Sau khi châm cứu cho Huyền Vũ Dạ Mạc thanh tỉnh lại thì nữ nhân vận bạch y liền gói gém đồ nghề của mình muốn tẩu thoát, thì tức tốc bị một thanh âm giữ lại “Ngươi là ai, cuối cùng ngươi biết những gì?”

“Ngô” mới thốt nên lời, trường kiếm sắc bén đã kề ngay cổ nàng, nàng vội giơ hai tay ra như vẻ đầu hàng “Ngô, ta là người tốt, không nên làm bậy a” 

“Nói” giọng điệu lạnh lùng Âu Nhã Vỹ thật sự không còn sự nhẫn nại, nàng cúi đầu, đành thở dài “Là Độc nương tử”

Cả ba nam nhân liền tròn mắt nhau, có ai mà không biết ‘Độc nương tử’ chứ, một thân độc dược, gặp phật giết phật, gặp người giết người, kẻ chết dưới tay của Độc nương tử là con số đếm không xuể.

“Ngươi là người của Thiên Cơ Các?” Độc nương tử có chút giật mình nhìn lại cái nam nhân đủ khả năng áp chế nàng, dù là nàng biết cái nam nhân này nhất định không tầm thường nhưng tại sao lại biết nàng là người của ‘Thiên Cơ Các’.

“Đừng kinh ngạc, sở dĩ ta biết là vì trên túi gấm của ngươi đã để lộ ký hiệu” Âu Nhã Vỹ giải thích, quả nhiên trên túi của nàng được thêu ký hiệu riêng của ‘Thiên Cơ Các’, tự cắn răng, nguyên lai là do nàng quá bất cẩn.

“Tiểu tử, ngươi là ai?” nếu không phải là người trong giang hồ thì tuyệt đối không thể biết ký hiệu của ‘Thiên Cơ Các’.

“Ta là Âu Nhã Vỹ” người giang hồ gọi hắn là ‘Yến Huân’, cũng không có nghĩa rằng hắn thích dùng tên này đi tác oai tác oái, vả lại hắn tự biết tên của mình đắc tội qua nhiều người, không nên tự trút lấy phiền phức.

“Cuối cùng ngươi biết những gì, ta muốn biết sự thật!” thanh âm yếu ớt, đôi mắt trầm lắng, Hoàng Bá Thuật đã quá mệt mỏi với hiện tại rồi, chỉ mong biết được sự thật.

Mắt khẽ đảo quanh một vòng, một kẻ là đại ca của phu nhân, kẻ kia là nhị thiếu chủ tử, còn người này là một si tâm công tử. Nếu nàng không nói thì bị hắn giết chết! Nếu nàng vì nhất thời ‘từ bi’ nói ra thì bị giáo chủ bẻ cổ? Vậy nói hay không nói? Nàng nên làm sao mới tốt đây? “Ta không có kiên nhẫn” con ngươi đen thả ra ánh sáng lạnh lẽo khiến cho Độc nương tử sợ hãi đành xuống nước “Hảo hảo, ngươi muốn biết gì?” đành phải đi tới đâu hay tới đó, suy đi nghĩ lại chủ nhân của nàng mới ‘đáng sợ’ nhất.

“Ách” kiếm càng kề sát cổ, Âu Nhã Vỹ đè thấp giọng “Hoàng Bá Thuần vì sao lại nhận Huyền Vũ Dạ Nguyệt là ái thê?” nói ra được câu này, Âu Nhã Vỹ cảm thấy bản thân mình thật thê lương.

“Họ vốn là phu thê…ách” dao đã cứa trúng cổ, nàng vội nói “Đao kiếm vô tình nha, ngươi giết ta cũng không có lợi gì cả”, má ơi, hôm nay nàng mới biết, hóa ra nam nhân si tình mới là kẻ đáng sợ nhất.

“Họ vốn dĩ không quen biết nhau, làm sao mà là phu thê?” nói dối, hắn không tin, không tin, họ giáp mặt nhau chỉ lạnh nhạt thờ ơ làm sao mà có thể làm ‘phu thê’?

“Ngươi không tin thì hà tất hỏi” nói xong nàng liền hối hận, cái xú nam nhân này, cọp không phát uy liền xem nàng là mèo bệnh “Tiện nam, ngươi có biết thương hoa tiếc ngọc hay không?”

Đè nén đi cơn tức giận trong lòng, ân, nàng chỉ là một nữ nhân, giết nàng cũng không có lợi, Âu Nhã Vỹ hỏi tiếp “Vậy Hoàng Bá Thuần cùng ‘Thiên Cơ Các’ có quan hệ gì?”

Chủ tử ta! …đương nhiên nàng có bị ngu đâu, không đánh mà khai? Phi, khẽ xoay lưng qua rồi nói “Là huynh đệ tốt của giáo chủ”

“Ta chỉ muốn hỏi, vậy cuối cùng muội muội ta đâu?” Huyền Vũ Dạ Mạc ngây ngốc hỏi, câu này khiến cho Độc nương tử nhất thời ngây dại ra.

“Nói” Âu Nhã Vỹ hằng giọng, Độc nương tử nhìn lại bóng dáng lụy tàn ngồi ụp mặt xuống bàn thì mắt liền lóe sáng như có mưu tính, thầm nói trong tâm: Nhị thiếu chủ, thật có lỗi

“Hỏi hắn đi” cách bây giờ chỉ có thể đổ tội cho Hoàng Bá Thuật thôi

Tay của nàng chỉ vào bóng dáng bi thảm của Hoàng Bá Thuật khiến cho hai đại nam nhân liền nhìn chằm chằm hắn, thừa cơ hội này Độc nương tử liền phi thân đi, trước khi đi còn để lại một câu “Muốn biết sự thật thì phải hỏi người trong cuộc”

“Nói, cuối cùng muội muội của ta đâu” Huyền Vũ Dạ Mạc liền lôi kéo bóng dáng yếu ớt Hoàng Bá Thuật lên, hung hăng hỏi.

Bây giờ thể trạng của Hoàng Bá Thuật hoàn toàn cạn kiệt, đừng chỉ thấy hắn là một đại nam nhân, thật ra hắn rất dễ bị tổn thương, hắn bình thường ưa nói ưa cười không đại biểu hắn thật sự khỏe mạnh

“Nói”

“Chẳng phải sự thật đã phơi bày trước mặt rồi sao” Âu Nhã Vỹ cười khổ, nếu không phải là ‘sự thật’ thì Hoàng Bá Thuật sẽ không khuôn mặt như đưa đám này ra.

“Không, không đâu, các người nói dối” Huyền Vũ Dạ Mạc liền quăng Hoàng Bá Thuật xuống, hống lên

“Các người là đồ nói dối” Huyền Vũ Dạ Mạc vẫn không tin sự thật rằng, muội muội của hắn đã ra đi, hắn không tin “Khônggggggggggggg”

Ba ngày sau.

“Ô…ô….ô…” một tiếng khóc thê lương của một thiếu phụ từ đại sảnh truyền tới, nam nhân đi tới cũng chóng mặt lắc đầu.

“Ô…ô….ô…” khóc nức nở, thiếu phụ thê lương nhìn bóng dáng đang đi tới “Ô…ô…ô…”

“Phu nhân, nàng đừng làm ta khó xử” nam nhân nhăn mày, dỗ dàng lấy thiếu phụ.

“Hắn là đồ sở khanh, chúng ta đều bị nói lừa gạt, ô….ô…ô….” bà khóc thật bi thương, Huyền Vũ Tuấn Quyết lim dim mắt, thở dài “Phải, chỉ trách chúng ta quá sơ ý để hắn gạt” đáng lý ngay từ đầu ông nên nhìn thấu mặt thật cũa hắn.

“Nguyệt nhi thì đã đành, hiện nay ngay cả Mạc nhi cũng đi mất dạng…ô….ô…ô…” bà không thể ngừng khóc, lòng bà đau như bị dao cắt, trời mới hiểu được nổi khổ của người làm mẹ như bà, mang nặng đẻ đau những 10 tháng vậy mà “Ô….Ô….Ô…”

Tiếng khóc truyền tới tai một người khiến mặt của kẻ đó vốn dĩ không được sáng lạn nay liền nhăn lại đôi chút.

Ba ngày trôi qua, đối với hắn cũng như vừa trải qua cả thế kỷ, hắn thật sự đã bị cạn kiệt sức lực, cảm thấy không thở nổi.

Khi thấy bóng dáng của hắn lướt qua, không ít kẻ hầu người hạ cũng sửng người ra.

“Cuối cùng con cũng chịu vác mặt về rồi sao!” vừa thấy một bóng dáng quen thuộc đi vào thì Huyền Vũ Tuấn Quyết rầm nhẹ, nhưng khi chạm mặt thì ông liền nhăn mày.

Mặc dù Huyền Vũ Dạ Mạc một thân bạch bào, khuôn mặt vốn tuấn tú, sáng lạn, nay đã biến sắc trở nên thất thần da dẻ có chút tái nhợt, trên khóe mắt còn lộ rõ vẻ mệt mỏi, bước đi có chút chậm rãi, làm cho người ta có cảm giác hắn bị người khác vét sạch thân mình.

“Mạc nhi, con bị sao vậy, vì sao mặt mũi lại như vậy?” đang khóc tới điên đảo thần trí thì bà liền vươn người dậy, không thể không quan tâm đứa con ruột thịt của mình, bà vươn tay, chạm mặt đứa con ba ngày không thấy bóng dáng lo lắng mà hỏi.

Khẽ cầm nhẹ tay bà, hắn nói “Ân, hài nhi không sao” hắn chỉ híp mặt cười nhẹ, thật chất bây giờ có cho hắn ăn thịt rồng hắn cũng cười không nổi.

Hắn phải nói làm sao đây, tư chất của hắn cũng không tệ, không lý nào lại không đoán được kết quả, sở dĩ Hoàng Bá Thuần sau khi kết hôn liền đại biến chất nhất định bên trong có ẩn tình.

Hắn ước gì hắn không biết sự thật còn hơn là bị sự thật ám ảnh, hắn làm sao nói với phụ mẫu rằng tỷ muội tranh giành nam nhân mà lạm sát nhau?

Nụ cười hóm hỉnh, cử chỉ nghịch ngợm, cả người toát ra khí chất hào phóng, tiểu muội của hắn vẫn đứng trước mặt hắn nũng nịu nhõng nhẽo vòi hắn tiền, hay là không biết xấu hổ nằm ăn vạ bắt hắn phải đưa đi dạo, hoặc là làm mặt quỷ tối ngày cứ bám lấy hắn, làm phiền hắn, lúc đó hắn thấy tiểu muội hảo phiền.

Nhưng sao giờ đây hắn thấy rất trống trải, xung quanh toàn là hư không, rất lạnh lẽo, tiểu muội hắn đang cười, nhưng dần dần cũng biến mất trong không trung đi.

Thiên, không cần phải thế, không cần phải đối xử với tiểu muội hắn như thế, không cần thiết phải lấy đi sinh mạnh của tiểu muội hắn!

Càng nghĩ tới thì khuôn mặt của hắn hiện lên tia thống khổ, nhìn thấy hành vi kỳ quái này, không khỏi khiến cho hai lão nhân gia hoảng sợ nhìn nhau, rồi hỏi “Mạc nhi cuối cùng xảy ra chuyện gì với con, hay là Nguyệt nhi có chuyện?”

Bị mẫu thân làm cho thanh tỉnh, hắn khẽ an ủi “Ân, Nguyệt nhi không sao…Nguyệt nhi thật không sao….”

“Mạc nhi con có chuyện gì giấu mẫu thân” nhìn vào đôi mắt già nua hiện đầy đau khổ của bà, cũng vì chuyện của nhị muội mà bà đã đau khổ, hắn không thể đả kích bà thêm một lần nữa.

Đôi mắt dần mờ nhạt, hiện lên một tầng nước long lanh, bà khẽ lấy khăn lau mắt rồi khóc tiếp “Ô…Ô…Ô…”

“Mẫu thân, chẳng qua Nguyệt muội chỉ đi thỉnh danh y thôi” không đành lòng cuối cùng hắn liền nói dối.

“Danh y?” Huyền Vũ Tuấn Quyết có vẻ không tin, nếu là đi thỉnh danh y thì vì sao nét mặt của con hắn lại thê lương như vậy, cứ như người trong miệng con trai ông nói: ‘một đi không trở lại’?

“Ân, vì Nguyệt muội phát hiện ra bản thân Nguyệt muội bị nan y, nên đành phải trở về sơn cốc chữa trị, ước tính chừng nào chưa trị lành thì sẽ không về” cười gượng, hắn trả lời.

“Ô…ô…ô…đứa tiểu hài tử thật ngốc mà…sao lại không cùng bàn với người lớn như chúng ta chứ ô….ô….ô…” rõ là không xem họ là người một nhà mà, đi hết 12 năm khó khăn lắm mới có thể cùng gia đình giáp mặt đoàn tụ, vì sao lại cư xử ích kỷ như vậy?

“Vì Nguyệt muội sợ mọi người lo lắng cho bệnh trạng của mình, nên chỉ có thể báo cáo cho hài nhi”

“Thật là bất hiếu mà” Huyền Vũ Tuấn Quyết oán nhẹ.

Ân, phải muội ấy rất bất hiếu chưa thể hoàn thành hiếu đạo đã vội ra đi rồi….Nguyệt muội…muội thật bất hiếu….nuốt đi nước mắt muốn tuôn trào, hắn hướng tới phụ mẫu cáo lui, hắn thật sợ ‘giấu đầu lòi đuôi’ rỉ ra nước mắt, vả lại so với Nguyệt muội thì phụ mẫu vẫn thương Tuyết muội hơn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện