Thành Đại Tinh tự nhiên sẽ lạ lẫm không ít, Kế Trường Minh dù sao cũng là con dân Đại Tinh nên hiếu khách một chút cũng là chuyện nên làm.

Mặt khác, hắn vẫn muốn tìm hiểu sâu cạn của Khương Hy. Hiện tại thì Thập Đại Thiên Kiêu còn chưa chính thức định ra nên mọi cường nhân cùng thế hệ đều là đối thủ của nhau.

Kế Trường Minh muốn tranh một ghế ở trong, tự nhiên không thể nào bỏ qua Khương Hy được, dưới con mắt của hắn, Khương Hy rất mạnh, dù không thể hiện nhiều nhưng một nụ cười bình thường có thể khiến chiến ý của hắn mất đi thì người này không hề bình thường.

Trước mắt giữ ở bên người rồi quan sát trước vậy.

Kế Trường Minh làm người thẳng tính, trực tiếp, đồng thời suy nghĩ cũng rất sâu sắc, bất quá hắn cũng không ngờ rằng, Khương Hy cũng đang âm thầm quan sát hắn.

Khương Hy khác Kế Trường Minh, hắn biết rõ thực lực của mình đến đâu, nếu hắn thực sự tranh, Thập Đại Thiên Kiêu chắc chắn sẽ phải nhường một ghế lại cho hắn nhưng hắn lại không quan tâm cái danh hiệu này mấy.

Bởi trừ bỏ gia tăng số tiền thưởng cho cái đầu của bản thân ra thì Khương Hy còn chẳng nghĩ ra được cái danh hiệu này có tác dụng gì nữa.

Gia tăng danh vọng? - Bỏ đi, hắn tạm làm người vô danh còn hơn.

Sau đó, Khương Hy cùng Kế Trường Minh trò chuyện không ít, Kế Trường Minh thi thoảng còn chen vào vài câu để tra hỏi nội tình của Thiên Nguyệt Tông như thế nào bất quá Khương Hy lại uyển chuyển câu trả lời của mình.

Tránh không trả lời thì Kế Trường Minh sinh nghi, còn trả lời thì Thiên Nguyệt Tông tự nhiên trở thành một tông môn ẩn thế không ra.

Tại Huyền Đô Đại Lục, tông môn ẩn thế đương nhiên không thiếu, bất quá không phải tông môn nào muốn ẩn thế cũng được.

Ẩn thế cũng có điều kiện riêng, đầu tiên, tông môn đó phải từng xuất thế. Thứ hai, tiếng tăm tại thời điểm xuất thế không được nhỏ. Cuối cùng, trong môn bắt buộc phải có lão tổ Nguyên Anh cảnh tọa trấn.

Thiên Nguyệt Tông hoàn toàn thỏa mãn được cả ba điều kiện trên, hơn nữa dựa vào lời của Bạch Chân thì lão còn xém chút nữa là có thể ‘phi thăng’ rồi.

Khương Hy không biết ‘phi thăng’ cần cảnh giới đến mức nào nhưng tuyệt đối phải vượt qua Nguyên Anh cảnh, thậm chí có khi còn phải vượt qua cả Động Thiên chi cảnh cũng nên.

Lấy hiểu biết của Khương Hy tại đời trước, Động Thiên chi cảnh có lẽ là cảnh giới cao nhất trên toàn Đại Lục rồi nhưng bản thân hắn cũng không nắm chắc được chuyện này.

Bởi hắn không hoàn toàn có thể biết được nhiều như Thương Nguyên chân nhân, ở địa vị của Thương Nguyên, lão chắc chắn biết những thứ còn cấm kỵ hơn so với Khương Hy.

Nguyên Anh cảnh là mục tiêu hắn hướng đến nhưng cũng không phải là con đường cuối cùng hắn dừng lại.

Bất quá Động Thiên chi cảnh quá cao, quá xa, hắn hiện tại còn không dám mơ đến.

...

Khương Hy cùng Kế Trường Minh trò chuyện rất lâu, Tọa Hạ Tửu cũng uống được hết bảy, tám bình, sắc trời cũng đã dần chuyển sang tối dần.

Đối với tu sĩ, trời sáng hay tối cũng chẳng quan trọng mấy, thậm chí bọn hắn nói chuyện liên tù tì mấy ngày ở chỗ này cũng chẳng phải vấn đề lớn, chỉ cần đều đặn gọi rượu cùng đồ nhắm là được.

Chỉ là Kế Trường Minh không chịu nổi được tiêu hao lớn như thế này, hắn dù có là thiên kiêu thì tài phú vẫn thua Khương Hy một đoạn cực kỳ xa, một lần tiêu hết mấy chục vạn linh thạch thế này cũng chịu không nổi.

Người khác chứng kiến Khương Hy tiêu xài nhiều thế này đã sớm động lòng tham nhưng Kế Trường Minh thì không, bởi hắn không tham đến thế, tông môn cho tài nguyên tu luyện rất nhiều, hắn dùng còn không hết, hơi đâu đi để ý người khác.

Mặt khác, qua cuộc nói chuyện này, hắn cũng đã biết Khương Hy là Phù sư, một thân Phù đạo có lẽ không thấp. Lấy loại địa vị này, tài phú nhiều cũng là chuyện hết sức bình thường.

Kế Trường Minh suy nghĩ một chút rồi mỉm cười nói ra:

“Khương đạo hữu, ta muốn thưởng thức Phù đạo của ngươi một chút, không biết ngươi có phiền không?”.

Khương Hy cười cười đáp lại:

“Không phiền, không phiền”.

Sau đó, Hắc Trúc Bút đột ngột xuất hiện trên tay, hắn từ tốn cách không họa một đạo Chân Tự Phù ở trước mặt Kế Trường Minh.

Kế Trường Minh thấy vậy liền co rụt con ngươi của mình về, biểu hiện bên ngoài cố gắng trấn định nhất có thể nhưng hai tay lại nắm chặt lại bấu víu vào ống quần giấu ở dưới gầm bàn.

Chân Tự Phù vừa ra, không xung quanh bọn hắn lập tức được bao phủ bởi một lớp màn chắn vô hình, từng dòng thiên địa linh khí ngay lập tức liền hiện hữu ra trước mắt.

Cường độ linh mạch của Hoàng Thành rất mạnh nên thiên địa linh khí hiện hữu ra cũng cực kỳ nồng. Không gian xung quanh bọn hắn được bao phủ bởi hàng loạt các màu sắc khác nhau của Ngũ Hành linh khí.

Đến một khoảng trống cũng không hề xuất hiện ra.

Cảnh tượng này rất nhanh liền thu hút không ít ánh nhìn ở xung quanh, nhất là nữ tu. Nữ nhân ưa thích đồ vật lấp lánh, đẹp đẽ nên nhìn thấy quang cảnh này tự nhiên yêu thích không ngớt.

Chưa kể tại nơi đó còn là hai nam nhân ưu tú nữa nên cảnh vật đột nhiên đẹp một cách lạ thường.

Các nàng không biết Khương Hy là ai nhưng trong chớp mắt có thể ngắt gãy linh thức của các nàng thì thực lực tuyệt đối cao, mặt khác, các nàng biết Kế Trường Minh.

Danh tiếng của Kế Trường Minh không hề thấp, tại Bắc Nguyên cũng không gặp phải trường hợp bị một người áp hết ở trên đầu như Đông Vực cùng Nam Vực nên các thiên kiêu được nhiều người biết đến hơn.

Trong mắt các nàng cùng những tu sĩ khác được Kế Trường Minh chủ động đến ngồi cùng thì thực lực ít nhất phải ngang ngửa, hơn nữa song phương còn nói chuyện với nhau rất lâu, chủ đề cũng phong phú cực kỳ.

Người không biết còn tưởng cả hai là bằng hữu lâu năm cũng nên.

Bất quá toàn bộ những người ở đây đương nhiên biết bọn hắn không phải bằng hữu lâu năm.

Bởi khẩu âm Đại Nguyệt của Khương Hy rất rõ ràng không lẫn vào đâu được, chưa kể bọn hắn xưng hô rất khách khí với nhau, hiển nhiên không thể nào là bằng hữu lâu năm được.

Kế Trường Minh nhìn vào đạo Chân Tự Phù này rất lâu, thần sắc cũng rung động không kém, hắn biết Khương Hy là Phù sư nhưng đến mức độ này... thì quá mức không biết phải nói gì nữa.

Yêu cầu tối thiểu để đạt đến Phù đạo đại sư là hư không họa phù cùng tự phù văn, chuyện này Kế Trường Minh biết.

Nhưng hắn còn biết trên đại sư chính là tông sư.

Mà Phù đạo tông sư trừ bỏ tự phù văn ra thì bắt buộc phải biết cách không họa phù. Hơn nữa đây là loại yêu cầu chỉ có thể xuất hiện tại Kim Đan cảnh.

Tu chân bách nghệ nhiều vô số nhưng để đi đến được tông sư thì không ai là vô danh cả, Kế Trường Minh không biết Khương Hy, cũng không biết Thiên Nguyệt Tông như thế nào.

Nhưng bây giờ hắn có cảm giác, người trước mặt hắn... là một con quái vật chưa tỉnh giấc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện