Bóng người trên trời kia dần dần hiện rõ, người đó không ai khác ngoài Chiêu Hồng Nan. Nàng mang trên người một bộ phục trang tương đối cầu kỳ, lấy hai màu trắng và vàng làm chủ đạo, nửa thân dưới là váy dài phồng ra khá thụng thịnh, nhưng tổng thể lại không khiến nàng khó chịu.

Chiêu Hồng Nan nhắm mắt, hai tay nàng đan vào nhau rồi để trước ngực. Theo thân hình nàng càng ngày càng hạ xuống, tác dụng của bộ đồ rộng thụng thịnh liền bắt đầu lộ ra. Y phục của nàng theo gió mà tung bay, tựa như bức tranh tiên nữ hạ phàm trong truyền thuyết vậy.

Không được bao lâu, chân nàng đã chạm lấy sàn gỗ. Dáng người đứng thẳng tắp, đôi mắt liền mở ra, mị lực như có như không mà cuốn hút mọi ánh nhìn. Từ trong tay áo, nàng rút ra một cái chuông nhỏ rồi đưa lên ngang đầu lắc nhẹ một cái.

“Keng”

Tiếng chuông nho nhỏ mà ngân vang vào não hải từng người, những kẻ đang say trong cơn men còn chưa tỉnh thì say kia dưới âm thanh này cũng phải thanh thần khí sảng hơn hẳn.

Nghe được tiếng chuông này, ánh mắt Khương Hy khẽ sáng lên một chút rồi nét mặt chuyển sang một vẻ tiếu dung mà quan sát, bởi màn chính đến rồi.

Chuông ngân, trống lên. Từng tiếng trống dồn dập dồn dập mà vang lên.

Chiêu Hồng Nan bắt đầu động, toàn thân nàng uyển chuyển di chuyển theo từng nhịp trống. Nhịp trống càng nhanh, động tác của nàng cũng càng nhanh. Cho đến khi trống ngừng thì khúc dạo đầu cũng xong, nàng đã di chuyển đến trung tâm của vũ đài.

Tiếp đó, nàng dang hai tay ra mà xoay một vòng, bộ y phục rộng thụng thịnh kia theo quán tính liền rời khỏi cơ thể của nàng, để lộ ra phần nội y bên trong.

Gọi là nội y nhưng thực ra đó là một loại phục trang bằng vải mỏng, nửa thân dưới vẫn là váy, chủ đạo vẫn là hai loại màu sắc kia. Dẫu thế, loại phục trang mỏng manh kia vẫn đủ sức đốt hết mắt khách nhân ở đây.

Tiếp theo sau đó, khóe miệng nàng liền cong lên, nàng bắt đầu múa.

Điệu múa đầu tiên, thượng tầng lầu liền biến mất, thay vào đó chính là một cánh đồng cỏ hoa, đầy ánh nắng và tiếng chim. Lúc này, khách nhân liền kinh ngạc mà nhìn xung quanh, đưa mắt lên dụi qua dụi lại, xác nhận mình không say thì tá hỏa cả lên.

Bởi chuyện này quá mức phi lý, đây là loại hình vũ kỹ nào vậy? Khương Hy cũng có chút ngạc nhiên nhưng hắn rất nhanh thấy được bản chất của điệu múa này, ánh mắt liền chuyển sang vẻ hứng thú mà xem tiếp.

Theo từng điệu múa của Chiêu Hồng Nan, chim chóc liền bắt đầu hội tụ về, chúng bay quanh nàng như thể đang triều bái, phi thường tráng lệ.

Đến lúc đạt cao trào nhất, khung cảnh thảo nguyên cũng nhòe đi, thay vào đó, một trận động đất liền diễn ra, động tác của Chiêu Hồng Nan không còn uyển chuyển nữa mà thay vào đó là mạnh mẽ và dứt khoát hơn, sắc mặt hàng cũng biểu thị vẻ kiên quyết mà oai hùng.

Đừng nói là nam nhân, đến cả nữ nhân trước hình ảnh này cũng phải xiêu lòng.

Động đất qua, mảnh đất tươi đẹp ấy cũng trở thành hoang tàn. Động tác của nàng đình chỉ, khung cảnh đó cũng tan biến theo, kéo tất cả mọi người trở về với thượng tầng lầu.

Lúc này, Chiêu Hồng Nan lại động nhưng khung cảnh lại không hiện ra nữa, thay vào đó, nàng bắt đầu vừa múa vừa di chuyển đến các góc của vũ đài.

Ở mỗi góc của vũ đài vốn dĩ đã để sẵn những chậu mực tương đối lớn. Theo từng động tác của nàng, mực liền bị đánh văng ra khỏi chậu mà vung xuống mặt sàn. Sau đó, Chiêu Hồng Nan liền uyển chuyển dùng mũi chân của mình thấm vào đó rồi bắt đầu họa trên mặt sàn.

Đúng vậy, là họa. Chiêu Hồng Nan không đơn thuần chỉ là một vũ sư thông thường, nội một mình điệu vũ kỹ có thể tạo ra khung cảnh kia đã có thể nói rõ khả năng của nàng còn hơn thế. Chiêu Hồng Nan ngoài múa ra, nàng còn giỏi họa. Nàng là một tài nữ hiếm thấy ở Nguyệt Hải Thành này.

Mặc dù độ cao nghệ thuật của nàng xa xa khó chạm đến lão Hoàng nhưng cũng xem như đương thời kỳ nhân rồi.Theo từng bước chân của nàng di chuyển, bức họa cũng dần được lộ rõ ra.

Từng ngôi nhà, từng ngọn cỏ, từng cái cây, từng con thuyền, bãi biển dần dần được hiện ra. Với khách nhân ở đây thì bức họa này không quá xa lạ bởi đó là khung cảnh mà mỗi ngày họ đều nhìn thấy.

Chiêu Hồng Nan họa chính là Nguyệt Hải Thành, mặc dù năm nào nàng cũng họa nhưng mỗi năm đều là mỗi góc độ khác nhau, cảm giác của người xem cũng khác nhau rất nhiều.

Năm nay, nàng họa chính là từ góc độ Đông Thành.

Đặc biệt, nàng không chỉ họa cho có bởi không rõ là vô tình hay cố ý. Mỗi năm nàng lấy nơi nào làm chủ đạo là y như rằng trong năm đó, nơi đó sẽ có đại sự kiện diễn ra. Mặc cho đó là tin tốt hay xấu thì dự đoán đều đúng cả.

Nói đâu không xa, năm ngoái nàng họa chính là Tây Thành, và kết quả thì... quá tốt, Tây Thành loạn không thể nào loạn hơn.

Bức họa hoàn thành cũng có nghĩa là vũ kỹ của Chiêu Hồng Nan đã xong. Họa xong, nàng liền di chuyển đến một góc rồi xoay nhẹ cổ chân quắp tấm vải lớn được họa kia lên. Lấy chân còn lại làm trụ, nàng liền xoay người một vòng mà tung bức họa kia lên trời.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, bức họa hiện rõ ra trong mắt thế gian.

Vô số tiếng vỗ tay phát ra từ bên dưới, Khương Hy cũng không ngoại lệ, tiết mục này không tệ. Sau đó, ánh mắt hắn có chút hơi đổi rồi chuyển thành ý cười, miệng khẽ cười mà đáp lại ánh nhìn mỹ lệ từ vũ đài kia.

Tiếp theo đó, các cô nương của kỹ viện cũng động, mỗi người mang theo bên mình một ngọn thiên đăng rồi uyển chuyển đến từng vị khách nhân. Riêng người di chuyển đến Khương Hy lại là một người quen a.

Thân mang váy tím xẻ tà bắt mắt, khoe trọn cặp chân dài trắng noãn, vị cô nương kia tiến gần lại hắn, vũ mị một tiếng nói ra:

“Tiểu Hy, đệ ước đi”

Khương Hy cười khan đáp lại:

“Liên tỷ tỷ, người quen cũ, đừng quyến rũ đệ nha”

Người đến tự nhiên là Liên cô nương, mặc dù trước đây giữa hai người có đôi chút hiểu lầm nhưng hóa giải xong, hai bên chung quy quan hệ vẫn rất tốt. Ít nhất vẫn có thể xưng tỷ gọi đệ rất tự nhiên.

Lại nói, tiết mục thiên đăng này cũng không phải tự phát mà ra. Đây vốn dĩ là truyền thống năm mới tại Nguyệt Hải Thành, một ngày này, dân chúng tự nhiên đều sẽ thả thiên đăng lên bầu trời để cầu nguyện cho một năm mới trôi qua thật tốt đẹp.

Tiếp nhận lấy thiên đăng, Khương Hy liền thắp lên một ngọn lửa rồi thầm cầu trong lòng:

“Thiên a, năm mới người nhớ nương tay với ta...”

Sau đó, hắn âm thầm vận linh lực lên mà đẩy ngọn thiên đăng kia lên tận trên trời. Dưới ánh trăng huyền ảo, từng ngọn thiên đăng cứ như những vì sao mà quây quần.

“Thiên đăng treo nguyệt quang a”, Khương Hy cảm thán.

...

...

Khoảng thời gian tiếp theo, kỹ viện liền quay lại hoạt động như bình thường, mái nhà đã khép lại, vũ đài cũng đã hạ xuống. Chiêu Hồng Nan cũng đã thay lại bộ phục trang của mình, tâm tình có chút tốt hơn hẳn. Kỳ thực cá nhân nàng lại không thích bộ phục trang khi múa cho lắm, nó quá mỏng, lại còn lạnh nữa.

Trở lại thượng tầng lầu, Chiêu Hồng Nan có chút ngao ngán, bởi Khương Hy vẫn chưa chịu về. Hắn ngược lại bây giờ tương đối thả lỏng, vừa uống rượu, vừa ngắm trăng. Dù gì cũng là đầu năm mới, tu hành mặc dù quan trọng nhưng cũng cần phải thả lỏng, cắm đầu cắm cổ tu luyện ngược lại là hại thân.

Trông thấy Chiêu Hồng Nan, hắn liền nở ra một nụ cười phi thường câu dẫn, nhịp tim nàng liền trật đi một nhịp, toàn thân nàng như bị dính định thân thuật mà chôn chân đứng một chỗ.

Khương Hy hạ ly rượu xuống, đứng dậy tiêu sái tiến lại gần rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng mà kéo đi. May mắn là hiện tại ai cũng đang đắm chìm trong tửu sắc, tự nhiên sẽ không để ý đến họ.

Là một vũ sư, khí lực của Chiêu Hồng Nan quả thật rất tốt nhưng nàng vẫn vô pháp rút tay về được, đành để mặc bản thân bị ‘kéo’ đi. Nàng thân thuộc với kỹ viện, hắn cũng vậy, tự nhiên liền biết hai người đang đi đâu. Bởi nơi đến chính là phòng của Khương Hy ngày trước

Mặc dù hiện tại căn phòng này không có người dùng nhưng chung quy vẫn được dọn dẹp rất sạch sẽ, cách bày trí vẫn y như cũ, trong ký ức của Khương Hy như thế nào thì hiện tại vẫn là y như thế. Như thể không ai dám động vào căn phòng này vậy.

Nhìn qua một lượt, Khương Hy liền có chút cảm khái, sau đó hắn quay lại, thả tay Chiêu Hồng Nan ra mà nói:

“Nan tỷ, căn phòng này hiện tại là thế nào?”

Nghe vậy, Chiêu Hồng Nan cũng nhìn quanh phòng mà thở dài đáp lại:

“Căn phòng này hiện tại đã có người mua lại. Chủ của nó... đệ biết đấy”

Khương Hy ngạc nhiên, rồi kéo nàng lại giường ngồi xuống mà nói tiếp:

“Là ai vậy?”

“Thẩm Minh”, Chiêu Hồng Nan đáp

“Là hắn”, Khương Hy có chút ngờ vực.

Nhận ra ánh mắt bất thường ấy, Chiêu Hồng Nan liền nhẹ giọng đáp lại:

“Là hắn, đệ còn nhớ chuyện tỷ kể lúc trước không, chuyện Thẩm Minh bồi thường lại cho các tỷ muội từ sự kiện đó ấy”

Khương Hy gật đầu, Chiêu Hồng Nan nói tiếp:

“Lúc đó, Thẩm Minh cũng mua luôn căn phòng này luôn. Ma ma lúc trước có hỏi hắn tại sao, hắn chỉ nhìn căn phòng này thật lâu rồi sau đó cũng không trả lời. Việc này từ đó cũng chấm dứt, không ai nhắc lại nữa”

Nghe đến đấy, Khương Hy sao còn không hiểu ra, biểu hiện ngày đó hắn bắt gặp Hiên Minh tại Đông Thành có lẽ cũng là một phần cùng với việc mua phòng này đi.

“Cảm giác tội lỗi a...”, Khương Hy nhỏ tiếng nói

Chiêu Hồng Nan không rõ hắn đang nói gì, nhưng cũng không dám nán lại đây quá lâu, căn phòng này đã không còn là của kỹ viện, của Tô gia nữa. Nàng liền đứng dậy kéo Khương Hy đi nhưng giữa lúc này, nàng lại là người bị hắn kéo ngã xuống giường.

Tiếp theo sau đó, Khương Hy di ngón trỏ mà phóng linh lực tắt đến toàn bộ ánh đèn trong căn phòng. Chiêu Hồng Nan có chút sợ hãi mà nói ra:

“Tiểu Hy, đệ làm gì vậy?”

“Suỵt”, Khương Hy đưa một ngón trỏ đặt lên môi nàng mà nói.

Sau đó, hắn di tay ra một bên mà khẽ chạm vào mặt nàng, động tác của hắn phi thường ôn nhu, phi thường nhẹ nhàng, hắn nói:

“Nan tỷ, chúng ta là đang lén lút, tỷ nhỏ giọng xuống một chút được không?”

“Đệ...”, Chiêu Hồng Nan có chút hoảng hồn mà nói ra.

Khương Hy thở dài, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào mắt nàng một lúc thật lâu, xác định nàng đã có thể nhìn trong bóng tối rồi mới nói tiếp:

“Tỷ có thể thật lòng một chút được không?”

Nghe lấy ma âm đó, sắc mặt Chiêu Hồng Nan liền không kiểm soát được mà đỏ lịm đi, tim nàng đập càng ngày càng nhanh. Giữa không gian tĩnh lặng này, nhịp tim của nàng cứ như là tâm điểm vậy.

Chiêu Hồng Nan càng ngày càng đỏ, không biết là vì quá xấu hổ hay gì nữa. Nàng cắn răng mà nói ra:

“Chúng ta... không được”

Ánh mắt Khương Hy thủy chung mà nhìn vào mắt nàng, hắn ôn nhu nói tiếp:

“Là vì Tô gia?”

Chiêu Hồng Nan lắc đầu, chậm rãi nói ra:

“Tô gia tuy lớn nhưng nguyện lòng với ai là do ta, Tô Chiến kể cả còn sống, hắn cũng không chiếm được ta”

Chiêu Hồng Nan thay đổi xưng hô từ ‘tỷ’ chuyển thành ‘ta’ rất nhanh chóng, như vậy cơ bản đã cho thấy thái độ của nàng rồi. Nàng... không xem Khương Hy như một đệ đệ nữa, trên đời này nào có đệ đệ nào đối với tỷ tỷ như hai người đang làm không?

Hẳn là có đi, như bây giờ chẳng hạn.

Nghe vậy, Khương Hy liền lộ ra một mặt đáng thương, ánh mắt mang một vẻ buồn bã nhìn nàng mà nói:

“Tại sao?”

Chiêu Hồng Nan thấy vậy mặc dù có chút xiêu lòng nhưng không được. Sự thực đúng là nàng có động tâm với Khương Hy nhưng ai dám chắc đây có phải là cảm xúc chân thật không, hay chỉ là nhất thời thôi. Nàng không ngốc, càng không phải kẻ lụy vì tình.

Vậy nên, nàng cố gắng ngồi dậy, nhẹ nhàng đẩy Khương Hy ra rồi nói:

“Tiểu Hy, ta đúng là có chút tiểu tâm tư với ngươi nhưng ta không nguyện cùng ngươi ở một chỗ. Ngươi đã thoát khỏi kỹ viện, vậy thì hãy tìm lấy cho mình một vùng trời riêng, đừng một đời mà nhìn lại chốn ao tù này. Đối với ngươi cùng ta đều không có lợi”

Khương Hy dĩ nhiên nghe được sự quyết liệt cùng nghiêm túc từ giọng của nàng, nàng đây là muốn triệt để diệt đi tâm tư này của hắn. Thế là hắn thở dài ra mà nói:

“Vậy còn ngươi thì sao? Ngươi nguyện ở lại chốn ao tù này?”

Chiêu Hồng Nan lắc đầu:

“Thời điểm đến, ta sẽ đi”

Nghe vậy, Khương Hy liền gật đầu, vẻ đáng thương kia của hắn trong chớp mắt cũng biến mất đi, ánh mắt trở về sự an tĩnh như cũ, giọng hắn nhàn nhạt mà nói ra:

“Quả nhiên là nữ nhân Cực Tây”

Lời vừa ra, sắc mặt Chiêu Hồng Nan liền đại biến.

...

...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện