Tiểu yêu nghe vậy cũng yên tâm phần nào, Tịch Nhiên cắn răng làm rách đầu ngón tay, giọt máu đỏ xuất hiện trên vết thương.

Tiểu yêu nhanh chóng đến uống giọt máu đó, nó vừa uống xong liền thề trước mặt ba người:”Ta tên là Tiểu Thanh, ta nguyện làm nô tài trung thành của Tịch Nhiên điện hạ.

Nếu ta có làm sai hay phản bội nàng thì ta sẽ bị lửa của thần thiêu chết.”
Sau khi Tiểu Thanh thề xong, Tịch Nhiên cũng thề rằng:”Ta tên là Tịch Nhiên, ta sẽ là chủ nhân của Tiểu Thanh.

Nếu Tiểu Thanh phản bội ta, ta nhất định sẽ thiêu chết Tiểu Thanh bằng linh lực của bản thân.”, lời thề vừa nói xong thì ở thái dương của hai người đồng xuất hiện ấn ký.

Ấn ký ấy chỉ xuất hiện một lúc rồi biến mất.
Thẩm Thần thấy khế ước lập xong, y nhìn Tịch Nhiên nói:”Vì Tiểu Thanh là yêu tu của Ma giới, nơi này không thể chứa người của Ma giới cho nên con hạn chế đừng để ai biết bản thân lập kế ước với Tiểu Thanh và đừng cho Tiểu Thanh ra ngoài nhiều.”

Tịch Nhiên gật đầu, y quay sang nhìn Tiểu Thanh nói:”Về phần ngươi, ngươi biết bản thân là yêu tu nên đừng đi phá khắp nơi ở Thiên giới này.

Về ma khí trên người ngươi, ta cũng sẽ lập một kết giới để giúp ngươi che giấu ma khí hoàn toàn như vậy sẽ không bị người khác phát hiện.

Chuyện tiếp theo, nếu ta không có Thiên giới thì ngươi luôn ở bên cạnh Tịch Nhiên để bảo vệ nàng.”
Tiểu Thanh nghiêm túc đáp:”Nô tài tuân lệnh.”, Thẩm Thần hài lòng, y đưa ngón trỏ đến gần.

Ngón tay của y chạm vào thái dương Tiểu Thanh, một ánh sáng bao phủ khắp cơ thể Tiểu Thanh, cặp sừng trên đầu nó cũng biến mất.

Thẩm Thần lập kết giới xong liền buông tay nhìn Tiểu Thanh nói:”Bây giờ ma khí trên ngươi đã hoàn toàn được kết giới giấu đi, cặp sừng trên đầu ngươi không thể để như vậy nên ta đã giấu chúng đi.

Sau này ngoan ngoãn nghe lời bảo vệ điện hạ, nếu không ngoan ta sẽ bầm ngươi ra.”
Tiểu Thanh lòng lo sợ gật đầu nói “dạ, vâng”, nó biết nếu nó phản bội sẽ không thể nào sống tiếp.

Thẩm Thần cũng tạm thời giải quyết chuyện này, y nhìn Tịch Nhiên nói:"Tiểu Thanh sẽ ở lại với con và A Bạch, nếu có chuyện gì thì thông báo với ta.

Bây giờ ta có việc cần giải quyết, hai con nghỉ ngơi đi, mai đến chỗ ta học nhớ mang theo Tiểu Thanh.

Ta sợ để Tiểu Thanh ở đây một mình không ổn."
Tịch Nhiên và A Bạch nói "vâng" một tiếng, Thẩm Thần nhẹ gật đầu rời đi.

A Bạch đi tiễn y, Tiểu Thanh bay đáp nhẹ trên vai Tịch Nhiên, cậu nhìn Tịch Nhiên rồi nhìn bóng lưng Thẩm Thần hỏi:"Điện hạ, ta hỏi người.

Người đã từng thấy bộ dạng lạnh lùng vừa nãy của y bây giờ chưa?"

Tịch Nhiên nhìn Tiểu Thanh đang đứng trên vai mình, nàng lắc đầu nói:"Ta chưa từng thấy người như thế, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy.

Thường ngày y là một người ôn nhu dịu dàng lương thiện, hoàn hảo không tuỳ vết nhưng người vừa nãy tỏa ra sát khí lại không phải y, ta cảm nhận thấy người như người khác vậy nhưng mà tại sao ngươi lại hỏi như vậy?"
Tiểu Thanh xua tay lắc đầu nói:"Không có gì, nhưng mà sư phụ của người có thân phận gì vậy?"
Tịch Nhiên bất ngờ nhìn Tiểu Thanh nói:"Không phải ngươi luôn trong người ta sao?", Tiểu Thanh gật đầu đồng ý với quan điểm này của nàng nhưng cậu thật sự không nghe thấy cũng biết bên ngoài có chuyện gì, cậu thở dài nói:"Đúng là nô tài ở trong người điện hạ nhưng ở trong đó không thể nghe cũng chả biết được bên ngoài xảy ra chuyện gì."
Tịch Nhiên thu hồi lại bất ngờ trong đôi mắt nói:"Y là chiến thần của Thiên giới, trong tay nắm quyền chỉ huy quân đội.

Có bạn là Thủy Thần và Phong Thần, là người được Thiên đế muốn lôi kéo nhất.", Tiểu Thanh chỉ hô "à" một tiếng rồi cũng chẳng nói gì nữa.

Lòng cậu nhẹ nhõm thở phào, nếu lúc nãy cậu không làm theo lời y chỉ sợ bản thân không sống, hên cậu vẫn còn sáng suốt để đưa ra quyết định.
Thẩm Thần rời khỏi Nhạn Đông điện, y không trở về điện vàng của mình mà đi đến chỗ Mệnh Thần.

Y vừa đến điện vàng thì đã có một nam nhân đứng đợi y, nam nhân ấy vừa nhìn thấy y liền cúi người chào, hắn nói:"Mệnh Thần đại nhân biết ngài đến, đặc biệt phân phó nô tài dẫn ngài đi.

Mời đại nhân đi theo nô tài.", Thẩm Thần gật đầu lên tiếng "ừm".

Nam nhân ấy nhận được câu trả lời từ y, hắn thẳng lưng quay người rời đi.

Thẩm Thần đi theo hắn đến một nơi, xung quanh nơi đó trồng vô số loại hoa khác nhau.
Thẩm Thần nhìn những đóa hoa nở rộ thầm đoán Mệnh Thần là một người rất thích hoa, có tính cách dịu dàng.

Hai người họ theo con đường mòn đi đến một ngôi đình, nam nhân trước mặt y thấy đã đến nơi, hắn tránh sang một bên nhường đường cho y.


Thẩm Thần nhìn hắn rồi nhìn ngôi đình trước mắt, y chậm rãi gật đầu nói "cảm ơn" sau đó cất bước tiến đến.
Một giọng nói trầm thấp mang đầy sự hiếu khách cất lên:"Nghe danh đã lâu nay mới có thể gặp mặt ngài.

Ta rất vinh dự khi đón tiếp một vị chiến thần như ngài.", Thẩm Thần bước vào ngôi đình, nam nhân mặc lam y, dung mạo bình thường, mái tóc đen cột cao, tay bàn đang nghịch quân đen.

Hắn nở nụ cười thân thiện nói:"Ngài mau ngồi xuống đi."
Thẩm Thần ngồi vào ghế đối diện hắn, y nhìn dáng vẻ của nam nhân trước mặt thầm nói: Mệnh thần trong lời đồn là một người có khí phách, tính cách mạnh mẽ, lạnh lùng nhưng người trước mặt mình lại không giống như vậy, có phải mình bị lừa chăng?
Mệnh Thần thấy Thẩm Thần nhìn mình mãi nhưng y lại không nói một lời, bản thân hắn cũng đã đoán ra được y đang nghĩ gì.

Hắn cười nói:"Lời đồn đó có một nửa là sự thật một nửa là giả.

Ta cũng như ngài, lạnh lùng với kẻ xấu, dịu dàng với kẻ tốt, người quen.", Thẩm Thần nhất thời bị câu nói của Mệnh Thần ngạc nhiên, bản thân y vẫn cảm thán người này có thể đoán được y đang nghĩ gì và y cũng không thể không phục trước lời phân tích của Mệnh Thần.
Mệnh Thần nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt Thẩm Thần, hắn cười trong lòng, đôi mắt của hắn hạ xuống bàn cờ, hắn nói tiếp:"Không biết ngài có thể đánh với ta một ván cờ được không? Ta biết, ngài biết đánh cờ không chỉ biết đánh mà đánh rất giỏi.", câu nói này của Mệnh Thần có thể nói là đúng nhưng y chưa bao giờ cho rằng bản thân là giỏi với lại đã lâu y chưa đánh cờ, bây giờ lại có người mời thật sự y cũng đang phân vân có nên đồng ý hay không.
Mệnh Thần chuyển tầm nhìn sang y, hắn biết y đang phân vân.

Hắn định nói gì đó liền nuốt lời lại sau khi nghe được câu trả lời của Thẩm Thần, y nói rằng:" Nếu Mệnh Thần đã có lời mời thì ta cũng không thể từ chối được.", Mệnh Thần mỉm cười không nói gì, tay cầm quân cờ đen đặt lên bàn cờ.

Thẩm Thần cầm quân trắng cũng đặt trên bàn cờ, hai người họ đánh với nhau từ giờ Mùi đến giờ Tuất..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện