Không lâu sau khi kết thúc đại hội thể dục thể thao chính là tết Nguyên Đán.
Trước tết hai ngày, trường học còn tổ chức tiệc liên hoan và dạ hội dưới sân trường, tạm gác lại bài vở bận rộn, các học sinh đều nhiệt tình tham gia vui vẻ, cả sân trường toát lên một không khí vô cùng hân hoan và náo nhiệt.
Đương nhiên, những chuyện này không có liên quan quá lớn với những học sinh năm ba, bọn họ chỉ cần đến tối ra xem một chút là được, không cần phải tham gia tổ chức, trường học miễn rất nhiều hoạt động tập thể cho học sinh lớp mười hai, để cho bọn họ có thời gian tập trung học.
Tối ngày 29 là tiệc liên hoan, tối 30 là hoạt động vui chơi. Bởi vì đều được tổ chức buổi tối nên trước khi đi Nhan Họa đều phải nói rõ ràng với mẹ, hai hôm đều rất muộn mới về nhà, mẹ Nhan lo lắng trời lạnh sẽ khiến chân cô bị đau, bèn bắt cô phải mặc thật ấm rồi mới được đến trường.
Lúc sáng Kỳ Trạch đến nhà đón Nhan Họa, thấy cô trên lưng đeo cặp sách, tay phải cầm túi, áo khoác vắt trên tay trái, dáng vẻ khí thế như chuẩn bị đi đánh trận vậy, thân hình thì gầy yếu mảnh khảnh, khiến cho cậu nhịn không được mà phì cười.
Nhan Họa bị cậu cười làm cho mặt đỏ đến tận mang tai, trực tiếp vứt cái áo khoác đang cầm lên người cậu, “Cười cái gì hả? Đây đều là do mẹ mình bắt mình mang đi, chứ mình cũng không thấy lạnh đến vậy đâu!”
Kỳ Trạch tiếp được cái áo của cô, kéo cô lại gần, cầm lấy cái túi vải rồi treo vào xe, nói: “Mẹ cậu làm rất đúng, dự báo thời tiết đã nói là tối nay có thể có mưa, lúc đấy sẽ càng lạnh hơn, phải chuẩn bị quần áo và cả ô cho cẩn thận. ”
Nhan Họa cau mày, “Không biết có mưa thật không nhỉ? Tối nay còn có liên hoan mà.” Cô ghét nhất là trời mưa vào mùa đông, vừa bất tiện lúc ra ngoài, lại vừa lạnh không chịu được.
“Mặc dù dự báo thời tiết có thể không chính xác, nhưng vẫn nên phòng bị thì tốt hơn, với lại đang là thời gian dưỡng thương của cậu, không được để bị lạnh.” Kỳ Trạch giật nhẹ búi tóc đuôi ngựa của cô, ý bảo cô lên xe.
Bởi vì Kỳ Trạch cũng ủng hộ với cách làm của mẹ Nhan Họa, nên Nhan Họa đành phải cầm cái áo dày khự đi đến trường.
Quả nhiên, lúc vào lớp ai cũng nhìn cô, Trần Minh Hà còn cười hỏi: “Nhan Họa, hôm nay lạnh thế cơ à? Buổi sáng ra ngoài đúng là gió hơi lớn, nhưng mới tháng mười hai thôi, cũng không gọi là quá lạnh. Tháng một mới là lạnh nhất!”
Nhan Họa vắt áo khoác vào lưng ghế, bất đắc dĩ nói: “Biết làm sao được, chân của mình tuy có thể đi lại rồi, nhưng vẫn còn phải giữ gìn, mẹ mình sợ buổi tối trời lạnh nên bảo mình mang theo. ”
Những người khác nghe xong đều tỏ vẻ đã hiểu, cũng ủng hộ hành động của mẹ Nhan, cẩn thận một chút cũng không thừa.
“Thật ra cũng không phải sợ, dù sao tối nay cậu cũng đi cùng Kỳ Trạch mà phải không? Lúc nào lạnh thì bảo cậu ấy cởi áo khoác cho cậu mặc là được.” Trần Minh Hà dùng giọng điệu của người từng trải nói.
Nhan Họa: “…”
Bị người đại diện cho môn số học của khoa nói như vậy, Nhan Họa lập tức ho khan một tiếng, song mắt của cô khẽ liếc qua cô bạn ngồi đối diện, phát hiện miệng cô như bị thương vậy, không khỏi quan tâm nói: “Minh Hà, miệng cậu bị thương à? Có cần bôi chút thuốc không? Mình có này. ”
Nghe thấy cô hỏi, Trần Minh Hà khuôn mặt đang tươi cười bỗng cứng đờ, dáng vẻ vừa thẹn vừa giận nhưng lại mang theo chút ngọt ngào, nhỏ giọng nói với cô: “Mình bị cắn…Giời ạ, cậu cũng biết mà. ”
Nhan Họa: =. =! Cô biết cái gì chứ? Miệng của cô chưa bao giờ bị người ta cắn mà.
Trần Minh Hà quen với Tần Nghi, hai người lúc nào cũng tình cảm ngọt ngào như hận không thể cho mọi người biết là hai người thích nhau vậy, ở phương diện này cũng rất hào phóng, không ngại bị người khác biết. Cho nên lúc thấy Nhan Họa ngơ ngác nhìn mình, cô gái họ Trần còn đưa tay sờ lên phần môi dưới bị thương, nói: “Thật ra cũng không đau lắm, chẳng qua…Cậu ấy cắn hơi mạnh một chút thôi…” Cô ngượng ngùng nói.
Nhan Họa ngớ cả người.
Không chỉ có cô như vậy đâu, mà ngay cả Đàn Tử Quỳnh đang ngồi bên cạnh nghe hai người nói chuyện cũng đờ đẫn luôn rồi. Tin tức này thật khiến cho hai cô gái kinh nghiệm bằng không phải chấn động mạnh.
Mấy cái chuyện hôn hít này trên phim diễn rất nhiều, lúc xem đều cảm thấy rất đẹp và lãng mạn, mặc dù có người nói là diễn viên họ không hôn trực tiếp, mà do góc máy quay khiến cho khán giả cảm giác như hai người đang hôn nhau mà thôi, mọi người nghe vậy cũng sẽ thảo luận một chút. Nhưng mà, đây lại là chuyện thật ngoài đời, bỗng nhiên biết được một người bạn mình đã làm chuyện này…quả thật là thấy rất ngượng ngùng, hơn nữa người nam kia lại hôn một cách quá mãnh liệt, khiến cho môi của cô gái bị thương nữa chứ.
Đúng là quá kích thích rồi!
Đến khi bắt đầu tiết học, hai cô gái vẫn chưa định thần lại được.
Hồi lâu sau, Đàn Tử Quỳnh dựng quyển sách Văn lên che mặt, lấy cùi chỏ huých Nhan Họa một cái, nhỏ giọng nói: “A Họa, cậu với Kỳ Trạch…”
“Chưa!” Nhan Họa đáp lại cực nhanh.
“Vậy à. ”
Nhan Họa cũng khẽ cúi đầu nhìn Đàn Tử Quỳnh, lại thấy cô bạn thân đang dùng ánh mắt thông cảm nhìn cô. Thấy cô nhìn mình, Đàn cô nương vỗ vai cô, nói: “Cực khổ cho cậu rồi, nghe nói con trai trưởng thành thường rất hấp tấp nóng vội, cậu nhất định phải giữ vững ranh giới cuối cùng. Khụ, còn nữa, Kỳ Trạch chắc cũng là lần đầu tiên, cậu đừng để bị cậu ta cắn bị thương đó…”
“Đàn Tử!”
“Được rồi, mình không nói nữa.” Đàn Tử Quỳnh chu miệng nói, “Không phải là mình đang lo cậu ta làm cậu bị thương hay sao? Đúng là, hai cái miệng dính vào nhau thì có gì thú vị chứ? Ăn nước miếng của nhau, ghê chết đi được! Khụ, tại sao những đôi yêu nhau lại thích làm chuyện này thế? Không thể hiểu nổi!”
Nhan Họa: “…” Vốn cô cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì, nhưng nghe Đàn Tử Quỳnh nói xong cô lại thấy ghê ghê là thế nào? Thật ra thì cô cũng không hiểu, gần đây chuyện giữa cô và Kỳ Trạch vẫn rất thuận lợi, trừ nắm tay và hôn nhẹ má ra thì không làm chuyện gì thân mật hơn cả. Mà cô cũng thấy như vậy rất tốt mà! Liệu có phải cô là người không bình thường hay không? =. =
Mặc dù hai ngày liền trường học đều có hoạt động giải trí vào buổi tối, nhưng với học sinh lớp mười hai thì ban ngày vẫn phải đi học. Chẳng qua càng là những ngày này thì tâm tư của các học sinh đều không đặt trên trang sách, các thầy cô thấy thế thì quyết định không dạy bài mới nữa mà trực tiếp phát cho một đống bài tập và đề thi thử, khiến cho đám học sinh năm cuối khổ không để đâu cho hết.
Bao nhiêu là bài vở, làm đến bao giờ cho xong, thật là mệt muốn phát khóc lên được!
Tất nhiên là, bài vở mà thầy cô phát mặc dù nhiều đến mức có thể đè chết người, nhưng suy nghĩ của các học sinh trước kỳ nghỉ vẫn là, trước cứ chơi cho thật vui đã, chơi xong lại làm bài tập cũng không muộn =v=
Tiết cuối cùng vào buổi chiều, cả sân trường bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, sân thể thao lớn nơi tổ chức tiệc liên hoan cũng đã được trang trí rất đẹp, phía trên treo đèn lồng màu đỏ, dưới dựng lều làm thành những căn phòng nhỏ, đường chạy màu đỏ trở thành chỗ đi lại.
Sắc trời hơi mờ tối, không khí có phần se lạnh, không biết là có mưa hay không nữa, tuy nhiên dù có thế nào thì cũng không thể ngăn được sự sôi động trong sân trường lúc này.
Nhan Họa trong ngực ôm túi sưởi, bởi vì ngồi lâu quá nên chân đã lạnh cứng, mặc dù trong phòng học rất nhiều người, lại đóng cửa sổ, nhiệt độ ấm hơn bên ngoài rất nhiều, nhưng vì ngồi một chỗ mấy tiết liền nên chân tê cứng hết cả. Vấn đề này cũng không thể giải quyết bằng cách mặc nhiều áo được, căn bản là con gái, trời sinh sức khỏe đã yếu, Nhan Họa mùa đông năm nào cũng phải chịu lạnh khổ sở như vậy.
Đàn Tử Quỳnh vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi: “A Họa, tối nay cậu định thế nào?”
Nhan Họa đang nhìn đề thi, nghe vậy liền ngẩng lên nói: “Thế nào là thế nào? Trước đi ăn cơm, khi nào hoạt động bắt đầu thì cùng các cậu đi chơi chứ sao. ”
“Kỳ soái thì sao?” Đàn Tử Quỳnh cười hì hì hỏi, “Cậu không đi cùng cậu ấy à?”
Nhan Họa ho một tiếng, đáp: “Mọi người cùng đi mới vui chứ, đi hai người chán lắm. ”
Đàn Tử Quỳnh mặt mũi hớn hở, “Đúng đấy, đi cùng nhau mới vui.” Sau đó lại bất mãn nói, “Từ khi hai cậu yêu đương, lúc nào cũng chỉ ở cùng nhau thôi, làm chuyện gì cũng không thể thiếu cậu ấy, mình cảm thấy sau khi tan học thời gian hai chúng mình ở chung một chỗ bỗng ngắn hẳn đi, mất cả hứng!”
“Mình vẫn ở cạnh cậu nhiều mà!” Nhan Họa híp mắt nói, “Cậu không thấy hôm nào đi học mình cũng luôn ngồi cạnh cậu đấy à?”
“Ừ thì thế, nhưng lúc trước chúng mình vẫn rất ăn ý chơi đùa với nhau, hiện tại cậu có bạn trai rồi, mình nào có không biết xấu hổ mà xen vào chứ? Chồng của bạn không thể đụng vào, cho dù thế nào cũng phải giữ một khoảng cách!” Đàn Tử Quỳnh nói đến đây lại thấy hơi buồn rồi, quả nhiên sau khi có bạn trai rồi, thời gian riêng tư ít ỏi cũng dành hết cho người ta luôn.
Quá là mất hứng!
Nhan Họa thấy dáng vẻ của cô bạn thì mỉm cười nói: “Lát nữa mình với cậu đi ăn tối, chỉ hai đứa mình thôi, được không?”
Đàn Tử Quỳnh lập tức vui vẻ trở lại, trong lòng còn hơi tự hào, nghĩ rằng Nhan Họa tuy đã có bạn trai, nhưng vẫn để bạn thân ở vị trí cao hơn, thế là quá tốt rồi.
Đến khi tiếng chuông tan học vang lên, Nhan Họa dừng bút, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Mặc dù tiết cuối là tiết hoạt động tự do, nhưng trong phòng trừ mấy học sinh đang quét dọn vệ sinh thì đa phần ai nấy đều vùi đầu ngồi làm bài tập. Ai cũng muốn tranh thủ làm cho xong bài vở để ngày nghỉ còn có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn.
“Các cậu có đi ăn tối không? Chúng ta cùng đi nhé!” Đàm Minh Thiên ngồi đằng trước quay đầu lại cười nói.
Hai cô gái đương nhiên đều vui vẻ đồng ý.
“Mình cũng đi!” Trần Minh Hà ở bên cạnh bỗng kêu lên.
Đàn Tử Quỳnh cười nói: “Cậu không đi với Tần Nghi à?”
Đừng thắc mắc sao Đàn Tử Quỳnh lại hỏi vậy, bởi vì kể từ khi gặp gỡ Tần Nghi, cuộc sống của hai người đó như thể được đồng bộ với nhau vậy, chỉ cần có thời gian là lại đi cùng nhau, sáng trưa chiều đến nhà ăn tuyệt đối cũng không tách nhau ra, giờ giải lao cũng ngồi với nhau nói chuyện hoặc làm bài tập, sau khi tan học lại dắt tay nhau về ký túc xá của trường.
Học sinh trường Nhị Trung tuy không có giờ tự học buổi tối, nhưng trường vẫn có ký túc xá dành cho những học sinh có gia đình không ở thành phố hoặc nhà cách trường khá xa, đây là nơi nghỉ lại của học sinh sau khi ăn tối xong, ai có nhu cầu có thể vào phòng học học, các lớp học sẽ không đóng cửa, không hạn chế sử dụng điện, rất nhiều học sinh có tính tự giác cao đã trở thành học sinh giỏi từ đó.
“Mấy tên con trai có hẹn với nhau rồi, mình không tham gia cùng đâu. ”
Mấy cô gái cười cười nói nói, cuối cùng đứng dậy cùng nhau tới nhà ăn.
Dọc đường đi gặp rất nhiều bạn học quen, cả nam lẫn nữ đều có, một đường chào hỏi vui vẻ cho đến khi tới nhà ăn. Lúc các cô gái bê khay cơm đứng nhìn xem nên ngồi chỗ nào thì bỗng có một đống nam sinh bu lại.
Đám Âu Dương Cảnh không biết từ nơi nào chui ra, chen chúc đi tới đây.
“Nhan Họa, Kỳ soái kìa.” Chu Dịch chỉ ra cửa nhà ăn báo với Nhan Họa.
Nhan Họa cùng mấy nữ sinh đồng loạt nhìn sang, quả nhiên thấy một người con trai vóc dáng cao gầy đi tới. Không biết có phải người tình trong mắt hóa Tây Thi hay không mà Nhan Họa cảm thấy Kỳ Trạch bất luận là vẻ ngoài hay khí chất thì đều nổi bật hơn hẳn những người xung quanh, nói đúng ra là áp đảo hoàn toàn. Dáng vẻ anh tuấn bên ngoài của cậu ấy thì khỏi phải nói rồi, có rất ít nam sinh bì kịp, nhưng hơn cả chính là khí chất có phần trưởng thành hơn hẳn so với những người cùng trang lứa, khiến cho cậu như thể hạc giữa bầy gà vậy.
Nhan Họa sau khi vẫy tay với Kỳ Trạch liền đưa mắt nhìn xung quanh, thấy đa số người đều đang lén nhìn Kỳ Trạch, nghĩ thầm quả nhiên cậu ấy là xuất sắc nhất, không phải là cô người tình trong mắt hóa Tây Thi.
Kỳ Trạch nhanh chóng đi lấy cơm rồi bưng khay thức ăn đi tới, không khách khí bảo Đàn Tử Quỳnh đang ngồi cạnh Nhan Họa nhường chỗ cho mình, sau đó thản nhiên chiếm lấy vị trí bên cạnh cô, xung quanh lập tức vang lên những tiếng hít sâu kìm chế.
Nhan Họa vốn không cảm thấy gì, nhưng nhìn biểu tình ái muội của Trần Minh Hà ngồi đối diện thì đột nhiên lại nhớ đến chuyện cô ấy bị bạn trai làm bị thương, nghĩ đến mình cũng là người có bạn trai, Nhan Họa lập tức yên lặng cúi thấp đầu…
Trước tết hai ngày, trường học còn tổ chức tiệc liên hoan và dạ hội dưới sân trường, tạm gác lại bài vở bận rộn, các học sinh đều nhiệt tình tham gia vui vẻ, cả sân trường toát lên một không khí vô cùng hân hoan và náo nhiệt.
Đương nhiên, những chuyện này không có liên quan quá lớn với những học sinh năm ba, bọn họ chỉ cần đến tối ra xem một chút là được, không cần phải tham gia tổ chức, trường học miễn rất nhiều hoạt động tập thể cho học sinh lớp mười hai, để cho bọn họ có thời gian tập trung học.
Tối ngày 29 là tiệc liên hoan, tối 30 là hoạt động vui chơi. Bởi vì đều được tổ chức buổi tối nên trước khi đi Nhan Họa đều phải nói rõ ràng với mẹ, hai hôm đều rất muộn mới về nhà, mẹ Nhan lo lắng trời lạnh sẽ khiến chân cô bị đau, bèn bắt cô phải mặc thật ấm rồi mới được đến trường.
Lúc sáng Kỳ Trạch đến nhà đón Nhan Họa, thấy cô trên lưng đeo cặp sách, tay phải cầm túi, áo khoác vắt trên tay trái, dáng vẻ khí thế như chuẩn bị đi đánh trận vậy, thân hình thì gầy yếu mảnh khảnh, khiến cho cậu nhịn không được mà phì cười.
Nhan Họa bị cậu cười làm cho mặt đỏ đến tận mang tai, trực tiếp vứt cái áo khoác đang cầm lên người cậu, “Cười cái gì hả? Đây đều là do mẹ mình bắt mình mang đi, chứ mình cũng không thấy lạnh đến vậy đâu!”
Kỳ Trạch tiếp được cái áo của cô, kéo cô lại gần, cầm lấy cái túi vải rồi treo vào xe, nói: “Mẹ cậu làm rất đúng, dự báo thời tiết đã nói là tối nay có thể có mưa, lúc đấy sẽ càng lạnh hơn, phải chuẩn bị quần áo và cả ô cho cẩn thận. ”
Nhan Họa cau mày, “Không biết có mưa thật không nhỉ? Tối nay còn có liên hoan mà.” Cô ghét nhất là trời mưa vào mùa đông, vừa bất tiện lúc ra ngoài, lại vừa lạnh không chịu được.
“Mặc dù dự báo thời tiết có thể không chính xác, nhưng vẫn nên phòng bị thì tốt hơn, với lại đang là thời gian dưỡng thương của cậu, không được để bị lạnh.” Kỳ Trạch giật nhẹ búi tóc đuôi ngựa của cô, ý bảo cô lên xe.
Bởi vì Kỳ Trạch cũng ủng hộ với cách làm của mẹ Nhan Họa, nên Nhan Họa đành phải cầm cái áo dày khự đi đến trường.
Quả nhiên, lúc vào lớp ai cũng nhìn cô, Trần Minh Hà còn cười hỏi: “Nhan Họa, hôm nay lạnh thế cơ à? Buổi sáng ra ngoài đúng là gió hơi lớn, nhưng mới tháng mười hai thôi, cũng không gọi là quá lạnh. Tháng một mới là lạnh nhất!”
Nhan Họa vắt áo khoác vào lưng ghế, bất đắc dĩ nói: “Biết làm sao được, chân của mình tuy có thể đi lại rồi, nhưng vẫn còn phải giữ gìn, mẹ mình sợ buổi tối trời lạnh nên bảo mình mang theo. ”
Những người khác nghe xong đều tỏ vẻ đã hiểu, cũng ủng hộ hành động của mẹ Nhan, cẩn thận một chút cũng không thừa.
“Thật ra cũng không phải sợ, dù sao tối nay cậu cũng đi cùng Kỳ Trạch mà phải không? Lúc nào lạnh thì bảo cậu ấy cởi áo khoác cho cậu mặc là được.” Trần Minh Hà dùng giọng điệu của người từng trải nói.
Nhan Họa: “…”
Bị người đại diện cho môn số học của khoa nói như vậy, Nhan Họa lập tức ho khan một tiếng, song mắt của cô khẽ liếc qua cô bạn ngồi đối diện, phát hiện miệng cô như bị thương vậy, không khỏi quan tâm nói: “Minh Hà, miệng cậu bị thương à? Có cần bôi chút thuốc không? Mình có này. ”
Nghe thấy cô hỏi, Trần Minh Hà khuôn mặt đang tươi cười bỗng cứng đờ, dáng vẻ vừa thẹn vừa giận nhưng lại mang theo chút ngọt ngào, nhỏ giọng nói với cô: “Mình bị cắn…Giời ạ, cậu cũng biết mà. ”
Nhan Họa: =. =! Cô biết cái gì chứ? Miệng của cô chưa bao giờ bị người ta cắn mà.
Trần Minh Hà quen với Tần Nghi, hai người lúc nào cũng tình cảm ngọt ngào như hận không thể cho mọi người biết là hai người thích nhau vậy, ở phương diện này cũng rất hào phóng, không ngại bị người khác biết. Cho nên lúc thấy Nhan Họa ngơ ngác nhìn mình, cô gái họ Trần còn đưa tay sờ lên phần môi dưới bị thương, nói: “Thật ra cũng không đau lắm, chẳng qua…Cậu ấy cắn hơi mạnh một chút thôi…” Cô ngượng ngùng nói.
Nhan Họa ngớ cả người.
Không chỉ có cô như vậy đâu, mà ngay cả Đàn Tử Quỳnh đang ngồi bên cạnh nghe hai người nói chuyện cũng đờ đẫn luôn rồi. Tin tức này thật khiến cho hai cô gái kinh nghiệm bằng không phải chấn động mạnh.
Mấy cái chuyện hôn hít này trên phim diễn rất nhiều, lúc xem đều cảm thấy rất đẹp và lãng mạn, mặc dù có người nói là diễn viên họ không hôn trực tiếp, mà do góc máy quay khiến cho khán giả cảm giác như hai người đang hôn nhau mà thôi, mọi người nghe vậy cũng sẽ thảo luận một chút. Nhưng mà, đây lại là chuyện thật ngoài đời, bỗng nhiên biết được một người bạn mình đã làm chuyện này…quả thật là thấy rất ngượng ngùng, hơn nữa người nam kia lại hôn một cách quá mãnh liệt, khiến cho môi của cô gái bị thương nữa chứ.
Đúng là quá kích thích rồi!
Đến khi bắt đầu tiết học, hai cô gái vẫn chưa định thần lại được.
Hồi lâu sau, Đàn Tử Quỳnh dựng quyển sách Văn lên che mặt, lấy cùi chỏ huých Nhan Họa một cái, nhỏ giọng nói: “A Họa, cậu với Kỳ Trạch…”
“Chưa!” Nhan Họa đáp lại cực nhanh.
“Vậy à. ”
Nhan Họa cũng khẽ cúi đầu nhìn Đàn Tử Quỳnh, lại thấy cô bạn thân đang dùng ánh mắt thông cảm nhìn cô. Thấy cô nhìn mình, Đàn cô nương vỗ vai cô, nói: “Cực khổ cho cậu rồi, nghe nói con trai trưởng thành thường rất hấp tấp nóng vội, cậu nhất định phải giữ vững ranh giới cuối cùng. Khụ, còn nữa, Kỳ Trạch chắc cũng là lần đầu tiên, cậu đừng để bị cậu ta cắn bị thương đó…”
“Đàn Tử!”
“Được rồi, mình không nói nữa.” Đàn Tử Quỳnh chu miệng nói, “Không phải là mình đang lo cậu ta làm cậu bị thương hay sao? Đúng là, hai cái miệng dính vào nhau thì có gì thú vị chứ? Ăn nước miếng của nhau, ghê chết đi được! Khụ, tại sao những đôi yêu nhau lại thích làm chuyện này thế? Không thể hiểu nổi!”
Nhan Họa: “…” Vốn cô cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì, nhưng nghe Đàn Tử Quỳnh nói xong cô lại thấy ghê ghê là thế nào? Thật ra thì cô cũng không hiểu, gần đây chuyện giữa cô và Kỳ Trạch vẫn rất thuận lợi, trừ nắm tay và hôn nhẹ má ra thì không làm chuyện gì thân mật hơn cả. Mà cô cũng thấy như vậy rất tốt mà! Liệu có phải cô là người không bình thường hay không? =. =
Mặc dù hai ngày liền trường học đều có hoạt động giải trí vào buổi tối, nhưng với học sinh lớp mười hai thì ban ngày vẫn phải đi học. Chẳng qua càng là những ngày này thì tâm tư của các học sinh đều không đặt trên trang sách, các thầy cô thấy thế thì quyết định không dạy bài mới nữa mà trực tiếp phát cho một đống bài tập và đề thi thử, khiến cho đám học sinh năm cuối khổ không để đâu cho hết.
Bao nhiêu là bài vở, làm đến bao giờ cho xong, thật là mệt muốn phát khóc lên được!
Tất nhiên là, bài vở mà thầy cô phát mặc dù nhiều đến mức có thể đè chết người, nhưng suy nghĩ của các học sinh trước kỳ nghỉ vẫn là, trước cứ chơi cho thật vui đã, chơi xong lại làm bài tập cũng không muộn =v=
Tiết cuối cùng vào buổi chiều, cả sân trường bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, sân thể thao lớn nơi tổ chức tiệc liên hoan cũng đã được trang trí rất đẹp, phía trên treo đèn lồng màu đỏ, dưới dựng lều làm thành những căn phòng nhỏ, đường chạy màu đỏ trở thành chỗ đi lại.
Sắc trời hơi mờ tối, không khí có phần se lạnh, không biết là có mưa hay không nữa, tuy nhiên dù có thế nào thì cũng không thể ngăn được sự sôi động trong sân trường lúc này.
Nhan Họa trong ngực ôm túi sưởi, bởi vì ngồi lâu quá nên chân đã lạnh cứng, mặc dù trong phòng học rất nhiều người, lại đóng cửa sổ, nhiệt độ ấm hơn bên ngoài rất nhiều, nhưng vì ngồi một chỗ mấy tiết liền nên chân tê cứng hết cả. Vấn đề này cũng không thể giải quyết bằng cách mặc nhiều áo được, căn bản là con gái, trời sinh sức khỏe đã yếu, Nhan Họa mùa đông năm nào cũng phải chịu lạnh khổ sở như vậy.
Đàn Tử Quỳnh vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi: “A Họa, tối nay cậu định thế nào?”
Nhan Họa đang nhìn đề thi, nghe vậy liền ngẩng lên nói: “Thế nào là thế nào? Trước đi ăn cơm, khi nào hoạt động bắt đầu thì cùng các cậu đi chơi chứ sao. ”
“Kỳ soái thì sao?” Đàn Tử Quỳnh cười hì hì hỏi, “Cậu không đi cùng cậu ấy à?”
Nhan Họa ho một tiếng, đáp: “Mọi người cùng đi mới vui chứ, đi hai người chán lắm. ”
Đàn Tử Quỳnh mặt mũi hớn hở, “Đúng đấy, đi cùng nhau mới vui.” Sau đó lại bất mãn nói, “Từ khi hai cậu yêu đương, lúc nào cũng chỉ ở cùng nhau thôi, làm chuyện gì cũng không thể thiếu cậu ấy, mình cảm thấy sau khi tan học thời gian hai chúng mình ở chung một chỗ bỗng ngắn hẳn đi, mất cả hứng!”
“Mình vẫn ở cạnh cậu nhiều mà!” Nhan Họa híp mắt nói, “Cậu không thấy hôm nào đi học mình cũng luôn ngồi cạnh cậu đấy à?”
“Ừ thì thế, nhưng lúc trước chúng mình vẫn rất ăn ý chơi đùa với nhau, hiện tại cậu có bạn trai rồi, mình nào có không biết xấu hổ mà xen vào chứ? Chồng của bạn không thể đụng vào, cho dù thế nào cũng phải giữ một khoảng cách!” Đàn Tử Quỳnh nói đến đây lại thấy hơi buồn rồi, quả nhiên sau khi có bạn trai rồi, thời gian riêng tư ít ỏi cũng dành hết cho người ta luôn.
Quá là mất hứng!
Nhan Họa thấy dáng vẻ của cô bạn thì mỉm cười nói: “Lát nữa mình với cậu đi ăn tối, chỉ hai đứa mình thôi, được không?”
Đàn Tử Quỳnh lập tức vui vẻ trở lại, trong lòng còn hơi tự hào, nghĩ rằng Nhan Họa tuy đã có bạn trai, nhưng vẫn để bạn thân ở vị trí cao hơn, thế là quá tốt rồi.
Đến khi tiếng chuông tan học vang lên, Nhan Họa dừng bút, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Mặc dù tiết cuối là tiết hoạt động tự do, nhưng trong phòng trừ mấy học sinh đang quét dọn vệ sinh thì đa phần ai nấy đều vùi đầu ngồi làm bài tập. Ai cũng muốn tranh thủ làm cho xong bài vở để ngày nghỉ còn có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn.
“Các cậu có đi ăn tối không? Chúng ta cùng đi nhé!” Đàm Minh Thiên ngồi đằng trước quay đầu lại cười nói.
Hai cô gái đương nhiên đều vui vẻ đồng ý.
“Mình cũng đi!” Trần Minh Hà ở bên cạnh bỗng kêu lên.
Đàn Tử Quỳnh cười nói: “Cậu không đi với Tần Nghi à?”
Đừng thắc mắc sao Đàn Tử Quỳnh lại hỏi vậy, bởi vì kể từ khi gặp gỡ Tần Nghi, cuộc sống của hai người đó như thể được đồng bộ với nhau vậy, chỉ cần có thời gian là lại đi cùng nhau, sáng trưa chiều đến nhà ăn tuyệt đối cũng không tách nhau ra, giờ giải lao cũng ngồi với nhau nói chuyện hoặc làm bài tập, sau khi tan học lại dắt tay nhau về ký túc xá của trường.
Học sinh trường Nhị Trung tuy không có giờ tự học buổi tối, nhưng trường vẫn có ký túc xá dành cho những học sinh có gia đình không ở thành phố hoặc nhà cách trường khá xa, đây là nơi nghỉ lại của học sinh sau khi ăn tối xong, ai có nhu cầu có thể vào phòng học học, các lớp học sẽ không đóng cửa, không hạn chế sử dụng điện, rất nhiều học sinh có tính tự giác cao đã trở thành học sinh giỏi từ đó.
“Mấy tên con trai có hẹn với nhau rồi, mình không tham gia cùng đâu. ”
Mấy cô gái cười cười nói nói, cuối cùng đứng dậy cùng nhau tới nhà ăn.
Dọc đường đi gặp rất nhiều bạn học quen, cả nam lẫn nữ đều có, một đường chào hỏi vui vẻ cho đến khi tới nhà ăn. Lúc các cô gái bê khay cơm đứng nhìn xem nên ngồi chỗ nào thì bỗng có một đống nam sinh bu lại.
Đám Âu Dương Cảnh không biết từ nơi nào chui ra, chen chúc đi tới đây.
“Nhan Họa, Kỳ soái kìa.” Chu Dịch chỉ ra cửa nhà ăn báo với Nhan Họa.
Nhan Họa cùng mấy nữ sinh đồng loạt nhìn sang, quả nhiên thấy một người con trai vóc dáng cao gầy đi tới. Không biết có phải người tình trong mắt hóa Tây Thi hay không mà Nhan Họa cảm thấy Kỳ Trạch bất luận là vẻ ngoài hay khí chất thì đều nổi bật hơn hẳn những người xung quanh, nói đúng ra là áp đảo hoàn toàn. Dáng vẻ anh tuấn bên ngoài của cậu ấy thì khỏi phải nói rồi, có rất ít nam sinh bì kịp, nhưng hơn cả chính là khí chất có phần trưởng thành hơn hẳn so với những người cùng trang lứa, khiến cho cậu như thể hạc giữa bầy gà vậy.
Nhan Họa sau khi vẫy tay với Kỳ Trạch liền đưa mắt nhìn xung quanh, thấy đa số người đều đang lén nhìn Kỳ Trạch, nghĩ thầm quả nhiên cậu ấy là xuất sắc nhất, không phải là cô người tình trong mắt hóa Tây Thi.
Kỳ Trạch nhanh chóng đi lấy cơm rồi bưng khay thức ăn đi tới, không khách khí bảo Đàn Tử Quỳnh đang ngồi cạnh Nhan Họa nhường chỗ cho mình, sau đó thản nhiên chiếm lấy vị trí bên cạnh cô, xung quanh lập tức vang lên những tiếng hít sâu kìm chế.
Nhan Họa vốn không cảm thấy gì, nhưng nhìn biểu tình ái muội của Trần Minh Hà ngồi đối diện thì đột nhiên lại nhớ đến chuyện cô ấy bị bạn trai làm bị thương, nghĩ đến mình cũng là người có bạn trai, Nhan Họa lập tức yên lặng cúi thấp đầu…
Danh sách chương