Cố Lưu Ly hoàn toàn không còn để tâm đến thời gian nữa, bên ngoài đã về khuya lúc nào không hay cô vẫn đang từng bước dùng những cây kim châm cứu chầm chậm châm vào chân Mộ Lãng Nghệ, chân phải xong lại đến chân trái mỗi lần đều vô cùng cẩn trọng cũng hết sức tập trung cô hoàn toàn chìm đắm vào công cuộc cứu chữa cho Mộ Lãng Nghệ đến mức cô còn không nhận ra hai chân mình vì quỳ trên sàn nhà ê ẩm mất hết cảm giác.
Cô dường như rất quyết tâm từ lúc bắt đầu đến giờ đã hơn hai tiếng, dáng vẻ của hai người thu hút tất cả sự chú ý của ngừơi hầu cùng vệ sĩ trong nhà, bọn họ cũng đang hồi hộp dõi mắt theo hai người họ, biểu cảm ai nấy cũng như đang đợi chờ xem kỳ tích, không gan xung quanh vì nhờ vậy mà trở nên yên tĩnh, trầm lặng đến đáng sợ nhiều lúc bọn họ còn nín cả thở mà không hay biết gì.
Lần đầu trực tiếp tận mắt nhìn thấy cách cứu chữa kiểu này nên bọn họ vô cùng sốt sắng cũng rất hóng hớt đến cả việc nhà cũng không còn tâm trạng để ý đến, mắt ai cũng dán chặt vào Cố Lưu Ly bọn họ nhìn cô có ngưỡng mộ cũng có ngờ vực, cô ở Hàm Viên mấy ngày qua là một người không biết làm việc nhà cả ngày trong tầm mắt bọn họ cô chỉ ăn ngủ rồi đi đi lại lại đến giờ thì lại ăn xong rồi ngủ không ngờ cô còn là một người am hiểu về y thuật bây giờ bọn họ cũng đoán được phần nào lí do Mộ Khiếu Thành giữ cô ở lai Hàm Viên này còn được ăn ân ái cho một đãi ngộ không khác gì là một bà chủ, bọn họ chưa bao giờ nghĩ sẽ có một người phụ nữ được Mộ Khiếu Thành quan tâm đến mức dù là bất cứ chuyện gì bất cứ mong muốn nào chỉ cần Cố Lưu Ly nói ra Mộ Khiếu Thành liền gật đầu không một chút chần chừ.
Không một ai nhận ra sự hiện diện của Mộ Khiếu Thành cùng Lang Tử và Sở Dao đứng sừng sững ngay ở cánh cửa lớn, ánh mắt mang sẵn màu đỏ của máu màu của sự chết chóc, gương mặt sắc lạnh dữ tợn tựa một con thú dữ, dưới hai bàn tay lớn đó cũng đã siết chặt lại lực đạo này của anh có thể bóp chết cả con voi lớn, Mộ Khiếu Thành không biết rõ bản thân mình đang có loại cảm xúc gì anh nghi ngờ đây là ghen càng nhìn đến Cố Lưu Ly anh lại càng nghi ngờ cảm xúc của mình là thật, Mộ Khiếu Thành cũng đã nhìn ra ánh mắt bất thườn của Mộ Lãng Nghệ dành cho cô. Sở Dao cùng Lang Tử đứng ngay sau lưng chắc hẳn đang rất ngột ngạt đến khó thở vì mùi sát khí tỏa ra từ người đàn ông, lúc này cả hai đang thất thần thì giật bắn mình lên vì Cố Lưu Ly.
“ Xong rồi,....bây giờ anh đứng lên thử xem “
Cố Lưu Ly ngẩng đầu cười tươi tự tin nói, cô hoàn toàn tin vào khả năng của mình lần này chắc chắn sẽ không ngoại lệ, Mộ Lãng Nghệ chắc chắn sẽ đứng lên được rồi cậu ta cũng sẽ trở thành như một người bình thường cùng với sự chờ đợi của cô là sự kinh ngạc cùng hy vọng của Mộ Lãng Nghệ cũng như những người đang đứng dõi mắt theo hai người bọn họ.
Mọi sự chú ý bây giờ đều dồn vào đôi chân của người đàn ông đó, Mộ Lãng Nghệ đột nhiên thấy sợ hãi, cậu ta bấu chặt hai bên quần mình hít vào thở ra mấy lần liền, cậu ta lúc đầu có hơi đau đớn hai tay giữ chặt hai bên đùi mình toàn thân run lẩy bẩy lên thân trên cũng từ từ chầm chậm được nâng lên, Mộ Lãng Nghệ vui đến phát khóc lệ chảy dài nhỏ giọng xuống cổ áo mình, hơn hai phút sau cuối cùng Mộ Lãng Nghệ cũng đã đứng lên được, cả người ngổn ngang đứng trùng trùng ngay trước mắt Cố Lưu Ly.
Bọn người hầu trợn to mắt nhìn đến cảm giác như mắt mình rớt cả ra ngoài mà lăn đến chỗ hai người họ, cả đám người như đang nhìn thấy một hiện tượng lạ một điều kỳ bí một thức gì đó huyển ảo đang xảy ra ngay trước mắt, chỉ với vài cây kim dài mỏng lóe mà Cố Lưu Ly có thể giúp một người liệt trở thành người bình thường, bây giờ trong mắt bọn họ cô không còn là người ăn không ngồi, rồi vô công rỗi nghề hay tệ hơn là một kẻ vô hạnh vô tài nữa mà là một vị thần linh trong lòng bọn họ rồi.
“ Tôi thật sự,…thật sự có thể đi lại được rồi “
Mộ Lãng Nghệ hạnh phúc đến phát khóc rồi trong miệng cứ ấp a ấp úng muốn nói nhưng lời đến cửa miệng lại không tài nào thốt ra được, cậu ta nhìn Cố Lưu Ly không ngừng cảm động, sâu trong đó chính là sự rung động, nhìn biểu cảm của người đàn ông Cố Lưu Ly không nhịn cười nổi cô không nhìn ra tên đàn ông này cũng có lúc đáng yêu như thế.
“ Anh xem, tôi không lừa anh đúng không? “
Cố Lưu Ly bất giác muốn đứng dậy lại bị cơn ê buốt khiến cô đau đớn khụy xuống nằm bệt trên mặt sàn vô tình khiến bọn người đánh mắt lo lắng, cô ôm hai chân mình, mắt nhắm nghiền mặt nhăn nhó đến thảm thiết, miệng rên lên từng tiếng khe khẽ.
Mộ Lãng Nghệ đưa tay muốn đỡ lấy cô thì bị một bàn tay lạnh lẽo khác ngăn lại, Mộ Khiếu Thành siết một lúc một chặt lực đạo tàn bạo vô cùng, anh nhìn Mộ Lãng Nghệ như thể chỉ cần cậu ta chạm một đầu ngón tay vào người Cố Lưu Ly thôi anh sẽ khiến Mộ Lãng Nghệ thành một cái xác ngay lập tức. Mộ Khiếu Thành gằng giọng khàn đặc đáng sợ đến rởn cả gai ốc
“ Mày thử động vào cô ấy xem “
Mộ Lãng Nghệ sợ hãi lập tức rụt tay, cậu ta không có gan nhìn thẳng vào mắt anh chứ đừng nói đến chuyện làm trái ý anh, cậu ta không quên bản thân còn đang ăn nhờ ở đậu Mộ Khiếu Thành dù có muốn quan tâm chăm sóc cho Cố Lưu Ly cũng chỉ có thể giữ trong lòng. Mộ Khiếu Thành hấc mạnh tay Mộ Lãng Nghệ ra phía sau, thô lỗ bế thốc Cố Lưu Ly lên đi ngang qua đám người hàu anh liềng khựng lại vài giây.
“ Lôi cổ đám chó này ra khỏi Hàm Viên cho tôi "
Cả đám người hầu khóc không thành tiếng còn chưa kịp đôi chối lời nào đã bị Lang Tử cùng Sở Dao dí súng vào đầu chạy thót tim ra khỏi Hàm Viên, Mộ Lãng Nghệ đưa mắt nhìn theo bóng lưng người đàn ông đến khi không còn nhìn thấy nữa cậu ta mới nở trên môi nụ cười trở lại, không tin được bản thân đã có thể đứng lên bằng đôi chân của mình, Cố Lưu Ly giúp Mộ Lãng Nghệ có lại được đôi chân của mình trong mắt cậu ta, Cố Lưu Ly không khác gì ân nhân cứu mạng, cậu ta cũng không còn kìm chế được sự rung cảm đối với cô nữa rồi, lần đầu tiên biết được cảm giác thích một người là như thế nào, thời khắc này đây Mộ Lãng Nghệ đã hoàn toàn khắc ghi hình ảnh của Cố Lưu Ly vào tim mình.
Mộ Lãng Nghệ đã có thể đi lại được rồi từ bây giờ cậu cũng không phải dựa dẫm vào Mộ Khiếu Thành nữa rồi sẽ không vì lí do gì mà vứt đi lòng tự tôn cúi đầu trước anh nữa rồi những gì Mộ Khiếu Thành làm được bây giờ Mộ Lãng Nghệ cũng sẽ làm được.
Danh sách chương