Một bên là liên minh do Vương gia và Lý gia, Lưu gia tạo thành, một bên là liên minh Diệp gia và hiệp hội luyện dược sư tạo thành.
Không ai tin hai bên cứ vậy mà kết thúc, tiếp theo chắc chắn sẽ còn trò hay để xem.
Tới lúc đó, chờ xem rốt cuộc là ai mới có thế chính thức chiếm lấy Thanh Sơn Trấn.
Trên đường trở về phủ đệ Diệp gia, đám người lão gia tử vốn không hiểu chuyện gì liền ‘thẩm vấn’ Diệp Huyền liên tục.
Thật sự là chuyện ngày hôm nay đã vượt qua suy đoán của bọn họ, lúc sáng khi vừa mới xảy ra chuyện, Diệp gia lão gia tử tự mình chạy tới phân bộ hiệp hội luyện dược sư một chuyến, kết quả đến mặt của Lương đại sư cũng không nhìn thấy được.
Đám người Diệp Huyền vừa đi thì chẳng những gặp được người mà còn mời được Lương đại sư chạy tới nơi, thế này chẳng phải đang nói mặt mũi của tên tiểu tử Diệp Huyền này còn lớn hơn lão nhân như lão sao? Bất quá dựa theo biểu hiện của Lương đại sư lúc ở quảng trường, thì lão gia tử không thể không thừa nhận, mặt mũi của Diệp Huyền đúng là lớn hơn cái mặt mo của lão một chút.
Đối mặt với mấy câu hỏi của lão gia tử, Diệp Huyền không đáp lời nào, chính là Diệp Triển Vân không chịu nổi lão gia tử thẩm vấn cho nên kể sơ lại chuyện đã xảy ra ở phân bộ hiệp hội luyện dược sư cho lão gia tử nghe.
Lão gia tử lập tức nắm được trọng điểm:
- Huyền nhi, ngươi là luyện dược sư nhị phẩm?
- Trước kia thì phải, bây giờ không phải, bất quá cũng có thể tạm coi là vậy.
Lời nói của Diệp Huyền khiến cho lão gia tử chóng mặt, sao mà lộn xộn như vậy.
Diệp Huyền cũng không nói dối, trước kia hắn căn bản không xem luyện dược sư nhị phẩm ra gì, nhưng hiện tại ấy à, luận tu vi thì đúng là vẫn chưa đạt tới trình dộ luyện dược sư nhị phẩm, nhưng nếu dốc hết thủ đoạn thì cũng không phải là không thể luyện chế ra đan dược nhị phẩm.
- Vậy khách khanh lệnh của ngươi rốt cuộc là ai? Cư nhiên có thể khiến cho thái độ của Lương đại sư thay đổi lớn như vậy.
- Hơn nữa, khách khanh lệnh này rốt cuộc có tác dụng thế này, hiệp hội luyện dược sư có trụ được dưới áp lực của Chu gia và Vương gia hay không?
Lão gia tử cũng không hỏi chuyện huy chương luyện dược sư nhị phẩm của Diệp Huyền nữa, tiếp tục hỏi thăm trọng điểm.
Nỗi lo lắng của lão còn nhiều hơn so với những người khác, lão phải sớm chuẩn bị cho xong, nếu như tới lúc đó hiệp hội luyện dược sư không chịu được áp lực của hai đại gia tộc mà cắt đứt hợp tác với Diệp gia bọn họ thì bọn họ xem như xong đời.
Diệp Huyền sờ sờ mũi.
- Khách khanh lệnh này là lệnh bài chỉ có hội trưởng của hiệp hội luyện dược sư mới có thể ban phát được, đại biểu cho thân phận khách khanh của hiệp hội luyện dược sư, thấy lệnh bài như thấy hội trưởng. Chính là nói một khi lấy lệnh bài kia ra thì tương đương với Hoa La Huyên lão đầu tử đang đứng trước mặt của hắn, thái độ của Lương Phương có thể không tốt được sao!
Cái gì?
Lão gia tử và mọi người đều ngây ra, chỉ một khối lệnh bài đen thui này cũng giống như hội trưởng của hiệp hội luyện dược sư tự mình tới?
Sắc mặt của Diệp Phách Thiên nháy mắt liền ngưng trọng hẳn lên.
- Huyền nhi, lệnh bài kia ngươi có được từ đâu? Thật hay giả? Không phải là trộm được hay làm giả đấy chứ? Nếu như vậy thì nhất định phải đi tới hiệp hội luyện dược sư nói rõ ràng với ta.
Lão không thể không hoài nghi lai lịch của khách khanh lệnh mà Diệp Huyền có, nếu như dựa theo lời của Diệp Huyền thì địa vị của khách khanh lệnh này thật sự quá lớn.
Diệp Huyền chỉ là một học viên, cho dù thiên phú cao tới đâu đi nữa thì vẫn không thể nào có tư cách có được khối lệnh bài như vậy.
Còn một khi khách khanh lệnh này của Diệp Huyền là giả thì Diệp Huyền quả thực đã gây hoạ lớn rồi.
Hội trưởng hiệp hội luyện dược sư là ai chứ? Đây chính là một trong những người đứng đầu ở Lam Nguyệt thành, nghe nói lão cũng là một luyện dược sư cung đình của vương quốc.
Đắc tội Vương gia thì còn có thể nói là tranh chấp của hai đại gia tộc, nhưng đắc tội với hội trưởng của hiệp hội luyện dược sư Lam Nguyệt thành thì người ta chỉ cần nói một câu thôi là nhà buôn bán dược liệu như Diệp gia có thể đóng cửa luôn rồi.
- Gia gia, ngươi cứ yên tâm đi, khách khanh lệnh này là thật, hơn nữa hiệp hội luyện dược sư nhất định cũng sẽ đứng về phía chúng ta.
Ánh mắt của Diệp Huyền sáng lên, khoé miệng lộ ra nụ cười lãnh lệ:
- Gia gia, chuyện ngươi cần phải suy nghĩ bây giờ không phải Diệp gia chúng ta làm sao mới có thể ngăn chặn thế công của Vương gia và Chu gia, mà là Diệp gia chúng ta phải làm sao mới có thể đánh bại Vương gia và Chu gia, trở thành cự đầu của Lam Nguyệt thành.
Diệp Phách Thiên nghe vậy thì thân hình chấn động, ánh mắt đột nhiên ngời sáng:
- Huyền nhi, cự đầu của Lam Nguyệt thành, tuy nói chỉ là cự đầu của một thành, nhưng đối với Diệp gia dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng của chúng ta mà nói thì cũng như một ngọn núi cao khó leo, huống hồ Vương gia kinh doanh ở Lam Nguyệt thành lâu năm như vậy, đã thâm căn cố đế, Diệp gia chúng ta có thể đạp đổ được thế gia khổng lồ như vậy sao?
Không chỉ lão gia tử, đám người Diệp Triển Hùng và tộc nhân của Diệp gia cũng cảm thấy có chút hoài nghi.
Đánh bại Vương gia và Chu gia, trở thành cự đầu của Lam Nguyệt thành, chuyện này có thể được không?
- Thế gia khổng lồ?
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Gia gia, các ngươi đánh giá Vương gia quá cao rồi, có câu ‘vương hầu tương tương, trữ hữu chủng hồ’ đấy sao, huống hồ gì Vương gia còn không phải vương hầu tương tương gì hết, chỉ là một gia tộc nhỏ mà thôi, nói diệt thì diệt thôi.
Lúc nói ra những lời này, trong giọng nói của Diệp Huyền phát ra một loại khí phách khiến người ta không thể hoài nghi.
Ánh mắt bễ nghễ thiên hạ kia, khiến cho trong lòng Diệp Phách Thiên sinh ra một loại cảm giác hoàn toàn không thể nhìn thấu đứa cháu trai này của mình.
Trở lại phủ đệ Diệp gia, quả nhiên, đám chưởng quỹ của mấy cửa tiệm mới sáng nay vừa xé bỏ hiệp nghị, không chịu mua dược liệu của Diệp gia đã sớm đứng ở cửa Diệp gia, chờ được bái kiến.
Sau đó từng chiếc từng chiếc xe ngựa đi vào trong kho hàng của Diệp gia, bắt đầu lấy hàng.
Diệp gia lại bắt đầu phồn vinh như cũ.
Còn trong phủ đệ Lý gia thì Vương Điền lại nghẹn một bụng lửa giận.
Từ khi gã bị gia tộc phái tới Thanh Sơn Trấn này, trong khoảng thời gian ngắn liên thủ với Lý gia, Lưu gia, cướp được không ít sản nghiệp của Diệp gia, coi như thuận buồm xuôi gió.
Không ai tin hai bên cứ vậy mà kết thúc, tiếp theo chắc chắn sẽ còn trò hay để xem.
Tới lúc đó, chờ xem rốt cuộc là ai mới có thế chính thức chiếm lấy Thanh Sơn Trấn.
Trên đường trở về phủ đệ Diệp gia, đám người lão gia tử vốn không hiểu chuyện gì liền ‘thẩm vấn’ Diệp Huyền liên tục.
Thật sự là chuyện ngày hôm nay đã vượt qua suy đoán của bọn họ, lúc sáng khi vừa mới xảy ra chuyện, Diệp gia lão gia tử tự mình chạy tới phân bộ hiệp hội luyện dược sư một chuyến, kết quả đến mặt của Lương đại sư cũng không nhìn thấy được.
Đám người Diệp Huyền vừa đi thì chẳng những gặp được người mà còn mời được Lương đại sư chạy tới nơi, thế này chẳng phải đang nói mặt mũi của tên tiểu tử Diệp Huyền này còn lớn hơn lão nhân như lão sao? Bất quá dựa theo biểu hiện của Lương đại sư lúc ở quảng trường, thì lão gia tử không thể không thừa nhận, mặt mũi của Diệp Huyền đúng là lớn hơn cái mặt mo của lão một chút.
Đối mặt với mấy câu hỏi của lão gia tử, Diệp Huyền không đáp lời nào, chính là Diệp Triển Vân không chịu nổi lão gia tử thẩm vấn cho nên kể sơ lại chuyện đã xảy ra ở phân bộ hiệp hội luyện dược sư cho lão gia tử nghe.
Lão gia tử lập tức nắm được trọng điểm:
- Huyền nhi, ngươi là luyện dược sư nhị phẩm?
- Trước kia thì phải, bây giờ không phải, bất quá cũng có thể tạm coi là vậy.
Lời nói của Diệp Huyền khiến cho lão gia tử chóng mặt, sao mà lộn xộn như vậy.
Diệp Huyền cũng không nói dối, trước kia hắn căn bản không xem luyện dược sư nhị phẩm ra gì, nhưng hiện tại ấy à, luận tu vi thì đúng là vẫn chưa đạt tới trình dộ luyện dược sư nhị phẩm, nhưng nếu dốc hết thủ đoạn thì cũng không phải là không thể luyện chế ra đan dược nhị phẩm.
- Vậy khách khanh lệnh của ngươi rốt cuộc là ai? Cư nhiên có thể khiến cho thái độ của Lương đại sư thay đổi lớn như vậy.
- Hơn nữa, khách khanh lệnh này rốt cuộc có tác dụng thế này, hiệp hội luyện dược sư có trụ được dưới áp lực của Chu gia và Vương gia hay không?
Lão gia tử cũng không hỏi chuyện huy chương luyện dược sư nhị phẩm của Diệp Huyền nữa, tiếp tục hỏi thăm trọng điểm.
Nỗi lo lắng của lão còn nhiều hơn so với những người khác, lão phải sớm chuẩn bị cho xong, nếu như tới lúc đó hiệp hội luyện dược sư không chịu được áp lực của hai đại gia tộc mà cắt đứt hợp tác với Diệp gia bọn họ thì bọn họ xem như xong đời.
Diệp Huyền sờ sờ mũi.
- Khách khanh lệnh này là lệnh bài chỉ có hội trưởng của hiệp hội luyện dược sư mới có thể ban phát được, đại biểu cho thân phận khách khanh của hiệp hội luyện dược sư, thấy lệnh bài như thấy hội trưởng. Chính là nói một khi lấy lệnh bài kia ra thì tương đương với Hoa La Huyên lão đầu tử đang đứng trước mặt của hắn, thái độ của Lương Phương có thể không tốt được sao!
Cái gì?
Lão gia tử và mọi người đều ngây ra, chỉ một khối lệnh bài đen thui này cũng giống như hội trưởng của hiệp hội luyện dược sư tự mình tới?
Sắc mặt của Diệp Phách Thiên nháy mắt liền ngưng trọng hẳn lên.
- Huyền nhi, lệnh bài kia ngươi có được từ đâu? Thật hay giả? Không phải là trộm được hay làm giả đấy chứ? Nếu như vậy thì nhất định phải đi tới hiệp hội luyện dược sư nói rõ ràng với ta.
Lão không thể không hoài nghi lai lịch của khách khanh lệnh mà Diệp Huyền có, nếu như dựa theo lời của Diệp Huyền thì địa vị của khách khanh lệnh này thật sự quá lớn.
Diệp Huyền chỉ là một học viên, cho dù thiên phú cao tới đâu đi nữa thì vẫn không thể nào có tư cách có được khối lệnh bài như vậy.
Còn một khi khách khanh lệnh này của Diệp Huyền là giả thì Diệp Huyền quả thực đã gây hoạ lớn rồi.
Hội trưởng hiệp hội luyện dược sư là ai chứ? Đây chính là một trong những người đứng đầu ở Lam Nguyệt thành, nghe nói lão cũng là một luyện dược sư cung đình của vương quốc.
Đắc tội Vương gia thì còn có thể nói là tranh chấp của hai đại gia tộc, nhưng đắc tội với hội trưởng của hiệp hội luyện dược sư Lam Nguyệt thành thì người ta chỉ cần nói một câu thôi là nhà buôn bán dược liệu như Diệp gia có thể đóng cửa luôn rồi.
- Gia gia, ngươi cứ yên tâm đi, khách khanh lệnh này là thật, hơn nữa hiệp hội luyện dược sư nhất định cũng sẽ đứng về phía chúng ta.
Ánh mắt của Diệp Huyền sáng lên, khoé miệng lộ ra nụ cười lãnh lệ:
- Gia gia, chuyện ngươi cần phải suy nghĩ bây giờ không phải Diệp gia chúng ta làm sao mới có thể ngăn chặn thế công của Vương gia và Chu gia, mà là Diệp gia chúng ta phải làm sao mới có thể đánh bại Vương gia và Chu gia, trở thành cự đầu của Lam Nguyệt thành.
Diệp Phách Thiên nghe vậy thì thân hình chấn động, ánh mắt đột nhiên ngời sáng:
- Huyền nhi, cự đầu của Lam Nguyệt thành, tuy nói chỉ là cự đầu của một thành, nhưng đối với Diệp gia dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng của chúng ta mà nói thì cũng như một ngọn núi cao khó leo, huống hồ Vương gia kinh doanh ở Lam Nguyệt thành lâu năm như vậy, đã thâm căn cố đế, Diệp gia chúng ta có thể đạp đổ được thế gia khổng lồ như vậy sao?
Không chỉ lão gia tử, đám người Diệp Triển Hùng và tộc nhân của Diệp gia cũng cảm thấy có chút hoài nghi.
Đánh bại Vương gia và Chu gia, trở thành cự đầu của Lam Nguyệt thành, chuyện này có thể được không?
- Thế gia khổng lồ?
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Gia gia, các ngươi đánh giá Vương gia quá cao rồi, có câu ‘vương hầu tương tương, trữ hữu chủng hồ’ đấy sao, huống hồ gì Vương gia còn không phải vương hầu tương tương gì hết, chỉ là một gia tộc nhỏ mà thôi, nói diệt thì diệt thôi.
Lúc nói ra những lời này, trong giọng nói của Diệp Huyền phát ra một loại khí phách khiến người ta không thể hoài nghi.
Ánh mắt bễ nghễ thiên hạ kia, khiến cho trong lòng Diệp Phách Thiên sinh ra một loại cảm giác hoàn toàn không thể nhìn thấu đứa cháu trai này của mình.
Trở lại phủ đệ Diệp gia, quả nhiên, đám chưởng quỹ của mấy cửa tiệm mới sáng nay vừa xé bỏ hiệp nghị, không chịu mua dược liệu của Diệp gia đã sớm đứng ở cửa Diệp gia, chờ được bái kiến.
Sau đó từng chiếc từng chiếc xe ngựa đi vào trong kho hàng của Diệp gia, bắt đầu lấy hàng.
Diệp gia lại bắt đầu phồn vinh như cũ.
Còn trong phủ đệ Lý gia thì Vương Điền lại nghẹn một bụng lửa giận.
Từ khi gã bị gia tộc phái tới Thanh Sơn Trấn này, trong khoảng thời gian ngắn liên thủ với Lý gia, Lưu gia, cướp được không ít sản nghiệp của Diệp gia, coi như thuận buồm xuôi gió.
Danh sách chương