Khương Hy thân cô thế cô nên một mình hắn cũng chẳng gặp phải tình huống như trước kia, hắn chỉ việc yên lặng đứng đó trầm mặc không làm gì một đoạn thời gian rất lâu.
Không biết qua bao lâu sau, bóng tối cũng biến mất, thay vào đó, hàng loạt đốm lửa nổi lên liên hồi thắp sáng một vùng không gian.
Ánh sáng xuất hiện tương đối đột ngột nên tầm mắt của Khương Hy tựa hồ có chút đau, trước mắt đành phải nhắm lại.
Gọi là nhắm nhưng cũng không có nghĩa là hắn buông lỏng phòng vệ của bản thân, bởi hắn đã có thể sử dụng linh thức như bình thường rồi.
Khoảng tầm mười hơi thở sau, hai mắt hắn rốt cuộc có thể mở ra như cũ, quang cảnh của Nhân Đàn cũng chân chính được phô bày ra trước mắt.
Trước mắt Khương Hy bây giờ thật sự không biết nên dùng từ gì để hình dung, quang cảnh này phải nói là rất xa hoa, vạn vật đều được đúc bằng vàng, từ trụ cột cho đến con đường đều được dát vàng từ đầu đến cuối.
Phía trên tường còn được chạm trổ không ít các đường hoa văn tinh xảo, đồng thời thiên địa linh khí ở bên trong cũng nồng đậm hơn rất nhiều so với bên ngoài, đẳng cấp có thể xem như tiếp cận với linh mạch của đại tông môn.
Khương Hy nhìn qua một lượt rồi âm thầm gật đầu, bày trí của Nhân Đàn so với Địa Đàn cũng không khác là bao, tin tưởng Thiên Đàn cũng giống như vậy.
Hắn đưa tay lên vỗ nhẹ vào Túi Linh Thú, một tia kim quang bay ra từ đó rồi hiển hóa ra thân thể của tiểu Hoàng, tựa hồ nó cũng có chút hiếu kỳ nên nhìn quanh qua một lượt, sau đó nó ngẩng đầu lên nhìn Khương Hy nói:
“Chủ nhân, ta có cảm giác dường như có cái gì đó đang gọi ta vậy”.
Khương Hy mỉm cười đáp:
“Không sai, đích xác có thứ đang gọi nhưng không phải gọi ngươi, mà là ta”.
Nhân Đàn có thể xem là một loại thánh địa cho Nhân Mạch Trúc Cơ, tu sĩ thuộc mạch này chỉ cần tiến nhập vào tự nhiên sẽ nhận được một sự gia trì lên nhân tức.
Khương Hy đã dung hợp song đạo nên hắn không còn thuần nhân tức nữa, phải gọi là nhân dục mới đúng nhưng về bản chất, hắn là Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ, là ‘con tư sinh’ của cái ‘thánh địa’ này, pháp lực của hắn tại trong Nhân Đàn cũng được gia trì như thường.
Ngay sau khi bóng tối tan biến đi, hắn cũng cảm nhận được căn phòng đỉnh chót vót kia đang vẫy gọi hắn, tựa như rất nôn nóng lâu ngày không gặp vậy.
Hắn cũng muốn lên nhanh nhưng trước mắt cứ từ từ dẫn tiểu Hoàng đi kiến thức một chút đã. Tiểu Hoàng không phải Nhân Mạch Trúc Cơ nhưng nó nhận truyền thừa của Bạch Hổ Thần Quan.
Bạch Hổ Thần Quan chưởng quản Kim linh khí trong thiên địa nhân gian, vùng không gian của Nhân Đàn đều được đắp lên từng khối vàng ròng nguyên chất thế này tự nhiên khó thoát khỏi cảm ứng của tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng có thể thông qua đó nhận biết được có ‘ai đó’ đang gọi, chỉ là không biết đang gọi người nào thôi.
Tiểu Hoàng sau khi nghe xong liền bày ra một bộ dáng không hiểu, Khương Hy cũng cẩn thận từ tốn giải thích cho nó hiểu.
Nó có thể sở hữu linh thức ở tu vi này tự nhiên phải nhờ vào sự kỳ diệu của truyền thừa Thần Quan nhưng cũng chỉ đến thế thôi, nó còn thiếu trí lực nhiều lắm, Khương Hy thân làm chủ tự nhiên phải từ tốn dạy dỗ rồi.
Đoạn thời gian mấy năm này tiểu Hoàng ở chung với Tuyết Lam tính ra cũng không tệ, cũng được đi kiến thức nhiều nơi nhưng kiến thức tu chân giới cùng đối nhân xử thế lại có chút thiếu hụt.
Không những tiểu Hoàng thiếu hụt mà đến Tuyết Lam thiếu hụt.
Một người một thú này dành mấy năm tại Nam Vực cũng gây ra không ít họa đâu, cũng may vì Tuyết Lam sở hữu thực lực đại trướng nên mới khiến các phương thế lực im lặng lại.
Tiểu Hoàng cũng được Tuyết Lam dạy chỗ chiến đấu rất nhiều nên chiến lực của nó cũng nghịch thiên không kém, nói không ngoa thì tiểu Hoàng bây giờ cũng đủ tư cách làm trợ thủ cho Khương Hy rồi.
Như đã nói ở ban đầu, Thần Đàn có yêu thú tọa trấn nên Khương Hy chỉ cần đi một đoạn là gặp không biết bao nhiêu yêu thú bất quá đẳng cấp vẫn tương đối thấp, chỉ là đê giai Trúc Cơ yêu thú.
Với tầng cấp yêu thú này thì Khương Hy cũng không cần ra tay, tiểu Hoàng chỉ cần nhảy lên phía trước thả khí tức của bản thân ra rồi meo một tiếng oanh động là bọn chúng tản ra tứ phương bỏ chạy ngay.
Tiểu Hoàng bây giờ không được tính là yêu thú nữa nên nó cũng không nhận huyết mạch áp chế.
Thần vị làm sao lại cúi đầu trước huyết mạch yêu thú được.
Tiểu Hoàng chưa nhập đạo nên gọi thần vị cũng chưa chắc đã đúng, chi bằng hiện tại gọi nó bằng hai tiếng yêu quái thì đúng hơn.
Ngặt nỗi, cụm từ này đặt vào một con mèo mập mạp đáng yêu như tiểu Hoàng lại có chút không được đúng lắm. Từ đó Khương Hy cũng lười sắp xếp thân phận cho tiểu Hoàng, đối với ngoại giới gọi nó là linh thú của bản thân là được rồi.
Có tiểu Hoàng mở đường, Khương Hy căn bản cũng không cần phải tốn sức giết chóc làm gì, giảm bớt sát nghiệp của bản thân.
Một đường di chuyển của hắn cũng tương đối thoải mái cho đến khi được nửa đường thì một con Yêu Hầu đột nhiên xuất hiện.
Bộ lông đỏ như máu, trên thân có bốn cánh tay đầy lực lưỡng, đây không phải Tứ Thủ Huyết Hầu thì là gì.
Khí tức trên người nó cũng mạnh kinh khủng, bất thình lình lại là đỉnh giai Trúc Cơ yêu thú.
Tiểu Hoàng thấy thế thì hai tai liền dựng đứng lên đầy hứng thú, nó nhanh chóng nói ra:
“Chủ nhân, con khỉ này để ta”.
Khương Hy biết thực lực của tiểu Hoàng đến đâu, nhìn thấy nó có vẻ hăng hái như vậy liền mỉm cười lùi lại một bước, biểu hiện cũng khá rõ ràng.
Nhường ngươi.
Tiểu Hoàng vui vẻ nhảy lên phía trước đối đầu với Tứ Thủ Huyết Hầu. Tứ Thủ Huyết Hầu này tựa hồ có linh tính khá cao nên cũng không hiểu lắm tại sao con mèo này lại bước ra đây.
Nó đưa một tay lên gãi đầu nhìn Khương Hy một hồi rồi lại quay xuống nhìn tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng nhìn nó làm ra bộ dạng ngây ngốc như vậy liền mất kiên nhẫn nói:
“Nhìn bản miêu làm gì, chưa thấy mèo bao giờ sao?”.
Tứ Thủ Huyết Hầu nghe vậy liền giật mình, hai mắt chứa đầy hứng thú nhìn về phía tiểu Hoàng, tựa như đang nhìn phải một thứ gì đó rất là kỳ quái, theo cảm nhận của nó, tiểu Hoàng còn cách xa tu vi của nó nhưng linh tính lại mạnh đến vậy.
Nội việc truyền âm phải đến Nguyên Anh Yêu Vương mới có thể làm thì tiểu Hoàng đã nhẹ nhõm thực hiện được rồi.
Nó mở miệng ra gầm rú một tiếng, ngụ ý bảo ngươi ở đây làm gì, về nhà đi.
Tiểu Hoàng đương nhiên hiểu ý nó, bên ngoài vẫn meo meo vài tiếng nhưng thực chất là truyền âm cho Tứ Thủ Huyết Hầu.
“Ngươi quản làm gì, cản đường của chủ nhân tự nhiên bản miêu sẽ không tha cho ngươi”.
Tứ Thủ Huyết Hầu lắc đầu ồm ồm lên mấy tiếng, ngụ ý bảo thiên phú của ngươi rất cao, hà cớ gì phải khom mình phục dịch cho nhân loại.
Tiểu Hoàng meo meo vài tiếng đáp trả:
“Con khỉ như ngươi thì biết cái gì, chủ nhân có thể khai linh trí giúp bản miêu vào đại đạo, giúp chủ nhân làm việc là bổn phận của bản miêu”.
Tiểu Hoàng truyền âm một câu này xong liền đặt mông ngồi xuống, cái đầu nhỏ hơi ngẩng cao đầy kiêu ngạo, tựa như vừa nói ra một câu gì đó rất triết lý.
Khương Hy ở xa dựa lưng vào một cột trụ, hắn đương nhiên không hiểu bọn chúng đang nói gì, đại khái cũng chỉ là meo meo cùng gầm gừ mấy tiếng thôi.
Nhìn chung thì cũng có chút thú vị, tựa như đang xem hài kịch diễn tuồng vậy.
Mặt khác, con Tứ Thủ Huyết Hầu này cũng có chút khác so với ký ức của hắn, lần gặp Tứ Thủ Huyết Hầu gần đây nhất có lẽ là sự kiện Tinh Sơn Thành năm đó.
Lần đó Tứ Thủ Huyết Hầu cực kỳ bạo ngược, một thân hung tính đầy mình, nào có chỗ ‘linh tính’ đầy bác học như vậy giờ.
Dựa vào hành động của nó thì Khương Hy đoán có lẽ nó đang khuyên nhủ tiểu Hoàng làm gì đó, điệu bộ khá giống với một trưởng bối.
Hắn không khỏi cảm thán, Nhân Đàn này xác thực cũng có tác dụng giáo hóa yêu thú, dù bản tính yêu thú thì vẫn còn đó nhưng đến tình huống mấu chốt có lẽ vẫn có thể ngồi vào bàn đàm phán được.
Bất quá cân nhắc thời gian gấp rút, hắn cũng không rảnh rỗi đứng yên một chỗ xem kịch mãi, liền truyền âm cho tiểu Hoàng:
“Tiểu Hoàng, nhanh một chút”.
Nghe vậy, tiểu Hoàng liền không truyền âm đáp lại, cũng không truyền âm nói chuyện với Tứ Thủ Huyết Hầu. Cương phong trên người nó lập tức nổi lên mang theo kiếm khí sắc bén oanh thẳng về phía trước.
Tứ Thủ Huyết Hầu cảm thấy ‘bất lực’ khi không thuyết phục được tiểu Hoàng, biểu cảm của nó cũng lập tức chuyển thành vẻ cuồng nộ, yêu tức phóng ra kinh người, huyết khí trào dâng như núi lửa phun trào.
Một tay của nó vỗ ra đập thẳng về phía trước, kiếm khí va chạm vào nó lập tức bị đánh nát không còn một mảnh.
Ánh hoàng kim của Kim linh khí đột nhiên phủ lên người tiểu Hoàng, nó nhanh chóng hóa thành một đạo kim quang rồi phóng đi né tránh, đồng thời cũng không quên kêu gọi kim quang kiếm khí ra oanh sát.
Thiên địa linh khí trong Nhân Đàn nồng đậm cũng đồng nghĩa với Kim linh khí cũng nồng đậm kinh người, thậm chí đã có xu hướng tiếp cận đến song cực.
Tiểu Hoàng tu luyện Canh Tân Kim Kinh tự nhiên có thể gọi ra kiếm khí cùng cực, chỉ có điều lấy thực lực hiện tại thì Khương Hy không biết nó có thể làm được hay không thôi.
Tiểu Hoàng vận dụng Kiếm Kinh cực kỳ thành thạo, kiếm khí oanh trời như mưa rơi oanh sát không ngớt vào Tứ Thủ Huyết Hầu.
Tứ Thủ Huyết Hầu nào dễ dàng chịu thua như thế, nó gầm lên một tiếng đầy phẫn nộ, huyết khí tuôn ra cực kỳ khủng khiếp, bốn cánh tay khổng lồ kia ngay lập tức lộng vũ hóa chưởng vỗ về các phương.
Tốc độ cực kỳ nhanh, uy lực cũng khủng khiếp không kém.
Mỗi một chưởng của nó đánh ra thì không khí như bị nén lại thành đạn pháo rồi bắn thẳng về phía tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng gọi kiếm khí lên để đấu lại, xung lực tỏa ra xung quanh cũng mạnh không ngớt.
Trong chốc lát, chiến trường của hai thú đã mở rộng ra đến cực điểm, xem như đồ án chạm trổ trên tường hay trần nhà bây giờ đẹp đến đâu thì cũng đã bị bọn chúng đánh đến nát tươm rồi.
Mắt thấy tấn công cuồng nộ như thế này cũng không ăn, tiểu Hoàng liền mượn kim quang lướt về phía sau, miêu trảo lập tức bật ra rồi chém xuống đất.
Bốn đường kiếm quang xuất hiện kéo dài trên mặt sàn oanh thẳng về phía trước.
Tứ Thủ Huyết Hầu cảm thấy có chút nguy cơ, huyết khí trên người nó toát ra càng nhiều rồi lập tức bao phủ nó lại tựa như một cái kén máu.
Oanh! Kiếm quang chém vào kén máu cực kỳ mạnh, kén máu cũng nhanh chóng vỡ ra, còn thân hình của Tứ Thủ Huyết Hầu thì văng ra phía sau nhưng trên thân vẫn hoàn mỹ vô khuyết như cũ.
Tứ Thủ Huyết Hầu há cái miệng lớn của nó ra, để lộ bốn cái răng nanh ra bên ngoài, theo đó, thiên địa linh khí bắt đầu tràn về tụ tập lại thành một khối huyết quang cầu ở trước miệng, uy áp toát ra từ nó cũng khủng khiếp không kém.
Tiểu Hoàng thấy thế cũng không đứng yên một chỗ, Kim linh khí xung quanh lập tức khu động về tụ tập lại trước mặt nó rồi hóa thành một thanh kiếm.
Khương Hy thấy vậy liền có chút ngạc nhiên, tiểu Hoàng từng vào sinh ra tử một lần nhưng chưa lần nào hắn thấy nó tập trung đến như vậy.
Hơn nữa, thanh kiếm được nó ngưng tụ kia có chút tà môn, từ khoảng này, hắn còn có thể cảm nhận được một lực sát phạt kinh người như vậy thì người lãnh trọn một chiêu kiếm này cũng chẳng dễ gì sống tiếp được đâu.
Tứ Thủ Huyết Hầu súc thế thành công, nó hống lên một tiếng, theo đó, khối huyết quang cầu kia liền bắn thẳng về hướng tiểu Hoàng, uy thế hủy diệt mạnh mẽ đến không ngờ.
Cùng lúc đó, tiểu Hoàng cũng đã súc thế xong, thanh kiếm quang kia tỏa ra khí tức của ‘hành Kim’ sắc bén đến cùng cực, quang mang tỏa ra sắc bén như thể chém đất đá như chém bùn vậy.
Thanh kiếm kia dưới sự khu động của tiểu Hoàng, nó lập tức phóng thẳng về phía trước chống lại luồng khí tức mang theo huyết khí kia, sát cơ cũng không hề nhỏ một chút nào.
Rầm!
Va chạm diễn ra, từng tiếng động liên hồi như sóng gầm núi lở vang lên khắp nơi, xung lực tản ra mang theo uy thế hủy diệt cùng sát cơ nồng đậm, vạn vật xung quanh trong chớp mắt bị đánh tan thành từng mảnh, khỏi bụi bay khắp nơi.
Không biết qua bao lâu sau, bóng tối cũng biến mất, thay vào đó, hàng loạt đốm lửa nổi lên liên hồi thắp sáng một vùng không gian.
Ánh sáng xuất hiện tương đối đột ngột nên tầm mắt của Khương Hy tựa hồ có chút đau, trước mắt đành phải nhắm lại.
Gọi là nhắm nhưng cũng không có nghĩa là hắn buông lỏng phòng vệ của bản thân, bởi hắn đã có thể sử dụng linh thức như bình thường rồi.
Khoảng tầm mười hơi thở sau, hai mắt hắn rốt cuộc có thể mở ra như cũ, quang cảnh của Nhân Đàn cũng chân chính được phô bày ra trước mắt.
Trước mắt Khương Hy bây giờ thật sự không biết nên dùng từ gì để hình dung, quang cảnh này phải nói là rất xa hoa, vạn vật đều được đúc bằng vàng, từ trụ cột cho đến con đường đều được dát vàng từ đầu đến cuối.
Phía trên tường còn được chạm trổ không ít các đường hoa văn tinh xảo, đồng thời thiên địa linh khí ở bên trong cũng nồng đậm hơn rất nhiều so với bên ngoài, đẳng cấp có thể xem như tiếp cận với linh mạch của đại tông môn.
Khương Hy nhìn qua một lượt rồi âm thầm gật đầu, bày trí của Nhân Đàn so với Địa Đàn cũng không khác là bao, tin tưởng Thiên Đàn cũng giống như vậy.
Hắn đưa tay lên vỗ nhẹ vào Túi Linh Thú, một tia kim quang bay ra từ đó rồi hiển hóa ra thân thể của tiểu Hoàng, tựa hồ nó cũng có chút hiếu kỳ nên nhìn quanh qua một lượt, sau đó nó ngẩng đầu lên nhìn Khương Hy nói:
“Chủ nhân, ta có cảm giác dường như có cái gì đó đang gọi ta vậy”.
Khương Hy mỉm cười đáp:
“Không sai, đích xác có thứ đang gọi nhưng không phải gọi ngươi, mà là ta”.
Nhân Đàn có thể xem là một loại thánh địa cho Nhân Mạch Trúc Cơ, tu sĩ thuộc mạch này chỉ cần tiến nhập vào tự nhiên sẽ nhận được một sự gia trì lên nhân tức.
Khương Hy đã dung hợp song đạo nên hắn không còn thuần nhân tức nữa, phải gọi là nhân dục mới đúng nhưng về bản chất, hắn là Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ, là ‘con tư sinh’ của cái ‘thánh địa’ này, pháp lực của hắn tại trong Nhân Đàn cũng được gia trì như thường.
Ngay sau khi bóng tối tan biến đi, hắn cũng cảm nhận được căn phòng đỉnh chót vót kia đang vẫy gọi hắn, tựa như rất nôn nóng lâu ngày không gặp vậy.
Hắn cũng muốn lên nhanh nhưng trước mắt cứ từ từ dẫn tiểu Hoàng đi kiến thức một chút đã. Tiểu Hoàng không phải Nhân Mạch Trúc Cơ nhưng nó nhận truyền thừa của Bạch Hổ Thần Quan.
Bạch Hổ Thần Quan chưởng quản Kim linh khí trong thiên địa nhân gian, vùng không gian của Nhân Đàn đều được đắp lên từng khối vàng ròng nguyên chất thế này tự nhiên khó thoát khỏi cảm ứng của tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng có thể thông qua đó nhận biết được có ‘ai đó’ đang gọi, chỉ là không biết đang gọi người nào thôi.
Tiểu Hoàng sau khi nghe xong liền bày ra một bộ dáng không hiểu, Khương Hy cũng cẩn thận từ tốn giải thích cho nó hiểu.
Nó có thể sở hữu linh thức ở tu vi này tự nhiên phải nhờ vào sự kỳ diệu của truyền thừa Thần Quan nhưng cũng chỉ đến thế thôi, nó còn thiếu trí lực nhiều lắm, Khương Hy thân làm chủ tự nhiên phải từ tốn dạy dỗ rồi.
Đoạn thời gian mấy năm này tiểu Hoàng ở chung với Tuyết Lam tính ra cũng không tệ, cũng được đi kiến thức nhiều nơi nhưng kiến thức tu chân giới cùng đối nhân xử thế lại có chút thiếu hụt.
Không những tiểu Hoàng thiếu hụt mà đến Tuyết Lam thiếu hụt.
Một người một thú này dành mấy năm tại Nam Vực cũng gây ra không ít họa đâu, cũng may vì Tuyết Lam sở hữu thực lực đại trướng nên mới khiến các phương thế lực im lặng lại.
Tiểu Hoàng cũng được Tuyết Lam dạy chỗ chiến đấu rất nhiều nên chiến lực của nó cũng nghịch thiên không kém, nói không ngoa thì tiểu Hoàng bây giờ cũng đủ tư cách làm trợ thủ cho Khương Hy rồi.
Như đã nói ở ban đầu, Thần Đàn có yêu thú tọa trấn nên Khương Hy chỉ cần đi một đoạn là gặp không biết bao nhiêu yêu thú bất quá đẳng cấp vẫn tương đối thấp, chỉ là đê giai Trúc Cơ yêu thú.
Với tầng cấp yêu thú này thì Khương Hy cũng không cần ra tay, tiểu Hoàng chỉ cần nhảy lên phía trước thả khí tức của bản thân ra rồi meo một tiếng oanh động là bọn chúng tản ra tứ phương bỏ chạy ngay.
Tiểu Hoàng bây giờ không được tính là yêu thú nữa nên nó cũng không nhận huyết mạch áp chế.
Thần vị làm sao lại cúi đầu trước huyết mạch yêu thú được.
Tiểu Hoàng chưa nhập đạo nên gọi thần vị cũng chưa chắc đã đúng, chi bằng hiện tại gọi nó bằng hai tiếng yêu quái thì đúng hơn.
Ngặt nỗi, cụm từ này đặt vào một con mèo mập mạp đáng yêu như tiểu Hoàng lại có chút không được đúng lắm. Từ đó Khương Hy cũng lười sắp xếp thân phận cho tiểu Hoàng, đối với ngoại giới gọi nó là linh thú của bản thân là được rồi.
Có tiểu Hoàng mở đường, Khương Hy căn bản cũng không cần phải tốn sức giết chóc làm gì, giảm bớt sát nghiệp của bản thân.
Một đường di chuyển của hắn cũng tương đối thoải mái cho đến khi được nửa đường thì một con Yêu Hầu đột nhiên xuất hiện.
Bộ lông đỏ như máu, trên thân có bốn cánh tay đầy lực lưỡng, đây không phải Tứ Thủ Huyết Hầu thì là gì.
Khí tức trên người nó cũng mạnh kinh khủng, bất thình lình lại là đỉnh giai Trúc Cơ yêu thú.
Tiểu Hoàng thấy thế thì hai tai liền dựng đứng lên đầy hứng thú, nó nhanh chóng nói ra:
“Chủ nhân, con khỉ này để ta”.
Khương Hy biết thực lực của tiểu Hoàng đến đâu, nhìn thấy nó có vẻ hăng hái như vậy liền mỉm cười lùi lại một bước, biểu hiện cũng khá rõ ràng.
Nhường ngươi.
Tiểu Hoàng vui vẻ nhảy lên phía trước đối đầu với Tứ Thủ Huyết Hầu. Tứ Thủ Huyết Hầu này tựa hồ có linh tính khá cao nên cũng không hiểu lắm tại sao con mèo này lại bước ra đây.
Nó đưa một tay lên gãi đầu nhìn Khương Hy một hồi rồi lại quay xuống nhìn tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng nhìn nó làm ra bộ dạng ngây ngốc như vậy liền mất kiên nhẫn nói:
“Nhìn bản miêu làm gì, chưa thấy mèo bao giờ sao?”.
Tứ Thủ Huyết Hầu nghe vậy liền giật mình, hai mắt chứa đầy hứng thú nhìn về phía tiểu Hoàng, tựa như đang nhìn phải một thứ gì đó rất là kỳ quái, theo cảm nhận của nó, tiểu Hoàng còn cách xa tu vi của nó nhưng linh tính lại mạnh đến vậy.
Nội việc truyền âm phải đến Nguyên Anh Yêu Vương mới có thể làm thì tiểu Hoàng đã nhẹ nhõm thực hiện được rồi.
Nó mở miệng ra gầm rú một tiếng, ngụ ý bảo ngươi ở đây làm gì, về nhà đi.
Tiểu Hoàng đương nhiên hiểu ý nó, bên ngoài vẫn meo meo vài tiếng nhưng thực chất là truyền âm cho Tứ Thủ Huyết Hầu.
“Ngươi quản làm gì, cản đường của chủ nhân tự nhiên bản miêu sẽ không tha cho ngươi”.
Tứ Thủ Huyết Hầu lắc đầu ồm ồm lên mấy tiếng, ngụ ý bảo thiên phú của ngươi rất cao, hà cớ gì phải khom mình phục dịch cho nhân loại.
Tiểu Hoàng meo meo vài tiếng đáp trả:
“Con khỉ như ngươi thì biết cái gì, chủ nhân có thể khai linh trí giúp bản miêu vào đại đạo, giúp chủ nhân làm việc là bổn phận của bản miêu”.
Tiểu Hoàng truyền âm một câu này xong liền đặt mông ngồi xuống, cái đầu nhỏ hơi ngẩng cao đầy kiêu ngạo, tựa như vừa nói ra một câu gì đó rất triết lý.
Khương Hy ở xa dựa lưng vào một cột trụ, hắn đương nhiên không hiểu bọn chúng đang nói gì, đại khái cũng chỉ là meo meo cùng gầm gừ mấy tiếng thôi.
Nhìn chung thì cũng có chút thú vị, tựa như đang xem hài kịch diễn tuồng vậy.
Mặt khác, con Tứ Thủ Huyết Hầu này cũng có chút khác so với ký ức của hắn, lần gặp Tứ Thủ Huyết Hầu gần đây nhất có lẽ là sự kiện Tinh Sơn Thành năm đó.
Lần đó Tứ Thủ Huyết Hầu cực kỳ bạo ngược, một thân hung tính đầy mình, nào có chỗ ‘linh tính’ đầy bác học như vậy giờ.
Dựa vào hành động của nó thì Khương Hy đoán có lẽ nó đang khuyên nhủ tiểu Hoàng làm gì đó, điệu bộ khá giống với một trưởng bối.
Hắn không khỏi cảm thán, Nhân Đàn này xác thực cũng có tác dụng giáo hóa yêu thú, dù bản tính yêu thú thì vẫn còn đó nhưng đến tình huống mấu chốt có lẽ vẫn có thể ngồi vào bàn đàm phán được.
Bất quá cân nhắc thời gian gấp rút, hắn cũng không rảnh rỗi đứng yên một chỗ xem kịch mãi, liền truyền âm cho tiểu Hoàng:
“Tiểu Hoàng, nhanh một chút”.
Nghe vậy, tiểu Hoàng liền không truyền âm đáp lại, cũng không truyền âm nói chuyện với Tứ Thủ Huyết Hầu. Cương phong trên người nó lập tức nổi lên mang theo kiếm khí sắc bén oanh thẳng về phía trước.
Tứ Thủ Huyết Hầu cảm thấy ‘bất lực’ khi không thuyết phục được tiểu Hoàng, biểu cảm của nó cũng lập tức chuyển thành vẻ cuồng nộ, yêu tức phóng ra kinh người, huyết khí trào dâng như núi lửa phun trào.
Một tay của nó vỗ ra đập thẳng về phía trước, kiếm khí va chạm vào nó lập tức bị đánh nát không còn một mảnh.
Ánh hoàng kim của Kim linh khí đột nhiên phủ lên người tiểu Hoàng, nó nhanh chóng hóa thành một đạo kim quang rồi phóng đi né tránh, đồng thời cũng không quên kêu gọi kim quang kiếm khí ra oanh sát.
Thiên địa linh khí trong Nhân Đàn nồng đậm cũng đồng nghĩa với Kim linh khí cũng nồng đậm kinh người, thậm chí đã có xu hướng tiếp cận đến song cực.
Tiểu Hoàng tu luyện Canh Tân Kim Kinh tự nhiên có thể gọi ra kiếm khí cùng cực, chỉ có điều lấy thực lực hiện tại thì Khương Hy không biết nó có thể làm được hay không thôi.
Tiểu Hoàng vận dụng Kiếm Kinh cực kỳ thành thạo, kiếm khí oanh trời như mưa rơi oanh sát không ngớt vào Tứ Thủ Huyết Hầu.
Tứ Thủ Huyết Hầu nào dễ dàng chịu thua như thế, nó gầm lên một tiếng đầy phẫn nộ, huyết khí tuôn ra cực kỳ khủng khiếp, bốn cánh tay khổng lồ kia ngay lập tức lộng vũ hóa chưởng vỗ về các phương.
Tốc độ cực kỳ nhanh, uy lực cũng khủng khiếp không kém.
Mỗi một chưởng của nó đánh ra thì không khí như bị nén lại thành đạn pháo rồi bắn thẳng về phía tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng gọi kiếm khí lên để đấu lại, xung lực tỏa ra xung quanh cũng mạnh không ngớt.
Trong chốc lát, chiến trường của hai thú đã mở rộng ra đến cực điểm, xem như đồ án chạm trổ trên tường hay trần nhà bây giờ đẹp đến đâu thì cũng đã bị bọn chúng đánh đến nát tươm rồi.
Mắt thấy tấn công cuồng nộ như thế này cũng không ăn, tiểu Hoàng liền mượn kim quang lướt về phía sau, miêu trảo lập tức bật ra rồi chém xuống đất.
Bốn đường kiếm quang xuất hiện kéo dài trên mặt sàn oanh thẳng về phía trước.
Tứ Thủ Huyết Hầu cảm thấy có chút nguy cơ, huyết khí trên người nó toát ra càng nhiều rồi lập tức bao phủ nó lại tựa như một cái kén máu.
Oanh! Kiếm quang chém vào kén máu cực kỳ mạnh, kén máu cũng nhanh chóng vỡ ra, còn thân hình của Tứ Thủ Huyết Hầu thì văng ra phía sau nhưng trên thân vẫn hoàn mỹ vô khuyết như cũ.
Tứ Thủ Huyết Hầu há cái miệng lớn của nó ra, để lộ bốn cái răng nanh ra bên ngoài, theo đó, thiên địa linh khí bắt đầu tràn về tụ tập lại thành một khối huyết quang cầu ở trước miệng, uy áp toát ra từ nó cũng khủng khiếp không kém.
Tiểu Hoàng thấy thế cũng không đứng yên một chỗ, Kim linh khí xung quanh lập tức khu động về tụ tập lại trước mặt nó rồi hóa thành một thanh kiếm.
Khương Hy thấy vậy liền có chút ngạc nhiên, tiểu Hoàng từng vào sinh ra tử một lần nhưng chưa lần nào hắn thấy nó tập trung đến như vậy.
Hơn nữa, thanh kiếm được nó ngưng tụ kia có chút tà môn, từ khoảng này, hắn còn có thể cảm nhận được một lực sát phạt kinh người như vậy thì người lãnh trọn một chiêu kiếm này cũng chẳng dễ gì sống tiếp được đâu.
Tứ Thủ Huyết Hầu súc thế thành công, nó hống lên một tiếng, theo đó, khối huyết quang cầu kia liền bắn thẳng về hướng tiểu Hoàng, uy thế hủy diệt mạnh mẽ đến không ngờ.
Cùng lúc đó, tiểu Hoàng cũng đã súc thế xong, thanh kiếm quang kia tỏa ra khí tức của ‘hành Kim’ sắc bén đến cùng cực, quang mang tỏa ra sắc bén như thể chém đất đá như chém bùn vậy.
Thanh kiếm kia dưới sự khu động của tiểu Hoàng, nó lập tức phóng thẳng về phía trước chống lại luồng khí tức mang theo huyết khí kia, sát cơ cũng không hề nhỏ một chút nào.
Rầm!
Va chạm diễn ra, từng tiếng động liên hồi như sóng gầm núi lở vang lên khắp nơi, xung lực tản ra mang theo uy thế hủy diệt cùng sát cơ nồng đậm, vạn vật xung quanh trong chớp mắt bị đánh tan thành từng mảnh, khỏi bụi bay khắp nơi.
Danh sách chương