Bởi vì đồng ý với anh là sẽ đi họp lớp cấp ba nên Nhan Họa đành phải trang điểm chỉnh chu một phen, cố gắng làm cho mình trông có phần thành thục ở tuổi 27. Tuy vậy trong lòng cô vẫn có phần thấp thỏm, nhăn nhó trở về phòng thay quần áo, lúc thay đồ lại theo thói quen cho tay vào túi tìm con ếch giấy màu xanh.

Không biết Nhan Họa tương lai nghĩ gì, mấy dịp thế này cô ấy hẳn phải nên đi mới đúng chứ? Chẳng lẽ muốn tạo cơ hội cho cô được nhìn mặt bạn bè lúc mười năm sao? Mở con ếch giấy ra, lúc đọc nội dung bên trong, Nhan Họa lập tức ngạc nhiên trợn tròn mắt.

Cô nhìn một lúc rồi mới chậm rì rì gấp lại rồi nhét trở về túi, trong lòng vẫn cảm thấy chưa được bình tĩnh cho lắm.

Trang phục của phụ nữ 27 tuổi vừa lịch sự lại vừa xinh đẹp, lúc Nhan Họa bước ra khỏi phòng, Kỳ Trạch nhìn thấy cô thì khẽ nhướn mày, như thể đang nghĩ cô mặc thế này cũng không tệ. Tuy nhiên lúc cô mở miệng nói chuyện thì lập tức toát ra hơi thở ngây ngô của một cô bé, chứ không có chút cảm giác nào đây là một phụ nữ thành thục giỏi giang đã bước vào xã hội cả, thật sự là cực kỳ thuần khiết.

“Lúc ở đó nếu không có việc gì buộc phải nói thì em không cần nói đâu.” Kỳ Trạch nói, sau đó mở tủ lấy một chiếc khăn quàng đeo cho cô, khăn hình tam giác rũ xuống trước ngực cô, trông cá tính và phong cách hơn hẳn.

Nhan Họa cảm thấy trông mình khá ổn rồi, nên không cự tuyệt mà đồng ý với anh: “Lúc đấy em bế Duệ Duệ rồi ít nói chuyện là được. ”

Kỳ Trạch suy nghĩ một chút, cảm thấy đây vẫn có thể xem là một biện pháp tốt, với lại còn có trẻ con, những người khác cũng sẽ không ầm ĩ rót rượu cho cô. Tuy nhiên trong buổi họp lớp tuyệt đối không thể thiếu rượu, nếu A Họa mà biết anh để cho cô gái chưa đến tuổi vị thành niên uống rượu thì chắc chắn sẽ trách mắng anh cho xem.

Nghĩ xong, anh lại nhìn Nhan Họa một cái, chỉ cần cô không nói chuyện thì thoạt nhìn rất giống với Nhan Họa 27 tuổi…

“Sao vậy? Chẳng lẽ nhìn em có vấn đề gì à?” Nhan Họa thấy anh nhìn mình thì nhất thời rất lo lắng, sợ mình để lộ ra điều gì. Những bạn học khác thì không sao, nhưng đám Đàn Tử Quỳnh, Tô Trọng Tuấn, Đàm Minh Thiên này nọ cũng sẽ đi, những người đó thì không thể gạt được họ.

Thấy dáng vẻ ngốc nghếch đơn thuần của cô, Kỳ Trạch lại thầm thở dài trong lòng, quả nhiên khí chất của Nhan Họa 17 tuổi và 27 tuổi là quá lớn. Năm tháng là vũ khí mạnh nhất của phụ nữ, nó có thể khiến cho một cô gái thay đổi biến hóa đến chóng mặt, rũ bỏ được sự ngây thơ và trở nên chín chắn.

“Không có gì, em xõa tóc ra đi, không cần buộc lên đâu. ”

Nhan Họa nghe lời xõa tóc ra rồi cầm lược chải lại cho thẳng, thấy anh đi đến tủ quần áo lấy một bộ đồ trẻ em thời trang, bế con trai đang chơi đùa lên thì liền chạy tới giúp anh thay quần áo cho Duệ Duệ.

Em bé xinh thì mặc gì nhìn cũng đáng yêu cả, mà Kỳ Trạch chọn quần áo cho con rất đẹp, mặc vào nhìn như mấy người mẫu nhí ở Anh vậy, trên đầu đội mũ nồi, tóc mái màu đen xòa xuống trên gương mặt trắng trẻo trông càng thêm đáng yêu.

Nhan Họa một lần nữa bị con trai tương lai làm cho rụng tim, lúc Duệ Duệ nhoài ra muốn cô bế, cô bèn lập tức ôm chặt lấy con, cúi xuống hôn lên mặt cậu bé một cái.

“Mẹ, thơm thơm ~” Tiểu Duệ Duệ cũng chu môi lên hôn lại.

Kỳ Trạch nhìn cảnh hai mẹ con đang ôm ấp thân mật thì âm thầm gật đầu, cảm thấy hai người đi ra ngoài thì tuyệt đối sẽ không khiến cho người ta hoài nghi rằng họ không phải là mẹ con, trên mặt anh liền bày ra một nụ cười thỏa mãn.

Ba người sửa soạn xong xuôi liền cùng nhau đi ra cửa.

Trong xe bật điều hòa nên Nhan Họa bèn cởi áo khoác ra rồi để sang một bên, sau đó ôm Tiểu Duệ Duệ nhìn hai bên đường, hỏi: “Mấy giờ có mặt ạ? Địa điểm là chỗ nào?”

“Mười giờ bắt đầu, chỗ nhà hàng khu Giang Nam. ”

Nhan Họa rất hồi hộp, sợ lúc gặp người ta sẽ phát hiện ra điều gì, Kỳ Trạch qua kính chiếu hậu nhìn cô, nói: “Em sợ cái gì? Cứ thoải mái tinh thần thôi, anh mà không nói thì ai biết được? Nếu lúc nào đó em không biết phải ứng phó ra sao thì cứ đem Duệ Duệ ra làm lá chắn là được. ”

Nhan Họa ngơ ngác nhìn anh, không biết là anh đang có ý gì.

Sau đó, Kỳ Trạch lại nói một cách đơn giản với cô về những chuyện từ hồi cấp ba trở về sau, giúp cô có một chút ấn tượng để biết cách ứng xử.

Lúc nghe anh nói được kha khá, Nhan Họa đột nhiên nói: “Anh biết nhiều chuyện quá nhỉ. ”

Anh thần sắc khó lường nhìn cô qua kính chiếu hậu, không đáp lại câu nói của cô, ngược lại bắt đầu hỏi thăm chuyện tình cảm giữa cô và Kỳ Trạch.

“Anh yên tâm, chuyện của bọn em không có vấn đề gì.” Nhan Họa qua loa đáp, không muốn kể cặn kẽ cho anh biết, cô cảm thấy đây là chuyện riêng tư của hai người, cho dù người ngồi bên cạnh cô cũng là Kỳ Trạch nhưng cô cũng không muốn nói.

Đáng tiếc, mặc dù cô không muốn nói, nhưng khả năng ứng phó lại không đủ, nên chỉ một lúc sau là đã nói được kha khá chuyện cho anh nghe rồi, thậm chí anh còn toàn đoán đúng nữa chứ. Thật giống như có một người thứ ba đứng đó chứng kiến chuyện yêu đương của hai người vậy, Nhan Họa thiếu chút nữa là nổi giận.

“Anh cũng chính là Kỳ Trạch, đương nhiên có thể đoán được chính mình hồi trẻ có những suy nghĩ thế nào, em có gì phải ngượng chứ?” Kỳ Trạch lơ đễnh nói, lại bắt đầu công cuộc tẩy não cô, “Với lại sau này em cũng phải kết hôn với cậu ta, cũng nên tạo thành thói quen đi. Về phần ba mẹ em, anh nghĩ bọn họ cũng không phản đối đâu, chờ sau khi có kết quả thi tốt nghiệp là có thể thông báo với họ chuyện hai em đang hẹn hò rồi. À, có cần anh tìm giúp đề thi tốt nghiệp năm đó không?”

Nhan Họa bị mấy lời nói không ngừng của anh khiến cho đầu óc choáng váng, lời cuối lại càng làm cho cô bối rối hơn, “Vậy có phải gian lận không?”

“Thế thì sao?” Kỳ Trạch thản nhiên hỏi lại, “Nếu như em cần thì chuyện gian lận cũng chẳng vấn đề gì. Nhưng mà năm đó thành tích thi tốt nghiệp của em rất tốt, điểm thi khá cao đấy. ”

Nhan Họa giật mình nhìn anh, sau đó khẽ sờ lên ngực, cảm giác đầu óc càng choáng váng hơn.

Kỳ Trạch nhìn cô một cái, thấy hai gò má của cô ửng hồng thì chỉ hơi cười nhẹ. Anh biết cô là một cô bé rất biết cố gắng, đạt được điểm cao trong kì thi tốt nghiệp cũng là chuyện rất bình thường.

Cho tới khi đến bãi đỗ xe của khu Giang Nam, đầu óc Nhan Họa mới thanh tỉnh một chút, lý trí đồng thời cũng trở về thực tế, không khỏi chẹp miệng. Mặc dù rất vui khi biết được chuyện thi tốt, nhưng dù sao cũng là chuyện sau này, bây giờ cô vẫn phải tiếp tục cố gắng, cho dù anh nói có thể giúp cô tìm đề thi năm đó… nhưng Nhan Họa nghĩ nếu như vậy thì sẽ không chứng minh được thực lực của bản thân, có đỗ cũng chẳng thấy vui vẻ gì…

“Em xuống đi.” Kỳ Trạch cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.

Nhan Họa lập tức bế Duệ Duệ xuống xe.

Đi ra bên ngoài, khí lạnh tràn vào khiến cho cô lạnh run người, vội vàng cầm áo khoác trong xe mặc vào, sau đó ôm lấy Duệ Duệ, hỏi: “Duệ Duệ có lạnh không ~?”

Cậu nhóc lần đầu đến một nơi xa lạ, đang ngó nghiêng nhìn xung quanh, nghe thấy mẹ nói thì liền quay sang cười với cô, đầu ngo ngoe như trống lắc, trông vừa đáng yêu vừa buồn cười.

“Nhan Họa. ”

Một giọng nam trầm đột ngột vang lên, không giống như âm giọng từ tính mị lực của Kỳ Trạch, thanh âm này nghe nhẹ nhàng như tiếng đàn violin vậy, giống hệt giọng của người dẫn chương trình thời sự bảy giờ tối, rất êm tai.

Nhan Họa nghe tiếng nhìn lại, thấy cách đó không xa có một người đàn ông mặc tây trang màu xám đậm đang đứng cạnh một chiếc ô tô con, nhìn rất chững chạc và thành thục, gương mặt anh trông rất quen, nhưng nhất thời cô vẫn chưa nhận ra đó là ai.

Người đàn ông kia gọi cô một tiếng rồi lập tức đi về phía này.

Lúc này Kỳ Trạch đã khóa kĩ cửa xe, đi tới bên cạnh Nhan Họa rồi ôm lấy con trai trong ngực cô.

“Nhan Họa, Kỳ Trạch, hai người cũng tới à? Nhan Họa, anh cứ nghĩ là hôm nay em sẽ không tới cơ.” Người đàn ông nói với Nhan Họa.

Nhan Họa nhìn một lát, cuối cùng cũng nhận ra người đàn ông này là ai rồi. “Liêu Vinh!!!”

Liêu Vinh cười với cô, lộ ra chiếc răng khểnh, trong nháy mắt rũ bỏ hình tượng đĩnh đạc, thay vào đó là cảm giác rất đáng yêu dịu dàng.

Nhan Họa có phần ngây ngốc, không ngờ trong tương lai Liêu Vinh lại thay đổi nhiều như vậy, cơ hồ không thể tìm lại được một Liêu Vinh thời niên thiếu trên người anh. Lúc này anh rất tự nhiên chào hỏi Kỳ Trạch, sau đó đưa tay vuốt nhẹ mặt Tiểu Duệ Duệ, nói với Kỳ Trạch: “Đứa bé giống cậu quá, thật đáng tiếc, tôi còn nghĩ là bé sẽ giống Nhan Họa cơ. ”

Kỳ Trạch rất tự nhiên nói: “Con trai tôi thì đương nhiên phải giống tôi rồi. ”

Liêu Vinh khẽ nhếch môi cười, trêu chọc anh: “Vậy sao? Nhưng mình vẫn cảm thấy đáng tiếc vì bé không giống Nhan Họa. ”

“…”

Đây là thế nào vậy? Sao trông hai người có vẻ như đang giằng co với nhau thế? Xảy ra chuyện gì rồi?

Đang lúc Nhan Họa còn đang cuống quýt thì lại có một chiếc xe đi tới, màu đỏ diễm lệ đủ để đoán chủ chiếc xe có thể là phụ nữ. Quả nhiên, cửa xe mở ra, lập tức xuất hiện một đôi chân mang giày cao gót bước xuống, sau đó là một người phụ nữ đeo kính râm đi ra.

“A a ~” Tiểu Duệ Duệ đột nhiên hưng phấn kêu lên.

Người phụ nữ kia tháo kính râm xuống, lộ ra một gương mặt xinh đẹp, chính là Đàn Tử Quỳnh.

Đàn Tử Quỳnh nhìn thấy bọn họ thì ngạc nhiên vô cùng, giày cao gót cộp cộp đi tới, thoạt nhìn rất có khí thế, đầu tiên cô lên tiếng chào hỏi hai vợ chồng Nhan Họa, đưa tay véo mặt Tiểu Duệ Duệ, sau đó nói với Liêu Vinh: “Ông chủ Liêu, khó có dịp thấy cậu trở về thành phố N, có phải muốn về đây phát triển sự nghiệp không? Nếu đúng vậy thì quá tốt rồi. ”

Liêu Vinh bật cười lớn, “Cái này thì không chắc được, nhưng nghe nói Đàn Tử cậu ở đây làm ăn không tệ, nếu mình có trở về thì chắc phải nhờ cậu giúp đỡ rồi. ”

“Mình chỉ là công chức nghèo đi làm thôi, cậu đừng có trêu mình, mình làm sao mà vượt được ông chủ như cậu. ”

Mấy người nói chuyện mấy câu rồi liền đi vào địa điểm tổ chức, trên đường Đàn Tử Quỳnh hưng phấn kéo tay Nhan Họa đi đằng trước, Kỳ Trạch bế con cùng Liêu Vinh đi đằng sau hai cô gái.

“Kỳ soái đúng là người chồng tốt, còn đi cùng cậu tới đây nữa. Nhưng may là hai người đi cùng nhau, nếu không để cậu đối mặt một mình với Liêu Vinh thì lúng túng lắm, còn không biết người khác sẽ nghĩ sao nữa, dù biết không có gì nhưng người ta cũng sẽ xôn xao lên cho mà xem.” Đàn Tử Quỳnh nói.

Nhan Họa mơ hồ không hiểu cô có ý gì.

“Họp lớp mấy năm trước, cậu hết vì bận việc, sau lại vì mang thai, phải chăm sóc Duệ Duệ nên không tới tham gia, cậu không biết đâu, mọi người bàn tán vụng trộm ghê lắm, đúng là rỗi hơi!”

Thời gian khiến con người ta thay đổi rất nhiều, bất luận là giọng nói, dáng điệu hay cách ứng xử, sau khi trưởng thành, tâm lý của các cô cậu học trò đã có nhiều biến hóa, cách nhìn đối với mọi chuyện cũng thay đổi, thậm chí còn có phần hả hê ác ý với chuyện của người khác.

Nhan Họa nhanh chóng hiểu được ý của Đàn Tử Quỳnh, lúc bị các cô gái vây lại hỏi han, đầu cô thật sự muốn hôn mê luôn, những người trước mắt này thậm chí còn khiến cho cô có cảm giác xa lạ, quả nhiên sau mười năm, mọi thứ đều đã thay đổi, mặc dù họ không có ác ý gì, nhưng sự tò mò vẫn làm cho cô không kịp thích ứng.

Nếu là Nhan Họa 27 tuổi thì có thể dễ dàng ứng phó với chuyện này, nhưng cô mới 17 tuổi thôi, thử thách này cũng quá khó rồi.

May là Kỳ Trạch biết nên rất nhanh liền ôm con trai đi tới ứng cứu.

“Trời ơi, đây là con của hai cậu sao? Đáng yêu quá! Em bé tên gì vậy?” Một cô gái ăn mặc thời trang đưa tay véo mặt bánh bao của Tiểu Duệ Duệ.

Kỳ Trạch bế con trai nói: “Bé tên Duệ Duệ, sinh vào tháng tám, hiện giờ đã được 17 tháng rồi. ”

“Trần Minh Hà, cậu đừng nhéo em bé nữa, người ta giận bây giờ.” Có người lên tiếng trêu.

Nhan Họa: “…”

Thì ra cô gái ăn mặc thời thượng này là Trần Minh Hà ngày xưa vừa to vừa đen, quả nhiên năm tháng còn có thể thay đổi cả ngoại hình của người ta nữa.

Kỳ Trạch không chịu được cảm giác bị một đám phụ nữ vây quanh, bèn kín đáo giao con trai cho Nhan Họa, để lại cho cô một ánh mắt trấn an rồi đi ra chỗ mấy người đàn ông.

Chờ Kỳ Trạch đi rồi, mấy người phụ nữ liền bắt đầu buôn chuyện, “Mình thật sự không thể tin được là cậu lại kết hôn với Kỳ Trạch, còn sinh cả con trai nữa. Bọn mình vẫn cứ nghĩ là cậu sẽ ở bên Liêu Vinh cơ. ”

Nhan Họa: “…”

“Đúng đó đúng đó, các cậu nhìn xem, Liêu Vinh mặc dù không anh tuấn giàu có như Kỳ Trạch, nhưng cũng là một người đàn ông thành đạt đầy mị lực, nghe nói mấy năm nay cậu ấy làm ăn rất tốt ở thành phố S, còn làm chủ một công ty do chính mình mở ra nữa, không biết sau này cô gái nào sẽ hưởng phúc đây.” Một cô gái độc thân nói.

“Aizz, Nhan Họa tốt số thật đấy, lại được cả hai người đàn ông xuất sắc chọn, cuối cùng lấy được người tốt nhất…”

Nhan Họa: >_
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện