“Tứ nương, cá này người mua chứ?”
“Tứ nương, còn con này thì sao?”
“Oa, con sò này to thât, Tứ nương người không định mua sao?”
“Bốp”
Một cú đánh giáng trời từ đâu không rõ đột nhiên hạ xuống ngay đầu người nói nhiều kia. Hắn liền đau đớn mà ngồi thụp xuống ôm đầu, hai mắt đầy ủy khuất mà nhìn người đánh hắn, lầm bầm:
“Công tử, sao người ra tay nặng với tiểu nhân như vậy?”
Khương Hy hừ lạnh một cái mà nói:
“Ngươi chớ phiền hà Tứ nương”
Ở bên, Tứ nương nghe vậy liền cười nói:
“Đại nhãn tử, không cần nặng tay với tiểu hắc tử như thế”
Khương Hy cười đáp:
“Tứ nương, người đừng chiều hắn quá”
Tứ nương cười đáp:
“Không sao, không sao, có người nói nhiều cũng tốt. Tiểu hắc tử, cầm giúp Tứ nương cái này”
Tiểu hắc tử trong miệng Tứ nương đương nhiên là Lân, hắn nghe vậy liền xoa xoa cái đầu rồi ngoan ngoãn cầm lấy cái giỏ cá mà Tứ nương đang xách. Thấy bộ dáng e thẹn như vừa mắc lỗi của hắn mà Tứ nương liền bật cười lên, khóe miệng nàng lại hiện ra, trông thu hút cực kỳ.
Khương Hy nhìn Lân một cái rồi khẽ nhún vai mặc kệ mà đi theo Tứ nương.
Hôm nay là ngày thứ ba kể từ sau cái đêm mưa ấy. Mưa qua, hỏa khí của mùa hạ cũng đã dịu đi nhiều, không khí cũng mát mẻ hơn, dân chúng liền hăng hái hơn mà ra ngoài khơi đánh bắt.
Nguyệt Hải Thành là tòa thành hải cảng, ra ngoài khơi là hoạt động bình thường ở nơi đây, nhất là vào mùa này. Trước khi mùa mưa bão kéo đến thì mùa hạ là mùa mà ngư dân càng phải ra sức đánh bắt, nếu không khi thời điểm đến liền không có cái ăn.
Vì là mùa hạ, Tứ nương cần mua chút hải sản nên nàng đi Đông Thành. Bắc Thành đương nhiên có chợ nhưng nơi nào có hải sản ngon nhất thì Tứ nương mặc nhiên sẽ chọn Đông Thành rồi. Chưa kể nàng xuất thân là từ Đông Thành, nơi nào bán hải sản ngon nàng liền nắm rõ trong lòng bàn tay.
Khương Hy ở gần đó đương nhiên biết được chuyện, thế là hắn liền xin nàng đi cùng, tiện đường kéo Lân theo mà để Điền đại phu ở nhà một mình. Lão đương nhiên là không đồng ý mà đòi đi theo, ngặt nỗi, Khương Hy từ chối.
Trên thực tế, Điền đại phu cũng không ở lại một mình mà còn có lão Hoàng ở đó. Lão nhân rảnh rỗi đó lúc này không bàn mà hợp với Khương Hy, lão liền giúp giữ chân Điền đại phu lại.
Trước lúc hắn đi, lão Hoàng còn đánh cho hắn một cái nháy mắt, hắn liền rùng mình. Cái nháy mắt của lão Hoàng dường như có chút ý vị nào đó mà hắn không thể đoán được nhưng chuyện về lão Hoàng hắn đã nghe Điền đại phu kể qua.
Khương Hy sợ rằng... lão Hoàng đã nhìn ra gì rồi. Qua lời kể của Điền đại phu thì hắn ít nhiều có thể cảm nhận được lão Hoàng thâm sâu khó lường đến thế nào, mặc dù trực giác của hắn không phát giác ra gì cả nhưng hắn vẫn thấy có cái gì đó không đúng cho lắm về lão, chỉ là hắn không gọi tên ra được mà thôi.
Vậy nên mặt ngoài hắn vẫn cười nói với lão bình thường nhưng trong thâm tâm, hắn lại bắt đầu dựng nên một bức tường ngăn cách với lão.
Cũng không thể trách được Khương Hy được, với một người mà hắn không thể nhìn thấu thì tốt nhất là không nên quá thân thiết, dẫu cho người đó có là bạn vong niên của Điền đại phu đi chăng nữa.
Còn tại sao hắn lại kéo Lân đi theo thì rất đơn giản, Tứ nương một lần đi chợ thì y như rằng một tháng sau nàng mới đi lại, tự nhiên thức ăn mua về trong một lần sẽ chất đầy đến khó tưởng tượng. Nàng dù sao cũng mở quán ăn, mua nhiều cũng là chuyện bình thường.
Thời điểm này, mục đích của hắn đến Đông Thành đương nhiên là để tra xét, nào có đi làm phận sai vặt. Lần trước hắn không biết thực hư, cuối cùng nhìn thấy đống đồ Tứ nương mua liền choáng váng hết cả đầu óc.
Lần đó hắn phải bỏ tiền ra mà thuê một cái xe kéo, hắn vốn muốn thuê người kéo về luôn nhưng ngặt nỗi khi biết phải kéo về Bắc Thành thì hầu như tất cả đều lắc đầu từ chối. Bởi địa thế Bắc Thành rất cao, từ Đông Thành trở về Bắc Thành là một quảng được mười phần... leo dốc.
Đi bộ đã không khác leo núi mà nay lại thêm một xe kéo chất đống đồ, chỉ nghĩ đến thôi đã không muốn đi rồi.
Nhìn bộ dạng hăng hái của Lân mà Khương Hy thật sự muốn cười lên nhưng hắn cố nhịn lại. Lân dạo gần đây mặc dù vẫn rất nghe lời nhưng hắn ngoại trừ chuyện tu hành ra còn lại cũng không quá nghiêm khắc, đâm ra Lân bắt đầu có chút ‘quá phận’ rồi.
Trùng hợp hôm nay Tứ nương đi Đông Thành, vậy thì nhân cơ hội này dạy dỗ hắn lại một phen.
...
...
Đông Thành so với Bắc Thành thì không đông đúc, so với Nam Thành thì càng không phồn hoa, càng không thể so với Tây Thành cường thịnh được. Tuy nhiên, Đông Thành vẫn giữ được địa vị ‘siêu nhiên’ mà ba nơi còn lại không thể sánh được
Siêu nhiên ở đây không phải loại siêu thoát thế tục như các môn phái tu chân mà có nghĩa là phạm vi quản hạt. Đông Thành là nơi duy nhất mà tứ đại thế gia tuyệt đối không có quyền can thiệp vào.
Ở những nơi khác, chữ ‘tuyệt đối’ đặt cùng tứ đại thế gia không khác gì nước đổ lá môi nhưng Đông Thành lại khác, sau lưng Đông Thành chính là Phủ Thành chủ cùng... Đại Nguyệt Hoàng Triều.
Ở bất kỳ nơi nào trên đại lục này, hải cảng đều đóng vai trò cực kỳ quan trọng đối với nền kinh tế, kim ngạch mà nó mang lại không phải bất cứ thứ gì cũng có thể so được. Vậy nên hải cảng tất nhiên sẽ được Thành chủ cùng Hoàng Triều cộng đồng trông coi rồi.
Tứ đại thế gia dù có muốn cũng không thể can thiệp được, thậm chí bọn họ cũng không có cái gan mà lén lút xâm nhập vào. Bởi ánh mắt của Mặc Hiên lúc nào cũng không rời khỏi Đông Thành.
Tu sĩ Trúc Cơ tuyệt đối không thể lại gần đó, còn tu sĩ Luyện Khí thì có thể gây nên được sóng gió gì cơ chứ.
Vậy nên theo suy đoán của Khương Hy, Thẩm Minh chạy đến Đông Thành là xác suất rất cao nhưng vấn đề là hắn có lựa chọn chạy đến đây hay không thôi.
Khương Hy từng âm thầm dò xét Thẩm Minh, tự nhiên biết hắn chủ tu Thổ linh khí. Đông Thành là hải cảng, Thủy linh khí đương nhiên nhiều nhất. Trong Ngũ Hành tương khắc thì Thổ khắc Thủy, Thẩm Minh ở lại Đông Thành thời gian dài cũng không phải là chuyện tốt với hắn.
Khương Hy trầm mặc một đoạn thời gian mà thầm nghĩ:
“Tính thế nào thì Nguyệt Hải Thành cũng không phải là nơi hắn nên trốn... Vậy thì hắn ở đâu đây?”
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hắn lựa chọn để tình hình thuận theo tự nhiên. Nếu hắn thật sự có thể tìm được, như vậy liền có nhân quả với nhau. Nếu không thể, vậy thì kế hoạch lại phải thay đổi đôi chút rồi.
Bất giác, Khương Hy đánh ánh mắt liếc sang Lân, kẻ đang nhìn hắn. Vô tình bắt gặp ánh mắt ấy, Lân liền giật mình mà lui lại ra sau vài bước, miệng có chút lắp bắp nói:
“Công... công tử, sao người... nhìn ta?”
Khương Hy híp mắt lại nói:
“Ta không được nhìn ngươi?”
Nghe vậy, Lân liền ho sặc sụa, sắc mặt có chút e thẹn đáp:
“Không, không... công tử... cứ nhìn”
Sắc mặt Khương Hy liền đen lại, không nghĩ tới Lân ngày càng quá phận đến thế này. Hắn liền nghĩ đến cái gì đó mà đột nhiên nở ra nụ cười... quỷ dị.
Lân không hiểu nụ cười này là gì, hắn chỉ thấy công tử ‘cười’, vậy thì hắn cười lại nhưng rất nhanh nụ cười đó liền cứng ngắc lại. Bởi hắn lại nhìn thấy quang mang đó nữa rồi.
Nhưng ngạc nhiên là lần này Lân không chạy mà lại đứng yên đó mà nhìn. Trong lòng Khương Hy liền khẽ ồ lên một tiếng ngạc nhiên, dạo gần đây Lân quả nhiên tiến bộ không tệ. Nhưng quy củ vẫn nên là quy củ, Khương Hy liền vận Tam Dục lên.
Lân đang kiên cường ‘chống đối’ thì sắc mặt đại biến, hắn liền không suy nghĩ mà quay đầu bỏ chạy, bỏ Khương Hy cũng Tứ nương ở lại sau.
Tứ nương sau khi mua được con cá tốt liền quay lại đưa cho Lân nhưng không thấy hắn đâu cả, nàng thắc mắc hỏi Khương Hy:
“Đại nhãn tử, tiểu hắc tử đâu rồi?”
Khương Hy nhìn hướng Lân bỏ chạy rồi quay sang cười với nàng mà đáp:
“Hắn có chút việc nên chạy đi rồi. Tứ nương, để ta mang cho”
Tứ nương phủi tay cười nói:
“Ai dà, đại nhãn tử ngươi bữa này cũng lên ‘thiếu gia’ rồi, không nên làm những việc này nữa, để cho tiểu hắc tử đi”.
Nghe vậy, Khương Hy cũng có chút cứng người lại, hắn đành cười khổ. Khương Hy mặc dù không thích những chuyện sai vặt này nhưng Tứ nương dẫu sao cũng là nữ nhân, hắn sao để nàng tự mình mang được.
Mặt khác, chuyện Lân là gia nhân của hắn Tứ nương đương nhiên biết, vậy nên nàng mới gọi Lân là ‘tiểu’ hắc tử mà không phải là ‘đại’ hắc tử. Chưa kể hôm nay Khương Hy ăn mặc cũng không khác hai chữ ‘thiếu gia’ là bao.
Trường bào xanh lam, chất vải trung hạng, đường nét phi thường tỉ mỉ. Tóc được búi cao lên gọn gàng mà không để thừa bất kỳ sợi nào cả. Cùng với dung mạo và khí chất của hắn thì... gọi ‘thiếu gia’ cũng đúng.
Bộ phục trang này là một trong những bộ hắn mặc từ hồi còn tại kỹ viện, trang phục như thế này hắn có rất nhiều nhưng lại không thường mặc vì rất khó hoạt động. Chỉ là từ sau khi thu lưu Lân xong, Điền đại phu liền chủ động bảo hắn nên mang lại những phục trang này... cho ra dáng.
Thế là hắn liền mặc.
Nhìn Tứ nương, Khương Hy vội vàng bày ra bộ dạng ủy khuất mà nói:
“Tứ nương, người cũng đừng đối xử với ta như vậy chứ, ta cũng không phải là thiếu gia thật nha”
Tứ nương bật cười mà nói:
“Được rồi, được rồi, cho ngươi mang, thật tình...”
Khương Hy liền tiếp nhận lấy giỏ cá từ nàng, cánh tay của hắn bất giác có chút hạ xuống mà chấn kinh nhưng rất nhanh hắn liền ổn định cảm xúc mà đi theo Tứ nương
Đồng thời hắn chủ động gia tăng lực cho cánh tay. Trong lòng Khương Hy quả thật có chút giật mình cùng có chút hoài nghi, hắn thầm nghĩ:
“Những năm này... phàm nhân đáng sợ đến thế sao?”
Cái giỏ cá trong tay hắn hiện giờ mà đưa cho Lân xách có khi đến tối Lân cũng chưa về đến được Điền y quán mất. Bởi cái giỏ này nặng một cách kinh khủng.
Cầm cái giỏ này trong tay thì hắn mới nhớ ra được trước đó Lân... hình như là để giỏ dưới đất mà không phải luôn luôn mang theo bên mình.
Khương Hy hiện tại đã là tu sĩ Luyện Khí tầng ba, so với người thường thì khí lực cao hơn không ít lần, vậy mà hắn lại phải vận lực lên để xách cái giỏ cá này. Như vậy cũng đủ cho thấy Tứ nương... không bình thường.
Hắn đã từng bí mật dùng linh thức mà dò xét nàng, kết quả đúng là cho hắn chấn kinh. Tứ nương vậy mà lại là thiên sinh thần lực.
Tương tự như thiên sinh linh thức, thiên sinh thần lực là chỉ những người từ lúc sinh ra đã mang trong mình một loại khí lực vượt xa người thường.
Tại tu chân giới, những người sở hữu thiên sinh thần lực được mệnh danh là thiên tài luyện thể. Cùng một loại công pháp luyện thể thì những người sở hữu thiên sinh thần lực tốc độ tu luyện mặc nhiên nhanh hơn người khác gấp đôi.
Từ trước đến giờ Khương Hy gặp qua thiên sinh thần lực cũng không phải là ít nhưng hắn chưa từng gặp qua nữ nhân nào có thiên sinh thần lực cả. Tứ nương tính ra tự nhiên được xem là dị loại.
Mặt khác, cái giỏ cá này cũng không phải phàm vật, Khương Hy không ngờ nhất không phải là Tứ nương có thiên sinh thần lực mà là nàng có pháp khí.
Pháp khí dưới hình dạng cái giỏ cá thì hắn chưa từng gặp qua, nhưng qua kiểm tra hắn không phát hiện ra điểm gì quá lạ cả. Dường như cái giỏ cá này được đặt làm riêng vậy, tác dụng của nó không khác giới chỉ là bao.
Nếu bảo phải tìm điểm khác thì đó là cái giỏ này không cần phải vận linh thức để dùng, chỉ cần trực tiếp mà thả vào là được.
Khương Hy nghĩ nghĩ một chút liền lén dùng linh thức mà thả vào trong giỏ. Một lát sau, khóe miệng của hắn khẽ giật giật, hắn tự nhủ:
“Thảo nào nặng đến thế...”
...
...
Lân sau khi bắt gặp phải quang mang đỏ hồng kia thì cơ thể hắn bắt đầu nóng lên, hắn liền chạy đến chỗ vắng bóng người. Nhưng đây cũng không phải là đồng không mông quạnh, đây là Nguyệt Hải Thành, tự nhiên khó tìm chỗ nào được như vậy cả.
Lân có chút quýnh hết cả lên, mặc dù cơ thể hắn không nóng hơn nữa nhưng hắn cảm thấy ngứa ngáy khó chịu vô cùng vậy. Trong lòng hắn liền khóc không ra nước mắt mà nói:
“Công tử, người sao hại ta ra nông nỗi này cơ chứ”
Cũng may cho Lân, chạy đông chạy tây cuối cùng hắn cũng vô tình mà bắt gặp một con hẻm tối. Lân liền vui mừng, không suy nghĩ gì cả mà lao sâu vào.
Vội vội vàng vàng, hắn vô tình đá phải thứ gì đó mà kêu ‘lộc cộc’, sắc mặt hắn nhăn nhó lại mà ôm chân nhảy lò cò.
Quay lại nhìn thì thấy một trung niên nhân sắc mặt bất thiện nhìn hắn, Lân liền giật mình cúi đầu nói:
“Đại thúc, thứ lỗi, thứ lỗi, ta đang vội”
Nói xong, hắn liền chạy đi mất hút. Trung niên nhân kia nhìn theo bóng lưng Lân mà nhíu mày lại, dường như hắn không có ý định sẽ đuổi theo. Bèn nhìn mấy cái bánh bao lăn lốc cùng cái chén vỡ trên mặt đất mà thở dài.
Hắn chống người dậy mà nhặt từng cái bánh bao lên, phủi phủi đi lớp bụi rồi cho vào miệng.
Ánh mặt trời bất ngờ xuất hiện mà xuyên qua con hẻm tối, tựa như một đạo kiếm quang vậy. Nắng chiếu qua, ánh mắt của trung niên nhân bất ngờ lộ ra vẻ tinh minh chói sáng.
Hắn liền suy nghĩ một chút rồi đi ra khỏi con hẻm đó.
...
Thời gian bất giác trôi qua, Tứ nương cùng Khương Hy cũng đã đi chợ xong. Hôm nay, Tứ nương rất cao hứng, sắc mặt nàng không khỏi cười liên tục, tựa như hôm nay mua được rất nhiều đồ tốt vậy.
Tứ nương vui, Khương Hy cũng vui, dù sao thì đằng nào hắn cũng được ăn những món ở trong giỏ này thôi. Nhưng hiện tại thì hắn vui không nổi, hắn bắt đầu có chút sợ với thói quen đi chợ của Tứ nương rồi.
Đừng trông sắc mặt hắn thoải mái mà nghĩ rằng đang vui, đằng sau vẻ mặt đó có khi là ‘biển rộng sông dài’ cũng nên. Khương Hy nhẩm sơ qua thôi thì hôm nay Tứ nương đã mua cũng được nhiều loại hải sản, nào là cá, tôm, cua cho đến cái loại ốc, sò, hải sâm. Mà mỗi thứ đều là dùng đơn vị... yến để tính.
Chỉ tính qua như vậy thôi cũng đủ biết được cái giỏ cá tưởng chừng bình thường mà hắn đang xách kia chỉ cần tiện tay quăng thôi cũng có thể đè chết một người rồi.
Nhưng hắn biết nói gì đây bây giờ, tất cả những gì có thể làm bây giờ chỉ có thể là cười khổ mà thôi.
Giữa lúc này, sắc mặt hắn đột nhiên tái trắng lại, tay lỡ buông cái giỏ ra mà rơi xuống đất làm vỡ cả nền gạch. Những người xung quanh liền giật mình mà nhìn lại nhưng lực chú ý của họ cũng chỉ tập trung vào cái giỏ kỳ quái kia thôi.
Tứ nương cũng nghe thấy tiếng động, nàng quay lại thì sắc mặt đại biến mà đến đỡ lấy Khương Hy, nàng lo lắng nói:
“Đại nhãn tử, ngươi không sao chứ?”
Khương Hy thở ra một hơi, sắc mặt tái nhợt khẽ xua tay mà đáp:
“Tứ nương, ta không sao... Chỉ là hơi cảm nắng thôi”.
Tứ nương lo lắng nói tiếp:
“Vậy chúng ta vào quán nước nghỉ một chút nhé?”
Khương Hy gật đầu, thế là nàng liền dìu hắn dậy, một tay thì khẽ nâng cái giỏ kia lên, tựa hồ rất nhẹ nhàng. Một tay thì vòng ra sau eo hắn mà đỡ lấy, cẩn thận đưa hắn vào quán nước ven đường.
Khương Hy cúi đầu mà nhìn mặt đất, ngay lúc không ai để ý, ánh mắt hắn lướt qua một tia kinh hỉ.
Bởi... hắn tìm được Thẩm Minh rồi.
Thẩm Minh đang ở Đông Thành.
Thậm chí là còn rất gần.
...
...
“Tứ nương, còn con này thì sao?”
“Oa, con sò này to thât, Tứ nương người không định mua sao?”
“Bốp”
Một cú đánh giáng trời từ đâu không rõ đột nhiên hạ xuống ngay đầu người nói nhiều kia. Hắn liền đau đớn mà ngồi thụp xuống ôm đầu, hai mắt đầy ủy khuất mà nhìn người đánh hắn, lầm bầm:
“Công tử, sao người ra tay nặng với tiểu nhân như vậy?”
Khương Hy hừ lạnh một cái mà nói:
“Ngươi chớ phiền hà Tứ nương”
Ở bên, Tứ nương nghe vậy liền cười nói:
“Đại nhãn tử, không cần nặng tay với tiểu hắc tử như thế”
Khương Hy cười đáp:
“Tứ nương, người đừng chiều hắn quá”
Tứ nương cười đáp:
“Không sao, không sao, có người nói nhiều cũng tốt. Tiểu hắc tử, cầm giúp Tứ nương cái này”
Tiểu hắc tử trong miệng Tứ nương đương nhiên là Lân, hắn nghe vậy liền xoa xoa cái đầu rồi ngoan ngoãn cầm lấy cái giỏ cá mà Tứ nương đang xách. Thấy bộ dáng e thẹn như vừa mắc lỗi của hắn mà Tứ nương liền bật cười lên, khóe miệng nàng lại hiện ra, trông thu hút cực kỳ.
Khương Hy nhìn Lân một cái rồi khẽ nhún vai mặc kệ mà đi theo Tứ nương.
Hôm nay là ngày thứ ba kể từ sau cái đêm mưa ấy. Mưa qua, hỏa khí của mùa hạ cũng đã dịu đi nhiều, không khí cũng mát mẻ hơn, dân chúng liền hăng hái hơn mà ra ngoài khơi đánh bắt.
Nguyệt Hải Thành là tòa thành hải cảng, ra ngoài khơi là hoạt động bình thường ở nơi đây, nhất là vào mùa này. Trước khi mùa mưa bão kéo đến thì mùa hạ là mùa mà ngư dân càng phải ra sức đánh bắt, nếu không khi thời điểm đến liền không có cái ăn.
Vì là mùa hạ, Tứ nương cần mua chút hải sản nên nàng đi Đông Thành. Bắc Thành đương nhiên có chợ nhưng nơi nào có hải sản ngon nhất thì Tứ nương mặc nhiên sẽ chọn Đông Thành rồi. Chưa kể nàng xuất thân là từ Đông Thành, nơi nào bán hải sản ngon nàng liền nắm rõ trong lòng bàn tay.
Khương Hy ở gần đó đương nhiên biết được chuyện, thế là hắn liền xin nàng đi cùng, tiện đường kéo Lân theo mà để Điền đại phu ở nhà một mình. Lão đương nhiên là không đồng ý mà đòi đi theo, ngặt nỗi, Khương Hy từ chối.
Trên thực tế, Điền đại phu cũng không ở lại một mình mà còn có lão Hoàng ở đó. Lão nhân rảnh rỗi đó lúc này không bàn mà hợp với Khương Hy, lão liền giúp giữ chân Điền đại phu lại.
Trước lúc hắn đi, lão Hoàng còn đánh cho hắn một cái nháy mắt, hắn liền rùng mình. Cái nháy mắt của lão Hoàng dường như có chút ý vị nào đó mà hắn không thể đoán được nhưng chuyện về lão Hoàng hắn đã nghe Điền đại phu kể qua.
Khương Hy sợ rằng... lão Hoàng đã nhìn ra gì rồi. Qua lời kể của Điền đại phu thì hắn ít nhiều có thể cảm nhận được lão Hoàng thâm sâu khó lường đến thế nào, mặc dù trực giác của hắn không phát giác ra gì cả nhưng hắn vẫn thấy có cái gì đó không đúng cho lắm về lão, chỉ là hắn không gọi tên ra được mà thôi.
Vậy nên mặt ngoài hắn vẫn cười nói với lão bình thường nhưng trong thâm tâm, hắn lại bắt đầu dựng nên một bức tường ngăn cách với lão.
Cũng không thể trách được Khương Hy được, với một người mà hắn không thể nhìn thấu thì tốt nhất là không nên quá thân thiết, dẫu cho người đó có là bạn vong niên của Điền đại phu đi chăng nữa.
Còn tại sao hắn lại kéo Lân đi theo thì rất đơn giản, Tứ nương một lần đi chợ thì y như rằng một tháng sau nàng mới đi lại, tự nhiên thức ăn mua về trong một lần sẽ chất đầy đến khó tưởng tượng. Nàng dù sao cũng mở quán ăn, mua nhiều cũng là chuyện bình thường.
Thời điểm này, mục đích của hắn đến Đông Thành đương nhiên là để tra xét, nào có đi làm phận sai vặt. Lần trước hắn không biết thực hư, cuối cùng nhìn thấy đống đồ Tứ nương mua liền choáng váng hết cả đầu óc.
Lần đó hắn phải bỏ tiền ra mà thuê một cái xe kéo, hắn vốn muốn thuê người kéo về luôn nhưng ngặt nỗi khi biết phải kéo về Bắc Thành thì hầu như tất cả đều lắc đầu từ chối. Bởi địa thế Bắc Thành rất cao, từ Đông Thành trở về Bắc Thành là một quảng được mười phần... leo dốc.
Đi bộ đã không khác leo núi mà nay lại thêm một xe kéo chất đống đồ, chỉ nghĩ đến thôi đã không muốn đi rồi.
Nhìn bộ dạng hăng hái của Lân mà Khương Hy thật sự muốn cười lên nhưng hắn cố nhịn lại. Lân dạo gần đây mặc dù vẫn rất nghe lời nhưng hắn ngoại trừ chuyện tu hành ra còn lại cũng không quá nghiêm khắc, đâm ra Lân bắt đầu có chút ‘quá phận’ rồi.
Trùng hợp hôm nay Tứ nương đi Đông Thành, vậy thì nhân cơ hội này dạy dỗ hắn lại một phen.
...
...
Đông Thành so với Bắc Thành thì không đông đúc, so với Nam Thành thì càng không phồn hoa, càng không thể so với Tây Thành cường thịnh được. Tuy nhiên, Đông Thành vẫn giữ được địa vị ‘siêu nhiên’ mà ba nơi còn lại không thể sánh được
Siêu nhiên ở đây không phải loại siêu thoát thế tục như các môn phái tu chân mà có nghĩa là phạm vi quản hạt. Đông Thành là nơi duy nhất mà tứ đại thế gia tuyệt đối không có quyền can thiệp vào.
Ở những nơi khác, chữ ‘tuyệt đối’ đặt cùng tứ đại thế gia không khác gì nước đổ lá môi nhưng Đông Thành lại khác, sau lưng Đông Thành chính là Phủ Thành chủ cùng... Đại Nguyệt Hoàng Triều.
Ở bất kỳ nơi nào trên đại lục này, hải cảng đều đóng vai trò cực kỳ quan trọng đối với nền kinh tế, kim ngạch mà nó mang lại không phải bất cứ thứ gì cũng có thể so được. Vậy nên hải cảng tất nhiên sẽ được Thành chủ cùng Hoàng Triều cộng đồng trông coi rồi.
Tứ đại thế gia dù có muốn cũng không thể can thiệp được, thậm chí bọn họ cũng không có cái gan mà lén lút xâm nhập vào. Bởi ánh mắt của Mặc Hiên lúc nào cũng không rời khỏi Đông Thành.
Tu sĩ Trúc Cơ tuyệt đối không thể lại gần đó, còn tu sĩ Luyện Khí thì có thể gây nên được sóng gió gì cơ chứ.
Vậy nên theo suy đoán của Khương Hy, Thẩm Minh chạy đến Đông Thành là xác suất rất cao nhưng vấn đề là hắn có lựa chọn chạy đến đây hay không thôi.
Khương Hy từng âm thầm dò xét Thẩm Minh, tự nhiên biết hắn chủ tu Thổ linh khí. Đông Thành là hải cảng, Thủy linh khí đương nhiên nhiều nhất. Trong Ngũ Hành tương khắc thì Thổ khắc Thủy, Thẩm Minh ở lại Đông Thành thời gian dài cũng không phải là chuyện tốt với hắn.
Khương Hy trầm mặc một đoạn thời gian mà thầm nghĩ:
“Tính thế nào thì Nguyệt Hải Thành cũng không phải là nơi hắn nên trốn... Vậy thì hắn ở đâu đây?”
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hắn lựa chọn để tình hình thuận theo tự nhiên. Nếu hắn thật sự có thể tìm được, như vậy liền có nhân quả với nhau. Nếu không thể, vậy thì kế hoạch lại phải thay đổi đôi chút rồi.
Bất giác, Khương Hy đánh ánh mắt liếc sang Lân, kẻ đang nhìn hắn. Vô tình bắt gặp ánh mắt ấy, Lân liền giật mình mà lui lại ra sau vài bước, miệng có chút lắp bắp nói:
“Công... công tử, sao người... nhìn ta?”
Khương Hy híp mắt lại nói:
“Ta không được nhìn ngươi?”
Nghe vậy, Lân liền ho sặc sụa, sắc mặt có chút e thẹn đáp:
“Không, không... công tử... cứ nhìn”
Sắc mặt Khương Hy liền đen lại, không nghĩ tới Lân ngày càng quá phận đến thế này. Hắn liền nghĩ đến cái gì đó mà đột nhiên nở ra nụ cười... quỷ dị.
Lân không hiểu nụ cười này là gì, hắn chỉ thấy công tử ‘cười’, vậy thì hắn cười lại nhưng rất nhanh nụ cười đó liền cứng ngắc lại. Bởi hắn lại nhìn thấy quang mang đó nữa rồi.
Nhưng ngạc nhiên là lần này Lân không chạy mà lại đứng yên đó mà nhìn. Trong lòng Khương Hy liền khẽ ồ lên một tiếng ngạc nhiên, dạo gần đây Lân quả nhiên tiến bộ không tệ. Nhưng quy củ vẫn nên là quy củ, Khương Hy liền vận Tam Dục lên.
Lân đang kiên cường ‘chống đối’ thì sắc mặt đại biến, hắn liền không suy nghĩ mà quay đầu bỏ chạy, bỏ Khương Hy cũng Tứ nương ở lại sau.
Tứ nương sau khi mua được con cá tốt liền quay lại đưa cho Lân nhưng không thấy hắn đâu cả, nàng thắc mắc hỏi Khương Hy:
“Đại nhãn tử, tiểu hắc tử đâu rồi?”
Khương Hy nhìn hướng Lân bỏ chạy rồi quay sang cười với nàng mà đáp:
“Hắn có chút việc nên chạy đi rồi. Tứ nương, để ta mang cho”
Tứ nương phủi tay cười nói:
“Ai dà, đại nhãn tử ngươi bữa này cũng lên ‘thiếu gia’ rồi, không nên làm những việc này nữa, để cho tiểu hắc tử đi”.
Nghe vậy, Khương Hy cũng có chút cứng người lại, hắn đành cười khổ. Khương Hy mặc dù không thích những chuyện sai vặt này nhưng Tứ nương dẫu sao cũng là nữ nhân, hắn sao để nàng tự mình mang được.
Mặt khác, chuyện Lân là gia nhân của hắn Tứ nương đương nhiên biết, vậy nên nàng mới gọi Lân là ‘tiểu’ hắc tử mà không phải là ‘đại’ hắc tử. Chưa kể hôm nay Khương Hy ăn mặc cũng không khác hai chữ ‘thiếu gia’ là bao.
Trường bào xanh lam, chất vải trung hạng, đường nét phi thường tỉ mỉ. Tóc được búi cao lên gọn gàng mà không để thừa bất kỳ sợi nào cả. Cùng với dung mạo và khí chất của hắn thì... gọi ‘thiếu gia’ cũng đúng.
Bộ phục trang này là một trong những bộ hắn mặc từ hồi còn tại kỹ viện, trang phục như thế này hắn có rất nhiều nhưng lại không thường mặc vì rất khó hoạt động. Chỉ là từ sau khi thu lưu Lân xong, Điền đại phu liền chủ động bảo hắn nên mang lại những phục trang này... cho ra dáng.
Thế là hắn liền mặc.
Nhìn Tứ nương, Khương Hy vội vàng bày ra bộ dạng ủy khuất mà nói:
“Tứ nương, người cũng đừng đối xử với ta như vậy chứ, ta cũng không phải là thiếu gia thật nha”
Tứ nương bật cười mà nói:
“Được rồi, được rồi, cho ngươi mang, thật tình...”
Khương Hy liền tiếp nhận lấy giỏ cá từ nàng, cánh tay của hắn bất giác có chút hạ xuống mà chấn kinh nhưng rất nhanh hắn liền ổn định cảm xúc mà đi theo Tứ nương
Đồng thời hắn chủ động gia tăng lực cho cánh tay. Trong lòng Khương Hy quả thật có chút giật mình cùng có chút hoài nghi, hắn thầm nghĩ:
“Những năm này... phàm nhân đáng sợ đến thế sao?”
Cái giỏ cá trong tay hắn hiện giờ mà đưa cho Lân xách có khi đến tối Lân cũng chưa về đến được Điền y quán mất. Bởi cái giỏ này nặng một cách kinh khủng.
Cầm cái giỏ này trong tay thì hắn mới nhớ ra được trước đó Lân... hình như là để giỏ dưới đất mà không phải luôn luôn mang theo bên mình.
Khương Hy hiện tại đã là tu sĩ Luyện Khí tầng ba, so với người thường thì khí lực cao hơn không ít lần, vậy mà hắn lại phải vận lực lên để xách cái giỏ cá này. Như vậy cũng đủ cho thấy Tứ nương... không bình thường.
Hắn đã từng bí mật dùng linh thức mà dò xét nàng, kết quả đúng là cho hắn chấn kinh. Tứ nương vậy mà lại là thiên sinh thần lực.
Tương tự như thiên sinh linh thức, thiên sinh thần lực là chỉ những người từ lúc sinh ra đã mang trong mình một loại khí lực vượt xa người thường.
Tại tu chân giới, những người sở hữu thiên sinh thần lực được mệnh danh là thiên tài luyện thể. Cùng một loại công pháp luyện thể thì những người sở hữu thiên sinh thần lực tốc độ tu luyện mặc nhiên nhanh hơn người khác gấp đôi.
Từ trước đến giờ Khương Hy gặp qua thiên sinh thần lực cũng không phải là ít nhưng hắn chưa từng gặp qua nữ nhân nào có thiên sinh thần lực cả. Tứ nương tính ra tự nhiên được xem là dị loại.
Mặt khác, cái giỏ cá này cũng không phải phàm vật, Khương Hy không ngờ nhất không phải là Tứ nương có thiên sinh thần lực mà là nàng có pháp khí.
Pháp khí dưới hình dạng cái giỏ cá thì hắn chưa từng gặp qua, nhưng qua kiểm tra hắn không phát hiện ra điểm gì quá lạ cả. Dường như cái giỏ cá này được đặt làm riêng vậy, tác dụng của nó không khác giới chỉ là bao.
Nếu bảo phải tìm điểm khác thì đó là cái giỏ này không cần phải vận linh thức để dùng, chỉ cần trực tiếp mà thả vào là được.
Khương Hy nghĩ nghĩ một chút liền lén dùng linh thức mà thả vào trong giỏ. Một lát sau, khóe miệng của hắn khẽ giật giật, hắn tự nhủ:
“Thảo nào nặng đến thế...”
...
...
Lân sau khi bắt gặp phải quang mang đỏ hồng kia thì cơ thể hắn bắt đầu nóng lên, hắn liền chạy đến chỗ vắng bóng người. Nhưng đây cũng không phải là đồng không mông quạnh, đây là Nguyệt Hải Thành, tự nhiên khó tìm chỗ nào được như vậy cả.
Lân có chút quýnh hết cả lên, mặc dù cơ thể hắn không nóng hơn nữa nhưng hắn cảm thấy ngứa ngáy khó chịu vô cùng vậy. Trong lòng hắn liền khóc không ra nước mắt mà nói:
“Công tử, người sao hại ta ra nông nỗi này cơ chứ”
Cũng may cho Lân, chạy đông chạy tây cuối cùng hắn cũng vô tình mà bắt gặp một con hẻm tối. Lân liền vui mừng, không suy nghĩ gì cả mà lao sâu vào.
Vội vội vàng vàng, hắn vô tình đá phải thứ gì đó mà kêu ‘lộc cộc’, sắc mặt hắn nhăn nhó lại mà ôm chân nhảy lò cò.
Quay lại nhìn thì thấy một trung niên nhân sắc mặt bất thiện nhìn hắn, Lân liền giật mình cúi đầu nói:
“Đại thúc, thứ lỗi, thứ lỗi, ta đang vội”
Nói xong, hắn liền chạy đi mất hút. Trung niên nhân kia nhìn theo bóng lưng Lân mà nhíu mày lại, dường như hắn không có ý định sẽ đuổi theo. Bèn nhìn mấy cái bánh bao lăn lốc cùng cái chén vỡ trên mặt đất mà thở dài.
Hắn chống người dậy mà nhặt từng cái bánh bao lên, phủi phủi đi lớp bụi rồi cho vào miệng.
Ánh mặt trời bất ngờ xuất hiện mà xuyên qua con hẻm tối, tựa như một đạo kiếm quang vậy. Nắng chiếu qua, ánh mắt của trung niên nhân bất ngờ lộ ra vẻ tinh minh chói sáng.
Hắn liền suy nghĩ một chút rồi đi ra khỏi con hẻm đó.
...
Thời gian bất giác trôi qua, Tứ nương cùng Khương Hy cũng đã đi chợ xong. Hôm nay, Tứ nương rất cao hứng, sắc mặt nàng không khỏi cười liên tục, tựa như hôm nay mua được rất nhiều đồ tốt vậy.
Tứ nương vui, Khương Hy cũng vui, dù sao thì đằng nào hắn cũng được ăn những món ở trong giỏ này thôi. Nhưng hiện tại thì hắn vui không nổi, hắn bắt đầu có chút sợ với thói quen đi chợ của Tứ nương rồi.
Đừng trông sắc mặt hắn thoải mái mà nghĩ rằng đang vui, đằng sau vẻ mặt đó có khi là ‘biển rộng sông dài’ cũng nên. Khương Hy nhẩm sơ qua thôi thì hôm nay Tứ nương đã mua cũng được nhiều loại hải sản, nào là cá, tôm, cua cho đến cái loại ốc, sò, hải sâm. Mà mỗi thứ đều là dùng đơn vị... yến để tính.
Chỉ tính qua như vậy thôi cũng đủ biết được cái giỏ cá tưởng chừng bình thường mà hắn đang xách kia chỉ cần tiện tay quăng thôi cũng có thể đè chết một người rồi.
Nhưng hắn biết nói gì đây bây giờ, tất cả những gì có thể làm bây giờ chỉ có thể là cười khổ mà thôi.
Giữa lúc này, sắc mặt hắn đột nhiên tái trắng lại, tay lỡ buông cái giỏ ra mà rơi xuống đất làm vỡ cả nền gạch. Những người xung quanh liền giật mình mà nhìn lại nhưng lực chú ý của họ cũng chỉ tập trung vào cái giỏ kỳ quái kia thôi.
Tứ nương cũng nghe thấy tiếng động, nàng quay lại thì sắc mặt đại biến mà đến đỡ lấy Khương Hy, nàng lo lắng nói:
“Đại nhãn tử, ngươi không sao chứ?”
Khương Hy thở ra một hơi, sắc mặt tái nhợt khẽ xua tay mà đáp:
“Tứ nương, ta không sao... Chỉ là hơi cảm nắng thôi”.
Tứ nương lo lắng nói tiếp:
“Vậy chúng ta vào quán nước nghỉ một chút nhé?”
Khương Hy gật đầu, thế là nàng liền dìu hắn dậy, một tay thì khẽ nâng cái giỏ kia lên, tựa hồ rất nhẹ nhàng. Một tay thì vòng ra sau eo hắn mà đỡ lấy, cẩn thận đưa hắn vào quán nước ven đường.
Khương Hy cúi đầu mà nhìn mặt đất, ngay lúc không ai để ý, ánh mắt hắn lướt qua một tia kinh hỉ.
Bởi... hắn tìm được Thẩm Minh rồi.
Thẩm Minh đang ở Đông Thành.
Thậm chí là còn rất gần.
...
...
Danh sách chương