Thư Lăng Vy không hề nghi ngờ lời nói của Bek Ji, với thân phận cậu chủ nhà họ Bek của anh, chắc hẳn đây cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Cô ấy gật đầu nói: “Cám ơn, chuyện công lao tôi sẽ suy xét.
Nhưng tôi có chuyện muốn hỏi anh, anh là cậu chủ nhà họ Bek, cho dù có chuyện cần rời khỏi châu Úc thì cũng không thể đi lâu như thế được, rốt cuộc anh tới nơi này làm gì?”
“Cô sẽ biết câu trả lời nhanh thôi, có lẽ là tối nay, có lẽ là ngày mai, không để cô chờ quá lâu đâu”.
Thư Lăng Vy càng thêm tò mò, mặc dù người trước mặt luôn nở nụ cười, nhưng cô lại không dám khiêu khích và xem thường.
Người đàn ông này là một nhân vật tàn nhẫn, là ác ma giết người không chớp mắt! Nhưng chẳng phải Huyết Lang là một người lạnh lùng sao? Sao lại ôn hòa như thế?
Thấy Thư Lăng Vy im lặng suy tư, sắc mặt còn không ngừng thay đổi, Đông Phương Hạ biết ngay là cô đang nghĩ gì, chắc chắn là nghĩ chuyện của anh rồi, bèn mỉm cười nói: “Có gì cần giúp thì cô cứ việc nói, tôi không muốn một người đẹp gợi cảm như cô hi sinh vì nhiệm vụ.
Bây giờ cô rảnh rồi, định bao giờ tới nhà chồng chưa cưới?”
“Anh là bạn tôi, còn lợi hại như thế, tìm anh giúp cũng là chuyện đương nhiên.
Còn chuyện tới nhà chồng chưa cưới thì tôi vẫn đang đắn đo.
Tối hôm anh ta về nhà, bởi vì có việc bận nên tôi không đi được, có thể lấy cớ ấy không tới nhà anh ta, nhưng bây giờ tôi có thời gian rồi, nếu không đi thì khó ăn nói lắm.
Nhưng tôi lo lắng chồng chưa cưới là một thiếu gia ăn chơi thực thụ, ỷ vào thế lực nhà mình để làm bậy và hoành hành ở bên ngoài, coi thường phụ nữ… Haizz, tôi không biết có nên đi hay không nữa”.
Từ ánh mắt và vẻ mặt của Thư Lăng Vy, Đông Phương Hạ có thể hiểu được cảm giác của cô, cô thực sự đang đấu tranh tư tưởng.
Sau một hồi trầm ngâm, anh ngước mắt lên, nói với Thư Lăng Vy: “Tin anh ta đi, anh ta sẽ không làm cô thất vọng đâu.
Cô cũng phải tin tưởng chính bản thân mình, càng phải tin tưởng mắt nhìn người của ông nội cô, tự tin lên nào!”
“Nói thì là thế, nhưng tôi vẫn không muốn thấy chồng chưa cưới là một tên khốn đích thực!”
Đông Phương Hạ không còn gì để nói nữa, thành kiến của Thư Lăng Vy với anh quá lớn, vẫn còn dừng lại ở thời điểm quá khứ.
Một lúc sau, thấy Thư Lăng Vy ăn xong, anh bèn đứng lên đi thanh toán.
Khi rời khỏi phố ăn vặt, Đông Phương Hạ không lái xe máy nữa, mà gọi điện thoại bảo Hồ Ngạn Hạo cử người tới, trả chiếc xe cho người anh em kia, sau đó đi dạo với Thư Lăng Vy trên đường.
Mặc dù tối nay không có trăng, nhưng trên bầu trời lại có rất nhiều sao, không khí mát mẻ, khoan khoái dễ chịu.
Đi bên cạnh Đông Phương Hạ, thấy ‘Bek Ji’ không cười đùa như thường, mà trầm tư dọc đường, Thư Lăng Vy cảm thấy lạ, bèn hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
Đông Phương Hạ quay mặt sang, tầm nhìn dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp của Thư Lăng Vy, lắc đầu nói khẽ: “Không có gì, Lăng Vy, hôm nay tôi tới tìm cô là vì có chuyện muốn nói với cô”.
“Anh có chuyện muốn nói với tôi?”, Thư Lăng Vy cảm thấy nghi hoặc, cô và Bek Ji mới quen nhau chưa lâu, chỉ gặp nhau một vài lần mà thôi, sao anh lại có chuyện cần nói với cô cơ chứ.
“Tìm chỗ nào ngồi đi”.
Đông Phương Hạ không để ý tới ánh mắt nghi hoặc của Thư Lăng Vy, nhìn quanh rồi đi tới công viên đằng trước.
Thấy thế, tuy rằng rất khó hiểu, nhưng Thư Lăng Vy vẫn đi theo.
Người qua đường thấy “cặp đôi” này có vẻ như đang cãi nhau, không khỏi lắc đầu nghĩ, đẹp đôi như vậy mà cũng như thế.
Ở công viên, người qua người lại, còn có một vài người già đang nhảy ở đằng kia.
Trẻ con nô đùa, các cặp đôi hẹn hò, đâu đâu cũng thấy bóng người.
Đông Phương Hạ tìm một nơi yên tĩnh, ngồi xuống ghế chờ Thư Lăng Vy.
Thư Lăng Vy chậm rãi đi tới, thấy Đông Phương Hạ không tới nơi nào vắng vẻ, mà lựa chọn nơi này, trong lòng cô không khỏi thở phào một hơi.
Làm cảnh sát hình sự quốc tế, sao cô ấy lại không biết tiếng tăm của Huyết Lang cho được, làm bạn với người như vậy hết sức nguy hiểm.
Thư Lăng Vy đi tới bên cạnh Đông Phương Hạ rồi ngồi xuống.
Tuy rằng khoanh tay trước ngực, nhưng sự cảnh giác của cô lại đạt tới một mức độ chưa từng có, bàn tay cũng âm thầm đặt cạnh hông, chỉ cần người bên cạnh có hành động gì bất thường là cô sẽ rút súng ngay lập tức.
Đông Phương Hạ không hề căng thẳng, ngược lại còn rất bình tĩnh, liếc nhìn Thư Lăng Vy một cái.
Anh tựa vào ghế, khép hờ đôi mắt, cười thản nhiên: “Nếu tôi muốn giết cô, cô còn không có cơ hội để rút súng đâu, vậy nên cô không cần thiết phải phòng bị tôi như thế.
Thả lỏng ra nào, tôi sẽ không làm hại cô”.
Nghe vậy, trong lòng Thư Lăng Vy lạnh toát, cô không ngờ là Bek Ji lại nhìn thấu suy nghĩ của mình.
Đã thế rồi thì cũng thoải mái đi thôi, Đông Phương Hạ nói đúng, nếu anh muốn giết cô thì e rằng cô sẽ chẳng có đường nào mà phản kháng.
“Bek Ji, tôi tò mò về chuyện anh sắp nói với tôi lắm đấy”..
Cô ấy gật đầu nói: “Cám ơn, chuyện công lao tôi sẽ suy xét.
Nhưng tôi có chuyện muốn hỏi anh, anh là cậu chủ nhà họ Bek, cho dù có chuyện cần rời khỏi châu Úc thì cũng không thể đi lâu như thế được, rốt cuộc anh tới nơi này làm gì?”
“Cô sẽ biết câu trả lời nhanh thôi, có lẽ là tối nay, có lẽ là ngày mai, không để cô chờ quá lâu đâu”.
Thư Lăng Vy càng thêm tò mò, mặc dù người trước mặt luôn nở nụ cười, nhưng cô lại không dám khiêu khích và xem thường.
Người đàn ông này là một nhân vật tàn nhẫn, là ác ma giết người không chớp mắt! Nhưng chẳng phải Huyết Lang là một người lạnh lùng sao? Sao lại ôn hòa như thế?
Thấy Thư Lăng Vy im lặng suy tư, sắc mặt còn không ngừng thay đổi, Đông Phương Hạ biết ngay là cô đang nghĩ gì, chắc chắn là nghĩ chuyện của anh rồi, bèn mỉm cười nói: “Có gì cần giúp thì cô cứ việc nói, tôi không muốn một người đẹp gợi cảm như cô hi sinh vì nhiệm vụ.
Bây giờ cô rảnh rồi, định bao giờ tới nhà chồng chưa cưới?”
“Anh là bạn tôi, còn lợi hại như thế, tìm anh giúp cũng là chuyện đương nhiên.
Còn chuyện tới nhà chồng chưa cưới thì tôi vẫn đang đắn đo.
Tối hôm anh ta về nhà, bởi vì có việc bận nên tôi không đi được, có thể lấy cớ ấy không tới nhà anh ta, nhưng bây giờ tôi có thời gian rồi, nếu không đi thì khó ăn nói lắm.
Nhưng tôi lo lắng chồng chưa cưới là một thiếu gia ăn chơi thực thụ, ỷ vào thế lực nhà mình để làm bậy và hoành hành ở bên ngoài, coi thường phụ nữ… Haizz, tôi không biết có nên đi hay không nữa”.
Từ ánh mắt và vẻ mặt của Thư Lăng Vy, Đông Phương Hạ có thể hiểu được cảm giác của cô, cô thực sự đang đấu tranh tư tưởng.
Sau một hồi trầm ngâm, anh ngước mắt lên, nói với Thư Lăng Vy: “Tin anh ta đi, anh ta sẽ không làm cô thất vọng đâu.
Cô cũng phải tin tưởng chính bản thân mình, càng phải tin tưởng mắt nhìn người của ông nội cô, tự tin lên nào!”
“Nói thì là thế, nhưng tôi vẫn không muốn thấy chồng chưa cưới là một tên khốn đích thực!”
Đông Phương Hạ không còn gì để nói nữa, thành kiến của Thư Lăng Vy với anh quá lớn, vẫn còn dừng lại ở thời điểm quá khứ.
Một lúc sau, thấy Thư Lăng Vy ăn xong, anh bèn đứng lên đi thanh toán.
Khi rời khỏi phố ăn vặt, Đông Phương Hạ không lái xe máy nữa, mà gọi điện thoại bảo Hồ Ngạn Hạo cử người tới, trả chiếc xe cho người anh em kia, sau đó đi dạo với Thư Lăng Vy trên đường.
Mặc dù tối nay không có trăng, nhưng trên bầu trời lại có rất nhiều sao, không khí mát mẻ, khoan khoái dễ chịu.
Đi bên cạnh Đông Phương Hạ, thấy ‘Bek Ji’ không cười đùa như thường, mà trầm tư dọc đường, Thư Lăng Vy cảm thấy lạ, bèn hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
Đông Phương Hạ quay mặt sang, tầm nhìn dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp của Thư Lăng Vy, lắc đầu nói khẽ: “Không có gì, Lăng Vy, hôm nay tôi tới tìm cô là vì có chuyện muốn nói với cô”.
“Anh có chuyện muốn nói với tôi?”, Thư Lăng Vy cảm thấy nghi hoặc, cô và Bek Ji mới quen nhau chưa lâu, chỉ gặp nhau một vài lần mà thôi, sao anh lại có chuyện cần nói với cô cơ chứ.
“Tìm chỗ nào ngồi đi”.
Đông Phương Hạ không để ý tới ánh mắt nghi hoặc của Thư Lăng Vy, nhìn quanh rồi đi tới công viên đằng trước.
Thấy thế, tuy rằng rất khó hiểu, nhưng Thư Lăng Vy vẫn đi theo.
Người qua đường thấy “cặp đôi” này có vẻ như đang cãi nhau, không khỏi lắc đầu nghĩ, đẹp đôi như vậy mà cũng như thế.
Ở công viên, người qua người lại, còn có một vài người già đang nhảy ở đằng kia.
Trẻ con nô đùa, các cặp đôi hẹn hò, đâu đâu cũng thấy bóng người.
Đông Phương Hạ tìm một nơi yên tĩnh, ngồi xuống ghế chờ Thư Lăng Vy.
Thư Lăng Vy chậm rãi đi tới, thấy Đông Phương Hạ không tới nơi nào vắng vẻ, mà lựa chọn nơi này, trong lòng cô không khỏi thở phào một hơi.
Làm cảnh sát hình sự quốc tế, sao cô ấy lại không biết tiếng tăm của Huyết Lang cho được, làm bạn với người như vậy hết sức nguy hiểm.
Thư Lăng Vy đi tới bên cạnh Đông Phương Hạ rồi ngồi xuống.
Tuy rằng khoanh tay trước ngực, nhưng sự cảnh giác của cô lại đạt tới một mức độ chưa từng có, bàn tay cũng âm thầm đặt cạnh hông, chỉ cần người bên cạnh có hành động gì bất thường là cô sẽ rút súng ngay lập tức.
Đông Phương Hạ không hề căng thẳng, ngược lại còn rất bình tĩnh, liếc nhìn Thư Lăng Vy một cái.
Anh tựa vào ghế, khép hờ đôi mắt, cười thản nhiên: “Nếu tôi muốn giết cô, cô còn không có cơ hội để rút súng đâu, vậy nên cô không cần thiết phải phòng bị tôi như thế.
Thả lỏng ra nào, tôi sẽ không làm hại cô”.
Nghe vậy, trong lòng Thư Lăng Vy lạnh toát, cô không ngờ là Bek Ji lại nhìn thấu suy nghĩ của mình.
Đã thế rồi thì cũng thoải mái đi thôi, Đông Phương Hạ nói đúng, nếu anh muốn giết cô thì e rằng cô sẽ chẳng có đường nào mà phản kháng.
“Bek Ji, tôi tò mò về chuyện anh sắp nói với tôi lắm đấy”..
Danh sách chương