Đứa tiện dân này cư nhiên dám mở miệng nói lại bọn họ, đúng là to gan.
- Xú tiểu tử, ngươi nói miệng ai tiện hả, chẳng lẽ ngươi cho rằng thông qua hai bước khảo thí thì có thể trở thành học viên của Huyền Linh học viện ta sao? Một tên trong đó mặt mày âm trầm, quát lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, khoé miệng nhếch lên cười mỉa.
- Ta nói miệng của hai người các ngươi tiện, lẽ nào các ngươi không nghe rõ sao? Vậy để ta lặp lại lần nữa…
Diệp Huyền giơ tay ra, lớn tiếng nói:
- Ta nói, miệng của hai người các ngươi rất tiện! Chẳng những chỉ tiện, mà tai còn điếc nữa, không không rõ tại sao hai người các ngươi lại có thể vào được Huyền Linh học viện này nữa? Chẳng lẽ Huyền Linh học viện này thứ rác rưởi gì cũng nhận hết sao?
Thanh âm của Diệp Huyền thoáng chốc liền vang vọng khắp phòng khảo hạch này, khiến cho tất cả mọi người vào khảo hạch lập tức nhìn về phía hắn.
Một hai lần mắng là tiện dân thì cũng thôi đi, hắn chẳng thèm để ý làm gì, nhưng đối phương được đằng chân liền muốn lân đằng đầu, cứ luôn miệng tiện dân này, tiện dân nọ, nếu như cứ mặc kệ bỏ qua thì đối phương nhất định sẽ leo lên đầu bọn họ ngồi.
- Ngươi…
Hai tên này thật sự không thể nào ngờ, Diệp Huyền cư nhiên lại dám nói mình như vậy, hơn nữa còn lớn tiếng mắng, khiến cho hai tên này thoáng chốc mặt mày đỏ bừng, nhìn chằm chằm như muốn nuốt sống Diệp Huyền.
- Cái tên tiện dân quê mùa còn chưa được gia nhập học viện này, ngươi có gan thì lập lại lần nữa xem.
Một tên tức giận gầm lên.
- Các ngươi đúng là hết thuốc cứu mà, chẳng những miệng tiện, tai điếc mà còn ngu ngốc nữa, bây giờ đã nghe rõ chưa?
Diệp Huyền lắc đầu nguầy nguậy, lẩm bẩm:
- Lần đầu tiên ta nhìn thấy có người lại yêu cầu để người khác liên tục mắng nhiếc mình như vậy, chẳng lẽ trong đầu chỉ chứa toàn phân hay sao?
Nói là lẩm bầm nhưng thanh âm của Diệp Huyền lại đủ lớn để cho tất cả mọi người ở đây nghe thấy.
Phì!
Mấy người Phượng Nhu Y đứng cách đó không xa đều nhịn không được phì cười.
- Tên tiện dân còn chưa gia nhập học viện như ngươi còn dám lớn lối không biết trên dưới như vậy, hôm nay ta muốn để cho ngươi biết mặt.
Sắc mặt hai tên đỏ lên, hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống, ánh mắt kia gần như muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Huyền.
- Được rồi, hôm nay là ngày báo danh của Huyền Linh học viện, nơi này là trung tâm khảo hạch, muốn ồn ào thì đi ra ngoài mà ồn ào.
Quan chủ khảo trong trung tâm khảo hạch có chút không kiên nhẫn, lạnh giọng nói.
- Lão sư, tuy rằng hôm nay người này đạt tới tiêu chuẩn của Huyền Linh học viện ta, nhưng hắn chỉ mới có mười bốn tuổi đã đột phá linh võ cảnh nhất trọng, đệ tử ngờ rằng hắn đã uống một vài loại đan dược cấm kỵ nào đó để cưỡng chế đề thăng thực lực của mình. Nếu thật sự là như vậy, tuyển nhận học viên như vậy vào Huyền Linh học viện ta căn bản chính là sự sỉ nhục đối với chúng ta, cho nên đệ tử thỉnh cầu tiến hành kiểm tra thực lực của hắn.
Một tên trong đó nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, ánh mắt loé ra quang mang dữ tợn.
Sở dĩ gọi là kiểm tra thực lực chính là có điều nghi ngờ thực lực của tân sinh, bởi vì rất nhiều thiếu niên vì sắp tới tuổi rồi, sẽ dùng một vài loại đan dược cấm kỵ, cưỡng chế khiến cho mình đột phá linh võ cảnh.
Những người thế này, căn cơ không vững, cảnh giới và thực lực không đạt tới linh võ cảnh.
Không chỉ như vậy, những người đã dùng đan dược cấm kỵ bình thường đều là tự phá huỷ căn cơ của mình, tương lai muốn đột phá thì khó như lên trời.
Loại học viên này, Huyền Linh học viện nghiêm cấm thu vào, một khi tra ra thì tuyệt đối phải đuổi khỏi học viện.
- Mười bốn tuổi?
Quan chủ khảo đưa mắt nhìn tư liệu của Diệp Huyền sau đó lại nghi hoặc trông sang.
Đúng vậy, lấy tố chất của nơi như Lam Nguyệt thành, rất hiếm người có thể đột phá linh võ cảnh trước mười sáu tuổi, càng không cần phải nói tới kinh người như mười bốn tuổi.
Hơn nữa năm nay Lam Nguyệt thành này lại có tới bốn thiên tài đạt tiêu chuẩn, trong lòng của quan chủ khảo cũng hơi nghi kị.
Cho nên cũng có ý muốn kiểm tra thực lực của mấy người Diệp Huyền, cho nên gã gật đầu:
- Ta đồng ý.
- Ha ha, có nghe chưa hả tiện dân, còn không mau qua đây nhận lấy cái chết.
Nghe thấy quan chủ khảo đã cho phép, tên thiếu niên kia lập tức nhe răng cười lớn, đi tới luyện võ trường ở giữa trung tâm khảo hạch, chỉ vào Diệp Huyền:
- Ngươi dám mắng ta, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, tiện dân chính là tiện dân, có những lời không phải ngươi có thể tuỳ tiện nói đâu.
- Tiểu tử này thật xui xẻo, không biết sao lại đắc tội với Tào Hạc.
- Muốn trách thì phải trách hắn quá kiêu ngạo, Tào Hạc là học viên cũ, bị mắng vài câu thì cứ im lặng cho qua đi, cãi lại làm gì, quả nhiên là tiện dân quê mùa, không biết trời cao đất dày.
- Nếu hắn không dùng đan dược cấm kỵ thì thôi đi, nếu như có dùng thật thì lần này hắn xui xẻo rồi, quả nhiên là tiện dân.
- Mặc kệ hắn có xui xẻo hay không, có thông qua khảo hạch hay không, lần này hắn bị dạy cho một bài học chắc rồi.
Một đám học viên cũ đều ngưng việc, nhìn qua, nhếch miệng cười mai mỉa.
Theo như bọn họ thấy thì Diệp Huyền là một người mới, thậm chí còn chưa chính thức gia nhập học viện, bị Tào Hạc mắng vài câu thì cũng là chuyện bình thường mà thôi, mặc kệ hắn có lý hay không, nhưng dám cãi lại cũng khiến cho mấy học viên cũ cảm thấy khó chịu trong lòng.
- Quả nhiên là đi tới đâu cũng không thiếu một lũ ngu ngốc.
Diệp Huyền đảo mắt qua nhìn rất nhiều học viên cũ ở đây, thản nhiên nói.
- Cái gì? Ngu ngốc?
- Hắn đang nói chúng ta sao?
- Tên tiện dân quê mùa này, ai cho hắn lá gan nói như vậy.
Sắc mặt của đám học viên cũ đang xem trò vui đều thay đổi, thấp giọng mắng chửi.
- Tiểu tử, ngươi có lên hay không, không phải là vì ngươi dùng đan dược cấm kỵ nào đó cho nên không dám để lộ thực lực đấy chứ.
Trên mặt Tào Hạc đầy ý mai mỉa:
- Nếu như là vậy thì ngoan ngoãn cút ra khỏi đây cho ta đi, Huyền Linh học viện chúng ta không nhận những kẻ tiện dân và phế vật như vậy.
- Huyền thiếu, để ta lên đánh với hắn.
Diệp Huyền không nhúc nhích, nhưng Trần Tinh không nhịn được nữa, muốn xông đi lên.
- Để ta tới.
Diệp Huyền kéo Trần Tinh lại, Trần Tinh đột phá võ sĩ nhất trọng không bao lâu, tuy rằng tu luyện công pháp mà mình đã sửa đổi, nhưng đối phương cũng là võ sĩ nhị trọng hàng thật giá thật, Trần Tinh đi lên sẽ chịu thiệt.
- Xú tiểu tử, ngươi nói miệng ai tiện hả, chẳng lẽ ngươi cho rằng thông qua hai bước khảo thí thì có thể trở thành học viên của Huyền Linh học viện ta sao? Một tên trong đó mặt mày âm trầm, quát lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, khoé miệng nhếch lên cười mỉa.
- Ta nói miệng của hai người các ngươi tiện, lẽ nào các ngươi không nghe rõ sao? Vậy để ta lặp lại lần nữa…
Diệp Huyền giơ tay ra, lớn tiếng nói:
- Ta nói, miệng của hai người các ngươi rất tiện! Chẳng những chỉ tiện, mà tai còn điếc nữa, không không rõ tại sao hai người các ngươi lại có thể vào được Huyền Linh học viện này nữa? Chẳng lẽ Huyền Linh học viện này thứ rác rưởi gì cũng nhận hết sao?
Thanh âm của Diệp Huyền thoáng chốc liền vang vọng khắp phòng khảo hạch này, khiến cho tất cả mọi người vào khảo hạch lập tức nhìn về phía hắn.
Một hai lần mắng là tiện dân thì cũng thôi đi, hắn chẳng thèm để ý làm gì, nhưng đối phương được đằng chân liền muốn lân đằng đầu, cứ luôn miệng tiện dân này, tiện dân nọ, nếu như cứ mặc kệ bỏ qua thì đối phương nhất định sẽ leo lên đầu bọn họ ngồi.
- Ngươi…
Hai tên này thật sự không thể nào ngờ, Diệp Huyền cư nhiên lại dám nói mình như vậy, hơn nữa còn lớn tiếng mắng, khiến cho hai tên này thoáng chốc mặt mày đỏ bừng, nhìn chằm chằm như muốn nuốt sống Diệp Huyền.
- Cái tên tiện dân quê mùa còn chưa được gia nhập học viện này, ngươi có gan thì lập lại lần nữa xem.
Một tên tức giận gầm lên.
- Các ngươi đúng là hết thuốc cứu mà, chẳng những miệng tiện, tai điếc mà còn ngu ngốc nữa, bây giờ đã nghe rõ chưa?
Diệp Huyền lắc đầu nguầy nguậy, lẩm bẩm:
- Lần đầu tiên ta nhìn thấy có người lại yêu cầu để người khác liên tục mắng nhiếc mình như vậy, chẳng lẽ trong đầu chỉ chứa toàn phân hay sao?
Nói là lẩm bầm nhưng thanh âm của Diệp Huyền lại đủ lớn để cho tất cả mọi người ở đây nghe thấy.
Phì!
Mấy người Phượng Nhu Y đứng cách đó không xa đều nhịn không được phì cười.
- Tên tiện dân còn chưa gia nhập học viện như ngươi còn dám lớn lối không biết trên dưới như vậy, hôm nay ta muốn để cho ngươi biết mặt.
Sắc mặt hai tên đỏ lên, hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống, ánh mắt kia gần như muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Huyền.
- Được rồi, hôm nay là ngày báo danh của Huyền Linh học viện, nơi này là trung tâm khảo hạch, muốn ồn ào thì đi ra ngoài mà ồn ào.
Quan chủ khảo trong trung tâm khảo hạch có chút không kiên nhẫn, lạnh giọng nói.
- Lão sư, tuy rằng hôm nay người này đạt tới tiêu chuẩn của Huyền Linh học viện ta, nhưng hắn chỉ mới có mười bốn tuổi đã đột phá linh võ cảnh nhất trọng, đệ tử ngờ rằng hắn đã uống một vài loại đan dược cấm kỵ nào đó để cưỡng chế đề thăng thực lực của mình. Nếu thật sự là như vậy, tuyển nhận học viên như vậy vào Huyền Linh học viện ta căn bản chính là sự sỉ nhục đối với chúng ta, cho nên đệ tử thỉnh cầu tiến hành kiểm tra thực lực của hắn.
Một tên trong đó nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, ánh mắt loé ra quang mang dữ tợn.
Sở dĩ gọi là kiểm tra thực lực chính là có điều nghi ngờ thực lực của tân sinh, bởi vì rất nhiều thiếu niên vì sắp tới tuổi rồi, sẽ dùng một vài loại đan dược cấm kỵ, cưỡng chế khiến cho mình đột phá linh võ cảnh.
Những người thế này, căn cơ không vững, cảnh giới và thực lực không đạt tới linh võ cảnh.
Không chỉ như vậy, những người đã dùng đan dược cấm kỵ bình thường đều là tự phá huỷ căn cơ của mình, tương lai muốn đột phá thì khó như lên trời.
Loại học viên này, Huyền Linh học viện nghiêm cấm thu vào, một khi tra ra thì tuyệt đối phải đuổi khỏi học viện.
- Mười bốn tuổi?
Quan chủ khảo đưa mắt nhìn tư liệu của Diệp Huyền sau đó lại nghi hoặc trông sang.
Đúng vậy, lấy tố chất của nơi như Lam Nguyệt thành, rất hiếm người có thể đột phá linh võ cảnh trước mười sáu tuổi, càng không cần phải nói tới kinh người như mười bốn tuổi.
Hơn nữa năm nay Lam Nguyệt thành này lại có tới bốn thiên tài đạt tiêu chuẩn, trong lòng của quan chủ khảo cũng hơi nghi kị.
Cho nên cũng có ý muốn kiểm tra thực lực của mấy người Diệp Huyền, cho nên gã gật đầu:
- Ta đồng ý.
- Ha ha, có nghe chưa hả tiện dân, còn không mau qua đây nhận lấy cái chết.
Nghe thấy quan chủ khảo đã cho phép, tên thiếu niên kia lập tức nhe răng cười lớn, đi tới luyện võ trường ở giữa trung tâm khảo hạch, chỉ vào Diệp Huyền:
- Ngươi dám mắng ta, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, tiện dân chính là tiện dân, có những lời không phải ngươi có thể tuỳ tiện nói đâu.
- Tiểu tử này thật xui xẻo, không biết sao lại đắc tội với Tào Hạc.
- Muốn trách thì phải trách hắn quá kiêu ngạo, Tào Hạc là học viên cũ, bị mắng vài câu thì cứ im lặng cho qua đi, cãi lại làm gì, quả nhiên là tiện dân quê mùa, không biết trời cao đất dày.
- Nếu hắn không dùng đan dược cấm kỵ thì thôi đi, nếu như có dùng thật thì lần này hắn xui xẻo rồi, quả nhiên là tiện dân.
- Mặc kệ hắn có xui xẻo hay không, có thông qua khảo hạch hay không, lần này hắn bị dạy cho một bài học chắc rồi.
Một đám học viên cũ đều ngưng việc, nhìn qua, nhếch miệng cười mai mỉa.
Theo như bọn họ thấy thì Diệp Huyền là một người mới, thậm chí còn chưa chính thức gia nhập học viện, bị Tào Hạc mắng vài câu thì cũng là chuyện bình thường mà thôi, mặc kệ hắn có lý hay không, nhưng dám cãi lại cũng khiến cho mấy học viên cũ cảm thấy khó chịu trong lòng.
- Quả nhiên là đi tới đâu cũng không thiếu một lũ ngu ngốc.
Diệp Huyền đảo mắt qua nhìn rất nhiều học viên cũ ở đây, thản nhiên nói.
- Cái gì? Ngu ngốc?
- Hắn đang nói chúng ta sao?
- Tên tiện dân quê mùa này, ai cho hắn lá gan nói như vậy.
Sắc mặt của đám học viên cũ đang xem trò vui đều thay đổi, thấp giọng mắng chửi.
- Tiểu tử, ngươi có lên hay không, không phải là vì ngươi dùng đan dược cấm kỵ nào đó cho nên không dám để lộ thực lực đấy chứ.
Trên mặt Tào Hạc đầy ý mai mỉa:
- Nếu như là vậy thì ngoan ngoãn cút ra khỏi đây cho ta đi, Huyền Linh học viện chúng ta không nhận những kẻ tiện dân và phế vật như vậy.
- Huyền thiếu, để ta lên đánh với hắn.
Diệp Huyền không nhúc nhích, nhưng Trần Tinh không nhịn được nữa, muốn xông đi lên.
- Để ta tới.
Diệp Huyền kéo Trần Tinh lại, Trần Tinh đột phá võ sĩ nhất trọng không bao lâu, tuy rằng tu luyện công pháp mà mình đã sửa đổi, nhưng đối phương cũng là võ sĩ nhị trọng hàng thật giá thật, Trần Tinh đi lên sẽ chịu thiệt.
Danh sách chương