“Nam Cung Diệc Phi, em nghe cho kỹ đây, sở dĩ Đông Phương Hạ này không chạm vào em, không phải là bởi vì em chưa đủ xinh đẹp, chưa đủ tốt, chưa đủ hấp dẫn, mà là bởi vì anh tôn trọng em.
Chúng ta đính hôn trong khi chưa một lần gặp mặt, lúc trước em không hiểu rõ con người anh.
Anh có thể tùy tiện chơi đùa một cô gái nào đó, sau đó phủi mông bỏ đi.
Nhưng em là vợ chưa cưới của anh, là cô gái sẽ chung sống với anh suốt quãng đời còn lại, anh không thể để lại vết sẹo và vết nhơ trong lòng em, cho dù chỉ một chút mà thôi.
Anh muốn em cam tâm tình nguyện nằm trong lòng anh, gieo trồng hạt giống của chúng ta, ươm mầm một sinh mệnh với tâm thái không oán than, không hối tiếc, em có hiểu không? Anh vẫn luôn cố gắng, hi vọng tình cảm của chúng ta ngày một thăng hoa; mặc dù anh rất bận, nhưng anh sẽ nghĩ cách để ở bên em, tới gặp em, để em không cảm thấy anh lạnh nhạt với em, bất kể là nguyên nhân gì thì anh đều không muốn.
Những ngày qua chúng ta nằm chung một chiếc giường, một cô gái có thể khiến bao thằng đàn ông chảy nước miếng ngủ bên cạnh anh, em biết anh khó chịu đến mức nào không? Anh cũng là một người đàn ông bình thường thôi mà! Đã là người phụ nữ của anh, vậy thì anh quan tâm tới nhu cầu về mặt tinh thần nhiều hơn, chứ không phải chỉ truy cầu thể xác, nếu không thì đó là vợ chồng quái gì cơ chứ!”
Nói đến câu cuối cùng, giọng nói của Đông Phương Hạ cất cao lên, sắc mặt cũng khá khó coi.
Nam Cung Diệc Phi nói như thế cũng xuất phát từ lẽ thường, nhưng thấy Đông Phương Hạ giận, cô vẫn thấy sợ, dù sao thì bình thường anh luôn cười đùa tí tởn với cô mà.
Đông Phương Hạ nói như thế thì anh phải chịu đựng nhiều đến thế nào đây! Cô hiểu lầm anh như thế, thảo nào anh lại tức giận, huống chi đối với một người đàn ông, hiểu lầm về mảng này thực sự là làm tổn thương người ta.
“Xin lỗi, Đông Phương Hạ, em xin lỗi, thật sự rất xin lỗi! Ý em không phải như thế, anh đừng giận được không? A… Đừng giận, đừng nhúc nhích, cẩn thận động vào vết thương đấy!”
Nam Cung Diệc Phi vô cùng áy náy, thấy Đông Phương Hạ hất tay mình ra, cô lập tức rưng rưng nước mắt, cố nén không để nó chảy ra.
“Đông Phương Hạ, anh đừng giận mà! Em là người của anh, những năm qua anh để em phòng không gối chiếc, hiện tại sống sót trở về, ngoài việc cầm tay và ôm em, anh chẳng làm gì cả.
Nam Cung Diệc Phi này không phải loại con gái dễ dãi, nhưng anh sẽ là chồng em mà.
Anh còn chưa từng hôn em, nụ hôn đầu tiên của em vẫn luôn giữ gìn cho anh, anh như vậy sẽ khiến em nghĩ lung tung.
Anh thông cảm cho em, đừng giận nữa mà Đông Phương Hạ”.
Nghe Diệc Phi nài nỉ như vậy, Đông Phương Hạ muốn giận cũng chẳng giận nổi.
Anh ngửa đầu thở dài, quay sang ôm cô vào lòng.
“Cô gái ngốc, anh giận cũng là bởi vì em nghĩ lung tung thôi.
Mặc dù người đàn ông của em sinh ra ở hào môn, nhưng không phải loại người bội tình bạc nghĩa.
Chắc em cũng nhìn ra anh không còn giữ lối sống của đám cậu ấm đó rồi đấy.
Diệc Phi, em phải hiểu rằng, tuy rằng chúng ta có mối quan hệ đó, nhưng muốn tìm được chân ái thì cần phải đánh đổi, có đôi khi đánh đổi rồi mà còn không có hiệu quả nữa”.
Nam Cung Diệc Phi dựa vào lồng ngực rắn chắc của Đông Phương Hạ, mỗi một câu nói của anh đều tác động vào trái tim cô, rõ ràng là anh đang đứng trên lập trường của cô để nói.
Đúng thế, có được chân ái, nghe thì dễ, nhưng cần phải trải qua vô số khó khăn trắc trở, tin tưởng, thông cảm và bao dung lẫn nhau.
“Em biết rồi, Đông Phương Hạ, sau này em sẽ không nghĩ ngợi lung tung nữa.
Em là người của anh, bao giờ anh muốn thì em sẽ cho anh”, những lời nói của Đông Phương Hạ khiến Diệc Phi cảm động đến mức nước mắt tuôn trào.
Đông Phương Hạ mỉm cười, anh buông Nam Cung Diệc Phi ra, dịu dàng lau nước mắt trên má cô rồi nở nụ cười xấu xa: “Thật không? Vậy bây giờ em phải cho anh sờ một chút chứ, để báo đáp anh vì làm em hiểu chuyện này”, dứt lời, anh nhìn đăm đăm vào bộ ngực của Diệc Phi.
Nam Cung Diệc Phi không kịp phản ứng trước sự thay đổi đột ngột của Đông Phương Hạ.
Nghe anh nói vậy, mới đầu cô hơi ngẩn ngơ, sau đó đứng bật lên lườm Đông Phương Hạ, bĩu môi nói: “Cứ mơ đi, vừa rồi em nói thế, anh tưởng là thật đấy hả? Muốn sờ thì anh đi mà sờ Bek Er!”
Thấy Đông Phương Hạ hết giận, trở lại với dáng vẻ cợt nhả đó, Diệc Phi cũng trêu ghẹo anh.
Đông Phương Hạ cạn lời, phụ nữ đúng là khó hiểu, vừa rồi còn hiểu lầm anh rồi xin anh đừng giận, mới chớp mắt mà đã biến thành người khác rồi.
Mà sao trong không khí cứ có mùi gì ấy nhỉ, như mùi ghen vậy.
“Không cho sờ thì thôi, hôm nào anh đi tìm Thư Lăng Vy, cô ấy cũng lớn lắm, ít nhất cũng phải cỡ D, chắc là đã phải biết.
Ha ha, đến lúc đó em tức lộn mề thì đừng trách anh không cho em cơ hội đấy nhé!”
Mặc dù phiền muộn, Đông Phương Hạ vẫn không quên ngả ngớn, suýt thì khiến Nam Cung Diệc Phi nổi quạo.
Ở nước Z, một người đàn ông chỉ được phép có một cô, Đông Phương Hạ thì lại có phúc lớn, có những bốn cô liền.
Người này không cho thì anh đi tìm người khác, khiến người từ chối anh phát cáu, có để người khác sống nữa không đây!
Nam Cung Diệc Phi như muốn phát điên, anh còn nói là đừng trách anh không cho cô cơ hội nữa chứ! Tên khốn chết tiệt này!!.
Chúng ta đính hôn trong khi chưa một lần gặp mặt, lúc trước em không hiểu rõ con người anh.
Anh có thể tùy tiện chơi đùa một cô gái nào đó, sau đó phủi mông bỏ đi.
Nhưng em là vợ chưa cưới của anh, là cô gái sẽ chung sống với anh suốt quãng đời còn lại, anh không thể để lại vết sẹo và vết nhơ trong lòng em, cho dù chỉ một chút mà thôi.
Anh muốn em cam tâm tình nguyện nằm trong lòng anh, gieo trồng hạt giống của chúng ta, ươm mầm một sinh mệnh với tâm thái không oán than, không hối tiếc, em có hiểu không? Anh vẫn luôn cố gắng, hi vọng tình cảm của chúng ta ngày một thăng hoa; mặc dù anh rất bận, nhưng anh sẽ nghĩ cách để ở bên em, tới gặp em, để em không cảm thấy anh lạnh nhạt với em, bất kể là nguyên nhân gì thì anh đều không muốn.
Những ngày qua chúng ta nằm chung một chiếc giường, một cô gái có thể khiến bao thằng đàn ông chảy nước miếng ngủ bên cạnh anh, em biết anh khó chịu đến mức nào không? Anh cũng là một người đàn ông bình thường thôi mà! Đã là người phụ nữ của anh, vậy thì anh quan tâm tới nhu cầu về mặt tinh thần nhiều hơn, chứ không phải chỉ truy cầu thể xác, nếu không thì đó là vợ chồng quái gì cơ chứ!”
Nói đến câu cuối cùng, giọng nói của Đông Phương Hạ cất cao lên, sắc mặt cũng khá khó coi.
Nam Cung Diệc Phi nói như thế cũng xuất phát từ lẽ thường, nhưng thấy Đông Phương Hạ giận, cô vẫn thấy sợ, dù sao thì bình thường anh luôn cười đùa tí tởn với cô mà.
Đông Phương Hạ nói như thế thì anh phải chịu đựng nhiều đến thế nào đây! Cô hiểu lầm anh như thế, thảo nào anh lại tức giận, huống chi đối với một người đàn ông, hiểu lầm về mảng này thực sự là làm tổn thương người ta.
“Xin lỗi, Đông Phương Hạ, em xin lỗi, thật sự rất xin lỗi! Ý em không phải như thế, anh đừng giận được không? A… Đừng giận, đừng nhúc nhích, cẩn thận động vào vết thương đấy!”
Nam Cung Diệc Phi vô cùng áy náy, thấy Đông Phương Hạ hất tay mình ra, cô lập tức rưng rưng nước mắt, cố nén không để nó chảy ra.
“Đông Phương Hạ, anh đừng giận mà! Em là người của anh, những năm qua anh để em phòng không gối chiếc, hiện tại sống sót trở về, ngoài việc cầm tay và ôm em, anh chẳng làm gì cả.
Nam Cung Diệc Phi này không phải loại con gái dễ dãi, nhưng anh sẽ là chồng em mà.
Anh còn chưa từng hôn em, nụ hôn đầu tiên của em vẫn luôn giữ gìn cho anh, anh như vậy sẽ khiến em nghĩ lung tung.
Anh thông cảm cho em, đừng giận nữa mà Đông Phương Hạ”.
Nghe Diệc Phi nài nỉ như vậy, Đông Phương Hạ muốn giận cũng chẳng giận nổi.
Anh ngửa đầu thở dài, quay sang ôm cô vào lòng.
“Cô gái ngốc, anh giận cũng là bởi vì em nghĩ lung tung thôi.
Mặc dù người đàn ông của em sinh ra ở hào môn, nhưng không phải loại người bội tình bạc nghĩa.
Chắc em cũng nhìn ra anh không còn giữ lối sống của đám cậu ấm đó rồi đấy.
Diệc Phi, em phải hiểu rằng, tuy rằng chúng ta có mối quan hệ đó, nhưng muốn tìm được chân ái thì cần phải đánh đổi, có đôi khi đánh đổi rồi mà còn không có hiệu quả nữa”.
Nam Cung Diệc Phi dựa vào lồng ngực rắn chắc của Đông Phương Hạ, mỗi một câu nói của anh đều tác động vào trái tim cô, rõ ràng là anh đang đứng trên lập trường của cô để nói.
Đúng thế, có được chân ái, nghe thì dễ, nhưng cần phải trải qua vô số khó khăn trắc trở, tin tưởng, thông cảm và bao dung lẫn nhau.
“Em biết rồi, Đông Phương Hạ, sau này em sẽ không nghĩ ngợi lung tung nữa.
Em là người của anh, bao giờ anh muốn thì em sẽ cho anh”, những lời nói của Đông Phương Hạ khiến Diệc Phi cảm động đến mức nước mắt tuôn trào.
Đông Phương Hạ mỉm cười, anh buông Nam Cung Diệc Phi ra, dịu dàng lau nước mắt trên má cô rồi nở nụ cười xấu xa: “Thật không? Vậy bây giờ em phải cho anh sờ một chút chứ, để báo đáp anh vì làm em hiểu chuyện này”, dứt lời, anh nhìn đăm đăm vào bộ ngực của Diệc Phi.
Nam Cung Diệc Phi không kịp phản ứng trước sự thay đổi đột ngột của Đông Phương Hạ.
Nghe anh nói vậy, mới đầu cô hơi ngẩn ngơ, sau đó đứng bật lên lườm Đông Phương Hạ, bĩu môi nói: “Cứ mơ đi, vừa rồi em nói thế, anh tưởng là thật đấy hả? Muốn sờ thì anh đi mà sờ Bek Er!”
Thấy Đông Phương Hạ hết giận, trở lại với dáng vẻ cợt nhả đó, Diệc Phi cũng trêu ghẹo anh.
Đông Phương Hạ cạn lời, phụ nữ đúng là khó hiểu, vừa rồi còn hiểu lầm anh rồi xin anh đừng giận, mới chớp mắt mà đã biến thành người khác rồi.
Mà sao trong không khí cứ có mùi gì ấy nhỉ, như mùi ghen vậy.
“Không cho sờ thì thôi, hôm nào anh đi tìm Thư Lăng Vy, cô ấy cũng lớn lắm, ít nhất cũng phải cỡ D, chắc là đã phải biết.
Ha ha, đến lúc đó em tức lộn mề thì đừng trách anh không cho em cơ hội đấy nhé!”
Mặc dù phiền muộn, Đông Phương Hạ vẫn không quên ngả ngớn, suýt thì khiến Nam Cung Diệc Phi nổi quạo.
Ở nước Z, một người đàn ông chỉ được phép có một cô, Đông Phương Hạ thì lại có phúc lớn, có những bốn cô liền.
Người này không cho thì anh đi tìm người khác, khiến người từ chối anh phát cáu, có để người khác sống nữa không đây!
Nam Cung Diệc Phi như muốn phát điên, anh còn nói là đừng trách anh không cho cô cơ hội nữa chứ! Tên khốn chết tiệt này!!.
Danh sách chương