Gió bão mạnh mẽ quật đến, Khương Hy khó khăn lắm mới có thể trụ vững thân hình trên mặt đất, ánh mắt hắn mang vẻ ngưng trọng mà nhìn về phía bờ tường đối diện.

Dưới trời mưa bão lớn như thế này, người bình thường hầu như không thể thấy được trước mặt mình là gì nhưng bản thân hắn tự nhiên không dùng mắt để nhìn. Bởi thứ trước mặt hắn nếu chỉ nhìn bằng mắt như ban nãy thì bây giờ hắn đã là một cái xác rồi.

Bề ngoài bức tường kia khi lại gần sẽ thấy một lớp màng mỏng óng ánh lúc ẩn lúc hiện, đó là dấu hiệu hiện diện rõ ràng nhất của trận pháp.

Bình thường, đáng lý ra Khương Hy phải cảm nhận được trận pháp này mới đúng, tỷ như thời điểm lúc hắn đang tại Linh Vân trấn. Nếu hắn không thể phát hiện ra trong lần đầu tiên thì chỉ còn một cách giải thích, đó là người bày đại trận này ra tuyệt đối là một Trận sư.

Tại Huyền Đô Đại Lục, hầu hết đại đa số tu sĩ đều sẽ biết bố trí trận pháp cơ bản nhưng để được gọi là Trận sư thì người đó ít nhất phải dành một khoảng thời gian rất rất dài để chìm đắm trong trận pháp.

Khác với đan khí phù tam đạo, trận đạo là một con đường không đòi hỏi yêu cầu linh thức cao cường thế nào hay bản thân linh lực phải hùng hậu ra sao. Trận đạo yêu cầu tiên quyết chính là am hiểu về phong thủy địa lý.

Phong thủy địa lý về mặt cơ bản chỉ là bách gia tạp nghệ của phàm nhân nhưng đừng vì thế mà khinh thường chúng. Mọi loại trận pháp trên đời này đều dựa vào các nguyên lý cơ bản của phong thủy để hoạt động, đương nhiên, tòa đại trận này của Tô gia cũng như vậy.

Tô gia về địa thế thì nằm ngay hạch tâm của Tây Thành, là trung tâm của Tụ Linh trận. Không biết bằng cách nào mà Tô gia có thể giành được vị trí này nhưng Khương Hy căn bản không quan tâm đến nguyên nhân lắm, bởi hắn đang chính diện đối mặt với kết quả rồi.

Nhìn qua nhìn lại một hồi, gần như không tốn quá nhiều thời gian, cuối cùng hắn cũng gật nhẹ đầu thầm nghĩ:

“Quả nhiên, có phù văn”

Trận pháp bước đầu được hình thành tất phải có phong thủy địa lý hiệp trợ nhưng để chân chính trở thành trận pháp tất phải có phù văn. Phù văn có tác dụng gia tốc linh khí tạo thành trận, ngoài ra còn bổ sung thêm một vài thuộc tính khác nữa.

Ví dụ như dùng Thổ Đại phù văn có thể gia tăng mức kiên cố của trận pháp, Vân Vụ phù văn có thể tạo ra mây mù che mắt địch nhân, Hỏa Giới phù văn có thể ngăn cách địch nhân ra ngoài vài dặm.

Nói chung, trận đạo ở một mặt nào đó không thể thoát ly khỏi ảnh hưởng của phù đạo. Một Trận sư cao giai ở một nghĩa nào đó cũng chính là một Phù sư cao giai. Nhưng ở vế ngược lại, Phù sư chưa hẳn đã là Trận sư.

Và Khương Hy lại chính là người sau. Hắn vốn nghĩ giết Tô Chiến hẳn sẽ không quá khó khăn nhưng ai ngờ đâu, vừa đến cửa thôi đã bị ngăn ở ngoài rồi.

...

Ngoài trời, gió bão càng lúc càng mạnh, Khương Hy không nghĩ nhiều mà nhanh chóng tìm chỗ ẩn núp. Dù sao hiện tại hắn cũng đã phát hiện ra phù văn rồi, chuyện còn lại chính là tìm ra quy luật nữa là xong.

Lấy thực lực của hắn hiện tại, cường thế phá trận là chuyện không thể nào xảy ra rồi, như vậy chỉ còn cách dựa vào phù văn mà đục một lỗ nhỏ ở ngay trên trận pháp mà thôi.

Người khác thì có lẽ không nhưng hắn đường đường là một trong những Phù sư đỉnh cao của Huyền Đô Đại Lục, đục một lỗ ở trên trận pháp tự nhiên là một chuyện dễ dàng. Chưa kể, phá trận chưa bao giờ đòi hỏi tu vi cao thấp, chỉ đòi hỏi người phá liệu có đủ am hiểu về phù văn hay không thôi.

Phù văn thành trận là khi chúng được họa ra một dãy rồi kết nối với nhau theo một quy luật nào đó, những gì hắn cần làm chính là ngắt quãng mạch của dãy quy luật đó là xong

Không tốn đến mười lăm phút sau đó, khóe miệng Khương Hy mới có chút vểnh lên tự nhủ:

“Tìm ra ngươi rồi”

Tiếp đó, hắn liền rút Hắc Trúc Bút ra rồi vận lực họa phù. Gọi là họa phù nhưng thực tế, những gì hắn làm chính là sửa phù văn... ngay trên trận pháp. Cái được gọi là đục một lỗ chính là đây.

Trận sư tạo nên trận pháp này xem chừng cũng không tồi bởi Khương Hy mất cũng phải gần một khắc mới có thể đục xong. Ngay lúc hắn dứt đường bút ra thì lớp màng sáng kia bắt đầu tản dần mà tạo thành một lỗ nhỏ đường kính nửa mét.

Khương Hy không cần lỗ quá to, như vậy dễ gây nên chú ý, lỗ nhỏ ngần này là đủ để hắn chui qua rồi. Sau đó hắn liền thu Hắc Trúc Bút lại rồi vận linh lực lên mà tiến vào trong nội vi Tô gia.

Vào được bên trong, Khương Hy ngay lập tức liền vận linh lực mà hong khô y phục của mình. Bởi bên trong không hề có mưa, cũng không hề có bão tố.

Đây chính là điểm đặc biệt của trận pháp, trong và ngoài trận chưa chắc đã giống nhau, dùng cụm ‘nội bất xuất, ngoại bất nhập” cũng không sai.

Chưa kể bây giờ hắn đang là sát thủ, sát thủ mà để một thân ướt nhẹp lộ liễu như vậy thì còn làm ăn gì nữa. Không bao lâu sau, y phục của hắn cuối cùng cũng đã khô ráo toàn diện, sự tình tiếp theo tự nhiên là phải nhanh chóng tìm ra Tô Chiến rồi.

Ngặt nỗi quá trình hẳn sẽ không nhanh cho lắm bởi Tô gia quá to lớn, mặc dù không thể nào so với Cửu Tiêu Tông nhưng với tu vi hiện tại của hắn thì đi hết Tô gia cũng đủ ‘rụng’ chân rồi.

Hiện tại, thọ nguyên của Khương Hy không còn nhiều, tự nhiên không thể bốc lên nguy hiểm mà tự bói một quẻ được. Nghĩ nghĩ một hồi, hắn quyết định đi nghe ngóng. Trong vòng một canh giờ tới nếu hắn chưa giết được Tô Chiến thì lần tới càng khó giết hơn.

Bởi qua ngày hôm nay là thời tiết lại trở về như cũ rồi, lúc đó, phòng vệ của Tô gia tuyệt sẽ không ‘lỏng lẻo’ như bây giờ. Nói cách khác, đêm nay chính là cơ hội duy nhất của hắn.

Trong bóng đêm, thân ảnh Khương Hy lúc ẩn lúc hiện mà lượn lờ từng ngóc ngách Tô gia, hắn di chuyển rất nhẹ, kết hợp thêm cả Đạp Vân Bộ nữa thì chỉ cần không phải tu sĩ Luyện Khí đỉnh phong trở lên xuất kích thì hắn có lòng tin qua mặt được hầu hết mọi người.

Tô phủ về mặt căn bản thì phi thường rộng lớn, ít nhất cũng phải lớn gấp trăm lần khuôn viên của Điền y quán. Toàn phủ trên dưới được chia làm ba phần - Tiền viện, hậu viện cùng đại sảnh.

Khương Hy chắc chắn một chuyện rằng Tô Chiến tuyệt đối không thể nào ở tại đại sảnh được. Đại sảnh của Tô gia là nơi nghị sự của gia tộc, Tô Chiến dù có là tu sĩ đi nữa thì hắn cũng chỉ thuộc hàng con cháu mà thôi, hắn còn chưa có tư cách để bước vào đại sảnh này.

Tiền viện là nơi dùng để tiếp khách thì nơi Tô Chiến ở chắc chắn phải ở tại hậu viện. Mặt khác, qua nghe ngóng từ gia nhân của Tô gia, Khương Hy cuối cùng cũng xác định được vị trí của Tô Chiến. Thế là hắn liền cấp tốc di chuyển đến nơi đó.

...

...

Tại sâu trong hậu viện của Tô gia, Tô Chiến lúc này đang ở tại Thanh Ngư phòng mà hưởng thụ nhân sinh. Thanh Ngư phòng tại Tô gia gọi chung là ‘gia sản’ cá nhân của hắn, hắn dùng nơi này để nghe đàn hát, xem mỹ nhân, uống mỹ tửu.

Ngày hôm đó nhờ có hai kẻ tùy tùng kia mà hắn may mắn mới nhặt một mạng này trở về, tự nhiên tâm trạng cũng không được tốt là bao.

Ngặt nỗi, loại tâm trạng này của hắn cũng không kéo dài được bao lâu, không đến hai ngày sau đó, hắn lại bắt đầu sa vào thói hưởng lạc như xưa.

Hiện tại, ngoại trừ dưỡng thương ra, hắn cũng không có việc gì để làm cả, chưa kể từ sau ngày hôm đó, hắn còn bị gia tộc giới nghiêm hành động lại. Chuyện này cũng không phải chuyện gì quá lạ cả, thân là người của thế gia, vậy mà lại bị hạ bởi một phàm nhân, mặt mũi của Tô gia khi ấy phải nói là mất hết rồi.

Càng nghĩ đến chuyện đó, Tô Chiến lại càng không phục, hắn không biết thời điểm đó bằng vào cách nào mà hắn bị đánh văng ra ngoài nhưng bên cạnh hắn vẫn còn hai tùy tùng. Theo như những gì hai tên kia kể lại thì hắn cuối cùng cũng biết được nguyên nhân là vì sao.

Nhưng đã biết được rồi thì làm sao chứ? Thế nhân nào quan tâm hắn bị hạ bởi tấm Hắc lệnh của phủ Thành chủ chứ? Bọn họ chỉ quan tâm hắn bị đánh đến thê thảm đến thế nào và sắc mặt Tô gia ra sao mà thôi.

Tô Chiến càng không phục hơn nữa là người hại hắn lại chính là tên nhãi kỹ nam ngày trước của kỹ viện. Cha của hắn cũng giống như Thẩm lão tam, là người chưởng quản việc kinh doanh của gia tộc, tự nhiên bản thân hắn cũng nắm được một chút thông tin.

Mà bởi vì biết, hắn mới không bao giờ xem Khương Hy là một ‘người’ cả. Trên dưới kỹ viện ngoài Chiêu Hồng Nan ra, hắn đều sẽ xem tất cả là ‘vật’, là vật sở hữu của Tô gia. Dù cho kẻ đó đã được chuộc thân rồi thì một khi đã làm ‘vật’ của Tô gia, đời đời kiếp kiếp vẫn sẽ là của Tô gia.

Nghĩ đến những chuyện này, Tô Chiến lại càng không vui, hắn liền ra hiệu cho gia nhân, vũ nữ hầu hạ xung quanh lui hết ra ngoài, chỉ chừa lại gia nhân thân cận của mình mà thôi. Trùng hợp thay, kẻ đó lại là thư sinh.

Người lui hết ra ngoài, hắn liền quay sang nói:

"Chuyện làm đến đâu rồi?"

Nghe vậy, thư sinh lắc đầu đáp lại:

"Thiếu gia, vẫn chưa thể làm gì cả"

Tô Chiến nhíu mày không hài lòng nói ra:

"Chuyện là thế nào?"

Thư sinh nghĩ ngợi một hồi đáp lại:

"Bẩm thiếu gia, những ngày này không biết vì lý do gì mà Điền y quán đóng cửa không kinh doanh, tiểu nhân cũng không còn cách nào khác cả"

Tô Chiến híp mắt lại nói tiếp:

"Ngươi không nghĩ đến việc cho người giả bệnh kêu ca sao?"

Nghe vậy, thư sinh lắc đầu đáp:

"Thiếu gia, tiểu nhân đã tính đến chuyện đó, thậm chí cũng đã làm nhưng tất cả đều vô công".

Sắc mặt Tô Chiến trong chốc lát liền trầm đi, hơi thở càng ngày càng mạnh, giờ phút này đây, trong người hắn đã tích một bụng đầy nộ hỏa rồi. Nếu có ai dám chọc đến hắn ngay bây giờ, kẻ đó tuyệt đối chết không toàn thây.

Thân làm gia nhân lâu năm cho Tô Chiến, thư sinh tự nhiên biết thiếu gia nhà mình đang tức giận đến thế nào. Nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, Điền đại phu không phải người thường, Điền y quán cũng không phải nằm ở Tây Thành.

Vốn dĩ, Tô Chiến định lập mưu khiến những người đến khám tại Điền y quán chết bất đắc kỳ tử. Sau đó, dựa vào đó mà ngấm ngầm loan tin toàn Nguyệt Hải Thành, khiến cho danh khí của Điền y quán rơi xuống vạn trượng.

Không thể không công nhận rằng, ý nghĩ này của Tô Chiến... thật ngây thơ. Hắn sống trong nhung lụa quá lâu, thậm chí đến Bắc Thành cũng chỉ mới đến có một lần, tự nhiên không thể biết được Điền đại phu không chỉ có mỗi ‘tiếng’ không.

Cái thời đại mà lão ‘hô mưa gọi gió’ đến Khương Hy còn không biết, chứ đừng nói là Tô Chiến. Những người biết rõ về thời đại đó nếu còn sống thì e rằng kẻ nhỏ nhất năm nay cũng phải qua tuổi tứ tuần rồi.

Mặt khác, Tô Chiến cũng xem như gặp may khi có thuộc hạ là thư sinh. Kỳ thực, thư sinh có hàng đống thủ đoạn để tạo nên cái kịch bản như Tô Chiến muốn nhưng hắn lại lựa chọn giả ngu. Vì hắn biết Điền đại phu đáng sợ đến thế nào khi lão nổi giận. Nghĩ đến đó, thư sinh mặt ngoài không nói nhưng mặt trong thì đã mừng thầm không biết bao nhiêu lần.

“Điền y quán tốt nhất là trong một tháng tới không nên kinh doanh a”, thư sinh thầm nhủ.

Không gian tĩnh lặng trong Thanh Ngư phòng càng lúc càng trở nên ‘lặng’ hơn, Tô Chiến vẫn một bụng nộ hỏa, thư sinh vẫn một mặt trầm ngâm, hai người không ai nói gì cả, chỉ riêng phần mình tự giải quyết lấy vấn đề của mình mà thôi.

Giữa lúc này, trên nóc của Thanh Ngư phòng, một bóng đen bất chợt quỷ dị mà hiện ra, trên mặt đeo một tấm thiết diện tối màu. Bóng đen đó đương nhiên không ai khác ngoài Khương Hy.

Hắn cuối cùng cũng đã tìm thấy được Tô Chiến rồi. Dựa vào thực lực của hắn, đáng lý ra hắn phải đến từ lâu rồi mới phải nhưng ai bảo hắn đang ở ngay tại địa bàn của Tô gia chứ, hắn cần phải chuẩn bị đường lui cho mình.

Chuẩn bị hoàn tất xong, hắn mới cấp tốc mà di chuyển đến đây. Tiếp đó, hắn liền hạ thấp toàn thân người xuống, thấp đến độ gần như là nằm sấp lên trên nóc rồi. Hắn khẽ động một chút linh thức tác động vào giới chỉ mà lấy ra một viên đan dược hồi phục linh lực rồi nhanh chóng cho vào miệng.

Từ lúc đột nhập đến giờ tuy thời gian không lâu nhưng hắn đã hao đi rất nhiều linh lực cho việc ẩn thân cùng Đạp Vân Bộ rồi. Nếu hắn còn không mau hồi phục linh lực thì một chút nữa khó mà hành sự.

Linh thức của Khương Hy phi thường cường đại, hắn đương nhiên phát hiện ra bên dưới ngoài Tô Chiến ra còn có thêm cả thư sinh nữa. Hắn tự tin có thể quỷ không hay thần không biết mà miểu sát Tô Chiến nhưng thư sinh lại là một chuyện khác.

Lần trước gặp mặt, hắn đã có cảm giác thư sinh là kẻ có khả năng áp bức đến sinh tử cho hắn nhất, dĩ nhiên khi đó hắn chỉ mới là Luyện Khí tầng ba. Còn bây giờ hắn đã đột phá, cảm giác tử vong đó cũng đã biến mất rồi nhưng thư sinh vẫn như cũ khó chơi.

Hắn thầm nghĩ:

"Xem chừng phải khiến hắn rời đi trong chốc lát vậy"

Nghĩ xong, Khương Hy dự tính sẽ hành động nhưng giữa lúc này, dị biến phát sinh. Mưa bắt đầu rơi, gió bắt đầu hiện. Bão ập đến Tô gia rồi.

Dị biến diễn ra rất nhanh, gần như chỉ trong một tích tắc, đại trận của Tô gia bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ. Nguyên nhân tự nhiên là do Khương Hy đục một lỗ nhỏ trên đại trận. Trận không toàn vẹn, phù văn không được nối tiếp thì linh khí sẽ dần tán loạn ra, tác dụng của trận sẽ yếu đi rất nhiều.

Cuối cùng liền dẫn đến sự tình như hiện tại, bão ập vào trung ương Tô gia. Tình huống đột ngột diễn ra, các thành viên trong gia tộc ngay tức khắc liền chạy ra bên ngoài xem sự tình như thế nào.

Quả nhiên sắc mặt bọn họ liền chuyển thành kinh hãi, bao gồm cả Tô Chiến. Tố Chiến tính ra thì cũng không có việc gì quấn thân, hắn là một trong những người sớm nhất chạy ra bên ngoài. Thấy vậy, Khương Hy liền mừng thầm trong bụng tự nhủ:

"Cơ hội đến rồi".

Gió bão càng lúc càng mạnh, cơ thể của Tô Chiến dưới sức gió này cũng bắt đầu có đứng không vững rồi, hắn càng ngày càng có xu hướng di chuyển theo chiều gió. Thư sinh ra sau thấy thế ngay lập tức liền cuốn lấy hắn mang trở lại vào phòng rồi nói ra:

"Thiếu gia, sự tình có chút không đúng, người đừng rời phòng, tiểu nhân sẽ đi tìm hiểu chuyện này ngay"

Nghe vậy, Tô Chiến liền gật đầu không hỏi nhiều đáp lại:

"Dựng kết giới giúp ta"

"Vâng, thiếu gia", thư sinh đáp.

Sau đó, hắn liền chạy ra bên ngoài đóng chặt cửa lại rồi bắt ấn tạo một lớp màng linh lực bao quanh căn phòng. Xác nhận lớp màng được ổn định thì hắn mới chịu rời đi. Lớp màng này đương nhiên ngăn không nổi gió bão nhưng nó lại có tác dụng cảnh giới.

Chỉ cần có bất kỳ thứ gì lại gần tấm kết giới này thì ngay lập tức nó sẽ phản ứng lại mà báo hiệu cho người bên trong biết. Tô Chiến hiện giờ không rõ chuyện gì đang xảy ra tại Tô gia nhưng đại trận kia là thứ mà hầu như mọi đứa trẻ được sinh ra tại đây buộc phải biết.

Bởi một khi đại trận kia ngã xuống, Tô gia rất có thể đang phải đối diện với cường địch. Tô Chiến không cẩn thận không được.

Nhưng thế gia dù sao cũng là thế gia, bọn họ rất nhanh liền phái người đi xem xét đại trận. Toàn bộ khuôn viên của Tô phủ càng ngày càng có xu thế tấp nập, gấp gáp hẳn lên, nói trắng ra thì đã bắt đầu có chút loạn rồi.

Tô gia vì ỷ vào phòng ngự của đại trận nên trong suốt trăm năm nay gần như không hề có động thái gì cho việc chống bão cả. Đối với việc này, bọn họ tựa như những đứa trẻ mới tập đi vậy, những bước đầu đi rất khó khăn.

...

...

Ẩn nấp trên mái nhà nãy giờ, Khương Hy xém chút không kiểm soát nổi cơ mặt của mình nữa rồi. Hắn đương nhiên biết tại sao đại trận lại sụp đổ, nhưng ban đầu ý định của hắn cũng không phải là khiến cho đại trận sụp đổ thật. Theo tính toán ban đầu thì hắn sẽ lẻn vào giết Tô Chiến rồi nhanh chóng lẻn ra rồi sửa chữa trận pháp như chưa có gì xảy ra.

Ngặt nỗi hắn tốn quá nhiều thời gian để tìm Tô Chiến, thành ra phải chuyển sang kế hoạch phòng bị. Nhưng chuyện đó để sau, còn bây giờ, Tô Chiến ở một mình rồi.

Khương Hy ngay lập tức rút ra Hắc Trúc Bút mà họa lên trên lớp kết giới của thư sinh tạo ra. Đến đại trận của Tô gia hắn còn không ngán, chút ít kết giới nhỏ nhoi này đối với hắn liền không thành vấn đề.

Rất nhanh, lớp kết giới kia liền vô thanh vô tức mà tan biến đi, người ở trong phòng hầu như không hay biết gì cả. Sau đó, hắn vận pháp lực lên nén một chiêu ‘Hư vô sinh dâm’ vào đầu ngón tay rồi xuất một chỉ đánh xuyên qua lớp màng giấy trên cửa nhắm thẳng về hướng mục tiêu.

Tô Chiến vốn đang lo lắng đi đi lại lại quanh phòng nên không ý thức được tình cảnh của bản thân mình ra sao. Đột nhiên, toàn thân hắn liền run lên một hồi, hai mắt hắn ngay lập tức mở to ra, ánh nhìn không thể nào tin được mà nhìn về phía ngoài cửa. Hắn đã nhận ra mình bị ám toán rồi

Hắn một bên cố gắng vận linh lực lên thủ hộ bản thân, một bên mấp máy môi tựa hồ như muốn kêu cứu nhưng rất tiếc, càng cố gắng nói, máu trong miệng hắn tràn ra càng nhiều. Lời phát ra cũng chỉ là những tiếng ứ ớ mà thôi, hắn liền từ bỏ việc nói mà tập trung vận linh lực lên để bảo vệ phủ tạng, đồng thời xông ra ngoài bỏ chạy.

Tiếc một điều rằng, hành động của hắn cũng đã bị Khương Hy dự toán trước. Khương Hy ngay lập tức liền xuất một chưởng đánh thẳng vào tâm mạch của Tô Chiến khiến toàn thân hắn văng ngược vào trong. Một chưởng này mang theo pháp lực còn thâm hậu hơn một chỉ vừa rồi.

Ăn phải một chưởng này xong, Tô Chiến liền phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân yếu ớt mà nằm thẳng xuống sàn. Làn da hắn trong chốc lát liền đỏ ửng hết lên, ánh mắt đờ đẫn tuyệt vọng nhìn về thân ảnh đang đứng trước mặt mình từ bao giờ không hay, miệng không ngừng trào máu tươi. Hắn không rõ kẻ nào đã giết hắn nhưng tấm mặt nạ kia... hắn nhận ra.

Đó là tấm mặt nạ mà bất kỳ tu sĩ nào thấy đều cũng sẽ đi gặp Diêm Vương ngay tức khắc. Trong giây phút cuối cùng, Tô Chiến liền bật lên nụ cười thảm, tiếng cười khặc khặc của hắn nghe thật kinh dị, thật vô lực làm sao.

Một mùi khét đột ngột bốc lên, từ trong người Tô Chiến, nghi ngút khói nhanh chóng liền xuất hiện, cơ thể hắn ngay lập tức bốc hỏa lên mà thiêu cháy hết thảy. Nhưng tiếng cười của hắn y nguyên vẫn như cũ, tiếng cười không kéo dài được bao lâu cũng dần tắt hút đi, trả lại không gian yên tĩnh cho căn phòng.

Xác nhận Tô Chiến đã chết, Khương Hy ngay lập tức liền để lại trên mặt đất một dòng chữ rồi nhanh chóng rời khỏi đó. Nhiệm vụ của hắn đã xong, chuyện tiếp theo chính là toàn mạng rời khỏi Tô phủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện