Phạm Tuyên Tử nhìn sư phụ của mình, cho tới nay, nàng cảm thấy mình đã lý giải sư phụ của mình rồi, nhưng mà nàng phát hiện về những gì sư phụ mình đã trải qua y nguyên có rất nhiều điều mình không biết.

Bất quá suy nghĩ lại, phát hiện tu vi sư phụ của mình luôn luôn đều là cực cường trong cùng giai, nàng cũng không biết sư phụ mình là kết cái phù gì, sư phụ cũng không có nói, hơn nữa phù pháp mà mình học cũng là cực kỳ phức tạp huyền diệu.

Nhưng mà tại thời điểm tính là chính thức bái sư trước đây vài ngày, sư phụ lại nói hắn bắt đầu bước lên con đường tu hành là tại một cái tiểu phái ở Thương Minh châu, tên là Âm Hồn Cốc. Thế nhưng, đó là từ rất nhiều năm trước, khi ly khai Âm Hồn Cốc tu vi sư phụ lúc đó cũng không cao. Trong thời gian đó đã phát sinh chuyện gì? Phạm Tuyên Tử ngẩng đầu nhìn sư phụ thì liền nghĩ đến những điều này.

"Phải." Đồ Nguyên nhàn nhạt nói ra một chữ này, lòng Phạm Tuyên Tử lại nhảy dựng lên.

Cái thần tượng này thật đúng là đến từ Long Trì Thiên Cung, vậy,...

Phạm Tuyên Tử đột nhiên có chút không dám nghĩ tiếp rồi.

"Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?" Đồ Nguyên đột nhiên gõ đầu Phạm Tuyên Tử, nàng bị đau liền kêu lên một tiếng, quay nhìn sư phụ mình.

"Cái thần tượng này xác thực là của Long Trì Thiên Cung, nhưng vi sư không phải người của Thánh Linh giáo, Dương đạo trưởng kia cho rằng vi sư là người Thánh Linh giáo, cho nên lão ta nói để ba ngày gì gì đó. Nếu vì sư không đoán sai thì vị Phần Thành Ma quân kia mới chân chính là người của Thánh Linh giáo." Đồ Nguyên nói ra.

"A, lão ta, vậy, sư phụ, làm sao bây giờ?" Phạm Tuyên Tử hỏi.

Đồ Nguyên chỉ suy đoán Dương đạo trưởng có hiệu Phần Thành Ma quân này là người của Thánh Linh giáo, sau khi lão thấy được cái thần tượng này của mình có nguồn gốc từ Long Trì Thiên Cung, mà lão nhận ra mình cũng không phải là đệ tử của Long Trì Thiên Cung, vì vậy cho rằng mình cũng tham dự trận xâm lấn Long Trì Thiên Cung năm đó, hoặc là nói mình có sư trưởng có tham dự, cho nên lão muốn dùng loại phương thức mịt mờ này để xác định mình có đúng là người của Thánh Linh giáo hay không.

Đồ Nguyên cũng đang suy nghĩ ba ngày sau nên làm gì. Đến lúc đó xác định được mình không phải người của Thánh Linh giáo, Phần Thành Ma quân kia có trực tiếp bắt mình đem đi Giang Lưu thành hay không.

Trực giác nói cho hắn, Phần Thành Ma quân nhất định là người của Thánh Linh giáo, mà hắn không dám đem tính mạng của mình và hai vị đệ tử ra làm trò chơi.

Sư bá của Dư Thành Nghệ mời Phần Thành Ma quân này tới bắt mình đi Giang Lưu thành, như vậy bản thân lão là vô pháp tiến vào, hoặc là cố kỵ Thanh Huyền tán nhân của Vạn Thánh Sơn này.

Nếu người ở dưới Vạn Thánh Sơn có thể tiến vào Vạn Thánh Sơn giết người lại có thể toàn thân thối lui, Vạn Thánh Sơn cũng không có thể làm gì hắn, nhưng mà một người nếu không phải là tu sĩ của Vạn Thánh Sơn, khi vào Vạn Thánh Sơn chỉ cần là đan đạo tu sĩ đều sẽ bị đặt phù pháp ấn ký lên người.

Cho nên, nếu là muốn từ bên ngoài vào Vạn Thánh Sơn giết hoặc bắt người đi thì đó là một chuyện rất nguy hiểm. Đây cũng là nguyên nhân người ngoài núi thường nhờ người trên Vạn Thánh Sơn dẫn người đi ra ngoài.

Đồ Nguyên nhìn nhìn hai vị đệ tử ở bên cạnh, bây giờ cũng không phải còn là đơn độc lẻ loi một mình rồi, hiện tại đã có hai đệ tử, không thể thấy tình thế không ổn liền tự mình bỏ chạy.

Hiện tại Đồ Nguyên thì phải suy nghĩ làm sao bây giờ.

Hắn trên không có sư môn che chở, dưới không có gia tộc trưởng bối trông nom, hắn chỉ có chính mình một thân cây, trên cây có hai cái tổ chim, trong tổ có chim non, còn cần thời gian phát triển.

Hắn đi lui đi tới, trong lòng suy nghĩ làm sao bây giờ.

Dẫn đệ tử rời đi sao? Không được, nếu rời đi, trong ba ngày cũng nhất định sẽ bị đuổi kịp, đến lúc đó sẽ không có bất cứ phần thắng nào.

Đi theo tới Giang Lưu thành gặp người sư bá kia của Dư Thành Nghệ sao? Người có thể nói chuyện cùng Dương đạo nhân này thì nhất định cũng là Thần Anh tu sĩ. Thậm chí Đồ Nguyên cảm giác được đối phương có thể có cũng là người của Thánh Linh giáo.

Nếu như mình thật là người của Thánh Linh giáo thì như vậy có thể liên hệ với sư trưởng trong giáo, hóa giải một đoạn ân oán này, nhưng mình không phải, cho nên không có khả năng đi Giang Lưu thành.

Còn có một phương thức khác chính là tìm tới nơi một người mình quen để trốn, tỷ như tìm Bạch Thanh Ngôn, trốn ở chỗ Diệu Ngọc bà bà, hoặc là thông qua Trần Vô Tuyệt trốn ở trong Long Hổ Tịch Diệt tự, nhưng đây chỉ là kế nhất thời, sẽ không thể ẩn núp lâu dài, rồi sẽ đến lúc phải đối diện.

Nhìn nhìn hai đệ tử ở bên cạnh, một người theo mình nhiều năm, một người vừa mới thu làm đệ tử, lúc này bọn họ đều ngước đôi mắt trông mong nhìn mình, các nàng cũng cảm thụ được cảm giác nặng nề và áp lực này.

Hắn cười cười, nói: "Không cần sợ, Phần Thành Ma quân tuy mạnh nhưng sư phụ cũng không sợ hắn. Còn có thời gian ba ngày, ba người chúng ta bày một cái Thiên môn trận, để hắn ba ngày sau có đến mà không có về."

Đồ Nguyên vừa nói xong, vẻ lo lắng trên mặt hai vị đệ tử liền giảm đi không ít.

Thiên môn trận này cũng không phải Đồ Nguyên thuận miệng nói ra, bởi vì trong lòng xác thực có một cái trận pháp, là học được từ trong cái bí cảnh trang viên kia, tới hôm nay, hắn đã đem pháp trận trong đó hiểu rõ, lại có thêm một vài thứ chính mình ngộ được. Tuy rằng hắn cũng không chưa từng bố trí qua, nhưng trận kia đã ở trong lòng hắn.

Cái trận pháp Đồ Nguyên muốn bố trí kia là chuẩn bị để bố trí lên phù trận cơ sở ở cái nhà gỗ này của mình.

Thiên môn trận, là do hắn đặt tên.

Hắn nói Phạm Tuyên Tử đi lên núi lấy bảy mươi hai cây thanh trúc về. Bảo Phạm Tuyên Tử khắc lên Âm Dương độn thân phù, sau khi thanh trúc trượng khắc lên Âm Dương độn thân phù, chỉ chốc lát sau liền biến mất khỏi trong mắt. Khúc Nguyên Tuyền nhìn một màn này, vẻ mặt kinh ngạc, nàng còn chưa có trông thấy loại thần kỳ như vậy.

Mà Đồ Nguyên thì khắc lên bảy mươi hai đạo ngọc phù, phong vào trong trúc trượng, sau đó đâm chìm vào trong đất xung quanh nhà gỗ, Phạm Tuyên Tử cũng không biết sư phụ phong ngọc phù gì vào trong trúc trượng.

Đồ Nguyên từ trong phù túi lấy ra một cái cờ huyết sắc, cái tiểu kỳ này chính là cái cờ mà Dư Thành Nghệ đã dùng tới khi đến đây, trên cán cờ có một hàng chữ, tên là Huyết Vân ma kỳ.

Bất quá, Đồ Nguyên biết rõ, Huyết Vân ma kỳ này cũng chưa hoàn toàn thành hình, còn cần một thứ chính yếu gì đó mới có biến hóa về chất, trong đó thiếu phần "Ma" kia, mà Đồ Nguyên có một con quỷ yêu, chỉ cần đem quỷ yêu phong nhập vào trong đó, Huyết Vân ma kỳ này liền sẽ thành hình.

Nếu như là bản thân Đồ Nguyên luyện chế thì sẽ không luyện pháp bảo như vậy, bởi vì luyện chế Huyết Vân ma kỳ cần phải dùng sinh hồn máu huyết (máu người sống) để tế luyện. Điều này cũng là vì sao, hắn thu một con quỷ yêu nhưng vẫn không có làm cái gì, bởi vì pháp bảo dùng thân thể quỷ yêu để luyện chế, đa số đều là loại giống như Huyết vân ma kỳ vậy.

Bình thường có mấy loại phương thức luyện chế pháp bảo, một loại là đan hỏa, một loại dùng thiên địa âm dương chi hỏa luyện.

Đến đêm, Đồ Nguyên bưng một chậu nước ở bên ngoài, sau đó lấy ra chín đạo phù, án theo phương vị cửu cung đặt vào trong bồn, những phù này gọi là Thái Âm tụ linh phù.

Tại trong mộc bồn ngưng khắc phong linh phù.

Trên bầu trời hiện lên một vầng trăng, giữa thiên địa, ánh trăng như sương.

Trong thiên địa này, tuy có thái dương, nguyệt lượng mặc dù mọc lên ở phương đông chìm phương tây, cũng có trăng tròn và trăng khuyết, nhưng rồi khác với cái thế giới trước kia.

Trên bầu trời, khi trăng lên tới chính giữa thì vĩnh viễn là tròn, mà lúc hạ xuống thì chậm rãi biến thành khuyết.

Ngay khi ánh trăng hiện lên, trong chậu nước liền bắt đầu tụ tập linh khí, Phạm Tuyên Tử đứng ở bên cạnh nhìn, nàng nhìn nhìn bầu trời, nhìn nhìn sư phụ của mình, lại nhìn nhìn toàn bộ sườn núi, cùng với Vạn Thánh Sơn ở phía sau, nàng cảm thấy, trên Vạn Thánh Sơn tuy nhiều người, nhưng mình cùng sư phụ lại như là cô thủ nơi này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện