Lệnh chủ nói thế làm Vô Phương ngứa ruột ngứa gan, vì thật ra nếu bàn về tính tình thì nàng còn nóng nảy hơn cả chàng.

Đã tới nước này rồi, kiểu chuồn chuồn lướt nước như vậy mà cũng coi là hôn ư? Nàng bình tĩnh ngẩng đầu lên, mỗi lần chàng hạ môi xuống, nàng đều cho rằng sẽ là một phen khắc cốt ghi tâm, nào ngờ lại chẳng phải. Cái chàng gọi là hôn chỉ có thế mà thôi, hôn xong còn phải quan sát nét mặt của nàng, thấy nàng trấn tĩnh mới không cam lòng bồi thêm cái nữa. Kết quả là càng bồi càng lạnh, lạnh rồi lại bồi sửa chữa… Cuối cùng cơn giận của nàng cũng khuếch trương đến vô hạn, chàng ngạc nhiên hết sức, chống người hỏi: “Nương tử, nàng không cảm thấy ngọt ngào à? Nàng hẳn phải làm mặt ngây ngất, sau đó rên khẽ hai tiếng mới đúng chứ.”

Vô Phương thật sự muốn mắng chửi một tràng, ngây ngất? Rên? Một gã nam tử ăn không đủ no, giương mắt nhìn một bàn đầy của ngon vật lạ nhưng lại chỉ có thể nhón hai cây củ cải cho đỡ thèm, như thế thì còn ngây ngất thế nào được? Tuy sắc đẹp của chàng có thể ăn được, nhưng chỉ nhìn thôi thì chung quy vẫn không đủ. Cô nương luôn tỏ vẻ rụt rè là vì hy vọng phái nam có thể chủ động. Kết quả anh chàng này chủ động lại khiến người ta mất hứng, không biết kích tình thì đừng có khiêu khích! Nàng đã cố nhẫn nhịn, song đến giờ thì nhịn chẳng nổi nữa rồi.

Núi không tới ta thì ta tự thân lên núi vậy. Nàng lập tức nắm lấy gáy chàng, “Trong kính càn khôn của ngài có hình người với hình người không vậy?”

Lệnh chủ nhớ lại, rồi chậm rãi lắc đầu, “Lúc hình thú ở nơi dã ngoại hoang vu muốn đánh thì đánh, còn lúc hình người lại trốn trong động phủ, ta không thể bám lấy cửa sổ nhà người ta được. Nương tử nàng muốn xem hình người sao? Ta có bộ sưu tập ba mươi hai loại động vật, nếu như yêu cầu không cao thì xem cũng rất có ý nghĩa.”

Nàng bực tức trừng mắt với chàng, “Vậy là đến bây giờ ngài vẫn không biết gì hết, thế mà muốn ở đây kiếm cơm?”

Lệnh chủ ngẫm nghĩ lại, “Cũng chẳng thể nói là không biết gì được, tất cả nguyên lý ta nắm rõ hết, mấy thứ này đều là bản năng mà.”

Do không chịu nghiên cứu chi tiết nên mới chỉ biết cơ bản, chàng học được cách chưng diện tô điểm mình khi tìm phối ngẫu của động vật, học được cách hít hà ngửi mùi làm quen, biết nên đi đâu để tìm đường ra, song lại không hiểu được tinh hoa của những nụ hôn là mơn trớn là quấn quýt.

Vô Phương cảm thấy may vì kiến thức của mình về mặt này khá rộng, học hỏi tích lũy cả nghìn năm qua nên dù sao cũng dày dạn kinh nghiệm hơn lệnh chủ nghịch bùn mười nghìn năm nhiều. Nàng ôm lấy mặt chàng, để môi mình chạm vào môi chàng, sau đó dùng đầu lưỡi lướt qua môi chàng, cơ thể lệnh chủ lập tức cứng lại. Chàng như phát hiện được bí mật thần kỳ, *ưm* một tiếng rồi há miệng, nàng nhân lúc ấy xông vào, quấn lấy lưỡi chàng kéo ra, còn cắn nhẹ lên lưỡi chàng trêu chọc.

Đúng là chua xót, nàng não nề nghĩ. Từ Bắc chí Nam, từ trên xuống dưới, nào có cô nương nào xui xẻo như nàng, tìm một nam tử nhìn thì tháo vát, nhưng thực chất đến cả hôn cũng phải để nàng hướng dẫn. Có thể đoán được trong tương lai gần, lệnh chủ mặc quần cụt hình hoa sẽ có dáng vẻ khổ sở thế nào, nếu đến cả động phòng cũng phải để nàng chủ động thì đau lòng quá rồi.

Cũng may lệnh chủ không phải ngu dốt, sau khi được ‘sư phụ’ chỉ dẫn, chàng liền biết khai phá sáng tạo thêm, tối ưu hóa mọi tài nguyên.

Đã nếm được mùi vị của đường mật, chàng cảm thấy hôn thê là một bình mật to lớn, kỳ diệu đến không ngờ. Chàng vẫn cho rằng hôn chẳng qua chỉ là môi chạm môi chào hỏi nhau, chẳng dè trong đó còn có cơ quan trùng trùng điệp điệp để khám phá đào sâu. Thế là chàng cuốn rịt lấy nàng, cơ thể và bờ môi gắn liền, nghiêng đầu bên này rồi sang bên kia…

Theo bản năng lệnh chủ hạ hông xuống, nghe thấy nàng kinh hoàng hít vào một hơi thì cảm thấy mình đã được coi như là nam giới chân chính, đã rất viên mãn, rốt cuộc chàng cũng có thể khiến hôn thê điên đảo thần hồn rồi.

Vô Phương xấu hổ nghĩ, có lẽ trong thiên tính của sát hung có phần dâm dục, nên khi dính vào rồi nàng liền chẳng thể ngăn được, trái lại còn thích cùng chàng quấn quýt như thế, thích gương mặt lẫn cơ thể chàng, cả ngộ tính của chàng nữa. Vị này dẫu khờ nhưng tuyệt đối không phải là hạng hết thuốc nữa. Kể ra thì chàng cũng thông minh đấy chứ, biết tiến biết lùi, nặng nhẹ có chừng mực, không cắn đau nàng, cũng không nghiến dập bờ môi nàng.

Nàng quyến luyến đẩy chàng ra, còn hôn nữa thì sẽ muốn làm chuyện xấu mất.

Hình như lệnh chủ vẫn chưa thỏa mãn, gò má đỏ bừng, ánh mắt sóng sánh, “Nương tử sao thế? Không đúng sao?”

Rất đúng, thật sự đúng vô cùng. Nàng nằm trên nhụy sen, lim dim mắt, giơ tay vuốt ve gò má chàng, “Nhớ đấy, không được phép truyền bản lĩnh học từ chỗ ta ra ngoài. Chàng mà rục rịch muốn thử với cô nương khác thì coi chừng ta đập gãy chân chàng.”

Chàng sung sướng đồng ý, “Nàng yên tâm, ta chỉ hôn nàng thôi. Vừa rồi đấy… ta thích vô cùng. Cảm giác giữa hai ta thật sự không hề tệ, chi bằng thuận tiện động phòng luôn đi nhé!”

Chàng nói xong thì toan nhào lên, nàng cười lắc đầu, “Đợi ta chính thức gả cho chàng rồi chúng ta hãy bàn chuyện động phòng. Đừng có cả ngày lải nhãi về chuyện này mãi, bị người khác nghe thấy thì sao.”

Lệnh chủ ai oán rù rì như con thú nhỏ, song rốt cuộc vẫn lấy lùi làm tiến, chỉ ôm chặt eo hôn thê mà không làm gì khác.

Hạnh phúc đôi lứa thế này, Vô Phương không ngờ mình lại có cơ hội thưởng thức. Nàng luôn cảm thấy cách xa hồng trần, làm bạn cùng đèn xanh Phật cổ mới là thành tựu lớn nhất. Song bây giờ so sánh thì mới phát hiện tình cảm ấm áp thật sự mê người hơn hương khói lạnh tanh cùng bốn bức tường. Dục tính chưa bỏ, lục căn không tịnh, xem ra nàng không thể tu thành chính quả rồi, thôi thì cứ nghịch bùn với chàng đi vậy.

Sau khi tự quy Yểm Đô thành nhà, hạnh phúc của đám tượng đất liền trở thành mối quan tâm hàng đầu của nàng, “Ở Yểm Đô có hơn mười nghìn tượng bùn, để nặn cho mỗi tên một bạn đời thì chàng phải tốn ba nghìn năm là ít.”

Sau khi được khai sáng lệnh chủ liền trở nên như không còn xương, chàng tận tình dính lấy hôn thê, đáp qua loa: “Đâu phải quốc gia nào dân cư đều có đôi có cặp đâu, không nói ai khác cứ nói ta đi, độc thân hơn mười nghìn năm, nỗi đau của ta nào có ai hay? Tượng nữ cần phải nặn từng bước từng bước, tên nào có thể lọt được mắt xanh người ta thì được cưới vợ trước, còn không may mắn thì chậm hơn một hai năm. Loại chuyện này phải chú trọng duyên phận, bắt bọn chúng cạnh tranh một chút cũng chẳng có gì không ổn.”

Vô Phương lẳng lặng nghe, phát hiện chẳng biết từ lúc nào tay chàng lại mò lên eo nàng xoa nắn. Chê chàng quá bám người, nàng muốn đẩy chàng ra nhưng chàng vẫn một mực áp sát. Nàng nghiêng đầu nhìn chàng, “Chàng làm gì vậy hả?”

Lệnh chủ ngạc nhiên kêu lên: “Nương tử, nàng gầy thế mà bên hông có thịt thừa này.” Dứt lời chàng lập tức bị nàng đạp một phát, rơi tõm xuống nước.

Đó không phải là thịt thừa, mà là nguyên anh của nàng. Không như con người, hồn phách của sát hung không có thân xác vững chắc để nương tựa. Các sát hung như nàng luôn có một chiếc túi be bé làm bằng da, bên trong chứa nguyên anh, nếu thân xác bị hủy, nguyên anh liền phân tán, gặp được thần tiên chịu thu nhận thì có lẽ mười triệu năm sau, bọn họ sẽ còn có cơ hội hạ thế. Dĩ nhiên tỷ lệ đó cực kỳ nhỏ, gần như là vô vọng.

Bị rơi xuống nước song lệnh chủ vẫn khá ung dung, nước Kính Hải không sâu, không có bùn cát, đáy biển là một mặt kính thiên nhiên, chàng trườn tới lui trong nước, áo choàng đỏ tản rộng theo làn nước, nom vô cùng khoan thai tự đắc.

Cả người lệnh chủ ướt đẫm, áo choàng dính chặt cơ thể, đường cong uyển chuyển cùng bờ ngực cường tráng khiến nàng đỏ mặt đến tận mang tai. Chàng lau nước trên mặt đi, cười tươi rói nằm lơ lửng trên mặt biển. Làn da bị ướt càng thêm phần bóng bẩy, da chàng tuy trắng nhưng là kiểu trắng khỏe mạnh, thế nên món trang sức diêm dúa trên tai với trên tay không hề khiến chàng trở nên nữ tính, trái lại còn có vẻ bí ẩn, đầy vẻ Phật tính siêu nhiên.

Chàng tiếp tục ở trong nước khoe mẽ, “Nương tử, xuống đây đi, nước ở đây không lạnh tí nào.”

Vô Phương vẫn ngồi trên đóa sen lớn, cụp mắt khinh bỉ nhìn chàng. Chàng khoát nước, cảnh tượng dập dềnh khiến kẻ khác ‘không dám nhìn’, vừa khoát vừa ra vẻ cảm thán: “Giờ mà có bầu rượu thì hay biết mấy! Rượu ngon, mỹ nhân, sen đỏ, biển xanh, còn cả bổn đại vương độc nhất vô nhị… Sảng khoái trong đời cũng chỉ đến thế mà thôi.”

Vô Phương thở dài, thở ra ngoài cả cơn nóng cùng xấu hổ đi. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời Kính Hải không ngờ lại chi chít sao, nhưng so với thảm sen lửa trên mặt biển thì quả thực có chút nhạt nhòa.

Lệnh chủ bơi tới, chống hai tay lên cánh đóa sen Vô Phương đang ngồi, “Nương tử, có phải nàng đang tiếc vì không thấy được trăng sáng không?”

Sau đó chàng chỉ tay, một luồng sáng mạnh bắn ra từ đầu ngón tay chàng bắn thẳng lên trời. Ban đầu ánh sáng của nó cực kỳ chói mắt, khi lên giữa không trung, ánh sáng dần dần dịu đi, chỉ còn lại chùm chỉ bạc bay quanh thành hình quả cầu. Nàng không biết đó là gì, cho rằng lại là trò ảo thuật của chàng, song chàng lại bảo: “Không phải, đó là nội đan của ta, ta mất rất nhiều thời gian mới luyện thành đấy.”

Vốn tộc bọn họ chẳng cần thứ đồ này, bởi vì trời sinh đã có linh lực, gốc gác chính là giấy thông hành, đi đến đâu cũng được ngưỡng mộ. Tuổi thọ bọn họ không dài, sau hai nghìn năm đều hoặc tắm lửa hoặc phi thăng, viên châu kia thật sự rất dư thừa, có cũng vô ích. Nhưng chàng lại khá đặc biệt, sau khi vượt qua đại kiếp lại chọn sống tiếp, vì để bắt kịp trào lưu mà chàng ngày đêm suy nghĩ tạo ra một viên nội đan, cất giữ tám nghìn năm linh lực trong đó. Bởi sau lưng còn có Yểm Đô đầy tượng đất, chàng muốn dự phòng ngộ nhỡ ngày nào đó mình phải rời đi, có thể để viên đan này lại cho họ làm di sản.

Đã quái lạ thì nội đan cũng không giống kẻ khác. Vô Phương thốt lên ngạc nhiên: “Lớn thật đấy…”

Lệnh chủ cười xấu hổ, “Dĩ nhiên là lớn rồi, quanh thân ta đều là lợi khí hạng nặng, không tin nàng đến thử xem.”

Nàng hoàn toàn phớt lờ chàng, một lòng ngắm vầng trăng giả. Lệnh chủ ở dưới nước rất buồn rầu, đã hy sinh nhan sắc đến thế rồi mà sao nàng vẫn không chú ý tới mình? Chàng bực mình cả buổi, lớn tiếng ho khan nàng cũng chẳng quan tâm, cuối cùng chàng quyết tâm bất chấp, lén lượn ra sau lưng túm lấy váy hôn thê kéo một cái, nàng kêu thất thanh, cuối cùng *ùm* một tiếng rơi vào lòng chàng.

Giờ thì được rồi, ở dưới nước ngắm trăng cũng rất đẹp mà. Chàng đắc ý hôn nàng một cái, nàng tức tối véo mạnh chàng, “Xiêm y của ta đều bị chàng làm ướt rồi!”

Ướt mới tốt, ướt rồi mới có thể thấy rõ quang cảnh rực rỡ bên dưới. Lệnh chủ cảm thấy thiên ngôn vạn ngữ như hóa thành nước bọt nuốt không trôi, ngực của hôn thê được áo yếm mỹ miều che lấp, mắt nhìn không thấu nhưng vẫn mường tượng ngay được hình dáng. Chàng rất muốn khóc, sao lại đẹp đến thế chứ. Hạnh phúc dâng trào trong lòng, chàng lập tức dùng một tay ôm lấy eo nàng, tay còn lại đỡ lấy mông nâng nàng lên, để mắt nàng nhìn xuống chàng.

Vô Phương sợ ngã, dĩ nhiên sẽ vô thức bám lấy chàng, thế là váy lụa bồng bềnh trên mặt nước, đôi chân ngọc bên dưới nhấc lên quặp chặt lấy hông chàng.

Lệnh chủ ngẩng đầu nhìn hôn thê, nói bằng giọng như si như cuồng: “Nương tử à, cằm nàng tròn thật, giống nội đan của ta.”

Nàng giận dữ xù lông, rốt cuộc chàng có thể bình thường được không thế? Từ dưới nhìn lên thì mặt có xinh đẹp tới mấy đi chăng nữa cũng chỉ được có cái cằm tròn. Nàng gườm gườm nhìn chàng, “Chàng khen hai câu thì chết hả? Nói lại!”

“Nương tử, ngực nàng tròn quá, còn tròn hơn cả nội đan ta.”

Vô Phương bất lực rồi, với cái miệng chó không mọc được ngà voi này thì đừng hy vọng chàng có thể tiến bộ gì.

Có điều mọi chỗ không hoàn mỹ đã có gương mặt đền bù. Chàng sùng bái ngắm nhìn nàng, có lẽ vì nâng quá cao nên cách hơi xa, chàng bèn hạ thấp tay, nàng liền thuận thế tuột xuống, ôm lấy cổ chàng, áp ngực mình vào ngực chàng. Cả hai nhìn nhau, trong hoảng hốt nhìn nhầm giọt nước thành mồ hôi nóng hổi, đầy mê tình và cám dỗ triền miên. Nàng nghiêng đầu, thưởng thức khí tức của chàng trong mê loạn.

Nhưng dù là vào lúc này, cơn say sưa của lệnh chủ vẫn tỏa ra luồng khí ngốc nghếch. Không đợi nàng dựa gần, chàng đã lập tức hôn lên đôi môi như đóa hoa chờ chàng đến hái kia.

Tình cảnh này vốn phải nên nghiêm túc, nhưng Vô Phương lại quay mặt đi bật cười, khiến lệnh chủ ngớ người không hiểu.

“Nàng không thể như vậy được.” Chàng phẫn nộ không thôi, “Ta tức cười lắm sao?”

Nàng liên tục xin lỗi, “Ta không cố ý, vừa rồi vô tình mất tập trung thôi. Trong nước lạnh lắm, lạnh quá cũng không tốt với chàng, chúng ta lên bờ đi, còn ít thời gian, có thể nặn thêm mấy tượng nữa đấy.”

Lệnh chủ không vui nhảy lên sen đỏ rồi kéo hôn thê lên, bảo tối nay đã dùng hết bùn xanh rồi, để xem tượng nữ này thành hình thế nào đã rồi hẵng quyết định có nên làm số lượng lớn không.

“Xong xuôi con bé sẽ có sinh mạng, nếu mọi thứ đều tốt thì đúng là chuyện vui; còn nếu không tốt thì sẽ hại đến cả đời con bé, đến lúc đó lại năn nỉ ta tiêu hủy con bé, ta không chịu nổi đả kích đó đâu.” Thử nghiệm thất bại của nhiều năm trước đã tạo thành bóng ma không nhỏ với chàng, nên từ đấy chàng rất cẩn thận trong việc chế tạo tượng nữ.

Nghe vậy Vô Phương cũng không thúc giục nữa, cùng nằm xuống sóng vai với chàng, tay nắm tay ngắm trời sao. Ban đêm yên tĩnh, xung quanh là biển hoa vô biên, chỉ thế thôi cũng rất vui vẻ.

Không muốn thật sự vượt rào nên ngoại trừ ôm hôn, lệnh chủ và hôn thê vẫn chưa xảy ra chuyện gì quá giới hạn. Ngày hôm sau cả hai quay về Yểm Đô, tượng đất toàn thành lấy thái độ như nghênh đón anh hùng để đón tiếp chàng, cặp mắt đầy mong đợi đó phút chốc làm lệnh chủ xấu hổ vô cùng.

Chàng đứng trên con đường chính thông với bốn phương tám hướng ở trong thành, hắng giọng rồi vung tay hô: “Ừm… Sau khi bổn đại vương và Yểm hậu chung sức hợp tác, đêm qua đã chế tạo xong tượng nữ đầu tiên.”

Phía dưới rào rào tiếng vỗ tay nhiệt liệt, đại quản gia thay mặt chúng tượng lên tiếng: “Chúa thượng vất vả rồi, Yểm hậu vất vả rồi. Hai vị đã chiến đấu anh dũng cả đêm để tạo phúc cho cho hàng nghìn hàng vạn thành chúng. Hành động vĩ đại mà mọi thế hệ tượng đất trông chờ cả đời, rốt cuộc đêm qua cũng hoàn thành rồi, từ đây lịch sử Yểm Đô sẽ thay đổi hoàn toàn. Cuộc sống lý tưởng nhất của chúng tượng chính là ai cũng có cơm ăn, ai cũng có nương tử, bây giờ đã sắp thành hiện thực rồi.”

Tiếng hoan hô thi nhau vang lên, sự hưng phấn lan ra khắp toàn thành, Vô Phương liếc lệnh chủ, thấy được khuôn mặt dưới mũ hiện lên mấy phần bối rối.

Nói thẳng là chỉ nặn được một thôi ư? Mà tượng này lại còn làm theo yêu cầu của kẻ khác… Lệnh chủ cảm thấy không nói ra được. Tiếc là sen đỏ trên Kính Hải chỉ nở năm mươi ngày, dù tối nay có gấp rút chế tạo thì đến khi xong hoa héo cả rồi, tượng nữ bị nửa nạc nửa mỡ thì uổng công.

Chàng nghĩ ra được một cách giải thích uyển chuyển, thế là vòng tay áo nói: “Không gạt gì mọi người, trong quá trình nặn tượng bổn đại vương có gặp chút vấn đề khó khăn, ta với Yểm hậu mài giũa mãi, cuối cùng mới làm đúng theo quy cách. Vì thời gian cấp bách, lại là lần đầu tiên nặn tượng nữ, nên lần này coi như là thử nghiệm… Lần sau… Lần sau khi sen đỏ nở rộ, ắt có thể chế tạo quy mô lớn.”

Lời này lập tức dập tắt nhiệt tình của đám tượng, tất cả trố mắt nhìn nhau, trong lòng nhận định lệnh chủ và Yểm hậu ‘mài giũa’ nhất định đã tiêu hao hết sạch thời gian, nào còn rảnh rỗi nặn tượng nữ chứ! Bọn họ nhìn sang đại quản gia, hy vọng y nói gì đó.

Đại quản gia được trông đợi, đành chắp tay hỏi: “Vậy rốt cuộc đêm qua chúa thượng nặn được mấy tượng nữ ạ?”

Lệnh chủ chần chờ, run rẩy giơ một ngón tay lên. Tất cả đồng loạt nhìn ngón tay kia nửa buổi, cuối cùng *hứ* một tiếng, giải tán tắp lự.

Lệnh chủ rất lúng túng, còn đại quản gia lại không biết làm sao, cơn gió buổi sớm thổi qua, sương mù phả vào mặt lạnh lẽo.

Chợt có tiếng hô to vang lên, Ly Khoan Trà vừa nhảy vừa chạy như bay đến, “Thuộc hạ đã lấy sính lễ ở mười ba thành Ô Kim về rồi đây, hoàn hảo không sứt mẻ gì, chúa thượng yên tâm. Vì thời gian quá lâu nên có hơi hỏng, song tuyệt đối sẽ không có cô nương nào cầm sính lễ đến tìm ngài đòi chịu trách nhiệm nữa đâu. Có điều lúc đến các thành, thuộc hạ đều không thấy thành chủ đâu cả, nghe nói Trung Thổ có tân quân hạ thế, thành chủ mười sáu thành phải đến đó chúc mừng rồi.”

Vô Phương cảm thấy lạ lẫm, “Nam Diêm Phù từ trước đến giờ đâu có liên quan gì với Trung Thổ, hoàng đế Trung Thổ lên ngôi, vì sao thành chủ mười sáu thành Ô Kim phải đi chúc mừng?”

Ly Khoan Trà đáp ậm ừ, “Nghe nói hoàng đế đó là ý sinh thân của Quang Trì thượng sư.”

Quang Trì thượng sư là một dạng của Trì Minh thượng sư, chú nguyền của hắn có thể thấy được bản tính kẻ khác, có thể trong khoảnh khắc sinh ra một trăm hóa thân, hóa thân kia được gọi là ý sinh thân, phần lớn đều tu hành thành Bồ Tát cấp thấp. Chuyện Bồ Tát cấp thấp nhập thế làm hoàng đế không phải trước kia chưa từng có, ý sinh thân nhiễm vẩn đục của thế tục sinh ra tư tâm, tự hình thành một đoạn cơ duyên thì tất nhiên không còn liên quan gì đến Quang Trì thượng sư kia nữa. Nhưng ý sinh thân cuối cùng sẽ trở thành minh quân là chuyện chắc chắn không thể nghi ngờ gì.

Vô Phương nhớ lại lần trước ở nhà tranh có nhìn thấy xoáy hỉ, giờ xem ra hiện tượng kia đã có lời giải thích. Còn nhớ thành nhỏ ở Trung Thổ nơi nàng sinh ra, cũng vì do hôn quân chấp chính nên mới bị chết cả thành, giờ một minh quân giáng thế cũng chẳng phải là chuyện xấu gì. Có điều một nghìn năm đã qua, Trung Thổ lại cách nàng quá xa, nên khi nghe nhắc đến nàng cũng không có cảm giác gì.

“Cù Như đâu?” Nàng hỏi Ly Khoan Trà: “Con bé không đi cùng ngươi sao?”

Ly Khoan *a* lên, “Lúc thuận đường đi qua núi Bất Câu, Cù Như quyết định về quê thăm mộ phần nên nhờ thuộc hạ xin Yểm hậu cho nghỉ, ngày mai sẽ quay lại.”

Đã biết hướng cô bé đi nên không sốt ruột nữa, Vô Phương nói *ừm* rồi quay người sang phía lệnh chủ, song lại đối mặt với một đôi mắt nặng nề tâm sự.

Nàng run bắn, giật mình hoảng hốt, không nhìn thấu gương mặt âm u của lệnh chủ, song chàng lại khẽ cười với nàng, “Tối qua bận rộn một đêm, chắc hẳn nương tử cũng mệt rồi, để ta đưa nàng về núi Nhĩ Thị.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện