Sáng hôm sau

Cố Lưu Ly mơ hồ tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, bỗng dưng cô cảm thấy cơ thể mình đau nhức quá hạ thân dưới như bị xé rách, không những thế khắp cơ thể đều truyền đến cơn nhức mỏi khó nói nên lời, Cố Lưu Ly nhớ lại đêm qua cô bị trúng thuốc ở hộp đêm sau khi được Mộ Khiếu Thành đưa về nhà thì tự mình ngâm trong nước lạnh chuyện sau đó hoàn toàn không nhớ được gì nữa, lẽ nào chuyện mà cô lo sợ nhất đã xảy ra, cô và Mộ Khiếu Thành có phải đã xảy ra chuyện đó rồi không…

Cô ôm đầu mình cố gắng lấy lại tất cả những ký ức về đêm qua nhưng lại không nhớ nổi thêm được chi tiết nào nữa, lúc cuối mặt xuống ánh mắt Cố Lưu Ly rơi vào một góc của tấm chăn màu xanh dương nhạt lại len lõi một màu đỏ thẫm, đây là máu sao,...có phải là máu của cô không, Cố Lưu Ly trợn trắng mắt bây giờ cô có thể khẳng định đêm qua cô đã thật sự triền miên cùng Mộ Khiếu Thành, cảm giác bây giờ của cô vừa hụt hẫng lại vừa bất lực còn có sợ hãi, cô và anh cũng chỉ mới ở cùng nhau hơn một tháng còn không có mối quan hệ đặt biệt nào vậy mà lại xảy ra thứ chuyện này, lệ bất giác rơi cô ôm lấy cơ thể trần trơ của mình mà khóc trách cứ cuộc đời tại sao những chuyện này lại xảy ra với bản thân mình chứ, còn Mộ Khiếu Thành tại sao anh lại làm vậy với cô nếu đêm qua anh để cô một mình thì chuyện này đã không xảy ra.

“ Em thế nào rồi? “

Cố Lưu Ly còn đang cúi gầm mặt khóc nấc thì tiếng người đàn ông trầm nặng vang lên bên tai, Mộ Khiếu Thành ngồi xuống đối diện nhìn người phụ nữ đang khóc lóc đến thảm thương tay đặt anh lên mái tóc cô trấn an.

Cố Lưu Ly ngẩng mạnh đầu trừng mắt hết cỡ nhìn anh, ánh mắt cô bây giờ như lóe lên tia lửa thất sự rất muốn thiêu chết người đàn ông này, cô thật sự muốn ngay lập tức giết chết người đàn ông đã cướp đi thứ quý giá nhất đời mình.

Cô đẩy mạng Mộ Khiếu Thành ngã người ra sau rồi đứng ôm lấy tấm chăn chặt vào người mình đứng phốc dậy mở cái hộc tủ bên cạnh giường Cố Lưu Ly lấy khẩu súng lục từ trong đó ra chĩa vào đầu Mộ Khiếu Thành.

“ Mộ Khiếu Thành, tôi giết chết anh, anh chết đi “

“ Cố Lưu Ly, em đừng làm loạn, đưa súng cho tôi, nó sẽ làm em bị thương “

“ Cút ra...đừng chạm vào tôi nữa, tên khốn “

Cố Lưu Ly một tay siết lấy tấm chăn trên người một tay như muốn bóp nát khẩu súng đang nhắm vào Mộ Khiếu Thành, vì một tay vẫn đang bận nên cô vẫn chưa thể mở chốt an toàn nhưng Mộ Khiếu Thành vẫn rất lo lắng anh sợ người lần đầu đụng vào súng như cô sẽ không hay biết mà tự làm bản thân bị thương. Điều anh lo sợ cuối cùng cũng xảy ra, anh sợ sau khi tỉnh lại cô sẽ ghi hận với anh từ đó khoảng cách giữa hai người vốn đã xa lại càng trở nên xa vời hơn.

 Mộ Khiếu Thành đêm qua cũng đã rất khó khăn kiềm chế bản thân mình nhưng cuối cùng anh vẫn không vượt qua được cám dỗ đó vì người trước mặt anh là Cố Lưu Ly, là người mà anh đã rung động cũng là người phụ nữ duy nhất mà anh khao khát có được.

“ Mộ Khiếu Thành, sao lại đối với tôi như vậy,...sao lại...bắt nạt tôi chứ “

Cố Lưu Ly run rẩy khóc nấc lên bây giờ đến cả việc nhìn thẳng vào Mộ Khiếu Thành cô cũng không muốn, cô không hiểu bản thân mình thật ra là có lỗi gì tại sao lại hết người này đên người khác muốn ức hiếp, bắt nạt cô, trước đây Hoắc Kiến Quân tuy không thèm động đến cô nhưng lại trực tiếp dùng doa cứa vào tim cô rồi vết thương đó vẫn còn đó vậy mà Mộ Khiếu Thành lại khiến vết thương đó lan rộng ra hơn nữa, thứ duy nhất cô còn lại cũng đã bị người đàn ông này cướp mất rồi.

Rốt cuộc cô đã sai ở đâu.

Tại sao lại đối xử với cô như vậy.

“ Tôi không bắt nạt em, nghe lời đưa súng cho tôi “

“ Mộ Khiếu Thành hôm nay tôi không giết được anh thì tôi sẽ tự giết chết chính mình “

“ Đừng làm loạn “

Cố Lưu Ly chấp nhận buông tấm chăn trên người mình, thân thể vốn đang trắng trẻo lại xuất hiện những vết răng cùng chi chít những dấu ấn đỏ đỏ, cô nhanh nhẹn mở chốt an toàn trên khẩu súng hai tay siết chặt ngón tay nhỏ đã luồng vào bên trong cò súng, dí sát miệng súng vào mặt Mộ Khiếu Thành chỉ còn một giây nữa là viên đạn đã bay vào anh thật may Mộ Khiếu Thành là người có thể tránh được boom đạn, anh đã dùng nội công khiến viên đạn bị nghiền nát khẩu súng trên tay Cố Lưu Ly cũng bị anh giật mạnh lấy vứt xuống sàn.

“ Cố Lưu Ly đủ rồi, em muốn dùng thủ đoạn lạc mềm buột chặt cũng phải có giới hạn, đừng ương bướng với tôi “

Cô đã bao giờ dùng thủ đoạn với anh chứ, lại còn là lạc mềm buột chặt, Cố Lưu ly mới chính là không phải loại người đó, cô vốn không có tình cảm với Mộ Khiếu Thành thì làm gì có chuyện tốn công phí sức vào việc câu dẫn anh hay dở trò với anh được.

“ Loại người như anh không xứng để tôi giở thủ đoạn, Mộ Khiếu Thành hôm nay tôi nhất định phải giết chết anh “

Cố Lưu Ly nhào người đến đánh mạnh vào mặt người đàn ông , cô bóp lấy cổ Mộ Khiếu Thành nhưng vì bàn tay quá nhỏ hoàn toàn không nắm hết được khuôn cổ của anh ngược lại còn bị Mộ Khiếu Thành siết lấy hai bàn tay kéo cô xuống ngồi vào lòng mình, anh gằng giọng xuống bên tai cô.

“ Đừng tức giận nữa, tôi xin lỗi là tôi không đúng, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với em, xin em đừng hận tôi “

“ Tôi hận anh, rất hận anh càng không cần anh chịu trách nhiệm, tôi chỉ muốn giết chết anh thôi,...Mộ Khiếu Thành anh chết đi “

Cố Lưu Ly phóng ra khỏi người anh, lao về phía cái bàn lớn đập vỡ chậu hoa giữ lấy miếng thủy tinh trên tay mình không một chút chần chừ Cố Lưu Ly phóng nhanh về phía anh cô giơ cao tay giáng xuống trên gương mặt Mộ Khiếu Thành liền xuống hiện một vết xước dài máu bắt đầu rỉ chảy, anh đứng phốc lên né đi cú giáng thứ hai của cô, Mộ Khiếu Thành sờ vết thương trên mặt mình nghiến răng ken két, trừng mắt nhìn cô đôi con ngươi hiện lên những tia máu dài.

“ Lưu Ly, em làm gì vậy? “

 Mạn Hương trố mắt kinh sợ hét lên

“ Á,...”

Bên ngoài nghe vì nghe thấy tiếng động mà kéo nhau tông cửa vào, Mạn Hương, Lang Tử, Sở Dao cùng một đám người khác mặt mày ai nấy cũng tái xanh, Cố Lưu Ly vì đang khỏa thân cô không biết bọn họ lại có thể xông vào như vậy, cô sợ hãi hét toáng lên chụp lấy tấm chăn quấn quanh người ngồi bệt xuống nền đất, chắc chắn những gì không nên thấy bọn đàn ông cũng đã lờ mờ nhìn thấy hết rồi.

Mộ Khiếu Thành ôm lấy cô nép chặt vào lòng mình, gào lên giọng sắc lạnh với dám người ở trước cửa.

“ Các người to gan thật lại dám xông vào phòng của tôi, tất cả những tên đàn ông có mặt ở đây đều phải vứt bỏ đôi mắt đó cho tôi “
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện