Bất kể lúc trước trong lòng có đắn đo thế nào, khi nghe giọng chàng nàng lại thấy vui. Thế mới bảo đừng chưa gì đã ghét ai đó, bởi vì có lẽ do không thân mà thôi. Ai cũng có mặt đáng yêu riêng, nàng biết thứ bản thân thu hút chàng có lẽ chỉ là vẻ ngoài xinh đẹp. Điểm ở chàng làm nàng vấn vương hẳn là lòng nhiệt tình mãi chẳng cạn cùng sự đơn thuần đến mức gần như ngây thơ.
Tay vẫn cầm ô che, Vô Phương chăm chú nhìn lệnh chủ. Hôm nay chàng mặc áo choàng đỏ chót, mặt mũi vẫn bị mũ trùm che kín mít, nhưng cổ áo lại phanh toang hoác, dáng dấp và đường cong của lồng ngực rắn chắc như ẩn như hiện, xuân tình lồ lộ sắp chẳng che lấp được, vừa nhìn liền biết không phải là một yêu quái đứng đắn.
Nàng xấu hổ nhanh chóng dời tầm mắt sang chỗ khác. Đã mười nghìn năm lệnh chủ chưa từng nghĩ đến việc thay xiêm y, ngay trong ngày hôn lễ cũng chỉ đeo đóa hoa đỏ rực trước ngực cho có, ấy vậy mà hôm nay lại ăn mặc thế này, không biết muốn làm gì đây. Nàng khó chịu xoay người đi, đáp qua loa: “Đúng là rất đẹp… bộ đồ mới từ đâu ra đấy? Đây hình như đâu phải quà Minh hậu tặng hôm đó.”
Lệnh chủ nói ngay: “Dĩ nhiên không phải rồi, ta có nhận thứ đó đâu, đây là do tự tay ta làm đấy. Hôm nay đi trong thành, đám tượng đều hỏi thăm từ đâu ra, ta nói là nương tử ta làm cho, khiến bọn chúng hâm mộ thôi rồi.”
Vô Phương ai oán không thôi, lần này hẳn cả Yểm Đô đều cho rằng nàng là kẻ phóng đãng, cho lệnh chủ ăn mặc hớ hênh thế kia, bôi xấu uy nghiêm của chàng.
“Ngài cố ý?” Nàng híp mắt, “Trách ta không làm xiêm y cho ngài?”
Lệnh chủ chối liền: “Làm gì có, nói cho nàng biết nhé, ta khéo tay lắm, làm gì cũng giỏi, không cần phiền nàng làm xiêm y cho ta đâu. Hôm nay ta đến là muốn cho nàng nhìn thôi. Nàng có thích kiểu này không, ta có đem thước theo đấy, chúng ta vào nhà đi, nàng nằm xuống để ta lấy số đo rồi làm cho nàng một kiểu y hệt thế này nhé?” Lệnh chủ cố gắng lựa lời uyển chuyển hết sức có thể, hiền lành đặt hai tay đặt trước bụng để che giấu chút tính toán kín đáo của mình.
Cái chuyện đo kích cỡ này được chàng chợt nghĩ ra trong lúc nằm lăn qua lộn lại do không ngủ được tối qua. Nữ La Sát Minh hậu kia đã thèm thuồng chàng mấy nghìn năm, cuối cùng bây giờ mới làm được chuyện tốt. Theo Ly Khoan Trà không nhận áo choàng thì rất uổng phí, nhưng chàng lại nhờ đó lóe lên sáng kiến. Tiền bạc hay quần áo đẹp sau này cũng sẽ có thôi, chuyện quan trọng nhất trước mắt là lừa vợ tới tay cơ.
Ai đang đắm mình trong tình yêu tất nhiên đều tìm mọi cách được tiếp xúc thể xác với đối phương, đó là bản năng, càng lại gần càng thêm lâng lâng sung sướng. Chỉ cần hôn thê nằm xuống cho chàng đo, chàng sẽ có thể tường tận tỷ lệ vóc người của nàng, ví dụ như cánh tay dài bao nhiêu, eo thon cỡ nào, vừa có ích trong việc nặn tượng nữ vừa có thể thỏa mãn nguyện vọng muốn gần gũi nàng của chàng.
Vô Phương thật sự khiến chàng cảm động hết sức, nghe Ly Khoan nói giữa đường Minh quân có tặng hoa cho nàng, song nàng lại từ chối, chứng tỏ nàng một lòng với chàng, hoàn toàn khác hẳn hạng như Minh hậu.
Lúc đến chỗ rẽ ngục thứ chín, Minh hậu muốn cợt nhả chàng, khi bị chàng đẩy ra thì nghiến răng mắng chàng: “Diễm Vô Phương rơi vào trong tay Minh quân, Bạch Chuẩn ngài cũng sắp mọc sừng trên đầu rồi đấy.”
Chàng cũng thẳng thừng mắng lại: “Gã chồng của ngươi mới là rùa đen*.”
(*Rùa đen là tiếng lóng chỉ kẻ nhát gan, xấu xa.)
Chàng mắng vô cùng thoải mái là vì bản thân tuyệt đối tin tưởng sự chính trực của hôn thê nhà mình, ngay cả chàng dùng sắc đẹp dụ dỗ mà cũng không thành công thì nói gì cái bản mặt như quan tài của Minh quân, bảo đảm chẳng có tí lay động nào đối với nàng.
Lệnh chủ luôn lạc quan thế đấy, chàng tự ngẫm nghĩ rồi quy ra thành hôn thê đem lòng yêu mình rồi. Nếu đã yêu thì cho nàng yêu tới cùng luôn đi vậy, thế là chàng mang thước tới đây… bụng chắc mẩm rằng nàng sẽ không từ chối.
Nhưng Vô Phương không hề cảm kích tẹo nào, làm gì có chuyện nàng mặc kệ để chàng muốn làm gì thì làm chứ. Lão yêu quái chuyên môn giở trò này thật sự có khả năng làm người ta tức lộn ruột.
“Tại sao phải nằm xuống để đo kích cỡ?”
Lệnh chủ rất muốn nói như thế cơ hội lấn tới sẽ nhiều hơn, đo tới đo lui một hồi, nói không chừng còn có thể vào động phòng luôn, đáng tiếc chàng không dám. Chàng xoắn xuýt một lúc mới trả lời: “Ta mà đo đạc là kỹ càng lắm, phải cầu toàn đo từng li một, sợ nàng đứng lâu mỏi.”
Biết đối phương suy tính cái gì nên nàng không buồn đôi co nữa, sầm mặt vòng qua chàng rồi một mình đi lên núi. Lệnh chủ vẫn chưa từ bỏ ý định, giang tay ngáng đường nàng, “Nương tử đi đâu thế, bên ngoài trời mưa lớn lắm.”
Vô Phương dừng chân, lúc này mới phát hiện áo choàng chàng đã thấm ướt, lớp vải mỏng tang bị ướt nước nên dính chặt vào ngực, để lộ cơ thể căng tràn sức sống. Tim nàng đập thình thịch, không biết nên đặt mắt nhìn ở đâu, lúng túng hốt hoảng nói: “Ngài… ngài không biết chống nước thấm à?”
Lệnh chủ lắc đầu, “Ta chỉ biết phóng hỏa, không biết tránh nước.”
Thực ra lệnh chủ có bản lĩnh cao cường, chuyện không biết làm cực kỳ ít. Nhưng nam giới không nên lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ, quá mạnh mẽ sẽ không tranh thủ được sự mềm lòng của phái nữ, nghĩ thế nên chàng thu hồi pháp lực, để mặc nước mưa xối lên cơ thể mình, loại chuyện vặt này chàng chịu được.
Đã bỏ công tất nhiên sẽ có báo đáp, quả nhiên hôn thê nhìn chẳng đặng, liền nghiêng cái ô trong tay qua che đầu cho chàng, “Ta định lên núi hái thuốc, mưa lớn thế này, ngài về đi.”
Chàng gạt đi ngay, “Ta muốn ở bên nàng, ta còn có rất nhiều lời muốn nói với nàng.”
Có thể nói gì khác ngoài chuyện động phòng chứ. Nàng giương mắt nhìn khung ô trên đỉnh đầu mình, “Theo ngài thì kiểu trượng phu nào được phái nữ thích nhất?”
Lệnh chủ do dự nói: “Giống ta?”
Đúng là đồ không biết xấu hổ! Vô Phương tức tối đáp luôn: “Là kiểu nhiều tiền, nói ít và chết sớm.”
Lệnh chủ *ớ* liền, “Vì sao? Sao có thể như vậy được?”
Tính kỹ lại, mình vừa nghèo lại còn nói lắm, ngoài ra cũng không chết sớm được. Làm sao bây giờ, chẳng lẽ nàng thích kiểu như Minh quân ư? Tim lệnh chủ như bị dao cứa, “Tiền không phải là vấn đề, bổn đại vương… có rất nhiều. Nói ít thì làm sao trao đổi với nàng được, nàng vốn đã rất kiệm lời rồi, ta mà cũng không nói thì sau này con chúng ta sẽ thành kẻ câm mất. Còn về khoản chết sớm thì… Nương tử không muốn sống mãi mãi bên ta sao? Chưa thành thân mà nàng đã ghét bỏ ta, ta…”
Chàng khóc hu hu, một nam tử cao lớn mà ngẩng đầu khóc òa làm Vô Phương sợ mất cả hồn vía, nàng vội trấn an: “Ta nói lung tung thôi, ngài đừng như thế. Trong núi này đâu đâu cũng có yêu quái, đừng làm mất mặt mình.”
“Nương tử ta muốn ta chết sớm, ta còn sợ mất thể diện gì nữa?” Chàng hùng hồn nói, không chút đắn đo.
Vô Phương đành cố gắng nhón chân giơ ô cao hơn, bản thân cảm thấy mất mặt chết đi được, ngày nào vị lệnh chủ đại nhân này cũng liên tục khiến nàng hết bất ngờ lại tới kinh ngạc.
Tiếng khóc của lệnh chủ đánh động đến Cù Như ở trong nhà, cô bé đứng dưới mái hiên hô to: “Sư nương làm sao thế? Muốn khóc thì vào trong mà khóc này.”
Nghe thế lệnh chủ mới chịu ngậm miệng, song vẫn tức tưởi nói: “Nương tử à, ta muốn sống với nàng đến cùng trời cùng đất cơ.”
Vô Phương nhức đầu không thôi, “Được được được.”
“Ta cũng không thể nói ít đi được, vì ở bên ngoài ta đã phải cố ra vẻ thần tiên rồi.”
Đúng thật là từ đẹp đẽ nào cũng dám dùng trên người mình, chàng mà là như thần tiên ư? Rõ ràng là xưng bá Sát Thổ, nguy hại một phương! Nhưng lúc này không thể lý luận với chàng, nàng đành gật đầu, “Được được được, ngài nói cái gì thì chính là cái đó.”
Rốt cuộc lệnh chủ cũng hài lòng, “Ta muốn dựa vào vai nàng, vừa rồi đã tiêu hết sức lực rồi, ta muốn nghỉ ngơi trước, sau đó cùng nàng đi hái thuốc.”
Vô Phương cảm thấy dầu trong bát mình sắp bị chàng sấy khô rồi, nếu không đồng ý thì có phải chàng sẽ lại lôi chuyện nàng sờ chàng hôn mình ra không? Nàng thở dài liên tục, “Bạch Chuẩn…”
Chàng nói: “Gì vậy? Lần nào nàng gọi thẳng cả tên họ ta cũng khiến ta có dự cảm không lành. Nàng có thể dịu dàng hơn chút không? Như hôm ở trước mặt Minh quân nàng gọi ta là A Chuẩn ấy.”
Thật sự sắp không khống chế nổi để không đánh chàng, Vô Phương cao giọng nói: “Là ngài bảo ta cho ngài thể diện, ta có thể làm gì khác được hả?” Rồi nàng hổn hển đè đầu chàng lên vai mình, “Mau dựa đi, dựa xong thì ta muốn đi.”
Nói tới chuyện muốn đi, tâm tư Vô Phương lại vòng về quyết định tối qua. Nếu nàng rời khỏi đây, liệu chàng có thể như lúc bị tiểu tiên giữ đèn thoái hôn lần trước không nhỉ, chỉ khổ sở mấy ngày rồi lấy lại tinh thần hăng hái vùi đầu tính toán tìm mối tiếp theo?
Lệnh chủ nhân cơ hội, xấu xa cọ cọ hai cái lên cần cổ mỹ miều kia. Mùi thơm thoang thoảng của hôn thê ùa vào não, chàng nhắm mắt, lặng lẽ đưa hai tay ra nắm lấy eo nàng.
Vô Phương cực kỳ phiền muộn, dời tầm mắt nhìn ra nơi xa, khẽ nói: “Trước kia không có ta ngài cũng sống thoải mái đấy thôi. Sau này không có ta…”
“Nếu nàng dám bỏ ta lại, ta sẽ đi tìm cái chết.” Lệnh chủ là người nhạy bén, nàng còn chưa nói xong chàng đã lập tức chặn miệng, “Tìm đồ đệ rồi, không phải lo lắng nữa nên nàng rục rịch muốn đào hôn, đừng tưởng ta không biết.”
Vô Phương nghẹn họng, bị vạch trần nên không khỏi khó chịu, “Ta không có…”
Chẳng ngờ chàng lại thẳng người dậy, một tên luôn nói lắm nay bỗng chẳng nói gì đúng là tạo áp lực cho người ta. Nàng cụp mắt chẳng dám nhìn chàng, chàng im lặng một hồi rồi bỗng nói: “Muốn đi cũng được, đưa ta đi cùng.”
Vô Phương sửng sốt, “Còn Yểm Đô của ngài? Không cần nữa ư?”
Chàng đáp *ừ*, “Yểm Đô không quan trọng, mạng của mười nghìn tượng đất cũng không quan trọng, chết thì chết thôi, linh y đã không sợ tạo nghiệt thì ta cũng không. Ta đã xác định nàng là nương tử thì quyết không dao động, nàng dám đi thì ta sẽ đi, đến lúc đó Yểm Đô biến thành tòa thành chết, yêu quỷ hoành hành Sát Thổ cũng chẳng liên quan gì tới ta, ta muốn cùng nàng cao chạy xa bay.”
Gì đây? Lấy mấy chuyện không liên quan gì tới nàng ra uy hiếp nàng ư? Nàng tức giận bật cười, “Ngài bị váng đầu tới ngốc rồi hả?”
Chàng đáp bằng giọng chan chứa tình ý, “Ta đã hóa ngốc từ ngày gặp nương tử rồi.”
Vô Phương nói xong cũng biết mình nhầm, đối phương không những không ngốc mà còn láu cá nữa. Biết rõ nàng tu hành, biết rõ nàng không đành lòng làm liên lụy đến sinh linh khác mà còn lấy cái mũ lớn như thế chụp lên đầu nàng, nàng còn có thể đi được nữa sao? Đám tượng kia không có hồn phách nhưng vẫn có sự sống và có suy nghĩ, chẳng khác gì người thường cả. Nàng có thể trơ mắt nhìn họ chết, nhìn Yểm Đô biến thành như tòa thành nhỏ nơi nàng giáng thế, hoặc biến về hai cây đũa cũ rích sao?
Nàng đành từ bỏ, gật đầu thật mạnh, “Ta sống lâu thế rồi mà chưa từng phục ai, vậy mà giờ phải phục Bạch Chuẩn ngài đấy.”
Chàng nói: “Quá lời quá lời, yêu quái trên Sát Thổ cũng không dám chọc ta, oan cho ta lắm, thực ra con người ta rất hiền, hết sức biết lấy đại cục làm trọng.”
Nàng cười lạnh, dời ô khỏi đỉnh đầu chàng, “Trời vẫn đang mưa, ngài nên về xem đi, ngộ nhỡ ngọc lưu ly mất hiệu lực thì đám tượng trong thành ngài sẽ bị ướt hỏng đấy.”
Chàng nói không cần, “Chúng bị ngấm mưa thì cũng sống thêm được ba mươi tới năm mươi năm, chứ nếu mà không được linh lực nuôi dưỡng thì chỉ có thể sống ba tháng thôi.”
Vừa bị uy hiếp vừa bị chèo kéo, Vô Phương rốt cuộc bại trận, để lệnh chủ lên núi cùng nàng, nàng đi đằng trước, chàng theo sau đeo gùi hộ nàng. Một bóng dáng đỏ thẫm ra vào núi rừng thật sự vô cùng chói mắt.
Quan hệ tốt đẹp thường được hình thành do liên tục ở cùng nhau. Chàng giơ tay lên che trán, cười nói: “Nương tử nàng xem, mưa lớn quá, chúng ta vào vòng kim cương trú một lát nhé? Ta làm ảo thuật cho nàng xem, nàng thích cái gì? Pháo hoa có được không?”
Đã nếm được vị ngon nên ngày nào chàng cũng muốn vào vòng kim cương giở trò. Vô Phương từ chối ngay tắp lự, “Vòng kim cương là pháp bảo Phật giới, không phải để cho ngài lấy ra đùa bỡn.”
Lệnh chủ bất mãn, nhỏ giọng lẩm bẩm cái gì thì đó chẳng phải là công dụng của thứ này sao. Chàng biết nó còn có thể giúp nàng chạy trốn, ngày nào đó chàng sẽ xử lý nó, vì giữ nó lại quả thực quá nguy hiểm.
Mưa vẫn rơi khá lớn, sơn tinh dã quái đều trốn biệt, Vô Phương lại vẫn lục lọi trong rừng tìm kiếm. Hái thuốc là chuyện thầy thuốc phải làm, song lệnh chủ đi theo lại thấy vô cùng khô khan nhàm chán. Nàng muốn tìm gì thế nhỉ, dược liệu tốt thì phải sống lâu một lút, càng già càng có giá trị. Ví dụ như nhân sâm, không được một nghìn năm tuổi thì cần ăn bao nhiêu mới hiệu quả chứ?
Chàng nheo mắt nhìn nàng, người không nhiễm một hạt bụi, đi giữa vũng bùn vẫn không hề dính lấy vết bẩn nào. Núi Nhĩ Thị này là địa bàn của chàng, không thể để nàng phí công được. Chàng dõi mắt nhìn quanh, chợt thấy trên sườn núi phía trước có cây hà thủ ô hơn nghìn năm đang lẩn trong đám cỏ khô, thế là giả vờ chỉ chỏ, “Qua bên kia tìm xem, chỗ khuất gió cây cối thường tươi tốt, nói không chừng có thứ tốt đấy.”
Nàng xách váy đi theo chàng, phát hiện trong lùm cỏ dại có một bụi dây xum xuê tươi tốt, hình dạng khá giống núi Cát Tường, rễ màu đỏ nâu, trông có vẻ nhiều tuổi. Nàng khẽ thở ra, “Gốc hà thủ ô này có lẽ sắp thành hình người rồi.”
Lệnh chủ nói chưa chắc, “Dẫu Sát Thổ có lợi trong việc nuôi tinh phách thì đây cũng không phải là nơi thích hợp để tu luyện, ta thấy gốc hà thủ ô này chỉ là mọc hoang mà thôi.” Vừa nói chàng vừa lôi đoản đao ra quơ quơ, “Bới nó lên rồi chúng ta có thể về nhà.”
Chàng vừa chuẩn bị ra tay thì cách đó không xa lập tức vang lên tiếng nấc nghẹn ngào. Vô Phương vội giữ chàng lại, sau thân đại thụ ở gần đó lộ ra nửa gương mặt, một đứa trẻ chừng sáu bảy tuổi run rẩy sợ hãi không dám khóc thành tiếng. Hai tay nó nhét cả vào trong miệng, sức chứa trong miệng nó làm Vô Phương thực sự cảm nhận được cái gì gọi là ‘thế giới rộng lớn chẳng thiếu thứ mới lạ’.
“Xem ra không phải mọc hoang rồi.” Nàng thì thào nói rồi cất tiếng chào hỏi con hà thủ ô tinh kia: “Đừng sợ, chúng ta không đụng tới em nữa.”
Hà thủ ô nhích nửa bước, vẫn không nói tiếng nào mà bắt đầu mở to miệng khóc bù lu bù loa vì biết mình sống sót rồi. Bởi vì bản thể là màu đen nên miệng nó cũng như một cái lỗ đen, trông hết sức mất thẩm mỹ, cộng thêm giọng khóc vừa lớn vừa chói tai, làm lệnh chủ rất hoài nghi nhân sinh của nó.
“Đừng khóc nữa, chói tai chết đi được.” Lệnh chủ chịu đựng một hồi thì không chịu được nữa, chống nạnh quát: “Còn khóc nữa là ta lôi gốc ngươi lên, xắt nhỏ hơ khô đem đi gội đầu đấy!”
Hà thủ ô rốt cuộc bị dọa sợ, lệnh chủ toan nói chuyện với hôn thê thì không biết lại chạm phải điểm nào của chú bé, khiến nhóc ta không những không nín mà lại còn òa khóc to hơn.
Rười mời không uống lại thích uống rượu phạt, loáng cái lệnh chủ đã phong ấn xong cổ họng hà thủ ô, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Nhưng hà thủ ô vẫn chẳng cam lòng, chú bé ôm cổ làm ra vẻ như đang thoi thóp, Vô Phương nhìn thấy thì không đành lòng.
“Em đồng ý không khóc nữa thì lệnh chủ sẽ thả em ra.”
Hà thủ ô gật đầu lia lịa, lúc này lệnh chủ mới bất đắc dĩ thu lời chú lại.
Không nhìn miệng mà chỉ nhìn cơ thể của chú nhóc, mặc yếm đen, chỏm tóc ngắn củn chỉ thẳng trời, dáng vẻ kháu khỉnh rất đáng yêu. Vô Phương khom người chống tay lên đầu gối, hỏi: “Đã nói là không đào em lên rồi kia mà, vì sao em vẫn còn khóc?”
Hà thủ ô là đứa trẻ thẳng thắn, nói toạc cả ra: “Trên Sát Thổ có lưu truyền một câu, lệnh chủ muốn ai chết đều vờn mấy bận mới giết. Tiểu yêu sợ lệnh chủ chỉ nói suông, cuối cùng vẫn đào tiểu yêu lên.”
Vô Phương xoay người, nhìn chàng thông cảm. Rốt cuộc trước kia chàng đã làm bao nhiêu chuyện ác mà danh tiếng mới bị bôi xấu tới mức ấy?
Lệnh chủ rất tức giận, “Là tên khốn kiếp nào bôi nhọ ta?”
Hà thủ ô thoáng im lặng, “Tiểu yêu nghe tổ tiên nói, trước đây khi lệnh chủ đại chiến với Long Điệt* đã bắt bắt thả thả hơn hai mươi lần, cuối cùng khiến nó điên luôn. Nên tiểu yêu rất sợ, sợ lệnh chủ cũng hành hạ tiểu yêu như thế, chẳng thà đào tiểu yêu lên luôn bây giờ.”
(*Chú thích của tác giả: Long Điệt là quán vật trong ‘Sơn Hải Kinh’, trông giống chồn nhưng có chín đuôi, chín đầu, móng hổ, tiếng kêu như trẻ sơ sinh, ăn thịt người.)
Vô Phương tường tỏ đầu đuôi, nhưng không cho rằng chàng có ý muốn ngược đãi tù binh, chỉ là ham chơi quá, không cẩn thận gieo họa cho con cáo chín đầu kia. Mà trong mắt số đông, một hành động tí teo cũng sẽ bị phóng đại lên gấp vạn lần. Thế là lệnh chủ trở thành đại ma đầu trong miệng họ, từ Minh quân tới yêu quái tuổi nhỏ, không ai là không kiêng dè chàng.
Lệnh chủ buồn bực không thôi, Vô Phương cũng không biết phải an ủi chàng thế nào. Lúc này mưa đã tạnh, nàng cất ô bỏ vào trong gùi chàng đang đeo, “Đi thôi, không còn sớm nữa, nên về nấu cơm rồi.”
Dọc đường về lệnh chủ chẳng nói năng gì, có lẽ bị cây hà thủ ô đả kích rồi. Vô Phương thấy chàng không vui bèn cười nói: “Dù sao ngài cũng chẳng có danh tiếng tốt gì, xấu thêm tí nữa thì đã sao, tức giận làm gì chứ.”
Lệnh chủ lập tức nghĩ thông ngay, “Đúng nhỉ, ta chỉ cần đối tốt với nương tử ta, người ngoài đánh giá ta thế nào cũng không sao.” Tâm trạng chàng lại tốt lên, chạy đến trước mặt nàng, hỏi ngược lại: “Nương tử à, chưa tới hai ngày nữa là sen đỏ trên Trung Âm Kính Hải sẽ nở, ta định nặn một lứa tượng đất nữa để mở rộng thành trì, nàng cùng ta tới Kính Hải được không?”
Vô Phương gật đầu đáp được, kỳ thực nàng rất tò mò với quá trình chàng nặn tượng, có cơ hội này cũng muốn mở mang kiến thức một chút.
Lệnh chủ âm thầm vui vẻ, chàng đã sắp xếp sẵn hết rồi, chỉ chờ tới Kính Hải rồi thể hiện thôi. Đến lúc đó không biết nàng sẽ bất ngờ đến thế nào, nhất định là thấy mừng cho vận may của mình, tìm được một nam tử hoàn mỹ không tỳ vết như chàng.
Chàng tự suy nghĩ mà mặt mày hớn hở, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn thường, tung tăng gần như bay lên mây. Vừa muốn hạ đất thì bất thình lình va phải một người, chàng lật đật xoay người định thần nhìn lại, thì ra là Ly Khoan Trà, chàng tức giận trách: “Ngươi đứng sau lưng bổn đại vương làm gì hả?”
Ly Khoan thầm nhủ, ngài có ngã cũng không thể trách thuộc hạ được. Song ngoài miệng chẳng dám cãi lại, cậu ta cúi mình nói: “Thuộc hạ đã gọi ngài mấy tiếng nhưng ngài không nghe thấy.” Nói xong lặng lẽ kéo tay áo chàng, thấp giọng nói: “Chúa thượng, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Lệnh chủ đã thấy quá nhiều sóng to gió lớn, nên chuyện lớn thế nào thì trong mắt chàng cũng chẳng là gì. Chàng khinh thường: “Trời sập à?”
Ly Khoan hít một hơi, há miệng toan nói thì chợt dừng lại, nhìn Yểm hậu một cái, đoán chừng nàng không nghe thấy mới nói tiếp: “Cũng gần như vậy… Ngài còn nhớ mười lăm phần sính lễ kia không? Vốn hôm nay thuộc hạ định lên đường tới Ô Kim Sát Thổ thu hồi, nhưng vừa ra khỏi thành thì lại gặp sứ giả của thành Vũ Sư Thiếp và thành Trung Dung, bọn họ dẫn hai mỹ nhân đến, nghe nói cả hai đều nhận sính lễ của ngài rồi. Chúa thượng, chúc mừng ngài, ngài lại có thêm hai hôn thê nữa. Sau này cũng không cần tìm tượng đất cho đủ chân nữa rồi, bốn người các ngài ngồi xuống là đủ một bàn mạt chược, tốt quá rồi.”
Tay vẫn cầm ô che, Vô Phương chăm chú nhìn lệnh chủ. Hôm nay chàng mặc áo choàng đỏ chót, mặt mũi vẫn bị mũ trùm che kín mít, nhưng cổ áo lại phanh toang hoác, dáng dấp và đường cong của lồng ngực rắn chắc như ẩn như hiện, xuân tình lồ lộ sắp chẳng che lấp được, vừa nhìn liền biết không phải là một yêu quái đứng đắn.
Nàng xấu hổ nhanh chóng dời tầm mắt sang chỗ khác. Đã mười nghìn năm lệnh chủ chưa từng nghĩ đến việc thay xiêm y, ngay trong ngày hôn lễ cũng chỉ đeo đóa hoa đỏ rực trước ngực cho có, ấy vậy mà hôm nay lại ăn mặc thế này, không biết muốn làm gì đây. Nàng khó chịu xoay người đi, đáp qua loa: “Đúng là rất đẹp… bộ đồ mới từ đâu ra đấy? Đây hình như đâu phải quà Minh hậu tặng hôm đó.”
Lệnh chủ nói ngay: “Dĩ nhiên không phải rồi, ta có nhận thứ đó đâu, đây là do tự tay ta làm đấy. Hôm nay đi trong thành, đám tượng đều hỏi thăm từ đâu ra, ta nói là nương tử ta làm cho, khiến bọn chúng hâm mộ thôi rồi.”
Vô Phương ai oán không thôi, lần này hẳn cả Yểm Đô đều cho rằng nàng là kẻ phóng đãng, cho lệnh chủ ăn mặc hớ hênh thế kia, bôi xấu uy nghiêm của chàng.
“Ngài cố ý?” Nàng híp mắt, “Trách ta không làm xiêm y cho ngài?”
Lệnh chủ chối liền: “Làm gì có, nói cho nàng biết nhé, ta khéo tay lắm, làm gì cũng giỏi, không cần phiền nàng làm xiêm y cho ta đâu. Hôm nay ta đến là muốn cho nàng nhìn thôi. Nàng có thích kiểu này không, ta có đem thước theo đấy, chúng ta vào nhà đi, nàng nằm xuống để ta lấy số đo rồi làm cho nàng một kiểu y hệt thế này nhé?” Lệnh chủ cố gắng lựa lời uyển chuyển hết sức có thể, hiền lành đặt hai tay đặt trước bụng để che giấu chút tính toán kín đáo của mình.
Cái chuyện đo kích cỡ này được chàng chợt nghĩ ra trong lúc nằm lăn qua lộn lại do không ngủ được tối qua. Nữ La Sát Minh hậu kia đã thèm thuồng chàng mấy nghìn năm, cuối cùng bây giờ mới làm được chuyện tốt. Theo Ly Khoan Trà không nhận áo choàng thì rất uổng phí, nhưng chàng lại nhờ đó lóe lên sáng kiến. Tiền bạc hay quần áo đẹp sau này cũng sẽ có thôi, chuyện quan trọng nhất trước mắt là lừa vợ tới tay cơ.
Ai đang đắm mình trong tình yêu tất nhiên đều tìm mọi cách được tiếp xúc thể xác với đối phương, đó là bản năng, càng lại gần càng thêm lâng lâng sung sướng. Chỉ cần hôn thê nằm xuống cho chàng đo, chàng sẽ có thể tường tận tỷ lệ vóc người của nàng, ví dụ như cánh tay dài bao nhiêu, eo thon cỡ nào, vừa có ích trong việc nặn tượng nữ vừa có thể thỏa mãn nguyện vọng muốn gần gũi nàng của chàng.
Vô Phương thật sự khiến chàng cảm động hết sức, nghe Ly Khoan nói giữa đường Minh quân có tặng hoa cho nàng, song nàng lại từ chối, chứng tỏ nàng một lòng với chàng, hoàn toàn khác hẳn hạng như Minh hậu.
Lúc đến chỗ rẽ ngục thứ chín, Minh hậu muốn cợt nhả chàng, khi bị chàng đẩy ra thì nghiến răng mắng chàng: “Diễm Vô Phương rơi vào trong tay Minh quân, Bạch Chuẩn ngài cũng sắp mọc sừng trên đầu rồi đấy.”
Chàng cũng thẳng thừng mắng lại: “Gã chồng của ngươi mới là rùa đen*.”
(*Rùa đen là tiếng lóng chỉ kẻ nhát gan, xấu xa.)
Chàng mắng vô cùng thoải mái là vì bản thân tuyệt đối tin tưởng sự chính trực của hôn thê nhà mình, ngay cả chàng dùng sắc đẹp dụ dỗ mà cũng không thành công thì nói gì cái bản mặt như quan tài của Minh quân, bảo đảm chẳng có tí lay động nào đối với nàng.
Lệnh chủ luôn lạc quan thế đấy, chàng tự ngẫm nghĩ rồi quy ra thành hôn thê đem lòng yêu mình rồi. Nếu đã yêu thì cho nàng yêu tới cùng luôn đi vậy, thế là chàng mang thước tới đây… bụng chắc mẩm rằng nàng sẽ không từ chối.
Nhưng Vô Phương không hề cảm kích tẹo nào, làm gì có chuyện nàng mặc kệ để chàng muốn làm gì thì làm chứ. Lão yêu quái chuyên môn giở trò này thật sự có khả năng làm người ta tức lộn ruột.
“Tại sao phải nằm xuống để đo kích cỡ?”
Lệnh chủ rất muốn nói như thế cơ hội lấn tới sẽ nhiều hơn, đo tới đo lui một hồi, nói không chừng còn có thể vào động phòng luôn, đáng tiếc chàng không dám. Chàng xoắn xuýt một lúc mới trả lời: “Ta mà đo đạc là kỹ càng lắm, phải cầu toàn đo từng li một, sợ nàng đứng lâu mỏi.”
Biết đối phương suy tính cái gì nên nàng không buồn đôi co nữa, sầm mặt vòng qua chàng rồi một mình đi lên núi. Lệnh chủ vẫn chưa từ bỏ ý định, giang tay ngáng đường nàng, “Nương tử đi đâu thế, bên ngoài trời mưa lớn lắm.”
Vô Phương dừng chân, lúc này mới phát hiện áo choàng chàng đã thấm ướt, lớp vải mỏng tang bị ướt nước nên dính chặt vào ngực, để lộ cơ thể căng tràn sức sống. Tim nàng đập thình thịch, không biết nên đặt mắt nhìn ở đâu, lúng túng hốt hoảng nói: “Ngài… ngài không biết chống nước thấm à?”
Lệnh chủ lắc đầu, “Ta chỉ biết phóng hỏa, không biết tránh nước.”
Thực ra lệnh chủ có bản lĩnh cao cường, chuyện không biết làm cực kỳ ít. Nhưng nam giới không nên lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ, quá mạnh mẽ sẽ không tranh thủ được sự mềm lòng của phái nữ, nghĩ thế nên chàng thu hồi pháp lực, để mặc nước mưa xối lên cơ thể mình, loại chuyện vặt này chàng chịu được.
Đã bỏ công tất nhiên sẽ có báo đáp, quả nhiên hôn thê nhìn chẳng đặng, liền nghiêng cái ô trong tay qua che đầu cho chàng, “Ta định lên núi hái thuốc, mưa lớn thế này, ngài về đi.”
Chàng gạt đi ngay, “Ta muốn ở bên nàng, ta còn có rất nhiều lời muốn nói với nàng.”
Có thể nói gì khác ngoài chuyện động phòng chứ. Nàng giương mắt nhìn khung ô trên đỉnh đầu mình, “Theo ngài thì kiểu trượng phu nào được phái nữ thích nhất?”
Lệnh chủ do dự nói: “Giống ta?”
Đúng là đồ không biết xấu hổ! Vô Phương tức tối đáp luôn: “Là kiểu nhiều tiền, nói ít và chết sớm.”
Lệnh chủ *ớ* liền, “Vì sao? Sao có thể như vậy được?”
Tính kỹ lại, mình vừa nghèo lại còn nói lắm, ngoài ra cũng không chết sớm được. Làm sao bây giờ, chẳng lẽ nàng thích kiểu như Minh quân ư? Tim lệnh chủ như bị dao cứa, “Tiền không phải là vấn đề, bổn đại vương… có rất nhiều. Nói ít thì làm sao trao đổi với nàng được, nàng vốn đã rất kiệm lời rồi, ta mà cũng không nói thì sau này con chúng ta sẽ thành kẻ câm mất. Còn về khoản chết sớm thì… Nương tử không muốn sống mãi mãi bên ta sao? Chưa thành thân mà nàng đã ghét bỏ ta, ta…”
Chàng khóc hu hu, một nam tử cao lớn mà ngẩng đầu khóc òa làm Vô Phương sợ mất cả hồn vía, nàng vội trấn an: “Ta nói lung tung thôi, ngài đừng như thế. Trong núi này đâu đâu cũng có yêu quái, đừng làm mất mặt mình.”
“Nương tử ta muốn ta chết sớm, ta còn sợ mất thể diện gì nữa?” Chàng hùng hồn nói, không chút đắn đo.
Vô Phương đành cố gắng nhón chân giơ ô cao hơn, bản thân cảm thấy mất mặt chết đi được, ngày nào vị lệnh chủ đại nhân này cũng liên tục khiến nàng hết bất ngờ lại tới kinh ngạc.
Tiếng khóc của lệnh chủ đánh động đến Cù Như ở trong nhà, cô bé đứng dưới mái hiên hô to: “Sư nương làm sao thế? Muốn khóc thì vào trong mà khóc này.”
Nghe thế lệnh chủ mới chịu ngậm miệng, song vẫn tức tưởi nói: “Nương tử à, ta muốn sống với nàng đến cùng trời cùng đất cơ.”
Vô Phương nhức đầu không thôi, “Được được được.”
“Ta cũng không thể nói ít đi được, vì ở bên ngoài ta đã phải cố ra vẻ thần tiên rồi.”
Đúng thật là từ đẹp đẽ nào cũng dám dùng trên người mình, chàng mà là như thần tiên ư? Rõ ràng là xưng bá Sát Thổ, nguy hại một phương! Nhưng lúc này không thể lý luận với chàng, nàng đành gật đầu, “Được được được, ngài nói cái gì thì chính là cái đó.”
Rốt cuộc lệnh chủ cũng hài lòng, “Ta muốn dựa vào vai nàng, vừa rồi đã tiêu hết sức lực rồi, ta muốn nghỉ ngơi trước, sau đó cùng nàng đi hái thuốc.”
Vô Phương cảm thấy dầu trong bát mình sắp bị chàng sấy khô rồi, nếu không đồng ý thì có phải chàng sẽ lại lôi chuyện nàng sờ chàng hôn mình ra không? Nàng thở dài liên tục, “Bạch Chuẩn…”
Chàng nói: “Gì vậy? Lần nào nàng gọi thẳng cả tên họ ta cũng khiến ta có dự cảm không lành. Nàng có thể dịu dàng hơn chút không? Như hôm ở trước mặt Minh quân nàng gọi ta là A Chuẩn ấy.”
Thật sự sắp không khống chế nổi để không đánh chàng, Vô Phương cao giọng nói: “Là ngài bảo ta cho ngài thể diện, ta có thể làm gì khác được hả?” Rồi nàng hổn hển đè đầu chàng lên vai mình, “Mau dựa đi, dựa xong thì ta muốn đi.”
Nói tới chuyện muốn đi, tâm tư Vô Phương lại vòng về quyết định tối qua. Nếu nàng rời khỏi đây, liệu chàng có thể như lúc bị tiểu tiên giữ đèn thoái hôn lần trước không nhỉ, chỉ khổ sở mấy ngày rồi lấy lại tinh thần hăng hái vùi đầu tính toán tìm mối tiếp theo?
Lệnh chủ nhân cơ hội, xấu xa cọ cọ hai cái lên cần cổ mỹ miều kia. Mùi thơm thoang thoảng của hôn thê ùa vào não, chàng nhắm mắt, lặng lẽ đưa hai tay ra nắm lấy eo nàng.
Vô Phương cực kỳ phiền muộn, dời tầm mắt nhìn ra nơi xa, khẽ nói: “Trước kia không có ta ngài cũng sống thoải mái đấy thôi. Sau này không có ta…”
“Nếu nàng dám bỏ ta lại, ta sẽ đi tìm cái chết.” Lệnh chủ là người nhạy bén, nàng còn chưa nói xong chàng đã lập tức chặn miệng, “Tìm đồ đệ rồi, không phải lo lắng nữa nên nàng rục rịch muốn đào hôn, đừng tưởng ta không biết.”
Vô Phương nghẹn họng, bị vạch trần nên không khỏi khó chịu, “Ta không có…”
Chẳng ngờ chàng lại thẳng người dậy, một tên luôn nói lắm nay bỗng chẳng nói gì đúng là tạo áp lực cho người ta. Nàng cụp mắt chẳng dám nhìn chàng, chàng im lặng một hồi rồi bỗng nói: “Muốn đi cũng được, đưa ta đi cùng.”
Vô Phương sửng sốt, “Còn Yểm Đô của ngài? Không cần nữa ư?”
Chàng đáp *ừ*, “Yểm Đô không quan trọng, mạng của mười nghìn tượng đất cũng không quan trọng, chết thì chết thôi, linh y đã không sợ tạo nghiệt thì ta cũng không. Ta đã xác định nàng là nương tử thì quyết không dao động, nàng dám đi thì ta sẽ đi, đến lúc đó Yểm Đô biến thành tòa thành chết, yêu quỷ hoành hành Sát Thổ cũng chẳng liên quan gì tới ta, ta muốn cùng nàng cao chạy xa bay.”
Gì đây? Lấy mấy chuyện không liên quan gì tới nàng ra uy hiếp nàng ư? Nàng tức giận bật cười, “Ngài bị váng đầu tới ngốc rồi hả?”
Chàng đáp bằng giọng chan chứa tình ý, “Ta đã hóa ngốc từ ngày gặp nương tử rồi.”
Vô Phương nói xong cũng biết mình nhầm, đối phương không những không ngốc mà còn láu cá nữa. Biết rõ nàng tu hành, biết rõ nàng không đành lòng làm liên lụy đến sinh linh khác mà còn lấy cái mũ lớn như thế chụp lên đầu nàng, nàng còn có thể đi được nữa sao? Đám tượng kia không có hồn phách nhưng vẫn có sự sống và có suy nghĩ, chẳng khác gì người thường cả. Nàng có thể trơ mắt nhìn họ chết, nhìn Yểm Đô biến thành như tòa thành nhỏ nơi nàng giáng thế, hoặc biến về hai cây đũa cũ rích sao?
Nàng đành từ bỏ, gật đầu thật mạnh, “Ta sống lâu thế rồi mà chưa từng phục ai, vậy mà giờ phải phục Bạch Chuẩn ngài đấy.”
Chàng nói: “Quá lời quá lời, yêu quái trên Sát Thổ cũng không dám chọc ta, oan cho ta lắm, thực ra con người ta rất hiền, hết sức biết lấy đại cục làm trọng.”
Nàng cười lạnh, dời ô khỏi đỉnh đầu chàng, “Trời vẫn đang mưa, ngài nên về xem đi, ngộ nhỡ ngọc lưu ly mất hiệu lực thì đám tượng trong thành ngài sẽ bị ướt hỏng đấy.”
Chàng nói không cần, “Chúng bị ngấm mưa thì cũng sống thêm được ba mươi tới năm mươi năm, chứ nếu mà không được linh lực nuôi dưỡng thì chỉ có thể sống ba tháng thôi.”
Vừa bị uy hiếp vừa bị chèo kéo, Vô Phương rốt cuộc bại trận, để lệnh chủ lên núi cùng nàng, nàng đi đằng trước, chàng theo sau đeo gùi hộ nàng. Một bóng dáng đỏ thẫm ra vào núi rừng thật sự vô cùng chói mắt.
Quan hệ tốt đẹp thường được hình thành do liên tục ở cùng nhau. Chàng giơ tay lên che trán, cười nói: “Nương tử nàng xem, mưa lớn quá, chúng ta vào vòng kim cương trú một lát nhé? Ta làm ảo thuật cho nàng xem, nàng thích cái gì? Pháo hoa có được không?”
Đã nếm được vị ngon nên ngày nào chàng cũng muốn vào vòng kim cương giở trò. Vô Phương từ chối ngay tắp lự, “Vòng kim cương là pháp bảo Phật giới, không phải để cho ngài lấy ra đùa bỡn.”
Lệnh chủ bất mãn, nhỏ giọng lẩm bẩm cái gì thì đó chẳng phải là công dụng của thứ này sao. Chàng biết nó còn có thể giúp nàng chạy trốn, ngày nào đó chàng sẽ xử lý nó, vì giữ nó lại quả thực quá nguy hiểm.
Mưa vẫn rơi khá lớn, sơn tinh dã quái đều trốn biệt, Vô Phương lại vẫn lục lọi trong rừng tìm kiếm. Hái thuốc là chuyện thầy thuốc phải làm, song lệnh chủ đi theo lại thấy vô cùng khô khan nhàm chán. Nàng muốn tìm gì thế nhỉ, dược liệu tốt thì phải sống lâu một lút, càng già càng có giá trị. Ví dụ như nhân sâm, không được một nghìn năm tuổi thì cần ăn bao nhiêu mới hiệu quả chứ?
Chàng nheo mắt nhìn nàng, người không nhiễm một hạt bụi, đi giữa vũng bùn vẫn không hề dính lấy vết bẩn nào. Núi Nhĩ Thị này là địa bàn của chàng, không thể để nàng phí công được. Chàng dõi mắt nhìn quanh, chợt thấy trên sườn núi phía trước có cây hà thủ ô hơn nghìn năm đang lẩn trong đám cỏ khô, thế là giả vờ chỉ chỏ, “Qua bên kia tìm xem, chỗ khuất gió cây cối thường tươi tốt, nói không chừng có thứ tốt đấy.”
Nàng xách váy đi theo chàng, phát hiện trong lùm cỏ dại có một bụi dây xum xuê tươi tốt, hình dạng khá giống núi Cát Tường, rễ màu đỏ nâu, trông có vẻ nhiều tuổi. Nàng khẽ thở ra, “Gốc hà thủ ô này có lẽ sắp thành hình người rồi.”
Lệnh chủ nói chưa chắc, “Dẫu Sát Thổ có lợi trong việc nuôi tinh phách thì đây cũng không phải là nơi thích hợp để tu luyện, ta thấy gốc hà thủ ô này chỉ là mọc hoang mà thôi.” Vừa nói chàng vừa lôi đoản đao ra quơ quơ, “Bới nó lên rồi chúng ta có thể về nhà.”
Chàng vừa chuẩn bị ra tay thì cách đó không xa lập tức vang lên tiếng nấc nghẹn ngào. Vô Phương vội giữ chàng lại, sau thân đại thụ ở gần đó lộ ra nửa gương mặt, một đứa trẻ chừng sáu bảy tuổi run rẩy sợ hãi không dám khóc thành tiếng. Hai tay nó nhét cả vào trong miệng, sức chứa trong miệng nó làm Vô Phương thực sự cảm nhận được cái gì gọi là ‘thế giới rộng lớn chẳng thiếu thứ mới lạ’.
“Xem ra không phải mọc hoang rồi.” Nàng thì thào nói rồi cất tiếng chào hỏi con hà thủ ô tinh kia: “Đừng sợ, chúng ta không đụng tới em nữa.”
Hà thủ ô nhích nửa bước, vẫn không nói tiếng nào mà bắt đầu mở to miệng khóc bù lu bù loa vì biết mình sống sót rồi. Bởi vì bản thể là màu đen nên miệng nó cũng như một cái lỗ đen, trông hết sức mất thẩm mỹ, cộng thêm giọng khóc vừa lớn vừa chói tai, làm lệnh chủ rất hoài nghi nhân sinh của nó.
“Đừng khóc nữa, chói tai chết đi được.” Lệnh chủ chịu đựng một hồi thì không chịu được nữa, chống nạnh quát: “Còn khóc nữa là ta lôi gốc ngươi lên, xắt nhỏ hơ khô đem đi gội đầu đấy!”
Hà thủ ô rốt cuộc bị dọa sợ, lệnh chủ toan nói chuyện với hôn thê thì không biết lại chạm phải điểm nào của chú bé, khiến nhóc ta không những không nín mà lại còn òa khóc to hơn.
Rười mời không uống lại thích uống rượu phạt, loáng cái lệnh chủ đã phong ấn xong cổ họng hà thủ ô, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Nhưng hà thủ ô vẫn chẳng cam lòng, chú bé ôm cổ làm ra vẻ như đang thoi thóp, Vô Phương nhìn thấy thì không đành lòng.
“Em đồng ý không khóc nữa thì lệnh chủ sẽ thả em ra.”
Hà thủ ô gật đầu lia lịa, lúc này lệnh chủ mới bất đắc dĩ thu lời chú lại.
Không nhìn miệng mà chỉ nhìn cơ thể của chú nhóc, mặc yếm đen, chỏm tóc ngắn củn chỉ thẳng trời, dáng vẻ kháu khỉnh rất đáng yêu. Vô Phương khom người chống tay lên đầu gối, hỏi: “Đã nói là không đào em lên rồi kia mà, vì sao em vẫn còn khóc?”
Hà thủ ô là đứa trẻ thẳng thắn, nói toạc cả ra: “Trên Sát Thổ có lưu truyền một câu, lệnh chủ muốn ai chết đều vờn mấy bận mới giết. Tiểu yêu sợ lệnh chủ chỉ nói suông, cuối cùng vẫn đào tiểu yêu lên.”
Vô Phương xoay người, nhìn chàng thông cảm. Rốt cuộc trước kia chàng đã làm bao nhiêu chuyện ác mà danh tiếng mới bị bôi xấu tới mức ấy?
Lệnh chủ rất tức giận, “Là tên khốn kiếp nào bôi nhọ ta?”
Hà thủ ô thoáng im lặng, “Tiểu yêu nghe tổ tiên nói, trước đây khi lệnh chủ đại chiến với Long Điệt* đã bắt bắt thả thả hơn hai mươi lần, cuối cùng khiến nó điên luôn. Nên tiểu yêu rất sợ, sợ lệnh chủ cũng hành hạ tiểu yêu như thế, chẳng thà đào tiểu yêu lên luôn bây giờ.”
(*Chú thích của tác giả: Long Điệt là quán vật trong ‘Sơn Hải Kinh’, trông giống chồn nhưng có chín đuôi, chín đầu, móng hổ, tiếng kêu như trẻ sơ sinh, ăn thịt người.)
Vô Phương tường tỏ đầu đuôi, nhưng không cho rằng chàng có ý muốn ngược đãi tù binh, chỉ là ham chơi quá, không cẩn thận gieo họa cho con cáo chín đầu kia. Mà trong mắt số đông, một hành động tí teo cũng sẽ bị phóng đại lên gấp vạn lần. Thế là lệnh chủ trở thành đại ma đầu trong miệng họ, từ Minh quân tới yêu quái tuổi nhỏ, không ai là không kiêng dè chàng.
Lệnh chủ buồn bực không thôi, Vô Phương cũng không biết phải an ủi chàng thế nào. Lúc này mưa đã tạnh, nàng cất ô bỏ vào trong gùi chàng đang đeo, “Đi thôi, không còn sớm nữa, nên về nấu cơm rồi.”
Dọc đường về lệnh chủ chẳng nói năng gì, có lẽ bị cây hà thủ ô đả kích rồi. Vô Phương thấy chàng không vui bèn cười nói: “Dù sao ngài cũng chẳng có danh tiếng tốt gì, xấu thêm tí nữa thì đã sao, tức giận làm gì chứ.”
Lệnh chủ lập tức nghĩ thông ngay, “Đúng nhỉ, ta chỉ cần đối tốt với nương tử ta, người ngoài đánh giá ta thế nào cũng không sao.” Tâm trạng chàng lại tốt lên, chạy đến trước mặt nàng, hỏi ngược lại: “Nương tử à, chưa tới hai ngày nữa là sen đỏ trên Trung Âm Kính Hải sẽ nở, ta định nặn một lứa tượng đất nữa để mở rộng thành trì, nàng cùng ta tới Kính Hải được không?”
Vô Phương gật đầu đáp được, kỳ thực nàng rất tò mò với quá trình chàng nặn tượng, có cơ hội này cũng muốn mở mang kiến thức một chút.
Lệnh chủ âm thầm vui vẻ, chàng đã sắp xếp sẵn hết rồi, chỉ chờ tới Kính Hải rồi thể hiện thôi. Đến lúc đó không biết nàng sẽ bất ngờ đến thế nào, nhất định là thấy mừng cho vận may của mình, tìm được một nam tử hoàn mỹ không tỳ vết như chàng.
Chàng tự suy nghĩ mà mặt mày hớn hở, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn thường, tung tăng gần như bay lên mây. Vừa muốn hạ đất thì bất thình lình va phải một người, chàng lật đật xoay người định thần nhìn lại, thì ra là Ly Khoan Trà, chàng tức giận trách: “Ngươi đứng sau lưng bổn đại vương làm gì hả?”
Ly Khoan thầm nhủ, ngài có ngã cũng không thể trách thuộc hạ được. Song ngoài miệng chẳng dám cãi lại, cậu ta cúi mình nói: “Thuộc hạ đã gọi ngài mấy tiếng nhưng ngài không nghe thấy.” Nói xong lặng lẽ kéo tay áo chàng, thấp giọng nói: “Chúa thượng, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Lệnh chủ đã thấy quá nhiều sóng to gió lớn, nên chuyện lớn thế nào thì trong mắt chàng cũng chẳng là gì. Chàng khinh thường: “Trời sập à?”
Ly Khoan hít một hơi, há miệng toan nói thì chợt dừng lại, nhìn Yểm hậu một cái, đoán chừng nàng không nghe thấy mới nói tiếp: “Cũng gần như vậy… Ngài còn nhớ mười lăm phần sính lễ kia không? Vốn hôm nay thuộc hạ định lên đường tới Ô Kim Sát Thổ thu hồi, nhưng vừa ra khỏi thành thì lại gặp sứ giả của thành Vũ Sư Thiếp và thành Trung Dung, bọn họ dẫn hai mỹ nhân đến, nghe nói cả hai đều nhận sính lễ của ngài rồi. Chúa thượng, chúc mừng ngài, ngài lại có thêm hai hôn thê nữa. Sau này cũng không cần tìm tượng đất cho đủ chân nữa rồi, bốn người các ngài ngồi xuống là đủ một bàn mạt chược, tốt quá rồi.”
Danh sách chương