Ngày thứ tư trong tuần đầu tiên Nhan Họa quay trở về trường, đại hội thể dục thể thao mùa đông của trường Nhị Trung cũng chính thức được bắt đầu.

Đại hội diễn ra trong ba ngày, từ thứ năm đến thứ bảy, vì trong ba ngày này không phải đi học nên không khí trên sân trường lúc này vô cùng náo nhiệt.

Tuy nhiên đại hội này không có ảnh hưởng gì đến Nhan Họa, vì chân của cô không thể vận động mạnh, không được đứng quá lâu hay để bị nhiễm lạnh, cho nên giáo viên chủ nhiệm đã miễn cho cô không phải tham gia hoạt động nào. Buổi sáng là bắt đầu lễ khai mạc đại hội, nhưng Nhan Họa được phép ngồi trong lớp ôm túi sưởi nghe tiếng từ sân trường phát ra.

Ngồi một mình trong lớp cũng thấy hơi cô đơn, Nhan Họa ngây ngốc một lúc rồi đứng dậy cầm bình nước đi lấy nước, sau đó lại trở về chỗ làm bài tập số học.

Sau khi lễ khai mạc kết thúc là bắt đầu ngày tranh tài đầu tiên, cả sân trường càng trở nên sôi động. Tuy vậy, cũng có những học sinh không tham gia thi đấu, hay trong buổi sáng không có lịch thi đấu nên lười biếng trở về lớp ngồi.

Nhan Họa nghe tiếng cửa bị mở ra, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Liêu Vinh mặc đồ thể thao mùa đông đi vào. Thấy Nhan Họa ngồi trong lớp, cậu có phần ngạc nhiên, sau đó rất tự nhiên lên tiếng chào hỏi: “Ngồi một mình trong lớp cảm giác thế nào? Có phải rất cô đơn không?”

Nhan Họa bị giọng điệu của cậu làm cho sững sờ, sau đó cười nói: “Không đâu, mình đang ngồi chép lại vở ghi, bù cho những hôm không đến lớp. Sao cậu lại về lớp vậy?”

Nghe thấy hai chữ vở ghi, Liêu Vinh suy nghĩ một chút rồi nói: “Cậu cần mượn vở ghi Địa với Sử không? À, chiều mình mới có lịch thi đấu, cho nên lén chuồn lên đây. ”

“Có thể mượn không?” Nhan Họa khách sáo hỏi.

Liêu Vinh rất hào phòng đồng ý, Nhan Họa nhìn cậu rồi nói tiếng cảm ơn. Liêu Vinh học rất giỏi hai môn đó, thành tích luôn đứng đầu, vở ghi chép cũng rất đầy đủ, nếu xem vở của cậu thì sẽ hiểu thêm được rất nhiều điều.

Nhan Họa mở ra xem một chút rồi nói: “Mình sẽ tận dụng hai ngày này để chép xong, sau đó trả lại cậu được chứ?”

“Không sao, cậu cứ từ từ chép, hiện tại mình cũng chưa cần đến.” Cậu thoải mái nói, “Cậu cũng biết, mình không giỏi Văn với Anh lắm, dạo này đang phải tập trung học hai môn đó. ”

Hai người thoải mái trò chuyện, bầu không khí rất hài hòa vui vẻ, giống như hai người bạn bình thường nói chuyện với nhau.

Đang nói thì lại có một nhóm nữ sinh lười biếng trở về lớp, hầu như những người về lớp đều là con gái, trừ những bạn ở trong đội tuyển, ban cán bộ cần có mặt ở dưới để sắp xếp chỗ ngồi cho cả lớp, hoặc ở trong nhóm cổ vũ cho những người tham gia thi đấu. Các cô gái trở về thấy hai người đang ngồi nói chuyện thì không khỏi có phần kinh ngạc, tuy vậy vẫn rất nhanh khôi phục như bình thường, lên tiếng chào hỏi hai người.

Liêu Vinh không mấy để ý chuyện có người trở lại lớp, vẫn tiếp tục ngồi nói chuyện phiếm với Nhan Họa, từ chuyện học đến chuyện thường ngày, cũng không bận tâm việc Nhan Họa đáp lại mình bằng những lời ngắn gọn khách khí.

Một lát sau, cửa phòng học lại bị đẩy ra. Nhan Họa đang vừa chép bài vừa nói chuyện với Liêu Vinh nên không để ý, mãi tới khi người kia đứng bên cạnh mình thì mới kịp có phản ứng, ngẩng đầu thấy vẻ mặt kinh ngạc của Liêu Vinh, quay đầu nhìn sang thì thấy Kỳ Trạch mặc đồ thể thao đứng bên cạnh mình.

“Ơ, sao cậu lại tới đây?” Nhan Họa thoạt nhìn có phần cao hứng.

Kỳ Trạch liếc nhìn Liêu Vinh, cười nói với Nhan Họa: “Chiều ngày mai mình mới thi đấu, chạy cự li 3000m. ”

Cho nên, có thể nói là vị Kỳ soái này cũng lén chuồn lên lớp rồi. Nhưng không ngờ là cậu ấy lại chạy lên tìm cô, hành động này cũng quá thẳng thắn đi. Nhan Họa da mặt lại bắt đầu nóng lên, nói: “Nếu cậu rảnh rỗi thì ngồi xuống đi. ”

Kỳ Trạch nghe vậy liền đi vòng qua Nhan Họa, ngồi xuống chỗ của Đàn Tử Quỳnh.

Trong phòng học còn có những người khác, ai thấy cảnh này cũng chắc chắn là hai người kia đang yêu đương rồi. Ở trường có nhiều đôi còn tận dụng thời gian rảnh, người này chạy đến lớp của người kia chơi, sau đó ở đó tình chàng ý thiếp…

Tuy nhiên Kỳ Trạch lại không có được đãi ngộ này, bởi vì Nhan Họa đang bận rộn chép bài, không rảnh mà cùng cậu tình tình tứ tứ.

Liêu Vinh thấy Kỳ Trạch tới thì liền thức thời đứng dậy, nói với Nhan Họa một tiếng rồi trở về chỗ của mình.

Lúc này lại chuyển thành Nhan Họa vừa chép bài vừa nói chuyện phiếm với Kỳ Trạch rồi, so với Liêu Vinh thì Nhan Họa nói với Kỳ Trạch nhiều hơn một chút, cũng không tỏ ra khách khí, đây là sự đãi ngộ rõ ràng nhất giữa bạn học và bạn trai. Kỳ Trạch trong lòng đã dễ chịu hơn một chút, chẳng qua vẫn rất để ý chuyện Nhan Họa và Liêu Vinh học cùng lớp, ngày nào cũng có nhiều thời gian để ở cạnh nhau.

Hừm, cậu phải mau chóng ra tay trước mới được, nếu không lấy tâm thái của Liêu Vinh, cậu ta sẽ không để lại dấu vết mà đến gần Nhan Họa, đến khi nào Nhan Họa buông lỏng trái tim mà quay sang gặp gỡ với cậu ta mới thôi.

Kỳ Trạch liếc nhìn Nhan Họa đang ngồi sửa sang lại bài vở, nét mặt nghiêm túc ngồi chép bài, khuôn mặt trắng trẻo thanh tú, không phải sắc đẹp khiến người ta kinh ngạc, nhưng càng nhìn lại càng thấy đáng yêu. Ừ thì, ít nhất ở trong lòng cậu thì nhìn mãi cũng không chán, tin chắc là có ngắm cả đời cũng vẫn thích.

“Sau này…cậu cách xa các nam sinh khác một chút đi!”

Nhan Họa nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn cậu, nói: “Gì cơ?”

Kỳ Trạch ho một cái, cố gắng dùng giọng điệu bình thường nhất có thể, nói: “Mình nói, sau này cậu hãy cách xa những tên con trai có ý đồ với cậu xa một chút, cậu đã có bạn trai rồi mà. ”

Nhan Họa há miệng cứng lưỡi nhìn cậu, như thể không nhận ra cậu vậy, “Sao cậu lại nói vậy?” Chẳng lẽ cậu ấy cũng nghĩ là Liêu Vinh thích cô ư? Sao có thể chứ, Liêu Vinh cũng đâu tỏ vẻ gì, tất cả đều là người xung quanh nghĩ lung tung thôi. Hơn nữa cô đã công khai việc trở thành bạn gái của Kỳ Trạch rồi, Liêu Vinh chắc sẽ không đến mức đi làm kẻ thứ ba đâu.

Kỳ Trạch cũng cảm giác được là giọng điệu mình có phần không ổn, hai tai lại bắt đầu ửng hồng, “Cậu mau chép bài cho xong đi, rồi chúng ta cùng đi xem thi đấu. Mỗi năm chỉ có một lần đại hội thể thao, không nên cứ ở trong lớp ngồi học như vậy, nhỡ mệt quá thì sao? Phải biết cân bằng giữa việc học và chơi. ”

Nhan Họa thấy cậu không muốn nói chủ đề kia nữa nên cũng nhịn xuống suy nghĩ muốn hỏi cho ra lẽ của mình, cúi đầu tăng nhanh tốc độ ghi chép, trong lòng không để tâm lắm đến lời cậu nói, cái gì mà cân bằng giữa học và chơi…, chắc chắn là cậu ấy đang lấy cớ mà thôi, quan trọng là khi hai người cùng nhau đi xem thi đấu, có một chút cảm giác như đang hẹn hò vậy.

Một tiếng sau, Nhan Họa đã ghi chép được kha khá bài vở, liền bỏ bút xuống rồi vẫy vẫy cái tay phải tê cứng của mình, bỗng một bàn tay to bắt lấy tay cô rồi kéo qua, xoa bóp giúp tay cô đỡ mỏi.

Trước mặt mọi người mà…Nhan Họa không khỏi quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện các bạn người thì đang xúm lại buôn chuyện, người thì đọc sách làm bài tập, không ai chú ý đến họ thì mới nhẹ nhàng thở phào.

Nắm tay một lúc, Kỳ Trạch liền kéo cô đứng dậy.

Có người thấy bọn họ muốn đi ra ngoài thì liền kêu lên: “Nhan Họa, hai cậu muốn đi xem thi đấu sao? Giúp mình đưa bộ đồ thể thao này cho Từ Hải Anh được không? Cảm ơn nhiều. ”

“Không có gì, vậy mình đi đây. ”

Cô bạn cùng lớp nhìn Kỳ Trạch một chút rồi ái muội nói với cô: “Ừ, đi vui vẻ nhé. ”

Sau khi hai người rời đi, nội dung trò chuyện của mấy nữ sinh lập tức thay đổi.

“Vừa rồi nhìn dáng vẻ của Liêu Vinh đi, nghe nói cậu ấy thích Nhan Họa, không ngờ…Chậc!”

“Đúng đó, Nhan Họa vốn rất điềm tĩnh, không nghĩ là cậu ấy lại có bạn trai vào lúc này, không sợ thành tích sẽ tụt dốc sao?”

“Sợ gì chứ? Bạn trai cậu ấy lúc nào chả đứng nhất trường, các cậu cứ chờ xem, nếu như Kỳ Trạch có thể giữ vững vị trí của mình thì chuyện hai người yêu đương coi như không thành vấn đề, nếu Kỳ Trạch mà thất bại…Ôi! Nhất định sẽ có rất nhiều thầy cô muốn cầm gậy đánh uyên ương cho xem, có khi còn gọi phụ huynh tới trường ấy chứ!”

“Nhưng mà nhìn Liêu Vinh đáng thương quá, rõ ràng là ở cùng lớp, gần quan được ban lộc, quá là thiên thời địa lợi nhân hòa, thế mà lại bị một người bên ban khoa học tự nhiên ở xa lắc xa lơ nhanh chân đến trước. Mình đoán cậu ấy chắc hối hận lắm, không biết có xảy ra chuyện tình tay ba không đây. ”

“…Thôi đi, thời gian học còn chưa đủ, ai còn có tâm tư đâu mà suy nghĩ đến chuyện này chứ?”

“Ai bảo không có? Cậu nhìn Đàm Minh Thiên đi, lần thi tháng này không phải quá tệ ư? Nghe nói nguyên nhân là do Kỳ Trạch trở thành bạn trai của Nhan Họa. ”

“Chậc, lại thành tình yêu tay bốn rồi. ”

“…”

*

Lúc này, đôi tình nhân trẻ trong câu chuyện tình tay bốn của mọi người đang nắm tay nhau cùng đi tới sân thể dục.

Sân trường Nhị Trung có diện tích rất lớn, từ nhà học đến sân thể dục đi nhanh cũng phải mất chừng năm phút, chậm thì mười mấy hai mươi phút mới đến. Mà Kỳ Trạch thì đang chăm lo cho Nhan Họa đi chậm như rùa nên hai người đi rất từ từ, tuyệt đối không để cho chân Nhan Họa phải dùng sức.

Tất nhiên, hình ảnh một nam một nữ dắt tay nhau đi bộ trong sân trường cũng rất nổi bật, cho nên dọc đường đi có rất nhiều học sinh nhìn bọn họ.

Nhan Họa nhăn nhó, muốn rút tay ra nhưng không thành công.

“Vừa rồi cậu và Liêu Vinh làm gì đó?”

Nhan Họa ngẩng đầu nhìn cậu, trong lòng thầm nghĩ cậu ấy đang muốn khởi binh vấn tội, hay là bắt kẻ gian dâm, hay hoài nghi điều gì? Tuy vậy cô vẫn trả lời rất thành thật: “Mình mượn vở cậu ấy để chép bài, mấy môn Sử Địa mình học không tốt lắm, vở của cậu ấy lại ghi chép rất đầy đủ, nên mình muốn tham khảo phương pháp học của cậu ấy. ”

Kỳ Trạch nghe vậy thì chân mày thoáng giãn ra, không phải là cậu khó khăn đến mức không cho cô nói chuyện với nam sinh khác, chuyện gì liên quan đến học tập thì cậu sẽ không can thiệp, chẳng qua trong lòng vẫn hơi khó chịu, đây là chuyện không thể khống chế được.

“Nếu cậu muốn học tập phương pháp của cậu ta thì cũng được thôi, nhưng những chuyện khác thì tránh xa cậu ta ra một chút. ”

Nhan Họa: “…Mình và cậu ấy không có gì đâu. ”

“Mình biết. ”

“…” Biết mà còn nói mấy câu thừa thãi thế làm gì hả? Thấy cô vẫn nhìn mình, Kỳ Trạch có phần mất tự nhiên, bèn kéo cô đi tới một nơi ít người, nói: “Trước đi đưa quần áo cho bạn cậu đã, nếu cậu thấy mệt thì phải nghỉ ngơi nhé, đừng cố quá làm gì. ”

“Biết rồi thưa anh quản gia!” Nhan Họa nói đùa.

Cậu nghe vậy thì chỉ hậm hừ, không có phản kích hay châm chọc lại cô.

Nhan Họa không kìm được mà khẽ mỉm cười, phát hiện cậu ấy quả thực là biết khắc chế tích cách của mình trước mặt cô, ít nhất thì cũng sẽ không trêu chọc người ta như trước nữa, những người khác thì lại không được đãi ngộ như vậy. Quả nhiên giống như lời cậu ấy đã nói khi tỏ tình, nếu trở thành bạn gái của cậu thì cậu sẽ đối xử với cô khác với mọi người, sẽ hết lòng nhường nhịn cô. ”

Trên sân tập có rất nhiều người, hạng mục buổi sáng chủ yếu là điền kinh, không khí vô cùng náo nhiệt, Nhan Họa đi trước tìm chỗ ngồi của lớp mình, thấy lớp trưởng Tô Trọng Tuấn đang ngồi ở đó, cùng với một vài bạn học đang ngồi chờ đến lượt thi của mình, cầm bảng tên rồi dán ra sau lưng.

Tô Trọng thấy hai người tới thì cười nói: “A Trạch, không phải mai cậu mới thi sao? Khả năng sẽ được hạng mấy?”

“Mình đi cùng Nhan Họa ra đây xem.” Kỳ Trạch đáp, “Chắc chắn là hạng nhất. ”

Những người xung quanh nghe vậy liền rối rít quay sang nhìn, quả nhiên lại trở thành tiêu điểm của sự chú ý rồi.

Cùng là học sinh cấp ba, đối thủ cạnh tranh đương nhiên là người cùng tuổi cùng khối, bỗng dưng một người ở khoa khác đi tới khoa mình thì cũng sẽ bị coi là kẻ địch. Nhưng mà đây là Nhan Họa đưa tới…Mấy nam sinh chỉ còn biết nhún vai bỏ qua, quả thực là khiến cho đám cẩu độc thân ghen tỵ muốn chết mất, vội vàng quay sang nói chuyện với đám nữ sinh, song lại thấy mấy cô bạn đó cũng đang trộm nhìn Kỳ Trạch, nhất thời ai nấy đều rất tức giận, cảm thấy kia đúng là kẻ địch rồi, cần phải loại trừ.

“Lớp trưởng, đây là quần áo của Từ Hải Anh.” Nhan Họa đưa tới, cảm thấy rất áp lực với ánh mắt của mọi người, bèn hỏi Đàn Tử Quỳnh ở đâu rồi đi tìm cô.

Ở sân thể dục gió lạnh thổi mạnh, Kỳ Trạch dắt Nhan Họa ngồi ở khán đài nhìn xuống sân, quả thật giống như đang hẹn hò vậy.

Buổi trưa, mọi người lại cùng nhau ngồi ăn cơm trưa như ngày thường, trò chuyện trên trời dưới biển.

“Sắp đến Tết Nguyên Đán rồi, lúc đó có ba ngày nghỉ, nên đi đâu chơi cho vui đây?” Chu Dịch hăng hái nói.

Đàn Tử Quỳnh đang gắp trộm một miếng thịt trong khay của Nhan Họa, nghe xong liền khinh bỉ nói: “Cả ngày chỉ biết đến chơi thôi, sau kì nghỉ là đến kì thi tháng lần thứ tư rồi đấy, ở nhà mà học cho tốt đi!”

Chu Dịch cũng xem thường nói: “Đừng có nói mấy lời chính nghĩa nữa, mình không tin là cậu lại an phận vậy đâu, đến lúc đó thì đừng có gọi điện rủ anh đây ra ngoài đi chơi vì thấy cô đơn quá nhé ~”

“Phì, đừng có tự cao quá như thế!”

Hai người ngồi cãi nhau, người xung quanh thỉnh thoảng chỉ xen vào mấy câu.

“Tết Nguyên Đán coi như xong, nhưng mình thấy chúng ta nên cùng nhau đón giao thừa, mọi người thấy sao?” Trình Dương nói: “Đây là cái Tết cuối cùng của thời học sinh rồi, sau này không biết sẽ như thế nào, cùng nhau đón năm mới tạo chút kỷ niệm đi. ”

Lời đề nghị này rất tuyệt, mọi người đều nhiệt tình ủng hộ.

Đàn Tử Quỳnh quay sang nói với Đàm Minh Thiên đang lịch sự ngồi ăn cơm: “Minh Thiên, giờ giới nghiêm của cậu là mấy giờ? Có thể cùng nhau đón giao thừa được không?”

Đàm Minh Thiên cười nói: “Nếu các cậu đến đón mình ra ngoài, ba mẹ mình biết vậy thì sẽ không nói gì đâu. ”

“Các cậu” ở đây ý nói Nhan Họa và Đàn Tử Quỳnh, thế mà Âu Dương Cảnh lại nhanh miệng nói: “Yên tâm, lúc đấy chúng mình sẽ đến nhà đón cậu, đúng không Nhan Họa, Đàn Tử?” Nói xong còn nháy mắt ra hiệu với hai cô bạn.

Nhan Họa bị vẻ mặt của cậu ta làm cho không nói gì được, chỉ đành ho một tiếng rồi gật đầu.

Đàn Tử Quỳnh thì lại không chút nể mặt đập vào gáy cậu ta một cái: “Âu Dương, cậu buồn nôn vừa thôi, cậu ấy nói chúng ta là nói ai hả? Nếu để cho ba mẹ Minh Thiên nhìn thấy cậu thì chắc chắn sẽ không cho cậu ấy ra ngoài đâu. Nên là hôm đó cậu đừng có tới!”

Đùa giỡn náo loạn một hồi, ai nấy đều không nhịn được mà cười ầm cả lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện