Nhưng có người vẻ mặt bất khuất, hai tay siết chặt, mặt nghẹn đỏ lên, tên Vương Điền này nhiều lần sỉ nhục, thân là đệ tử Diệp gia bọn họ đều nghẹn lửa giận trong lòng, hận không thể đánh cho gã một quyền.
Sắc mặt Diệp Triển Hùng liên tục đổi màu, cuối cùng tức giận nói:
- Vương Điền quản sự, lúc trước hẳn là có chút hiểu lầm, tiểu hài tử khó tránh khỏi có chút không hiểu chuyện, kính xin Vương Điền quản sự đại nhân lượng thứ, đừng chấp nhặt với hắn làm gì.
- Hiểu lầm? Không hiểu chuyện? Vương Điền cười lạnh:
- Nói vậy là Diệp gia chủ ngươi rốt cuộc vẫn quyết định bảo vệ tên tiểu tử này sao?
Ánh mắt của gã đầy vẻ oán độc, dù là ai cũng không thể nghi ngờ hận ý của gã đối với Diệp gia.
Lý Hạo Nhiên và Lưu Thiên Kiệt đứng một bên trông thấy thì trong lòng càng vui hơn, mấy ngày nay hai nhà Lý, Lưu được Vương gia ủng hộ, dù có cố gắng tới mấy cũng chỉ mới thâu tóm được một nửa sản nghiệp của Diệp gia, một nửa còn lại có làm cách mấy cũng không đoạt được, đấy là bởi vì Vương gia một mực không dốc hết toàn lực để giúp, hôm nay Diệp gia đã hoàn toàn đắc tội Vương Điền, xem ra ngày tàn của Diệp gia cũng không còn xa rồi.
Một khi Diệp gia triệt để sụp đổ thì tới lúc đó Thanh Sơn Trấn sẽ trở thành thiên hạ của hai nhà bọn họ.
- Điền thúc nói không sai.
Lý Nguyệt ngoan độc đi lên, trong ánh mắt mang theo vẻ khinh thường:
- Diệp gia chủ, giao Diệp Huyền ra thì Diệp gia các ngươi vẫn còn đường sống, bằng không thì sẽ chết chắc.
- Đại ca, nên bỏ thì bỏ, chẳng lẽ ngươi muốn vì một tên phế vật mà liên luỵ cho cả Diệp gia hay sao?
Diệp Triển Đường cũng lạnh giọng quát.
Sắc mặt Diệp Triển Hùng rối rắm, quay đầu nhìn Diệp Huyền.
Vừa nhìn một cái, gã liền khẽ giật mình.
Chỉ thấy người khởi xướng sự tình là Diệp Huyền thì hồn nhiên một bộ không sai thì không sợ hãi, gương mặt bình tĩnh ung dung, khoé miệng ẩn ẩn mang theo chút ý cười như có như không, lạnh lùng nhìn hết thảy mọi chuyện xảy ra trong đại sảnh, vẻ mặt này giống như đang xem một lũ khỉ diễn trò tấu hài vậy.
Còn đôi mắt của hắn thì trong suốt sáng ngời, hồn hậu thâm trầm, thâm thuý như cả bầu trời đêm, khiến cho Diệp Triển Hùng có cảm giác thâm sâu khó dò, không thể nào đoán dò.
Thân thể của gã đột nhiên chấn động, trong nháy mắt liền nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Diệp Huyền không phải chỉ có thể đả khai nhất mạch huyền đạo sao? Lúc trước một mực xếp chót ở Tinh Huyền học viện, tại sao hôm nay lại có thể hô phong hoán vũ, đánh cho Vương Việt của Vương gia một trận tơi tả, lại còn khiến cho gã bị Tinh Huyền học viện đuổi học, thậm chí từ miệng con trai Diệp Hiên của gã còn nghe được tin Diệp Huyền còn đánh cho Chu Ngạn của Chu gia một trận nữa.
Nhiều ngày không gặp, lẽ nào trên người hắn đã xảy ra chuyện gì rồi?
Bất quá, đã đắc tội Vương Việt của Vương gia, còn đắc tội với Chu Ngạn của Chu gia, một mình Vương gia đã khiến cho Diệp gia muốn suy tàn, nếu như thêm Chu gia ra tay thì chỉ sợ Diệp gia thật sự không xong rồi.
Vì một đệ tử mà liên luỵ toàn bộ gia tộc, có đáng không?
Nhưng Diệp Huyền dù sao cũng là đệ tử Diệp gia, nếu giao hắn cho người ngoài thì gia chủ như gã còn để làm gì nữa, nói gia tộc nhưng như vậy căn bản cũng là một sỉ nhục.
Trong lòng Diệp Triển Hùng rất băn khoăn, gã là gia chủ, có rất nhiều chuyện cần cân nhắc, trong nhất thời, gã liền do dự.
- Sao hả? Diệp gia chủ vẫn còn do dự sao? Vì một tên phế vật mà liên luỵ cả gia tộc, không đáng đâu.
Vương Điền âm lãnh mở miệng, mặc kệ Diệp Triển Hùng có giao Diệp Huyền ra hay không, gã cũng sẽ không bỏ qua cho Diệp gia, nhưng nếu như có thể bắt Diệp Huyền mang về Vương gia thì chắc hẳn tộc trưởng và Vương Việt nhất định sẽ rất hưng phấn.
Hơn nữa nhờ vậy thì gã càng có thể đả kích khí thế của Diệp gia, từ nội tâm của bọn họ, cho bọn họ một kích.
- Đại ca, ngươi là gia chủ, chẳng lẽ muốn để Diệp gia chúng ta vì một tên phế vật mà khiến cả gia tộc bị liên luỵ sao?
Diệp Triển Đường lạnh lùng mở miệng.
Nửa ngày sau, Diệp Triển Hùng thở dài, vẻ mặt giãy dụa:
- Vương Điền quản sự, giao Diệp Huyền cho các ngươi, Vương gia các ngươi có thể đảm bảo không lấy mạng của hắn không?
- Không được.
Ngữ khí của Vương Điền lạnh như băng, nói với vẻ chắc nịch:
- Hắn phá huỷ thanh danh của Vương gia ta, sỉ nhục uy nghiêm của Vương gia ta, lại còn động thủ đánh ta, há có thể dễ dàng tha thứ cho hắn?
- Đại ca!
Ánh mắt của Diệp Triển Vân lạnh như băng, siết chặt hai tay, dám động tới con trai của y thì phải qua ải của y trước.
Tràng diện nhất thời căng thẳng.
- Ta xem ai dám động tới cháu của ta!
Đúng lúc này, một đạo thanh âm hùng hậu vang vọng như sấm sét truyền tới, đánh vỡ bầu không khí căng cứng này.
Ầm ầm như sấm rền, chấn cho tất cả mọi người ù tai biến sắc.
- Là phụ thân!
Diệp Triển Vân nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
- Gia gia!
Gương mặt mang theo nụ cười lạnh của Diệp Huyền cũng hơi giãn ra, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Sự uy hiếp của Vương gia hắn căn bản không để trong lòng, lúc trước sở dĩ hắn không nói lời nào chính là muốn để xem thử bộ mặt thật của thứ được gọi là gia tộc này, không ngờ ngoại trừ phụ thân ra còn có một lão nhân, chỉ nói một câu thôi đã có thể khiến trong lòng hắn sinh ra cảm giác ấm áp.
- Ai dám động tới cháu ta!
Chỉ một câu vô cùng đơn giản lại trực tiếp nói rõ lập trường của người này, không chút dao động.
- Diệp lão gia tử!
Thân hình của người Lưu gia và Lý gia cũng chấn động, đều quay đầu nhìn về phía bên trong đại sảnh.
Đã thấy bên trong đại sảnh có một lão nhân mặc võ bào cất bước đi tới, khí thế như thái sơn, từng bước từng bước đi tới, có một loại cảm giác sừng sững không thể rung chuyển, đôi mắt như điện, ánh mắt sắc bén mang theo áp bách cực hạn, khiến cho không khí trong đại sảnh đều bị khuấy đảo, giống như mưa gió kéo tới.
Lão nhân có râu dài màu hoa râm, thân hình cao ngất khôi ngô, lão vừa xuất hiện ở đại sảnh thì lập tức khiến cho người ta có một loại cảm giác như lực vãn cuồng lan, đỉnh thiên lập địa, mang tới áp lực vô cùng nặng nề cho tâm linh của người khác.
Lão nhân này chính là gia chủ đời trước của Diệp gia, gia gia của Diệp Huyền, Diệp Phách Thiên!
Ở phía sau lưng lão nhân còn có một thiếu niên tuổi chừng bảy tám tuổi, nháy mắt với Diệp Huyền.
Sắc mặt Diệp Triển Hùng liên tục đổi màu, cuối cùng tức giận nói:
- Vương Điền quản sự, lúc trước hẳn là có chút hiểu lầm, tiểu hài tử khó tránh khỏi có chút không hiểu chuyện, kính xin Vương Điền quản sự đại nhân lượng thứ, đừng chấp nhặt với hắn làm gì.
- Hiểu lầm? Không hiểu chuyện? Vương Điền cười lạnh:
- Nói vậy là Diệp gia chủ ngươi rốt cuộc vẫn quyết định bảo vệ tên tiểu tử này sao?
Ánh mắt của gã đầy vẻ oán độc, dù là ai cũng không thể nghi ngờ hận ý của gã đối với Diệp gia.
Lý Hạo Nhiên và Lưu Thiên Kiệt đứng một bên trông thấy thì trong lòng càng vui hơn, mấy ngày nay hai nhà Lý, Lưu được Vương gia ủng hộ, dù có cố gắng tới mấy cũng chỉ mới thâu tóm được một nửa sản nghiệp của Diệp gia, một nửa còn lại có làm cách mấy cũng không đoạt được, đấy là bởi vì Vương gia một mực không dốc hết toàn lực để giúp, hôm nay Diệp gia đã hoàn toàn đắc tội Vương Điền, xem ra ngày tàn của Diệp gia cũng không còn xa rồi.
Một khi Diệp gia triệt để sụp đổ thì tới lúc đó Thanh Sơn Trấn sẽ trở thành thiên hạ của hai nhà bọn họ.
- Điền thúc nói không sai.
Lý Nguyệt ngoan độc đi lên, trong ánh mắt mang theo vẻ khinh thường:
- Diệp gia chủ, giao Diệp Huyền ra thì Diệp gia các ngươi vẫn còn đường sống, bằng không thì sẽ chết chắc.
- Đại ca, nên bỏ thì bỏ, chẳng lẽ ngươi muốn vì một tên phế vật mà liên luỵ cho cả Diệp gia hay sao?
Diệp Triển Đường cũng lạnh giọng quát.
Sắc mặt Diệp Triển Hùng rối rắm, quay đầu nhìn Diệp Huyền.
Vừa nhìn một cái, gã liền khẽ giật mình.
Chỉ thấy người khởi xướng sự tình là Diệp Huyền thì hồn nhiên một bộ không sai thì không sợ hãi, gương mặt bình tĩnh ung dung, khoé miệng ẩn ẩn mang theo chút ý cười như có như không, lạnh lùng nhìn hết thảy mọi chuyện xảy ra trong đại sảnh, vẻ mặt này giống như đang xem một lũ khỉ diễn trò tấu hài vậy.
Còn đôi mắt của hắn thì trong suốt sáng ngời, hồn hậu thâm trầm, thâm thuý như cả bầu trời đêm, khiến cho Diệp Triển Hùng có cảm giác thâm sâu khó dò, không thể nào đoán dò.
Thân thể của gã đột nhiên chấn động, trong nháy mắt liền nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Diệp Huyền không phải chỉ có thể đả khai nhất mạch huyền đạo sao? Lúc trước một mực xếp chót ở Tinh Huyền học viện, tại sao hôm nay lại có thể hô phong hoán vũ, đánh cho Vương Việt của Vương gia một trận tơi tả, lại còn khiến cho gã bị Tinh Huyền học viện đuổi học, thậm chí từ miệng con trai Diệp Hiên của gã còn nghe được tin Diệp Huyền còn đánh cho Chu Ngạn của Chu gia một trận nữa.
Nhiều ngày không gặp, lẽ nào trên người hắn đã xảy ra chuyện gì rồi?
Bất quá, đã đắc tội Vương Việt của Vương gia, còn đắc tội với Chu Ngạn của Chu gia, một mình Vương gia đã khiến cho Diệp gia muốn suy tàn, nếu như thêm Chu gia ra tay thì chỉ sợ Diệp gia thật sự không xong rồi.
Vì một đệ tử mà liên luỵ toàn bộ gia tộc, có đáng không?
Nhưng Diệp Huyền dù sao cũng là đệ tử Diệp gia, nếu giao hắn cho người ngoài thì gia chủ như gã còn để làm gì nữa, nói gia tộc nhưng như vậy căn bản cũng là một sỉ nhục.
Trong lòng Diệp Triển Hùng rất băn khoăn, gã là gia chủ, có rất nhiều chuyện cần cân nhắc, trong nhất thời, gã liền do dự.
- Sao hả? Diệp gia chủ vẫn còn do dự sao? Vì một tên phế vật mà liên luỵ cả gia tộc, không đáng đâu.
Vương Điền âm lãnh mở miệng, mặc kệ Diệp Triển Hùng có giao Diệp Huyền ra hay không, gã cũng sẽ không bỏ qua cho Diệp gia, nhưng nếu như có thể bắt Diệp Huyền mang về Vương gia thì chắc hẳn tộc trưởng và Vương Việt nhất định sẽ rất hưng phấn.
Hơn nữa nhờ vậy thì gã càng có thể đả kích khí thế của Diệp gia, từ nội tâm của bọn họ, cho bọn họ một kích.
- Đại ca, ngươi là gia chủ, chẳng lẽ muốn để Diệp gia chúng ta vì một tên phế vật mà khiến cả gia tộc bị liên luỵ sao?
Diệp Triển Đường lạnh lùng mở miệng.
Nửa ngày sau, Diệp Triển Hùng thở dài, vẻ mặt giãy dụa:
- Vương Điền quản sự, giao Diệp Huyền cho các ngươi, Vương gia các ngươi có thể đảm bảo không lấy mạng của hắn không?
- Không được.
Ngữ khí của Vương Điền lạnh như băng, nói với vẻ chắc nịch:
- Hắn phá huỷ thanh danh của Vương gia ta, sỉ nhục uy nghiêm của Vương gia ta, lại còn động thủ đánh ta, há có thể dễ dàng tha thứ cho hắn?
- Đại ca!
Ánh mắt của Diệp Triển Vân lạnh như băng, siết chặt hai tay, dám động tới con trai của y thì phải qua ải của y trước.
Tràng diện nhất thời căng thẳng.
- Ta xem ai dám động tới cháu của ta!
Đúng lúc này, một đạo thanh âm hùng hậu vang vọng như sấm sét truyền tới, đánh vỡ bầu không khí căng cứng này.
Ầm ầm như sấm rền, chấn cho tất cả mọi người ù tai biến sắc.
- Là phụ thân!
Diệp Triển Vân nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
- Gia gia!
Gương mặt mang theo nụ cười lạnh của Diệp Huyền cũng hơi giãn ra, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Sự uy hiếp của Vương gia hắn căn bản không để trong lòng, lúc trước sở dĩ hắn không nói lời nào chính là muốn để xem thử bộ mặt thật của thứ được gọi là gia tộc này, không ngờ ngoại trừ phụ thân ra còn có một lão nhân, chỉ nói một câu thôi đã có thể khiến trong lòng hắn sinh ra cảm giác ấm áp.
- Ai dám động tới cháu ta!
Chỉ một câu vô cùng đơn giản lại trực tiếp nói rõ lập trường của người này, không chút dao động.
- Diệp lão gia tử!
Thân hình của người Lưu gia và Lý gia cũng chấn động, đều quay đầu nhìn về phía bên trong đại sảnh.
Đã thấy bên trong đại sảnh có một lão nhân mặc võ bào cất bước đi tới, khí thế như thái sơn, từng bước từng bước đi tới, có một loại cảm giác sừng sững không thể rung chuyển, đôi mắt như điện, ánh mắt sắc bén mang theo áp bách cực hạn, khiến cho không khí trong đại sảnh đều bị khuấy đảo, giống như mưa gió kéo tới.
Lão nhân có râu dài màu hoa râm, thân hình cao ngất khôi ngô, lão vừa xuất hiện ở đại sảnh thì lập tức khiến cho người ta có một loại cảm giác như lực vãn cuồng lan, đỉnh thiên lập địa, mang tới áp lực vô cùng nặng nề cho tâm linh của người khác.
Lão nhân này chính là gia chủ đời trước của Diệp gia, gia gia của Diệp Huyền, Diệp Phách Thiên!
Ở phía sau lưng lão nhân còn có một thiếu niên tuổi chừng bảy tám tuổi, nháy mắt với Diệp Huyền.
Danh sách chương