Tiếng gào thét xung quanh dần tắt, trong không khí ngập tràn mùi thịt thối, buồn nôn đến cực độ.
Ánh sáng chói lòa khiến Vô Phương không thấy rõ, chỉ có thể cố sức quan sát. Thân hình giống chàng, kiểu xuất hiện phô trương như thế này cũng giống chàng nốt, nhất là cây cung có dáng kỳ quái và mạnh một cách dữ dội trong tay chàng, nàng vẫn nhớ rõ nó vì đã từng thấy không chỉ một lần. Tiểu thế giới do La Sát vương tạo nên vốn bền chắc không gì phá vỡ được, trên đời này hẳn chỉ thần binh mới có thể đập tan ma chú, và thần binh đó chính là Tàng Thần tiễn của chàng.
Vô Phương tiến lên trước hai bước, khi đã trông ngóng quá lâu người ta thường rất sợ đây là chỉ là giấc mộng. Nàng không dám đến quá gần, cố gắng khống chế cảm xúc, sợ tỉnh mộng rồi thì bản thân vẫn còn ở trong bóng tối khôn cùng.
Lệnh chủ đi đến, ban đầu là từng bước điềm tĩnh, không nhanh cũng không chậm, rồi dần dà nhịp bước tăng nhanh, nhanh hơn chút, nhanh hơn chút nữa… Sau đó chàng bắt đầu chạy, càng chạy càng nhanh, rồi chợt biến thành luồng sáng bay đến trước mặt nàng. Vô Phương còn chưa kịp mở miệng thì đã bị kéo vào lòng.
“Nương tử…” Chàng không nén nổi khóc òa, “Ta tìm được nàng rồi! Mấy ngày nay ta ăn không ngon không ngủ yên, hễ nhắm mắt lại là trông thấy nàng. Nếu vẫn không tìm thấy nàng, ta còn định đánh lên núi Cát Tường tìm Liên sư đòi lời giải thích đấy.”
Chàng thổn thức khóc nấc, vẻ ngoài hoành tráng dày công bày bố lúc trước đã bay biến từ sớm. Vô Phương hay thấy dáng vẻ đầy kinh ngạc hãi hùng của chàng rồi nên không có cảm giác hình tượng sụp đổ gì. Trái lại nàng thấy lòng vừa bình yên vừa an toàn, có điều cổ họng nghèn nghẹn nói không nên lời.
Nàng ôm chặt lấy eo chàng, áp má mình lên cổ chàng, thật tốt quá, chàng ấm áp như thế, tốt quá… Nàng mở lớn mắt, lệ từ đuôi mắt trào ra chảy xuống cổ áo. Thật ra nàng cũng không muốn như vậy, chuyển nguy thành an thôi mà, tuy quá trình hơi tốn thời gian, nhưng ít ra không hề có thương vong, tính ra cũng chẳng là hung hiểm gì đáng nói. Nàng đã từng tưởng tượng rất nhiều lần, chàng đến thì nàng nên cười nhạt với chàng, hay là kiểu cách trách chàng đến muộn vài ba câu… Nhưng đến khi gặp rồi, tình hình lại vượt khỏi tầm khống chế của nàng. Cảm xúc của đồ ngốc này đúng là dễ lây lan, nàng níu lấy lớp áo ngang hông chàng, cùng thút thít theo chàng.
Cảnh tượng này khiến người đứng xem chẳng biết phải làm sao. Lệnh chủ mất ba bốn ngày tìm được đến đây đã coi như thần tốc rồi, chỉ chia cách mấy ngày mấy đêm thôi mà, có cần phải ra vẻ sinh ly tử biệt như vậy không? Đúng là nhức mắt, Minh Huyền lẳng lặng nhìn, rồi lẳng lặng cười. Kỳ lân của y giỏi diễn sâu thật, mà cũng đúng, nếu không dư thừa nhiệt tình đến nhường ấy thì trong những năm tháng dài đằng đẵng bị lưu đày nơi uế thổ, e hắn đã sa vào ma đạo từ lâu rồi.
Hai kẻ đang yêu gặp lại nhau, cảm tình bất chấp mọi thứ núi lở đất mòn đó thật sự khiến người ta phải trố mắt nghẹn họng. Cách bọn họ biểu đạt nhớ nhung chính là ra sức xoa nắn mặt đối phương. Hai gương mặt đang yên lành đẹp đẽ lại bị bóp cho ửng đỏ, sau đó là màn hôn chụt chụt, hoàn toàn không hề kiêng kỵ đang có người ngoài.
Ly Khoan Trà luôn bị tự động phớt lờ ôm ngực, trông vô cùng sầu não. Tình yêu chân chính đẹp biết bao nhiêu, lệnh chủ và Yểm hậu xem như đã thành rồi. Đáng tiếc thật, cậu ta tuy nhỏ tuổi hơn lệnh chủ nhưng kinh nghiệm yêu đương lại phong phú hơn ngài ấy nhiều, vài ba trăm tuổi đã bước vào tình trường, những năm qua cũng có không dưới trăm mối nhân duyên ngắn ngủi, ấy vậy mà đến nay vẫn chưa từng có một nữ tử nào khiến cậu ta nhớ không quên cả.
Trong lúc Lệnh chủ và Vô Phương như chìm trong hũ mật, mấy kẻ ngoài cuộc đành ngán ngẩm lên tiếng chào hỏi nhau.
“Ý sinh thân thứ thiệt?” Ly Khoan liếc nhìn Minh Huyền.
Minh Huyền phô ra tư thái cao quý, gật đầu thôi mà cũng nom đầy phong cách.
Ly Khoan ai oán trong bụng, thế giới này kỳ diệu vậy đấy, chuyện bọ hung biến thành ve sầu gần như ngày nào cũng đang diễn ra. Cậu ta cố nhớ lại xem trước đó có từng đắc tội với y không, không nghĩ không sao, nghĩ rồi mới giật mình. Từ lần đầu gặp ở Tu Di Hãn Hải, hình như cậu ta và Diệp Chấn Y đã không hợp nhau rồi thì phải. Người này nói chuyện luôn chĩa mùi dùi về phía cậu ta, mà cậu ta dĩ nhiên cũng không phải hạng dễ trêu, đáp trả vô cùng máu lửa. Ai ngờ sau khi chạy hết một vòng lớn, y lại biến thành ông chủ của ông chủ, thế này thì khó xử rồi.
Có điều nhìn kỹ y xong, cậu ta liền thấy nhẹ nhõm. Có ghê gớm đến đâu thì vẫn chỉ là cái xác phàm tục thôi à. Chẳng vấn đề gì, nếu không lăn lộn ở Trung Thổ được nữa thì cậu ta có thể quay về Phạn Hành Sát Thổ, dù gì đối phương cũng đâu định phát triển sự nghiệp ở đó.
“Hạnh ngộ.” Cậu ta cười nhạt, “Chuyện hôm qua tức là chuyện đã qua, xí xóa mọi ân oán cũ thôi, hôm nay coi như quen biết lại từ đầu có được không, đấy là tiếng lòng của ta, và cũng là tiếng lòng của lệnh chủ bọn ta.”
Minh Huyền đúng là bậc đế vương, trước kia có ba phần kiêu căng thì sau khi thân phận thật bị lộ lại càng có khí thế cao hơn người. Có điều y không phải hạng người hẹp hòi, cũng không hứng thú mấy với Ly Khoan, nên thuận miệng đáp: “Hôm nay mọi thứ bắt đầu lại từ đầu, chỉ mong có thể là một khởi đầu tốt.”
Muốn khởi đầu tốt cũng chẳng khó, chỉ cần y toàn tâm toàn ý làm hoàng đế của y, chớ nhúng tay vào cuộc sống tình cảm của kẻ khác là được rồi.
Thật ra ngẫm kỹ lại thì cũng không dễ gì cho y, với kinh nghiệm tình trường lão luyện của mình, Ly Khoan Trà đã nhận ra y thầm mến Yểm hậu từ lâu rồi. Lấy thân phận bây giờ của y, quan hệ giữa y với lệnh chủ là cắt không đứt mà còn thêm loạn. Phải ví von thế nào nhỉ, có lẽ là quan hệ hợp tác, là quan hệ giữa chủ nhân và linh vật, mà cũng có thể là quan hệ giữa chủ nhân và sủng vật. Thử nghĩ mà xem, giương mắt nhìn cô gái mình thích yêu đương với sủng vật của mình, thật sự là một loại cảm xúc khó bề phân giải. Thế giới nhân yêu hỗn tạp không tiện lăn lộn, bất cứ thứ gì cũng có thể biến thành tình địch, nghĩ như vậy thì đúng là có hơi tội nghiệp cho y.
“Hay là…” Nhìn cục diện khó bề chia lìa của hai vị bên kia, Ly Khoan thử đưa ra đề nghị, “Chúng ta tránh đi một lát?”
Cứ ở đây nhìn mãi không phải là ý kiến hay, nhìn nhiều chỉ tổ tự rước khó chịu thôi.
Minh Huyền thôi nhìn, cất bước rời đi. Về điểm này Ly Khoan thực sự bội phục y, không hổ là hoàng đế, nói dứt là dứt, chẳng như lệnh chủ không chút tiền đồ nhà cậu ta.
Bọn họ đi về phía cửa núi, nơi này chỉ còn lại đôi tình nhân nhỏ vẫn đang khóc rưng rưng. Lệnh chủ liên tục tự trách: “Nếu hôm đó không để nàng về núi Nhĩ Thị thì tốt rồi, bây giờ chúng ta đã thành hôn, nếu hành động nhanh thì không chừng có cả con luôn rồi.”
Chàng đúng là có sự tự tin khác thường đối với khả năng sinh sản của mình. Lần nào cũng vậy, mới trò chuyện một chốc là chàng liền bắt đầu không đứng đắn, nên lời chàng nói chỉ có thể nghe một nửa thôi. Vô Phương dần bình tĩnh lại, lau nước mắt nói: “Hôm đó chàng đuổi ta về núi Nhĩ Thị có phải là vì biết được tin ý sinh thân giáng thế không? Kỳ lân phải nhập thế hộ chủ, cho nên chàng mới đặt Tàng Thần tiễn trước đại điện để chờ đế vương triệu bất cứ lúc nào, đúng không?”
Lệnh chủ đáp quanh co: “Nàng biết cả rồi sao? Là Minh Huyền nói với nàng ư? Thật ra ta không có ý định giấu nàng, nhưng thân phận này chả vẻ vang gì cho lắm, ta cũng không tiện nói ra.”
Là kỳ lân thì có gì mà không vinh dự chứ, một trong tứ đại thần thú thượng cổ, địa vị thậm chí còn cao hơn cả rồng. Thân mang sứ mệnh, có thần thú nào không có sứ mệnh sao? Long phượng không có ư? Hay là Bạch Trạch* không có? Thậm chí Cộng Công** làm gãy cột trời, phương Bắc sụp đổ còn phải nhờ Huyền Quy chống đỡ nữa đấy. Đã là thần thú thì chẳng con nào ăn không ngồi rồi hết.
(*Bạch Trạch là một loài linh vật trong thần thoại Trung Hoa và Á Đông. Tên ‘Bạch Trạch’ mang nghĩa là “đầm lầy trắng”.)
(**Trong thần thoại có ghi rằng thủy thần Cộng Công làm gãy cột chống trời, trời bị vỡ một mảng lớn làm ngập nước xuống nhân gian và điển tích bà Nữ Oa đội đá vá trời xuất xứ từ đây.)
“Vì chuyện này mà chàng tự ti à?” Nàng thở dài, “Nên ta mới nói đầu óc chàng có vấn đề mà.”
Lệnh chủ chớp mắt nhìn hôn thê, gương mặt xinh đẹp sáng lên dưới ánh mặt trời mới mọc, “Bọn chúng đâu có con nào bị người ta cưỡi, chỉ có mình ta là bị cưỡi hà… Có điều ta đã thề rồi, cả đời này không kẻ nào có thể cưỡi ta cả, chỉ cho phép mình nàng thôi. Nàng muốn đi đâu ta sẽ chở nàng đi, bảo đảm vừa nhanh lại vững.”
Nàng thấy buồn cười, “Chàng bị nghiện chở người ta à?”
Chàng đáp ngay: “Không phải, ta ôm ấp một nguyện vọng từ rất lâu rồi, ấy là được nàng cưỡi, tư thế nào cũng được hết.” Chàng nhe răng cười một cách vô lại, rồi bỗng ôm chầm lấy nàng, “Nương tử à, để ta nhìn kỹ mặt nàng nào, rời khỏi ta mới bốn ngày mà gầy đi quá chừng này, quả nhiên không có ta không được.”
Nhớ đến trong ngực còn cất mứt quả, chàng lật đật lấy ra. Đáng tiếc thân nhiệt cao của chàng đã làm lớp đường áo bên ngoài mứt quả tan chảy, trây ướt đẫm ngực chàng. Chàng ai oán, “Chảy hết rồi, quả khô không ngọt thì ăn không ngon.” Vừa nói chàng vừa cởi áo trong của mình ra, “Hay là nương tử cứ ăn một miếng rồi liếm một chút đi, trước ngực ta có đường nè, đừng lãng phí.”
Lồng ngực rắn chắc trắng trẻo kia bị dây đường nên càng thêm sáng bóng khi ở dưới ánh mặt trời. Chàng ưỡn ngực tràn đầy mong đợi, kết quả bị nàng đánh cái *bốp*, “Sao chàng lại có thể buồn nôn thế hả!”
Trên mặt còn dính nước mắt, lệnh chủ khó hiểu nhìn hôn thê. Vì sao không thể thoải mái âu yếm nhau vậy? Thế này đã là gì đâu, cơ thể trần truồng của chàng nàng cũng nhìn rồi, còn ngượng gì nữa. Chẳng lẽ nàng chê chàng bẩn? Cảm thấy chàng đường xá xa xôi chạy tới đây, ngực sẽ có mồ hôi? Nàng không biết kỳ lân không đổ mồ hôi à? Hơn nữa chàng còn có khả năng tự làm sạch, luôn giữ được toàn thân khô ráo thơm tho.
Bị hôn thê chê nên tâm trạng liền ỉu xìu, chàng nói nhỏ: “Nếu là ta thì tuyệt đối sẽ không chê nàng. Không tin nàng thoa đường lên ngực đi, ta nhất định không chút do dự liếm sạch.”
Chàng vừa dứt lời, mặt hôn thê chợt thoắt đỏ. Lệnh chủ ngạc nhiên, đợi nghĩ thông rồi thì nhất thời liền có cảm giác phổng mũi. Tình yêu đúng là thứ huyền diệu, hễ đối mặt với hôn thê là chàng lại đầy ý tưởng tạo tình thú như vậy, trước kia sao không phát hiện mình có kỹ năng này nhỉ.
Chàng vui phơi phới, nắm lấy vai nàng, “Nương tử, hai ngày nay có phải nàng ngày nhớ đêm mong ta không?”
Nhưng Vô Phương lại không ừ hử gì. Lệnh chủ lúng túng, cúi xuống nhìn nàng, “Nương tử à, nàng sao vậy? Chẳng lẽ không có cảm giác gì với ta sao? Hay là…” Trong phút chốc mặt chàng chợt ảm đạm hẳn đi, “Chung đụng với Minh Huyền mấy hôm, phát hiện y tốt hơn ta nên chuẩn bị thay lòng đổi dạ rồi?” Nói mà không giữ kẽ, chàng đoán chừng một khắc sau lại bị đánh nữa cho xem.
Nhưng không, Vô Phương xoay lại ôm lấy lệnh chủ, vùi mặt vào hõm cổ chàng, nhỏ giọng nói: “Ta cứ tưởng sẽ không được gặp lại chàng nữa.”
Ngay lập tức lệnh chủ lại lệ nóng khoanh tròng. Hôn thê hẳn mê luyến chàng lắm rồi nên mới có thể dỡ bỏ hết rào cản tư tưởng khi trước. Nhớ lại thời gian trước, chàng có nhiệt tình thế nào cũng toàn bị hờ hững, chàng còn từng cho rằng nàng là hòn đá mài mãi vẫn chẳng nóng được, không ngờ mới chia xa mấy hôm mà đã nhớ chàng đến vậy, chàng thật sự rất thích kiểu một khi đã yêu là yêu hết mình không cố kỵ như thế này của nàng.
Chàng ôm lấy nàng, thắm thiết nói: “Ta cũng thế, nhớ đến mức bờm ta rụng cả mảng đây này. Nàng không có ở cạnh ta, ngay đến da ta cũng không sáng bóng nổi.”
Nàng thở dài, “Chàng đừng nói nữa.”
“Vì sao?” Chàng ngây ngốc hỏi: “Ta thấy mấy lời ta nói tình tứ lắm mà.”
“Chàng có rảnh thì hôn ta đi được không?” Nàng nhăn nhó, “Ta thà để chàng hôn ta còn hơn là nghe chàng nói bậy bạ.”
Ôi chao, lông tóc lệnh chủ lập tức dựng đứng cả lên. Chàng biết hàm nghĩa của từ ‘hôn’, sự dịu dàng đê mê ở Trung Âm Kính Hải hôm đó lại quay về gột rửa lòng chàng. Chàng ôm lấy mặt nàng, hôn lên môi nàng. Hai ngày ăn không ngon ngủ không yên, sắc mặt nhợt nhạt của nàng làm chàng đau lòng hết sức.
Lệnh chủ vừa hôn, vừa đưa tay ra sau lưng khảy ngón trỏ một cái, kết giới cao vạn trượng lập tức dựng đứng lên, ngăn chặn tầm mắt của vạn vật trên thế gian. Thế này là có thể tập trung mà hôn rồi, chàng ôm nàng vào lòng tỉ mỉ nhấm nháp, nương tử ngọt thật đấy, hôn thế nào cũng không đủ. Gặm nhấm một hồi chàng tách ra nhìn môi nàng, sắc môi đậm hơn tí rồi, dùng lực mút thêm hai cái lại tách ra nhìn, sắc hồng cuối cùng cũng xuất hiện. Chàng vẫn thích dáng vẻ diễm lệ lạnh lùng của nương tử hơn.
Vô Phương hơi bực bội cắn nhẹ lại chàng. Bệnh cũ tái phát à? Hay kỳ lân bọn họ chính là thế, chỉ biết chơi đùa nên làm gì cũng không chuyên tâm được? Cuối cùng chàng vẫn thức thời ôm lấy nàng, để nàng hôn mình. Giữa lúc mơ màng nàng thấy hình hoa văn ngọn lửa mơ hồ ẩn hiện nơi hai thái dương chàng.
Được hôn thê vuốt ve mặt, lệnh chủ rất hưởng thụ, mắt híp lại. Vô Phương bật cười, ngậm lấy môi dưới của chàng nhẹ kéo kéo, chàng liền cảm thán: “Ôi, bây giờ ta muốn động phòng ngay…”
Đang tình tứ lại bị chàng phá hỏng rồi. Nàng phát hiện giữa bọn họ là một vòng tuần hoàn kỳ quái, lúc không thấy thì nhớ tới nỗi tê tâm liệt phế, lúc thấy thì lại bị chàng ầm ĩ đến nói không nên lời, chỉ muốn đánh chết chàng thôi.
Nàng véo tai chàng, “Bạch Chuẩn!”
“Gọi ta là A Chuẩn, hoặc là phu quân, như thế thân mật hơn.” Chàng nghiêng đầu, thuận thế hôn lên tay nàng, “Nàng đừng lảng tránh vấn đề này nữa có được không, dù gì ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
Nàng đỏ mặt lẩm bẩm: “Chàng chẳng hiểu gì cả, đã hôn thì phải mang hết bản lĩnh ra mà hôn cho ra hồn chứ…”
“Nhưng về mặt kia ta có nhiều ngón nghề lắm.” Lệnh chủ chỉ trời thề thốt: “Nàng thích hình người với hình người hay là hình người với hình thú? Hay hình người trước hình thú sau? Chưa kể cần làm gì ta đều đã tường tận, chỉ cần nương tử tin ta, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể so găng.”
Vô Phương ủ dột mặt mày, xệ khóe miệng nhìn chàng.
Lệnh chủ cảm thấy bản lĩnh của mình bị nghi ngờ, lúc đặt hôn thê xuống thì quyết định cho nàng biết chút ít về mị lực của nam giới, cố ý hếch hông lên…
Vô Phương cau mày, thứ gì chạm vào bụng nàng thế này, đưa tay thăm dò thì phát hiện là thứ trên người chàng, lập tức ngượng chín mặt.
Cô nương học y biết nhiều hơn các cô nương bình thường. Trước mặt thầy thuốc thì cơ thể nào có bí mật gì! Vô Phương thẹn thùng chết đi được, oán trách lệnh chủ không biết xấu hổ, nhưng đồng thời lại có phần vui vẻ, vì nếu không thích nàng chàng đã không có biến đổi như thế rồi.
Nàng đỏ mặt, khẽ nghiêng người, “Chàng đứng đắn chút được không, cứ nói hai ba câu là lại quay về chuyện này.”
Lệnh chủ ấm ức, “Ta cũng hết cách rồi, nhìn thấy nàng là tự nhiên biến thành như thế.”
Rất kỳ quái, những kẻ yêu nhau hễ thảo luận đến loại chuyện này thì sẽ có tâm trạng kích động lẫn xấu hổ. Lệnh chủ gãi đầu cảm khái: “Ta cảm thấy xiêm y Trung Thổ không tiện lợi cho lắm, bị kẻ khác nhìn thấy hẳn rất mất mặt nhỉ? Ta muốn may một cái quần đùi mặc thêm, nàng nói xem có được không?”
Nàng không hào hứng mấy, “Không tốt cho cơ thể.”
Lệnh chủ khổ não ngửa mặt lên trời, “Cũng phải, hai thứ cứng va nhau nhất định sẽ có một bên bị thương.” Dứt lời liền nhận lấy cái lườm nguýt của nàng, chàng ngạc nhiên hỏi: “Ta nói sai sao?”
Sai thì không sai, chỉ là ngu quá thôi. Huống hồ tình cảnh này thích hợp nói đến chuyện quần đùi sao?
Vô Phương nhìn trái phải, đại quân La Sát của một khắc trước đã hóa thành đống than đen lộn xộn, cứ đi năm ba bước là gặp một bãi đen thui, nhìn từ xa cả bãi đất trông như bị thủng cả nghìn lỗ.
Nàng không biết cảm giác hiện tại của mình là gì, mờ mịt hỏi chàng: “Đã tìm được ý sinh thân thật sự rồi, chàng phải hộ tống y, bảo vệ y leo lên đại bảo, đúng không?”
Lệnh chủ ngẫm nghĩ rồi gật đầu, “Dù rất không muốn, nhưng đây là số mạnh của tộc kỳ lân, tên ta đã bị điểm thì ta phải hoàn thành nhiệm vụ thôi. Ta cứ tưởng bọn họ biếm ta đến Sát Thổ rồi không còn nhớ tới ta nữa chứ, nào ngờ đã mười nghìn năm trôi qua mà bọn họ vẫn không có ý định tha cho ta.”
Vô Phương thương xót phủi phủi vai chàng, số mạng khó thoát, không thể nghịch thiên cải mệnh, chỉ có thể gặp sao hay vậy mà thôi.
“Chàng nói chàng bị biếm đến Phạn Hành Sát Thổ, chẳng lẽ vì chàng có màu đen?”
Lệnh chủ rưng rưng nước mắt, “Đúng thế, cũng vì ta màu đen nên bọn họ cảm thấy ta xui rủi. Nhưng bổn đại vương là anh hùng cái thế, sức chiến đấu siêu cường, chân thân của ta anh tuấn hơn lũ ba màu hai màu kia nhiều. Nương tử muốn xem không, ta có thể biến trở về cho nàng xem.”
Vô Phương đã từng thấy ghi chép sơ lược về loài kỳ lân ở trong sách rồi. Giống loài này không phổ biến như rồng, có lẽ vì không phải lúc nào cũng có minh quân, kỳ lân nhập thế không nhiều nên ảnh vẽ minh họa cũng không được kỹ càng bằng rồng. Kỳ lân là thụy thú, thụy thú chân giẫm hào quang mà đến, bình thường đều rực rỡ chói lòa. Nàng không cách nào tưởng tượng được kỳ lân màu đen là thế nào, cho nên cũng hết sức tò mò.
Thấy nàng không phản đối, lệnh chủ quyết định biểu hiện tốt một phen. Về sau hôn thê sẽ sống cùng chàng, mọi mặt tốt và không tốt của chàng đều cần phơi bày trước mặt nàng. Chàng hy vọng nàng yêu tất cả về mình, dĩ nhiên cũng bao gồm chân thân đẹp ngời ngời song danh tiếng không được tốt này của chàng.
Sương khói nhanh chóng bao trùm toàn thân chàng tạo thành một tầng nước dựng đứng. Tầm nhìn của Vô Phương không thể xuyên qua được, chỉ có thể trông thấy bóng dáng lờ mờ của chàng bắt đầu biến đổi, từ hình người từng chút từng chút trở nên to ra, cơ thể bành trướng…
Ánh sáng chói lòa khiến Vô Phương không thấy rõ, chỉ có thể cố sức quan sát. Thân hình giống chàng, kiểu xuất hiện phô trương như thế này cũng giống chàng nốt, nhất là cây cung có dáng kỳ quái và mạnh một cách dữ dội trong tay chàng, nàng vẫn nhớ rõ nó vì đã từng thấy không chỉ một lần. Tiểu thế giới do La Sát vương tạo nên vốn bền chắc không gì phá vỡ được, trên đời này hẳn chỉ thần binh mới có thể đập tan ma chú, và thần binh đó chính là Tàng Thần tiễn của chàng.
Vô Phương tiến lên trước hai bước, khi đã trông ngóng quá lâu người ta thường rất sợ đây là chỉ là giấc mộng. Nàng không dám đến quá gần, cố gắng khống chế cảm xúc, sợ tỉnh mộng rồi thì bản thân vẫn còn ở trong bóng tối khôn cùng.
Lệnh chủ đi đến, ban đầu là từng bước điềm tĩnh, không nhanh cũng không chậm, rồi dần dà nhịp bước tăng nhanh, nhanh hơn chút, nhanh hơn chút nữa… Sau đó chàng bắt đầu chạy, càng chạy càng nhanh, rồi chợt biến thành luồng sáng bay đến trước mặt nàng. Vô Phương còn chưa kịp mở miệng thì đã bị kéo vào lòng.
“Nương tử…” Chàng không nén nổi khóc òa, “Ta tìm được nàng rồi! Mấy ngày nay ta ăn không ngon không ngủ yên, hễ nhắm mắt lại là trông thấy nàng. Nếu vẫn không tìm thấy nàng, ta còn định đánh lên núi Cát Tường tìm Liên sư đòi lời giải thích đấy.”
Chàng thổn thức khóc nấc, vẻ ngoài hoành tráng dày công bày bố lúc trước đã bay biến từ sớm. Vô Phương hay thấy dáng vẻ đầy kinh ngạc hãi hùng của chàng rồi nên không có cảm giác hình tượng sụp đổ gì. Trái lại nàng thấy lòng vừa bình yên vừa an toàn, có điều cổ họng nghèn nghẹn nói không nên lời.
Nàng ôm chặt lấy eo chàng, áp má mình lên cổ chàng, thật tốt quá, chàng ấm áp như thế, tốt quá… Nàng mở lớn mắt, lệ từ đuôi mắt trào ra chảy xuống cổ áo. Thật ra nàng cũng không muốn như vậy, chuyển nguy thành an thôi mà, tuy quá trình hơi tốn thời gian, nhưng ít ra không hề có thương vong, tính ra cũng chẳng là hung hiểm gì đáng nói. Nàng đã từng tưởng tượng rất nhiều lần, chàng đến thì nàng nên cười nhạt với chàng, hay là kiểu cách trách chàng đến muộn vài ba câu… Nhưng đến khi gặp rồi, tình hình lại vượt khỏi tầm khống chế của nàng. Cảm xúc của đồ ngốc này đúng là dễ lây lan, nàng níu lấy lớp áo ngang hông chàng, cùng thút thít theo chàng.
Cảnh tượng này khiến người đứng xem chẳng biết phải làm sao. Lệnh chủ mất ba bốn ngày tìm được đến đây đã coi như thần tốc rồi, chỉ chia cách mấy ngày mấy đêm thôi mà, có cần phải ra vẻ sinh ly tử biệt như vậy không? Đúng là nhức mắt, Minh Huyền lẳng lặng nhìn, rồi lẳng lặng cười. Kỳ lân của y giỏi diễn sâu thật, mà cũng đúng, nếu không dư thừa nhiệt tình đến nhường ấy thì trong những năm tháng dài đằng đẵng bị lưu đày nơi uế thổ, e hắn đã sa vào ma đạo từ lâu rồi.
Hai kẻ đang yêu gặp lại nhau, cảm tình bất chấp mọi thứ núi lở đất mòn đó thật sự khiến người ta phải trố mắt nghẹn họng. Cách bọn họ biểu đạt nhớ nhung chính là ra sức xoa nắn mặt đối phương. Hai gương mặt đang yên lành đẹp đẽ lại bị bóp cho ửng đỏ, sau đó là màn hôn chụt chụt, hoàn toàn không hề kiêng kỵ đang có người ngoài.
Ly Khoan Trà luôn bị tự động phớt lờ ôm ngực, trông vô cùng sầu não. Tình yêu chân chính đẹp biết bao nhiêu, lệnh chủ và Yểm hậu xem như đã thành rồi. Đáng tiếc thật, cậu ta tuy nhỏ tuổi hơn lệnh chủ nhưng kinh nghiệm yêu đương lại phong phú hơn ngài ấy nhiều, vài ba trăm tuổi đã bước vào tình trường, những năm qua cũng có không dưới trăm mối nhân duyên ngắn ngủi, ấy vậy mà đến nay vẫn chưa từng có một nữ tử nào khiến cậu ta nhớ không quên cả.
Trong lúc Lệnh chủ và Vô Phương như chìm trong hũ mật, mấy kẻ ngoài cuộc đành ngán ngẩm lên tiếng chào hỏi nhau.
“Ý sinh thân thứ thiệt?” Ly Khoan liếc nhìn Minh Huyền.
Minh Huyền phô ra tư thái cao quý, gật đầu thôi mà cũng nom đầy phong cách.
Ly Khoan ai oán trong bụng, thế giới này kỳ diệu vậy đấy, chuyện bọ hung biến thành ve sầu gần như ngày nào cũng đang diễn ra. Cậu ta cố nhớ lại xem trước đó có từng đắc tội với y không, không nghĩ không sao, nghĩ rồi mới giật mình. Từ lần đầu gặp ở Tu Di Hãn Hải, hình như cậu ta và Diệp Chấn Y đã không hợp nhau rồi thì phải. Người này nói chuyện luôn chĩa mùi dùi về phía cậu ta, mà cậu ta dĩ nhiên cũng không phải hạng dễ trêu, đáp trả vô cùng máu lửa. Ai ngờ sau khi chạy hết một vòng lớn, y lại biến thành ông chủ của ông chủ, thế này thì khó xử rồi.
Có điều nhìn kỹ y xong, cậu ta liền thấy nhẹ nhõm. Có ghê gớm đến đâu thì vẫn chỉ là cái xác phàm tục thôi à. Chẳng vấn đề gì, nếu không lăn lộn ở Trung Thổ được nữa thì cậu ta có thể quay về Phạn Hành Sát Thổ, dù gì đối phương cũng đâu định phát triển sự nghiệp ở đó.
“Hạnh ngộ.” Cậu ta cười nhạt, “Chuyện hôm qua tức là chuyện đã qua, xí xóa mọi ân oán cũ thôi, hôm nay coi như quen biết lại từ đầu có được không, đấy là tiếng lòng của ta, và cũng là tiếng lòng của lệnh chủ bọn ta.”
Minh Huyền đúng là bậc đế vương, trước kia có ba phần kiêu căng thì sau khi thân phận thật bị lộ lại càng có khí thế cao hơn người. Có điều y không phải hạng người hẹp hòi, cũng không hứng thú mấy với Ly Khoan, nên thuận miệng đáp: “Hôm nay mọi thứ bắt đầu lại từ đầu, chỉ mong có thể là một khởi đầu tốt.”
Muốn khởi đầu tốt cũng chẳng khó, chỉ cần y toàn tâm toàn ý làm hoàng đế của y, chớ nhúng tay vào cuộc sống tình cảm của kẻ khác là được rồi.
Thật ra ngẫm kỹ lại thì cũng không dễ gì cho y, với kinh nghiệm tình trường lão luyện của mình, Ly Khoan Trà đã nhận ra y thầm mến Yểm hậu từ lâu rồi. Lấy thân phận bây giờ của y, quan hệ giữa y với lệnh chủ là cắt không đứt mà còn thêm loạn. Phải ví von thế nào nhỉ, có lẽ là quan hệ hợp tác, là quan hệ giữa chủ nhân và linh vật, mà cũng có thể là quan hệ giữa chủ nhân và sủng vật. Thử nghĩ mà xem, giương mắt nhìn cô gái mình thích yêu đương với sủng vật của mình, thật sự là một loại cảm xúc khó bề phân giải. Thế giới nhân yêu hỗn tạp không tiện lăn lộn, bất cứ thứ gì cũng có thể biến thành tình địch, nghĩ như vậy thì đúng là có hơi tội nghiệp cho y.
“Hay là…” Nhìn cục diện khó bề chia lìa của hai vị bên kia, Ly Khoan thử đưa ra đề nghị, “Chúng ta tránh đi một lát?”
Cứ ở đây nhìn mãi không phải là ý kiến hay, nhìn nhiều chỉ tổ tự rước khó chịu thôi.
Minh Huyền thôi nhìn, cất bước rời đi. Về điểm này Ly Khoan thực sự bội phục y, không hổ là hoàng đế, nói dứt là dứt, chẳng như lệnh chủ không chút tiền đồ nhà cậu ta.
Bọn họ đi về phía cửa núi, nơi này chỉ còn lại đôi tình nhân nhỏ vẫn đang khóc rưng rưng. Lệnh chủ liên tục tự trách: “Nếu hôm đó không để nàng về núi Nhĩ Thị thì tốt rồi, bây giờ chúng ta đã thành hôn, nếu hành động nhanh thì không chừng có cả con luôn rồi.”
Chàng đúng là có sự tự tin khác thường đối với khả năng sinh sản của mình. Lần nào cũng vậy, mới trò chuyện một chốc là chàng liền bắt đầu không đứng đắn, nên lời chàng nói chỉ có thể nghe một nửa thôi. Vô Phương dần bình tĩnh lại, lau nước mắt nói: “Hôm đó chàng đuổi ta về núi Nhĩ Thị có phải là vì biết được tin ý sinh thân giáng thế không? Kỳ lân phải nhập thế hộ chủ, cho nên chàng mới đặt Tàng Thần tiễn trước đại điện để chờ đế vương triệu bất cứ lúc nào, đúng không?”
Lệnh chủ đáp quanh co: “Nàng biết cả rồi sao? Là Minh Huyền nói với nàng ư? Thật ra ta không có ý định giấu nàng, nhưng thân phận này chả vẻ vang gì cho lắm, ta cũng không tiện nói ra.”
Là kỳ lân thì có gì mà không vinh dự chứ, một trong tứ đại thần thú thượng cổ, địa vị thậm chí còn cao hơn cả rồng. Thân mang sứ mệnh, có thần thú nào không có sứ mệnh sao? Long phượng không có ư? Hay là Bạch Trạch* không có? Thậm chí Cộng Công** làm gãy cột trời, phương Bắc sụp đổ còn phải nhờ Huyền Quy chống đỡ nữa đấy. Đã là thần thú thì chẳng con nào ăn không ngồi rồi hết.
(*Bạch Trạch là một loài linh vật trong thần thoại Trung Hoa và Á Đông. Tên ‘Bạch Trạch’ mang nghĩa là “đầm lầy trắng”.)
(**Trong thần thoại có ghi rằng thủy thần Cộng Công làm gãy cột chống trời, trời bị vỡ một mảng lớn làm ngập nước xuống nhân gian và điển tích bà Nữ Oa đội đá vá trời xuất xứ từ đây.)
“Vì chuyện này mà chàng tự ti à?” Nàng thở dài, “Nên ta mới nói đầu óc chàng có vấn đề mà.”
Lệnh chủ chớp mắt nhìn hôn thê, gương mặt xinh đẹp sáng lên dưới ánh mặt trời mới mọc, “Bọn chúng đâu có con nào bị người ta cưỡi, chỉ có mình ta là bị cưỡi hà… Có điều ta đã thề rồi, cả đời này không kẻ nào có thể cưỡi ta cả, chỉ cho phép mình nàng thôi. Nàng muốn đi đâu ta sẽ chở nàng đi, bảo đảm vừa nhanh lại vững.”
Nàng thấy buồn cười, “Chàng bị nghiện chở người ta à?”
Chàng đáp ngay: “Không phải, ta ôm ấp một nguyện vọng từ rất lâu rồi, ấy là được nàng cưỡi, tư thế nào cũng được hết.” Chàng nhe răng cười một cách vô lại, rồi bỗng ôm chầm lấy nàng, “Nương tử à, để ta nhìn kỹ mặt nàng nào, rời khỏi ta mới bốn ngày mà gầy đi quá chừng này, quả nhiên không có ta không được.”
Nhớ đến trong ngực còn cất mứt quả, chàng lật đật lấy ra. Đáng tiếc thân nhiệt cao của chàng đã làm lớp đường áo bên ngoài mứt quả tan chảy, trây ướt đẫm ngực chàng. Chàng ai oán, “Chảy hết rồi, quả khô không ngọt thì ăn không ngon.” Vừa nói chàng vừa cởi áo trong của mình ra, “Hay là nương tử cứ ăn một miếng rồi liếm một chút đi, trước ngực ta có đường nè, đừng lãng phí.”
Lồng ngực rắn chắc trắng trẻo kia bị dây đường nên càng thêm sáng bóng khi ở dưới ánh mặt trời. Chàng ưỡn ngực tràn đầy mong đợi, kết quả bị nàng đánh cái *bốp*, “Sao chàng lại có thể buồn nôn thế hả!”
Trên mặt còn dính nước mắt, lệnh chủ khó hiểu nhìn hôn thê. Vì sao không thể thoải mái âu yếm nhau vậy? Thế này đã là gì đâu, cơ thể trần truồng của chàng nàng cũng nhìn rồi, còn ngượng gì nữa. Chẳng lẽ nàng chê chàng bẩn? Cảm thấy chàng đường xá xa xôi chạy tới đây, ngực sẽ có mồ hôi? Nàng không biết kỳ lân không đổ mồ hôi à? Hơn nữa chàng còn có khả năng tự làm sạch, luôn giữ được toàn thân khô ráo thơm tho.
Bị hôn thê chê nên tâm trạng liền ỉu xìu, chàng nói nhỏ: “Nếu là ta thì tuyệt đối sẽ không chê nàng. Không tin nàng thoa đường lên ngực đi, ta nhất định không chút do dự liếm sạch.”
Chàng vừa dứt lời, mặt hôn thê chợt thoắt đỏ. Lệnh chủ ngạc nhiên, đợi nghĩ thông rồi thì nhất thời liền có cảm giác phổng mũi. Tình yêu đúng là thứ huyền diệu, hễ đối mặt với hôn thê là chàng lại đầy ý tưởng tạo tình thú như vậy, trước kia sao không phát hiện mình có kỹ năng này nhỉ.
Chàng vui phơi phới, nắm lấy vai nàng, “Nương tử, hai ngày nay có phải nàng ngày nhớ đêm mong ta không?”
Nhưng Vô Phương lại không ừ hử gì. Lệnh chủ lúng túng, cúi xuống nhìn nàng, “Nương tử à, nàng sao vậy? Chẳng lẽ không có cảm giác gì với ta sao? Hay là…” Trong phút chốc mặt chàng chợt ảm đạm hẳn đi, “Chung đụng với Minh Huyền mấy hôm, phát hiện y tốt hơn ta nên chuẩn bị thay lòng đổi dạ rồi?” Nói mà không giữ kẽ, chàng đoán chừng một khắc sau lại bị đánh nữa cho xem.
Nhưng không, Vô Phương xoay lại ôm lấy lệnh chủ, vùi mặt vào hõm cổ chàng, nhỏ giọng nói: “Ta cứ tưởng sẽ không được gặp lại chàng nữa.”
Ngay lập tức lệnh chủ lại lệ nóng khoanh tròng. Hôn thê hẳn mê luyến chàng lắm rồi nên mới có thể dỡ bỏ hết rào cản tư tưởng khi trước. Nhớ lại thời gian trước, chàng có nhiệt tình thế nào cũng toàn bị hờ hững, chàng còn từng cho rằng nàng là hòn đá mài mãi vẫn chẳng nóng được, không ngờ mới chia xa mấy hôm mà đã nhớ chàng đến vậy, chàng thật sự rất thích kiểu một khi đã yêu là yêu hết mình không cố kỵ như thế này của nàng.
Chàng ôm lấy nàng, thắm thiết nói: “Ta cũng thế, nhớ đến mức bờm ta rụng cả mảng đây này. Nàng không có ở cạnh ta, ngay đến da ta cũng không sáng bóng nổi.”
Nàng thở dài, “Chàng đừng nói nữa.”
“Vì sao?” Chàng ngây ngốc hỏi: “Ta thấy mấy lời ta nói tình tứ lắm mà.”
“Chàng có rảnh thì hôn ta đi được không?” Nàng nhăn nhó, “Ta thà để chàng hôn ta còn hơn là nghe chàng nói bậy bạ.”
Ôi chao, lông tóc lệnh chủ lập tức dựng đứng cả lên. Chàng biết hàm nghĩa của từ ‘hôn’, sự dịu dàng đê mê ở Trung Âm Kính Hải hôm đó lại quay về gột rửa lòng chàng. Chàng ôm lấy mặt nàng, hôn lên môi nàng. Hai ngày ăn không ngon ngủ không yên, sắc mặt nhợt nhạt của nàng làm chàng đau lòng hết sức.
Lệnh chủ vừa hôn, vừa đưa tay ra sau lưng khảy ngón trỏ một cái, kết giới cao vạn trượng lập tức dựng đứng lên, ngăn chặn tầm mắt của vạn vật trên thế gian. Thế này là có thể tập trung mà hôn rồi, chàng ôm nàng vào lòng tỉ mỉ nhấm nháp, nương tử ngọt thật đấy, hôn thế nào cũng không đủ. Gặm nhấm một hồi chàng tách ra nhìn môi nàng, sắc môi đậm hơn tí rồi, dùng lực mút thêm hai cái lại tách ra nhìn, sắc hồng cuối cùng cũng xuất hiện. Chàng vẫn thích dáng vẻ diễm lệ lạnh lùng của nương tử hơn.
Vô Phương hơi bực bội cắn nhẹ lại chàng. Bệnh cũ tái phát à? Hay kỳ lân bọn họ chính là thế, chỉ biết chơi đùa nên làm gì cũng không chuyên tâm được? Cuối cùng chàng vẫn thức thời ôm lấy nàng, để nàng hôn mình. Giữa lúc mơ màng nàng thấy hình hoa văn ngọn lửa mơ hồ ẩn hiện nơi hai thái dương chàng.
Được hôn thê vuốt ve mặt, lệnh chủ rất hưởng thụ, mắt híp lại. Vô Phương bật cười, ngậm lấy môi dưới của chàng nhẹ kéo kéo, chàng liền cảm thán: “Ôi, bây giờ ta muốn động phòng ngay…”
Đang tình tứ lại bị chàng phá hỏng rồi. Nàng phát hiện giữa bọn họ là một vòng tuần hoàn kỳ quái, lúc không thấy thì nhớ tới nỗi tê tâm liệt phế, lúc thấy thì lại bị chàng ầm ĩ đến nói không nên lời, chỉ muốn đánh chết chàng thôi.
Nàng véo tai chàng, “Bạch Chuẩn!”
“Gọi ta là A Chuẩn, hoặc là phu quân, như thế thân mật hơn.” Chàng nghiêng đầu, thuận thế hôn lên tay nàng, “Nàng đừng lảng tránh vấn đề này nữa có được không, dù gì ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
Nàng đỏ mặt lẩm bẩm: “Chàng chẳng hiểu gì cả, đã hôn thì phải mang hết bản lĩnh ra mà hôn cho ra hồn chứ…”
“Nhưng về mặt kia ta có nhiều ngón nghề lắm.” Lệnh chủ chỉ trời thề thốt: “Nàng thích hình người với hình người hay là hình người với hình thú? Hay hình người trước hình thú sau? Chưa kể cần làm gì ta đều đã tường tận, chỉ cần nương tử tin ta, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể so găng.”
Vô Phương ủ dột mặt mày, xệ khóe miệng nhìn chàng.
Lệnh chủ cảm thấy bản lĩnh của mình bị nghi ngờ, lúc đặt hôn thê xuống thì quyết định cho nàng biết chút ít về mị lực của nam giới, cố ý hếch hông lên…
Vô Phương cau mày, thứ gì chạm vào bụng nàng thế này, đưa tay thăm dò thì phát hiện là thứ trên người chàng, lập tức ngượng chín mặt.
Cô nương học y biết nhiều hơn các cô nương bình thường. Trước mặt thầy thuốc thì cơ thể nào có bí mật gì! Vô Phương thẹn thùng chết đi được, oán trách lệnh chủ không biết xấu hổ, nhưng đồng thời lại có phần vui vẻ, vì nếu không thích nàng chàng đã không có biến đổi như thế rồi.
Nàng đỏ mặt, khẽ nghiêng người, “Chàng đứng đắn chút được không, cứ nói hai ba câu là lại quay về chuyện này.”
Lệnh chủ ấm ức, “Ta cũng hết cách rồi, nhìn thấy nàng là tự nhiên biến thành như thế.”
Rất kỳ quái, những kẻ yêu nhau hễ thảo luận đến loại chuyện này thì sẽ có tâm trạng kích động lẫn xấu hổ. Lệnh chủ gãi đầu cảm khái: “Ta cảm thấy xiêm y Trung Thổ không tiện lợi cho lắm, bị kẻ khác nhìn thấy hẳn rất mất mặt nhỉ? Ta muốn may một cái quần đùi mặc thêm, nàng nói xem có được không?”
Nàng không hào hứng mấy, “Không tốt cho cơ thể.”
Lệnh chủ khổ não ngửa mặt lên trời, “Cũng phải, hai thứ cứng va nhau nhất định sẽ có một bên bị thương.” Dứt lời liền nhận lấy cái lườm nguýt của nàng, chàng ngạc nhiên hỏi: “Ta nói sai sao?”
Sai thì không sai, chỉ là ngu quá thôi. Huống hồ tình cảnh này thích hợp nói đến chuyện quần đùi sao?
Vô Phương nhìn trái phải, đại quân La Sát của một khắc trước đã hóa thành đống than đen lộn xộn, cứ đi năm ba bước là gặp một bãi đen thui, nhìn từ xa cả bãi đất trông như bị thủng cả nghìn lỗ.
Nàng không biết cảm giác hiện tại của mình là gì, mờ mịt hỏi chàng: “Đã tìm được ý sinh thân thật sự rồi, chàng phải hộ tống y, bảo vệ y leo lên đại bảo, đúng không?”
Lệnh chủ ngẫm nghĩ rồi gật đầu, “Dù rất không muốn, nhưng đây là số mạnh của tộc kỳ lân, tên ta đã bị điểm thì ta phải hoàn thành nhiệm vụ thôi. Ta cứ tưởng bọn họ biếm ta đến Sát Thổ rồi không còn nhớ tới ta nữa chứ, nào ngờ đã mười nghìn năm trôi qua mà bọn họ vẫn không có ý định tha cho ta.”
Vô Phương thương xót phủi phủi vai chàng, số mạng khó thoát, không thể nghịch thiên cải mệnh, chỉ có thể gặp sao hay vậy mà thôi.
“Chàng nói chàng bị biếm đến Phạn Hành Sát Thổ, chẳng lẽ vì chàng có màu đen?”
Lệnh chủ rưng rưng nước mắt, “Đúng thế, cũng vì ta màu đen nên bọn họ cảm thấy ta xui rủi. Nhưng bổn đại vương là anh hùng cái thế, sức chiến đấu siêu cường, chân thân của ta anh tuấn hơn lũ ba màu hai màu kia nhiều. Nương tử muốn xem không, ta có thể biến trở về cho nàng xem.”
Vô Phương đã từng thấy ghi chép sơ lược về loài kỳ lân ở trong sách rồi. Giống loài này không phổ biến như rồng, có lẽ vì không phải lúc nào cũng có minh quân, kỳ lân nhập thế không nhiều nên ảnh vẽ minh họa cũng không được kỹ càng bằng rồng. Kỳ lân là thụy thú, thụy thú chân giẫm hào quang mà đến, bình thường đều rực rỡ chói lòa. Nàng không cách nào tưởng tượng được kỳ lân màu đen là thế nào, cho nên cũng hết sức tò mò.
Thấy nàng không phản đối, lệnh chủ quyết định biểu hiện tốt một phen. Về sau hôn thê sẽ sống cùng chàng, mọi mặt tốt và không tốt của chàng đều cần phơi bày trước mặt nàng. Chàng hy vọng nàng yêu tất cả về mình, dĩ nhiên cũng bao gồm chân thân đẹp ngời ngời song danh tiếng không được tốt này của chàng.
Sương khói nhanh chóng bao trùm toàn thân chàng tạo thành một tầng nước dựng đứng. Tầm nhìn của Vô Phương không thể xuyên qua được, chỉ có thể trông thấy bóng dáng lờ mờ của chàng bắt đầu biến đổi, từ hình người từng chút từng chút trở nên to ra, cơ thể bành trướng…
Danh sách chương