Nhan Họa không thể hiểu nổi ý tứ trong lời nói của Kỳ Trạch là gì, nhưng giọng điệu của cậu ấy thì rõ ràng là đang ám chỉ điều gì đó, làm cho cô không thể không suy nghĩ. Tuy nhiên nghĩ mãi mà vẫn chẳng luận ra được, không bằng trực tiếp hỏi thẳng cho rồi.

Nhan Họa trong lòng có phần hồi hộp và kích động, nếu không phải vì Kỳ Trạch tương lai kia luôn nói mấy lời tẩy não cô thì cô cũng không sinh ra ý nghĩ táo bạo như vậy đâu. Nhìn biểu hiện bình thản của người con trai đối diện, mặc dù khiến cô cảm thấy hơi chùn bước, nhưng cô thật sự muốn xác nhận chuyện này.

Kỳ Trạch cũng rất hồi hộp, lúc nói ra câu kia, hô hấp của cậu vẫn rất bình thường, chẳng qua là vì theo thói quen muốn giấu đi cảm xúc thật trong lòng. Điều này đối với cậu mà nói thì cực kỳ dễ dàng, kể từ sau khi cha mẹ ly hôn, xảy ra rất nhiều chuyện, làm cho cậu có thói quen che giấu đi tâm trạng của mình.

Cho nên, mặc dù hiện giờ trong lòng rất căng thẳng, nhưng cậu không hề biểu hiện ra bên ngoài.

Thấy cô gái ngồi cạnh kinh ngạc nhìn mình, Kỳ Trạch thầm nghĩ không biết có nên nói thêm điều gì đó để cho cô hiểu hay không…

Đang lúc hai người đều muốn lên tiếng thì Nhan Lãng đã nghe điện thoại xong, lập tức chạy tới làm bóng đèn.

“Chị, bố mẹ tối nay không về, chỉ có hai chị em mình thôi, yên tâm, em sẽ chăm sóc chị thật tốt.” Nhan Lãng rất có phong thái của đàn ông nhà họ Nhan, chị gái thì đang bị thương không tiện đi lại, bố mẹ lại không có ở đây, cho nên cậu phải đứng ra gánh vác mọi việc rồi. Nói xong với chị, cậu lại quay sang nói với Kỳ Trạch: “Anh Trạch, chúng ta tiếp tục chơi game đi. ”

Nhan Họa: “…”

Kỳ Trạch: “…”

Nhan Họa rốt cục cũng không nhịn được mà đấm vào đầu em trai ngốc một cái, nói: “Chơi cả chiều còn chưa đủ sao? Đi học đi! Với lại bây giờ muộn rồi, anh Kỳ Trạch phải về nhà, nếu không ông nội sẽ lo lắng.” Nhan Họa còn đang lo đến việc bây giờ chỉ có một mình ông Kỳ ở nhà, sao có thể giữ cháu trai người ta ở lại lâu như vậy được? Kỳ Trạch: “…Không sao đâu, ông nội biết mình đến nhà cậu mà, về muộn một chút cũng được. ”

“Yeah, vậy anh ở lại đây chơi thêm một lát đi. Nếu như muộn quá không có phương tiện về nhà thì cứ ở lại nhà em qua đêm cũng được, nhà em có phòng dành cho khách mà.” Nhan Lãng thoải mái nói, không hề khách khí chút nào.

Nhan Họa bẹp miệng, cô không thèm quản hai người này nữa.

Kỳ Trạch sau khi giải quyết xong bóng đèn liền đi tới trước mặt Nhan Họa, hỏi cô có muốn về phòng không, sau khi nhận được sự đồng ý liền cúi xuống bế cô lên.

Cả ngày hôm nay cậu ấy đã bế lên bế xuống cô ba lần rồi, Nhan Họa vẫn hơi mất tự nhiên, nhưng bố không có ở đây, em trai thì nhỏ gầy nên Nhan Họa sợ nó bế cô thì sẽ ngã mất, chỉ có thể nhờ vào Kỳ Trạch thôi. Hai lần trước thì một lần quá bất ngờ, một lần thì vừa mới tỉnh ngủ nên cảm giác không quá rõ ràng, hiện giờ thì có thể cảm nhận rõ mồn một rồi.

Quả nhiên vẫn chưa thấy quen chút nào!

Nhan Lãng hỗ trợ bê xe lăn lên, lúc Kỳ Trạch đặt cô ngồi xuống xe lăn, Nhan Lãng đột nhiên thăm dò một chút, thấy chị gái sắc mặt không được tự nhiên, Kỳ Trạch thì vẫn bình thản, bỗng không nhịn được mà phồng miệng nhìn chị gái. Mặc dù cậu rất thích người anh trai Kỳ Trạch này, nhưng vẫn cảm thấy nếu như chị cậu mà có gì đó với anh thì cậu vẫn rất khó có thể tiếp nhận.

17 tuổi có phải là quá sớm không? Huống hồ năm sau chị còn phải thi tốt nghiệp, nhỡ phân tán tư tưởng thì biết làm sao?

Nhan Lãng lo lắng nghĩ, sau khi đẩy chị về phòng, liền không cho Kỳ Trạch có cơ hội chung đụng với chị mình, dứt khoát đẩy anh đi, “Anh Trạch, chúng ta ra ngoài chơi đi. ”

Kỳ Trạch: “…” Cậu muốn lôi cái bóng đèn béo mập này ra đánh một trận quá.

Nhan Họa nhìn hành động của em trai, mặc dù bình thường nhóc con này rất vô tư, nhưng đến thời điểm mấu chốt thì cứ như được cài đặt rada vậy, trong nháy mắt là có thể phát hiện ra điều bất thường, rất nhanh đưa ra quyết định để giải quyết, căn bản không cho người khác có cơ hội phản kháng.

Nghe thấy âm thanh từ lầu dưới vang lên, Nhan Họa không nhịn được lắc đầu, thôi, sau này có dịp thì hỏi vậy.

Cô sờ lên khuôn mặt mình, sau đó cầm lấy cái gương nhỏ bên cạnh rồi đưa lên soi mặt, thật sự là nhìn đi nhìn lại cũng không thể thấy được cô có cái gì khiến cho Kỳ Trạch thích, trừ phi là vì dạo này gặp nhau hơi nhiều nên cậu ấy mới nảy sinh tình cảm với cô mà thôi.

Nhan Họa luôn không tin vào chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên, cô cảm thấy đây là chuyện rất phi thực tế, ít nhất thì từ trước đến giờ cô chưa từng bị sét đánh với bất cứ ai cả. Cô chỉ tin vào việc hai người nếu hàng ngày gặp gỡ, nói chuyện tìm hiểu rồi dần dần nảy sinh tình cảm với nhau mà thôi.

Cô không biết được suy nghĩ của Kỳ Trạch, nhưng cô biết nếu cứ tiếp tục gặp gỡ nhau như vậy thì cô có thể sẽ thích cậu ấy mất. Bỏ qua việc đôi lúc miệng lưỡi cậu rất độc, thật ra cậu là một người rất biết quan tâm, không chỉ biết làm việc nhà mà học hành cũng rất giỏi, bề ngoài lại đẹp trai…

Sao càng nghĩ càng thấy cậu ấy có nhiều ưu điểm hơn là khuyết điểm nhỉ?

Sờ khuôn mặt nóng bừng của mình, Nhan Họa trong lòng rối bời, bèn quyết định không đọc sách nữa mà lôi vở vẽ ra, đặt chân lên một cái ghế nhỏ, sau đó cầm bút bắt đầu vẽ tranh.

Đây là cách mà cô hay làm để thư giãn, mỗi lần tâm trạng không ổn định là cô lại lấy giấy ra vẽ.

Đáng tiếc, Nhan Họa còn chưa hoàn thành bức vẽ thì lại có tiếng gõ cửa.

Nhan Họa nhìn bức vẽ đã hoàn thành đến 80%, người trong tranh tuy chưa vẽ ra ngũ quan trên mặt, nhưng nhìn đường nét thì có thể nhận ra được đó là ai, khiến cho cô không khỏi có chút chột dạ, vội vàng giấu bức vẽ đi rồi mới nói: “Vào đi. ”

Lúc Kỳ Trạch bước vào, Nhan Họa liền kín đáo để cuốn vở vẽ ra một bên, ra vẻ tự nhiên nhìn cậu.

“Nhan Họa, cũng đã muộn rồi, mình nên về nhà thôi, vào đây nói với cậu một tiếng.” Kỳ Trạch khẽ nhìn lướt qua phòng cô, sau đó đi tới trước mặt Nhan Họa, từ trên cao nhìn xuống cô.

Nhan Họa bị cậu nhìn khiến cho áp lực càng tăng thêm, miễn cưỡng nói: “Ồ, vậy hả…Cũng mười giờ rồi, đúng là cậu phải về thôi, không ông nội cậu lại lo. ”

Kỳ Trạch thờ ơ đáp một tiếng, tâm tư hiển nhiên không đặt ở lời cô nói, mắt chỉ nhìn vào cuốn vở vẽ mà cô lại lấy tay đè lên, nói: “Cậu vừa vẽ tranh à? Cậu vẽ gì vậy? Mình nhớ là cậu phụ trách vẽ tranh cho câu lạc bộ văn học đúng không?”

Nhan Họa không hiểu sao cậu lại hỏi vậy, trong lòng thầm nghĩ đánh chết cũng không thể để cậu ấy nhìn thấy, đáp: “Đúng rồi, vừa rồi nhàm chán quá nên mình mới tùy tiện vẽ một bức thôi. Cậu về nhà cẩn thận nhé, sau khi về thì gọi điện thoại cho em trai mình. ”

“Ừ. ”

“…”

Nếu nói xong rồi thì sao còn không mau đi đi! Cậu cứ đứng nhìn mình như vậy là có ý gì? Có biết là mình bối rối lắm không hả?

Đang lúc Nhan Họa rất bấn loạn thì Kỳ Trạch rốt cục cũng lên tiếng.

“Nhan Họa, mình cảm thấy…Cậu là một cô gái tốt, mình…”

Lời còn chưa nói xong thì từ xa đã bị một giọng nói cắt đứt, “Anh Trạch, anh có trong đó không? Em tiễn anh về!” Kèm theo tiếng nói là tiếng bước chân chạy đến, bóng đèn Nhan Lãng lập tức xuất hiện, như thể không nhìn thấy trong phòng có điều gì khác thường, trực tiếp xông tới kéo Kỳ Trạch đi.

“Chị, em tiễn anh Trạch ra ngoài, chị có gì cần giúp đỡ thì đợi em một lát nhé, em sẽ quay lại ngay. ”

Nhan Họa: “…”

Nhan Họa mắt đăm đăm nhìn ra hướng cửa, phải vài phút sau mới thu hồi lại tầm mắt, cô bối rối nghĩ, vừa nãy Kỳ Trạch đang muốn nói gì nhỉ? Nhìn dáng vẻ của cậu ấy thì giống như đang muốn thổ lộ vậy. Lời nói của cậu ấy có phải là đang ngầm ám hiệu cho cô hay không?

Chẳng lẽ Kỳ Trạch thích cô thật? Hay là vì chuyện của ông nội, cậu ấy cảm động nên muốn lấy thân báo đáp? Chắc không đâu, chuyện này quá vô lý, Kỳ Trạch thông minh như vậy, sao phải làm chuyện đấy để đền ơn…

Càng nghĩ càng không có căn cứ gì, Nhan Họa thật muốn lôi tên em trai ngốc kia về rồi đánh cho mấy cái, đúng là đồ chuyên phá rối mà, rốt cục là có ý gì không biết?

Đang lúc cô bấn loạn muốn chết thì cậu em trai chuyên phá hỏng chuyện đã quay trở lại.

“Chị, hai anh chị vừa làm gì vậy? Không phải là thích nhau rồi đấy chứ?” Nhan Lãng nói, “Sang năm chị phải thi tốt nghiệp rồi đó, nếu bị chuyện này làm cho phân tâm khiến cho kỳ thi thất bại thì chị sẽ phải chịu khổ sở, mà em cũng không muốn nhìn thấy chị khóc đâu. Chị hiếu thắng như vậy, đầu óc lại không phải quá thông minh, đều phải dựa vào việc cần cù bù thông minh thì mới giữ được thành tích tốt trong lớp, không lẽ chị muốn sau này phải hối hận à?”

Nhan Họa khẽ há miệng nhìn Nhan Lãng đang tức giận, vốn còn đang rối bời thì lại bị cậu em 14 tuổi làm cho dở khóc dở cười.

“A Lãng, em suy nghĩ nhiều rồi, có những chuyện không phải như em nghĩ đâu. ”

“Chuyện gì không như em nghĩ chứ?” Nhan Lãng hậm hừ nói, “Em cảm thấy anh Kỳ Trạch là người không tệ, ưu điểm có thừa, sau này nhất định sẽ tỏa sáng trong một lĩnh vực nào đó. Nhưng con trai và con gái không giống nhau, con trai mất đi tuổi xuân thì không sao, còn con gái mà mất đi tuổi xuân thì hao phí cả đời rồi, thời sự báo đài suốt ngày nhan nhản mấy tin tức về những cô gái sa chân lỡ bước, em không hy vọng sau này chị cũng trở thành người như thế đâu. Nếu hai anh chị thật sự có tình cảm với nhau thì đợi đến lúc thi tốt nghiệp xong không được à? Chẳng lẽ có tí thời gian mà cũng không đợi được chắc?”

“…”

Nhan Họa ngạc nhiên nhìn cậu em trai, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy em trai cô thật ra cũng không ngốc như vẻ bề ngoài, thậm chí còn rất biết suy nghĩ cho cô nữa.

Nhan Họa bị Nhan Lãng làm cho mềm lòng, rất vui mừng mà cười thật tươi, không nhịn được mà kéo cậu em trai về phía mình rồi ôm chặt, sau đó dùng sức xoa đầu cậu nhóc.

“Em nghĩ nhiều quá rồi! A Lãng, em có tin chuyện có người sau khi tỉnh dậy lại phát hiện ra mình đã bay tới tương lai mười năm sau, sau đó nhìn được hết những việc xảy ra lúc đó không?”

Nhan Lãng mặt đầy vạch đen, nói: “Chị nói chuyện ma quỷ gì vậy? Đọc tiểu thuyết trên mạng nhiều quá à?”

Quả nhiên là không tin, nếu cậu nhóc tin ngay thì Nhan Họa mới thấy lạ đấy, mà cô cũng thật sự không có cách nào để chứng minh chuyện này là thật, tuy nhiên nó vẫn cứ tiếp tục xảy ra, thậm chí còn ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống của cô.

“Em không cần phải lo lắng, chị biết mình đang làm gì, sau này sẽ không khóc đâu. Em tiểu tử thối này, lại dám dọa chị sẽ thi trượt tốt nghiệp hả? Muốn chết đúng không!” Nhan Họa hung hăng véo cậu nhóc một cái.

Nhan Lãng có chút bất lực, cảm giác là chị cậu chẳng đem lời của cậu để ở trong lòng, chẳng lẽ chị đã lún sâu quá rồi sao? Nhan Lãng vuốt cằm, đứng ở góc độ con gái thì Kỳ Trạch đúng là một người rất hấp dẫn, cho nên chị gái cậu có thích anh ta thì cũng là điều rất bình thường thôi. Nhưng là một người em trai, cậu không muốn thấy loại chuyện này chút nào, chỉ sợ chị mình yêu sớm thì thành tích học tập sẽ giảm sút, sang năm thi trượt lại khóc ầm lên cho mà xem.

Là em trai nên Nhan Lãng rất hiểu tính chị mình, đừng thấy vẻ ngoài chị ấy điềm đạm nho nhã mà lầm, thật ra chị là người rất quật cường, từ nhỏ đến lớn rất coi trọng việc học, nếu không đạt được yêu cầu mình đề ra thì cho dù có phải ngồi đọc sách cả đêm thì chị cũng làm. Cho nên suy ra, nếu vì yêu đương mà làm ảnh hưởng đến thành tích thì sau này chị chắc chắn sẽ hối hận.

Nghĩ đến thôi mà đã thấy đau đầu rồi.

“Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, về phòng ngủ đi, chị còn phải đọc sách nữa.” Nhan Họa đẩy cậu nhóc ra.

“Làm sao mà không nghĩ cho được cơ chứ?” Nhan Lãng lẩm bẩm.

Sau khi Nhan Lãng bị đuổi ra ngoài không lâu thì nhận được điện thoại của Kỳ Trạch, nói là anh đã về đến nhà.

Nhan Lãng nói với anh mấy câu, lúc thấy anh định cúp máy thì đột nhiên nói: “Anh Trạch, anh thấy chị em thế nào?” Nhận được sự im lặng ở đầu bên kia, Nhan Lãng có thể hình dung được là anh đang nhíu mày nghe cậu nói tiếp.

“Chị em ấy à, là một người trong ngoài không giống nhau, anh đừng để dáng vẻ ngoan hiền bên ngoài của chị ấy đánh lừa, chị ấy tuyệt đối không ngoan ngoãn chút nào đâu, lúc giận lên còn có thể cầm ghế đánh người nữa đấy. Hơn nữa chị ấy lại rất chú trọng đến thành tích học tập, từ nhỏ đến lớn đã vậy rồi, chỉ cần bị điểm kém một chút là chị sẽ yên lặng dành gấp mấy lần thời gian ra để ôn tập nâng cao thành tích, mẹ em luôn nghĩ chị gầy như vậy chính là vì phải chịu nhiều áp lực, mặc dù em thì thấy hai cái đó chẳng liên quan đến nhau, chẳng qua là chị ấy ăn quá ít mà thôi…”

Kỳ Trạch nghe cậu nhóc cứ nói liên miên về Nhan Họa thì lập tức hiểu được ý của cậu nhóc, nghe được một lúc, cậu liền tự tin nói: “A Lãng, em không phải lo, chuyện đó sẽ không xảy ra đâu. ”

Nhan Lãng sửng sốt, sau đó có phần nóng nảy nghĩ, ý của Kỳ Trạch là anh ấy thật ra không hề có hứng thú với chị mình, là do tự cậu suy diễn rồi nghĩ lung tung đó hả?

Sau khi cúp máy, cậu bé 14 tuổi bỗng cảm thấy hơi có lỗi với chị mình, liền chột dạ đi đến trước cửa phòng chị, bối rối không biết phải làm thế nào để an ủi chị.

Cậu bé hoàn toàn không biết là mình đã hiểu sai ý của người ta, lúc này chỉ biết buồn bã than thở, cảm thấy mấy chuyện này đúng là phiền toái muốn chết mà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện