“Đánh ngươi? Còn nhẹ đấy, đồ không có mắt.

Ngươi tự tìm đường chết cũng được nhưng đừng làm liên luỵ khiến chúng ta phải chết cùng ngươi...”, gã ta càng nói càng tức giận, tát liên tục vào mặt tên lính gác cổng thành: “Mẹ kiếp, ngươi vẫn dám né à, ngươi có biết mình suýt hại chết chúng ta không? Mắt chó của ngươi bị mù hay sao mà không nhìn thấy huy hiệu Bắc Đẩu Thất Tinh trên ngực trái người nọ? Đó là đồ đệ giỏi của Thất Tinh Tông, người mà ngươi không thể động vào.

Mẹ nó, nếu hôm nay lão tử không khiến ngươi nhớ kĩ, sớm muộn gì lão tử cũng sẽ bị ngươi hại chết...”
“Chát...!Chát...!Chát...”
“Đầu lĩnh, đừng đánh nữa, ta sai rồi...!Ta thật sự biết sai rồi...”
...!
Thính lực của Dương Hiên rất tốt, mặc dù đã đi xa nhưng tiếng mắng nhiếc của quan binh ở đằng sau vẫn không giấu được hai tai của hắn.

Hắn nhếch môi, nở nụ cười hài lòng, tên đầu mục trung niên này cũng biết cách làm người đấy!
“Đi tìm bản đồ quận Đan Dương trước đã...”, không có dân sành đường như Đường Phi Vũ dẫn đường, Dương Hiên chỉ có thể đi một mình tới trấn Thanh Sơn ở thành Nghi Dương.

Hắn không muốn bỏ lỡ nhiệm vụ béo bở mười nghìn điểm cống hiến cho tông môn này.


Mục đích chính khi đến thành Hoành Dương là tìm bản đồ quận Đan Dương, hắn cũng chưa đến thành Nghi Dương bao giờ, không có bản đồ chỉ đường thì không thể được, thứ hai là xem thử có cách nào mua được một con ngựa tốt không.

Ngày đó đánh nhau với Đường Phi Vũ, vì quá hăng nên hắn không để ý tới mấy con Giao Mã kia, kết quả đã để chúng chết trong trận chiến.

Bản đồ là vật tư chiến lược ở vương triều Đại Đường, võ giả bình thường đừng nói mua, ngay cả nhìn cũng không được, may mà thân phận đệ tử ngoại môn Thất Tinh Tông của hắn không phải để trưng.

Ở ba con đường Tây Thục, Long An, Nhai Đình này, Thất Tinh Tông mới là ông vua không ngai, bỏ ra trăm lượng vàng là có thể mua được bản đồ quận Đan Dương một cách dễ dàng.

“Trước tiên tìm tửu quán, ăn một bữa no nê, chiều rồi đi chợ ngựa xem sao”, mấy ngày nay toàn ở trong núi hoang, miệng Dương Hiên sắp nhạt tới mức quên mất vị rồi.

Đúng lúc này...!.

ngôn tình hài
“Nhị công tử về phủ, những người nào không phận sự mau tránh ra!”
“Nhị công tử về phủ, những người nào không phận sự mau tránh ra!”
“Nhị công tử về phủ, những người nào không phận sự mau tránh ra!”
...!
Ngay sau đó...!
Hàng trăm hàng nghìn người đi bộ trên đường, tiểu thương thì như gặp phải thú dữ, dù là võ giả đả thông thiên mạch hay dân chúng bình thường không có tu vi đều vội vàng tản ra như ong vỡ tổ.

Trong nháy mắt, trên con phố rộng rãi chỉ còn lại Dương Hiên vẫn đang ngơ ngác, trông rất nổi bật!
“Lộc cộc...”
Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, một lát sau có một con ngựa trắng không tì vết phi nhanh đến như một cơn gió.

Mặc dù Truy Phong Mã không giống Giao Mã được tông môn nuôi kĩ, nhưng nó cũng có thể đi nghìn dặm ban ngày, tám trăm dặm ban đêm, cũng coi như là ngựa tốt nhất phàm trần.

Trên lưng ngựa là một thiếu niên tuấn tú chừng mười lăm, mười sáu tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn chưa mất vẻ ngây thơ, thái độ kiêu ngạo, coi trời bằng vung, tựa như trên đời này không có ai hay thứ gì có thể khiến cậu ta để ý.


Đằng sau thiếu niên kia còn có một nhóm công tử, tiểu thư mặc áo gấm.

Ai cũng cao quý, làm cho người ta vừa nhìn là biết họ không phải con cháu nhà bình thường.

Bên cạnh họ có các võ giả khí thế bất phàm bảo vệ, thực lực của những võ giả này không thấp, thấp nhất cũng có tu vi lục trọng thiên, mấy người mạnh nhất cũng là cao thủ bát trọng thiên.

“Thiếu niên, đừng chặn đường, nếu va phải nhị công tử thì ngươi không kham nổi đâu!”, những người đi đường và tiểu thương đã chạy vào nhà dân hai bên đường nhìn thấy Dương Hiên còn đứng “ngơ ngác” giữa đường, họ lập tức quýnh lên.

“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”, vẻ khó hiểu trong mắt Dương Hiên càng rõ hơn.

Đường phố thành Hoành Dương rộng thênh thang, dù có mười con ngựa chạy song song với nhau cũng không có vẻ chật hẹp, một mình hắn đứng trên con đường rộng thênh thanh này sao có thể chặn đường của tên nhị công tử gì kia được!
Hàng trăm hàng nghìn người đi bộ trên đường, tiểu thương thì như gặp phải thú dữ, dù là võ giả đả thông thiên mạch hay dân chúng bình thường không có tu vi đều vội vàng tản ra như ong vỡ tổ.

Trong nháy mắt, trên con phố rộng rãi chỉ còn lại Dương Hiên vẫn đang ngơ ngác, trông rất nổi bật!
“Lộc cộc...”
Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, một lát sau có một con ngựa trắng không tì vết phi nhanh đến như một cơn gió.

Mặc dù Truy Phong Mã không giống Giao Mã được tông môn nuôi kĩ, nhưng nó cũng có thể đi nghìn dặm ban ngày, tám trăm dặm ban đêm, cũng coi như là ngựa tốt nhất phàm trần.


Trên lưng ngựa là một thiếu niên tuấn tú chừng mười lăm, mười sáu tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn chưa mất vẻ ngây thơ, thái độ kiêu ngạo, coi trời bằng vung, tựa như trên đời này không có ai hay thứ gì có thể khiến cậu ta để ý.

Đằng sau thiếu niên kia còn có một nhóm công tử, tiểu thư mặc áo gấm.

Ai cũng cao quý, làm cho người ta vừa nhìn là biết họ không phải con cháu nhà bình thường.

Bên cạnh họ có các võ giả khí thế bất phàm bảo vệ, thực lực của những võ giả này không thấp, thấp nhất cũng có tu vi lục trọng thiên, mấy người mạnh nhất cũng là cao thủ bát trọng thiên.

“Thiếu niên, đừng chặn đường, nếu va phải nhị công tử thì ngươi không kham nổi đâu!”, những người đi đường và tiểu thương đã chạy vào nhà dân hai bên đường nhìn thấy Dương Hiên còn đứng “ngơ ngác” giữa đường, họ lập tức quýnh lên.

“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”, vẻ khó hiểu trong mắt Dương Hiên càng rõ hơn.

Đường phố thành Hoành Dương rộng thênh thang, dù có mười con ngựa chạy song song với nhau cũng không có vẻ chật hẹp, một mình hắn đứng trên con đường rộng thênh thanh này sao có thể chặn đường của tên nhị công tử gì kia được!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện