Lời hắn vừa dứt thì Ngô Thanh cùng Tề Hoa xuất hiện ở phía sau bọn họ, Hoắc Cung chuyển ánh mắt sang người trên lưng Ngô Thanh.
Ngọn gió thổi qua làm tung bay mái tóc đen của người nọ, hắn lập tức chạy đến cướp lại người nhưng Tư Hạ nào cho hắn cơ hội, tay cầm kiếm ngăn Hoắc Cung lại, hắn cắn răng hét:
"Lăng Tiêu và Nghị Dương, các ngươi mau mở đường cho Ngô Thanh.
Ta ở đây ngăn tên này lại.", Hoắc Cung cũng nhanh chóng ra lệnh cho thuộc hạ chặn bọn họ lại, hắn nhất quyết phải cướp lại người.
Bởi vì nếu tra ra được thân phận của đối phương đúng với suy đoán của hắn thì Ma đế nhất định sẽ phong thưởng cho hắn, cho nên cơ hội này hắn không thể lỡ mất.
Nghị Dương ban đầu không chịu nghe theo lời của Tư Hạ nhưng nghĩ: Nếu bản thân mình không hỗ trợ bọn họ thì cũng bỏ mạng ở đây.
Thật rắc rối.
Lăng Tiêu và Nghị Dương đi trước Ngô Thanh mở đường cho đối phương cõng người đi, yêu quái này chặn đường bọn họ đều chết dưới kiếm của Lăng Tiêu và Nghị Dương.
Xác chết của yêu quái khắp nơi, màu máu của bọn chúng nhuộm đỏ lớp tuyết trắng xóa trên mặt đất.
Thấy người sắp thoát, Hoắc Cung cắn răng dùng linh lực đẩy người ra xa, hắn hét:"Các ngươi đang làm gì vậy? Mau cản chúng lại.
Nhất định lại phải được bọn chúng...!hự."
Tề Hoa ở lại hỗ trợ Tư Hạ, bàn tay của nàng lướt qua những dây đàn tạo ra những tia sáng đâm thẳng vào người Hoắc Cung ngay lúc hắn đang phân tâm, nàng nói:"Ngươi nên lo cho bản thân ngươi trước đi.
Đừng phân tâm trong lúc chiến đấu."
Hoắc Cung phun ra ngụm máu, ánh mắt hắn đỏ tươi mang đầy sự giận dữ nhìn nàng.
Ánh mắt đó khiến Tề Hoa cảm giác có sự lạnh lẽo vô hình quanh quẩn xung quanh người nàng, hắn nghiến răng thốt ra từng chữ:"Ngươi là người đầu tiên dám đánh ta phun máu.
Chỉ là một con hồ ly nhỏ bé mà dám lên mặt với bổn vương, ta xem hôm nay ai cứu được ngươi."
Câu nói đe dọa vừa cất lên, Tề Hoa thấy tình hình không ổn, bản thân nàng không ngờ được lại chọc tức con mãnh thú đang ngủ say trong người hắn.
Hoắc Cung phóng ra một đạo ánh sáng nhỏ phóng đến chỗ nàng, Tề Hoa lúc này chỉ có thể đứng yên đạo pháp đó bay đến chỗ nàng nhường như có một loại đạo pháp vô hình nào đó khiến nàng không thể di chuyển cũng chả thể làm được gì chỉ biết nhìn đạo pháp đó bay đến chỗ nàng.
Mệnh của nàng ngắn ngủi đến như vậy sao? Chỉ có thể sống được một trăm năm nhưng không sao…
Miễn là đại nhân thoát khỏi nơi này, nàng....
Tình nguyện lấy cái chết ra cứu thoát ngài…
Đôi mắt của Tề Hoa chậm rãi nhắm lại, cây đàn tranh trong tay nàng chợt tan biến những đốm sáng trắng giữa bầu không khí lạnh lẽo này, cái chết đang chờ nàng ở phía trước.
Khi đạo pháp đó cách nàng không bao nhiêu thì cơ thể của nàng chợt ấm lên một cách lạ thường, bên tai nàng vang lên tiếng "hự".
Đôi mắt của nàng lập tức mở ra nhìn khung cảnh trước mặt, khuôn mặt anh tuấn thiếu huyết sắc của Tư Hạ xuất hiện trước mặt nàng.
Tề Hoa ngơ ngác hồi lâu mới phản ứng được tình hình hiện tại, người này đối với nàng không thân thiết nhưng hắn lại lấy bản thân ra bảo vệ nàng.
Tư Hạ lấy thân thể đỡ cho Tề Hoa một chiêu, hắn nhìn khuôn mặt ngơ ngác của nàng hồi lâu mới dần dần buông lỏng hai cánh tay đang ôm lấy nàng.
Tư Hạ ngã xuống nền tuyết trước ánh mắt ngạc nhiên của nàng.
"Đúng là anh hùng cứu mỹ nhân, chỉ vì một con yêu tinh mà lấy bản thân ra làm lá chắn.
Ngươi thật ngu xuẩn, ta nói cho ngươi biết một chiêu này của ta mặc dù không giết người ngay lập tức nhưng khiến ngươi cảm thấy sự lạnh lẽo của Băng Thập này.
Lớp băng sẽ dần dần lan rộng cơ thể ngươi đến lúc đó ngươi chỉ có thể chờ chết thôi."
"Và đặc biệt loại đạo pháp này chả có thứ gì khắc chế được.
Ngươi cứ từ từ thưởng thức cảm giác đó đi...!hự...", lần này vẫn là Tề Hoa ra tay nhưng thần sắc của nàng khác lúc nãy.
Đôi mắt của nàng mang theo hận ý nhìn hắn, nàng bước đến vươn tay nắm lấy áo hắn nói:
"Mau nói cho ta biết, có cách nào ngăn chặn không?"
"Ha...!ngươi muốn biết sao? Loại đạo pháp này sẽ bắt đầu từ ngũ lục nội tạng của hắn, sau đó sẽ đến đan điền của hắn.
Bây giờ chả còn cách gì để cứu hắn hết...!ha...", tiếng cười của Hoắc Cung khiến Tề Hoa ghê tởm, nàng buông tay khỏi người hắn.
Đối phương còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã xoay người đá thẳng vào ngực hắn khiến Hoắc Cung bay xa mấy trượng.
Tề Hoa lạnh lùng liếc nhìn Hoắc Cung, ánh mắt của nàng khiến Hoắc Cung cảm thấy con người nàng không đơn giản.
Nàng quay bỏ đi đến chỗ Tư Hạ đang nằm trên mặt đất, nàng dùng hết sức của bản thân đỡ người đứng dậy hỏi:"Ngươi vì cái gì mà đỡ cho ta một mạng này?"
Tư Hạ nhấp môi nói không thành tiếng, Tề Hoa cũng không hiểu được lời hắn nói.
Tề Hoa không nhiều lời đưa người rời đi trước, cả hai người họ rời khỏi vùng Băng Thập liền đi thẳng vào trong rừng.
Tề Hoa đỡ Tư Hạ đi đến tảng đá, đối phương vừa ngồi xuống thì nàng đã vận dụng linh lực tạo ra một kết giới trên ngũ lục nội tạng và đan điền của Tư Hạ nhằm ngăn cản băng sương đó tạo ra băng, thần sắc của Tư Hạ cũng theo đó mà hồng hào bình thường trở lại.
Hắn hít vào một hơi thật sâu mới mở miệng nói:"Tề Hoa, ta có chuyện muốn nói với ngươi!", Tề Hoa lúc này thu lại linh lực mới chậm rãi gật đầu đáp lại lời hắn.
Tư Hạ nói:"Chuyện này, ngươi đừng nói cho ai biết.
Đặc biệt là Thẩm Hy, đừng nói cho y biết về chuyện này."
"Nhưng mà...!không cho ngài ấy biết lúc này nhưng sau này thì phải làm sao? Không lẽ chúng ta vẫn cứ giấu ngài ấy mọi chuyện.
Ta không muốn làm chuyện có lỗi đó.", nghe thấy Tề Hoa không đồng ý lời đề nghị mình, Tư Hạ ngược lại bình tĩnh phân tích cho nàng biết:
"Nếu ngươi nói cho y biết lúc này chẳng khác nào ngươi tự tiễn bản thân mình rời khỏi y.
Ngươi nghĩ thử xem, Thẩm Hy từng nói ngươi phải bảo vệ chúng ta thật tốt nhưng ngươi không làm tốt trách nhiệm đó.
Ngươi đoán xem y sẽ làm gì ngươi?"
Nhắc đến Thẩm Thần, Tề Hoa có chút nhớ lại lời nói của y trước khi đi.
Quả thật, y có nói lời như vậy và cũng đe dọa nàng nếu không bảo vệ tốt bọn người Tư Hạ, vừa nhớ đến liền cảm thấy sau gáy lạnh một cách lạ thường.
Tề Hoa đẩy suy nghĩ đó qua một bên, nàng thở dài gật đầu đồng ý:"Được, ta đồng ý với lời đề nghị này của ngươi.
Nhưng ngươi phải để ý đến thời gian, vào ngày trăng rằm kết giới sẽ yếu đi, sợ lúc đó băng sương sẽ lan rộng khắp người ngươi và thêm một chuyện nữa là sau này ta sẽ đi theo bên cạnh ngươi."
Tư Hạ gật đầu đồng ý lời này của nàng.
Ngọn gió thổi qua làm tung bay mái tóc đen của người nọ, hắn lập tức chạy đến cướp lại người nhưng Tư Hạ nào cho hắn cơ hội, tay cầm kiếm ngăn Hoắc Cung lại, hắn cắn răng hét:
"Lăng Tiêu và Nghị Dương, các ngươi mau mở đường cho Ngô Thanh.
Ta ở đây ngăn tên này lại.", Hoắc Cung cũng nhanh chóng ra lệnh cho thuộc hạ chặn bọn họ lại, hắn nhất quyết phải cướp lại người.
Bởi vì nếu tra ra được thân phận của đối phương đúng với suy đoán của hắn thì Ma đế nhất định sẽ phong thưởng cho hắn, cho nên cơ hội này hắn không thể lỡ mất.
Nghị Dương ban đầu không chịu nghe theo lời của Tư Hạ nhưng nghĩ: Nếu bản thân mình không hỗ trợ bọn họ thì cũng bỏ mạng ở đây.
Thật rắc rối.
Lăng Tiêu và Nghị Dương đi trước Ngô Thanh mở đường cho đối phương cõng người đi, yêu quái này chặn đường bọn họ đều chết dưới kiếm của Lăng Tiêu và Nghị Dương.
Xác chết của yêu quái khắp nơi, màu máu của bọn chúng nhuộm đỏ lớp tuyết trắng xóa trên mặt đất.
Thấy người sắp thoát, Hoắc Cung cắn răng dùng linh lực đẩy người ra xa, hắn hét:"Các ngươi đang làm gì vậy? Mau cản chúng lại.
Nhất định lại phải được bọn chúng...!hự."
Tề Hoa ở lại hỗ trợ Tư Hạ, bàn tay của nàng lướt qua những dây đàn tạo ra những tia sáng đâm thẳng vào người Hoắc Cung ngay lúc hắn đang phân tâm, nàng nói:"Ngươi nên lo cho bản thân ngươi trước đi.
Đừng phân tâm trong lúc chiến đấu."
Hoắc Cung phun ra ngụm máu, ánh mắt hắn đỏ tươi mang đầy sự giận dữ nhìn nàng.
Ánh mắt đó khiến Tề Hoa cảm giác có sự lạnh lẽo vô hình quanh quẩn xung quanh người nàng, hắn nghiến răng thốt ra từng chữ:"Ngươi là người đầu tiên dám đánh ta phun máu.
Chỉ là một con hồ ly nhỏ bé mà dám lên mặt với bổn vương, ta xem hôm nay ai cứu được ngươi."
Câu nói đe dọa vừa cất lên, Tề Hoa thấy tình hình không ổn, bản thân nàng không ngờ được lại chọc tức con mãnh thú đang ngủ say trong người hắn.
Hoắc Cung phóng ra một đạo ánh sáng nhỏ phóng đến chỗ nàng, Tề Hoa lúc này chỉ có thể đứng yên đạo pháp đó bay đến chỗ nàng nhường như có một loại đạo pháp vô hình nào đó khiến nàng không thể di chuyển cũng chả thể làm được gì chỉ biết nhìn đạo pháp đó bay đến chỗ nàng.
Mệnh của nàng ngắn ngủi đến như vậy sao? Chỉ có thể sống được một trăm năm nhưng không sao…
Miễn là đại nhân thoát khỏi nơi này, nàng....
Tình nguyện lấy cái chết ra cứu thoát ngài…
Đôi mắt của Tề Hoa chậm rãi nhắm lại, cây đàn tranh trong tay nàng chợt tan biến những đốm sáng trắng giữa bầu không khí lạnh lẽo này, cái chết đang chờ nàng ở phía trước.
Khi đạo pháp đó cách nàng không bao nhiêu thì cơ thể của nàng chợt ấm lên một cách lạ thường, bên tai nàng vang lên tiếng "hự".
Đôi mắt của nàng lập tức mở ra nhìn khung cảnh trước mặt, khuôn mặt anh tuấn thiếu huyết sắc của Tư Hạ xuất hiện trước mặt nàng.
Tề Hoa ngơ ngác hồi lâu mới phản ứng được tình hình hiện tại, người này đối với nàng không thân thiết nhưng hắn lại lấy bản thân ra bảo vệ nàng.
Tư Hạ lấy thân thể đỡ cho Tề Hoa một chiêu, hắn nhìn khuôn mặt ngơ ngác của nàng hồi lâu mới dần dần buông lỏng hai cánh tay đang ôm lấy nàng.
Tư Hạ ngã xuống nền tuyết trước ánh mắt ngạc nhiên của nàng.
"Đúng là anh hùng cứu mỹ nhân, chỉ vì một con yêu tinh mà lấy bản thân ra làm lá chắn.
Ngươi thật ngu xuẩn, ta nói cho ngươi biết một chiêu này của ta mặc dù không giết người ngay lập tức nhưng khiến ngươi cảm thấy sự lạnh lẽo của Băng Thập này.
Lớp băng sẽ dần dần lan rộng cơ thể ngươi đến lúc đó ngươi chỉ có thể chờ chết thôi."
"Và đặc biệt loại đạo pháp này chả có thứ gì khắc chế được.
Ngươi cứ từ từ thưởng thức cảm giác đó đi...!hự...", lần này vẫn là Tề Hoa ra tay nhưng thần sắc của nàng khác lúc nãy.
Đôi mắt của nàng mang theo hận ý nhìn hắn, nàng bước đến vươn tay nắm lấy áo hắn nói:
"Mau nói cho ta biết, có cách nào ngăn chặn không?"
"Ha...!ngươi muốn biết sao? Loại đạo pháp này sẽ bắt đầu từ ngũ lục nội tạng của hắn, sau đó sẽ đến đan điền của hắn.
Bây giờ chả còn cách gì để cứu hắn hết...!ha...", tiếng cười của Hoắc Cung khiến Tề Hoa ghê tởm, nàng buông tay khỏi người hắn.
Đối phương còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã xoay người đá thẳng vào ngực hắn khiến Hoắc Cung bay xa mấy trượng.
Tề Hoa lạnh lùng liếc nhìn Hoắc Cung, ánh mắt của nàng khiến Hoắc Cung cảm thấy con người nàng không đơn giản.
Nàng quay bỏ đi đến chỗ Tư Hạ đang nằm trên mặt đất, nàng dùng hết sức của bản thân đỡ người đứng dậy hỏi:"Ngươi vì cái gì mà đỡ cho ta một mạng này?"
Tư Hạ nhấp môi nói không thành tiếng, Tề Hoa cũng không hiểu được lời hắn nói.
Tề Hoa không nhiều lời đưa người rời đi trước, cả hai người họ rời khỏi vùng Băng Thập liền đi thẳng vào trong rừng.
Tề Hoa đỡ Tư Hạ đi đến tảng đá, đối phương vừa ngồi xuống thì nàng đã vận dụng linh lực tạo ra một kết giới trên ngũ lục nội tạng và đan điền của Tư Hạ nhằm ngăn cản băng sương đó tạo ra băng, thần sắc của Tư Hạ cũng theo đó mà hồng hào bình thường trở lại.
Hắn hít vào một hơi thật sâu mới mở miệng nói:"Tề Hoa, ta có chuyện muốn nói với ngươi!", Tề Hoa lúc này thu lại linh lực mới chậm rãi gật đầu đáp lại lời hắn.
Tư Hạ nói:"Chuyện này, ngươi đừng nói cho ai biết.
Đặc biệt là Thẩm Hy, đừng nói cho y biết về chuyện này."
"Nhưng mà...!không cho ngài ấy biết lúc này nhưng sau này thì phải làm sao? Không lẽ chúng ta vẫn cứ giấu ngài ấy mọi chuyện.
Ta không muốn làm chuyện có lỗi đó.", nghe thấy Tề Hoa không đồng ý lời đề nghị mình, Tư Hạ ngược lại bình tĩnh phân tích cho nàng biết:
"Nếu ngươi nói cho y biết lúc này chẳng khác nào ngươi tự tiễn bản thân mình rời khỏi y.
Ngươi nghĩ thử xem, Thẩm Hy từng nói ngươi phải bảo vệ chúng ta thật tốt nhưng ngươi không làm tốt trách nhiệm đó.
Ngươi đoán xem y sẽ làm gì ngươi?"
Nhắc đến Thẩm Thần, Tề Hoa có chút nhớ lại lời nói của y trước khi đi.
Quả thật, y có nói lời như vậy và cũng đe dọa nàng nếu không bảo vệ tốt bọn người Tư Hạ, vừa nhớ đến liền cảm thấy sau gáy lạnh một cách lạ thường.
Tề Hoa đẩy suy nghĩ đó qua một bên, nàng thở dài gật đầu đồng ý:"Được, ta đồng ý với lời đề nghị này của ngươi.
Nhưng ngươi phải để ý đến thời gian, vào ngày trăng rằm kết giới sẽ yếu đi, sợ lúc đó băng sương sẽ lan rộng khắp người ngươi và thêm một chuyện nữa là sau này ta sẽ đi theo bên cạnh ngươi."
Tư Hạ gật đầu đồng ý lời này của nàng.
Danh sách chương