Đêm đến bên ngoài liền đổ mưa lớn, Lưu Ly sau khi ăn được bữa tối của Mạn Hương nấu, cô mãn nguyện mà ra ngoài dạo phố nhưng trên đường lại dính phải mưa, công viên cô hay đến để dạo chơi chỉ cách nhà tầm 300 mét hơn nữa một người thích đi bộ như Lưu ly thì cô vẫn luôn một mình đi bộ đến đó.

Lưu Ly hai tay che đầu mình chạy hồng hộc trên đường, dù mưa to nhưng cảnh vật xung quanh vẫn rất đẹp mắt, Lưu Ly vì cảnh đẹp trước mắt mà không màng đến cơ thể của mình đã ướt đẫm như chuột lột, hơn nữa cũng đâu chỉ mình cô bị ướt khắp nơi còn rất nhiều người đang hối hả chạy trong đêm, thời tiết dạo này rất thất thường lúc mưa xối xả lúc lại tuết rơi dày cộm cả mặt đường vậy nên cũng không thể nào phòng tránh được những chuyện này.

Lưu Ly chạy vào một con hẻm tối để có thể về nhà nhanh hơn cô đã chọn con đường tắt này, đường này cũng rất hiếm người biết đến mọi ngày Lưu Ly hay dùng đường này để đi cứu chữa người bệnh chính là không tạo sự náo lọan mỗi khi cô xuất hiện, cũng như mọi khi Lưu Ly ẩn mình chạy vào trong con hẻm nhỏ nhưng lần này cô lại gặp phải trở ngại.

Phía trước một đám người đang vây lấy một tên đàn ông dường như là đang có một cuộc tranh chấp, Lưu Ly không dám lên tiếng cũng không dám gây ra tiếng động gì cô nép chặt mình vào bức tường ngay sau lưng đưa mắt dõi nhìn theo bọn họ thật may con hẻm này không có đèn đường mọi thứ đều rơi vào u ối nên cô không bị mấy tên đàn ông đó nhìn thấy.

“ Hắn chết rồi,...chết thật rồi “

“ Chúng ta mau đi thôi nếu người của hắn kéo đến người chết sẽ là chúng ta “

“ Đi,..đi mau...đi mau, về báo cáo với đại ca mau “

Mấy tên đàn ông đẩy nhau rời đi trong sự hoảng sợ để lại người đàn ông đang thoi thóp trên mặt đất, anh ta nắm nghiền hai mắt hơi thở cũng không rõ là còn hay không.

 Lưu Ly thầm thẽ đi đến cô ngồi xuống đối diện người đàn ông nhìn anh ta vạm vỡ như vậy lại có thể bị thương nặng đến mức không cử động được dù là một ngón tay, cô khẽ sờ lê mặt vuốt gọn gàng lại những lọn tóc đang phủ lấy gương mặt nam tính kia.



 Lưu Ly nhất thời sửng người...anh ta thật đẹp trai, dáng vẻ tuấn tú cùng ngũ quan hài hòa này cô chưa bao giờ gặp ai có gương mặt hoàn hảo đến vậy.

Ngay sau đó cô gái liền điều chết hơi thở mình, tự kiềm chế bản thân là một dược sư cô vẫn nên cứu người trước mới là quan trọng, Lưu Ly vạch toang áo người đàn ông ra quan sát mạch đập cùng sự biến đổi màu da mà suy ra bệnh tình của đối phương, Lưu Ly trầm ngâm hồi lâu, anh ta không phải chỉ bị thương bị thương mà bên trong còn có một căn bệnh khác dường như nó đã đi theo anh ta rất lâu rồi, Lưu Ly không mang theo những đồ dùng cứu chữa bình thường nên cô ngồi trước tình trạng này có hơi suy tư.

Lúc này người đàn ông liền thở gấp, anh ta mở hé mắt nhìn cô hai con ngươi đỏ chói hiện ra trong màn đêm khiến Lưu Ly bất giác run người, đôi mắt màu đỏ hung máu có thể cho cô biết dược người đàn ông này đang mắc phải một căn bệnh quái ác đến mức nào, hơn nữa tình hình của anh ta đang rất khẩn cấp nếu không kịp cho anh ta dùng thuốc kiềm chế lại sự phát tác của bệnh tình e là anh ta sẽ không thể sống qua được đêm nay. Lưu Ly biết người đàn ông có thể nghe mình nói nên cô đã khẽ cất giọng bên tai anh ta

“ Bệnh của anh có phải lại tái phát rồi không?, tôi sẽ cứu anh nhưng hứa với tôi anh không được nói ra chuyện này”

người đàn ông khẽ gật đầu rồi lại nhíu mày nhìn cô, ánh mắt sát khí cùng khó hiểu dường như còn có sự ngờ vực, căn bệnh chính anh ta là người hiểu nhất nếu có thể chữa được thì cũng đâu có chuyện đau khổ bị nó hành hạ đến bây giờ vậy mà cô gái này có thể nói chữa khỏi là chữa khỏi, còn đang trầm ngâm suy nghĩ anh ta trở nê kinh người khi thầy cảnh tượng hiện ra trước mắt.

Lưu Ly cới bỏ một bên áo mình đưa mắt tìm kiếm xung quanh tìm ra một chiếc đinh nhọn không một giây phút hoang phí liền rạch một đường trên bầu ngực trái của mình một dòng máu đỏ nóng ấm chảy dài xuống, Lưu ly nhíu mày khóe miệng bên phải hơi nhếch lên nhìn chăm chăm dòng máu mình đang chảy dài phía dưới.

Cô tiến lại sát vào người đàn ông hơn, lần nữa lên tiếng khe khẽ

“ Uống máu của tôi có thể giúp anh tạm thời kiềm chế được việc tái phát bệnh trong vòng hai tháng,...được rồi anh mau uống đi “

Lưu Ly vạch rộng áo mình hơn cô chưa bao giờ trực tiếp cứu người bằng cách này nên có hơi ngượng ngùng, người đàn lạ này là người đầu tiên nhìn thấy bầu ngực nõn nà của cô đến cả Hoắc Kiến Quân cũng chưa từng có cơ hội nhìn thấy nơi này của cô, dù không muốn nhưng cô vẫn phải bất đắc dĩ dù sao cứu người vẫn quan trọng hơn.

Lưu Ly áp đầu người đàn ông vào mặt mình lúc đầu anh ta vẫn còn chưa hiểu chuyện gì mà nhăn nhó nhìn cô nhưng sau đó cũng chọn tin tưởng người phụ nữ bắt đầu thô bạo hút lấy những dòng máu nóng từ người phụ nữ, máu anh ta đang điên cuồng đưa vào cơ thể mình chính là máu tim của Lưu Ly.

Cô có một thể chất khác người, máu của cô có thể cứu được người chết thành người sống có thể nói máu của Lưu Ly chính là thuốc trường sinh bất tử nhưng bên cạnh việc cứu người nó cũng có thể giết người, nếu kết hợp máu của cô với một vào nguyên liệu khác nó sẽ sinh ra độc tố chưa đầy ba giây liền có thể khiến người ta chầu trời.



Bên ngoài kia vẫn luôn có rất nhiều ánh mắt dòm ngó đến thân phận dược sư này của cô vì bọn họ biết máu của người phụ nữ này có thể giúp bọn họ sống được hơn cả trăm năm, một khi thân phận bị bại lộ Lưu Ly sẽ phải đối mặt với vô vàng nguy hiểm, đây là lần đầu tiên cô không màn đến tính mạng mình mà ngang nhiên cứu người.

Người đàn ông đã uống lấy một lượng máu khá lớn, từ một người đang khỏe mạnh cô gái trở thành người bệnh còn tên đàn ông đang hấp hối lại trở nên tràn đầy lực đạo, anh từ từ nhả bầu ngực của cô tựa lưng vào bức tường lớn lạnh lẽo đưa mắt nhìn Lưu Ly đang đau đớn ôm lấy ngực mình, sắc mặt cô trở nên trắng bệch, máu từ nơi cao vẫn còn đang không ngừng chảy ra Lưu Ly nhìn vào cái áo sơ mi đen của tên đàn ông, cô mạnh mẽ sẽ toạt một mảnh vải dài quấn quanh bầu ngực tự ầm máu cho chính mình.

Trước khi rời đi, Lưu Ly nắm lấy tay người đàn ông tập trung bắt mạch cho người đàn ông lần nữa, sau khi đảm bảo đối phương đã không sao nữa cô mới cất giọng một lần nữa căn dặn ngườ đàn ông

“ Anh nhất định không được nói ra chuyện này nếu không tôi đã cứu anh được cũng sẽ giết anh được “

Lưu Ly nhìn vào sợi dây chuyền mặt sư tử vàng trên cổ anh ta, ánh mắt cô có ý cười còn toát ra vẻ nguy hiểm cô nhoài người đến giật mạnh lấy sợi dây chuyền kia, mặt sư tử này rất nặng làm từ vàng nguyên chất bên trong còn có gì đó, giá trị không hề nhỏ. Lưu Ly đưa sợi dây ra trước mặt tên đàn ông, giọng trở nên có thần khí hơn còn cười tươi nói

 “ Cái này xem như là công lao tôi đã cứu anh, có vẻ nó rất đắc tiền nhỉ nhưng so với chỗ máu anh vừa uống thì chẳng là gì đâu nên đừng có tiếc “.

Lưu Ly sau khi chỉnh trang lại quần áo, cô đeo sợi dây chuyền lên cổ mình trước khi rời đi còn vẫy tay nói rõ với người đàn ông

 “ Tạm biệt “

Người đàn ông vuốt nhẹ đi vết máu lem trên miệng mình, nhìn theo bóng lưng người phụ nữ cười nham nhở.

***
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện