Tại Yên Kinh, tòa cao ốc Thiên Lang hết sức nổi tiếng, bất kể phương diện nào cũng có thể nói là đỉnh cấp, Hác Hiên cũng chẳng xa lạ gì với cái nơi cao cấp này, từng tới mấy lần rồi.
Nhưng anh ấy không ngờ người anh em tốt của mình lại bảo mình mang đồ tới đây, người tiếp đón còn là dân giang hồ.
Trong đại sảnh rộng hàng trăm mét vuông, tất cả đồ trang trí đều là báu vật mang tầm thế giới.
Tranh sơn dầu, thảm, đồ cổ trên giá sách, kim cương chất lượng cao,… tất cả khiến Hác Hiên hoa mắt.
Tuy rằng anh ấy sinh ra trong nhà giàu, nhưng cũng không khỏi líu lưỡi trước những thứ đồ trang trí ở đây.
Điều quan trọng nhất là, mấy người đàn ông đứng gác trong đại sảnh đều mang khuôn mặt lạnh như tiền, khắp người tản ra hơi thở lạnh lẽo, chắc chắn võ nghệ không thua kém gì anh ấy.
Đây chỉ là trong đại sảnh, ngoài hành lang còn có mấy người nữa.
Người được gọi là Hồ Ngạn Hạo và Dạ Ảnh trước mắt cũng không tầm thường, nhất là Dạ Ảnh, cứ lạnh lùng như băng sương.
Đông Phương Hạ ơi là Đông Phương Hạ, xa nhau sáu năm, cậu lại quen với những nhân vật như thế! Hiện tại cậu là cậu chủ nhà họ Bek, lẽ nào những người này cũng là người của nhà họ Bek? Trong lòng Hác Hiên thầm nghĩ.
Một lát sau, Hác Hiên nghe thấy tiếng động bên ngoài, tiếp đó, Đông Phương Hạ mở cửa bước vào.
“Cậu chủ!”
Hồ Ngạn Hạo dừng trò chuyện với Hác Hiên, cả anh ta và Dạ Ảnh cùng đứng lên, cung kính chào hỏi.
Đông Phương Hạ gật đầu, nói với Hác Hiên: “Xem ra mọi người đã biết nhau rồi, em không giới thiệu nữa.
Thấy sao Hác Hiên, chưa tới nơi này bao giờ đúng không?”
“Thằng nhóc này được đó, những kẻ có máu mặt trong Yên Kinh đều đang suy đoán ai là chủ nhân của Thiên Lang, không ngờ lại là cậu.
Mười tầng bên dưới thì tôi từng tới rồi, còn nơi này thì người của cậu không cho lên”.
Hác Hiên bày ra vẻ mặt phiền muộn, sau đó bỗng chỉ vào mấy cái va li bằng da, nói với Đông Phương Hạ: “Thứ cậu cần đó, xem qua đi! Tôi phải giấu ông già kiếm cho cậu đấy”.
Đông Phương Hạ liếc qua, cảm kích nhìn Hác Hiên, sau đó mới nói với Dạ Ảnh: “Tôi giao đống thiết bị này cho cô đấy, bảo các anh em tháo dỡ rồi lắp lại, tôi không muốn dùng nguyên bản!”
Nghe vậy, Hác Hiên mở to đôi mắt, như thể không tin nổi.
Anh ấy nhìn chằm chằm vào Đông Phương Hạ, khó tin nói: “Sao cấp dưới của cậu lắm nhân tài thế?”
Đông Phương Hạ nhún vai, dùng ánh mắt để nói với Hác Hiên, Dạ Ảnh chính là nhân tài đỉnh cao về phương diện này, không có gì đáng phải ngạc nhiên.
Nhà họ Bek đứng đầu thế giới, nếu không có những người này thì làm sao có được địa vị như ngày hôm nay.
Sau khi trò chuyện với Hác Hiên một lát, Đông Phương Hạ nhận lấy chi phiếu từ tay Hồ Ngạn Hạo, đưa cho Hác Hiên: “Đây là mười triệu, coi như em mua lại những thiết bị này”.
Thấy thế, Hác Hiên sầm mặt lại: “Đông Phương Hạ, cậu có ý gì thế hả? Chẳng lẽ Hác Hiên này không tặng nổi mấy thứ này cho cậu sao? Vả lại, với bối cảnh của cậu, muốn mua những thứ này thì chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, tôi chỉ tiện tay thôi!”
“Tuy là vậy, nhưng em không thể để anh…”
“Đông Phương Hạ, cậu mà còn như vậy là chúng ta không làm anh em nữa được đâu, hơn nữa, mối thù của Mễ Ngạn cũng có một phần của tôi!”
“Thôi được rồi”.
Đã nói đến mức này rồi, Đông Phương Hạ cũng không lằng nhằng nữa.
Anh cất chi phiếu đi, nói: “Anh em chúng ta không đôi co nữa!”
Hác Hiên đứng lên nói: “Không còn sớm nữa, tôi phải về đây, có thời gian sẽ tụ tập sau”.
Hiện tại Hác Hiên đang làm trong Cục an ninh quốc phòng, Đông Phương Hạ biết anh ấy rất bận, vì thế không giữ lại, mà mỉm cười tiễn anh ấy đi.
Lúc trở lại đại sảnh, anh hỏi Hồ Ngạn Hạo: “Anh Hồ, các anh em vẫn ổn chứ?”
Hồ Ngạn Hạo ngồi xuống: “Nửa tháng qua, trên cơ bản mấy bang phái nhỏ đã bị Lang Quân chúng ta thâu tóm rồi, kẻ nào phản kháng đều bị giết hết.
Hiện tại chỉ còn một bang phái tên là Hải Sa Bang, có khoảng năm mươi người tất cả, đều là những người có nghĩa khí.
Bang chủ của bọn họ tên là Hoàng Vỹ Kỳ, khoảng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, là một gã đàn ông cứng cỏi, võ nghệ khá tốt.
Anh ta đáng mặt đàn ông, tôi nể nên không định giết”.
Đông Phương Hạ không cảm thấy ngạc nhiên về tên của bang hội.
Các anh em đều muốn dùng cái tên “Lang Quân”, anh cũng không để ý.
Qua lời nói của Hồ Ngạn Hạo, Đông Phương Hạ nghe ra ẩn ý trong đó, anh trầm ngâm mấy giây rồi thản nhiên nói: “Anh Hồ có ý định gì?”
“Tôi và Hoàng Vỹ Kỳ có đôi phần giao tình, mặc dù anh ta biết thực lực của tôi, nhưng vẫn còn nghi ngờ thực lực tổng hợp của Lang Quân.
Anh ta lo rằng đám anh em của mình mà đầu nhập vào bang chúng ta thì sẽ… Vậy nên tôi đã hẹn bọn họ tối nay tới trụ sở, hai bên cử ra ba người, so tài ba trận, chỉ cần chúng ta thắng hai trận là anh ta sẽ sáp nhập vào chúng ta, như thế thì đám anh em của anh ta cũng không oán trách gì nữa”.
Nghe vậy, Đông Phương Hạ sinh lòng hứng thú với Hoàng Vỹ Kỳ.
Là đại ca của một bang hội mà suy nghĩ vẹn toàn cho các anh em bên dưới như thế, thực sự đáng được tôn trọng.
Hơn nữa, người mà Hồ Ngạn Hạo nói là võ nghệ khá tốt thì chắc hẳn sẽ không quá kém cỏi, Lang Quân thu phục được người như thế cũng là chuyện tốt, bèn nói:
“Nói thời gian địa điểm cho tôi, để tôi đích thân tới cổ vũ các anh em.
Phải rồi, hiện tại chúng ta đang có bao nhiêu người?”
“Ừm… khoảng một ngàn rưỡi.
Cậu chủ, chuyện nhỏ này để tôi đi là được, tôi biết rõ thực lực của Hải Sa Bang, thắng hai trận không thành vấn đề, cậu cứ yên tâm đi.
Vả lại, chúng ta còn có các anh em tử sĩ nữa”.
Nhưng anh ấy không ngờ người anh em tốt của mình lại bảo mình mang đồ tới đây, người tiếp đón còn là dân giang hồ.
Trong đại sảnh rộng hàng trăm mét vuông, tất cả đồ trang trí đều là báu vật mang tầm thế giới.
Tranh sơn dầu, thảm, đồ cổ trên giá sách, kim cương chất lượng cao,… tất cả khiến Hác Hiên hoa mắt.
Tuy rằng anh ấy sinh ra trong nhà giàu, nhưng cũng không khỏi líu lưỡi trước những thứ đồ trang trí ở đây.
Điều quan trọng nhất là, mấy người đàn ông đứng gác trong đại sảnh đều mang khuôn mặt lạnh như tiền, khắp người tản ra hơi thở lạnh lẽo, chắc chắn võ nghệ không thua kém gì anh ấy.
Đây chỉ là trong đại sảnh, ngoài hành lang còn có mấy người nữa.
Người được gọi là Hồ Ngạn Hạo và Dạ Ảnh trước mắt cũng không tầm thường, nhất là Dạ Ảnh, cứ lạnh lùng như băng sương.
Đông Phương Hạ ơi là Đông Phương Hạ, xa nhau sáu năm, cậu lại quen với những nhân vật như thế! Hiện tại cậu là cậu chủ nhà họ Bek, lẽ nào những người này cũng là người của nhà họ Bek? Trong lòng Hác Hiên thầm nghĩ.
Một lát sau, Hác Hiên nghe thấy tiếng động bên ngoài, tiếp đó, Đông Phương Hạ mở cửa bước vào.
“Cậu chủ!”
Hồ Ngạn Hạo dừng trò chuyện với Hác Hiên, cả anh ta và Dạ Ảnh cùng đứng lên, cung kính chào hỏi.
Đông Phương Hạ gật đầu, nói với Hác Hiên: “Xem ra mọi người đã biết nhau rồi, em không giới thiệu nữa.
Thấy sao Hác Hiên, chưa tới nơi này bao giờ đúng không?”
“Thằng nhóc này được đó, những kẻ có máu mặt trong Yên Kinh đều đang suy đoán ai là chủ nhân của Thiên Lang, không ngờ lại là cậu.
Mười tầng bên dưới thì tôi từng tới rồi, còn nơi này thì người của cậu không cho lên”.
Hác Hiên bày ra vẻ mặt phiền muộn, sau đó bỗng chỉ vào mấy cái va li bằng da, nói với Đông Phương Hạ: “Thứ cậu cần đó, xem qua đi! Tôi phải giấu ông già kiếm cho cậu đấy”.
Đông Phương Hạ liếc qua, cảm kích nhìn Hác Hiên, sau đó mới nói với Dạ Ảnh: “Tôi giao đống thiết bị này cho cô đấy, bảo các anh em tháo dỡ rồi lắp lại, tôi không muốn dùng nguyên bản!”
Nghe vậy, Hác Hiên mở to đôi mắt, như thể không tin nổi.
Anh ấy nhìn chằm chằm vào Đông Phương Hạ, khó tin nói: “Sao cấp dưới của cậu lắm nhân tài thế?”
Đông Phương Hạ nhún vai, dùng ánh mắt để nói với Hác Hiên, Dạ Ảnh chính là nhân tài đỉnh cao về phương diện này, không có gì đáng phải ngạc nhiên.
Nhà họ Bek đứng đầu thế giới, nếu không có những người này thì làm sao có được địa vị như ngày hôm nay.
Sau khi trò chuyện với Hác Hiên một lát, Đông Phương Hạ nhận lấy chi phiếu từ tay Hồ Ngạn Hạo, đưa cho Hác Hiên: “Đây là mười triệu, coi như em mua lại những thiết bị này”.
Thấy thế, Hác Hiên sầm mặt lại: “Đông Phương Hạ, cậu có ý gì thế hả? Chẳng lẽ Hác Hiên này không tặng nổi mấy thứ này cho cậu sao? Vả lại, với bối cảnh của cậu, muốn mua những thứ này thì chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, tôi chỉ tiện tay thôi!”
“Tuy là vậy, nhưng em không thể để anh…”
“Đông Phương Hạ, cậu mà còn như vậy là chúng ta không làm anh em nữa được đâu, hơn nữa, mối thù của Mễ Ngạn cũng có một phần của tôi!”
“Thôi được rồi”.
Đã nói đến mức này rồi, Đông Phương Hạ cũng không lằng nhằng nữa.
Anh cất chi phiếu đi, nói: “Anh em chúng ta không đôi co nữa!”
Hác Hiên đứng lên nói: “Không còn sớm nữa, tôi phải về đây, có thời gian sẽ tụ tập sau”.
Hiện tại Hác Hiên đang làm trong Cục an ninh quốc phòng, Đông Phương Hạ biết anh ấy rất bận, vì thế không giữ lại, mà mỉm cười tiễn anh ấy đi.
Lúc trở lại đại sảnh, anh hỏi Hồ Ngạn Hạo: “Anh Hồ, các anh em vẫn ổn chứ?”
Hồ Ngạn Hạo ngồi xuống: “Nửa tháng qua, trên cơ bản mấy bang phái nhỏ đã bị Lang Quân chúng ta thâu tóm rồi, kẻ nào phản kháng đều bị giết hết.
Hiện tại chỉ còn một bang phái tên là Hải Sa Bang, có khoảng năm mươi người tất cả, đều là những người có nghĩa khí.
Bang chủ của bọn họ tên là Hoàng Vỹ Kỳ, khoảng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, là một gã đàn ông cứng cỏi, võ nghệ khá tốt.
Anh ta đáng mặt đàn ông, tôi nể nên không định giết”.
Đông Phương Hạ không cảm thấy ngạc nhiên về tên của bang hội.
Các anh em đều muốn dùng cái tên “Lang Quân”, anh cũng không để ý.
Qua lời nói của Hồ Ngạn Hạo, Đông Phương Hạ nghe ra ẩn ý trong đó, anh trầm ngâm mấy giây rồi thản nhiên nói: “Anh Hồ có ý định gì?”
“Tôi và Hoàng Vỹ Kỳ có đôi phần giao tình, mặc dù anh ta biết thực lực của tôi, nhưng vẫn còn nghi ngờ thực lực tổng hợp của Lang Quân.
Anh ta lo rằng đám anh em của mình mà đầu nhập vào bang chúng ta thì sẽ… Vậy nên tôi đã hẹn bọn họ tối nay tới trụ sở, hai bên cử ra ba người, so tài ba trận, chỉ cần chúng ta thắng hai trận là anh ta sẽ sáp nhập vào chúng ta, như thế thì đám anh em của anh ta cũng không oán trách gì nữa”.
Nghe vậy, Đông Phương Hạ sinh lòng hứng thú với Hoàng Vỹ Kỳ.
Là đại ca của một bang hội mà suy nghĩ vẹn toàn cho các anh em bên dưới như thế, thực sự đáng được tôn trọng.
Hơn nữa, người mà Hồ Ngạn Hạo nói là võ nghệ khá tốt thì chắc hẳn sẽ không quá kém cỏi, Lang Quân thu phục được người như thế cũng là chuyện tốt, bèn nói:
“Nói thời gian địa điểm cho tôi, để tôi đích thân tới cổ vũ các anh em.
Phải rồi, hiện tại chúng ta đang có bao nhiêu người?”
“Ừm… khoảng một ngàn rưỡi.
Cậu chủ, chuyện nhỏ này để tôi đi là được, tôi biết rõ thực lực của Hải Sa Bang, thắng hai trận không thành vấn đề, cậu cứ yên tâm đi.
Vả lại, chúng ta còn có các anh em tử sĩ nữa”.
Danh sách chương