Đêm phủ màn trời, tiếng mèo khuya kêu. Điền y quán có lẽ là một trong số ít nơi còn sáng đèn tại Nguyệt Hải Thành này. Mặc dù chỉ ở hậu viện thôi nhưng trong suốt hơn ba mươi năm qua, đây là lần đầu tiên Điền y quán sáng đèn lâu đến như vậy.

Từ trước đến nay, Điền đại phu đại đa số thời gian là sống một mình, thời gian sinh hoạt của lão cũng rất có quy luật. Bình thường vào giờ này thì lão đáng lý ra nên ngủ rồi mới phải nhưng từ khi gặp Khương Hy đến nay, tần suất lão ngủ trễ tựa hồ đã tăng lên rất nhiều.

Đỉnh điểm có lẽ là hôm nay, khi mà lão vẫn còn thức để làm việc. Nguyên nhân khiến lão phải thức vào giờ này tự nhiên vẫn là vì Khương Hy, lão tự cho rằng đầu tóc của hắn chuyển thành hoa râm là vì viên đan dược đó.

Viên đan dược đó đối với lão mà nói chính là một vật bảo mệnh. Năm xưa, lão tìm ra chúng ở ngay trong một hang động của tu sĩ, hang động đấy đương nhiên là nơi là lão đã sống gần mười năm, là nơi đã thay đổi đi cuộc đời của lão.

Câu chuyện lão kể cho Khương Hy kỳ thực đã bị lược bớt đi không ít chi tiết quan trọng, tỉ như lão không chỉ tìm được Ích Cốc đan mà còn tìm ra thêm được ít nhất năm đến sáu loại đan dược khác nữa.

Trong số chúng, viên lão cho Khương Hy uống là một loại mà đến Mặc Chính Doanh khi lần đầu nhìn thấy, hai mắt hắn cũng phải tỏa sáng lên. Mặc Chính Doanh không phải là tu sĩ bình thường, hắn xuất thân từ đại tộc, chưa kể trong nhà còn có tu sĩ Hóa Nguyên cảnh đỉnh phong tọa trấn, nên kiến thức của hắn về tu chân giới tự nhiên được trang bị rất tốt.

Thậm chí, với lượng kiến thức đó, hắn hoàn toàn có thể bỏ qua Hiên Minh đến tận mấy con phố. Bởi vì hắn biết nhiều nên khi gặp viên đan dược kia, hắn mới kinh ngạc không thôi.

Viên đan dược đó có tên gọi là Mệnh đan.

Tại tu chân giới, Mệnh đan là một loại đan dược phi thường cao giai bởi để luyện ra nó, Đan sư tệ nhất cũng phải tốn sức đến chín trâu hai hổ mới thành công chế luyện ra được một viên. Mặt khác, Mệnh đan còn đặc biệt ở một chỗ, đó là nó không hề có đẳng cấp phân chia.

Bình thường, đan dược được luyện ra sẽ phụ thuộc vào lượng tạp chất mà phân chia đẳng cấp, thường thấy nhất là thượng trung hạ tam phẩm. Nhưng Mệnh đan không đi theo hệ thống phân chia đó.

Bởi một viên Mệnh đan được tạo ra bắt buộc phải là thượng phẩm đan dược.

Và đây cũng là lý do khiến Mệnh đan phi thường được mọi tu sĩ trên Đại Lục chào đón.

Tác dụng của Mệnh đan đương nhiên là để cứu mạng. Mà mỗi một người trong đời chỉ có thể phục dụng duy nhất một viên Mệnh đan để tranh giành mạng sống với Diêm Vương mà thôi. Khương Hy đời này đã vô tình dược Điền đại phu dùng cho, tự nhiên sau này hắn không thể phục dụng Mệnh đan thêm một lần nào nữa.

...

...

Ánh đèn khuya lập lòe.

Tiếng lật sách liên tục phát ra, Điền đại phu cẩn thận mà xem quyển y sách ở trên tay. Một lát sau, lão liền nhíu mày lại rồi hừ lạnh một tiếng mà vứt quyển sách kia xuống dưới sàn. Sau đó lại lấy quyển khác mà xem tiếp.

Từ lúc lão trở về phòng đến bây giờ, không biết bao nhiêu quyển sách xấu số đã bị lão quăng xuống đất rồi nữa. Từ đằng sau, nhìn thấy cảnh này, Lân cũng chỉ có thể lắc đầu ngán ngẩm mà thôi.

Ban đầu hắn còn cố can ngăn lão những lão vẫn cứ nhất quyết cứng đầu mà tìm hiểu cho bằng được, dần dần hắn liền chuyển thành thay lão mà nhặt sách, cuối cùng thì như bây giờ đây. Đứng nhìn mà thôi.

Hắn bất giác mà nhìn sang chồng sách đang chất đống ở trên bàn kia mà thầm than:

“Đêm nay hẳn phải dài lắm đây”

Sau đó hắn lại chuyển ánh mắt mà nhìn về phía phòng của Khương Hy, ánh mắt hắn lập lòe qua một chút cảm giác không yên. Kỳ thực, Lân gần như đã bỏ ra rất nhiều, bỏ cả mẫu thân, bỏ cả tự do, bỏ cả Linh Vân trấn để đến với Nguyệt Hải Thành này, cốt yếu cũng chính là vì thiếu niên nhân kia.

Hắn từng có dự cảm rằng đi theo công tử, hắn sẽ một bước lên trời. Kết quả đúng là vậy, công tử đã chỉ cho hắn một con đường, gọi là tu tiên. Hắn cũng đã thành công bước lên con đường đó, trở thành một tồn tại vượt qua phàm nhân.

Ở một góc độ nào đó mà nói, hắn đúng là đã một bước lên trời rồi nhưng hắn vẫn lựa chọn tiếp tục ở lại đây, tiếp tục phụng sự công tử. Dù sao thì bất kể quá khứ đôi bên có ra sao đi chăng nữa thì ơn dẫn đạo đời này khó mà quên được.

Lân lúc này đúng là rất lo lắng cho Khương Hy, mặt khác, hắn cũng rất lo cho Điền đại phu. Lão nhân cần mẫn này đối với hắn rất tốt, thậm chí còn tốt hơn cả Hiên Minh gấp nhiều lần, hắn cũng không nỡ để sức khỏe lão qua đêm nay phải sa sút được.

Ngặt nỗi, chuyện mái tóc của công tử quả thực đã dọa đến lão rất nhiều. Hắn không biết mái tóc như vậy đại biểu cho điều gì mà để Điền đại phu phải chấn kinh đến thế nhưng e rằng có liên quan đến mạng sống.

Hắn cũng muốn phụ giúp tìm cách lắm chứ nhưng y thuật hắn mười khiếu không thông, bất kỳ một chữ nào ở trong đống sách này đối với hắn đều là văn tự thiên thư cả. Nên hắn đành quyết định đứng sang một bên, thành thành thật thật làm một người trông coi.

Đứng lâu tự nhiên sinh chán, Lân liền thở dài ra một hơi rồi lại tiếp tục công việc của hắn, nhặt lên những quyển sách đang nằm dưới sàn.

...

...

Tại phòng tắm nơi hậu viện, Hiên Minh lúc này đã không còn bình tĩnh nổi nữa rồi. Sắc mặt của hắn bây giờ phi thường tái nhợt, phi thường chật vật, tay chân thì quơ qua quơ lại không theo bất cứ một trật tự nào cả, hắn đưa hai tay lên ôm đầu mà thốt lên một câu:

“Ta chịu thua, ta chịu thua”

Ở phía đối diện hắn, Khương Hy khẽ khịt mũi mà nói ra:

“Ngươi có thật là tu sĩ Luyện Khí tầng bốn không đấy?”

Hiên Minh xấu hổ đáp lại:

“Ngần này không gian... sao ta đánh được chứ?”

‘Ngần này’ trong câu của hắn tự nhiên là chỉ phòng tắm, mà chính xác hơn là chính cái bồn tắm mà hai người bọn hắn đang ngâm. Khương Hy bảo muốn đánh một trận, Hiên Minh sau một hồi suy nghĩ tự nhiên đáp ứng.

Nhưng trái với kỳ vọng của hắn, trận đối chiến diễn ra tại một nơi mà hắn chưa từng ngờ đến bao giờ. Thậm chí, thứ mà hắn được quyền sử dụng chỉ có hai tay mà thôi. Mặc dù có đôi chút bất tiện nhưng theo suy nghĩ ban đầu của hắn thì hắn mới là người có lợi thế ở đây mới đúng.

Bởi bình thường, người đối luyện với hắn nhiều nhất là Khương Hy, đương nhiên, bây giờ cũng là vậy. Nhưng hắn đã quá quen thuộc với di chuyển của Khương Hy rồi, Khương Hy dùng nhiều nhất chính là bộ pháp. Mỗi một lần hắn đối luyện với Khương Hy, tự nhiên gặp khó khăn trong việc tìm ra thân ảnh thật sự của y.

Còn bây giờ, đôi bên chỉ có thể được dùng tay, hắn tự nhiên có tự tin đánh hòa Khương Hy. Nhưng thực tế thật trêu người, hắn lại trở thành một bị thịt để Khương Hy đánh đập.

Ở góc độ của Hiên Minh, hắn là ‘bị oan’, mỗi một lần hắn dẫn động linh lực là toàn bộ không gian xung quanh hắn liền có chút chấn động, ảnh hưởng đến bồn tắm, đến đồ đạc ở quanh đó. Nên hắn không thể nào toàn lực mà đánh thoải mái được.

Nghe vậy, Khương Hy liền thản nhiên đáp lại hắn:

“Không phải trận chiến nào ngươi cũng được chọn sân, mà quan trọng hơn, vấn đề của ngươi không phải là không gian mà là lực kiểm soát của ngươi quá kém”

“Quá kém?”, Hiên Minh nghi hoặc.

Khương Hy gật đầu:

“Đúng vậy, quá kém. Ngươi dẫn động quá nhiều linh lực, thậm chí ta gọi thừa thãi cũng không sai”

Hiên Minh nghĩ nghĩ một lát rồi đưa tay lên khẽ xoa mấy vết bầm ở trên người rồi nói:

“Giải thích như thế nào?”

Khương Hy lắc đầu khẽ cười, hắn đưa một tay lên trước mặt Hiên Minh rồi âm thầm mà vận linh lực lên. Hiên Minh càng nhìn càng không biết chuyện gì đang xảy ra cả bởi linh lực luân chuyển trong thể nội hắn tự nhiên không thể thấy.

Vốn dĩ hắn có thể dùng linh thức để quan sát nhưng rất tiếc, với người trước mặt này, trò đó hắn không dùng được một chút nào cả.

Không bao lâu sau, Hiên Minh liền giật mình mà nhìn Khương Hy, ánh mắt mang một vẻ hiếu kỳ mà quan sát. Bởi lúc này, cánh tay kia của Khương Hy đã được phủ lên một lớp quang màu xanh... rất mỏng.

Cảnh tượng này nhìn qua thì không có gì đặc biệt nhưng Hiên Minh thì thật há hốc đến nơi rồi, hắn có chút lắp bắp nói ra:

“Làm... làm sao... ngươi làm được?”

Nghe vậy, khóe miệng Khương Hy liền nhếch lên đáp lại:

“Vận chuyển linh lực của ngươi vào một bộ phận rồi sau đó tán nó qua lớp da là được”

Hiên Minh liền như nằm mộng, hắn thật không thể tin nổi Khương Hy vừa nói cái gì nữa. Sau đó hắn liền trầm mặc một đoạn thời gian. Khương Hy thấy vậy cũng không có ý duy trì trạng thái kia nữa, hắn liền thu công lại rồi ngả ra sau mà thư giản.

Không biết bao lâu đã trôi qua, Hiên Minh liền đưa một tay của mình lên mà vận linh lực, bắt chước theo cách mà Khương Hy đã làm. Kết quả liền rất khó coi, trên tay hắn đúng thật là có phủ một lớp quang màu vàng nâu nhưng lại rất dày.

Thậm chí dày gấp đôi cánh tay của hắn. Hiên Minh cố gắng tập trung linh thức lại, cố gắng mà giảm đi lượng quang đó nhưng hắn lại thất bại. Sau đó, hắn liền chuyển ánh mắt lên mà nhìn Khương Hy, trùng hợp thay, Khương Hy cũng đang nhìn hắn.

Hắn tựa chừng như muốn nói gì đó nhưng Khương Hy đã vận lên lại lớp quang kia mà đưa tay lên trước mặt hắn, cứ như là muốn đối chưởng vậy. Hắn nghĩ đến cái đó rồi khẽ nuốt một ngụm nước bọt mà làm theo.

Hai thủ chưởng chạm vào nhau, mặt nước liền phát ra chấn động nhẹ tạo thành từng gợn sóng lăn tăn. Gợn sóng càng ngày càng nhiều, chấn động càng ngày càng kịch liệt, đến mức mặt nước nhìn như sắp sôi đến nơi thì tay Hiên Minh run lên một đợt mà bị bật ra phía sau.

Ánh mắt hắn kinh hãi mà nói ra:

“Làm sao có thể?”

Thu tay cùng linh lực lại xong, Khương Hy cười nhẹ mà đáp lời hắn:

“Đây là cái ta gọi là lực kiểm soát. Bình thường, tu sĩ chỉ có thể sử dụng một lượng linh lực vừa đủ để sử dụng mà thôi, tuy vậy hai chữ ‘vừa đủ’ này không phải ai cũng làm được. Ngươi chưa được... Phụ thân ngươi cũng chưa được”

Nghe đến phụ thân, Hiên Minh liền nhìn Khương Hy một hồi rồi nói:

“Sao lại có phụ thân ta?”

Khương Hy đưa một tay lên gác vào thành bồn rồi đáp lại:

“Còn nhớ lần bị phụ thân ngươi đánh chứ? Lần đó là do phụ thân ngươi lưu lực nên mạng ngươi mới được bảo toàn. Ngươi có thể hiểu là phụ thân ngươi dùng rất ít linh lực để đánh ngươi”

“Rất ít? Ngươi không nhầm chứ?”, Hiên Minh không hiểu đáp.

Khương Hy lắc đầu cười cười nói tiếp:

“Là rất ít, nhưng lực kiểm soát lại không ra gì, nên ngực ngươi khi đó mới thảm hại đến như vậy”

Nghe vậy, Hiên Minh liền có chút trùng xuống, ánh mắt hắn mang một chút âm trầm mà nhìn lấy Khương Hy.

Khương Hy tự nhiên nhận ra biểu hiện của Hiên Minh ra sao, hắn cũng không để ý lấy làm gì. Thẩm lão tam bây giờ mặc dù là tu sĩ Trúc Cơ nhưng so với hắn thì còn ‘rất trẻ’, chưa kể Thẩm lão tam cũng không có điểm nào hơn người để cho hắn phải tỏ lòng tôn trọng cả.

Nhưng nghĩ một hồi thì hắn cũng nên cho Hiên Minh một lời giải thích. Nếu không hắn lại nhìn chằm chằm đến hết buổi mất. Hắn nghĩ một chút rồi nói ra:

“Ngươi không cam sao?”

Hiên Minh đáp lại:

“Không phải... Chỉ là lâu không nghe ai nhắc đến phụ thân, giờ nghe lại làm ta có chút nhớ người”

Nghe vậy, Khương Hy liền có chút ngạc nhiên mà nhìn lấy Hiên Minh. Sau đó, hắn nghĩ đến cái gì đó mà cười khổ lắc đầu, tiếp đó liền yên tĩnh mà quan sát Hiên Minh.

Hiên Minh nhớ nhà chứ? Đương nhiên là không nhưng hắn nhớ phụ thân hắn. Trong suốt mười bảy năm qua, hắn có thể nhiều lần ngủ qua đêm tại kỹ viện nhưng chưa lần nào hắn bỏ nhà ra đi cả. Ngần ấy thời gian, phụ thân là tất cả đối với hắn, hắn không lo không được.

Mặt khác, Khương Hy dùng giọng điệu có chút không được kính lão cho lắm cũng làm hắn có chút không thoải mái. Dù sao, phụ thân cũng là người dẫn đạo cho hắn đến với con đường tu tiên này, hắn sao không thể không kính trọng cơ chứ.

Nhưng hắn cũng không vì thế mà ngu ngốc được. Khương Hy nói đúng, lực kiểm soát của phụ thân... rất nát. Tất cả những gì ngày hôm nay hắn đang sử dụng cũng đều là nhờ vào công dạy dỗ của phụ thân cả.

Trước đây, những chuyện như lực kiểm soát hay lưu lực hắn đều không để ý đến, bởi Thẩm gia có rất nhiều đan dược hồi phục linh lực. Trong chiến đấu nếu có hết linh lực thì lấy ra phục dụng một vài viên là có thể hồi phục lại rồi.

Chưa kể, một đời này Hiên Minh đúng thật là chưa từng tham gia một trận chiến nào phải hao tổn hết linh lực cả.

Lại nói về trận chiến. Mùa xuân tới đây, hắn sẽ tham gia vào một trận chiến phải nói là khốc liệt nhất tính đến thời điểm hiện tại. Mặc dù hắn đã có Sơn Hà Phủ nhưng đúng như Khương Hy nói, hắn rất khó mà bước vào tứ cường.

Bởi lực kiểm soát linh lực của hắn phi thường không ổn, hắn để hao phí linh lực quá nhiều. Tại Trầm Thiên Bảo Lâu, hắn có thể ra một phủ chiêu kinh hoàng như vậy căn bản là do đã hao hết toàn bộ linh lực cho một chiêu đó.

Nhưng thử nghĩ xem, nếu lực kiểm soát của hắn tốt hơn, hắn có thể ra hai hay thậm chí là ba chiêu như thế nữa, cơ hội của hắn tự nhiên cũng sẽ tăng lên.

Nghĩ đến vậy, Hiên Minh liền hít vào một hơi, toàn thân hắn liền nhấc lên một chút rồi lại hạ xuống. Khương Hy sau đó tự nhiên ngồi thẳng lưng lên không hiểu mà nhìn hắn. Hắn nói:

“Hy, dạy cho ta”

Để nói ra câu này, Hiên Minh không chỉ suy nghĩ kỹ càng về tương lai của bản thân, hắn thậm chí còn bỏ qua lòng tự tôn của mình mà quỳ xuống cầu xin. Đúng vậy, động thái ban nãy của hắn chính là chuyển từ ngồi sang quỳ.

Để một người tâm cao như Hiên Minh quỳ thật không dễ, lúc này e rằng hắn... đã thật sự quyết tâm rồi. Thấy vậy, Khương Hy liền nở ra một nụ cười rất tươi, một nụ cười rất ngây ngô... nếu không tính đến mái tóc lúc này của hắn. Hắn nói ra:

“Được, ta dạy ngươi”

Nghe vậy, Hiên Minh liền kinh hỉ đổ người về phía trước mà cho hắn một cái ôm. Ở khoảng cách gần như vậy, Khương Hy tự nhiên không thể tránh được. Dẫu vậy, hắn cũng không từ chối cái ôm này làm gì, không phải mỗi hành động thân mật nào cũng mang vẻ ái muội cả.

Ít nhất, cái ôm này không có nghĩa như vậy.

Đáp lại Hiên Minh, Khương Hy cũng vòng tay ra sau mà vỗ nhẹ lên lưng rồi nói:

“Nếu ngươi không chết thì cái ôm này ta nhận”

Hiên Minh nghe xong ngay lập tức liền buông hắn ra, ánh mắt mang vẻ khó hiểu mà đáp:

“Ý ngươi là thế nào?”

Khương Hy cười cười không đáp, sau đó, hắn liền đứng dậy mà ra khỏi bồn, thuận tay lấy tấm khăn lớn đang để trên giá kia mà lau người.

Nhìn thấy cảnh này, Hiên Minh liền hít vào một hơi thật sâu mà trấn định bản thân lại. Khương Hy mặc dù đang quay lưng lại nhưng nhất cử nhất động của Hiên Minh vẫn còn nằm trong vùng ‘lãnh địa’ của hắn, hắn không thấy không được.

Sau khi lau khô người, rồi dùng khăn quấn quanh hông một vòng xong, hắn liền vận lên một tia linh lực mà hong khô tóc của mình rồi quay lại nhìn Hiên Minh nói:

“Ảnh hưởng từ ‘sắc thuật’ đến bây giờ còn chưa hết đâu. Ngươi tự mình giải quyết chuyện đó cho tốt đi rồi trở về phòng”.

Nói xong, hắn liền thẳng tiến ra ngoài mà trở về phòng. Lúc đi, hắn không mang theo y phục, muốn thay tự nhiên phải trở về phòng rồi.

...

...

Người đi, tất còn người ở lại.

Hiên Minh nhìn Khương Hy rời đi xong, hắn liền một mặt nghĩ ngợi đến gì đó rồi lắc đầu cười khổ. Hắn có chút não nề nhìn xuống hạ thân đang ngâm ở trong nước kia mà nhỏ tiếng mắng một câu:

“Sao ngươi không yên vị một chút cho ta vậy?”

Trước đó không lâu, một đòn kia của Khương Hy quả thực đã đánh cho hắn đến sợ một đời rồi. Nhưng hắn không ngờ rằng, ‘sắc thuật’ trong miệng của Khương Hy lại đáng sợ đến như vậy. Đến tận bây giờ, hắn vẫn không thể hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của cái gọi là ‘sắc thuật’ kia

Càng nghĩ, sắc mặt hắn càng lúc càng đỏ lên. Cuối cùng hắn đành phải nghĩ đến... Tô Uyên mà tự xử vậy. Cũng may cho Hiên Minh, Tô Uyên lúc này không có ở đây. Nếu chuyện này để cho nàng biết, hắn một đời này tốt nhất là không nên ở lại Nguyệt Hải Thành nữa.

Ở lại, hắn tuyệt đối sẽ không sống nổi mất, đến lúc đó, phụ thân hắn cũng không thể nào thủ nổi hắn.

“Ài...”

Hiên Minh thở dài ra một hơi mà nhìn lên trần nhà, không rõ là đang suy nghĩ gì nữa.

Ngoài trời, lá cây xào xạc ngoài kia theo cơn gió mà rơi xuống đất, lá rơi nhiều đến nỗi trên những cành cây kia cũng dần trống vắng đi không ít không gian.

Mùa thu sắp hết.

Cơn bão kia cũng gần đến rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện