Tuy nói dự báo thời tiết thường không đúng, nhưng đôi khi nó lại chuẩn xác đến không ngờ.
Nhan Họa đang đứng nhìn Kỳ Trạch đứng trước cái bàn, tay giơ bút lông định viết xuống thì đột nhiên nghe thấy tiếng xôn xao, quay đầu nhìn thì mới biết là mọi người đang rối rít ngẩng lên nhìn trời, đã bắt đầu có giọt mưa rơi xuống, ai nấy bèn cuống quýt chạy đến chỗ dựng rạp và mái che xung quanh để trú mưa.
Kỳ Trạch vẫn rất tập trung viết chữ, như thể mọi việc xảy ra không liên quan gì đến mình vậy. Nét chữ thư pháp của cậu hẳn là đã qua luyện tập, Nhan Họa nhìn không ra đường nét, chỉ cảm thấy là cậu ấy viết rất đẹp, nét bút thanh thoát lại có lực, từng dòng chữ màu đen hiện ra dưới ngòi bút của cậu, khiến cho người ta nhìn vào không thể rời mắt.
Trường Nhị Trung hàng năm đều có cuộc thi viết thư pháp, năm thứ hai Nhan Họa cũng có nghe đến việc Kỳ Trạch dự thi, nhưng lúc ấy cô và Kỳ Trạch không có quan hệ gì nên cô cũng không để ý, chỉ liếc nhanh qua các tác phẩm rồi đi luôn, không nhớ rõ là cô có nhìn thấy tác phẩm của Kỳ Trạch hay không nữa. Bây giờ nghĩ lại cảm thấy có hơi đáng tiếc.
Tuy nhiên việc Kỳ Trạch có thể viết bằng bút lông đẹp như vậy cũng không có gì là lạ cả, lúc ngồi nghe bố và ông nội Kỳ Trạch nói chuyện, cô cũng mơ hồ biết được về tính cách của ông Kỳ, thật sự ông là một người rất tài hoa. Ông coi trọng tinh hoa văn hóa của đất nước, đặc biệt đối với chữ thư pháp có thể coi là hạ bút thành văn, mặc dù không phải là bậc thầy, nhưng vẫn thể hiện ra là một người có cốt cách. Ông cho rằng từ nét chữ có thể nhìn ra được đức hạnh của người viết, qua đó rèn luyện được sự kiên nhẫn và cẩn thận cho con người. Kỳ Trạch ở cùng ông từ nhỏ, nên việc cậu coi trọng thư pháp cũng là điều hiển nhiên.
Nhan Họa nhìn những chữ cậu viết, cảm thấy từng nét bút rất có hồn, lại vô cùng chắc tay, điều này liệu có nói lên rằng cậu ấy là một người rất chững chạc hay không? Mà hình như cô cũng chưa từng thấy cậu ấy làm chuyện gì lỗ mãng, nhiều nhất thì chỉ do cái miệng quá xấu xa khiến người ta không chịu được thôi.
Lúc này, những người đến vây xem dần dần tăng lên, đa phần là do bị Kỳ Trạch hấp dẫn mà tới, thấy dáng vẻ cậu viết chữ là không thể rời ra được rồi.
Bất luận là chữ hay người thì đều là hình ảnh vô cùng thu hút người nhìn.
Đây là khu viết thư pháp của một lớp khối mười một tổ chức, ai cũng có thể đến đây sáng tác viết lách ngẫu hứng, tác phẩm nào nhận được sự chấp thuận của giáo viên là có thể nhận được giải thưởng.
Lúc Kỳ Trạch viết xong bài văn, cậu liền đặt bút lông xuống, sau đó lùi một bước, để cho người đứng giám sát bên cạnh cầm tác phẩm lên rồi mang cho giáo viên xem xét.
Sau khi giáo viên kiểm tra kĩ lưỡng một lượt, nhận thấy không hề có một sai sót nào, một nam sinh liền cầm quà đi tới, cười nói: “Nét bút của anh được nhận xét là rất đẹp, hơn nữa lại không bị sai chữ nào, cho nên xin được gửi tặng anh món quà này ạ. ”
Món quà đưa tới là một chiếc bút mực nhìn có vẻ rất xịn.
Kỳ Trạch lại không thèm để ý đến cái bút mà lại nhìn một lượt những món quà được bày trên bàn, sau đó chỉ vào một chú vịt con màu vàng lông mềm có dây móc bên trên, nói: “Có thể đổi cái khác không? Anh muốn lấy cái móc treo chìa khóa kia. ”
Người kia nghe vậy thì rất ngạc nhiên, cái móc đeo kia tuy nhìn rất đáng yêu, nhưng giá tiền thì kém xa cái bút mực này. Với lại anh là con trai sao lại thích mấy thứ của con gái vậy? Nhưng sau khi thấy anh nhận lấy cái móc khóa rồi đưa cho cô bạn gái đứng bên cạnh thì mọi người mới hiểu ra.
Trong những hoạt động thế này, con trai nếu tặng cho bạn gái những món quà do mình đích thân chơi thắng dành được thì tuyệt đối sẽ làm tăng lên tình cảm của người bạn gái đó dành cho mình.
Nhan Họa cầm nắm con vịt nhỏ mềm mại, không ngờ là cậu lại đưa nó cho cô trước mặt mọi người như vậy, trên mặt không kìm chế được mà nóng lên, nhưng chung quy vẫn cảm thấy rất vui. Cầm cái móc khóa lên, cô quay sang nói với Kỳ Trạch: “Đẹp lắm, mình sẽ mang về treo nó ở cửa phòng. ”
“Treo vào balo của cậu ý.” Kỳ Trạch nói: “Cậu nhìn mà xem, trông nó giống cậu lắm đấy. ”
Nhan Họa nghe xong mà ngơ ngác, lật lên lật xuống con vịt nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay, nhìn cái miệng dẹt ra của nó, nhận thấy biểu tình của nó thật đúng là rất điềm đạm đáng yêu, trông như vừa bị người ta bắt nạt vậy, nhất thời tức giận đánh vào tay cậu nói: “Có chỗ nào giống mình chứ? Mình làm sao lại có vẻ mặt như bị người ta ức hiếp như thế được. ”
Kỳ Trạch lập tức không nhịn được mà cười phá lên.
Mặc dù tính tình của người này hôm nay rất xấu xa, toàn trêu chọc cô, nhưng nhìn cái móc chìa khóa hình vịt con mà cậu đưa là trong lòng lại thấy dễ chịu, Nhan Họa rất trân trọng cất nó vào trong balo, ngẩng đầu nhìn cậu, hỏi: “Trời mưa rồi, có đi chơi nữa không?”
Kỳ Trạch ngó đầu ra khỏi mái che, nói: “Mưa nhỏ thôi, chắc sẽ không mưa to đâu, không vấn đề gì.” Nói xong cậu lại hỏi: “Cậu có thấy lạnh không?”
“Cậu yên tâm, chỉ có tay là thấy hơi lạnh thôi, còn chân thì không sao.” Nhan Họa đáp.
Kỳ Trạch nghe vậy liền kéo tay cô rồi nhét vào trong túi áo khoác của mình, lại đội mũ liền với áo của Nhan Họa lên cho cô để tránh mưa phùn. Trận mưa này rất nhỏ, rơi vào tóc đọng lại giống như sương trắng, nhưng không hề ảnh hưởng đến những người đi đường, các học sinh vẫn rất vui vẻ dạo chơi, không khí liên hoan tiếp tục sôi nổi náo nhiệt.
Một lát sau, Kỳ Trạch dắt Nhan Họa đi tới sân vận động cách sân trường không xa, vì để có chỗ cho mọi người nghỉ ngơi, nên sân vận động hôm nay không đóng cửa, rất nhiều đôi trai gái thích đến đây để hẹn hò.
Lúc Nhan Họa tới thì thấy rất nhiều người đang ngồi trên khán đài, ngoài mấy hội nữ sinh ra thì còn có những đôi tình nhân giống như bọn cô vậy, dưới sân có các nam sinh đang mồ hôi nhễ nhại chơi bóng đá. Nhan Họa tuy biết trường mình có khá nhiều cặp đôi, nhưng không ngờ lại nhiều như thế này.
“Đã chín rưỡi rồi, còn nửa tiếng nữa.” Kỳ Trạch nhìn đồng hồ nói, “Đợi lát nữa ra ngoài thì đi uống chút canh nóng cho ấm người, cậu đói bụng không? Muốn ăn cái gì?” Cậu vừa hỏi vừa đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô.
Đầu ngón tay của cậu quá lạnh khiến cho xúc giác của cô phản ứng chậm hơn bình thường, cơ thể bắt đầu cảm thấy lạnh, đáp: “Thế nào cũng được, để xem bọn Đàn Tử thế nào đã rồi tính. ”
Hai người ngồi một chỗ nói chuyện chờ thời gian trôi, Kỳ Trạch kéo khóa áo khoác của mình xuống rồi ôm Nhan Họa vào lòng, kéo tay cô đặt lên bụng mình để sưởi ấm.
Nhan Họa ban đầu còn thấy hơi bối rối, nhưng ở đây ánh đèn mờ ảo, thậm chí xung quanh còn có nhiều đôi đang hôn nhau, căn bản chẳng ai để ý đến cô cả, cũng không ai nhận ra cô, cho nên cuối cùng cô quyết định buông thả một lần, làm ổ trong lòng Kỳ Trạch để sưởi ấm.
Cơ thể dần dần ấm lên, Nhan Họa cọ mặt mình vào ngực Kỳ Trạch, bỗng cảm thấy người con trai này thật tốt, lúc trời lạnh sẽ giúp cô sưởi ấm, còn nghĩ đến việc mua canh nóng cho cô uống nữa.
Người ta nói tình cảm thời niên thiếu luôn là thứ tình cảm thuần khiết và chân thành nhất, không quan tâm đến điều kiện gia thế của đối phương, chỉ cần cảm thấy thích là yêu thôi.
Đến mười giờ tối, hai người rời khỏi sân vận động, lúc này mưa đã tạnh.
Đến cổng trường đã thấy đám Đàn Tử Quỳnh, Tô Trọng Tuấn đứng chờ ở đó, một đám nam nữ đang đứng quây lại nói chuyện, sự hăng hái phấn chấn không quản ngại thời tiết, ai nấy nhìn cũng hào hứng vô cùng. Nhan Họa phát hiện Đàm Minh Thiên đang núp sau Âu Dương Cảnh tránh gió, mà Âu Dương Cảnh thì rất có khí chất nam nhi đứng ở đó, miệng nở một nụ cười ngốc nghếch.
Ngoài bọn họ ra thì còn có Liêu Vinh, Trần Minh Hà và Tần Nghi, Liêu Vinh lúc đang nói chuyện với Tần Nghi còn quay sang nhìn cô với Kỳ Trạch một cái.
Bởi vì trời khá lạnh, cộng thêm việc không biết có mưa lại không, cho nên mọi người quyết định là sẽ ngồi xe buýt đi tới chợ trung tâm.
Người trong xe rất đông, đa phần đều là học sinh, lúc bọn họ lên xe thì đã hết chỗ ngồi nên đành phải đứng.
Đàn Tử Quỳnh chen đến đứng cạnh Nhan Họa, ôm tay cô nói: “Kỳ soái thật đáng ghét, lại dám cướp cậu đi.” Nói xong cô trợn mắt nhìn Kỳ Trạch rồi lại quay sang hăng hái bừng bừng hỏi: “A Họa, các cậu đi chơi gì vậy? Vui không?”
Lúc nghe xong Nhan Họa kể lại chuyện bọn họ đi tham gia chơi mấy trò lúc tối, Đàn Tử Quỳnh liền cười nhạo: “Thấy chưa, còn không chơi nhiều bằng chúng mình, cho nên mới nói, mấy dịp thế này phải đi có hội mới thích, hai người thôi thì sao vui được?”
Kỳ Trạch mặt vẫn lạnh tanh, hiển nhiên là chẳng thèm quan tâm đến một Đàn Tử Quỳnh không có chút tâm hồn thiếu nữ nào, người không có bạn trai như cô thì làm sao mà biết được niềm vui của bọn họ cơ chứ? “Này Kỳ Trạch! Cậu đây là có ý gì hả? Không đồng ý sao?” Đàn Tử Quỳnh bị bộ mặt lạnh lùng của Kỳ Trạch làm cho khó chịu, “Cậu đừng quên tình cảm giữa mình và Nhan Họa sâu sắc hơn với cậu rất nhiều, thời gian chúng mình quen biết cũng dài hơn cậu, cậu cho rằng cứ bắt cóc Nhan Họa đi là mình sẽ không làm gì được à?”
“Ờ, vậy thì sao?” Kỳ Trạch dùng giọng điệu vô sỉ nói.
“…”
Nhan Họa bị kẹp giữa hai người, nhìn hai người lấy mình làm trung tâm để cãi nhau thì bất đắc dĩ vô cùng, cô quay đầu nhìn ra bên ngoài xe, trên phố đèn đường đã bật sáng trưng, lúc xe bus đi lên chỗ cao nhất của cầu vượt còn có thể nhìn thấy cảnh đêm bừng sáng dọc theo hai bờ sông.
Lúc hai người khiêu khích nhau xong thì bỗng phát hiện người trong cuộc vốn chẳng hề quan tâm đến họ, Đàn Tử Quỳnh có phần thương tâm nói: “A Họa, cậu không thèm để ý gì cả. ”
Nhan Họa đáp: “Mình ngay cả nguyên nhân các cậu cãi nhau cũng không biết thì có cách gì được chứ?”
Đàn Tử Quỳnh cứng họng, ý muốn nói là cô đang cố tình bới móc chuyện ra à? Cô chỉ là khó chịu thôi mà, ai kêu tên kia cướp đi bạn thân của cô thì không nói, đằng này thật khó mới có dịp trường tổ chức hoạt động, hắn lại dám đoạt người bỏ chạy, đúng là đồ lưu manh.
Nhan Họa vỗ mặt cô, cười nói: “Được rồi, đợi tới chợ trung tâm chúng mình cùng đi ăn mỳ, hay là đi ăn canh tiết vịt mà cậu thích nhé. ”
Chơi cả buổi tối, thời tiết lại lạnh, cơm tối trong bụng đã tiêu hết cả, lúc này lại nhớ đến canh tiết vịt thơm ngon, Đàn Tử Quỳnh lập tức thèm rỏ rãi, chẳng thèm quan tâm đến Kỳ Trạch nữa, một lòng đợi xe buýt đi đến nơi.
Thấy vậy Kỳ Trạch liền kéo Nhan Họa đứng gần mình một chút, cách xa Đàn Tử Quỳnh ra.
Đến chợ trung tâm, lúc xuống xe ai nấy đều không khỏi dậm chân, trời vừa lạnh vừa ẩm ướt, thật sự khiến người ta cảm thấy khổ sở vô cùng. Nếu không nghĩ đến việc đón năm mới ở bên ngoài cùng bạn bè thì họ đã sớm chạy về nhà hưởng thụ chăn ấm đệm êm rồi, đó mới là thiên đường trong lúc này.
“Bàn Tử, chúng ta đến cửa hảng lâu năm kia ăn canh tiết vịt được không? Trước làm ấm người đã rồi tính tiếp.” Đàn Tử Quỳnh nói.
Trong nhóm khoảng mười mấy người, trong đó có mấy cô gái đang lạnh đến tái cả mặt, đương nhiên các chàng trai cũng muốn chăm sóc cho mấy cô bạn một chút. Cho nên mọi người đều nhất trí với ý kiến của Đàn Tử Quỳnh, cả nhóm chậm rãi hướng về phía nhà hàng có lịch sử lâu đời mà bước đi.
Nhan Họa đang đứng nhìn Kỳ Trạch đứng trước cái bàn, tay giơ bút lông định viết xuống thì đột nhiên nghe thấy tiếng xôn xao, quay đầu nhìn thì mới biết là mọi người đang rối rít ngẩng lên nhìn trời, đã bắt đầu có giọt mưa rơi xuống, ai nấy bèn cuống quýt chạy đến chỗ dựng rạp và mái che xung quanh để trú mưa.
Kỳ Trạch vẫn rất tập trung viết chữ, như thể mọi việc xảy ra không liên quan gì đến mình vậy. Nét chữ thư pháp của cậu hẳn là đã qua luyện tập, Nhan Họa nhìn không ra đường nét, chỉ cảm thấy là cậu ấy viết rất đẹp, nét bút thanh thoát lại có lực, từng dòng chữ màu đen hiện ra dưới ngòi bút của cậu, khiến cho người ta nhìn vào không thể rời mắt.
Trường Nhị Trung hàng năm đều có cuộc thi viết thư pháp, năm thứ hai Nhan Họa cũng có nghe đến việc Kỳ Trạch dự thi, nhưng lúc ấy cô và Kỳ Trạch không có quan hệ gì nên cô cũng không để ý, chỉ liếc nhanh qua các tác phẩm rồi đi luôn, không nhớ rõ là cô có nhìn thấy tác phẩm của Kỳ Trạch hay không nữa. Bây giờ nghĩ lại cảm thấy có hơi đáng tiếc.
Tuy nhiên việc Kỳ Trạch có thể viết bằng bút lông đẹp như vậy cũng không có gì là lạ cả, lúc ngồi nghe bố và ông nội Kỳ Trạch nói chuyện, cô cũng mơ hồ biết được về tính cách của ông Kỳ, thật sự ông là một người rất tài hoa. Ông coi trọng tinh hoa văn hóa của đất nước, đặc biệt đối với chữ thư pháp có thể coi là hạ bút thành văn, mặc dù không phải là bậc thầy, nhưng vẫn thể hiện ra là một người có cốt cách. Ông cho rằng từ nét chữ có thể nhìn ra được đức hạnh của người viết, qua đó rèn luyện được sự kiên nhẫn và cẩn thận cho con người. Kỳ Trạch ở cùng ông từ nhỏ, nên việc cậu coi trọng thư pháp cũng là điều hiển nhiên.
Nhan Họa nhìn những chữ cậu viết, cảm thấy từng nét bút rất có hồn, lại vô cùng chắc tay, điều này liệu có nói lên rằng cậu ấy là một người rất chững chạc hay không? Mà hình như cô cũng chưa từng thấy cậu ấy làm chuyện gì lỗ mãng, nhiều nhất thì chỉ do cái miệng quá xấu xa khiến người ta không chịu được thôi.
Lúc này, những người đến vây xem dần dần tăng lên, đa phần là do bị Kỳ Trạch hấp dẫn mà tới, thấy dáng vẻ cậu viết chữ là không thể rời ra được rồi.
Bất luận là chữ hay người thì đều là hình ảnh vô cùng thu hút người nhìn.
Đây là khu viết thư pháp của một lớp khối mười một tổ chức, ai cũng có thể đến đây sáng tác viết lách ngẫu hứng, tác phẩm nào nhận được sự chấp thuận của giáo viên là có thể nhận được giải thưởng.
Lúc Kỳ Trạch viết xong bài văn, cậu liền đặt bút lông xuống, sau đó lùi một bước, để cho người đứng giám sát bên cạnh cầm tác phẩm lên rồi mang cho giáo viên xem xét.
Sau khi giáo viên kiểm tra kĩ lưỡng một lượt, nhận thấy không hề có một sai sót nào, một nam sinh liền cầm quà đi tới, cười nói: “Nét bút của anh được nhận xét là rất đẹp, hơn nữa lại không bị sai chữ nào, cho nên xin được gửi tặng anh món quà này ạ. ”
Món quà đưa tới là một chiếc bút mực nhìn có vẻ rất xịn.
Kỳ Trạch lại không thèm để ý đến cái bút mà lại nhìn một lượt những món quà được bày trên bàn, sau đó chỉ vào một chú vịt con màu vàng lông mềm có dây móc bên trên, nói: “Có thể đổi cái khác không? Anh muốn lấy cái móc treo chìa khóa kia. ”
Người kia nghe vậy thì rất ngạc nhiên, cái móc đeo kia tuy nhìn rất đáng yêu, nhưng giá tiền thì kém xa cái bút mực này. Với lại anh là con trai sao lại thích mấy thứ của con gái vậy? Nhưng sau khi thấy anh nhận lấy cái móc khóa rồi đưa cho cô bạn gái đứng bên cạnh thì mọi người mới hiểu ra.
Trong những hoạt động thế này, con trai nếu tặng cho bạn gái những món quà do mình đích thân chơi thắng dành được thì tuyệt đối sẽ làm tăng lên tình cảm của người bạn gái đó dành cho mình.
Nhan Họa cầm nắm con vịt nhỏ mềm mại, không ngờ là cậu lại đưa nó cho cô trước mặt mọi người như vậy, trên mặt không kìm chế được mà nóng lên, nhưng chung quy vẫn cảm thấy rất vui. Cầm cái móc khóa lên, cô quay sang nói với Kỳ Trạch: “Đẹp lắm, mình sẽ mang về treo nó ở cửa phòng. ”
“Treo vào balo của cậu ý.” Kỳ Trạch nói: “Cậu nhìn mà xem, trông nó giống cậu lắm đấy. ”
Nhan Họa nghe xong mà ngơ ngác, lật lên lật xuống con vịt nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay, nhìn cái miệng dẹt ra của nó, nhận thấy biểu tình của nó thật đúng là rất điềm đạm đáng yêu, trông như vừa bị người ta bắt nạt vậy, nhất thời tức giận đánh vào tay cậu nói: “Có chỗ nào giống mình chứ? Mình làm sao lại có vẻ mặt như bị người ta ức hiếp như thế được. ”
Kỳ Trạch lập tức không nhịn được mà cười phá lên.
Mặc dù tính tình của người này hôm nay rất xấu xa, toàn trêu chọc cô, nhưng nhìn cái móc chìa khóa hình vịt con mà cậu đưa là trong lòng lại thấy dễ chịu, Nhan Họa rất trân trọng cất nó vào trong balo, ngẩng đầu nhìn cậu, hỏi: “Trời mưa rồi, có đi chơi nữa không?”
Kỳ Trạch ngó đầu ra khỏi mái che, nói: “Mưa nhỏ thôi, chắc sẽ không mưa to đâu, không vấn đề gì.” Nói xong cậu lại hỏi: “Cậu có thấy lạnh không?”
“Cậu yên tâm, chỉ có tay là thấy hơi lạnh thôi, còn chân thì không sao.” Nhan Họa đáp.
Kỳ Trạch nghe vậy liền kéo tay cô rồi nhét vào trong túi áo khoác của mình, lại đội mũ liền với áo của Nhan Họa lên cho cô để tránh mưa phùn. Trận mưa này rất nhỏ, rơi vào tóc đọng lại giống như sương trắng, nhưng không hề ảnh hưởng đến những người đi đường, các học sinh vẫn rất vui vẻ dạo chơi, không khí liên hoan tiếp tục sôi nổi náo nhiệt.
Một lát sau, Kỳ Trạch dắt Nhan Họa đi tới sân vận động cách sân trường không xa, vì để có chỗ cho mọi người nghỉ ngơi, nên sân vận động hôm nay không đóng cửa, rất nhiều đôi trai gái thích đến đây để hẹn hò.
Lúc Nhan Họa tới thì thấy rất nhiều người đang ngồi trên khán đài, ngoài mấy hội nữ sinh ra thì còn có những đôi tình nhân giống như bọn cô vậy, dưới sân có các nam sinh đang mồ hôi nhễ nhại chơi bóng đá. Nhan Họa tuy biết trường mình có khá nhiều cặp đôi, nhưng không ngờ lại nhiều như thế này.
“Đã chín rưỡi rồi, còn nửa tiếng nữa.” Kỳ Trạch nhìn đồng hồ nói, “Đợi lát nữa ra ngoài thì đi uống chút canh nóng cho ấm người, cậu đói bụng không? Muốn ăn cái gì?” Cậu vừa hỏi vừa đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô.
Đầu ngón tay của cậu quá lạnh khiến cho xúc giác của cô phản ứng chậm hơn bình thường, cơ thể bắt đầu cảm thấy lạnh, đáp: “Thế nào cũng được, để xem bọn Đàn Tử thế nào đã rồi tính. ”
Hai người ngồi một chỗ nói chuyện chờ thời gian trôi, Kỳ Trạch kéo khóa áo khoác của mình xuống rồi ôm Nhan Họa vào lòng, kéo tay cô đặt lên bụng mình để sưởi ấm.
Nhan Họa ban đầu còn thấy hơi bối rối, nhưng ở đây ánh đèn mờ ảo, thậm chí xung quanh còn có nhiều đôi đang hôn nhau, căn bản chẳng ai để ý đến cô cả, cũng không ai nhận ra cô, cho nên cuối cùng cô quyết định buông thả một lần, làm ổ trong lòng Kỳ Trạch để sưởi ấm.
Cơ thể dần dần ấm lên, Nhan Họa cọ mặt mình vào ngực Kỳ Trạch, bỗng cảm thấy người con trai này thật tốt, lúc trời lạnh sẽ giúp cô sưởi ấm, còn nghĩ đến việc mua canh nóng cho cô uống nữa.
Người ta nói tình cảm thời niên thiếu luôn là thứ tình cảm thuần khiết và chân thành nhất, không quan tâm đến điều kiện gia thế của đối phương, chỉ cần cảm thấy thích là yêu thôi.
Đến mười giờ tối, hai người rời khỏi sân vận động, lúc này mưa đã tạnh.
Đến cổng trường đã thấy đám Đàn Tử Quỳnh, Tô Trọng Tuấn đứng chờ ở đó, một đám nam nữ đang đứng quây lại nói chuyện, sự hăng hái phấn chấn không quản ngại thời tiết, ai nấy nhìn cũng hào hứng vô cùng. Nhan Họa phát hiện Đàm Minh Thiên đang núp sau Âu Dương Cảnh tránh gió, mà Âu Dương Cảnh thì rất có khí chất nam nhi đứng ở đó, miệng nở một nụ cười ngốc nghếch.
Ngoài bọn họ ra thì còn có Liêu Vinh, Trần Minh Hà và Tần Nghi, Liêu Vinh lúc đang nói chuyện với Tần Nghi còn quay sang nhìn cô với Kỳ Trạch một cái.
Bởi vì trời khá lạnh, cộng thêm việc không biết có mưa lại không, cho nên mọi người quyết định là sẽ ngồi xe buýt đi tới chợ trung tâm.
Người trong xe rất đông, đa phần đều là học sinh, lúc bọn họ lên xe thì đã hết chỗ ngồi nên đành phải đứng.
Đàn Tử Quỳnh chen đến đứng cạnh Nhan Họa, ôm tay cô nói: “Kỳ soái thật đáng ghét, lại dám cướp cậu đi.” Nói xong cô trợn mắt nhìn Kỳ Trạch rồi lại quay sang hăng hái bừng bừng hỏi: “A Họa, các cậu đi chơi gì vậy? Vui không?”
Lúc nghe xong Nhan Họa kể lại chuyện bọn họ đi tham gia chơi mấy trò lúc tối, Đàn Tử Quỳnh liền cười nhạo: “Thấy chưa, còn không chơi nhiều bằng chúng mình, cho nên mới nói, mấy dịp thế này phải đi có hội mới thích, hai người thôi thì sao vui được?”
Kỳ Trạch mặt vẫn lạnh tanh, hiển nhiên là chẳng thèm quan tâm đến một Đàn Tử Quỳnh không có chút tâm hồn thiếu nữ nào, người không có bạn trai như cô thì làm sao mà biết được niềm vui của bọn họ cơ chứ? “Này Kỳ Trạch! Cậu đây là có ý gì hả? Không đồng ý sao?” Đàn Tử Quỳnh bị bộ mặt lạnh lùng của Kỳ Trạch làm cho khó chịu, “Cậu đừng quên tình cảm giữa mình và Nhan Họa sâu sắc hơn với cậu rất nhiều, thời gian chúng mình quen biết cũng dài hơn cậu, cậu cho rằng cứ bắt cóc Nhan Họa đi là mình sẽ không làm gì được à?”
“Ờ, vậy thì sao?” Kỳ Trạch dùng giọng điệu vô sỉ nói.
“…”
Nhan Họa bị kẹp giữa hai người, nhìn hai người lấy mình làm trung tâm để cãi nhau thì bất đắc dĩ vô cùng, cô quay đầu nhìn ra bên ngoài xe, trên phố đèn đường đã bật sáng trưng, lúc xe bus đi lên chỗ cao nhất của cầu vượt còn có thể nhìn thấy cảnh đêm bừng sáng dọc theo hai bờ sông.
Lúc hai người khiêu khích nhau xong thì bỗng phát hiện người trong cuộc vốn chẳng hề quan tâm đến họ, Đàn Tử Quỳnh có phần thương tâm nói: “A Họa, cậu không thèm để ý gì cả. ”
Nhan Họa đáp: “Mình ngay cả nguyên nhân các cậu cãi nhau cũng không biết thì có cách gì được chứ?”
Đàn Tử Quỳnh cứng họng, ý muốn nói là cô đang cố tình bới móc chuyện ra à? Cô chỉ là khó chịu thôi mà, ai kêu tên kia cướp đi bạn thân của cô thì không nói, đằng này thật khó mới có dịp trường tổ chức hoạt động, hắn lại dám đoạt người bỏ chạy, đúng là đồ lưu manh.
Nhan Họa vỗ mặt cô, cười nói: “Được rồi, đợi tới chợ trung tâm chúng mình cùng đi ăn mỳ, hay là đi ăn canh tiết vịt mà cậu thích nhé. ”
Chơi cả buổi tối, thời tiết lại lạnh, cơm tối trong bụng đã tiêu hết cả, lúc này lại nhớ đến canh tiết vịt thơm ngon, Đàn Tử Quỳnh lập tức thèm rỏ rãi, chẳng thèm quan tâm đến Kỳ Trạch nữa, một lòng đợi xe buýt đi đến nơi.
Thấy vậy Kỳ Trạch liền kéo Nhan Họa đứng gần mình một chút, cách xa Đàn Tử Quỳnh ra.
Đến chợ trung tâm, lúc xuống xe ai nấy đều không khỏi dậm chân, trời vừa lạnh vừa ẩm ướt, thật sự khiến người ta cảm thấy khổ sở vô cùng. Nếu không nghĩ đến việc đón năm mới ở bên ngoài cùng bạn bè thì họ đã sớm chạy về nhà hưởng thụ chăn ấm đệm êm rồi, đó mới là thiên đường trong lúc này.
“Bàn Tử, chúng ta đến cửa hảng lâu năm kia ăn canh tiết vịt được không? Trước làm ấm người đã rồi tính tiếp.” Đàn Tử Quỳnh nói.
Trong nhóm khoảng mười mấy người, trong đó có mấy cô gái đang lạnh đến tái cả mặt, đương nhiên các chàng trai cũng muốn chăm sóc cho mấy cô bạn một chút. Cho nên mọi người đều nhất trí với ý kiến của Đàn Tử Quỳnh, cả nhóm chậm rãi hướng về phía nhà hàng có lịch sử lâu đời mà bước đi.
Danh sách chương