Xe BMW chậm rãi dừng trước cửa nhà, Lục Lâm quay qua thấy Mộng Tuyết đang tựa đầu vào vai mình mà ngủ, bèn nhẹ nhàng đặt cô nằm lại ghế dựa, chẳng qua Mộng Tuyết vẫn cứ theo lối cũ, trở mình một cái lại dựa vào Lục Lâm, bờ môi nhỏ nhắn khẽ động, thỉnh thoảng lại quệt vào cổ Lục Lâm khiến hắn tâm thần không khỏi xao động.

Lục Lâm ôm Mộng Tuyết đi từ trong xe ra, đoạn nhún mông đẩy cửa xe, đưa Mộng Tuyết đi vào trong nhà. Mộng Tuyết tuy có dáng người khá cao nhưng cũng không nặng lắm, ngược lại Lục Lâm ngây ngất bởi mùi hương trên cơ thể nàng, khiến cơ thể hắn nhiều địa phương bắt đầu nổi lên phản ứng.

Đem nàng nhẹ nhàng đặt trên giường ngủ, đoạn lấy tay khẽ vuốt khuôn mặt Mộng Tuyết, ai dè lúc sau, Mộng Tuyết bỗng trở mình, xoay người tránh thoát khỏi tay của Lục Lâm, tay quờ quạng tìm được đống chăn, bèn kéo qua ôm vào lòng.

Lục Lâm trấn tĩnh lại, hắn vừa rồi nhớ lại kỷ niệm từ hồi còn bé với Mộng Tuyết, có chút thất thần, giờ chứng kiến Mộng Tuyết đang ngủ ngon, hắn cố nén cơn buồn ngủ đi ra ngoài, qua phòng bên cạnh nằm ngáy o o .. ..

“Dậy đi! Quỷ lười! Dậy ăn cơm đi.” Liễu Mộng Tuyết nhìn Lục Lâm đang ngủ chình ình trên giường, vừa mỉm cười vừa nói.

Cũng may Lục Lâm không có thói quen ngủ nude, bằng không thì hẳn đã xảy ra vấn đề, có khi hạ thân phía dưới lại có lắm nỗi phiền phức.

“Ah! Mấy giờ rồi?’ – Lục Lâm đưa tay gãi lưng, quay qua hỏi Mộng Tuyết.

Thấy Lục Lâm đã tỉnh, Mộng Tuyết không nói gì chỉ cười cười rồi đi ra ngoài phòng.

Lục Lâm bất giác sờ lên bụng, cực đói rồi, suốt buổi sáng đã không ăn gì, lúc về thì lại ngủ đến tận bây giờ. Hắn cũng biết chính mình ăn uống rượu chè quá độ có hại rất lớn với sức khỏe, thế nhưng làm gì có ai bên cạnh mà nhắc hắn về chế độ làm việc và nghỉ ngơi điều độ cơ chứ.

Tranh thủ tắm rửa bằng nước lạnh, mặc kệ đầu tóc còn ướt sũng, hắn lướt qua đại sảnh, quả nhiên một bàn đầy đồ ăn thơm ngào ngạt đã sớm được chuẩn bị cho hắn, Liễu Mộng Tuyết tay nghề nấu ăn phải thuộc cấp đại sư, nàng bình thường ít khi nấu cơm các thứ, chỉ tội Phụ thân Liễu Thanh lắm lúc không được hưởng cái phúc này.

Liễu Mộng Tuyết liếc nhìn Lục Lâm, đoạn cầm trong tay một cái khăn mặt, đi qua giúp hắn lau khô tóc. Lục Lâm bụng đã đói đến không tự chủ được, tùy ý để Mộng Tuyết hỗ trợ, vội bưng lên một tô cơm đánh chén.

“Người thật sự là….chậm một chút, không có ai giành ăn với ngươi đâu.” Liễu Mộng Tuyết giúp Lục Lâm lau khô tóc, miệng vẫn không ngừng nhắc nhở.

“Được .. được.” Lục Lâm miệng tọng đầy đồ ăn, liến thoắng nói, “ Ăn ngon..ăn ngon, Mộng Tuyết làm món ăn ngon nhất rồi.”

Liễu Mộng Tuyết nhìn Lục Lâm ăn như hổ đói, bèn cảm thấy thỏa mãn, ngồi xuống chậm rãi dùng bữa, trong chốc lát, một bàn đầy đồ ăn đã bị hai người tiêu diệt sạch sẽ, đương nhiên là đại bộ phận đều bị Lục Lâm nhét vào bụng.

“Lâm Lâm, ngươi về sau muốn……?” – Sau khi ăn xong, Liễu Mộng Tuyết rốt cục mở miện đem mục đích thật sự trong nội tâm nói ra.

“……..” – Lục Lâm trầm mặc ngồi trên salon, đúng như vậy a, về sau hắn muốn điều gì đây? Bất quá có thể khẳng định rằng Liễu thúc sẽ không bỏ qua cho hắn, bất kể là vì Liễu thúc chiếu cố, còn có nguyện vọng của cha mẹ, còn cả Mộng Tuyết nữa……..

Nhất thời Lục Lâm ngây dại.

Liễu Mộng Tuyết chứng kiến bộ dạng của Lục Lâm giờ phút này, có chút lo lắng hỏi: “Ngươi không sao chớ?”

“Đúng rồi!” Đột nhiên Lục Lâm nhảy lên, nhìn Mộng Tuyết nói: “Ta muốn làm một game thủ, đúng rồi, một game thủ chuyên nghiệp.

“Phốc” – Liễu Mộng Tuyết cười nói: “Ngươi nghĩ hay quá nhỉ, không nói quan hệ với cha ta, còn có nàng…., việc kia là không thể nào, nói ra lại khiến người ta chê cười. Ha Ha! Lục Lâm tâm trạng trầm xuống, Mộng Tuyết nói rất đúng, bất quá không thử thì làm sao biết là có được hay không? Dù sao thì Liễu thúc vẫn còn trẻ, nếu hắn là một game thủ chuyên nghiệp thì thế nào lại không được? Hắn đã nghĩ kỹ, không những muốn trở thành một game thủ chuyên nghiệp, thậm chí còn muốn tự mình mở một Studio nữa.

Hai người hàn huyên một hồi, thấy sắc trời đã tối mới ra về, Mộng Tuyết lên tiếng: “Được rồi, ta phải về đi thôi, suy nghĩ của ngươi ta sẽ nói lại với cha, ha ha!”

Lục Lâm tiễn Mộng Tuyết ra cửa, nhìn chiếc BMW nhàn nhạt nói: “Sớm muộn gì cũng thuyết phục ngươi thôi, Hắc hắc!”

“Hoan nghênh trở lại Huyễn tưởng thế giới”

“ Ca ca, nhanh tới giúp ta, những con Nhím gai này thật đáng ghét.” Lục Lâm vừa mới tiến vào trò chơi, Tiểu Tiên lập tức truyền tin, tiểu nha đầu này lúc đầu còn gọi “ Lâm ca ca” rồi đến “Vũ ca ca” giờ thì trực tiếp kêu là “ca ca”.

“Ta đến ngay đây.” – Trả lời lại mẩu tin của Tiểu Tiên, hắn chạy qua chỗ Dược sư mua 10 bình sơ cấp hồi phục dược tề, lượng tiền trong người lập tức rớt đáy, thật là nghèo đói rớt mồng tơi a. Lúc đi ngang qua khu đánh Ma Thử, hắn còn phát hiện có rất nhiều người chơi đến bây giờ mới tìm tới nơi này, nhiều tổ đội trông coi từng cửa động, một khi xuất hiện một con Ma thử, lập tức sẽ bị loạn đao phân thây.

Lục Lâm chạy một hồi, từ rất xa đã trông thấy nha đầu Tiểu Tiên đang ngồi một chỗ trên đồng cỏ chờ hắn. Vừa nhìn thấy Lục Lâm, Tiểu Tiên liền giơ bàn tay nhỏ bé lên vẫy chào.

“ Chờ lâu chưa? Ăn cơm rồi chứ?” Lục Lâm trông thấy Tiểu Tiên bộ dạng ra chiều mất hứng, vẻ mặt hơi quạu, lại chu cái miện nhỏ nhắn ra điều đã chịu thua thiệt, hiện tại đang trong tâm trạng hờn dỗi bèn quan tâm hỏi.

Tiểu Tiên vẻ mặt ủy khuất nói: “Vâng, đã ăn rồi, ca ca. ngươi làm gì mà giờ mới tới, ta vừa bị Nhím gai giết, thật vất vả mới lên được cấp 6 , hiện tại lại rớt xuống cấp 5 rồi, Ôi!”

Lục Lâm xem xét, quả thật Tiểu Tiên vẫn kẹt lại cấp 5, bất quá một thân trang bị khá đầy đủ, còn cầm trong tay một cây dao găm lóng lánh.

“ Không sao, chẳng phải chỉ là 1 cấp thôi mà, rất dễ dàng lên lại, đi, chúng ta đi làm nhiệm vụ.” Lục Lâm vừa xoa đầu Tiểu Tiên, an ủi cô bé.

“Vâng” – Tiểu Tiên hai mắt long lanh, vừa tủm tỉm cười, nhìn Lục Lâm nói: “Ca ca ngươi không biết a, ta rất thông minh nhé, thợ săn cần tìm vật phẩm nhiệm vụ, ta rất nhanh đã tìm thấy, ca xem, đây là vũ khí ban thưởng từ nhiệm vụ này. Còn nữa, lúc này có một đám người đoạt Boss, ta còn tranh thủ nhặt được vài kiện trang bị, cho ngươi này.”

Tiểu Tiên một bên chỉ tay về phía phương hướng vườn rau, một bên đưa ra một kiện nẹp chân cho Lục Lâm.

[Thiết nha chủy thủ] – (dao găm răng nanh)

Công kích: 510 - Lực lượng: +2 – Cần đẳng cấp: 5

[Bạch sắc hộ thối] – (nẹp chân màu trắng)

Phòng ngự: 2 – Đẳng cấp: 2

Đem cái nẹp chân thay đổi, Lục Lâm sớm đã không vừa mắt với cái nẹp chân Goblin. Lúc này có cái thích hợp hơn, lập tức đổi chỗ, tuy tổn thất 1 điểm phòng ngự, nhưng có nói là trông thuận mắt hơn đồ của Goblin rất nhiều, ra vào thôn cũng không cần phải tháo ra cho vào trong bao đồ.

Hai người đi tới một chỗ thảo nguyên địa hình bằng phẳng, vô sô cây cỏ cao mọc lên che lấp tứ phía, từng cơn gió nhẹ thổi qua, làm thỉnh thoảng lộ ra vài con Ma Hóa Nhím Gai dưới đám cỏ.

“Chính là chỗ này, ca ca hãy coi chừng, chúng là quái công kích từ xa, vừa rồi ta bị ba con bao vây chạy không thoát.”. Tiểu Tiên nhắc nhở Lục Lâm, giọng điệu rất cẩn thận.

Lục Lâm gật gật đầu, Huyết lượng của hắn cao, đi phía trước làm khiên thịt chống đỡ, để cho Tiểu Tiên ở phía sau theo sát hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện