Đây là lần đầu tiên thành phố N tổ chức kỳ thi chung cho tất cả các học sinh trung học, trước kỳ thi hai ngày, theo sự bố trí của trường, Nhan Họa thật sự cảm thấy lo lắng vì không khí chuẩn bị hết sức nghiêm túc và khẩn trương, nhưng sau khi bị Kỳ Trạch châm chọc một hồi, cô lại thấy kỳ thi chung này có là cái gì đâu, căn bản chẳng cần phải suy nghĩ đến.
Đàn Tử Quỳnh nghe xong liền lạnh mặt nói: “A Họa, mình phát hiện cậu với Kỳ Trạch càng ngày càng không có giới hạn rồi đó. ”
“Gì cơ?” Nhan Họa đang cúi đầu học cũng phải ngơ ngác ngẩng lên nhìn bạn, buồn bực nói: “Sao lại không có giới hạn? Mình vẫn rất đàng hoàng mà!”
Đàn Tử Quỳnh đưa tay véo mặt cô một cái, nói: “Thì đúng là tình cảm quá mức còn gì, mặc dù miệng lưỡi cậu ta nói với cậu có hơi xấu xa thật, nhưng nghe vào tai lại giống như đang tán tỉnh ve vãn nhau vậy. Nhìn các cậu mà cẩu độc thân mình đây thật sự quá thương tâm, thật muốn tìm một ai đó để phô diễn tình cảm như các cậu. ”
Nhan Họa dở khóc dở cười, lập tức phải biện hộ cho mình: “Cái gì mà tán tỉnh ve vãn hả? Cậu ấy chế giễu mình thì có ý, nói mình là chỉ mỗi cái kỳ thi nho nhỏ mà cũng lo lắng, thật không có tiền đồ, nếu cứ giữ tâm lý như vậy mà đi thi tốt nghiệp thì chắc sẽ ngất luôn cho mà xem. Đấy cậu nghe đi, đủ ác độc chưa hả, mình còn bị cậu ấy nói là không có khả năng chịu đựng, phải đả kích nhiều thì mới quen được…Hứ, cậu ấy đúng là càng ngày càng đáng ghét!”
Lúc mới quen nhau, Kỳ Trạch rõ ràng là rất hiền lành đứng đắn cơ mà, cho dù có châm chọc người ta thì cũng rất nhẹ nhàng thôi, cử chỉ hành động cũng vô cùng dè dặt có chừng mực, bị cô trêu một tí thì tai đã đỏ bừng. Thế mà giờ đấy, quen nhau càng lâu, tình cảm càng sâu, dần dần hiểu rõ về đối phương một cái là cậu ta lại bắt đầu trở về bản chất thật rồi, nghĩ gì nói nấy, không kiêng kị chút nào hết.
Đàn Tử Quỳnh lúc nghe thấy giọng nói dịu dàng đáng yêu của Nhan Họa nói hai từ “Đáng ghét” thì lập tức nổi hết da gà, đưa tay véo mạnh má cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Còn nói không phải là tình tứ đi, miệng nói nhưng tâm không nghĩ vậy đúng không? Sau này cậu đừng tùy tiện nói hai chữ đáng ghét này trước mặt đàn ông nhé, cẩn thận người ta lại hiểu lầm rồi suy nghĩ lung tung. ”
Đàn Tử Quỳnh cảm thấy ngay cả một cô gái như cô còn không chịu nổi nữa là một tên con trai…không biết nghe xong thì có nổi thú tính hay không nữa? Đột nhiên cô cảm thấy khá lo lắng cho người bạn tốt này. Giọng nói của Nhan Họa là trời ban cho rồi, không có cách nào để sửa lại, mấy năm nay Nhan Họa cũng rất chú ý đến điều này nên luôn giữ khoảng cách với con trai, cho nên mặc dù các nam sinh đều luôn nhìn cô mỗi khi nghe thấy giọng nói kia, nhưng vì cô quá điềm đạm an phận nên bọn họ chưa từng có cơ hội được làm quen.
Kỳ Trạch là cậu con trai đầu tiên gần gũi với Nhan Họa, cũng bởi vì hai người là một cặp đôi.
Nhan Họa lúc này mới kịp phản ứng, cả người liền cứng ngắc cả lại.
Gần đây tình cảm giữa cô và Kỳ Trạch rất tốt, hơn nữa Kỳ Trạch lại chẳng bao giờ tỏ ra khác thường khi nghe cô nói chuyện, nên Nhan Họa đã quên mất chuyện giọng nói của cô nghe rất đặc biệt rồi. Nhan Họa là một cô gái bình thường, sau khi yêu vào thì sẽ chú ý giữ hình tượng trước mặt bạn trai, quần áo có đẹp không này, da dẻ có vì thức khuya mà xuống sắc không nữa…Tâm thái giống y như những cô gái đang yêu bình thường khác.
Cho tới bây giờ cô mới phát hiện, thì ra mình cũng chỉ là một cô gái bình thường thôi, điều này khiến nét mặt cô trông ủ rũ hẳn. May là cuộc sống bận rộn năm cuối cấp khiến cô không có nhiều thời gian để suy nghĩ đến nó, hàng ngày đều chỉ gặp Kỳ Trạch sau giờ tan học mà thôi, thế mới không khiến cho cô thay đổi quá nhiều.
Xem ra cô phải chú ý một chút thôi, không thể quá phóng túng được.
Lúc về nhà, Kỳ Trạch liền phát hiện Nhan Họa có phần yên tĩnh kỳ lạ, mặc dù bình thường cô vẫn tạo cho người ta cảm giác cô là một người điềm đạm ít nói, nhưng phần lớn thời gian cô vẫn rất hay cười, điều đó khiến cho cậu luôn bị thu hút.
Nhan Họa mím môi, đứng ở ngoài bãi xe chờ Kỳ Trạch dắt xe ra.
Cô đứng yên một chỗ, ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la, cảm giác như đang bị một lớp giấy dầu màu xám tro bao trùm vậy, sự âm u cũng khiến cho lòng người cảm thấy nặng nề. Khí trời như vậy chắc chắn sẽ lại mau chóng lạnh trở lại cho mà xem.
Kỳ Trạch lúc này đã dắt xe ra, nhưng cậu không vội rời đi mà khẽ nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: “Cậu không vui à?” Hay là vì buổi trưa cậu đả kích cô hơi quá? Nhưng cậu cảm thấy mình đã rất dịu dàng rồi mà, người ta dẫu gì cũng là bạn gái của mình, cần phải được yêu thương trân trọng, đám Trình Dương kia cũng tìm đến cậu để tìm sự an ủi nhưng còn bị cậu làm cho gào khóc thảm thiết phải chạy đi kia kìa.
Nhan Họa lắc đầu, lại sợ cậu để ý nên lại đáp: “Không có gì đâu. ”
Kỳ Trạch không hỏi được nguyên nhân, chỉ có thể mang theo nghi ngờ để cô ngồi lên xe, tuy vậy trong lòng đã ghi nhớ kỹ, đến trưa hôm sau lúc mọi người ăn trưa xong, thừa dịp Nhan Họa đang đi vệ sinh, cậu liền tóm ngay lấy Đàn Tử Quỳnh để hỏi.
Đàn Tử Quỳnh nghe xong câu hỏi của cậu thì thoáng cái đã hiểu ra vấn đề, hẳn là chuyện hôm qua cô nói đã làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của Nhan Họa rồi, bỗng cô cũng hơi có chút tự trách mình, đã biết rõ là Nhan Họa rất để ý đến giọng nói của mình rồi mà cô vẫn còn đi nói ra…Nhưng mà nếu không nói, nhỡ đâu lúc cô ấy và Kỳ Trạch ở với nhau, Kỳ Trạch không chịu nổi hấp dẫn mà lao tới Nhan Họa thì làm thế nào? Đúng là không nói không được mà nói cũng không được, thật khó xử quá đi.
Thấy Kỳ Trạch nhìn mình chăm chú, Đàn Tử Quỳnh cũng có chút áp lực, ấp a ấp úng một lúc mới nói: “Cậu cảm thấy giọng nói của Nhan Họa thế nào?”
Kỳ Trạch nhướn mày nhìn cô, không vui nói: “Nói điểm chính luôn đi. ”
Đấy chính là điểm chính đấy anh bạn ạ! Đàn Tử Quỳnh lườm cậu một cái, sợ Nhan Họa quay lại nên liền nói thẳng luôn: “Thật ra thì Nhan Họa có chứng sợ con trai, chuyện này có liên quan đến giọng nói của cậu ấy. Cậu cũng biết đó, giọng của Nhan Họa rất đặc biệt, hồi năm lớp mười vì thế mà bị đặt điều nói xấu sau lưng, khiến cho cậu ấy rất khổ sở, sau đó không dám mở miệng nói chuyện với con trai nữa. Lúc đầu nghe tin cậu và cậu ấy quen với nhau mình còn giật mình cơ mà, không ngờ là cậu ấy lại tiếp nhận cậu, xem ra khoảng thời gian cậu dạy phụ đạo cho Nhan Họa đã làm củng cố thêm niềm tin của Nhan Họa đối với cậu rồi…”
Kỳ Trạch nghe xong cũng ngốc luôn, chứng sợ con trai là cái quái gì vậy? Cậu hoàn toàn không nhận ra được điều đó từ Nhan Họa. Cùng lắm là cô hơi lãnh đạm với con trai chút thôi, nhưng điều này cũng chứng minh được rằng cô được người nhà dạy dỗ rất tốt, không như những nữ sinh khác, đùa giỡn với nam sinh đến mức người bên cạnh phải cau mày khó chịu, tính tình thì lỗ mãng. Cũng bởi vậy nên khí chất của cô có phần điềm đạm hơn những nữ sinh khác, sự thanh thuần này rất ít nữ sinh có thể bì được, cũng khiến cho rất nhiều nam sinh phải để ý, cậu biết, những người con trai để ý đến Nhan Họa không phải chỉ có mình Liêu Vinh.
Lúc Nhan Họa quay lại, Kỳ Trạch đã thông minh đoán ra được nguyên nhân khiến cho tâm trạng của cô ngày hôm qua không được tốt.
Chứng sợ con trai hay gì đó tuyệt đối không có, cô chỉ đang ngại ngùng vì giọng nói của mình mà thôi, chỉ với bạn thân thì cô mới trở nên hoạt bát nói nhiều, không hề kiêng dè để ý, nhưng một khi đối mặt với người không quen thì cô sẽ lại yên lặng theo bản năng.
Cho nên, cô bỗng dưng yên lặng trước mặt cậu, đoán chừng là vì giọng nói của mình, nhất định là hôm qua Đàn Tử Quỳnh đã nói gì đó khiến cho cô bận tâm rồi.
Nghĩ vậy, Kỳ Trạch liền trợn mắt nhìn Đàn Tử Quỳnh.
Đàn Tử Quỳnh đang nói chuyện với Chu Dịch, bắt gặp ánh mắt của Kỳ Trạch thì lập tức yên lặng lui về phía sau Chu Dịch, dáng vẻ có phần chột dạ.
“Sao cậu lại trừng mắt với Đàn Tử Quỳnh vậy? Cậu ấy trêu cậu à?” Nhan Họa khó hiểu hỏi.
“Ừ, cậu ta chỉ biết làm mấy chuyện ngu xuẩn thôi!” Kỳ Trạch bực mình nói, sau đó quay sang nhìn Nhan Họa đang ngồi cạnh mình, chỉ thấy cô ồ lên một tiếng rồi lại cúi đầu đọc sách tiếng Anh, mặc kệ cậu đang tức giận, thấy vậy cậu càng cảm thấy Đàn Tử Quỳnh đúng là đáng ghét.
Lúc tan học, Kỳ Trạch không đưa cô về nhà luôn như bình thường mà lái xe chạy dọc bờ sông.
Không có ánh mặt trời nên quang cảnh trở nên mông lung mờ ảo, trên mặt sông cũng chẳng nhìn thấy ánh hoàng hôn tuyệt đẹp, cho nên việc tới bờ sông đi bộ không hề lãng mạn chút nào. Nhưng từ trên đê nhìn xuống có thể trông thấy một bãi cỏ, ở đó có mấy học sinh đang ngồi vẽ, không biết có phải là học sinh trường nghệ thuật hay không.
“Này Kỳ Trạch, cậu đưa mình tới đây làm gì vậy?” Nhan Họa núp mặt vào lưng cậu để chắn gió, nói hơi to một chút đề phòng cậu không nghe thấy.
Giọng nói của cô truyền đến từ trong gió, khiến cho cậu cảm thấy đây là thứ âm thanh dễ nghe nhất trên thế giới này, cũng là nguyên nhân đầu tiên khiến cậu để ý đến cô mà không thể dứt ra được.
“Ngắm cảnh thôi!”
Nhan Họa dở khóc dở cười, đánh một cái lên vai cậu, nói: “Đừng nhìn nữa, về nhà thôi, ngày mai thi rồi.” Cô muốn tranh thủ trước ngày thi học nhiều thêm một chút.
Kỳ Trạch không để ý đến cô, chỉ tìm một chỗ đỗ xe rồi kéo cô đi xuống dưới bờ đê.
Đám học sinh đang ngồi vẽ bị gió lạnh thổi đến cứng cả người lại, thấy hai người dắt tay nhau rồi ngồi xuống bãi cỏ, họ chỉ liếc một cái rồi lại tiếp tục việc của mình, mặc kệ hai người ngốc giời lạnh thế này còn ra đây để hẹn hò.
“Mình thấy cậu hơi căng thẳng nên mới đưa cậu ra đây ngắm cảnh thư giãn một chút.” Kỳ Trạch cúi xuống nhặt một viên sỏi lên, sau đó ném xuống sông, viên sỏi nảy trên mặt nước năm lần rồi mới chìm xuống nước.
Nhan Họa thấy vậy liền trợn mắt há hốc mồm, cô cùng lắm thì mới chỉ trông thấy người ta làm cho viên sỏi nảy lên ba lần thôi, thế mà cậu lại để nó nảy được năm lần, đúng là giỏi quá đi.
Kỳ Trạch lại cúi xuống nhặt sỏi, ném thêm mấy lần nữa rồi đưa chỗ còn lại cho cô, nói: “Với khả năng của cậu thì không phải lo đến kì thi đâu, với lại kì thi chung với kì thi tháng đâu có khác gì nhau, căn bản chẳng cần bận tâm đến. Cho dù cậu có thi không tốt thì cùng lắm mình sẽ không mắng cậu là được chứ gì. ”
Nhan Họa nghe cậu nói thì dở khóc dở cười, mạnh miệng nói: “Mình chẳng sợ bị cậu mắng đâu!” Cô nhận lấy sỏi rồi tiếp tục chơi trên bờ sông.
Hai người thi xem ai tạo được bọt nước nhiều hơn, mỗi lần có người thua thì lại đùa giỡn một hồi, thỉnh thoảng lại cười lớn lên, khiến cho mấy học sinh đang ngồi vẽ kia nhìn họ với ánh mắt ghen tỵ, sắp mù mắt đến nơi rồi!
Bởi vì mải chơi nên hai người về hơi muộn, Kỳ Trạch được mẹ Nhan nhiệt tình giữ lại ăn tối, còn liên tục cảm ơn cậu vì đã đưa Nhan Họa về.
Nhan Lãng âm thầm bĩu môi, trong lòng nghĩ, cảm ơn cái rắm ý! Con gái mẹ bị sói xám tha mất rồi, mẹ còn cảm ơn con sói đó làm gì, sau này biết được thì mẹ đừng có khóc nhé!
Buổi tối, sau khi học thuộc lòng mấy bài thơ, Nhan Họa mới ngồi ngẫm nghĩ, Kỳ Trạch đã dùng phương pháp của mình để khuyên bảo cô, để cho cô không còn lo lắng với kì thi nữa, cũng không cần vì điểm số mà thấp thỏm không yên.
Bỗng có chút cảm động rồi, phải gửi ngay một tin nhắn cho cậu ấy mới được!
Cô gái của chúng ta đã hoàn toàn hiểu lầm mục đích của Kỳ Trạch, cũng quên mất là phải duy trì sự yên tĩnh của mình trước mặt người ta luôn, mới một ngày mà đã lại khôi phục được sự thoải mái tự nhiên rồi, không còn phải tự đè nén khiến mình chịu áp lực nữa.
Đàn Tử Quỳnh nghe xong liền lạnh mặt nói: “A Họa, mình phát hiện cậu với Kỳ Trạch càng ngày càng không có giới hạn rồi đó. ”
“Gì cơ?” Nhan Họa đang cúi đầu học cũng phải ngơ ngác ngẩng lên nhìn bạn, buồn bực nói: “Sao lại không có giới hạn? Mình vẫn rất đàng hoàng mà!”
Đàn Tử Quỳnh đưa tay véo mặt cô một cái, nói: “Thì đúng là tình cảm quá mức còn gì, mặc dù miệng lưỡi cậu ta nói với cậu có hơi xấu xa thật, nhưng nghe vào tai lại giống như đang tán tỉnh ve vãn nhau vậy. Nhìn các cậu mà cẩu độc thân mình đây thật sự quá thương tâm, thật muốn tìm một ai đó để phô diễn tình cảm như các cậu. ”
Nhan Họa dở khóc dở cười, lập tức phải biện hộ cho mình: “Cái gì mà tán tỉnh ve vãn hả? Cậu ấy chế giễu mình thì có ý, nói mình là chỉ mỗi cái kỳ thi nho nhỏ mà cũng lo lắng, thật không có tiền đồ, nếu cứ giữ tâm lý như vậy mà đi thi tốt nghiệp thì chắc sẽ ngất luôn cho mà xem. Đấy cậu nghe đi, đủ ác độc chưa hả, mình còn bị cậu ấy nói là không có khả năng chịu đựng, phải đả kích nhiều thì mới quen được…Hứ, cậu ấy đúng là càng ngày càng đáng ghét!”
Lúc mới quen nhau, Kỳ Trạch rõ ràng là rất hiền lành đứng đắn cơ mà, cho dù có châm chọc người ta thì cũng rất nhẹ nhàng thôi, cử chỉ hành động cũng vô cùng dè dặt có chừng mực, bị cô trêu một tí thì tai đã đỏ bừng. Thế mà giờ đấy, quen nhau càng lâu, tình cảm càng sâu, dần dần hiểu rõ về đối phương một cái là cậu ta lại bắt đầu trở về bản chất thật rồi, nghĩ gì nói nấy, không kiêng kị chút nào hết.
Đàn Tử Quỳnh lúc nghe thấy giọng nói dịu dàng đáng yêu của Nhan Họa nói hai từ “Đáng ghét” thì lập tức nổi hết da gà, đưa tay véo mạnh má cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Còn nói không phải là tình tứ đi, miệng nói nhưng tâm không nghĩ vậy đúng không? Sau này cậu đừng tùy tiện nói hai chữ đáng ghét này trước mặt đàn ông nhé, cẩn thận người ta lại hiểu lầm rồi suy nghĩ lung tung. ”
Đàn Tử Quỳnh cảm thấy ngay cả một cô gái như cô còn không chịu nổi nữa là một tên con trai…không biết nghe xong thì có nổi thú tính hay không nữa? Đột nhiên cô cảm thấy khá lo lắng cho người bạn tốt này. Giọng nói của Nhan Họa là trời ban cho rồi, không có cách nào để sửa lại, mấy năm nay Nhan Họa cũng rất chú ý đến điều này nên luôn giữ khoảng cách với con trai, cho nên mặc dù các nam sinh đều luôn nhìn cô mỗi khi nghe thấy giọng nói kia, nhưng vì cô quá điềm đạm an phận nên bọn họ chưa từng có cơ hội được làm quen.
Kỳ Trạch là cậu con trai đầu tiên gần gũi với Nhan Họa, cũng bởi vì hai người là một cặp đôi.
Nhan Họa lúc này mới kịp phản ứng, cả người liền cứng ngắc cả lại.
Gần đây tình cảm giữa cô và Kỳ Trạch rất tốt, hơn nữa Kỳ Trạch lại chẳng bao giờ tỏ ra khác thường khi nghe cô nói chuyện, nên Nhan Họa đã quên mất chuyện giọng nói của cô nghe rất đặc biệt rồi. Nhan Họa là một cô gái bình thường, sau khi yêu vào thì sẽ chú ý giữ hình tượng trước mặt bạn trai, quần áo có đẹp không này, da dẻ có vì thức khuya mà xuống sắc không nữa…Tâm thái giống y như những cô gái đang yêu bình thường khác.
Cho tới bây giờ cô mới phát hiện, thì ra mình cũng chỉ là một cô gái bình thường thôi, điều này khiến nét mặt cô trông ủ rũ hẳn. May là cuộc sống bận rộn năm cuối cấp khiến cô không có nhiều thời gian để suy nghĩ đến nó, hàng ngày đều chỉ gặp Kỳ Trạch sau giờ tan học mà thôi, thế mới không khiến cho cô thay đổi quá nhiều.
Xem ra cô phải chú ý một chút thôi, không thể quá phóng túng được.
Lúc về nhà, Kỳ Trạch liền phát hiện Nhan Họa có phần yên tĩnh kỳ lạ, mặc dù bình thường cô vẫn tạo cho người ta cảm giác cô là một người điềm đạm ít nói, nhưng phần lớn thời gian cô vẫn rất hay cười, điều đó khiến cho cậu luôn bị thu hút.
Nhan Họa mím môi, đứng ở ngoài bãi xe chờ Kỳ Trạch dắt xe ra.
Cô đứng yên một chỗ, ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la, cảm giác như đang bị một lớp giấy dầu màu xám tro bao trùm vậy, sự âm u cũng khiến cho lòng người cảm thấy nặng nề. Khí trời như vậy chắc chắn sẽ lại mau chóng lạnh trở lại cho mà xem.
Kỳ Trạch lúc này đã dắt xe ra, nhưng cậu không vội rời đi mà khẽ nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: “Cậu không vui à?” Hay là vì buổi trưa cậu đả kích cô hơi quá? Nhưng cậu cảm thấy mình đã rất dịu dàng rồi mà, người ta dẫu gì cũng là bạn gái của mình, cần phải được yêu thương trân trọng, đám Trình Dương kia cũng tìm đến cậu để tìm sự an ủi nhưng còn bị cậu làm cho gào khóc thảm thiết phải chạy đi kia kìa.
Nhan Họa lắc đầu, lại sợ cậu để ý nên lại đáp: “Không có gì đâu. ”
Kỳ Trạch không hỏi được nguyên nhân, chỉ có thể mang theo nghi ngờ để cô ngồi lên xe, tuy vậy trong lòng đã ghi nhớ kỹ, đến trưa hôm sau lúc mọi người ăn trưa xong, thừa dịp Nhan Họa đang đi vệ sinh, cậu liền tóm ngay lấy Đàn Tử Quỳnh để hỏi.
Đàn Tử Quỳnh nghe xong câu hỏi của cậu thì thoáng cái đã hiểu ra vấn đề, hẳn là chuyện hôm qua cô nói đã làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của Nhan Họa rồi, bỗng cô cũng hơi có chút tự trách mình, đã biết rõ là Nhan Họa rất để ý đến giọng nói của mình rồi mà cô vẫn còn đi nói ra…Nhưng mà nếu không nói, nhỡ đâu lúc cô ấy và Kỳ Trạch ở với nhau, Kỳ Trạch không chịu nổi hấp dẫn mà lao tới Nhan Họa thì làm thế nào? Đúng là không nói không được mà nói cũng không được, thật khó xử quá đi.
Thấy Kỳ Trạch nhìn mình chăm chú, Đàn Tử Quỳnh cũng có chút áp lực, ấp a ấp úng một lúc mới nói: “Cậu cảm thấy giọng nói của Nhan Họa thế nào?”
Kỳ Trạch nhướn mày nhìn cô, không vui nói: “Nói điểm chính luôn đi. ”
Đấy chính là điểm chính đấy anh bạn ạ! Đàn Tử Quỳnh lườm cậu một cái, sợ Nhan Họa quay lại nên liền nói thẳng luôn: “Thật ra thì Nhan Họa có chứng sợ con trai, chuyện này có liên quan đến giọng nói của cậu ấy. Cậu cũng biết đó, giọng của Nhan Họa rất đặc biệt, hồi năm lớp mười vì thế mà bị đặt điều nói xấu sau lưng, khiến cho cậu ấy rất khổ sở, sau đó không dám mở miệng nói chuyện với con trai nữa. Lúc đầu nghe tin cậu và cậu ấy quen với nhau mình còn giật mình cơ mà, không ngờ là cậu ấy lại tiếp nhận cậu, xem ra khoảng thời gian cậu dạy phụ đạo cho Nhan Họa đã làm củng cố thêm niềm tin của Nhan Họa đối với cậu rồi…”
Kỳ Trạch nghe xong cũng ngốc luôn, chứng sợ con trai là cái quái gì vậy? Cậu hoàn toàn không nhận ra được điều đó từ Nhan Họa. Cùng lắm là cô hơi lãnh đạm với con trai chút thôi, nhưng điều này cũng chứng minh được rằng cô được người nhà dạy dỗ rất tốt, không như những nữ sinh khác, đùa giỡn với nam sinh đến mức người bên cạnh phải cau mày khó chịu, tính tình thì lỗ mãng. Cũng bởi vậy nên khí chất của cô có phần điềm đạm hơn những nữ sinh khác, sự thanh thuần này rất ít nữ sinh có thể bì được, cũng khiến cho rất nhiều nam sinh phải để ý, cậu biết, những người con trai để ý đến Nhan Họa không phải chỉ có mình Liêu Vinh.
Lúc Nhan Họa quay lại, Kỳ Trạch đã thông minh đoán ra được nguyên nhân khiến cho tâm trạng của cô ngày hôm qua không được tốt.
Chứng sợ con trai hay gì đó tuyệt đối không có, cô chỉ đang ngại ngùng vì giọng nói của mình mà thôi, chỉ với bạn thân thì cô mới trở nên hoạt bát nói nhiều, không hề kiêng dè để ý, nhưng một khi đối mặt với người không quen thì cô sẽ lại yên lặng theo bản năng.
Cho nên, cô bỗng dưng yên lặng trước mặt cậu, đoán chừng là vì giọng nói của mình, nhất định là hôm qua Đàn Tử Quỳnh đã nói gì đó khiến cho cô bận tâm rồi.
Nghĩ vậy, Kỳ Trạch liền trợn mắt nhìn Đàn Tử Quỳnh.
Đàn Tử Quỳnh đang nói chuyện với Chu Dịch, bắt gặp ánh mắt của Kỳ Trạch thì lập tức yên lặng lui về phía sau Chu Dịch, dáng vẻ có phần chột dạ.
“Sao cậu lại trừng mắt với Đàn Tử Quỳnh vậy? Cậu ấy trêu cậu à?” Nhan Họa khó hiểu hỏi.
“Ừ, cậu ta chỉ biết làm mấy chuyện ngu xuẩn thôi!” Kỳ Trạch bực mình nói, sau đó quay sang nhìn Nhan Họa đang ngồi cạnh mình, chỉ thấy cô ồ lên một tiếng rồi lại cúi đầu đọc sách tiếng Anh, mặc kệ cậu đang tức giận, thấy vậy cậu càng cảm thấy Đàn Tử Quỳnh đúng là đáng ghét.
Lúc tan học, Kỳ Trạch không đưa cô về nhà luôn như bình thường mà lái xe chạy dọc bờ sông.
Không có ánh mặt trời nên quang cảnh trở nên mông lung mờ ảo, trên mặt sông cũng chẳng nhìn thấy ánh hoàng hôn tuyệt đẹp, cho nên việc tới bờ sông đi bộ không hề lãng mạn chút nào. Nhưng từ trên đê nhìn xuống có thể trông thấy một bãi cỏ, ở đó có mấy học sinh đang ngồi vẽ, không biết có phải là học sinh trường nghệ thuật hay không.
“Này Kỳ Trạch, cậu đưa mình tới đây làm gì vậy?” Nhan Họa núp mặt vào lưng cậu để chắn gió, nói hơi to một chút đề phòng cậu không nghe thấy.
Giọng nói của cô truyền đến từ trong gió, khiến cho cậu cảm thấy đây là thứ âm thanh dễ nghe nhất trên thế giới này, cũng là nguyên nhân đầu tiên khiến cậu để ý đến cô mà không thể dứt ra được.
“Ngắm cảnh thôi!”
Nhan Họa dở khóc dở cười, đánh một cái lên vai cậu, nói: “Đừng nhìn nữa, về nhà thôi, ngày mai thi rồi.” Cô muốn tranh thủ trước ngày thi học nhiều thêm một chút.
Kỳ Trạch không để ý đến cô, chỉ tìm một chỗ đỗ xe rồi kéo cô đi xuống dưới bờ đê.
Đám học sinh đang ngồi vẽ bị gió lạnh thổi đến cứng cả người lại, thấy hai người dắt tay nhau rồi ngồi xuống bãi cỏ, họ chỉ liếc một cái rồi lại tiếp tục việc của mình, mặc kệ hai người ngốc giời lạnh thế này còn ra đây để hẹn hò.
“Mình thấy cậu hơi căng thẳng nên mới đưa cậu ra đây ngắm cảnh thư giãn một chút.” Kỳ Trạch cúi xuống nhặt một viên sỏi lên, sau đó ném xuống sông, viên sỏi nảy trên mặt nước năm lần rồi mới chìm xuống nước.
Nhan Họa thấy vậy liền trợn mắt há hốc mồm, cô cùng lắm thì mới chỉ trông thấy người ta làm cho viên sỏi nảy lên ba lần thôi, thế mà cậu lại để nó nảy được năm lần, đúng là giỏi quá đi.
Kỳ Trạch lại cúi xuống nhặt sỏi, ném thêm mấy lần nữa rồi đưa chỗ còn lại cho cô, nói: “Với khả năng của cậu thì không phải lo đến kì thi đâu, với lại kì thi chung với kì thi tháng đâu có khác gì nhau, căn bản chẳng cần bận tâm đến. Cho dù cậu có thi không tốt thì cùng lắm mình sẽ không mắng cậu là được chứ gì. ”
Nhan Họa nghe cậu nói thì dở khóc dở cười, mạnh miệng nói: “Mình chẳng sợ bị cậu mắng đâu!” Cô nhận lấy sỏi rồi tiếp tục chơi trên bờ sông.
Hai người thi xem ai tạo được bọt nước nhiều hơn, mỗi lần có người thua thì lại đùa giỡn một hồi, thỉnh thoảng lại cười lớn lên, khiến cho mấy học sinh đang ngồi vẽ kia nhìn họ với ánh mắt ghen tỵ, sắp mù mắt đến nơi rồi!
Bởi vì mải chơi nên hai người về hơi muộn, Kỳ Trạch được mẹ Nhan nhiệt tình giữ lại ăn tối, còn liên tục cảm ơn cậu vì đã đưa Nhan Họa về.
Nhan Lãng âm thầm bĩu môi, trong lòng nghĩ, cảm ơn cái rắm ý! Con gái mẹ bị sói xám tha mất rồi, mẹ còn cảm ơn con sói đó làm gì, sau này biết được thì mẹ đừng có khóc nhé!
Buổi tối, sau khi học thuộc lòng mấy bài thơ, Nhan Họa mới ngồi ngẫm nghĩ, Kỳ Trạch đã dùng phương pháp của mình để khuyên bảo cô, để cho cô không còn lo lắng với kì thi nữa, cũng không cần vì điểm số mà thấp thỏm không yên.
Bỗng có chút cảm động rồi, phải gửi ngay một tin nhắn cho cậu ấy mới được!
Cô gái của chúng ta đã hoàn toàn hiểu lầm mục đích của Kỳ Trạch, cũng quên mất là phải duy trì sự yên tĩnh của mình trước mặt người ta luôn, mới một ngày mà đã lại khôi phục được sự thoải mái tự nhiên rồi, không còn phải tự đè nén khiến mình chịu áp lực nữa.
Danh sách chương