Phụ thuộc vào hướng gió thổi, thỉnh thoảng nó sẽ mang theo âm thanh của khung cửi đến hang của Ico. Bởi vì không ai khác trong làng được phép dùng một khung cửi vào ban ngày sau khi cậu vào hang và lúc cậu rời đến lâu đài, bất cứ khi nào cậu nghe thấy tiếng ồn, cậu biết đó là mẹ nuôi của cậu đang dệt tấm Phù hiệu cho cậu. Đang ngồi một mình trong một hang động sáng lờ mờ thật khó xét đoán được thời gian trôi qua. Những cành cây to, rậm che bóng khung cửa sổ hẹp cái mà Toto đã nói chuyện với cậu hôm bữa, chỉ cho ánh sáng vào vừa đủ để nói liệu mặt trời hay mặt trăng đang tỏa sáng. Nhưng Ico biết rằng khi cậu nghe thấy tiếng khung cửi bắt đầu là bắt đầu một ngày khác, và khi nó kết thúc, đó là ban đêm. Vì thế Ico đã đếm được ba ngày, và vào buổi sáng của ngày thứ tư, người canh gác mang thức ăn sáng cho cậu đã nói một điều hoàn toàn không mong đợi.
“Toto đã mất tích.”
Cha của Toto là một thợ săn. Vào thời điểm này trong năm ông thức dậy rất sớm để chuẩn bị đi săn, tuy nhiên sáng hôm nay khi ông rời khỏi giường, giường của Toto đã trống trơn. Khi một trong những em gái của Toto thừa nhận thấy cậu lẻn ra khỏi nhà vào nửa đêm, điều đó gây ra một sự quấy động trong làng.
“Toto đã nói với em gái cậu ta sẽ rời đi và con bé tốt hơn hết là giữ bí mật.”
“Cậu ấy có nói cậu ấy sẽ đi đâu không?”
“Không một lời. Không phải điều mà em gái của thằng bé nhớ được. Con bé thậm chí còn đang mơ ngủ để nghĩ phải báo động.”
Tệ hơn, một trong hai con ngựa đưa tin của làng đã bị mang ra khỏi chuồng trong đêm. Những con ngựa luôn được sẵn sàng trong trường hợp cần để mang một tin nhắn khẩn cấp từ Toksa đến một thị trấn khác. Chúng – một con ngựa trắng tên là Sao Bạc và một con ngựa màu hạt dẻ tên là Mũi Tên Gió – thông minh và chạy nhanh.
“Đó hẳn là Toto…”
Bạn của Ico là một người trông nom chuồng ngựa, và những con ngựa biết rõ cậu ấy.
“Gần như thế,” người canh gác đồng ý, gương mặt ông tối tăm. “Thằng bé đã mang theo quần áo thay đổi và một ít lương khô. Ai biết được kẻ gây rối đó đi đâu? Chúng ta cử người đi tìm nó, nhưng nếu nó đã rời đi trên lưng ngựa vào nửa đêm, mà không biết nó đã đi về hướng nào, họ sẽ không bao giờ tìm ra nó. Đấy, trừ khi cậu có bất cứ ý tưởng nào?”
Cuộc trò chuyện vài ngày trước trở lại với cậu, và Ico nuốt khan. Toto có thể đi về lâu đài không? Nhưng Toto không biết lâu đài nằm ở đâu – chỉ trưởng lão và Ico biết điều đó. Cậu ấy không thể tự mình đi.
Tuy nhiên…
Dù cho dường như đối với những người khác Ico không thể tự kiềm chế bản thân, chỉ bởi vì đầu óc cậu không bao giờ ngừng chuyển động. Cậu đã tua lại cuộc trò chuyện trong đầu mình và nhớ lại đã nói với Toto một cách cụ thể rằng cậu không thể đi đến lâu đài – nhưng Toto đã không bao giờ đồng ý. Có lẽ cậu đã đoán rằng lâu đài nằm cùng hướng với Núi Cấm và đi trước để đón đợi Ico và người tùy tùng từ thủ đô.
Dĩ nhiên, để thực sự đến được Lâu đài trong Màn sương, bạn phải làm nhiều hơn là chỉ băng qua Núi Cấm. Từ đó, trưởng lão đã nói với cậu, bạn sẽ đi một con đường mòn về hướng tây qua một khu rừng sâu và những vùng núi đá, cùng với một con đường dốc và nguy hiểm phải đi mất vài ngày. Chỉ có thầy tu từ thủ đô biết đường. Sẽ cần có hơn một điều kỳ diệu để Toto tự mình đến được lâu đài.
Nhưng cậu sẽ có thể đến được chỗ dãy núi.
“Cậu ấy đã mang con ngựa nào đi?” Ico hỏi.
“Mũi Tên Gió.”
Mũi Tên Gió giỏi đi đường đá và dốc. Giống như tên của nó, nó chạy nhanh như một mũi tên qua những khe núi nhỏ hẹp nhất và băng qua những đỉnh núi cao nhất mà không hề sợ hãi hay nao núng.
“Cậu ấy đã đi tới Núi Cấm,” Ico thì thầm.
Người canh gác tái nhợt. “Sao cậu biết điều đó?”
“Không ai trong làng đi về phía bắc để tìm cậu ấy, phải không?”
“Dĩ nhiên không, nó bị cấm. Không ai đến gần.”
“Không ai ngoại trừ Toto. Nếu cậu ấy rời đi lúc nửa đêm, cậu ấy giờ đã ở đó.” Và khi cậu ấy nhìn ấy điều gì nằm bên sườn bên kia –
“Cháu muốn yêu cầu trưởng lão một điều,” Ico đột nhiên nói. “Ông ấy phải cho cháu mượn Sao Bạc. Cháu sẽ bắt kịp Toto và mang cậu ấy trở về.”
Người canh gác bước lùi lại một bước. “Cậu đang nói về điều thì vậy? Bọn tôi không thể để cậu ra khỏi cái hang này. Cậu biết điều đó.”
“Nhưng ngoại trừ trưởng lão, chỉ cháu có thể tiến vào Núi Cấm, và giờ ông ấy quá già để cưỡi Sao Bạc.”
Người canh gác bước lùi một bước nữa đến khi ông dính sát vào cánh cửa. “Ý cậu là cậu đã đến chỗ những ngọn núi?”
“Phải. Trưởng lão đã dẫn cháu đến đó khi Thời điểm Hiến tế xảy ra.”
“Tại sao ông ấy làm một điều như thế?”
Để cháu thực hiện vai trò của mình mà không hỏi gì. Ico nghĩ, nhưng cậu nói, “Chúng ta không có thời gian để nói về những điều này – cháu phải đi theo Toto!”
Người canh gác quay lại và lao khỏi hang, khóa cánh cửa phía sau ông ta lại. Trái tim Ico đập thình thịch. Cậu bước vòng quanh. Hôm nay cậu không thể nghe thấy âm thanh của khung cửi. Toàn bộ làng hẳn đang lộn xộn. Cậu tự hỏi mẹ nuôi cậu sẽ đón nhận tin tức như thế nào.
Dường như chỉ chốc lát sau, trưởng lão bước vào. Người canh gác mở cửa cho ông sau đó nhanh chóng rời khỏi, để lại Ico và trưởng lại một mình bên trong.
“Trưởng lão, cháu –”
Bàn tay xòe ra của trưởng lão tát vào má Ico mạnh đến nỗi cậu không nói gì được và há hốc miệng. “Trưởng lão?”
“Cậu đã nhồi nhét vào đầu đứa trẻ đó điều bậy bạ gì?”
Gương mặt trưởng lão nghiêm khắc, miệng ông méo mó một cách kỳ lạ. Ico chưa bao giờ thấy ông như vậy trước đây, thậm chí không vào ngày ông đưa cậu đến phía bắc.
“Cháu không nói cậu ấy bất cứ điều gì –”
“Ta biết Toto mới đây đã đến đây. Ta đã nhìn theo cách khác bởi vì ta biết nó là bạn cậu. Và bây giờ ta thấy là mình đã phạm một sai lầm kinh khủng. Cậu đã bắt nó phải làm điều gì? Cậu đang lên kế hoạch gì?”
Đầu óc Ico quay cuồng. Lên kế hoạch? Mình? Tại sao mình lại muốn Toto liên quan đến bất cứ điều này? Cậu ấy là bạn tốt nhất của mình. Tạo sao trưởng lão buộc tội mình làm những điều mình không làm? Ico sốc dữ dội đến nỗi cậu thậm chí không nhận ra mặt mình nóng ran lên như thế nào.
“Ta thừa nhận, ta đã không tưởng tượng được trẻ con lại có thể mưu mô đến thế,” trưởng lão nói, hai tay ông siết chặt thành nắm đấm ở hai bên người, như thể ông đang giữ chúng lại để lại không đánh Ico lần nữa. “Toto biến mất, và cậu rời làng giả vờ đi tìm nó. Với các cậu trên Sao Bạc và Mũi Tên Gió, không thợ săn nào trong làng có thể bắt được các cậu. Hãy thẳng thắn nói với ta – Toto đang đợi ở đâu để gặp cậu? Các cậu sẽ đi đâu một khi các cậu ở cùng nhau? Ta sẽ không phải đề cập rằng không có nơi trú ẩn an toàn cho đứa trẻ có sừng.”
“Bọn cháu không lên kế hoạch bất cứ điều gì! Cháu thề!”
“Ngay cả lúc này, cậu còn nói dối ta à?” trưởng làng nói.
“Đó không phải là lời nói dối! Tại sao ngài không tin cháu?”
Ico bất chấp bản thân tới ôm trưởng lão, nhưng trưởng lão đẩy hai tay cậu ra và xoay lưng lại với cậu. “Ta đã rất tự hào vào ngày cậu đã sẵn sàng chấp nhận số phận mình như một Vật tế. Ngay cả khi nó lấp đầy lòng ta với nỗi buồn phiền rằng cậu phải gánh vác trọng trách này, ta cảm thấy rất biết ơn. Và bây giờ, cậu đã phản bội tất cả chúng ta.”
Ico đứng đó, nhìn chằm chằm cái lưng tiều tụy của trưởng lão, không thể nghĩ đến bất cứ điều gì để nói. Cái lưng đó thật lạnh lẽo và cứng rắn, một thanh chắn mà không một lời giải thích hoặc khẩn cầu nào của cậu có thể hy vọng vượt qua.
Khi Ico còn nhỏ, cậu thường cưỡi trên cái lưng đó. Và cậu đã biết từ khi thời điểm mà đôi sừng của cậu không là gì hơn cục u, mà trước khi cái ngày đó đến khi cậu có thể cưỡi trên lưng của vị trưởng lão yếu ớt, lọm khọm, cậu sẽ phải rời làng.
“Tấm Phù hiệu sẽ sẵn sàng cho cậu trước khi hết ngày,” trưởng lão nói, vẫn nhìn vào bức tường. “Một khi nó được hoàn thành, một ngọn lửa hiệu trên tháp canh sẽ thông báo cho tùy tùng của thầy tu trong nhà trọ bên kia sông rằng thời gian đã đến. Họ sẽ ở Toksa trong vòng một ngày, và cậu sẽ rời đi với họ không chậm trễ.”
“Cháu sẽ không đi bất cứ đâu đến khi Toto trở lại làng,” Ico cố gắng nói, thốt ra những chữ.
“Ta nghĩ cậu sẽ nói điều đó.” Trưởng lão cười khẩy; đó là một âm thanh lạnh lùng, nhạo báng. “Không nghi ngờ gì, trì hoãn thêm thời gian cho cậu.”
“Cháu không, cháu xin thề!”
“Bất kể trường hợp nào, Sao Bạc đã rời đi. Một tin nhắn đã đưa đi để báo với thầy tu điều gì đã xảy ra. Chúng ta sẽ đợi ông ấy trả lời trước khi quyết định làm gì với thằng bé. Cho đến lúc đó, chúng ta chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm Toto với hy vọng rằng nó phải đánh vật với một tình huống bất ngờ khi đi săn và sẽ tự nguyện trở về. Ta sẽ không gửi ai đi về vùng núi ở phía bắc, để cậu một mình. Kế hoạch của cậu đã thất bại rồi.”
Ico cảm thấy thứ gì đó lạnh lạnh trên má mình và nâng bàn tay lên chạm nó. Lần đầu tiên, cậu nhận ra cậu đang khóc.
“Cháu chưa bao giờ nghĩ về việc bỏ chạy khỏi trách nhiệm của mình.”
Trưởng lão im lặng.
“Đặc biệt không từ khi chúng ta trở về từ Núi Cấm, và cháu đã thấy điều gì nằm ngoài kia. Trái tim cháu đã không lưỡng lự, không ngay cả một khoảnh khắc. Cháu không thể để điều giống như thế xảy ra cho Toksa, hoặc đến bất kỳ nơi nào khác. Nếu cháu có thể giúp đỡ ngăn chặn nó – nếu đó là số mệnh của cháu – vậy thì cháu chấp nhận nó.”
Trưởng lão đứng im lặng như một cái cây cổ thụ. Sự chuyển động duy nhất trong hang là đôi môi run rẩy của Ico và những giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt cậu.
“Đó không phải là một lời nói dối,” Ico nói. “Cháu không nói dối ngài. Cháu không bao giờ đưa Toto vào nguy hiểm, thậm chí nếu cháu muốn trốn. Cháu không thể.”
Trưởng lão cúi đầu và nói bằng một giọng nhỏ, thô ráp. “Những cuốn sách cổ nói với chúng ta rằng chúng ta không bao giờ được tin tưởng trái tim mình vào Vật tế. Ta ước sao ta có thể hiểu được ý nghĩa của những từ đó trước lúc này.”
Với bộ áo choàng dài kéo lê qua lớp đất bẩn phía sau mình, trưởng lão bước loạng choạng khỏi hang. Ico không cố ngăn ông lại. Cậu ngồi đó trong im lặng, khóc nức nở một cách yên tĩnh.
Ở xa xa, âm thanh của khung cửi bắt đầu.
Mẹ - mình muốn gặp bà ấy. Bà ấy sẽ hiểu mình cảm thấy thế nào. Giống như bà luôn như thế. “Ta hiểu, Ico,” bà sẽ nói. “Đừng khóc.”
Hoặc có lẽ điều đó cũng chỉ là một giấc mơ. Có lẽ bà ấy sẽ không bao giờ như thế nữa. Có lẽ để chấp nhận vai trò của cậu là Vật tế là phải chấp nhận rằng trưởng lão, và Oneh, và mọi người khác cậu biết sẽ thay đổi mãi mãi.
Lần đầu tiên, sự tàn nhẫn của tất cả những điều đó chìm xuống trong trái tim của cậu. Ico lấy hai tay che mặt và khóc thật lớn.
Đúng, cậu là một còn ngựa tốt, thực sự tốt.
Những móng guốc của Mũi Tên gió nhảy qua những tảng đá nhẹ nhàng, không bao giờ yếu đi. Cơ thể con ngựa bóng mượt và mềm mại dưới chân Toto, cổ của nó to và chắc khỏe, và đôi mắt nó bừng lên với một ánh sáng rực rỡ màu đen. Mũi Tên Gió phi nước đại về phía trước, cái bờm màu hạt dẻ của nó bay phần phật trong gió.
Toto chưa bao giờ cảm thấy tồn tại đến thế trong cuộc đời mình. Cậu đã luôn muốn cưỡi ngựa như thế này. Cậu đang rất vui đến nỗi gần như quên nơi cậu đang đi và tại sao cậu lẻn khỏi làng vào lúc khuya.
Trước lúc ngôi sao bình minh tỏa sáng trên bầu trời, cậu đã đi đến chân những ngọn núi phương bắc. Ở đó, cậu dừng lại để Mũi Tên Gió nghỉ, cho nó uống nước và xoa người nó khi cậu thì thầm những lời cầu nguyện trong tai. Họ đã vất vả băng qua cánh đồng cỏ chia tách làng khỏi dãy núi mà không hề dừng lại. Toto ăn một vài cái bánh quy nướng, uống một ít nước, và đợi cho tia sáng đầu tiên của bình minh trước khi bắt đầu trèo lên Núi Cấm.
Đây là lần đầu tiên cậu đến nơi này – cậu chưa bao giờ nghe ai đó đi tới đây cho đến gần đây. Thậm chí dưới ánh sáng buổi sáng, dãy núi dường gần có vẻ thanh bình và xanh thẳm chán ngắt. Không đó đường lên trên, nhưng sườn dốc không khó khăn gì, chỉ với cỏ thấp, đầy rêu mọc dưới những cành liễu đu đưa. Mũi Tên Gió tiếp tục bước vững chãi. Toto thỉnh thoảng vuốt ve vào cổ nó để nó khỏi đi quá nhanh. Ngoài ra, cậu dựa về phía trước và lắng nghe âm thanh hài lòng của móng ngựa tạo nên trên đám cỏ phía dưới.
Trước khi mặt trời chiếu thẳng vào cậu, cậu đã đi được gần nửa đường lên núi. Cậu nhìn xuống bãi cỏ mà họ đã vượt qua. Cậu có thể thấy nó trải dài bằng phẳng. Nó thật xinh đẹp.
Những ngọn núi này chẳng đáng sợ gì cả, cậu nghĩ. Vậy thì điều gì bị cấm?
Ngực của Toto căng ra. Một tia sáng hy vọng thắp sáng gương mặt cậu từ bên trong. Trái tim cậu nhảy múa, chạy trước cậu tiến về Lâu đài trong Màn sương. Cậu sẽ đến đó cùng với Ico, đánh bại chủ nhân trong lâu đài, và cứu làng. Sau tất cả không có gì phải sợ. Mọi người đã để bản thân họ bị làm kinh sợ biến thành sự hèn nhát bởi những tin đồn và những câu chuyện. Giá mà họ dám ngẩn cao đầu đối mặt với với nó, họ sẽ nhận ra mình mạnh mẽ hơn nhiều.
Tiếng bước chân của Mũi Tên Gió phản chiếu trong trái tim của Toto, tỏa sáng hơn với từng bước khi chiến binh nhỏ và chú ngựa hào hiệp của cậu ấy tiến bước về khe núi phía trước.
Nếu Toto lớn hơn một chút, và đôi mắt cậu giống như đôi mắt của người thợ săn thận trọng hơn một chút, cậu sẽ nhận thấy điều gì đó rất lạ. Ngoài bản thân cậu và con ngựa dưới mình, không có dấu hiệu của sự sống trên những ngọn đồi này. Không có chim chóc ca hát, không có côn trùng kêu vo vo. Chỉ có lá cây đung đưa trong bầu không khí khu rừng mát mẻ. Đây là lý do tại sao thợ săn không bao giờ lang thang ở đây, tại sao nó là điều cấm kỵ để mạo hiểm dưới những cành cây này.
Nhưng Toto không chú ý gì cả. Mũi Tên Gió cũng không hoảng sợ gì. Cùng với nhau, họ đi tới khe núi. Ở đây khu rừng và bầu trời mở ra quanh họ, và họ có thể thấy hàng dặm ở mỗi hướng. Toto xuống ngựa và đi qua khe núi, chuẩn bị dừng lại ở bên phía kia.
Cậu thấy điều gì đó làm chần chừ sự tưởng tượng của cậu.
Một thành phố, được bao bọc bởi những bức tường xám, cao. Nó là thành phố khổng lồ, to lớn, rộng nhất cậu từng thấy. Ít nhất nó rộng lớn hơn Toksa hàng tá lần. Những ngôi nhà là những dinh thự đá khổng lồ, đứng sát bên nhau. Những con đường xếp gạch đan xen giữa chúng. Cậu thấy vài thứ có lẽ là một nhà thờ, với một đường xoắn ốc cao chạm đến bầu trời và một sảnh lớn với một lá cờ bay ở trên nó.
Và có người. Một đám đông lớn, tràn đầy những con đường.
Đôi mắt Toto mở to, và miệng cậu há hốc. Sau đó, lần đầu tiên, cậu cảm thấy không thoải mái.
Tại sao toàn bộ thành phố xám xịt, từ góc này sang góc khác? Và con người nữa – tại sao họ đều màu xám? Tại sao không có ai di chuyển?
Mọi người đứng trên đường, hoàn toàn yên lặng. Khi cậu nheo mắt lại và nhìn, cậu nhận thấy lá cờ cũng không chuyển động. Có lẽ làn gió thổi vào má Toto ở trong khe núi không đi xa tới đây.
“Toto đã mất tích.”
Cha của Toto là một thợ săn. Vào thời điểm này trong năm ông thức dậy rất sớm để chuẩn bị đi săn, tuy nhiên sáng hôm nay khi ông rời khỏi giường, giường của Toto đã trống trơn. Khi một trong những em gái của Toto thừa nhận thấy cậu lẻn ra khỏi nhà vào nửa đêm, điều đó gây ra một sự quấy động trong làng.
“Toto đã nói với em gái cậu ta sẽ rời đi và con bé tốt hơn hết là giữ bí mật.”
“Cậu ấy có nói cậu ấy sẽ đi đâu không?”
“Không một lời. Không phải điều mà em gái của thằng bé nhớ được. Con bé thậm chí còn đang mơ ngủ để nghĩ phải báo động.”
Tệ hơn, một trong hai con ngựa đưa tin của làng đã bị mang ra khỏi chuồng trong đêm. Những con ngựa luôn được sẵn sàng trong trường hợp cần để mang một tin nhắn khẩn cấp từ Toksa đến một thị trấn khác. Chúng – một con ngựa trắng tên là Sao Bạc và một con ngựa màu hạt dẻ tên là Mũi Tên Gió – thông minh và chạy nhanh.
“Đó hẳn là Toto…”
Bạn của Ico là một người trông nom chuồng ngựa, và những con ngựa biết rõ cậu ấy.
“Gần như thế,” người canh gác đồng ý, gương mặt ông tối tăm. “Thằng bé đã mang theo quần áo thay đổi và một ít lương khô. Ai biết được kẻ gây rối đó đi đâu? Chúng ta cử người đi tìm nó, nhưng nếu nó đã rời đi trên lưng ngựa vào nửa đêm, mà không biết nó đã đi về hướng nào, họ sẽ không bao giờ tìm ra nó. Đấy, trừ khi cậu có bất cứ ý tưởng nào?”
Cuộc trò chuyện vài ngày trước trở lại với cậu, và Ico nuốt khan. Toto có thể đi về lâu đài không? Nhưng Toto không biết lâu đài nằm ở đâu – chỉ trưởng lão và Ico biết điều đó. Cậu ấy không thể tự mình đi.
Tuy nhiên…
Dù cho dường như đối với những người khác Ico không thể tự kiềm chế bản thân, chỉ bởi vì đầu óc cậu không bao giờ ngừng chuyển động. Cậu đã tua lại cuộc trò chuyện trong đầu mình và nhớ lại đã nói với Toto một cách cụ thể rằng cậu không thể đi đến lâu đài – nhưng Toto đã không bao giờ đồng ý. Có lẽ cậu đã đoán rằng lâu đài nằm cùng hướng với Núi Cấm và đi trước để đón đợi Ico và người tùy tùng từ thủ đô.
Dĩ nhiên, để thực sự đến được Lâu đài trong Màn sương, bạn phải làm nhiều hơn là chỉ băng qua Núi Cấm. Từ đó, trưởng lão đã nói với cậu, bạn sẽ đi một con đường mòn về hướng tây qua một khu rừng sâu và những vùng núi đá, cùng với một con đường dốc và nguy hiểm phải đi mất vài ngày. Chỉ có thầy tu từ thủ đô biết đường. Sẽ cần có hơn một điều kỳ diệu để Toto tự mình đến được lâu đài.
Nhưng cậu sẽ có thể đến được chỗ dãy núi.
“Cậu ấy đã mang con ngựa nào đi?” Ico hỏi.
“Mũi Tên Gió.”
Mũi Tên Gió giỏi đi đường đá và dốc. Giống như tên của nó, nó chạy nhanh như một mũi tên qua những khe núi nhỏ hẹp nhất và băng qua những đỉnh núi cao nhất mà không hề sợ hãi hay nao núng.
“Cậu ấy đã đi tới Núi Cấm,” Ico thì thầm.
Người canh gác tái nhợt. “Sao cậu biết điều đó?”
“Không ai trong làng đi về phía bắc để tìm cậu ấy, phải không?”
“Dĩ nhiên không, nó bị cấm. Không ai đến gần.”
“Không ai ngoại trừ Toto. Nếu cậu ấy rời đi lúc nửa đêm, cậu ấy giờ đã ở đó.” Và khi cậu ấy nhìn ấy điều gì nằm bên sườn bên kia –
“Cháu muốn yêu cầu trưởng lão một điều,” Ico đột nhiên nói. “Ông ấy phải cho cháu mượn Sao Bạc. Cháu sẽ bắt kịp Toto và mang cậu ấy trở về.”
Người canh gác bước lùi lại một bước. “Cậu đang nói về điều thì vậy? Bọn tôi không thể để cậu ra khỏi cái hang này. Cậu biết điều đó.”
“Nhưng ngoại trừ trưởng lão, chỉ cháu có thể tiến vào Núi Cấm, và giờ ông ấy quá già để cưỡi Sao Bạc.”
Người canh gác bước lùi một bước nữa đến khi ông dính sát vào cánh cửa. “Ý cậu là cậu đã đến chỗ những ngọn núi?”
“Phải. Trưởng lão đã dẫn cháu đến đó khi Thời điểm Hiến tế xảy ra.”
“Tại sao ông ấy làm một điều như thế?”
Để cháu thực hiện vai trò của mình mà không hỏi gì. Ico nghĩ, nhưng cậu nói, “Chúng ta không có thời gian để nói về những điều này – cháu phải đi theo Toto!”
Người canh gác quay lại và lao khỏi hang, khóa cánh cửa phía sau ông ta lại. Trái tim Ico đập thình thịch. Cậu bước vòng quanh. Hôm nay cậu không thể nghe thấy âm thanh của khung cửi. Toàn bộ làng hẳn đang lộn xộn. Cậu tự hỏi mẹ nuôi cậu sẽ đón nhận tin tức như thế nào.
Dường như chỉ chốc lát sau, trưởng lão bước vào. Người canh gác mở cửa cho ông sau đó nhanh chóng rời khỏi, để lại Ico và trưởng lại một mình bên trong.
“Trưởng lão, cháu –”
Bàn tay xòe ra của trưởng lão tát vào má Ico mạnh đến nỗi cậu không nói gì được và há hốc miệng. “Trưởng lão?”
“Cậu đã nhồi nhét vào đầu đứa trẻ đó điều bậy bạ gì?”
Gương mặt trưởng lão nghiêm khắc, miệng ông méo mó một cách kỳ lạ. Ico chưa bao giờ thấy ông như vậy trước đây, thậm chí không vào ngày ông đưa cậu đến phía bắc.
“Cháu không nói cậu ấy bất cứ điều gì –”
“Ta biết Toto mới đây đã đến đây. Ta đã nhìn theo cách khác bởi vì ta biết nó là bạn cậu. Và bây giờ ta thấy là mình đã phạm một sai lầm kinh khủng. Cậu đã bắt nó phải làm điều gì? Cậu đang lên kế hoạch gì?”
Đầu óc Ico quay cuồng. Lên kế hoạch? Mình? Tại sao mình lại muốn Toto liên quan đến bất cứ điều này? Cậu ấy là bạn tốt nhất của mình. Tạo sao trưởng lão buộc tội mình làm những điều mình không làm? Ico sốc dữ dội đến nỗi cậu thậm chí không nhận ra mặt mình nóng ran lên như thế nào.
“Ta thừa nhận, ta đã không tưởng tượng được trẻ con lại có thể mưu mô đến thế,” trưởng lão nói, hai tay ông siết chặt thành nắm đấm ở hai bên người, như thể ông đang giữ chúng lại để lại không đánh Ico lần nữa. “Toto biến mất, và cậu rời làng giả vờ đi tìm nó. Với các cậu trên Sao Bạc và Mũi Tên Gió, không thợ săn nào trong làng có thể bắt được các cậu. Hãy thẳng thắn nói với ta – Toto đang đợi ở đâu để gặp cậu? Các cậu sẽ đi đâu một khi các cậu ở cùng nhau? Ta sẽ không phải đề cập rằng không có nơi trú ẩn an toàn cho đứa trẻ có sừng.”
“Bọn cháu không lên kế hoạch bất cứ điều gì! Cháu thề!”
“Ngay cả lúc này, cậu còn nói dối ta à?” trưởng làng nói.
“Đó không phải là lời nói dối! Tại sao ngài không tin cháu?”
Ico bất chấp bản thân tới ôm trưởng lão, nhưng trưởng lão đẩy hai tay cậu ra và xoay lưng lại với cậu. “Ta đã rất tự hào vào ngày cậu đã sẵn sàng chấp nhận số phận mình như một Vật tế. Ngay cả khi nó lấp đầy lòng ta với nỗi buồn phiền rằng cậu phải gánh vác trọng trách này, ta cảm thấy rất biết ơn. Và bây giờ, cậu đã phản bội tất cả chúng ta.”
Ico đứng đó, nhìn chằm chằm cái lưng tiều tụy của trưởng lão, không thể nghĩ đến bất cứ điều gì để nói. Cái lưng đó thật lạnh lẽo và cứng rắn, một thanh chắn mà không một lời giải thích hoặc khẩn cầu nào của cậu có thể hy vọng vượt qua.
Khi Ico còn nhỏ, cậu thường cưỡi trên cái lưng đó. Và cậu đã biết từ khi thời điểm mà đôi sừng của cậu không là gì hơn cục u, mà trước khi cái ngày đó đến khi cậu có thể cưỡi trên lưng của vị trưởng lão yếu ớt, lọm khọm, cậu sẽ phải rời làng.
“Tấm Phù hiệu sẽ sẵn sàng cho cậu trước khi hết ngày,” trưởng lão nói, vẫn nhìn vào bức tường. “Một khi nó được hoàn thành, một ngọn lửa hiệu trên tháp canh sẽ thông báo cho tùy tùng của thầy tu trong nhà trọ bên kia sông rằng thời gian đã đến. Họ sẽ ở Toksa trong vòng một ngày, và cậu sẽ rời đi với họ không chậm trễ.”
“Cháu sẽ không đi bất cứ đâu đến khi Toto trở lại làng,” Ico cố gắng nói, thốt ra những chữ.
“Ta nghĩ cậu sẽ nói điều đó.” Trưởng lão cười khẩy; đó là một âm thanh lạnh lùng, nhạo báng. “Không nghi ngờ gì, trì hoãn thêm thời gian cho cậu.”
“Cháu không, cháu xin thề!”
“Bất kể trường hợp nào, Sao Bạc đã rời đi. Một tin nhắn đã đưa đi để báo với thầy tu điều gì đã xảy ra. Chúng ta sẽ đợi ông ấy trả lời trước khi quyết định làm gì với thằng bé. Cho đến lúc đó, chúng ta chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm Toto với hy vọng rằng nó phải đánh vật với một tình huống bất ngờ khi đi săn và sẽ tự nguyện trở về. Ta sẽ không gửi ai đi về vùng núi ở phía bắc, để cậu một mình. Kế hoạch của cậu đã thất bại rồi.”
Ico cảm thấy thứ gì đó lạnh lạnh trên má mình và nâng bàn tay lên chạm nó. Lần đầu tiên, cậu nhận ra cậu đang khóc.
“Cháu chưa bao giờ nghĩ về việc bỏ chạy khỏi trách nhiệm của mình.”
Trưởng lão im lặng.
“Đặc biệt không từ khi chúng ta trở về từ Núi Cấm, và cháu đã thấy điều gì nằm ngoài kia. Trái tim cháu đã không lưỡng lự, không ngay cả một khoảnh khắc. Cháu không thể để điều giống như thế xảy ra cho Toksa, hoặc đến bất kỳ nơi nào khác. Nếu cháu có thể giúp đỡ ngăn chặn nó – nếu đó là số mệnh của cháu – vậy thì cháu chấp nhận nó.”
Trưởng lão đứng im lặng như một cái cây cổ thụ. Sự chuyển động duy nhất trong hang là đôi môi run rẩy của Ico và những giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt cậu.
“Đó không phải là một lời nói dối,” Ico nói. “Cháu không nói dối ngài. Cháu không bao giờ đưa Toto vào nguy hiểm, thậm chí nếu cháu muốn trốn. Cháu không thể.”
Trưởng lão cúi đầu và nói bằng một giọng nhỏ, thô ráp. “Những cuốn sách cổ nói với chúng ta rằng chúng ta không bao giờ được tin tưởng trái tim mình vào Vật tế. Ta ước sao ta có thể hiểu được ý nghĩa của những từ đó trước lúc này.”
Với bộ áo choàng dài kéo lê qua lớp đất bẩn phía sau mình, trưởng lão bước loạng choạng khỏi hang. Ico không cố ngăn ông lại. Cậu ngồi đó trong im lặng, khóc nức nở một cách yên tĩnh.
Ở xa xa, âm thanh của khung cửi bắt đầu.
Mẹ - mình muốn gặp bà ấy. Bà ấy sẽ hiểu mình cảm thấy thế nào. Giống như bà luôn như thế. “Ta hiểu, Ico,” bà sẽ nói. “Đừng khóc.”
Hoặc có lẽ điều đó cũng chỉ là một giấc mơ. Có lẽ bà ấy sẽ không bao giờ như thế nữa. Có lẽ để chấp nhận vai trò của cậu là Vật tế là phải chấp nhận rằng trưởng lão, và Oneh, và mọi người khác cậu biết sẽ thay đổi mãi mãi.
Lần đầu tiên, sự tàn nhẫn của tất cả những điều đó chìm xuống trong trái tim của cậu. Ico lấy hai tay che mặt và khóc thật lớn.
Đúng, cậu là một còn ngựa tốt, thực sự tốt.
Những móng guốc của Mũi Tên gió nhảy qua những tảng đá nhẹ nhàng, không bao giờ yếu đi. Cơ thể con ngựa bóng mượt và mềm mại dưới chân Toto, cổ của nó to và chắc khỏe, và đôi mắt nó bừng lên với một ánh sáng rực rỡ màu đen. Mũi Tên Gió phi nước đại về phía trước, cái bờm màu hạt dẻ của nó bay phần phật trong gió.
Toto chưa bao giờ cảm thấy tồn tại đến thế trong cuộc đời mình. Cậu đã luôn muốn cưỡi ngựa như thế này. Cậu đang rất vui đến nỗi gần như quên nơi cậu đang đi và tại sao cậu lẻn khỏi làng vào lúc khuya.
Trước lúc ngôi sao bình minh tỏa sáng trên bầu trời, cậu đã đi đến chân những ngọn núi phương bắc. Ở đó, cậu dừng lại để Mũi Tên Gió nghỉ, cho nó uống nước và xoa người nó khi cậu thì thầm những lời cầu nguyện trong tai. Họ đã vất vả băng qua cánh đồng cỏ chia tách làng khỏi dãy núi mà không hề dừng lại. Toto ăn một vài cái bánh quy nướng, uống một ít nước, và đợi cho tia sáng đầu tiên của bình minh trước khi bắt đầu trèo lên Núi Cấm.
Đây là lần đầu tiên cậu đến nơi này – cậu chưa bao giờ nghe ai đó đi tới đây cho đến gần đây. Thậm chí dưới ánh sáng buổi sáng, dãy núi dường gần có vẻ thanh bình và xanh thẳm chán ngắt. Không đó đường lên trên, nhưng sườn dốc không khó khăn gì, chỉ với cỏ thấp, đầy rêu mọc dưới những cành liễu đu đưa. Mũi Tên Gió tiếp tục bước vững chãi. Toto thỉnh thoảng vuốt ve vào cổ nó để nó khỏi đi quá nhanh. Ngoài ra, cậu dựa về phía trước và lắng nghe âm thanh hài lòng của móng ngựa tạo nên trên đám cỏ phía dưới.
Trước khi mặt trời chiếu thẳng vào cậu, cậu đã đi được gần nửa đường lên núi. Cậu nhìn xuống bãi cỏ mà họ đã vượt qua. Cậu có thể thấy nó trải dài bằng phẳng. Nó thật xinh đẹp.
Những ngọn núi này chẳng đáng sợ gì cả, cậu nghĩ. Vậy thì điều gì bị cấm?
Ngực của Toto căng ra. Một tia sáng hy vọng thắp sáng gương mặt cậu từ bên trong. Trái tim cậu nhảy múa, chạy trước cậu tiến về Lâu đài trong Màn sương. Cậu sẽ đến đó cùng với Ico, đánh bại chủ nhân trong lâu đài, và cứu làng. Sau tất cả không có gì phải sợ. Mọi người đã để bản thân họ bị làm kinh sợ biến thành sự hèn nhát bởi những tin đồn và những câu chuyện. Giá mà họ dám ngẩn cao đầu đối mặt với với nó, họ sẽ nhận ra mình mạnh mẽ hơn nhiều.
Tiếng bước chân của Mũi Tên Gió phản chiếu trong trái tim của Toto, tỏa sáng hơn với từng bước khi chiến binh nhỏ và chú ngựa hào hiệp của cậu ấy tiến bước về khe núi phía trước.
Nếu Toto lớn hơn một chút, và đôi mắt cậu giống như đôi mắt của người thợ săn thận trọng hơn một chút, cậu sẽ nhận thấy điều gì đó rất lạ. Ngoài bản thân cậu và con ngựa dưới mình, không có dấu hiệu của sự sống trên những ngọn đồi này. Không có chim chóc ca hát, không có côn trùng kêu vo vo. Chỉ có lá cây đung đưa trong bầu không khí khu rừng mát mẻ. Đây là lý do tại sao thợ săn không bao giờ lang thang ở đây, tại sao nó là điều cấm kỵ để mạo hiểm dưới những cành cây này.
Nhưng Toto không chú ý gì cả. Mũi Tên Gió cũng không hoảng sợ gì. Cùng với nhau, họ đi tới khe núi. Ở đây khu rừng và bầu trời mở ra quanh họ, và họ có thể thấy hàng dặm ở mỗi hướng. Toto xuống ngựa và đi qua khe núi, chuẩn bị dừng lại ở bên phía kia.
Cậu thấy điều gì đó làm chần chừ sự tưởng tượng của cậu.
Một thành phố, được bao bọc bởi những bức tường xám, cao. Nó là thành phố khổng lồ, to lớn, rộng nhất cậu từng thấy. Ít nhất nó rộng lớn hơn Toksa hàng tá lần. Những ngôi nhà là những dinh thự đá khổng lồ, đứng sát bên nhau. Những con đường xếp gạch đan xen giữa chúng. Cậu thấy vài thứ có lẽ là một nhà thờ, với một đường xoắn ốc cao chạm đến bầu trời và một sảnh lớn với một lá cờ bay ở trên nó.
Và có người. Một đám đông lớn, tràn đầy những con đường.
Đôi mắt Toto mở to, và miệng cậu há hốc. Sau đó, lần đầu tiên, cậu cảm thấy không thoải mái.
Tại sao toàn bộ thành phố xám xịt, từ góc này sang góc khác? Và con người nữa – tại sao họ đều màu xám? Tại sao không có ai di chuyển?
Mọi người đứng trên đường, hoàn toàn yên lặng. Khi cậu nheo mắt lại và nhìn, cậu nhận thấy lá cờ cũng không chuyển động. Có lẽ làn gió thổi vào má Toto ở trong khe núi không đi xa tới đây.
Danh sách chương