Đông Phương Hạ ôm vai trái kêu lên.

Cú đấm này cũng chẳng có gì đâu, nhưng Thư Lăng Vy lại đánh trúng vào vết chém còn chưa lành hẳn của anh.

Vốn anh tưởng cô chỉ đùa và làm màu chút thôi, nào ngờ cô nàng này lại dùng sức như vậy.

      Đông Phương Hạ cảm thấy vai trái truyền tới cơn đau tê tái, chắc là vết thương lại nứt ra rồi.

Đậu má, hôm nay đen quá!  

      “Kêu gì mà kêu, đàn ông đàn ang, mới đau có tí đã không chịu được, sau này định bảo vệ vợ thế nào!”, thấy Đông Phương Hạ giả vờ như thật, Thư Lăng Vy bày ra dáng vẻ dạy dỗ anh.

Bất chợt, cô hớn hở nhìn nắm đấm của mình, cười ha ha: “Anh cứ giả vờ đi, tôi mà mủi lòng vì anh thì tôi không phải là Thư Lăng Vy!”  
      Nhìn dáng vẻ đắc ý của Thư Lăng Vy, Đông Phương Hạ khóc không ra nước mắt.

Cảm nhận được sự dính dấp trên vai trái, anh biết vết thương lại chảy máu rồi.

Vì không muốn để Thư Lăng Vy biết, anh chỉ có thể ôm chặt vai, không cho máu chảy ra.

      Mấy phút sau, Thư Lăng Vy thấy Đông Phương Hạ vẫn ôm nơi mà mình vừa đánh, không có ý định buông tay, ngược lại còn ôm chặt hơn, cô không khỏi bĩu môi trêu ghẹo: “Tôi cảm thấy anh nên đi đóng phim đấy, với kỹ thuật và nhan sắc của anh, anh sẽ nổi như cồn cho mà xem, ha ha…”  
      “Nếu tôi đi thật thì nhất định phải kéo theo cô, để cô diễn nha hoàn gì đó, đi theo hầu hạ thiếu gia đây cả ngày!”  
      “Hầu hạ cái quằn, ăn một đấm nữa nè!”, dứt lời, Thư Lăng Vy lại định đánh Đông Phương Hạ.

      Lần này Đông Phương Hạ không để cô đánh nữa, ai biết cô nàng này đang đùa hay thật.

Chỉ có điều anh không dùng lực, anh sợ làm đau vợ chưa cưới của mình.

      Thấy Đông Phương Hạ cứ ôm vai trái mãi, lúc đầu Thư Lăng Vy không để ý tới, nhưng mấy phút sau, cô bắt đầu cảm thấy sai sai.

Đông Phương Hạ đã che không cho cô xem thì kiểu gì cũng không cho xem đâu, thế là cô nghĩ ra một cách, giả vờ đánh anh, để anh ngăn cản mình.


      Thư Lăng Vy không đoái hoài gì tới cánh tay mà Đông Phương Hạ vươn ra để ngăn cản mình, mà là nhìn vào vai trái của anh.

Nhờ ánh đèn đường rọi vào, cô nhìn thấy vết máu trên áo sơ mi trắng của anh, lập tức nhích lại gần.

      Thấy thế, Đông Phương Hạ mới biết là mình trúng bẫy của Thư Lăng Vy.

      “Anh đang bị thương, trông thì có vẻ như là vết chém, còn chưa lành thì đã bị tôi cho một đấm rồi”.

      Thư Lăng Vy nhìn Đông Phương Hạ, trái tim hơi nhói đau.

Ngay lập tức, cô lấy băng gạc chuẩn bị sẵn trong túi xách ra, băng bó lại cho anh.

      “Cô là vợ chưa cưới của tôi, tôi đâu biết là cô dùng lực mạnh như thế, đã vậy tôi còn không phòng bị cô nữa.

Nếu không, chỉ với mấy ngón võ mèo cào của cô, mười Thư Lăng Vy xông tới cũng không đủ cho tôi chơi!”  
      “Đúng là anh rất lợi hại, nhưng đừng coi thường tôi, đợi đến khi vết thương lành lại, chúng ta so chiêu thử xem! Nếu anh có thể đánh bại tôi trong vòng hai phút thì tôi mới phục!”  
      “Tôi là chồng chưa cưới của cô, cô không phục cũng không được.

Hai phút không thành vấn đề, nhưng nếu tôi đánh bại cô thì cô phải đồng ý một điều kiện của tôi”, Đông Phương Hạ cười gian.


      “Điều kiện gì? Nói nghe xem nào”.

      Thư Lăng Vy vừa băng bó cho Đông Phương Hạ vừa hỏi.

Cô không phải trẻ con, chưa biết điều kiện gì mà đã đồng ý, huống chi người này còn là chồng chưa cưới của cô, anh thích gài bẫy người khác, ai biết anh định bắt cô làm gì.

      Đông Phương Hạ kề sát lại, phả hơi nóng vào tai Thư Lăng Vy, nhỏ giọng nói: “Lát nữa chúng ta sẽ thi ngay, nếu thua thì đêm nay cô phải tắm rửa sạch sẽ, mặc nội y tình thú, nằm trên giường chờ tôi tới yêu cô!”  
      Hơi thở của Đông Phương Hạ khiến Thư Lăng Vy mất tự nhiên.

Nghe thấy câu ấy của anh, cô tức lộn mề, cắn răng nhìn chằm chằm vào anh: “Vậy nếu anh thua thì sao?”  
      “Tôi không thua được!”, Đông Phương Hạ nói qua loa.

     
.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện