Tại một lương đình của <Di Hồng Lâu>, mùi rượu nồng nặc phảng phất khắp nơi, mặt đất tràn đầy các mảnh vụn của vò rượu, một nam tử đang tự ngược đãi bản thân mình bằng cách uống hết vò này tới bò khác.

Đầu tóc vốn được búi cao gọn ràng văn tú, hiện có một vài cọng đã rớt ra, râu ria lún phún hiện ra trên khuôn mặt anh tuấn, trong đôi mắt tràn ngập men say không thể che giấu, vì nhiều ngày không tắm gội, nên cả người bốc ra một mùi khó ngửi, thoạt nhìn thật thê lương.

“Hồng tỷ tỷ, Âu Nhã công tử đã tới” một tiểu nha hoàn đi tới bẩm báo, theo sau là bóng dáng của Âu Nhã Vỹ, Thẫm Hồng liền ra tiếng quở trách “Ai nha, sao bây giờ mới thấy công tử, bằng hữu của công tử đang ở bên kia” mau mau giải quyết hắn đi, một ngày hắn còn làm loạn ở đây thì làm sao mà buôn bán được? Âu Nhã Vỹ lạnh lùng nhìn nam tử đằng trước thì liền hạ lệnh “Mau đi xách ba thùng nước tới đây”

“Mau, mau” Thẫm Hồng liền thúc giục hai đại hán kế bên.

Một

Hai

Ba

Ba thùng nước lạnh lẽo thay nhau hất vào người của nam nhân trong đình “Chết tiệt, tên cầm thú nào dám….” bị nước lạnh làm thanh tỉnh cả người, theo phản ứng nên mở miệng quát, nhưng khi thấy rõ khuôn mặt kia thì lại im lặng.

“Đủ chưa?” Âu Nhã Vỹ bất đắc dĩ than nhẹ, rồi lại nói “Đông Phương Triển, huynh tự xem lại bản thân của mình đi, thật làm đệ thất vọng!”

Bất giác Đông Phương Triển cười chua xót, Âu Nhã Vỹ hống lên “Ai từng nói với đệ: Không nên vì một nhánh cây bỏ rơi khu rừng?” chuyện nhị tiểu thơ Huyền Vũ gia sắp gả cho đại thiếu gia của Hoàng Bá phủ sớm đã được đồn rầm lên khắp nơi, đương nhiên hắn cũng có nghe qua.

Rưng rưng mắt, Đông Phương Triển liền ngoảnh mặt nói “Đệ không hiểu đâu” nguyên lai đặt mình trong hoàn cảnh đó sẽ thống khổ biết chừng nào, hắn muốn chết.

Âu Nhã Vỹ hung hăng nắm lấy vạt áo của Đông Phương Triển, gân xanh hiện đầy mặt “Huynh nói đệ không hiểu, đệ không hiểu ư? Hừ, tưởng rằng chỉ có mình huynh thất tình sao! Phi, đệ cũng từng như huynh, nhưng đệ lại không nhu nhược như huynh, nam nhân chí tại bốn phương, nhấc lên được cũng bỏ xuống được, còn huynh? Huynh chỉ biết mượn rượu giải sầu, xem hiện giờ huynh giống ngày, suốt ngày chỉ biết ôm vò rượu, làm cho toàn thể nam nhân mất cả mặt!”

Bị Âu Nhã Vỹ cảnh tỉnh Đông Phương Triển mơ hồ nói “Nhưng là huynh rất mến nàng ta” là phi thường mến mộ, ngày từ cái đầu gặp mặt, hắn bị nàng cuốn hút.

“Đệ cũng rất mến nàng ta, thì sao chứ? Người nàng ta cần không phải là đệ! Vì sao không thể chúc nàng ta hạnh phúc chứ? Khóc lóc thì có ích gì? Nàng ta sẽ trở lại sao với huynh sao? Buồn cười” dứt lời, liền buông bóng dáng say khước và vô hồn như búp bê vải xuống đất.

Nhìn thấy huynh đệ chí cốt của mình biến ra bộ dạng này thì khuôn mặt khôi ngô của Âu Nhã Vỹ hiện lên vài tia thống khổ không kể siết.

Đông Phương Triển có chút tỉnh ngộ ra, cười bất đắc dĩ “Ân, đệ nói phải, đệ nói phải, huynh phải chúc phúc cho nàng, đệ nói phải” không tự giác lại nâng vò rượu lên, uống hừng hựt như muốn tự chuốc say mình, để quên đi nổi sầu triền miên.

Nhìn thấy nụ cười thật thê lương trên khóe môi của Đông Phương Triển thì Âu Nhã Vỹ liền nói “Dù rằng thất tình rất đau đớn, nhưng huynh cũng không được tự hành bản thân mình như vậy, đi, hai huynh đệ chúng ta cùng nhau ăn một buổi no say, rồi cùng đi chúc phúc nàng ta, chúc nàng ta tình được lang quân như ý”

Đông Phương Triển nhìn lấy Âu Nhã Vỹ, bất giác liền nắm chặt tay của Âu Nhã Vỹ, đứng dậy “Ân, phải, nam tử hán đại trượng phụ phải thật rộng lượng” phải, nam nhân đại trượng phu phải thật ‘độ lượng’.

Cả hai cùng chí hướng, nhất định không được gục ngã!

Đành chúc người mình yêu được hạnh phúc, là đã mãn nguyện.

Tại, một bóng dáng màu đen tiến tới, nằm gục lên gường ngọc mềm mại, một người tiến lên thỉnh an “Chủ nhân đã về”

Khẽ gật đầu, nàng ta lên tiếng căn dặn “Sau khi ta lập gia đình có thể rất khó về thăm các ngươi nhưng chúng ta vẫn thư từ qua lại”

“Ân”

Sau khi sắp xếp mọi thứ thì nàng lười biếng nằm lên gường mềm mại, hồi tưởng lại:

Khi nó được sinh ra là vào một ngày trăng tròn đến lạ lùng, nên phụ thân đã nghĩ tới chữ ‘Nguyệt’ vì vậy suốt đời này ‘Nguyệt’ luôn là tượng trưng cho nó.

Nó tròn một tuổi thì tất cả thành viên trong gia đình liền lãng quên ta, để hướng tới nó, họ chẳng phải đã từng nói: Tuyết nhi là đẹp nhất, thế vì sao giờ đây lại thờ ơ với nó chứ?

Thật không thể tin được, họ có thể đối xử với ta như vậy, họ còn khen nó: Sau này chắc chắn Nguyệt nhi sẽ khuynh thành khuynh quốc.

Thật đáng hận, người lớn nào cũng thích nói dối như vậy sao?

Nhưng họ không hề nói dối, khi nó mở mắt ra quả thật đôi mắt của nó đen nhánh thập phần xinh đẹp, da không nhăn nheo như khỉ mà lại trắng trẻo mập mạp, điều này càng khiến cho ta phẫn nộ.

Khi nó tròn hai tuổi thì lộ rõ sự xinh đẹp của nó, chính điểm đó càng làm cho ta từ ghen tỵ trở nên ghen ghét, mặc dù cùng một mẹ nhưng vì sao nó có thể đẹp tới mức này?

Không được rồi, nếu để nó lưu lại thì chẳng phải ta bị người lớn hắt hủi sao? Họ sẽ thương nó mà không thương ta.

Vạch ra kế hoạch hơn một năm cuối cùng ta cũng có thể ra tay, ngày ấy nhân lúc nha hoàn đi mao xí, ta liền dùng một con dao nhọn đâm thật sâu vào mặt nó, rồi ép nó tự cầm lại.

Vậy là quỷ thần không hay biết!

Họ chỉ biết oán trách nó sao lại dại dột tự đâm mình, nhờ vết sẹo kia mà họ có chút xa lánh nó, nhưng vẫn luôn tìm kiếm danh y chữa chạy cho nó.

Còn ta đương nhiên mát dạ rồi, ngay cả trời cũng giúp ta, ma sai quỷ khiến có ba lão nhân quỷ ăn mặc dị hộm, tính tình cổ quái, âm dương quái khí cứ đòi lấy nó cho bằng được, ta lại càng phấn khởi, nó đi rồi chẳng phải thiên hạ này chỉ thuộc về ta thôi sao?

Nhưng họ lại không đồng ý trao nó cho ba lão quỷ quái kia, ta liền sinh khí, cứ nghĩ rằng nó ở lại, ta bị bỏ rơi thì càng phẫn uẫn.

Ta tưởng ba lão quái vật kia sẽ bỏ cuộc nào ngờ họ làm cho sơn trang ‘gà bay chó sủa’, ngay cả con gián cũng không dám lưu lại đừng nói chi là con người.

Cuối cùng nhờ sức ép của ba lão quái vật kia cùng với sự khuyên can của ta thì đã tống khứ nó đi, thật thuận mắt, nguyên lai trong một quốc vương không thể cùng tồn tại hai nữ vương!

Một ngày trời đẹp, ta đang luyện chữ trong phòng thì bị một lão bà bà đi, không những đối đãi tệ bạc đã đành còn đốc thúc ta luyện tập võ công, đối với ta ngày tháng ấy chính là một địa ngục trần gian.

Lúc đó ta chỉ biết thống hận xú bà bà kia, đợi ta học hết võ công của lão bà kia, thì sẽ giết chết tiện lão cho hả giận.

Nhưng khi ta mười hai tuổi ta mới biết nguyên lai xú tiện lão ta luôn căm phẫn lại là mẫu thân của ta, ta vừa sinh ra đã bị xú tiện lão kia bỏ rơi, rất may được phu phụ Huyền Vũ nhặt về giáo dưỡng và xem ta như con ruột mà đối đãi.

Về phần ta, ta đương nhiên hận xú tiện lão đó rồi, nhưng là ta phải cảm tạ xú tiện lão kia một tiếng vì đã bỏ rơi ta, vì ở cái nơi gọi là thật không vui vẻ chút nào, ta vẫn thích Huyền Vũ sơn trang cao to lộng lẫy kia.

Cho lúc mười năm tuổi thì tiện lão kia qua đời liền truyền lại cùng tuyệt kỹ cho ta chăm lo, nghĩ cũng không tệ đi, một mình cai quản trên dưới của cũng không phải là điều thiệt thòi gì, mà còn được kẻ khác sùng bái.

Cũng trong sinh thần mười năm tuổi của ta đã gặp được ‘Lang quân như ý’, ta khẳng định ta phải có được cái suất nam nhân kia.

Ta luôn đi theo hắn, thu hút ánh nhìn với hắn, nhưng hắn lại cực kỳ đa tâm, nơi ở của hắn thường hay lưu lại chính là <Di Hồng Lâu>, không sao, về điểm này ta tự tin mình sẽ nắm được trái tim của hắn, cực khổ bấy nhiêu mang lại xứng đáng bao nhiêu, ta hoàn toàn mãn nguyện khi ‘cá đã nằm trên thớt’ và tùy ý cho ta sử dụng.

Về phần bạn thanh mai chúc mã của chàng, không cần ta phải ra tay, vì nàng vốn à một nữ vô năng lẫn vô tri, ngoại trừ nhan sắc trời ban thì hoàn toàn ngu xuẩn, ông trời cũng khá là công bằng đí.

Đi hết 3 năm cùng chàng, có vài lần chàng đã ‘mèo mỡ’, nhưng không sao, cho dù chàng có ăn chơi lêu lỏng thì nhất định cũng sẽ không bỏ rơi ta, về điểm này thì ta khẳng định lắm.

Nhưng mà khi ta hỏi chàng: huynh có yêu muội chứ, hắn chỉ cười như thường lệ: Ân, ta phát giác ra muốn nhìn thấy nụ cười thật của hắn thật khó, bởi vì khi hắn cười chỉ là thoáng qua thôi, có lẽ lúc đó do ta vô tri tự phụ, vì 3 năm rồi, ta cũng đã đến tuổi cập kê, nhưng chàng cũng chưa từng dự định rước ta qua cửa.

Cho tới một ngày một xú nam nhân tự nhận là muội muội của ta, mọi chuyện đều bị nó đảo lộn.

Rất may là khuôn mặt của nó lại ‘tầm thường’ và còn lưu lại vết sẹo dài, ngoài đôi mắt đẹp tựa nguyệt kia thì quả thật không thu hút được ai.

Có lẽ ta nghĩ sai, nó quả thật lợi hại, biến đại ca ta từ một lãnh nam tử, thờ ơ lạnh nhạt với cõi hồng trần trở nên nhu thuận, vui vẻ và thích sủng nịnh nó!

Ngay cả Hoàng Bá Thuật vốn chỉ mê luyến nữ nhân xinh đẹp cũng nhất mực đi theo nó, thật không ngờ Âu Nhã Vỹ tự cho mình là phong lưu cũng phải tỏ ra cưng chiều, thương yêu nó.

Ta tự nhủ rất may rằng chàng không hề có ý với nó, dù nó muốn chàng cũng đâu yêu một xấu bát quái như nó, nhưng ta đã lầm mặc dù nó xấu xí nhưng ta nhận ra ánh mắt của chàng vẫn luôn theo dõi nó.

Chẳng những thế chàng còn đa tình dính líu với danh kỹ Nhiêu Nhiêu kia, thật khiến ta căm phẫn, nhưng con người của chàng ta sớm biết, chàng rất hoa tâm, rất khó để bắt được tâm ý của chàng.

Ta vẫn chờ, vẫn chờ, nào ngờ chàng lại vô tình đòi ‘ly tay’ ta! Chẳng lẽ 3 năm qua chàng chưa ‘ngoạn’ đủ sao? Chàng cũng 25 tuổi vì sao vẫn còn hoa tâm như vậy? Nhưng ta biết một ngày nào đó chàng sẽ quay về với ta.

Nào ngờ mọi việc lại không đơn giản như ta nghĩ, tưởng danh kỹ kia mất đi thì chàng sẽ bình tâm suy nghĩ tới ta! Nguyên lai chàng phụ lẫy ta là để đến với tiện nhân kia, mà tiện nhân kia hóa ra chưa chết, mà còn là người quen thuộc nhất của ta, hai người chính là một.

Thật đáng phẫn nộ, quả thật ta đã quá khinh xuất với tiện nữ kia, nên mới để nó lừa dối qua mặt ta như vậy, ta tự hỏi: chẳng lẽ các suất nam nhân bên cạnh nó vẫn chưa đủ để nó ngoạn hay sao mà lại đi chiếm đoạt nam nhân của tỷ tỷ?

Nhưng có con mèo nào lại đi chê mỡ chứ, nguyên lại nó sinh ra là để mị hoặc, quyến rũ nam nhân, nhìn thái độ nó cải trang làm nữ lưu lầu xanh đi quyến rũ kẻ khác cũng đủ biết bản tánh thật của nó.

Ta chưa từng sản sinh ra một ý niệm giết người, cho tới khi ta biết sự thật, muội muội giả quân tử luôn tỏ ra điềm đạm dáng yêu, hóa ra là hồ ly tinh thích đâm lén sau lưng kẻ khác, nếu không giết tiện nữ kia thì quá có lỗi với bản thân đi.

Vốn định quyến rũ chàng trước, để chàng không tự giác lọt lưới phụ trách với ta, nào ngờ bao công sức đổ ra chỉ để cho tiện nữ kia được lợi, tạo cho họ một đêm ân ái, chết tiệt, càng nghĩ thì càng phẫn nộ, hận không thể một đao đâm chết tiện nữ kia.

Nhưng không sao, quả thật ta nên cám ơn tiện lão bà kia trước khi ra đi cũng để lại cho ta các bí kiếp, ta khẳng định rằng một khi sử dụng “Vong Hồn Đại Pháp” thì nam nhân kia sẽ thực hiện theo ý đồ mà mình muốn.

Dù biết chàng nhẫn tâm luôn miệng gọi ta là ‘tiện nhân’, chàng muốn giết ta, nhưng kẻ ta dùng làm lá chắn chính là ‘tiện nữ’ kia, một mũi tên bắn hai con nhạn, quá lợi cho ta đi, về phần chàng, đương nhiên ta hận chàng không kém, nhưng chàng lại là nam nhân ta yêu mến, còn tiện nữ kia thì từ lúc nó lọt lòng mẹ, ta đã căm phẫn, chỉ có đều chưa bộc phát trước mặt nó.

Ta không lo lắng gì khi mượn ta chàng giết nó, vì ta có cách giúp chàng lãng quên đi chuyện đã xảy ra, chàng vẫn là Hoàng Bá Thuần, chàng vẫn là ‘lang quân như ý’ trong lòng ta, chỉ cần loại bỏ đi vật cản đường thì không còn ai cản trở ta nữa.

Đừng trách ta, trách thì trách bản thân ngươi quá dâm tiện, bản năng thích quyến rũ nam nhân ta không oán, nhưng nam nhân của ta ngươi cũng muốn ăn thì đừng trách kẻ tỷ tỷ này bạc tình.

Bất giác một tiếng cười cực kỳ sung sướng cùng thỏa mãn vang lên khắp hang cốc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện