“Tứ vương gia, thật quý hóa, được ngài ghé qua” Lương Du Thiên nở lên nụ cười nồng hậu, nhiệt liệt hoan nghênh Thần Vũ Phong.

“Không cần phải đa lễ” cả hai ít nhiều gì cũng là cộng sự trên sa trường, không nên hữu lễ như vậy.

“À vị cô nương này là…” Lương Du Thiên cũng như mọi người, khá tò mò với bóng dáng đằng sau của Thần Vũ Phong.

Thần Vũ Phong liền bậc lên tiếng cười hào sảng, rồi ghé sát vào tai của nàng, nói với giọng đủ cho người gần đây nghe “Nguyệt nhi, theo nàng, chúng ta có quan hệ gì?”

Dù mọi người đang cười nói, nhưng vẫn không tự chủ vểnh tai lên nghe.

Đồ chết giẫm! Sớm biết nàng ta chẳng có hảo tâm rồi, đúng là quá sơ suất, mới trúng kế của hắn ta, Liễu Thiên Nguyệt thầm rủa.

Thần Vũ Phong miễn cưỡng nhịn đi tiếng cười trong lòng, đáng đời, ai bảo bình thường hay cợt nhã y, để y xem, hôm nay tiểu nữ nhân này sẽ nói thế nào, ha ha ha, thật mát dạ nha, nguyên lai khoái cảm khi trả được thù là như vậy

Nhìn khuôn mặt như tiểu nhân đắc chí của hắn thì ta càng tức giận, hỏa diễm trong lòng càng tăng, nhưng sau đó khóe môi dãn ra, cười thực ngọt “Phân biệt sao?”

“Trong lòng ngài, tiểu nữ có vị trí gì, chẳng lẽ ngài không hiểu?” tất cả mọi người đều nhăn cả mày, vì câu trả lời của Liễu Thiên Nguyệt như thực như không, khó phân biết nổi.

Hay lắm, tiểu nha đầu kia, quả thật là câu trả lời hay, mọi việc lại đẩy hết lên đầu y, hừ, dù trong lòng không thể tiêu hóa nổi câu trả lời của nàng, nhưng y cũng phải trưng lên nụ cười chiêu bài của mình “Hảo, hảo, liền như nàng nói”

Tất cả mọi người đều bị hai người xoay vòng vòng, không ai hiểu nổi, họ cuối cùng có quan hệ gì, nhưng là nhìn thấy chuyện gì cũng hỏi ý của nàng, nhất định nàng có thân phận rất đặc biệt, nên mới được tứ vương gia coi trọng.

“Thỉnh” Lương Du Thiên chỉ biết thở dài, rồi ánh mắt di dời đi tới chỗ của nữ nhi ông thì vội cau mày thô, rồi nói với Nhạc Ngạn “Gíup ta hảo hảo tiếp đãi với tứ vương gia cùng vị cô nương này”

Lúc này theo ánh nhìn của Lương Du Thiên, nàng liền để ý tới một bóng dáng quen thuộc, cả người nàng chết lặng tại chỗ.

Hoàng Bá Thuần đang ngồi tại đại sảnh của con thuyền, mà người kế bên, lại là người nàng biết đến –  Lương Chiêu Nghi.

<<  Còn nhớ lại ngày ấy: “Ta chờ ngài” >>

Hóa ra là vậy…, cười lạnh, nhìn thấy biểu hiện kỳ lạ trên mặt của Liễu Thiên Nguyệt, Thần Vũ Phong cũng tò mò, nhìn theo, mày y nhướng tới cao, rồi hỏi “Cái nữ nhân bên hắn, là ai?”

Lúc này ta để ý tới sắc mặt tối tăm của Lương Du Thiên, vội dùng chân dẫm nhẹ lên chân của Thần Vũ Phong.

“Đi ” không chú ý tới hoàn cảnh hiện tại, mà lôi kéo Thần Vũ Phong ra đi.

Chỉ vì hai người là thượng khách, mà Tứ vương gia là ai? Sao có thể ngồi chung với những người như vậy, Lương Du Thiên đã sắp xếp sẳn một gian thượng phòng để tiếp đãi hai người.

Lúc này Thần Vũ Phong hỏi “Cuối cùng nàng ta là ai?”

“Là nữ nhi của Lương đại nhân”

“Ách” Thần Vũ Phong hô lên, rồi nhìn về phía Nhạc Ngạn, chỉ thấy bóng lưng vững trải của y, rồi thở dài, hắn đã biết lý do vì sao bị Liễu Thiên Nguyệt dẫm vào chân rồi, hóa ra là vậy…., hắn cũng quá luống cuống đi, aiz.

Sau khi dùng bữa tiệc xong, Thần Vũ Phong say như hủ chìm, căn bản chẳng phân biệt được ai với ai, sau một hồi lăn lộn, cùng với các gia đinh của Lương gia hợp tác, đã tống cổ Thần Vũ Phong đi về, khục, phải nói là khiên về…

Còn ta ở lại đây, vì đứng tại lan can của lầu bốn nhìn hướng ra du hồ, có thể cảm nhận được một khung cảnh rất tuyệt, ta có chút không nỡ về sớm, nên ở lại ngắm cảnh.

Mặt hồ phẳng lặng, ta còn nhìn ra phía xa bên hồ kia, người đi lại bên đó rất nhỏ, khung cảnh thật thú vị, khiến ta yêu thích không thôi.

Liễu Thiên Nguyệt vẫn đứng lẳng lặng ở góc khuất, lúc này có hai người đang tiến tới, thanh âm mềm mại, nghẹn ngào truyền tới đã đánh thức bản năng tò mò của nàng.

“Vì sao?”

“Đã nghe những gì kinh thành đồn?” giọng điệu lãnh mạc, khiến cho lục y cô nương cảng thương tâm, nhưng nàng là thật sự yêu thích nam nhân này “Nếu chàng không yêu mến ta, vì sao lại đồng ý nhận đồng tâm kết từ ta?”

Nhớ lại ngày đó, nàng phải bỏ ra không ít dũng khí, mới có can đảm đi ngỏ lời yêu với hắn, khi hắn nhận lấy, tâm nàng nở hoa, hoan hỷ không ngừng, nhưng hiện tại như thế nào lại đối xử như vậy với nàng? “Ta…” nguyên lai hai người này chính là Hoàng Bá Thuần và Lương Chiêu Nghi, đối phó với câu hỏi của Lương Chiêu Nghi, thì Hoàng Bá Thuần á khẩu, sao hắn dám nói, hôm đó vì sợ bị nhìn thấy, nhất thời không kìm chế được, mà giấu đi đồng tâm kết kia?

“Dù phụ thân phản đối, ta cũng không quan tâm, ta vẫn chỉ yêu chàng” thủy mâu nhi trân thật nhìn lấy Hoàng Bá Thuần, chứng minh nàng là thật tâm.

Sớm nghe qua danh xưng của hắn, nhưng con tim nàng vẫn không tự chủ được mà đi yêu thương hắn, quả như lời đồn, hắn là một tuấn mỹ trác tuyệt nam nhân.

Không như các công tử nhược chất khác, cả người hắn đều tản ra khí khái nam nhân nồng đậm, khi nhìn sâu vào đôi mắt ưng của hắn, thì đối phương liền mất đi lí chí, không chìm chế được, muốn yêu thương hắn.

Nếu nói nàng yêu hắn ngay từ ánh mắt đầu tiên, có lẽ không sai đi.

Có lẽ Lương Chiêu Nghi đã tính sai, khi nam nhân thấy được vẻ mặt của nàng, nhất định sẽ muốn bảo vệ, an ủi nàng, nhưng nàng đã sai trầm trọng.

Nhiều năm trước, vì không phận biệt rõ thế nào là yêu, hắn đã làm tổn thương một người, để rồi người đó cắn trả lại một miếng thật đau, hắn hận, hận nhất chính là những thiên kim tiểu thơ như Lương Chiêu Nghi!

“Thê tử của ta chỉ có một, ta sẽ không bao giờ tiếp nhận nữ nhân nào khác cả”

“Nhưng là ngươi đã hưu nàng” đừng tưởng rằng với lời nói đó, nàng sẽ bỏ cuộc.

Hoàng Bá Thuần hừ lạnh “Nếu đó là nữ nhân ta yêu, ta nhất định không buông tay” sau đó, hắn khom lưng ghé sát tai của nàng “Rất tiếc, ả chỉ là công cụ phục thù của ta, đối với ta mà nói, nữ nhân nào cũng như nữ nhân nấy, ta đều không hứng thú, họ chỉ là những người làm ấm gường của ta thôi” phải, chỉ vì muốn báo thù, hắn đã làm hết tất cả mọi việc tàn nhẫn, bỏ mặt sự sống chết của những nữ nhân kia.

Hối hận?

Không!

Hắn không hối hận.

Nếu thương hại người khác, thì ai thương hại hắn? Có câu: Người không vì mình trời chu đất diệt.

Đây là khuôn mặt mà cả đời Lương Chiêu Nghi cũng chưa từng gặp phải, chính nàng cũng không nghĩ tới ngoài mặt hắn lạnh nhạt, thì tâm cũng đi theo mà vô tình, lãnh huyết như vậy “A” Lương Chiêu Nghi hét lên, rồi ôm mặt chạy đi trong nước mắt.

Nấp trong góc chết, nàng có hơi kinh ngạc, trong tâm đột nhiên cảm nhận được có một luồn nước ấm tràn vào, không tự giác mà cảm thấy cao hứng.

Nhưng rồi hình ảnh kia xuất hiện, từ tâm trạng vui vẻ lủi sang rầu rĩ, xoay người lại, nàng đang chờ người kia đi, mới có thể ra mặt…

“Chặc chặc, từ khi nào Đồng Lão biến thành chuột nhắt?” chính là thanh âm nhẹ nhàng bên tai, hơi thở quen thuộc khiến ta bừng tỉnh trong suy nghĩ của mình “A”, bản năng mách bảo, ta phải lùi bước.

Đôi mắt ta trợn to, vì không tin nổi, hắn…hắn như thế nào mà phát hiện ra ta?

Rồi vội thanh tỉnh, đáp “Chỉ là trùng hợp”

Khóe miệng khiêu gợi dãn ra “Phải không?”

Nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt ta lảng sang chỗ khác “Phải! Tất cả là do hai người, đáng lý hai người nên tìm một căn phòng, cả hai đóng cửa lại, uống miếng trà, ăn miếng bánh, từ từ mà nói, đằng này, các ngươi lại công khai đứng trên hành lang giải quyết việc tư, ta là tình cờ đi ngang qua, nghe được, nói xem, có phải do hai người?”

“Ồh, hóa ra là lỗi của ta?” đáy mắt lóe lên tia phức tạp, hắn cười khổ, như thế nào lại đổi trắng, thay đen như vậy?

“Đương nhiên là lỗi của ngươi!” nàng nói với giọng đương nhiên, mà không hề biết ghi chữ ‘xấu hổ’

“Vậy ra, phải như ngươi với Tứ vương gia, đóng cửa phòng với nhau, từ từ nói?” gương cao âm điệu.

Mày nàng nhướn lên, sao giọng của hắn cứ như…..ăn dấm? Có phải do ta lại quá đa tình không? Lại suy nghĩ đi đâu nữa rồi.

Điên rồi, mày điên rồi!

Lí chí nói cho ta biết, ta nên chạy, nhưng là…có một số việc, ta muốn làm rõ “Ta nghĩ, chuyện đó không liên quan tới ngài!”

Nụ cười lạnh trên môi “Hôm qua, ta vẫn chưa quên những gì ngươi nói”

Nhiều năm qua, hắn đã tập cho mình thói quen, sau khi uống say, sẽ nhớ lại việc xảy ra đêm trước, những lời của nàng, hắn nghe rõ mồn một, rành mạch!

Chuyện nàng nhẫn tâm đạp hắn, hắn cho qua, nhưng nàng dám lẩn tránh hắn, tuyệt không cho phép!

Sắc mặt nàng chuyển sang trắng bệch, rồi sau đó cương ngạnh nói “Hôm qua ta nói rất nhiều, làm sao mà nhớ nổi, ta đã nói cái gì, à phải, ta bận, phải đi trước” 36 kế, tẩu là thượng sách.

“Muốn đi, không dễ” thấy nàng lại muốn trốn tránh, thì hắn kích động, liền kéo lấy nàng, áp sát vào vách tường gỗ, hai tay chống trước mặt nàng, có ý đồ giam nàng trong không gian chật hẹp, không cho nàng bỏ trốn.

“Ngươi” từ thẹn hóa giận, nhưng lại không nói lên lời, trái lại tim có cảm giác như mong chờ điều gì đó?

Cúi đầu xuống, hắn thấp giọng “Nguyệt nhi, ta biết là nàng mà, là nàng, phải không?” hắn đã nhờ Dạ Tam kiểm chứng, quả thật nàng lại sử dụng loại mặt nạ kia, ngoài ra, đêm hôm qua, hắn cũng xác nhận, nàng chính là Nguyệt nhi.

Nguyệt nhi của hắn, một người chết có thể sống lại, đúng là có chút hoang đường, nhưng là ngoại trừ Nguyệt nhi, không ai có thể làm cho hắn ấm lòng, ngay từ ánh nhìn đầu tiên, hắn đã cảm nhận, tiểu tiểu điểu kia, rất đặc biệt, hóa ra, là nàng, là nàng.

“Ta không phải là Nguyệt nhi, ta không phải, nghe cho rõ đây, ta là Liễu Thiên Nguyệt”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện