Còn chưa hết hai ngày sau khi bị thương Mộ Khiếu Thành đã mặc kệ sức khỏe bản thân vừa nhận được tin báo từ Lang Tử liền qua loa thay một lớp thuốc băng lại nơi trúng đạn rồi thay một bộ đồ vest lịch lãm, nhìn sắc mặt anh hồng hào cứ ngỡ như không hề bị thương.

Như những gì đã hứa với Cố Lưu Ly lần ra ngoài này thật sự cũng đưa cô theo cùng, Cố Lưu Ly lâu lắm rồi mới được ra ngoài cô đã mất hơn nửa tiếng để chọn một chiếc váy màu đỏ cam thật xinh đẹp cũng vô cùng quyến rũ ến cả Mộ Khiếu Thành cũng phải ẫng đi vài giây khi nhìn thấy trong lòng anh nghĩ đến cảnh cô trong dáng vẻ này mà đi khắp nơi rơi vào ánh mắt của bao nhiêu tên đàn ông khác trong lòng khó chịu không yên nhưng cũng không thể vì lí do đó mà thất hưa hay cấm cản cô mặt những thứ cô thích, nghĩ đi nghĩ lại Mộ Khiếu Thành cũng rất thích ngắm dáng vẻ phong lưu của Lưu Ly chỉ cần cô làm chuyện mà cô thcish dù có là mặc thứ gì anh cũng sẽ tự biết cách bảo vệ người phụ nữ này.

Cố Lưu Ly không quên mang theo ít dược liệu để tự vệ cho bản thân cũng như mang theo thuốc giải có hào hứng, vui vẻ đến mức nào cô cũng không quên hôm nay là ngày trăng tròn, Cố Lưu Ly thật ra cũng không phải là tự mình nhớ đến mà là cứ mỗi vài phút trôi qua Mộ Khiếu Thành lại nhắc nhở cô một lần, bây giờ tuy bên ngoài trời vẫn còn sáng Cố Lưu Ly thật ra cũng có thể uống ngay bây giờ nhưng nếu đợi đến khi có trăng xuất hiện lúc đó uống thuốc sẽ phát huy tác dụng cao hơn.

Đứng dưới phòng khách, Mộ Khiếu Thành cùng Lang Tử và bốn người đứng đầu của bốn gia tộc, bọn họ không vội đi mà còn nói thêm không ít chuyện, Cố Lưu Ly im lặng ngồi ngay bên cạnh Mộ Khiếu Thành mấy vấn đề mà bọn họ nói đúng là không phải lĩnh vực của cô nên có nghe chi tiết thế nào cũng không hiểu quan trọng là cô không quan tâm đến nó chỉ ham hở nghĩ đến một lát nữa ra ngoài sẽ ăn gì, chơi gì đầu tiên. Mộ Khiếu Thành kết thúc câu chuyện với đám người đó rồi trực tiếp quay sang Cố Lưu Ly căn dặn.

“ Cho phép em ra ngoài nhưng không được rời khỏi tầm mắt tôi,...cấm em đi lại lung tung cũng không được tùy tiện cứu chữa người để tránh bại lộ thân phận “

Cố Lưu Ly đương nhiên tự biết chuyện này, cô biết làm thế nào để tự mình bảo vệ bản thân mình, cho dù cô có thương người đến mức nào cũng sẽ không có chuyện không màng đến nguy hiểm của bản thân mà tùy tiện phô bày kỹ năng y thuật của mình, cô biết rõ một khi thân phận bị lộ sẽ mang đến sóng gió lớn thế nào, Lưu Ly cô vẫn chưa muốn chết cô chắc chắn sẽ không ngu ngốc đẩy bản thân vào chỗ chết.

Sau khi Mộ Khiếu Thành hóa thân thành bà mẹ già khó tính càm ràm, dặn dò Cố Lưu Ly đủ thứ chuyện từ nhỏ đến lớn cuối cùng cô cũng được cùng anh rời khỏi Hàm Viên, hai người ngồi trong con xe Roll_Royce màu xanh đen theo sau bọn là bốn chiếc xe của từng người của bốn gia tộc, ngồi trên xe phong cảnh rừng núi bên ngoài dần bị thay thế bới những tòa nhà cao và những con đường lớn cuối cùng cô thấy được cuộc sống đông đúc, nhộn nhịp trở lại chưa gì sự ham vui trong máu cô đã dâng cao lên Cố Lưu Ly chỉ muốn lập tức khỏi xe hòa vào dòng người tấp nập kia.

Cô vui ra mặt đến ngồi cũng không yên thấy cô cười tươi Mộ Khiếu Thành cũng âm thầm hạnh phúc, anh cũng không biết rằng bản thân lại có lúc nuông chiều một người phụ nữ đến vậy nếu là người khác ngay từ lúc lên xe đã bị anh lập tức quăng ra ngoài rồi, Mộ Khiếu Thành là người rất nguyên tắc cũng rất khó tính chỉ việc ngồi xe thôi cũng không ai dám làm phiền anh, ngoài Lang Tử ra anh sẽ không để bất cứ ai lái xe cho mình cũng chưa từng tự mình lái xe bao giờ.

“ Em vui như vậy hay sao? “

“ Đương nhiên là vui rồi thay vì bị nhốt trong căn nhà ngột ngạt đó bên ngoài lúc nào cũng sẽ nhiều thú vui hơn còn gì,...một lát nữa tôi sẽ ăn thật nhiều kem, thật nhiều bánh ngọt cũng phải uống trà sữa vị việt quất mà mình thích nhất,...nghỉ đến thôi đã không nhịn nổi nữa rồi “

Mộ Khiếu Thành khẽ cười, Cố Lưu Ly tuy là thua anh đến tận mười tuổi nhưng cũng đã là một người trưởng thành nhưng sao suy nghĩ và tâm hồn vẫn không khác gì một đứa con nít, ngày đêm chỉ nghĩ đến việc ăn uống và chơi bời. Cũng là vì cái tính trẻ con này của cô nên Mộ Khiếu Thành cũng rất chần chừ việc đưa cô ra ngoài cùng mình ngoài việc được ra ngoài Cố Lưu Ly không biết được đi cùng Mộ Khiếu Thành sẽ có bao nhiêu nguy hiểm thế nào, thân phận của anh không đơn giản tuy người ngoài kia vẫn còn chưa biết vương chủ của Thái Sơn Vương đứng đầu Mộ Thành có dáng vẻ thế nào nhưng cũng không phải vì thế mà được sống yên ổn, ngoài thân phận là vương chủ của Thái Sơn Vương anh còn là người được ban hiệu là đại gia đứng đầu Mộ Thành người muốn tiếp cận anh dù là với mục đích tốt hay xấu đều không phải là con số nhỏ.

“ Ừm,...muốn ăn gì cũng được nhưng không được phép đi một mình, muốn ăn gì thì nói tôi, tôi bảo người mua cho em “



Cố Lưu Ly bất giác ngẩn ra nhìn Mộ Khiếu Thành, cô là lần đầu tiên cảm nhận được sự quan tâm từ một người đàn ông, lúc trước yêu đương với Hoắc Kiến Quân mà chỉ cảm nhận được sự để tâm tầm thường như hai người xa lạ thậm chí cô còn chưa nghe anh ta nói câu này với mình lần nào. Lưu Ly cười ngượng nhìn anh rồi quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nụ cười cũng tắt hẳn đi với mọt người nhạy cảm như cô chưa gì hai mắt đã cay xè lên óng ánh nước, cô vốn dĩ đã từng có người yêu như bao người nhưng so với việc được người yêu mình chăm chút, lo lắng, nuông chiều từng chút như người khác thì Cố Lưu Ly lại hoàn toàn luôn mang cảm giác uất ức trong lòng, đến cả việc được gặp nhau cũng phải mất hai, ba tháng mới được gặp vài ngày, cô yêu đương nhưng lại không hẹn hò, không quà cáp. không lễ kỷ niệm còn chưa được biết đến cảm giác của nụ hôn đầu là như thế nào.

“ Sao vậy? “

“ Không có gì,...mà chúng ta đi đâu vậy? “

Phải rồi cô chỉ mãi mê nghỉ đến chuyện lát nữa ăn gì, chơi gì mà quên mất không biết đích đến của Mộ Khiếu Thành lần này là nơi nào liệu có phải là một nơi thú vị hay không.

“ Đi tham gia buổi đấu giá của Lý gia "

Cố Lưu Ly nhướng cao mày có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô được tham gia đấu giá nghe cũng rất vui từ trước đến nay chỉ toàn xem đấu giá trên tivi một nơi như vậy tập hợp toàn những người giàu có nhất thành phố mỗi lần đấu giá một món hàng là có thể lên đến vào chục thậm chí là vài trăm tỷ, Cố Lưu Ly chớp mắt có một suy nghĩ táo bạo trong đầu.

“ Vậy nếu có món nào tôi thích, tôi có thể mua không? "

Mộ Khiếu Thành nhìn cô cười như không cười, lần tham gia buổi đấu giá này vốn dĩ không phải là để mua đồ anh là có mục đích khác nhưng thấy Cố Lưu Ly có vẻ rất hứng thú với vấn đề này, anh cũng không tiện nói thật ra ,ục đích của mình nên chỉ đành gật đầu đồng ý trước.

“ Được, em thích gì thì nói tôi mua cho em “

“ Không cần anh, tôi có tiền tôi tự mua được“

Cố Lưu Ly dõng dạc hấc ca mặt lên nói, tuy không có được cái danh đại gia đứng đầu Mộ Thành như anh nhưng tài sản cô có cũng không ít chỉ với vài trăm tỷ đó cô có thể tự mình bỏ ra được hơn nữa từ trước đến này cô đều tự tiêu tiền của chính mình, không muốn đụng vào tiền của đàn ông càng không muốn để biến thành một người thực dụng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện