Đám đông dân chúng đứng vây xung quanh Lê Việt An, Lý Yên Lạc cùng hai cha con người đàn ông kia dần dần tản đi bớt, nhưng vẫn còn một số đông vẫn cố nán lại để xem cho hết diễn biến sự việc...

“ An, bàn chân phải của cậu có bị thương không? Cái đòn gánh đó dày cũng phải hơn ba phân đó! “ – Lý Yên Lạc lo lắng hỏi.

“ Chân mình không sao, chỉ hơi bị sưng thôi! Tối về mình sẽ chườm muối nóng! “ – Lê Việt An đưa tay xoa xoa bàn chân phải của mình; nếu như Lý Yên Lạc không hỏi cô cũng không để ý đến bàn chân phải của mình.

“ An, cậu đến đánh thức người đàn ông kia được rồi đó! Chúng ta phải bàn giao cậu bé này để còn đi về nữa! Về đến nhà mình sẽ rang muối nóng cho cậu chườm chân liền! “ – Lý Yên Lạc nhíu mày suy nghĩ rồi lập tức đưa ra quyết định.

“ Uhm! “ – Lê Việt An gật đầu khẽ đáp rồi trở người đứng dậy, cô bước đến bên cạnh người đàn ông đang nằm ngửa trên mặt đất rồi chống gối ngồi xuống sau đó dùng bàn tay vỗ vỗ vào một bên má của người đàn ông kia lay hắn ta tỉnh dậy.

“ Ưm!!! “ – người đàn ông cao to lực lưỡng nhăn trán cau mày rồi từ từ mở mắt tỉnh dậy, khi hai mắt vừa mở ra ông ta đã lập tức ngồi bật dậy vội vàng đưa mắt nhìn xung quanh để tìm kiếm bóng dáng đứa con trai của mình…

“ Đại huynh! Con trai của huynh vẫn còn sống! Huynh có thể qua đó kiểm tra! “ – Lê Việt An đưa mắt nhìn người đàn ông xa lạ, điềm tĩnh lên tiếng.

Người đàn ông nhìn thẳng vào mắt của Lê Việt An rồi lảo đảo trở người đứng dậy nhấc chân bước về phía cậu bé đang nằm trong lòng Lý Yên Lạc. Khi nhìn thấy đứa con trai của mình sắc mặt đã trở nên hồng hào, nhịp thở đều đặn, tay chân không bị bất cứ thương tích gì, chỉ giống như đang ngủ thật sâu sau một ngày chơi đùa mệt mỏi, ông ta mới ôm ngực thở mạnh một hơi như đã trải qua một hồi kinh thiên động địa.

“ Đây là quả mơ ngào đường mắc nghẹn trong cổ họng con trai của huynh. Nếu chúng ta không ép cho bé nôn ra được chắc chắn bé sẽ bị chứng hóc dị vật dẫn đến ngộp thở mà chết! … Do chúng ta không có nhiều thời gian để giải thích tường tận cho huynh, huynh lại vì lo lắng cho con của mình mà mất hết tỉnh táo nên ta chỉ còn cách làm cho huynh tạm thời bất tỉnh để nhanh chóng tiến hành cấp cứu cho con của huynh mà thôi! “ – Lê Việt An chỉ tay vào quả mơ non nằm trên mặt đất, dịu giọng phân trần.

“ Vị đại huynh đây, nếu huynh vẫn chưa yên tâm, chúng tôi sẽ cùng huynh đi đến y quán nhờ đại phu bắt mạch kiểm tra cho bé! Chúng ta cứ ngồi ở đây như vậy không giải quyết được vấn đề đâu! “ – Lý Yên Lạc nghiêm túc lên tiếng đề nghị.

“ Phụ … phụ thân! “ – cậu bé đang nằm ngủ say trong lòng Lý Yên Lạc như bị những tiếng nói chuyện ở xung quanh đánh thức, cậu đưa tay dụi mắt rồi nhìn người đàn ông cao to lực lưỡng thì thào lên tiếng gọi.

“ Ta đây … ta đây! … Bảo nhi ngoan … có phụ thân ở đây! “ – người đàn ông hai mắt ngấn lệ vội vàng dang tay ôm lấy cậu bé vào lòng…

“ Phụ thân đi nhanh quá … Bảo nhi theo không kịp … Con sợ lạc mất người nên mới ngậm quả mơ trong miệng rồi chạy theo … “ – Cậu bé mếu máo lên tiếng nói như vẫn còn chưa hết lo lắng cùng hoảng sợ.

“ Phụ thân xin lỗi! Ta nghĩ con đã ăn xong xâu mơ ngào đường đó nên mới đi nhanh hơn một chút … nào ngờ … “ – người đàn ông cao to lực lưỡng lại ôm cậu bé vào lòng, ông đưa tay xoa xoa chiếc đầu nhỏ của cậu như đang an ủi vỗ về.

“ Đại huynh, Bảo nhi đã tỉnh dậy. Chúng tôi cũng phải về nhà rồi. Do bé mới bị hóc dị vật nên mấy ngày sắp tới huynh cho bé ăn cháo hơi loãng để bé dễ nuốt thức ăn đồng thời huynh đến y quán hốt cho bé vài thang thuốc bồi bổ khí huyết lẫn an giấc định thần cho bé uống trong vòng ba ngày thì Bảo nhi sẽ hoàn toàn bình phục! “ - Lê Việt An khẽ nghiêng người, cô đưa mắt nhìn người đàn ông nọ rồi chắp tay thành quyền lên tiếng cáo từ, Lý Yên Lạc đứng bên cạnh cô cũng nghiêng người cúi đầu chào tạm biệt.

“ Hai vị huynh đệ, xin hãy nhận của ta một lạy! “ – người đàn ông nọ vội vàng trở người quỳ gối trên mặt đất, thành khẩn lên tiếng.

“ Đại huynh, xin huynh đừng làm như vậy! “

“ Chúng tôi không xứng đáng để cho huynh phải quỳ lạy đâu! “

“ Huynh làm như vậy chúng tôi sẽ bị tổn thọ đó! “

Lê Việt An cùng Lý Yên Lạc mỗi người một câu vội vàng lên tiếng ngăn cản, Lê Việt An còn nhanh chân bước lên đỡ người đàn ông nọ đứng dậy.

“ Bảo nhi, con hãy cùng ta cúi đầu cảm tạ hai vị ân công! “ – người đàn ông nọ xoay đầu nhìn cậu bé rồi nghiêm giọng lên tiếng, nói xong ông ta chỉnh trang lại y phục, chắp hai bàn tay thành quyền rồi kính cẩn nghiêng người xuống thật thấp cúi đầu cảm ơn Lê Việt An cùng Lý Yên Lạc.

Lê Việt An đưa hai tay đỡ lấy người đàn ông nọ rồi xoa đầu cậu bé Bảo nhi, cô cùng Lý Yên Lạc nghiêng người, chắp tay thành quyền, cúi đầu chào tạm biệt hai người họ sau đó cất bước đi về phía cổng thành Nam Hoa.

“ Dã Tượng! Ngươi hãy đi theo xem nhà của hai người thanh niên đó ở đâu rồi điều tra thêm những thông tin về họ! Nhớ phải cẩn thận đừng để bị phát hiện! “ Hưng Đạo Vương đưa mắt nhìn một nam thanh niên có khuôn mặt chữ điền rắn rỏi cương nghị, thấp giọng phân phó.

“ Thuộc hạ tuân lệnh! “ – người thanh niên tên gọi Dã Tượng cung kính cúi thấp đầu nhận lệnh rồi lập tức rời đi.

“ Nghiễn nhi, Ngũ Lão … hai người có nhận xét gì về hai người thanh niên lúc nãy? “ – Hưng Đạo Vương đưa mắt nhìn hai người đàn ông thần thái thông minh chính trực đang đứng ở hai bên trái phải của mình, ông đưa tay vuốt chòm râu rồi nheo mắt lên tiếng hỏi.

“ Nhi tử nhận thấy hình như chúng ta và hai người đó rất có duyên, phụ vương cũng rất có thiện cảm với họ! … Hai người này tuy chỉ là bá tánh thường dân nhưng lại có một cái gì đó rất đặc biệt, ở họ có sự thông minh cùng linh hoạt trong cách ứng biến, đối đáp tự nhiên trôi chảy; một người thì tính toán nhạy bén, người kia lại tinh thông y thuật, hơn nữa cả hai người họ đều rất giỏi võ nghệ. “ – Hưng Vũ Vương Trần Quốc Nghiễn cung kính lên tiếng đáp lời.

“ … Chiêu thức họ sử dụng cũng rất lạ, bình thường những người luyện võ chỉ cố gắng vận sức vào binh khí hoặc dồn lực vào nắm đấm hay cú đá; mạt tướng chưa gặp qua môn phái nào có thể vận dụng những chiêu thức phối hợp giữa tay và chân hội đủ uy lực và sự nhanh nhẹn linh hoạt đến mức như vậy … chưa kể đến những câu đối đáp có phần quái lạ lúc ở trà quán. Hai người này vừa mang đến cho mạt tướng sự hoài nghi vừa làm cho mạt tướng muốn tiếp xúc để tìm hiểu cặn kẽ. “ – Phạm Ngũ Lão cúi đầu cung kính tiếp lời Hưng Vũ Vương nói ra những nhận xét của mình.

Hưng Đạo Đại Vương chăm chú lắng nghe câu trả lời rồi im lặng vuốt râu, trong mắt ông hấp háy những tia sáng, khóe môi cong lên một đường cong thể hiện sự tán thưởng rồi khẽ gật đầu tỏ ý hài lòng.

***

“ An, cậu đừng cố nữa … leo lên đi … mình cõng cậu về! “ – Lý Yên Lạc chau mày nhìn dáng đi khập khiễng của Lê Việt An đến lần thứ mười thì nhịn không được kiên quyết ra lệnh. Nói xong, cô bước lên trước cúi thấp người cho Lê Việt An leo lên trên lưng của mình rồi cõng Lê Việt An về nhà.

“ Tại sao mình và cậu lúc nào cũng có cái gì đó sai sai như vậy nhỉ??? “ – Lê Việt An vòng tay ôm cổ Lý Yên Lạc, cất giọng cảm thán.

“ Cậu chê mình không có tấm lưng vững chãi cùng hơi thở nam tính chứ gì?! … Đang tiếc cho cái khung cảnh lãng mạn như thế này lại trở nên lãng xẹt có đúng không??? … Vác cậu trên lưng như vậy cũng nặng lắm á, về đến nhà chắc cũng cụp xương sống chứ chẳng chơi … vậy mà cậu nhẫn tâm dựa trên tấm lưng còm của mình, ôm cổ mình mà mơ tưởng đến người đàn ông khác như vậy hả??? “ – Lý Yên Lạc trưng ra vẻ mặt đau khổ, ai oán lên tiếng.

“ Đồ quỷ! … Cho cậu bỏ cái tật ăn nói lung tung nè! … Lý Yên Lạc! Cậu chừa chưa hả??? “ – Lê Việt An dùng hai bàn tay của mình véo thật mạnh vào hai vành tai của Lý Yên Lạc.

“ Ui da!!! … Nam tử hán đại trượng phu động khẩu không động thủ! … Áaaa!!! … Đau!!! … “

“ Lê Việt An! Mình sẽ méc ông, cậu nhân cơ hội mình không đề phòng ra tay mưu sát mình! … Ui daaaa!!!! “

“ Sai rồi! Cái này gọi là quân tử báo thù mười năm chưa muộn! “ – Lê Việt An cười đến vui vẻ, hai mắt sáng rỡ phấn khởi đáp lời.

Về đến nhà, Lý Yên Lạc và Lê Việt An lấy nước sạch rửa mặt rửa tay sạch sẽ, vì bàn chân phải của Lê Việt An bị sưng khá to nên Lý Yên Lạc không cho cô cử động nhiều. Lý Yên Lạc ra sau bếp nhóm lửa rang muối thật nóng rồi đổ vào chính giữa một tấm vải màu trắng sau đó đem lên cho Lê Việt An chườm chân. Trong lúc Lê Việt An chườm muối nóng, Lý Yên Lạc tranh thủ xuống bếp nấu nước pha trà rồi hâm nóng lại thức ăn mà Triệu bà đã để dành cho hai cô.

Hôm nay là mười sáu tháng chạp, cũng là ngày Triệu bà đi tảo mộ người con trai và con dâu xấu số của bà cũng chính là ba mẹ của tiểu Tấn … Thời gian trôi qua nhanh thật … hai cô đã sống ở nơi này được tròn hai tháng rồi …
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện