Takeshi hít thở sâu một hơi, ở bên cạnh hắn, hai người kị sĩ và nữ ninja cũng đồng thời dán mắt vào khoảng rừng phía trước.

Nhờ mấy Shikigami (Thức thần) dạng chó để theo dấu Thần Tiễn, bọn họ cuối cùng cũng truy tung được tới đây, tất cả đều đã chuẩn bị cho một hồi ác chiến vây giết lần nữa, thế nhưng mà...

Sáng quá...

...

Mũi tên chói lọi này của Thần Tiễn là con bài tủ cuối cùng của hắn, cũng chính là hiện thực hóa của toàn bộ phần siêu năng lực thuộc hệ ánh sáng mà hắn sở hữu, uy lực rất mạnh, thổi bay tòa nhà cũng có thể, thế nhưng nó chỉ là hàng dùng một lần.

Bình thường có Thanh long cung trong tay, Thần Tiễn có thể thoải mái bắn tên quăng siêu năng lực ra toán loạn mà không sợ mất sức, thần khí này cho hắn nguồn ủng hộ vô hạn về nhiều mặt, vậy nên nó rời đi đối với Thần Tiễn là tổn thất lớn nhất, còn lớn hơn cả việc hai tay hắn cùng đang bị phế.

Bắn xong một mũi tên này, trong khoảng thời gian vài tuần kế tiếp, chỉ sợ hắn sẽ không sử dụng được một tia sáng nào nữa, trong tình trạng chân trúng độc, tay còn gãy, cung không có, đây chính là dốc vốn liều mạng.

Hắn chỉ có một cơ hội duy nhất, vậy nên ngay khi bóng dáng chiếc xe ngựa không đầu của Takeshi đã hiển hiện trong tầm mắt, Thần Tiễn lập tức buông lỏng sự tập trung khống chế với mũi tên đang lơ lửng, nó lập tức bay vút đi, giống như một quả I.C.B.M.

...

Phía trước mắt là một vùng trời sáng rực, giống như một chân trời mới đang rộng cửa chào đón, bất kể là ai cũng sẽ phải choáng ngợt một hồi, những người trong cỗ xe ngựa này cũng vậy, thế nhưng khác với tâm tình ngạc nhiên xúc động kiểu Colombus tìm ra châu Mỹ, cả đám đều cảm thấy một cỗ khí lạnh ngắt theo sống lưng chạy dọc lên đại não.

Chân trời mới sắp mở ra rồi, nhưng mà là ở thế giới bên kia cơ.

“Robert, mau đỡ lấy !” Takeshi tái mặt vội vã ra lệnh, lúc này chỉ có thể trông chờ vào phòng ngự bằng tường khí biến thái của kị sĩ.

“Mày điên à !? Nhảy ra tao chết !”

Nào ngờ Robert gân gổ lên nói như sắp khóc, giọng hắn cũng hoảng loạn vô cùng. Công kích kiểu tên lửa liên lục địa thế kia thì bố ai đỡ được, hắn không phải cái gã nổi tiếng mặc quần lót ngoài quần dài bay nhong nhong khắp nước Mỹ coi bom đạn như ruồi muỗi kia.

Tường khí phòng ngự chỉ có thể ngăn được các công kích dạng vật lý tác động lên lớp da bên ngoài chủ thể, thứ siêu năng lực ánh sáng đậm đặc tính hủy diệt kia nhìn sơ đã muốn mạng của hắn, kị sĩ lập tức làm ra động tác cắn rơm cắn cỏ với Takeshi kiểu: “Xin anh đừng bỏ em !”

Takeshi tặc lưỡi một cái, thầm than đáng tiếc rồi đưa lên một lá bùa, chỉ vào Robert.

“Phong ấn chỉ lệnh, ta ra lệnh cho ngươi đỡ lấy !”

Lá bùa lập tức phát sáng chói lọi rồi cháy thành tro, sau gáy Robert cũng có một ký hiệu như trên lá bùa sáng lên đối ứng, kị sĩ thấy vậy lập tức gào lên ai oán:

“Takeshi, thằng khốn kiếp, cầu cho ngươi chơi gái bị liệt dương, cả nhà ngươi bị liệt dương !!! Ta xxx !!!”

Sau đó hùng hổ nhảy ra khỏi xe, khải sáng trên thân sáng ngời, đấu khí ẩn hiện màu sắc lập lòe, hét lớn một tiếng, vung lên đại kiếm, giống như lưu tinh bay tới, tiếp lấy mũi tên ánh sáng mà Thần Tiễn dốc toàn lực bắn ra kia, rất có phong phạm châu chấu đấu tên lửa.

Uỳnh Uỳnh Uỳnh.

Cả một vùng trời nổ vang chói lọi, tiếng động âm vang như sấm, cây cối bên dưới rung lắc dữ dội, giống như hai quả thiên thạch va chạm rồi cùng vỡ ra tan nát, để lại dư âm khủng khiếp. Ấy thế mà vẫn không át được tiếng kêu như gà bị cắt tiết của kị sĩ.

“Óa óa... ái ái... ối ối... !!!”

“TAKESHI, Ta xxx !!”

Bùm bùm bùm...

Âm vang sống động, hơn mười giây mới kết thúc, ánh sáng bắt đầu dịu dần, cảnh vật rõ ra, kị sĩ đã mất xác đâu chẳng biết, trên nền trời chỉ văng vẳng những dư âm ai oán hỏi thăm toàn bộ gia quyến nữ tính của Takeshi một lượt, những cái dư âm này thật dài, thật rõ ràng mạch lạc, gần như toàn bộ chị em thân quyến, cô dì bác gái, tổ mẫu từ thời vượn cổ của nhà Minamoto ddeefud được thanh âm ấy bi phẫn vô cùng liệt kê ra cùng với mấy hành động bất nhã trên giường.

Một tràng này hơn hai phút mới chấm dứt, nhưng không ai tìm ra được điểm phát âm thanh, thẳng đến khi hơi thở kị sĩ sắp tàn, thanh âm đứt quãng dần mới lờ mờ xác định được phương hướng của hắn. Kị sĩ dù sao cũng là một Ki master có số má, khống chế không khí phát tán âm thanh loạn xạ là trò cơ bản mà Ki master nào cũng làm được, vậy nên tiếng quạ kêu giữa trời đêm u ám này mới được thể phát ra thật lâu.

Takeshi toát mồ hôi hột, thằng kị sĩ này quá cường hãn, trúng một đòn toàn lực của Thần Tiễn vẫn còn có thể gân cổ lên chửi dai như vậy, sau này hắn không chết thì phải nhắc toàn bộ gia quyến phái nữ nhà mình đều phải cẩn thận không ra đường vào ban đêm mới được. Cũng may tiếng nói đã đứt quãng dần, có lẽ hắn cũng đã hết xí quách, chốc nữa phải tìm diệt gấp, tên này chỉ sếp sau Thần Tiễn về độ hung hãn, nên được đặt vào sổ đen của diêm vương ngay cho xã hội trong sạch.

...

Thần Tiễn cũng muốn dụi dụi mắt mà nhìn, gã kị sĩ này đã ba lần khiến cho hắn phải trợn mắt lên mà xem xét lại cẩn thận, tuy người đã mất hút nẻo trời nào rồi, nhưng một đòn toàn lực của hắn cũng đã bị cản lại, và thế là xong, cỗ xe của Takeshi đã nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt hắn hơn trăm mét.

Một điều đáng phẫn nộ vô cùng là chỗ đó cùng với chỗ của tên người côn trùng vừa vô sỉ hạ độc hắn bất thành.

Cỗ xe dừng lại, rồi nhẹ nhàng tan biến thành một loạt khói đen, sau đó toàn bộ khói đen lại bị hút về hai lá bùa lơ lửng trước người Takeshi. Thẳng đến khi khói đen bị hút hết, hai lá bùa lại bốc cháy phừng phừng như có ma trơi quấy nhiễu.

Đốm sáng lập lòe này soi rõ khuôn mặt âm trầm đen đúa chẳng có chút huyết sắc nào của Takeshi, lúc này hắn thong thả đứng đó, chắp hai tay ra sau lưng, bộ Hakama không gió tự bay phấp phới tô thêm vẻ tiêu sái phóng khoáng.

Bốn mắt nhìn nhau, Takeshi cười lạnh:

“Lâu quá không gặp, Thần Tiễn ! Độ này vẫn khỏe chứ !?”

Thần Tiễn muốn cười cũng chẳng được, thế nhưng đáp lại không mấy sợ sệt:

“Nhìn cái mặt hèn mọn của mày có muốn khỏe cũng chẳng được !”

“A, từ khi nào mày phải nhìn mặt người khác để nói chuyện vậy !?”

“Ít nói nhảm đi, muốn mạng tao cứ xông lên mà lấy ! Không cần kiêng sợ Thanh Long xuất hiện lần nữa đâu !”

Takeshi nhếch môi lên, nhưng lại lắc đầu nói:

“Cái đó để sau, trước hết để đám ruồi muỗi quay đây lượn đi hết đã !”

Hắn vung tay lên, một làn khói đen ẩn hiện, bức tranh bách quỷ dạ hành đã lại trôi nổi trước mặt.

“Katashi haya, ekase nikuriku, tameru sake, teehi, ashiehi, wareshiko nikeri”

“Nghi thức triệu hồi: Hyaki Yakou”

U u u uu.....

Đáp lại là những tiếng rít gào như từ dưới mười tám tầng địa ngục cùng vô số luồng gió lạnh khiến người khác sởn gai ốc, chưa đầy một phút, khói đen xoáy lốc nhanh chóng lan tràn, đạo quân âm binh bách quỷ dạ hành lại dàn ra một hàng chắn trước hai người.

Thần Tiễn ngưng thần tĩnh khí, điều động toàn bộ những luồng Ki mình điều khiển được chạy khắp cơ thể, khiến mỗi nhánh cơ thịt nhanh chóng căng phình lên đầy lực lượng, hơi thở của hắn cũng nóng ran, toàn thân ẩn ẩn đỏ rực.

“Giết !” Takeshi lạnh nhạt hạ lệnh.

Ô ô ô....

Đàn quỷ rú lên hưởng ứng, sau đó lại trào lên như thác lũ, phủ kín tầm nhìn của Thần Tiễn, nhưng lại làm cho hắn ngạc nhiên vô cùng.

Vì đám quỷ lại không hề nhào tới phía hắn mà chỉ khéo léo tản ra, bao quanh tất cả bọn họ, chặt phăng toàn bộ cây cối xung quanh, tạo thành một vòng tròn với bán kính khoảng 500m trống không.

“Á á á”

“Ối ối”

“Takeshi, thằng khốn kiếp...”

“Đừng hỏng ăn mảnh...”

“Á á á...”

Và càng ngạc nhiên hơn là trong những lùm cây liên tục phát ra những tiếng chửi bới oán hận, đệm thêm mấy tiếng kêu gào thảm thiết, nghe qua cũng biết là tử thương vô số. Thần Tiễn dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được, đám này bị tiếng nổ và ánh sáng của hắn thu hút lại đây, đang cùng rình lấy cơ hội ăn điểm chốt hạ, cùng coi hắn như cái bánh mà tùy thời xâu xé.

“Tất cả những kẻ xung quanh nghe kỹ đây ! Ai có tư cách vượt qua hàng rào của Bách quỷ mới có tư cách cùng ta hưởng dụng tinh hoa huyết nhục của hắn. Ta cần những đồng đội mạnh mẽ chứ không cần đám phế thải, đừng ôm tư tưởng may mắn nào. Chứng minh thực lực đi, hoặc là để tự nhiên đào thải !”

Giữa quảng trường dày đặc những tiếng la ó phản đối, cùng vô số luồng máu tóe lên phủ ngập trời không, Takeshi chắp tay ra sau lưng, dõng dạc nói như vậy. Nữ ninja sau lưng hắn khom người, thể hiện vẻ sùng kính vô hạn.

Uỳnh.

Từ dáng đứng thẳng cao ngất của Thần Tiễn, một luồng duệ phong khí sắc bén tỏa ra tứ phía, cây cỏ dưới chân thổi lên phần phật, gió sắc bén cắt qua khiến da mặt người ta đau rát. Cặp lông mày như phi đao nhướng lên vì phẫn nộ, những luồng khí giống như thực chất từ bốn phương tám hướng hội tụ về phía Thần Tiễn, được áp súc lại rồi theo sát khí dày đặc của hắn tán xạ ra, muốn trấn nhiếp toàn trường.

“Cảm thấy mình như một món đồ nên tức giận sao !?”

Takeshi lắc lắc đầu với vẻ thương hại. Gã này từng là đối thủ khó chơi nhất của hắn, nhưng đến cùng đường mạt lộ lại chỉ làm được có thế, thể hiện ra cái mặt cục xúc ngu xuẩn của bọn dũng phu. Vốn hắn còn muốn trông chờ Thần Tiễn sẽ cúi đầu xưng thần, để hắn ký lên khế ước chủ bộc như gã kị sĩ kia.

Còn sống là còn hi vọng, ngay cả điều cơ bản này cũng không biết, chỉ là một tên phế vật có thân thể mạnh mẽ chút mà thôi.

Chết không đáng tiếc.

“Shirayuki, cắt đứt gân chân hắn cho ta !”

“Vâng.”

Nữ ninja cung kính trả lời, rồi lao vút tới như một mũi tên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện