“Khụ khụ khụ…”

Trong tiếng nhạc nhẹ êm dịu bỗng vang lên một tiếng ho, đồng thời cũng thức tỉnh hai cô cậu thanh niên đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình. Cả hai không có một chút phòng bị nào nên đều bị giật mình khi nghe thấy tiếng ho kia, theo bản năng liền ngẩng đầu nhìn, liền thấy ở một quầy sách khác có một cô nhân viên đang cầm vài cuốn sách đứng đó, thấy hai người bị dọa thì cảm thấy rất thú vị.

Nhận ra hai cô cậu kia đang nhìn mình, cô nhân viên lại ho thêm một tiếng nữa rồi ôm sách đi chỗ khác, nhưng mắt thì vẫn nhìn bọn họ chằm chằm.

Cũng không thể trách người ta được, dù sao hiện tại cửa hàng cũng vắng khách, chỉ có hai người thoạt nhìn như học sinh đến nên đương nhiên là phải đặt nhiều sự chú ý rồi, cho nên trong lúc đang xếp lại sách trong cửa hàng thì nhân tiện ngó qua xem khách hàng có gì cần giúp đỡ hay không. Nhưng ai mà biết thoáng chốc đã không thấy bọn họ đâu, bởi vì một người thì ngồi xe lăn còn một người thì ngồi xổm, cho nên đã bị tủ sách che lại, thấy vậy nhân viên mới ngạc nhiên không biết bọn họ bị làm sao, bèn đi tới xem thế nào.

Lúc đi tới nhìn thấy khung cảnh kia, ai mà còn không biết chứ? Cô nhân viên cửa hàng thấy vậy vừa buồn cười lại vừa hâm mộ, trong lòng cảm thấy đây đúng là thanh xuân, chỉ nhìn nhau thôi là đã có thể quên hết mọi thứ xung quanh rồi, tình cảm thuần khiết đến mức khiến cho người ta ghen tỵ.

Đang lúc cô nhân viên còn suy nghĩ thì quả nhiên thấy cô bé ngồi xe lăn kia cực nhanh rút tay về, cúi thấp đầu xấu hổ, mà cậu bé kia thì mặt mũi lạnh lùng, có phần ngại ngùng quay sang trừng mắt nhìn cô một cái.

Cô nhân viên là người lớn nên đương nhiên không phải sợ một cậu bé làm gì, mặc dù cậu em này rất đẹp trai phong độ làm cho cô bị thu hút, nhưng căn bản cũng không để tâm đến sự tức giận của cậu, liền xua tay với cậu bé rồi rời đi.

Nhan Họa cảm thấy mất hết cả thể diện, không ngờ lại bị người ta nhìn thấy, bèn để tay vừa được Kỳ Trạch nắm ra sau lưng, không cho cậu làm thế nữa.

Bộ dạng mất tự nhiên pha chút xấu hổ của cô khiến cho Kỳ Trạch buồn cười, tuy vậy cũng không kiên trì nắm tay cô nữa, mà là quang minh chính đại xoa đầu cô, ai bảo cô ngồi mà cậu lại đứng chứ, chỉ có thể từ trên cao nhìn xuống đầu cô, cho dù là xoa đầu thôi cũng thỏa mãn rồi.

“Khụ, cuốn cậu muốn mua có phải là cuốn này không?” Giọng Kỳ Trạch có chút khàn, lấy hai cuốn sách tham khảo trên giá đưa cho cô.

Nhan Họa mặc dù vẫn còn hơi xấu hổ, nhưng thấy cậu chuyển đề tài nên không còn thấy lúng túng nữa, chỉ muốn mau chóng lấy được sách, sau đó nhanh rời khỏi nơi này. Cô nhận lấy hai cuốn sách rồi mở tin nhắn ra so sánh.

“Còn thiếu một quyển số học nữa.” Kỳ Trạch liếc nhìn tủ sách, không để ý tới ánh mắt của nhân viên mà rất bình tĩnh nói với Nhan Họa: “Hình như nhà sách này không có rồi, chắc phải tới hiệu sách Tân Hoa mua, để ngày mai mình đi qua rồi mua cho cậu. ”

Nhan Họa cúi đầu sờ bìa sách trơn bóng, trên mặt lại nóng lên, nhưng vẫn nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Kỳ Trạch cầm lấy hai quyển sách rồi đẩy Nhan Họa đến quầy thu ngân tính tiền.

Nhân viên vừa giúp hai người tính tiền vừa nói chuyện: “Hai đứa là học sinh lớp mười hai à? Trường nào vậy? Hôm nay thứ ba mà sao không đi học?”

Nhan Họa nghe vậy thì không đáp, còn Kỳ Trạch thì tâm trạng rất tốt nói: “Bọn em học trường Nhị Trung, chân bạn ấy bị thương nên phải nghỉ ở nhà một thời gian, hôm nay đến ngày tới bệnh viện kiểm tra, em xin nghỉ để đi cùng bạn ý. ”

Cô nhân viên nghe vậy thì rất phấn khích nói: “Oa, không tệ nha, em đúng là rất quan tâm đến bạn gái đó. ”

Kỳ Trạch không khách khí tiếp nhận lời khen, hiện giờ tâm trạng của cậu rất tốt, nhìn cái gì cũng thấy thuận mắt, nụ cười nở trên gương mặt đẹp trai khiến ai nhìn vào cũng bị thu hút. Cô nhân viên đưa sách cho cậu, cũng cảm thấy rất hâm mộ cô bé đang ngồi xe lăn kia, trong lòng bắt đầu hoài niệm, sao ngày xưa đi học mình lại không đồng ý lời tỏ tình của bạn nam kia cơ chứ?

Chỉ có thể nói, tình cảm thời niên thiếu, nếu bỏ lỡ là sẽ không bao giờ lấy lại được.

Mãi cho đến khi rời khỏi nhà sách thì mặt Nhan Họa mới bớt nóng hơn một chút.

Tay cô cầm túi xách, yên lặng ngồi trên xe lăn, tháng mười một gió lạnh thổi tới, nhưng cô lại không hề cảm thấy lạnh, ngược lại còn bởi vì kích động mà cả người ấm áp. Cô không dám quay đầu nhìn người con trai kia, trong đầu vẫn không thể tin chuyện này là thật.

Vậy là cô thật sự đã trở thành bạn gái của Kỳ Trạch rồi hả?

Kỳ Trạch vừa tỏ tình với cô đấy ư?

Làm sao lại đi tới bước này rồi?

Liệu cô có hối hận không?

Đang lúc cô còn đang suy nghĩ lung tung thì đột nhiên người phía sau lại thò mặt tới sát mặt cô, dọa cô sợ hết hồn, mắt mở to ra nhìn.

“Cậu, cậu làm gì vậy?” Nhan Họa tim đập thình thịch, giọng nói vốn nhẹ nhàng bây giờ nghe càng yếu ớt hơn.

Kỳ Trạch bị giọng nói của cô làm cho đỏ bừng cả tai, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Mình muốn nhìn bạn gái của mình không được à?”

Nhan Họa: “…” Mặt dày quá đấy!

Cậu nhìn cô chăm chú, sau đó híp mắt nói: “Nếu đồng ý rồi thì không được hối hận đâu đó. Hiện giờ chúng ta là một cặp đôi rồi đấy. ”

Nhan Họa bị cái giọng tổng tài bá đạo của Kỳ Trạch làm cho dở khóc dở cười, vốn đang định nói thì lại phát hiện tai của cậu ấy đỏ bừng lên, không khỏi lại bắt đầu đỏ mặt.

“Cậu đỏ mặt kìa.” Kỳ Trạch lên tiếng nhắc nhở.

“…” Nhan Họa căm hận da mặt mỏng của mình, phải nói thật là cô chỉ mới để ý đến Kỳ Trạch nhiều trong khoảng thời gian này thôi, đúng ra thì cô và Kỳ Trạch không thân thiết đến mức có thể nói chuyện gần gũi như vậy, mặc dù đã đồng ý lời tỏ tình của cậu ấy, nhưng thật ra trong lòng vẫn cảm thấy hơi xa lạ.

Kỳ Trạch nhìn cô một lát, sau đó hài lòng tiếp tục đẩy cô về nhà họ Nhan.

Đi tới dưới khu nhà Nhan Họa, cô đột nhiên nói: “Cậu thật sự nghiêm túc sao?”

Lúc này đến lượt Kỳ Trạch đỏ mặt, may mà Nhan Họa không quay đầu lại nhìn, trong lòng cậu quyết định phải tập thói quen không xấu hổ mới được, phải thật tự nhiên đối diện với chuyện này. Đúng, sau này cơ hội gần gũi với Nhan Họa nhiều hơn, quen rồi thì chắc chắn sẽ không dễ dàng đỏ mặt như vậy nữa.

“Tất nhiên rồi, cậu nghĩ xem, nếu mình không nghiêm túc thì liệu có tỏ tình với cậu không?” Kỳ Trạch nói, trong lòng rất sợ cô hối hận.

Nhan Họa ậm ừ đáp, im lặng một lúc rồi lại nói: “Vậy…chuyện này có thể đừng nói cho người nhà mình biết được không?” Nhan Họa nghĩ đến cậu em trai ngốc của mình, nếu nó biết được chắc chắn sẽ nhảy dựng lên cho mà xem.

“Cái gì?” Kỳ Trạch lập tức đi tới trước mặt cô, nhướn mày không vui nói: “Chẳng lẽ mình là người không tốt à?”

“Không phải…” Nhan Họa vội đáp, “Cậu cũng biết là A Lãng rất phản đối chuyện này mà. ”

Nghĩ đến đồ ngốc kia, Kỳ Trạch cảm thấy đây là chuyện không đáng để nhắc đến, “Nó chẳng qua chỉ lo nếu cậu yêu đương thì sẽ làm ảnh hưởng đến việc học, sau đó sẽ buồn bã mà khóc thôi. Yên tâm, mình sẽ phụ đạo cho cậu, cậu có muốn học kém đi cũng không được đâu, vì mình không thích có một cô bạn gái không chăm lo đến việc học. ”

Lúc Nhan Họa đang định đánh cậu một cái vì cái giọng điệu đáng ăn đòn kia thì Kỳ Trạch lại có phần xấu hổ nói: “Chỉ cần cậu có thể giữ vững được thành tích học tập thì ba mẹ cậu sẽ không phản đối chuyện giữa cậu với mình đâu…Mình làm được thì cậu cũng làm được mà đúng không?” Cậu chăm chú nhìn cô, nhìn đến mức khiến cô thấy ngột ngạt.

Nhan Họa cảm thấy hình như cô đã đồng ý kết giao với Kỳ Trạch quá sớm rồi, bởi vì…mấy lời cậu ấy nói đúng là đáng ghét mà, dã tâm cũng thật lớn, thế mà đã nghĩ đến việc làm sao để làm hài lòng ba mẹ cô rồi, có phải là cậu ấy nghĩ nhiều quá không?

“Đương, đương nhiên rồi.” Nhan Họa gạt bỏ áp lực, chân thành nói: “Mình sẽ cố gắng. ”

Nhan Họa bề ngoài rất điềm đạm thanh tú, còn là một người rất dễ thỏa hiệp. Làm con gái lớn trong nhà, cô đã lên kế hoạch cho cuộc sống và việc học của mình rồi, nếu không thì cô đã không chú trọng đến thành tích như vậy. Là một cô gái trong lứa tuổi trưởng thành, cô cũng từng rất hâm mộ những cô bạn cùng lớp có bạn trai, trước kia cũng không phải là không có nam sinh theo đuổi cô, nhưng bởi vì cô không muốn làm ảnh hưởng đến việc học nên đã từ chối.

Nếu không xuyên đến tương lai, không biết trước chuyện mười năm sau, thậm chí còn bị Kỳ Trạch 27 tuổi tiêm nhiễm đủ thứ, thì sợ là cô đã không đồng ý kết giao với Kỳ Trạch, càng không chú ý đến cậu ấy nhiều như vậy, ai mà quan tâm cậu ấy có phải là hotboy của trường hay không cơ chứ…

Trong lòng không phải là không lo lắng, tất nhiên cô cũng sợ rằng chuyện này sẽ làm ảnh hưởng đến việc học, nhưng được cậu ấy tỏ tình, cô lại không có tiền đồ mà đồng ý ngay.

Sau khi đồng ý, mặc dù không biết làm vậy là tốt hay không tốt, nhưng trước mắt cô cho rằng đây là một quyết định đúng đắn.

Kỳ Trạch rất hài lòng với thái độ của cô, muốn sờ cô một chút, nhưng nghĩ đến việc bọn họ mới chỉ vừa bắt đầu, nếu có cử chỉ thân mật nhiều quá thì cô sẽ không vui, bèn âm thầm nắm chặt tay mình để kìm chế, sau đó khôi phục nét mặt bình thản rồi đẩy cô về nhà.

Mẹ Nhan bước ra mở cửa, thấy hai người trở lại thì kinh ngạc nói: “Sao các con về sớm thế? Mẹ cứ tưởng hai con còn đi dạo lâu lâu một lúc nữa cơ. ”

Nghe mẹ Nhan nói, da mặt của Nhan Họa và Kỳ Trạch đều trở nên cứng ngắc, hai người vì chuyện tỏ tình nên kích động đến mức không còn muốn đi dạo gì nữa, cứ theo bản năng mà đi thẳng về nhà luôn.

Nhan Họa cười trừ, Kỳ Trạch thì bình tĩnh nói: “Ở ngoài gió lớn nên hơi lạnh. Cháu lo bác ở nhà chờ lâu nên đã đưa Nhan Họa về ạ. ”

Nghe thấy lời nói quan tâm của Kỳ Trạch, mẹ Nhan cười đến híp cả mắt, vui mừng vào bếp mang bánh pút đing đã làm buổi sáng ra cho hai đứa nếm thử, xong lại tiếp tục đi vào bếp làm cơm trưa.

Nhan Họa nhìn mẹ mình, chỉ cảm thấy rằng Kỳ Trạch đúng là sát thủ của phái nữ mà, e rằng sau này nếu mẹ cô biết bọn họ yêu sớm thì có khi còn chả tức giận, ngược lại còn thấy vui mừng vì con gái mình có một người bạn trai vừa ngoan ngoãn vừa biết quan tâm như vậy cũng nên. Chuyện này rất có khả năng xảy ra! Vì suy nghĩ của mẹ cô vốn không hề giống với người bình thường!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện