Trong căn bếp, Cố Lưu Ly tất bật chuẩn bị bữa tối cho mình và con gái, từ lúc cô biết bản thân mình mang thai cô đã bắt đầu chuẩn bị tốt tinh thần trở thành một người mẹ và vấn đề cô chuẩn bị đầu tiên chính là liên quan đến vấn đề nấu nướng, trước đây Cố Lưu Ly là người chỉ biết ăn cô đối với bếp núc cứ như kẻ thù ngoài việc uống nước ra cô sẽ không vì lí do gì khác mà bước chân vào bếp.

Cố Lưu Ly đã đến những lớp dạy nấu ăn, cô học từ những món đơn giản đến những món phức tạp nhất lúc đó mới nhận ra bản thân đối với chuyện nấu nướng cũng rất có năng khiếu, cô vừa học là hiểu ngay có nhiều món còn nấu ngon hơn cả giáo viên bây giờ khả năng nấu ăn của Cố Lưu Ly còn có thể so sánh ngang với đầu bếp giỏi, để cho con gái những thứ tốt đẹp nhất luôn muốn Bối Bối không thua kém bất kỳ đứa trẻ nào ngoài kia Cố Lưu Ly dựa vào việc bản thân là một thần y cô đx dùng việc cứu chữa người để kiếm tiền nhưng lại không dùng danh phận là ‘ dược sưu Lưu Ly ‘ mà chỉ dùng danh phận của một vị bác sĩ tư bình thường. Trước đây tiền kiếm được đã không ít bây giờ vì con gái mà cô đã có cho mình một số dư tài sản lớn có thể ăn cả đời người không hết, Bối Bối bây giờ không khác gì một cô con chúa nhỏ sống trong lâu đài, đến căn nhà này của hai người cũng không khác cung điện.

Ở Đế Đô, Cố Lưu Ly được xếp trong top ba người giàu nhất thành phố, là top mười người giàu nhất cả nước sau khi có được một số tài sản khổng lồ cô quyết định sẽ giành toàn bộ thời gian của mình cho con gái, từ lúc sinh Bối Bối ra cô chưa từng để con gái một mình cũng sẽ không vì bất cứ lí do gì bỏ mặc con bé vì Bối Bối là lẽ sống duy nhất của cô.

 Năm đó sau khi quyết định rời đi thì một tháng sau Cố Lưu Ly phát hiện bản thân mình mang thai, lúc đó cô đã sốc đến nỗi ba ngày ba đêm không ngủ cứ ngồi thơ thẩn nhìn tờ giấy khám thai cứ nghĩ mãi bản thân mình sao lại có thể may mắn như thế chỉ một đêm mà đã có thai rồi, cũng không rõ là đây có phải là may mắn hay không nữa vì chỉ mãi nghĩ đến chuyện rời khỏi Mộ Khiếu Thành mà cô quên mất nghĩ đến chuyện này đến khi biết bản thân mình có thai cô mới nhớ ra mọi chuyện.

Cố Lưu Ly lúc đầu đã có suy nghĩ sẽ bỏ cái thai đi nhưng rồi sức mạnh của người mẹ đã ngăn suy nghĩ không hay đó của cô lại, sự xuất hiện của Bối Bối chắc chắn chính là một món quà mà ông trời ban cho cô, vì ông trời sợ cô một mình cô đơn nên mới đưa con bé đến bầu bạn, có một đứa con cũng rất tốt cô sẽ có thêm một lí do để sống tốt hơn.

“ Mẹ ơi, Bối Bối đói rồi “



“ Xong rồi đây con gái mau đến đây ăn đi “

Bối Bối chạy lỏn tỏn đến tự mình leo lên ghế vì con bé còn nhỏ so với bàn ăn nên riêng cái ghế dành cho Bối Bối cũng cao hơn bình thường, một ngày phần cơm của Bối Bối sẽ có đầy đủ rau, thịt cùng một món canh, một khay thức ăn đầy đủ chất dinh dưỡng bên cạnh còn có một ly sữa bí đỏ đây là món con bé thích nhất, để đảm bảo an toàn Cố Lưu Ly còn trồng một vườn rau với tất cả mọi loại rau củ tươi sạch dành riêng cho mình và con gái, mọi thứ dành cho Bối Bối đều là những thứ tốt nhất.

“ Bối Bối, hôm nay muốn tự ăn hay muốn mẹ bón đây? “

“ Muốn mẹ bón ạ “

Cố Lưu Ly cười phì, cô biết thể nào con gái cũng sẽ trả lời như vậy nên trên tay đã múc sẵn một muỗng rau xào rồi đưa đến cửa miệng con bé rồi, mỗi khi ăn Cố Lưu Ly sẽ theo trình tự cho Bối Bối ăn rau trước đến thịt cuối cùng là cơm sau đó sẽ là một muỗng canh giúp con bé dễ nuốt hơn, Bối Bối cũng đã làm quen với việc này nếu không phải là mẹ bón thì con bé cũng sẽ tự mình ăn như vậy, cô con gái nhỏ này của Cố Lưu Ly cũng thừa hưởng không ít cái tính ương bướng, cứng đầu từ cô nhưng cũng rất ngoan ngoãn và rất biết vâng lời đặc biệt còn rất thương mẹ mình, chỉ cần có ai nói nặng nói nhẹ Cố Lưu Ly con bé sẽ lập tức ra mặt bảo vệ cho mẹ của mình.

Bối Bối cũng chưa từng hỏi đến chuyện bố của mình là ai, vì con bé biết mẹ mình không muốn nói đến chuyện đó, chỉ mới ba tuổi Bối Bối đã có thể hiểu chuyện như vậy rồi nhiều lúc hiểu chuyện đến mức khiến Cố Lưu Ly không khỏi đau lòng, làm gì có đứa con nào không muốn có đầy đủ cả bố lẫn mẹ, Bối Bối cũng như vậy thôi nhiều lúc con bé chứng kiến những cô cậu bé khác được bố mẹ bế đi công viên, đi học, con bé cũng muốn như vậy nhưng biết mẹ mình sẽ buồn nên mới không hỏi đến chuyện của bố mình, cũng không biết bố mình còn sống hay đã chết nữa.

“ Bối Bối, tập trung ăn đi con đừng vừa ăn vừa đọc truyện nữa, nào đưa mẹ “

“ Mẹ ơi, Bối Bối no rồi muốn ăn sữa chua “



Cố Lưu Ly liếc mắt nhìn khay đồ ăn chỉ còn lại lác đác vài miếng mới gật đầu đồng ý, Bối Bối ngoan ngoãn để cô lau sạch miệng uống nhanh một hơi ly sữa bí đỏ rồi giúp Cố Lưu Ly dọn dẹp chén bát dù không đứng tới được căn bếp nhưng con bé lúc nào cũng sẽ có cách giúp đỡ mẹ mình, Bối Bối biết mỗi ngày mẹ đều làm việc nhà rất vất vả để chăm sóc cho mình mẹ lại càng vất vả hơn nên nếu có thể con bé sẽ luôn chủ động giúp cho mẹ mình, những ngày Cố Lưu Ly bị bệnh không thể làm hết mọi việc con bé sẽ tự mình quét nhà, lau nhà, còn thuần thục sử dụng các loại máy móc trong nhà cũng vì đó con bé thường xuyên bị thương khiến Cố Lưu Ly luôn giận dữ mắng trách vì quá thương con gái.

“ Được rồi, mẹ làm là được, con gái ngoan, lấy sữa chua rồi lên phòng khách ăn nhé “

“ Bối Bối, đợi mẹ cùng ăn ạ “

Cố Lưu Ly vuốt nhẹ mái tóc dài thương thước của cô con gái nhỏ, cô đứng rửa bát con gái đứng ngay bên cạnh đưa mắt nhìn theo, sự học hỏi của Bối Bối vẫn luôn rất tốt, cô bé sẽ tập trung nhìn mẹ mình làm việc rồi học theo điều này khiến con bé trở nên tài giỏi hơn tất cả những cô cậu bé cùng trang lứa.

Cố Lưu Ly không nghĩ con gái nhỏ của mình lại thông minh đến vậy điều này chắc chắn là được thừa hưởng từ người kia vì cô luôn tự nhận mình không hề thông minh như vậy, từ nhỏ cô đã là một cô bé ngốc nghếch còn nghịch ngợm vậy mà bây giờ con gái của cô lại rất ngoan ngoãn.

...

“ Vương chủ xin ngài tha cho tôi, vợ con tôi không có tội xin ngài tha cho họ “



Người đàn ông, mặt mũi máu me miệng còn chảy ra một dòng đỏ thẫm nhơ nhớp, cứ cúi đầu đập mạnh xuống sàn nhà cầu xin không ngừng, vợ con ông ta cũng bị trói chặt ngay trong góc tường miệng bị nhét một cuộn vải nên không thể thốt ra được lời nào chỉ có nước mắt dàn dụa đau lòng không dám nhìn đến.

Mộ Khiếu Thành ngồi ở góc tối hai bên là hai người đàn ông đeo mặt nạ che đi nửa gương mặt, nhìn đám người đau đớn trước mắt khiến anh vui sướng khó tả, vương chủ Thái Sơn Vương chưa bao giờ thoát khỏi nỗi ám ánh của Mộ Thành, bây giờ lại còn gieo nỗi khiếp sợ lên Đế Đô, anh vẫn luôn khiến người đời e sợ như vậy từ lúc cô đi anh càng trở nên tàn ác, lãnh khốc, nhẫn tâm hơn.

Ba năm qua không giây phút nào anh ngừng tìm kiếm thông tin về Cố Lưu Ly nhưng vẫn chưa có được thông tin gì về cô, anh có lục cả đất trời này lên vẫn chưa thể tìm ra cô, Mộ Khiếu Thành chưa bao giờ bại dưới tay ai anh chưa từng có cảm giác bất lực khi tìm kiếm một ai đó như lúc này, chỉ có Cố Lưu Ly mới khiến anh trở nên như bây giờ.

Anh chỉ thua mỗi cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện