Sấm sét đỏ lựng từ trên trời đánh thẳng xuống đất, khiến người nhìn sợ vỡ mật.
Bách tính thành Trường An chưa gặp thiên tượng ghê rợn đến thế bao giờ, cho nên đều khóa kín cửa nẻo không dám ra ngoài. Ở trong nhà mà vẫn có thể thấy ánh chớp bổ xuống từng hồi hắt lên cửa sổ, soi rõ một bộ mặt đen ngòm đang thê lương khóc gào ‘Khổ thân quá…’, quả thật hãi hùng đến chết ngất. Gắng gượng quan sát thêm thì lại thấy một luồng sáng mạnh lóe lên, bộ mặt kia dài giọng hát: “Đêm mưa gió, oán quỷ lang thang, du hồn lao khổ tìm túc chủ.”
Đất nước phồn vinh yên ổn, tân quân lên ngôi, lại có kỳ lân hộ quốc, lấy đâu ra oán quỷ cơ chứ. Qua một đêm giày vò, hôm sau sương mù trải vạn dặm, tất cả dân chúng đều ra đầu phố rầm rì với nhau về chuyện tối qua. Nhưng cảnh mỗi người nhìn thấy lại khác hẳn nhau, có người nói là dạ xoa, có kẻ lại nói là hồ ly, còn có kẻ khua tay khua chân diễn tả tứ chi của thứ mình thấy dài thế này nên có lẽ là Vô Thường*. Cuối cùng đưa ra kết luận là cửa Yêu giới đã mở, e cảnh thịnh thế thái bình này sẽ không kéo dài được thêm bao lâu nữa rồi.
(*Hắc Bạch Vô Thường hay Vô Thường Nhị gia, theo truyền thuyết Trung Quốc là 2 quỷ lại giúp việc cho Diêm Vương bằng việc chuyên hộ tống các linh hồn người chết về âm phủ.)
“Chẳng phải ngày bệ hạ lên ngôi có kỳ lân sao, nếu là đế vương trời định thì chắc chắn sẽ trấn giữ được càn khôn.”
“Nhưng kỳ lân màu đen đó, xui lắm.”
“Kỳ lân còn có phu nhân nữa đấy, mấy người có nghe nói chưa? Vị phu nhân kia là sát hung, bao nhiêu lệ khí oán khí tập hợp lại mà nên, đại hung đó!” Một gương mặt xa lạ giữa đám đông vạch trần thiên cơ, nghe vậy đám đông nhất thời đều im bặt.
Người phàm dĩ nhiên không biết được lai lịch của phu nhân kỳ lân. Tại thế giới Sa Bà, thần quỷ và người phàm có lối đi riêng của mình, tựa như hai thế giới song song, vốn không quấy rầy lẫn nhau. Nếu mọi thứ đều thuận lợi thì chẳng ai quan tâm đến những chi tiết kia cả, song bây giờ ma quỷ khắp nơi, lại khơi ra chuyện kỳ lân hộ quốc qua lại với nhau sát hung, tất cả liền ‘à ra là thế ~’…
Đâu phải tự dưng mà thiên tượng đột ngột thay đổi, cả kỳ lân cũng có thể thành thân với sát hung thì trên đời này còn có chính đạo gì nữa chứ? Thế là dân chúng liền cấp tốc truyền tin cho nhau rằng vận nước sắp bị kỳ lân và nữ sát hung liên lụy rồi. Dẫu thánh chủ anh minh đến thế nào thì hễ bên người có yêu quái, Trung Thổ sẽ khó tránh khỏi đại nạn.
“Ta đã thấy nữ sát hung đó rồi, đẹp ơi là đẹp. Không chỉ mỗi kỳ lân bị ả mê hoặc đâu, ả còn ra vào cung điện gieo rắc tai họa cho quân vương nữa đấy.”
Tin đồn quá huyên náo, dân chúng căng thẳng như sắp gặp đại địch, “Bộ mấy ông quên chuyện La Sát ăn thịt người cách đây không lâu rồi à? Tối qua bách quỷ đi đêm chỉ là điềm báo trước thôi, không tin cứ chờ đi, chuyện ghê gớm hơn còn ở phía sau cơ.”
Lầu Phi Lai bên bờ Lệ Thủy cũng trở thành khu vực dữ dân chúng nghe tới đều biến sắc.
Ly Khoan Trà nằm trên cửa sổ nhìn ra ngoài, bên kia bờ Lệ Thủy có rất nhiều người đang ngó dáo dác qua đây. Cậu tức giận mà không có chỗ phát tiết, liếc nhìn lệnh chủ đang đi quanh chùy kim cương, “Chúa thượng à, đám người phàm kia đã quy chỗ này của chúng ta thành ổ quỷ rồi.”
Lệnh chủ không kiên nhẫn nói: “Đến yêu với quỷ cũng chẳng phân biệt được thì còn chạy đến đây làm gì? Ngươi ra giảng đạo cho bọn chúng một trận rồi đuổi quách hết đi.”
Ly Khoan Trà tuân lệnh, vừa nhảy ra đến cửa liền hiện nguyên hình, dùng pháp thuật biến mình cao cỡ hai tòa nhà để tăng thêm mức độ oai phong.
Xong xôi cậu ta khệnh khạng đi ra ngoài, tay chống hông, thè lè lưỡi nói lời thấm thía: “Bà con ạ, mọi người đã đọc Nghĩa Yêu truyện bao giờ chưa? Đại vương kỳ lân của bọn ta từ Sát Thổ ở phương Tây đến mảnh đất Trung Thổ chim không thèm ị này là để bảo vệ bà con được bình an, chứ không phải đến để gieo họa. Thế giới nào có người thì ắt có quỷ, biết không hả? Có quỷ cũng không việc gì phải sợ, bọn ta sẽ đi bắt, nếu ngay tới bọn ta cũng không thèm quản thì mấy người chết chắc rồi đó. Ta, đại vương thằn lằn…” Cậu ta vỗ ngực mình *bình bịch*, “Bà con đều là người thông minh, ta cũng thích nói chuyện với người thông minh nhất. Cho nên bà con có thể nói cho ta biết hôm nay đến đây để làm gì không? Đến bày tỏ kính ngưỡng với bọn ta, hay muốn kỳ thị lầu Phi Lai, đuổi bọn ta đi rồi tự mình bắt quỷ?”
Dân chúng bên kia bờ sông nhìn thấy một con bò sát to đùng dễ sợ như vậy thì sợ phát khóc, không dám đắc tội vì sợ đối phương nhào qua ăn luôn bọn họ, thế là run run nói: “Xà… xà cữu mẫu tôn kính, không phải bọn ta đến để đuổi các người đi, bọn ta chỉ đến ngắm phong thái của chư vị đại tiên thôi.”
Ly Khoan Trà bất mãn vì cách xưng hô này, xà cữu mẫu cái gì, cậu ta rõ ràng là nam mà! Có điều đám người này tới đây cũng chẳng phải với mục đích tốt lành gì, nói lý cũng như không, nhanh chóng đuổi đi mới là thượng sách, nghĩ vậy cậu liền trợn mắt quát: “Các đại tiên đang nghiên cứu đối sách, không rảnh tiếp kiến các ngươi. Quốc sư đã biết lời cầu khấn của các ngươi rồi, khi nào hoàng đế bệ hạ trong cung Đại Minh hạ lệnh thì bọn ta sẽ lập tức lên đường. Không còn sớm nữa, mau về ăn tối đi, còn đứng đực ở đây làm gì, không định về nhóm lửa nấu cơm hả? Về đi về đi, mau về cả đi!” Nói rồi cậu xoay lưng lại, lắc lư cơ thể dài ngoằng trở vào lầu.
Đám người phàm tay không tấc sắt kia thật ra chả có gì phải sợ.
Sau khi đám đông bất đắc dĩ giải tán, trời lại đổ mưa, Vô Phương lo lắng nói: “Trông như sắp xảy ra chuyện lớn rồi, chỉ trong một đêm mà lại xuất hiện nhiều tà ma như thế, e rằng chúng ta không thể tiếp tục giữ chùy kim cương, chẳng những thế mà còn phải đi gặp hắn ta nữa. Hồn phách Cù Như giờ đang ở đâu cũng chỉ mình hắn biết. Ta thật sự rất sốt ruột, sợ kéo dài nữa thì Cù Như không về được mất.”
Lệnh chủ nhặt pháp khí lên, vòng hình hoa sen trên tay ù ù rung động, chàng nhìn chăm chú một hồi, “Bồ đề tâm của hộ pháp… chỉ e đã mất từ lâu rồi. Ta biết hắn vẫn không cam lòng, nàng ở lại Trung Thổ không an toàn, nếu thật sự không ổn thì nàng hãy về thành Thiên Cực trước đi, hoặc lên núi Cát Tường tìm Liên sư cũng được.”
Chàng nói thế khiến Vô Phương khá bất ngờ. Chàng với Liên sư luôn không hợp nhau, hễ nghe nhắc tới là lại ghen ghét ra mặt, Liên sư cứ như kẻ địch giả tưởng của chàng vậy. Ấy thế mà giờ chàng lại bảo nàng đi tìm Liên sư, chứng tỏ mọi chuyện đã nằm ngoài sự khống chế rồi.
Nàng cũng gật đầu nói: “Nếu chàng cảm thấy ta nên đi… bất cứ khi nào ta cũng có thể về thành Thiên Cực cả, nhưng ta không yên tâm về chàng…” Nàng đánh mắt nhìn ra ngoài, mây đen ngồn ngộn đầy trời, như thể một khắc sau sẽ lập tức đổ sập xuống. Hộ pháp Khu Mật muốn dùng thủ đoạn, mục tiêu cuối cùng ắt là nàng, nếu nàng đi mà có thể khiến mọi chuyện dừng lại thì tốt, còn nếu không thể, để chàng lại một mình, nàng ở Diêm Phù cũng không yên lòng.
Bọn họ chỉ vừa mới cưới, giờ phải chia xa đương nhiên chẳng hề cam lòng, lệnh chủ quẳng chùy kim cương xuống đất, giẫm đạp nó bằng cả hai chân, “Ta xem hắn là thần tượng mà hắn lại ngấp nghé nương tử của ta, đồ không biết xấu hổ! Nếu sớm biết thế thì lúc về Dạ Ma Thiên ta đã tố cáo hắn cho rồi, mời Thần Phật bên trên phân xử công bằng.”
Chàng tức quá mà hồ đồ rồi, lúc đó hộ pháp vẫn chưa lộ thân phận thật, chàng và hoàng đế phàm nhân cùng tranh giành người yêu, có quỷ mới rảnh mà hỏi tới.
Ly Khoan Trà đứng một bên nghe chợt nảy ra ‘sáng’ kiến, “Chúa thượng nè, đừng nói người mà hộ pháp thích thật sự là ngài đấy! Cung đình hầu tước yêu hận lẫn lộn, hoàng đế và quốc sư, ngược luyến biết bao…” Cậu ta còn chưa nói xong thì đã bị lệnh chủ xách lên ném ra ngoài.
Bất kể là người hay thần thì tâm ma luôn là nguồn gốc của mọi đau khổ. Hộ pháp Khu Mật trăn trở năm nghìn năm trong hồng trần, đã năm nghìn năm mà vẫn chẳng hiểu ra, bây giờ trông cậy y hiểu được quả là một suy nghĩ hão huyền.
“Ta đi tìm hắn.” Lệnh chủ giậm chân, xoay người rời đi, “Nếu hắn thật sự đáng mặt nam giới, vậy dứt khoát đánh nhau một trận ra trò đi. Cùng lắm thì ông đây mặc kệ, chuyển Yểm Đô lên núi Thiếu Thất là xong. Bảo vệ Phạn Hành Sát Thổ cho hắn những năm nghìn năm mà không được cắc lương bổng nào, cứ coi như ta xui xẻo đi!”
Vô Phương có dự cảm chuyện này không đơn giản như thế, bèn không cho chàng đi, “Tối nay ra ngoài tìm hiểu một chút đã, đợi trời sáng rồi ta vào cung với chàng.”
Nhưng ngoài sự yên lặng kỳ quái và mưa trút xối xả, ban đêm ở thành Trường An lại chẳng có vẻ gì khác thường.
Đường phố tĩnh mịch, đá lát đường ướt sũng vì mưa, phản chiếu đèn đường sáng lấp lánh. Cả hai đi rất lâu, thi thoảng nghe thấy tiếng chó sủa thì lệnh chủ dừng chân lại, thấy khó chịu bèn quay lại ôm Vô Phương vào lòng, “Ta vẫn cho rằng mấy chục năm sẽ trôi qua nhanh thôi. Nhưng chúng ta đến Trung Thổ chưa được nửa năm mà đã xảy ra đủ thứ chuyện, ta mới phát hiện cuộc sống như vậy khó chịu đựng quá.”
Người chàng nóng rực, tựa như con thú nhỏ tựa vào vai nàng. Nàng giơ tay vuốt ve tóc chàng, “Trước kia lúc tu hành, Liên sư thường dạy ta nhìn chuyện gì cũng phải nhìn hai mặt. Có lẽ công đức đời này của hộ pháp không phải nằm ở chuyện thống trị giang sơn mà để rèn luyện chàng. Sau khi vượt qua hết trắc trở, biết đâu chàng sẽ thành Phật đấy.”
Lệnh chủ giễu cợt, “Ta thành Phật để làm gì, để sống những ngày tháng nhàm chán như Liên sư ấy à? Hơn nữa nếu phải bắt nàng để đắc đạo thì ta thà làm yêu quái còn hơn. Dù gì danh tiếng cũng đã xấu suốt mười nghìn năm rồi, giờ cho ta một quả vị, ta không quen đâu.”
Vô Phương chỉ cười, nhớ lại ước định hai ngày trước mà thẫn thờ, “Sen đỏ trên Kính Hải đã nở, xem ra không về kịp rồi. Không biết tượng nữ đó bây giờ thế nào rồi, cầm tiền của Kim Lụy mà chưa làm xong việc cho hắn, nhớ đến thật xấu hổ.”
Lệnh chủ chột dạ, “Chuyện của Kim Lụy chớ để trong lòng, khi nào về nặn nhiều thêm mấy tượng nữ bồi thường cho hắn là được.”
Nhưng nàng lại nghiêm túc nói, “Người ta muốn đoàn tụ với bạn đời mới tìm đến ta, chàng nặn nhiều hơn cần thiết khiến hắn tam thê tứ thiếp thì coi chừng Kim Lụy cái đánh chàng đấy.”
Lệnh chủ cụp mắt nhìn nàng, dáng vẻ cố chấp ấy làm chàng bắt đầu cảm khái, dựa vào chỉ số thông minh này của mình mà có thể lừa được nàng lâu như vậy, đúng là kỳ tích! Chàng sờ mũi lẩm bẩm: “Lấy đâu ra Kim Lụy cái chứ…”
Thính giác của Vô Phương cũng nhạy như thị giác vậy, nàng hỏi ngay: “Chàng nói gì cơ?”
Lệnh chủ giật mình, “Ta đâu có nói gì.”
Nhưng nàng đã phát hiện được điểm khả nghi trên mặt chàng, chàng chưa bao giờ biết che giấu, chỉ chút gió thổi cỏ lay sẽ lộ tẩy ngay. Nếu chuyện Kim Lụy là do chàng sắp đặt, vậy giấu giếm đến tận giờ chắc khổ cực lắm. Nàng dịu dàng mỉm cười với chàng, “Ban đầu hắn nói trong cơ thể có hai hồn phách là ta đã nghi ngờ rồi, nhìn tới nhìn lui, rõ ràng chỉ có một.”
Lệnh chủ kinh ngạc không thôi, “Không thể nào…” Vì để đảm bảo hiệu quả, chàng đã động tay động chân một chút, với tu vi của nàng tuyệt đối không nhìn ra được.
Nàng quay đầu đi than thở, “Phải làm gì đây, hộ pháp không gấp gáp đòi binh khí, chúng ta sẽ chẳng thể ép hắn giao hồn phách Cù Như ra. Hết bốn mươi chín ngày thì cái xác này cũng vô dụng, thay vì lãng phí, chi bằng tạm thời nhét hồn Kim Lụy cái vào trước, khi nào tìm được hồn phách của Cù Như thì sẽ đổi lại sau.”
“Như vậy sao được.” Lệnh chủ luống cuống, Kim Lụy chỉ có một hồn phách, bỏ vào trong cơ thể Cù Như thì tự tôn nam giới sẽ tiêu tùng mất.
Nàng như cười như không nhìn chàng, “Sao lại không được? Ta thấy có thể mà. Cùng là chim cả, lấy nhau cũng không trở ngại gì, cứ quyết định thế đi.”
“Không… không… không được.” Lệnh chủ lắp bắp, “Như vậy thì có lỗi với tiểu điểu lắm. Dù gì Kim Lụy cũng đã quen ở chung một xác rồi, hắn có thể vừa làm chồng vừa làm vợ luôn.”
Chàng càng từ chối thì càng chứng tỏ trong lòng có quỷ. Vô Phương im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng nhéo tai chàng, “Bạch Chuẩn, đến giờ mà chàng vẫn còn vờ vĩnh hả? Tên Kim Lụy kia rõ ràng là do chàng phái đến, chàng coi ta là đồ ngốc à?”
Lệnh chủ thấy chuyện đã bại lộ thì tuyệt vọng ôm mặt, “Ta không cố ý mà, ai bảo lúc đó nàng khó mắc câu như vậy. Cả thành Yểm Đô đã phòng không lâu lắm rồi, đâu phải nàng không biết, các con đều trông cậy vào ta cả, vai ta gánh áp lực nặng lắm, cộng thêm lúc đó một lòng muốn động phòng với nàng nên đành phải dùng tới hạ sách này. Sự thật chứng minh, kế hoạch của ta quả nhiên rất hữu hiệu, nàng để ta sờ xong thì lập tức chịu qua lại với ta, nếu ta không làm liều thì e bây giờ vẫn chỉ được nhìn mà không được ăn, khó chịu lắm lắm!” Càng nói giọng càng thấp dần, cuối cùng chàng ngồi bệt xuống đất, đáng thương ngửa đầu nhìn nàng, “Nương tử à, chuyện đã qua rồi đừng so đo nữa. Nàng xem bây giờ chúng ta hạnh phúc biết bao, ta biết làm nàng vui còn biết làm nàng sung sướng, nàng cũng đâu mất mát gì.”
Nhìn gương mặt này, Vô Phương tức quá hóa cười, “Chẳng phải chàng nghèo lắm sao, hai túi vàng kia từ đâu mà ra vậy?”
Lệnh chủ nói: “Là tiền chuyển nhượng khách điếm Cửu U. Vốn định dùng nó mua ít của hồi môn cho nàng, nào ngờ nàng lại tốt như vậy, không nhận mà trả lại cho ta…”
Chàng nói đến đoạn đắc ý thì không nhịn được bật cười, khiến nàng tức giận giẫm mạnh lên chân chàng, trên mũi giày xinh đẹp nhất thời có thêm một dấu bẩn hình trăng lưỡi liềm.
Nàng ngó lơ chàng, quay lưng rời đi. Chàng tập tễnh đuổi theo, “Nương tử… nương tử à… Nàng chờ ta với, ta lại nghĩ ra một trò hay lắm, chúng ta thảo luận được không?”
Thú thật là nàng cũng chẳng trách gì chàng, tuy chàng làm nhiều chuyện quái gở, nhưng chỉ mỗi chuyện này là nàng cảm thấy chàng biết suy nghĩ. Cái gì cũng vậy, có nguyên nhân thì mới có kết quả, nếu không phải mặt chàng đủ dày thì với cái tính cách không quyết đoán trong tình cảm của nàng, quả thật không biết bọn họ sẽ còn giằng co thêm bao lâu nữa. Chàng khiến nàng đưa ra quyết định, mà quyết định rồi thì sẽ không đổi, như vậy cũng tốt. Nàng chỉ vờ tức giận thôi, tuy ngoài miệng đồ ngốc kia không nói nhưng chắc chắn trong lòng đang đắc ý lắm, nàng hiểu tính chàng rồi.
Sau lưng vẫn còn tiếng chàng đuổi theo, Vô Phương dỏng tai lắng nghe rồi thả chậm bước chân, quay đầu lại thì phát hiện chàng bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn chân trời nơi xa. Nàng không biết chàng đang nhìn gì, bèn nhìn theo tầm mắt chàng, màn mưa đêm đen như mực, nhưng vẫn thấy được hướng mưa rơi.
Chân trời chợt lóe lên một tia sáng màu xanh, Vô Phương còn chưa kịp hỏi lệnh chủ đó là gì thì đầu kia bầu trời đã lửa dâng cuồn cuộn. Vô số tia sáng xanh ào ào vụt qua đỉnh đầu, số lượng lớn lên tới hàng vạn, nhiều đến nỗi khiến người ta khủng hoảng.
“A Chuẩn!” Nàng đưa tay kéo chàng, bốn phương tám hướng vang lên tiếng gào khóc thê lương.
Chàng ngẩng đầu nhìn, hoa văn hoa sen từ từ hiện lên trên thái dương rồi nhanh chóng lan rộng xuống dưới, chiếu sáng rực cả mắt chàng.
“Đó là lửa sát hung.” Chàng siết chặt tay nàng. Trước khi mỗi sát hung hình thành đều có hiện tượng như vậy, nhưng quy mô lớn thế này thì tỉ tỉ năm mới gặp được một lần.
Lớn đến kinh thiên động địa, điều này cho thấy điều gì? Lệnh chủ kéo Vô Phương vào lòng, vung tay áo lên. Từ xa truyền đến tiếng gào thét sắc lẻm, ẩn chứa tốc độ và sức mạnh tột đỉnh, nhanh chóng tấn công về phía này. Một luồng sáng cực lớn với hình dáng như cánh chim bay xẹt qua đỉnh đầu bọn họ cùng với biển tia sáng xanh, trông vô cùng nổi bật. Chỉ một chớp mắt nhưng chàng vẫn thấy rõ gương mặt lạnh lùng giữa biển ánh sáng kia chính là của Cù Như.
Chàng muốn đuổi theo nhưng Vô Phương đang ở bên cạnh, đây có lẽ là kế điệu hổ ly sơn, không thể không đề phòng. Rốt cuộc phiến lửa kia cũng đi xa, nàng khẽ gọi chàng, chàng rụt ống tay áo về, lẩm bẩm nói: “Ta thấy tiểu điểu rồi.”
Nàng bàng hoàng nhìn về chân trời, “Trong đoàn lửa sát hung ban nãy sao?”
Chàng gật đầu, “Con bé có vẻ như không nhận ra ai cả.”
Chỉ có hồn phách không có thân thể thì cuối cùng sẽ rơi vào kết cục như vậy. Vô Phương cắn răng im lặng, biết đây đều là thủ đoạn của hộ pháp. La Sát vương làm điều ác có thể tìm La Sát Thiên, ý sinh thân phạm tội liền có thể đi tìm Quang Trì thượng sư. Nhưng hộ pháp thì sao? Y không phụ thuộc vào ai cả, sau khi bị giáng chức thì cả chết cũng không sợ, còn ai quản được y nữa chứ?
Không thể đánh cũng không thể bỏ đi, đây chính là chỗ đáng buồn của kỳ lân. Dù không muốn thừa nhận nhưng chàng phải chịu lệnh bán mạng cho kẻ khác lại là sự thật.
Vô Phương lấy lại bình tĩnh, lạnh giọng nói: “Ta đi tìm hắn, hỏi hắn rốt cuộc là muốn thế nào.”
Lệnh chủ đáp: “Được, trốn tránh không phải cách, nếu hắn không niệm tình xưa thì ta sẽ khiến kiếp thứ bảy này của hắn không được chết yên, xem hắn làm thế nào quy vị.”
Vì một nữ tử mà gây tội nghiệt, kết quả xấu nhất có thể là công đức sáu đời đều bị hủy cả, hộ pháp rơi vào địa ngục Vô Gián*, còn kỳ lân bị chân hỏa phản phệ, hồn phi phách tán. Số mệnh của họ bị trói buộc vào nhau, một kẻ bị hủy diệt thì kẻ kia đừng hòng chạy thoát.
(*Địa ngục Vô Gián: dành cho 5 đại trọng tội: giết cha mẹ, phỉ báng và phản lại Đạo Trời, chia rẽ chúng tăng, giết A-la-hán, làm Phật chảy máu. Nơi đó chúng sinh bị hành hình liên tục đời đời, không gián đoạn, tội nhân không thể chết, phải bỏ thân nầy thụ thân khác trả quả báo, mãi mãi không được siêu sinh đầu thai.)
Nàng đành trấn an chàng: “Ta đi tìm hắn không phải để đánh nhau, nhưng chúng ta mãi không giao chùy kim cương cho hắn, hắn đã sinh lòng bất mãn rồi. Ta muốn một mình đi gặp hắn, chàng ở ngoài cung đợi ta.”
Lệnh chủ kêu lên: “Để phụ nữ ra mặt, còn ta núp sau lưng không lộ diện là thế nào?”
Nàng oán giận nhìn chàng, “Có mặt chàng, có mấy lời không tiện nói.”
Chàng kinh hãi, “Chẳng lẽ nàng định tạm thời nhân nhượng, để hắn…”
Nàng tức tới nỗi đỏ bừng mặt, lập tức ngắt ngang: “Chàng coi ta là gì hả?”
Lệnh chủ xoa gáy không dám nói nữa. Lúc này mở miệng sẽ không nói được lời gì hay ho, suy nghĩ nhảy cóc quá dữ, chỉ tưởng tượng chút thôi cũng đã tự dọa bản thân đến muốn điên rồi.
Bách tính thành Trường An chưa gặp thiên tượng ghê rợn đến thế bao giờ, cho nên đều khóa kín cửa nẻo không dám ra ngoài. Ở trong nhà mà vẫn có thể thấy ánh chớp bổ xuống từng hồi hắt lên cửa sổ, soi rõ một bộ mặt đen ngòm đang thê lương khóc gào ‘Khổ thân quá…’, quả thật hãi hùng đến chết ngất. Gắng gượng quan sát thêm thì lại thấy một luồng sáng mạnh lóe lên, bộ mặt kia dài giọng hát: “Đêm mưa gió, oán quỷ lang thang, du hồn lao khổ tìm túc chủ.”
Đất nước phồn vinh yên ổn, tân quân lên ngôi, lại có kỳ lân hộ quốc, lấy đâu ra oán quỷ cơ chứ. Qua một đêm giày vò, hôm sau sương mù trải vạn dặm, tất cả dân chúng đều ra đầu phố rầm rì với nhau về chuyện tối qua. Nhưng cảnh mỗi người nhìn thấy lại khác hẳn nhau, có người nói là dạ xoa, có kẻ lại nói là hồ ly, còn có kẻ khua tay khua chân diễn tả tứ chi của thứ mình thấy dài thế này nên có lẽ là Vô Thường*. Cuối cùng đưa ra kết luận là cửa Yêu giới đã mở, e cảnh thịnh thế thái bình này sẽ không kéo dài được thêm bao lâu nữa rồi.
(*Hắc Bạch Vô Thường hay Vô Thường Nhị gia, theo truyền thuyết Trung Quốc là 2 quỷ lại giúp việc cho Diêm Vương bằng việc chuyên hộ tống các linh hồn người chết về âm phủ.)
“Chẳng phải ngày bệ hạ lên ngôi có kỳ lân sao, nếu là đế vương trời định thì chắc chắn sẽ trấn giữ được càn khôn.”
“Nhưng kỳ lân màu đen đó, xui lắm.”
“Kỳ lân còn có phu nhân nữa đấy, mấy người có nghe nói chưa? Vị phu nhân kia là sát hung, bao nhiêu lệ khí oán khí tập hợp lại mà nên, đại hung đó!” Một gương mặt xa lạ giữa đám đông vạch trần thiên cơ, nghe vậy đám đông nhất thời đều im bặt.
Người phàm dĩ nhiên không biết được lai lịch của phu nhân kỳ lân. Tại thế giới Sa Bà, thần quỷ và người phàm có lối đi riêng của mình, tựa như hai thế giới song song, vốn không quấy rầy lẫn nhau. Nếu mọi thứ đều thuận lợi thì chẳng ai quan tâm đến những chi tiết kia cả, song bây giờ ma quỷ khắp nơi, lại khơi ra chuyện kỳ lân hộ quốc qua lại với nhau sát hung, tất cả liền ‘à ra là thế ~’…
Đâu phải tự dưng mà thiên tượng đột ngột thay đổi, cả kỳ lân cũng có thể thành thân với sát hung thì trên đời này còn có chính đạo gì nữa chứ? Thế là dân chúng liền cấp tốc truyền tin cho nhau rằng vận nước sắp bị kỳ lân và nữ sát hung liên lụy rồi. Dẫu thánh chủ anh minh đến thế nào thì hễ bên người có yêu quái, Trung Thổ sẽ khó tránh khỏi đại nạn.
“Ta đã thấy nữ sát hung đó rồi, đẹp ơi là đẹp. Không chỉ mỗi kỳ lân bị ả mê hoặc đâu, ả còn ra vào cung điện gieo rắc tai họa cho quân vương nữa đấy.”
Tin đồn quá huyên náo, dân chúng căng thẳng như sắp gặp đại địch, “Bộ mấy ông quên chuyện La Sát ăn thịt người cách đây không lâu rồi à? Tối qua bách quỷ đi đêm chỉ là điềm báo trước thôi, không tin cứ chờ đi, chuyện ghê gớm hơn còn ở phía sau cơ.”
Lầu Phi Lai bên bờ Lệ Thủy cũng trở thành khu vực dữ dân chúng nghe tới đều biến sắc.
Ly Khoan Trà nằm trên cửa sổ nhìn ra ngoài, bên kia bờ Lệ Thủy có rất nhiều người đang ngó dáo dác qua đây. Cậu tức giận mà không có chỗ phát tiết, liếc nhìn lệnh chủ đang đi quanh chùy kim cương, “Chúa thượng à, đám người phàm kia đã quy chỗ này của chúng ta thành ổ quỷ rồi.”
Lệnh chủ không kiên nhẫn nói: “Đến yêu với quỷ cũng chẳng phân biệt được thì còn chạy đến đây làm gì? Ngươi ra giảng đạo cho bọn chúng một trận rồi đuổi quách hết đi.”
Ly Khoan Trà tuân lệnh, vừa nhảy ra đến cửa liền hiện nguyên hình, dùng pháp thuật biến mình cao cỡ hai tòa nhà để tăng thêm mức độ oai phong.
Xong xôi cậu ta khệnh khạng đi ra ngoài, tay chống hông, thè lè lưỡi nói lời thấm thía: “Bà con ạ, mọi người đã đọc Nghĩa Yêu truyện bao giờ chưa? Đại vương kỳ lân của bọn ta từ Sát Thổ ở phương Tây đến mảnh đất Trung Thổ chim không thèm ị này là để bảo vệ bà con được bình an, chứ không phải đến để gieo họa. Thế giới nào có người thì ắt có quỷ, biết không hả? Có quỷ cũng không việc gì phải sợ, bọn ta sẽ đi bắt, nếu ngay tới bọn ta cũng không thèm quản thì mấy người chết chắc rồi đó. Ta, đại vương thằn lằn…” Cậu ta vỗ ngực mình *bình bịch*, “Bà con đều là người thông minh, ta cũng thích nói chuyện với người thông minh nhất. Cho nên bà con có thể nói cho ta biết hôm nay đến đây để làm gì không? Đến bày tỏ kính ngưỡng với bọn ta, hay muốn kỳ thị lầu Phi Lai, đuổi bọn ta đi rồi tự mình bắt quỷ?”
Dân chúng bên kia bờ sông nhìn thấy một con bò sát to đùng dễ sợ như vậy thì sợ phát khóc, không dám đắc tội vì sợ đối phương nhào qua ăn luôn bọn họ, thế là run run nói: “Xà… xà cữu mẫu tôn kính, không phải bọn ta đến để đuổi các người đi, bọn ta chỉ đến ngắm phong thái của chư vị đại tiên thôi.”
Ly Khoan Trà bất mãn vì cách xưng hô này, xà cữu mẫu cái gì, cậu ta rõ ràng là nam mà! Có điều đám người này tới đây cũng chẳng phải với mục đích tốt lành gì, nói lý cũng như không, nhanh chóng đuổi đi mới là thượng sách, nghĩ vậy cậu liền trợn mắt quát: “Các đại tiên đang nghiên cứu đối sách, không rảnh tiếp kiến các ngươi. Quốc sư đã biết lời cầu khấn của các ngươi rồi, khi nào hoàng đế bệ hạ trong cung Đại Minh hạ lệnh thì bọn ta sẽ lập tức lên đường. Không còn sớm nữa, mau về ăn tối đi, còn đứng đực ở đây làm gì, không định về nhóm lửa nấu cơm hả? Về đi về đi, mau về cả đi!” Nói rồi cậu xoay lưng lại, lắc lư cơ thể dài ngoằng trở vào lầu.
Đám người phàm tay không tấc sắt kia thật ra chả có gì phải sợ.
Sau khi đám đông bất đắc dĩ giải tán, trời lại đổ mưa, Vô Phương lo lắng nói: “Trông như sắp xảy ra chuyện lớn rồi, chỉ trong một đêm mà lại xuất hiện nhiều tà ma như thế, e rằng chúng ta không thể tiếp tục giữ chùy kim cương, chẳng những thế mà còn phải đi gặp hắn ta nữa. Hồn phách Cù Như giờ đang ở đâu cũng chỉ mình hắn biết. Ta thật sự rất sốt ruột, sợ kéo dài nữa thì Cù Như không về được mất.”
Lệnh chủ nhặt pháp khí lên, vòng hình hoa sen trên tay ù ù rung động, chàng nhìn chăm chú một hồi, “Bồ đề tâm của hộ pháp… chỉ e đã mất từ lâu rồi. Ta biết hắn vẫn không cam lòng, nàng ở lại Trung Thổ không an toàn, nếu thật sự không ổn thì nàng hãy về thành Thiên Cực trước đi, hoặc lên núi Cát Tường tìm Liên sư cũng được.”
Chàng nói thế khiến Vô Phương khá bất ngờ. Chàng với Liên sư luôn không hợp nhau, hễ nghe nhắc tới là lại ghen ghét ra mặt, Liên sư cứ như kẻ địch giả tưởng của chàng vậy. Ấy thế mà giờ chàng lại bảo nàng đi tìm Liên sư, chứng tỏ mọi chuyện đã nằm ngoài sự khống chế rồi.
Nàng cũng gật đầu nói: “Nếu chàng cảm thấy ta nên đi… bất cứ khi nào ta cũng có thể về thành Thiên Cực cả, nhưng ta không yên tâm về chàng…” Nàng đánh mắt nhìn ra ngoài, mây đen ngồn ngộn đầy trời, như thể một khắc sau sẽ lập tức đổ sập xuống. Hộ pháp Khu Mật muốn dùng thủ đoạn, mục tiêu cuối cùng ắt là nàng, nếu nàng đi mà có thể khiến mọi chuyện dừng lại thì tốt, còn nếu không thể, để chàng lại một mình, nàng ở Diêm Phù cũng không yên lòng.
Bọn họ chỉ vừa mới cưới, giờ phải chia xa đương nhiên chẳng hề cam lòng, lệnh chủ quẳng chùy kim cương xuống đất, giẫm đạp nó bằng cả hai chân, “Ta xem hắn là thần tượng mà hắn lại ngấp nghé nương tử của ta, đồ không biết xấu hổ! Nếu sớm biết thế thì lúc về Dạ Ma Thiên ta đã tố cáo hắn cho rồi, mời Thần Phật bên trên phân xử công bằng.”
Chàng tức quá mà hồ đồ rồi, lúc đó hộ pháp vẫn chưa lộ thân phận thật, chàng và hoàng đế phàm nhân cùng tranh giành người yêu, có quỷ mới rảnh mà hỏi tới.
Ly Khoan Trà đứng một bên nghe chợt nảy ra ‘sáng’ kiến, “Chúa thượng nè, đừng nói người mà hộ pháp thích thật sự là ngài đấy! Cung đình hầu tước yêu hận lẫn lộn, hoàng đế và quốc sư, ngược luyến biết bao…” Cậu ta còn chưa nói xong thì đã bị lệnh chủ xách lên ném ra ngoài.
Bất kể là người hay thần thì tâm ma luôn là nguồn gốc của mọi đau khổ. Hộ pháp Khu Mật trăn trở năm nghìn năm trong hồng trần, đã năm nghìn năm mà vẫn chẳng hiểu ra, bây giờ trông cậy y hiểu được quả là một suy nghĩ hão huyền.
“Ta đi tìm hắn.” Lệnh chủ giậm chân, xoay người rời đi, “Nếu hắn thật sự đáng mặt nam giới, vậy dứt khoát đánh nhau một trận ra trò đi. Cùng lắm thì ông đây mặc kệ, chuyển Yểm Đô lên núi Thiếu Thất là xong. Bảo vệ Phạn Hành Sát Thổ cho hắn những năm nghìn năm mà không được cắc lương bổng nào, cứ coi như ta xui xẻo đi!”
Vô Phương có dự cảm chuyện này không đơn giản như thế, bèn không cho chàng đi, “Tối nay ra ngoài tìm hiểu một chút đã, đợi trời sáng rồi ta vào cung với chàng.”
Nhưng ngoài sự yên lặng kỳ quái và mưa trút xối xả, ban đêm ở thành Trường An lại chẳng có vẻ gì khác thường.
Đường phố tĩnh mịch, đá lát đường ướt sũng vì mưa, phản chiếu đèn đường sáng lấp lánh. Cả hai đi rất lâu, thi thoảng nghe thấy tiếng chó sủa thì lệnh chủ dừng chân lại, thấy khó chịu bèn quay lại ôm Vô Phương vào lòng, “Ta vẫn cho rằng mấy chục năm sẽ trôi qua nhanh thôi. Nhưng chúng ta đến Trung Thổ chưa được nửa năm mà đã xảy ra đủ thứ chuyện, ta mới phát hiện cuộc sống như vậy khó chịu đựng quá.”
Người chàng nóng rực, tựa như con thú nhỏ tựa vào vai nàng. Nàng giơ tay vuốt ve tóc chàng, “Trước kia lúc tu hành, Liên sư thường dạy ta nhìn chuyện gì cũng phải nhìn hai mặt. Có lẽ công đức đời này của hộ pháp không phải nằm ở chuyện thống trị giang sơn mà để rèn luyện chàng. Sau khi vượt qua hết trắc trở, biết đâu chàng sẽ thành Phật đấy.”
Lệnh chủ giễu cợt, “Ta thành Phật để làm gì, để sống những ngày tháng nhàm chán như Liên sư ấy à? Hơn nữa nếu phải bắt nàng để đắc đạo thì ta thà làm yêu quái còn hơn. Dù gì danh tiếng cũng đã xấu suốt mười nghìn năm rồi, giờ cho ta một quả vị, ta không quen đâu.”
Vô Phương chỉ cười, nhớ lại ước định hai ngày trước mà thẫn thờ, “Sen đỏ trên Kính Hải đã nở, xem ra không về kịp rồi. Không biết tượng nữ đó bây giờ thế nào rồi, cầm tiền của Kim Lụy mà chưa làm xong việc cho hắn, nhớ đến thật xấu hổ.”
Lệnh chủ chột dạ, “Chuyện của Kim Lụy chớ để trong lòng, khi nào về nặn nhiều thêm mấy tượng nữ bồi thường cho hắn là được.”
Nhưng nàng lại nghiêm túc nói, “Người ta muốn đoàn tụ với bạn đời mới tìm đến ta, chàng nặn nhiều hơn cần thiết khiến hắn tam thê tứ thiếp thì coi chừng Kim Lụy cái đánh chàng đấy.”
Lệnh chủ cụp mắt nhìn nàng, dáng vẻ cố chấp ấy làm chàng bắt đầu cảm khái, dựa vào chỉ số thông minh này của mình mà có thể lừa được nàng lâu như vậy, đúng là kỳ tích! Chàng sờ mũi lẩm bẩm: “Lấy đâu ra Kim Lụy cái chứ…”
Thính giác của Vô Phương cũng nhạy như thị giác vậy, nàng hỏi ngay: “Chàng nói gì cơ?”
Lệnh chủ giật mình, “Ta đâu có nói gì.”
Nhưng nàng đã phát hiện được điểm khả nghi trên mặt chàng, chàng chưa bao giờ biết che giấu, chỉ chút gió thổi cỏ lay sẽ lộ tẩy ngay. Nếu chuyện Kim Lụy là do chàng sắp đặt, vậy giấu giếm đến tận giờ chắc khổ cực lắm. Nàng dịu dàng mỉm cười với chàng, “Ban đầu hắn nói trong cơ thể có hai hồn phách là ta đã nghi ngờ rồi, nhìn tới nhìn lui, rõ ràng chỉ có một.”
Lệnh chủ kinh ngạc không thôi, “Không thể nào…” Vì để đảm bảo hiệu quả, chàng đã động tay động chân một chút, với tu vi của nàng tuyệt đối không nhìn ra được.
Nàng quay đầu đi than thở, “Phải làm gì đây, hộ pháp không gấp gáp đòi binh khí, chúng ta sẽ chẳng thể ép hắn giao hồn phách Cù Như ra. Hết bốn mươi chín ngày thì cái xác này cũng vô dụng, thay vì lãng phí, chi bằng tạm thời nhét hồn Kim Lụy cái vào trước, khi nào tìm được hồn phách của Cù Như thì sẽ đổi lại sau.”
“Như vậy sao được.” Lệnh chủ luống cuống, Kim Lụy chỉ có một hồn phách, bỏ vào trong cơ thể Cù Như thì tự tôn nam giới sẽ tiêu tùng mất.
Nàng như cười như không nhìn chàng, “Sao lại không được? Ta thấy có thể mà. Cùng là chim cả, lấy nhau cũng không trở ngại gì, cứ quyết định thế đi.”
“Không… không… không được.” Lệnh chủ lắp bắp, “Như vậy thì có lỗi với tiểu điểu lắm. Dù gì Kim Lụy cũng đã quen ở chung một xác rồi, hắn có thể vừa làm chồng vừa làm vợ luôn.”
Chàng càng từ chối thì càng chứng tỏ trong lòng có quỷ. Vô Phương im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng nhéo tai chàng, “Bạch Chuẩn, đến giờ mà chàng vẫn còn vờ vĩnh hả? Tên Kim Lụy kia rõ ràng là do chàng phái đến, chàng coi ta là đồ ngốc à?”
Lệnh chủ thấy chuyện đã bại lộ thì tuyệt vọng ôm mặt, “Ta không cố ý mà, ai bảo lúc đó nàng khó mắc câu như vậy. Cả thành Yểm Đô đã phòng không lâu lắm rồi, đâu phải nàng không biết, các con đều trông cậy vào ta cả, vai ta gánh áp lực nặng lắm, cộng thêm lúc đó một lòng muốn động phòng với nàng nên đành phải dùng tới hạ sách này. Sự thật chứng minh, kế hoạch của ta quả nhiên rất hữu hiệu, nàng để ta sờ xong thì lập tức chịu qua lại với ta, nếu ta không làm liều thì e bây giờ vẫn chỉ được nhìn mà không được ăn, khó chịu lắm lắm!” Càng nói giọng càng thấp dần, cuối cùng chàng ngồi bệt xuống đất, đáng thương ngửa đầu nhìn nàng, “Nương tử à, chuyện đã qua rồi đừng so đo nữa. Nàng xem bây giờ chúng ta hạnh phúc biết bao, ta biết làm nàng vui còn biết làm nàng sung sướng, nàng cũng đâu mất mát gì.”
Nhìn gương mặt này, Vô Phương tức quá hóa cười, “Chẳng phải chàng nghèo lắm sao, hai túi vàng kia từ đâu mà ra vậy?”
Lệnh chủ nói: “Là tiền chuyển nhượng khách điếm Cửu U. Vốn định dùng nó mua ít của hồi môn cho nàng, nào ngờ nàng lại tốt như vậy, không nhận mà trả lại cho ta…”
Chàng nói đến đoạn đắc ý thì không nhịn được bật cười, khiến nàng tức giận giẫm mạnh lên chân chàng, trên mũi giày xinh đẹp nhất thời có thêm một dấu bẩn hình trăng lưỡi liềm.
Nàng ngó lơ chàng, quay lưng rời đi. Chàng tập tễnh đuổi theo, “Nương tử… nương tử à… Nàng chờ ta với, ta lại nghĩ ra một trò hay lắm, chúng ta thảo luận được không?”
Thú thật là nàng cũng chẳng trách gì chàng, tuy chàng làm nhiều chuyện quái gở, nhưng chỉ mỗi chuyện này là nàng cảm thấy chàng biết suy nghĩ. Cái gì cũng vậy, có nguyên nhân thì mới có kết quả, nếu không phải mặt chàng đủ dày thì với cái tính cách không quyết đoán trong tình cảm của nàng, quả thật không biết bọn họ sẽ còn giằng co thêm bao lâu nữa. Chàng khiến nàng đưa ra quyết định, mà quyết định rồi thì sẽ không đổi, như vậy cũng tốt. Nàng chỉ vờ tức giận thôi, tuy ngoài miệng đồ ngốc kia không nói nhưng chắc chắn trong lòng đang đắc ý lắm, nàng hiểu tính chàng rồi.
Sau lưng vẫn còn tiếng chàng đuổi theo, Vô Phương dỏng tai lắng nghe rồi thả chậm bước chân, quay đầu lại thì phát hiện chàng bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn chân trời nơi xa. Nàng không biết chàng đang nhìn gì, bèn nhìn theo tầm mắt chàng, màn mưa đêm đen như mực, nhưng vẫn thấy được hướng mưa rơi.
Chân trời chợt lóe lên một tia sáng màu xanh, Vô Phương còn chưa kịp hỏi lệnh chủ đó là gì thì đầu kia bầu trời đã lửa dâng cuồn cuộn. Vô số tia sáng xanh ào ào vụt qua đỉnh đầu, số lượng lớn lên tới hàng vạn, nhiều đến nỗi khiến người ta khủng hoảng.
“A Chuẩn!” Nàng đưa tay kéo chàng, bốn phương tám hướng vang lên tiếng gào khóc thê lương.
Chàng ngẩng đầu nhìn, hoa văn hoa sen từ từ hiện lên trên thái dương rồi nhanh chóng lan rộng xuống dưới, chiếu sáng rực cả mắt chàng.
“Đó là lửa sát hung.” Chàng siết chặt tay nàng. Trước khi mỗi sát hung hình thành đều có hiện tượng như vậy, nhưng quy mô lớn thế này thì tỉ tỉ năm mới gặp được một lần.
Lớn đến kinh thiên động địa, điều này cho thấy điều gì? Lệnh chủ kéo Vô Phương vào lòng, vung tay áo lên. Từ xa truyền đến tiếng gào thét sắc lẻm, ẩn chứa tốc độ và sức mạnh tột đỉnh, nhanh chóng tấn công về phía này. Một luồng sáng cực lớn với hình dáng như cánh chim bay xẹt qua đỉnh đầu bọn họ cùng với biển tia sáng xanh, trông vô cùng nổi bật. Chỉ một chớp mắt nhưng chàng vẫn thấy rõ gương mặt lạnh lùng giữa biển ánh sáng kia chính là của Cù Như.
Chàng muốn đuổi theo nhưng Vô Phương đang ở bên cạnh, đây có lẽ là kế điệu hổ ly sơn, không thể không đề phòng. Rốt cuộc phiến lửa kia cũng đi xa, nàng khẽ gọi chàng, chàng rụt ống tay áo về, lẩm bẩm nói: “Ta thấy tiểu điểu rồi.”
Nàng bàng hoàng nhìn về chân trời, “Trong đoàn lửa sát hung ban nãy sao?”
Chàng gật đầu, “Con bé có vẻ như không nhận ra ai cả.”
Chỉ có hồn phách không có thân thể thì cuối cùng sẽ rơi vào kết cục như vậy. Vô Phương cắn răng im lặng, biết đây đều là thủ đoạn của hộ pháp. La Sát vương làm điều ác có thể tìm La Sát Thiên, ý sinh thân phạm tội liền có thể đi tìm Quang Trì thượng sư. Nhưng hộ pháp thì sao? Y không phụ thuộc vào ai cả, sau khi bị giáng chức thì cả chết cũng không sợ, còn ai quản được y nữa chứ?
Không thể đánh cũng không thể bỏ đi, đây chính là chỗ đáng buồn của kỳ lân. Dù không muốn thừa nhận nhưng chàng phải chịu lệnh bán mạng cho kẻ khác lại là sự thật.
Vô Phương lấy lại bình tĩnh, lạnh giọng nói: “Ta đi tìm hắn, hỏi hắn rốt cuộc là muốn thế nào.”
Lệnh chủ đáp: “Được, trốn tránh không phải cách, nếu hắn không niệm tình xưa thì ta sẽ khiến kiếp thứ bảy này của hắn không được chết yên, xem hắn làm thế nào quy vị.”
Vì một nữ tử mà gây tội nghiệt, kết quả xấu nhất có thể là công đức sáu đời đều bị hủy cả, hộ pháp rơi vào địa ngục Vô Gián*, còn kỳ lân bị chân hỏa phản phệ, hồn phi phách tán. Số mệnh của họ bị trói buộc vào nhau, một kẻ bị hủy diệt thì kẻ kia đừng hòng chạy thoát.
(*Địa ngục Vô Gián: dành cho 5 đại trọng tội: giết cha mẹ, phỉ báng và phản lại Đạo Trời, chia rẽ chúng tăng, giết A-la-hán, làm Phật chảy máu. Nơi đó chúng sinh bị hành hình liên tục đời đời, không gián đoạn, tội nhân không thể chết, phải bỏ thân nầy thụ thân khác trả quả báo, mãi mãi không được siêu sinh đầu thai.)
Nàng đành trấn an chàng: “Ta đi tìm hắn không phải để đánh nhau, nhưng chúng ta mãi không giao chùy kim cương cho hắn, hắn đã sinh lòng bất mãn rồi. Ta muốn một mình đi gặp hắn, chàng ở ngoài cung đợi ta.”
Lệnh chủ kêu lên: “Để phụ nữ ra mặt, còn ta núp sau lưng không lộ diện là thế nào?”
Nàng oán giận nhìn chàng, “Có mặt chàng, có mấy lời không tiện nói.”
Chàng kinh hãi, “Chẳng lẽ nàng định tạm thời nhân nhượng, để hắn…”
Nàng tức tới nỗi đỏ bừng mặt, lập tức ngắt ngang: “Chàng coi ta là gì hả?”
Lệnh chủ xoa gáy không dám nói nữa. Lúc này mở miệng sẽ không nói được lời gì hay ho, suy nghĩ nhảy cóc quá dữ, chỉ tưởng tượng chút thôi cũng đã tự dọa bản thân đến muốn điên rồi.
Danh sách chương