Nam Cung Diệc Phi còn tưởng rằng xảy ra việc gì lớn, lúc nghe thấy ông nội Đông Phương Hạ muốn có chắt trai, má cô bỗng ửng hồng, vành tai nóng bừng.

Hác Hàm Nguyệt kéo Đông Phương Hạ qua một bên, bắt đầu dạy dỗ! Khiến Đông Phương Hạ dở khóc dở cười! Rất lâu sau mới đứng dậy rời đi.

Lúc này, Nam Cung Diệc Phi đi đến.

“Hôm nay huấn luyện quân sự, tôi đi trước! Anh ăn xong bữa sáng cũng nhanh chóng đến trường, đừng đến muộn!”

Đông Phương Hạ gật đầu! Cười xấu xa nhỏ giọng nói: “Việc ông nội giao cho nhờ cô rồi, một năm thôi đó, thời gian ngắn ngủi, chúng ta cũng phải nắm chắc, giao lưu nhiều hơn”.

“Không biết xấu hổ…anh không chỉ có một người vợ chưa cưới là tôi, việc này hiện tại tôi không làm được”.

“Nhưng hiện tại tôi chỉ biết cô! Những người kia tôi chưa từng gặp qua”.

“Đi tìm Bek Er của anh ấy.

Tôi đi đây!”
Bek Er năm nay mới hai mươi tuổi, lại bận như thế! Gánh vác cả nhà họ Bek, có thời gian sinh con cho anh sao! Nhìn bóng lưng của Nam Cung Diệc Phi rời đi, Đông Phương Hạ thở dài một hơi!
Ăn sáng xong, Đông Phương Hạ lại bị mẹ cằn nhằn vài câu, muốn anh nhanh chóng cho bà bế cháu! Đông Phương Hạ dưới sự “oanh tạc” của mưa bom bão đạn, rời khỏi nhà mình như chạy chốn, lái chiếc xe mà Tây Môn Kiếm đưa đến lúc sáng đến đại học Yên Kinh.

Liên tiếp vượt qua mười mấy chiếc đèn đỏ, cảnh sát giao thông coi như không nhìn thấy, mặc kệ Đông Phương Hạ phóng vèo vèo trên đường phố sầm uất! Vừa rồi, Đông Phương Hạ còn không biết xảy ra chuyện gì, đến lúc đến bãi đỗ xe đại học Yên Kinh mới phát hiện ra.

Mẹ kiếp, thì ra Tây Môn đã lấy được biển số xe, biển số xe khủng bố như này mấy cảnh sát giao thông dám chặn sao, trừ khi hắn không còn muốn ở lại Yên Kinh! Trong lòng Đông Phương Hạ âm thầm lắc đầu, sáu năm mai danh ẩn tích ở nước ngoài, bản thân suýt chút nữa quên mất Yên Kinh còn có một cậu ấm đình đám là mình!
Miệng huýt sáo! Đông Phương Hạ như một tên lưu manh phóng khoáng đi đến sân bãi huấn luyện quân sự.


Chín giờ sáng, mặt trời gay gắt trên đỉnh đầu, còn muốn cho người khác sống không vậy!
Đông Phương Hạ cũng không định tập quân sự, nhìn thời tiết quỷ quái này, ba tên nhóc cùng phòng ngoại trừ Tạ Vũ Thần ra, hai tên còn lại dưới sự đào tạo “hết lòng” của sĩ quan huấn luyện chắc chắn sẽ ở đó khóc lóc ỉ ôi, đặc biệt là An Nhiên mặt trắng đó, chịu đựng được mới là lạ!
Thôi được rồi, anh đây thương các cậu! Tiêu tốn một chút tiền mua cho các cậu ít đồ uống! Ai bảo tôi là lão đại của các cậu chứ!
Lúc Đông Phương Hạ cầm một chiếc lều và hai thùng nước khoáng từ siêu thị về đến sân bãi huấn luyện quân sự, âm thầm líu lưỡi! Khung cảnh thật hùng tráng, khí thế ngất trời.

Tìm được khoa của mình, ở phía xa, Đông Phương Hạ nhìn thấy Nam Cung Diệc Phi trên lưng đeo một chiếc túi đứng ở đó, trông coi sinh viên của mình tập luyện, trong tay còn cầm một chiếc túi nhựa, hẳn là trang phục.

Nam Cung Diệc Phi cũng nhìn thấy Đông Phương Hạ, lúc nhìn thấy Đông Phương Hạ dựng chiếc lều bên cạnh lớp mình, trong lòng không còn gì để nói! Chồng chưa cưới này của mình, quá đáng yêu rồi! Tất cả mọi người đều đang tập luyện dưới ánh mặt trời gay gắt, anh thì hay rồi, trực tiếp đi mua một cái lều, nằm ở đó ung dung tự tại, còn huýt sáo nữa!
Cảnh tượng không ăn khớp này cũng thu hút sự chú ý của mấy ngàn tân sinh viên.

“Tên đó là ai, điên cuồng ngang ngược như vậy!”
“Người anh em đó thật cừ!”
“Wow…đẹp trai quá!”


Những giọng nói khác nhau vang lên trong sân tập, lúc Lục Phong và An Nhiên bọn họ nhìn thấy Đông Phương Hạ, không khỏi âm thầm giơ ngón cái.

Những cậu ấm được phân đến lớp của Nam Cung Diệc Phi trong lòng lại mắng lãnh đạo trong trường một phen, nếu ở lớp khác, bọn họ dựa vào bối cảnh của mình có thể chống lại việc luyện tập quân sự, nhưng Nam Cung Diệc Phi là ai! Bối cảnh người ta còn lớn hơn họ, không cho cô ấy mặt mũi đồng nghĩa với việc trong nhà mình đặt một quả bom nổ chậm.

Sĩ quan huấn luyện quân sự nhìn thấy bộ dạng hưởng thụ của Đông Phương Hạ, muốn đi lên hỏi thăm nhưng lại có chút do dự, ở nơi như Yên Kinh, một tấm biển rơi xuống, ít nhất cũng rơi trúng tám chín người là con cháu của các cục trưởng, thư ký, sơ sẩy một chút là mất bát cơm ngay! Huống hồ các sĩ quan cũng biết thân phận của Nam Cung Diệc Phi.

Hầu hết các cậu ấm cũng tham gia huấn luyện quân sự, không kiêng nể gì giống như Đông Phương Hạ, chắc chắn không phải là người bình thường.

Các sĩ quan huấn luyện đều có suy nghĩ như vậy, nên cũng không có ai đi quản Đông Phương Hạ, điều này khiến Đông Phương Hạ vui vẻ hưởng thụ!
Nam Cung Diệc Phi nhìn ra suy nghĩ của những sĩ quan huấn luyện đó, liền lắc đầu! đi về phía Đông Phương Hạ.

“Ôi…giáo viên hướng dẫn, cô vất vả rồi! Nào nào nào…đến đây đến đây, mời ngồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện