Kháng thần lịch, năm 25.

7 năm trước thiên tài chiến của tất cả các thiếu niên xuất sắc nhất trên thế giới, để chọn ra người có khả năng ở thành King mới của tổ chức IMI, được cho là thế lực mạnh nhất trên thế giới hiện tại.

Hỏa tinh, trung tâm dự trữ mỏ quặng chiến lược của thái dương hệ.
Là một ngôi sao màu đỏ khổng lồ, diện tích bề mặt gần bằng toàn bộ phần lục địa trên trái đất. Nghe nói mấy tỉ năm trước, bao phủ 35% bề mặt hành tinh này vẫn là nước, điều kiện tiên quyết cho sinh vật hữu cơ sống và phát triển. Những năm gần đây, vô số dấu tích về các mạch nước ngầm liên tục được tìm ra, bởi vậy dự án cải tạo bề mặt ngôi sao cũng đang dần dần được thúc đẩy. Có lẽ trong một thập kỷ nữa, nơi này có thể biến thành một mặt trăng thứ hai, đủ không gian và hoàn cảnh cho con người di cư lên sinh sống.

Còn hiện tại, đây chỉ là một hành tình mỏ quặng để khai thác Orihancol mà thôi.

Được xưng là kim loại cứng nhất vũ trụ, không chỉ bền chắc gấp ngàn lần kim cương, các tinh thể phân tử của Orihancol còn có tính đàn hồi và chịu kéo giãn nhất định, tạo thành một lớp lưới chia sẻ lực lượng ra khắp bề mặt. Ngoại trừ tia beam bắn từ vũ khí sử dụng lò phản ứng nhiệt hạch, hay dao cắt chấn động siêu tần, muốn công phá qua lớp kim loại này là một chuyện hết sức khó khăn.

Đây là nguyên liệu tốt nhất để chế tạo Mobile Suit và chiến hạm, thế nhưng sản lượng mỗi năm của nó đều khiến người ta đau đầu. Tuy đã tìm ra một hỏa tinh chứa rất nhiều loại quặng này, thế nhưng với độ cứng của nó, muốn khai thác cũng cần bỏ ra công sức tương ứng. Trữ lượng hiện tại của thế giới thật sự là ít đến thảm thương. Nó rẻ hơn kim cương, nhưng tuyệt đối là đắt hơn vàng. Giá trị thực dụng lại hơn xa hai thứ kể trên.

Trên trái đất cũng đã phát hiện ra một số mỏ Orihancol, sản lượng cao nhất phải kể đến ở vùng Hongcheon, Hàn Quốc. Đất nước này từ khi phát hiện ra mỏ quặng, công nghệ chế tạo MS của bọn họ phát triển với tốc độ kinh người, cùng với nguồn tài lực cung ứng từ việc bán ra một lượng nhỏ Orihancol, các nghiên cứu cũng được đẩy mạnh song song. Cho đến hiện tại, nói về công nghệ chế tạo MS, nếu bọn họ nói mình đứng thứ hai, thì chỉ có tập đoàn IMI dám đứng thứ nhất.

Được rồi, IMI. Công nghệ đi trước thế giới bao nhiêu năm, chẳng ai biết. Nhưng cái đáng giận là sản lượng Orihancol của bọn họ giống như vô cùng vô tận. Còn may tập đoàn này coi như cũng giữ quy củ, không có bán phá giá, thế nhưng chỉ vài lần vô ý lộ ra thành tích, cũng đủ khiến các thế lực khác cúi đầu than thở.

Mãi đến khi quặng mỏ ở hỏa tinh được phát hiện, đối với thế giới, đây là một miếng bánh lớn, tập đoàn IMI trên trái đất có thể nói là hô mưa gọi gió, không ai dám ý kiến gì. Thế nhưng đây là hỏa tinh nha, là cái cục đỏ đỏ trên vũ trụ, luật pháp nào nói được ở trên vũ trụ đây.

Thế là hỏa tinh thành một cái chiến trường thật lớn, cho tất cả các thế lực ở trái đất đấu đá với nhau quyết liệt dưới danh nghĩa khai hoang tinh cầu.



Một nhóm gồm 4 robot alpha 006 nhìn qua vô cùng tơi tả cũ nát lặng lẽ chia ra, nhờ sự ẩn nấp của màn đêm, hai trong số đó nhanh nhẹn linh hoạt mà theo đoàn xe tiếp tế trà trộn vào một căn cứ quân sự.

Thật tình cờ, căn cứ này sử dụng toàn loại robot alpha 009, có ngoại hình giống y hệt alpha 006, nên việc trà trộn nghe vô cùng khó khăn lại có thể hoàn thành một cách trót lọt.

Ngoại hình giống nhau, nhưng động cơ và vũ khí trang bị trong hai loại robot thực tế chêch lệch nhau vô cùng lớn, nếu so sánh alpha 006 với một thiếu niên cầm kiếm gỗ, thì alpha 009 chính là thanh niên cầm kiếm thật. Hệ thống Thủy Hoa tối tân khiến cho tốc độ cũng như sự phản hồi với các chỉ lệnh của phi công dòng 009 ít nhất cũng nhanh gấp 3 lần 006. Tuy vậy, vì cả đoàn xe phải di chuyển một cách bí mật trên xa mạc, nên tất cả các robot đều mang một tấm vải lớn ngụy trang cùng với màu cát, tạo điều kiện cho việc ngụy trang vào căn cứ của 2 robot alpha 006 dễ dàng hơn rất nhiều.

Đây là một cơ sở khai thác năng lượng cùng kim loại lớn, bên dưới là mỏ đá Orihancol được xưng là cứng nhất trong vũ trụ, dùng để chế tạo lớp vỏ cho robot dòng Gamma, có thể coi là dạng mobile Suit tiên tiến nhất của con người hiện nay.

Việc liên tiếp nghiên cứu ra các loại vũ khí năng lượng tối tân khiến cho năng lượng mặt trời đột nhiên không còn đủ để duy trì sự tiêu hao nữa, vì nghe nói thần bất tử ,không ai biết họ có còn trở lại được nữa không sau thất bại 25 năm trước, vậy nên con người vẫn không ngừng phát triển các loại vũ khí khoa học kỹ thuật để duy trì khả năng tự vệ của mình.

Tất nhiên cạnh tranh là cách phát triển tốt nhất, mỏ năng lượng và kim loại trong hệ mặt trời không hề nhiều, nên những vụ trạm trán ngầm giữa các quốc gia cũng hay xảy ra. Nếu phát hiện ra mỏ năng lượng, tuyệt đối phải giữ bí mật, nếu không rất dễ dẫn đến việc ăn không được là đạp đổ của một số thế lực có máu mặt.

Thần không biết quỷ không hay, nửa đêm họ bắn cho anh một quả bom nguyên tử thì quả thật là hay ho rồi, trên tinh hệ không như ở trái đất, các thế lực rối ren hỗn loạn, trời mới biết quả bom của phe nào bắn mà truy cứu trách nhiệm. Bị bắn trúng thì chỉ trách anh không may thôi.

Tiểu đội trinh sát của Lee Ji Won bao gồm những binh bét gặp phải sai lầm gì đó trong quân đội mới bị đào thải đến đây, sau một lần chạy trốn đám quái vật biến dị do những vụ nổ hạt nhân lớn nhỏ, tình cờ nghe được đoạn đối thoại này:

“Mọi người cố kiên trì thêm vài ngày, mấy căn cứ xung quanh đây đã sắp sửa khai thác xong hết rồi. Đến lúc đó quân chủ lực của tập đoàn đổ bộ, một mẻ vét sạch, trữ lượng cũng đủ để dùng 3-4 năm tới, chúng ta có thể về trái đất rồi. "

" Đúng vậy, sau này cũng sẽ không phải chịu khổ như thế này nữa, cố gắng lên!"

" Ha ha, đề cao cảnh giác, chịu khó chút đi!"

“Cấp trên nào nghĩ ra cái kế hoạch này thật sự là độc ác nha, người ta khổ sở khai thác cả chục năm, đến lúc săp giao hàng thì chúng ta đánh cướp, biến bọn họ thành culi khai thác miễn phí, nghĩ đến vẻ mặt đám người đó khi thấy quân chủ lực đổ bộ xuống, thật là đáng thương …”

“Đám người đó cũng không tốt lành gì. Đào orihancol để làm gì !? Còn không phải để chạy đua vũ trang à !? Tập đoàn cứ khống chế lưu lượng Orihancol như trước mới là tốt nhất, thấy trái đất có yên bình không !? Ai dám ho he gì. Cứ để mỗi thế lực vơ vét một chút rồi phát triển loạn xạ, sớm muộn gì cũng lại có thế chiến thôi…”

“Ây, đến giờ rồi, lên xe, chúng ta trở về thôi. Công tác tiếp ứng quân chủ lực cần hoàn thiện, hệ thống duy tu và hệ thống cung cấp năng lượng sắp bị gió bão trên phiến sa mạc này mài mòn cả rồi. Không thể để mất mặt được, còn vài ngày nữa, cố lên nào.”

Đội xe lục đục chuẩn bị tiếp tục khởi hành, Hae Hae – một trong bốn gã Alpha 006 mới dám lau mồ hôi, cẩn thận điều khiển ruồi máy nghe lén trở về. Thật sự là quá nguy hiểm mà, chiến đấu cũng không khẩn trương như vậy, bốn con Alpha 006 chẳng đủ cho mấy chục con Alpha 009 kia nhét kẽ răng. Nếu chẳng may đối phương cảnh giác, luôn có người theo dõi màn hình nổi 3D, mấy con ruồi máy lởm này chắc chắn không qua mắt được bọn họ.

May mắn là đoàn người này có vẻ cũng đã mệt mỏi, đại khái vì bức bí sau khi phải ở trong MS quá nhiều, đám bọn họ đều mở khoang lái, leo lên vai MS ngồi tán dóc với nhau hết cả. Chỉ có hai chiếc MS đi dạo vòng quanh để tuần tra.

Quay lại nhìn Ji Won – đội trưởng của hắn, Hae Hae thầm tặc lưỡi, không ngờ mặt vẫn rất bình thản, thật sự là hoài nghi không biết là đội trưởng của bọn họ lớn lên tim có phải là bằng sắt không nữa.

Nghe đoạn đối thoại của đám phi công MS, mấy người Lee Ji Won đều nhìn nhau trầm mặc, đại khái là còn có mấy ngày, sẽ có một đám quân chính quy làm một mẻ lớn, cướp sạch công sức của các thế lực xung quanh mấy năm nay. Nghe cái giọng điệu kiêu ngạo kia, lại nhắc tới hai chữ tập đoàn. Dùng đầu gối cũng biết đám người này thuộc về IMI.

Cái đám này vươn tay thật sự rất rộng nha. Hỏa tinh là vùng hỗn loạn, mấy năm nay đấu đá không ngớt, chính là cái vũng nước đục không ai dám to tiếng đòi miếng to. Cho dù là IMI, muốn yên lành khai thác toàn bộ cũng không dễ dàng gì. Thế nhưng cướp thì lại là chuyện khác.

Khai thác mấy năm, lúc nào cũng phải lo sợ bị các thế lực đánh lén, phá hoại. Dĩ nhiên không thể đơn giản bằng cướp. IMI có cái thực lực này không !? Người ta chính là có thừa phát mứa ấy chứ.

Nghĩ thật đơn giản ghê, các người làm loạn, không cho ai độc chiếm khai thác, thì ta cho các người khai thác, đợi các người khai thác xong rồi, ta cướp là được. Một đòn chớp nhoáng, ai muốn đỡ cũng không nổi.

Nghe được tin tức này, tốt nhất là nên trở về báo cáo với quân khu. Thế nhưng hỏa tinh mấy năm nay bom đạn nổ tưng bừng, từ trường đã sớm hỗn loạn, truyền tin vài km thì được, chứ muốn liên lạc về căn cứ ở cách đó mấy trăm ngàn cây số thì đành chịu rồi. Dùng MS chạy về báo thì không kịp, đối phương nói chỉ cần vài ngày nữa là quân chủ lực sẽ đổ bộ. Cổng không gian chắc cũng chuẩn bị xong xuôi ở tiếp điểm rồi.

Vậy giờ tính sao !? Quan trọng nhất là phải câu giờ để cho có người trở về kịp để mật báo.

Thế nhưng thời gian quá gấp gáp.

Thì đành phải mua thêm thời gian.

Mua thế nào đây !?

Phá hủy cái cổng không gian trong căn cứ địch, cái này có vẻ khả thi.

Nhưng xâm nhập vào căn cứ địch, mười phần thì chết chín. Ai sẽ làm !?

Rốt cuộc vẫn cần có người làm. Lee Ji Won tính đi một mình, dù sao ở đây, thực lực hắn là cao nhất, ít ra còn có hi vọng toàn thây trở ra. Nhưng mấy đồng đội lại không chịu, cãi qua cãi lại một hồi, quyết định để hắn và Hae Hae cùng đi. Vừa hay hai con robot trinh sát của địch đã đi ra ngoài tầm quan sát bằng mắt thường của đám phi công đang ngồi tán dóc. Bốn người nhanh chóng lặng lẽ áp sát, dựa vào màn đêm yểm trợ, nhẹ nhàng giải quyết hai con hàng xấu số này. Ngoại hình Alpha 006 của họ và Alpha 009 của đối phương giống nhau. Ms trên sa mạc còn thường được phủ một lớp vải để tránh cát bụi ăn mòn, vừa vặn lấy ra, phủ lên. Sau đó tự nhiên trở về đoàn xe như không có gì.

Đám phi công còn lại, sau đó tuy chui vào khoang lái trở lại, nhưng cũng đã mệt nhọc đến cực điểm, chỉ điều khiển MS lên xe vận tải rồi nhắm mắt ngủ luôn, không có chút nghi ngờ nào.

Ji Won và Hae Hae hồi hộp lặng yên điều khiển MS treo lên xe vận tải rồi tắt máy, để yên ở đó như những người khác. Tâm tình miên man bất định.

Nếu có thể khám phá ra căn cứ, thậm chí hủy diệt được nó, có lẽ họ sẽ được thăng chức mà rời khỏi cái sa mạc khô cằn, chó ăn đá, gà cũng chẳng có sỏi mà ăn này. Có thể lái robot cao hơn alpha 006 có lẽ là ước mơ chung của tất cả thành viên tiểu đội, chỉ tiếc 2 con alpha 009 kia đã bị đặt mật mã.

Tuy an toàn trà trộn, nhưng Ji Won vẫn phải trấn định, hạ thấp căng thẳng cho Hae Hae, quá bối rối thì sẽ xuất hiện vấn đề, còn không bằng tùy cơ ứng biến, có thể sống bao nhiêu thì tính.

Tiến vào lòng đất phải dùng một cái thang máy rất lớn, ước chừng sau khoảng 10 phút, trước mắt hai người đã xuất hiện một trụ sở khổng lồ, không ít Robot bên trong, còn có một loạt công cụ huấn luyện cùng với rất nhiều xe vận chuyển, nhìn cái đám dấu hiệu nguy hiểm ở ngoài vỏ thì hiển nhiên đây chắc chắn không phải là thứ gì tốt lành.

Đã là nửa đêm, trừ hai con robot mà bọn họ vừa vất vả bí mật thủ tiêu và thay thế ra, tất cả đã hoàn toàn rời đi, hai người không thuộc cùng một tần số để nhận tín hiệu mệnh lệnh, nên đương nhiên không biết phải làm gì tiếp cả, vì thế rất nhanh đã có người đến nhắc nhở:

" Mẹ kiếp, hai người các ngươi có chuyện gì vậy, mới đứng một hồi đã muốn lười biếng ư, mau đứng lên, ớ...... sao các ngươi lại đổi thành Alpha 006 vậy,...... a..a các ngươi là ai!"

" Mẹ của ngươi!"

Hae Hae rống lên một tiếng sau đó liền ra chiêu, bên kia Ji Won cũng đã dùng hai phát beam rifle để cho đầu đối phương biến mất, hai con robot Alpha 009 ầm ầm ngã xuống đất, cả trụ sở vang lên tiếng còi báo động inh ỏi, cuối cùng thì họ cũng phát hiện ra có kẻ xâm nhập.

" Sặc, mạnh vãi ! " Hae Hae đành thu hồi beam rifle, hắn không có cơ hội để thể hiện kỹ năng bắn súng “tinh chuẩn” của mình.

Ji Won một đao bổ vào hai cái rương. Quả nhiên bên trong tất cả đều là quân hỏa(hỏa dược quân đội) cùng phụ kiện thay thế cho Robot, xem ra nơi này còn là trụ sở cất dấu quân lương của đối phương, cái này cũng hợp lý thôi, trạm truyền tống không gian, dĩ nhiên cũng phải đảm nhiệm vai trò là hậu phương cung ứng cho quân đoàn.

" Đội trưởng nhanh lên một chút, nếu không chúng ta sẽ bị bao vây đấy. "

" Đừng vội!"

Ji Won đang bắt đầu cài chất nổ, tất cả mọi thứ ở trong căn cứ này, nếu cùng nổ tung thì chắc chắn là rất sảng khoái.

" Cố cầm cự, sau ba phút, tất cả nơi này sẽ hóa thành tro bụi. "

" Thế thì chạy đi còn chờ đợi gì nữa !?"

Ji Won cùng Hae Hae bắt đầu chạy như điên, lúc này cũng mặc kệ là có thang máy hay không, toàn lực chạy ra. Sau đó trước mặt xuất hiện một đoàn Robot Alpha 009, từng chùm quang hạt màu xanh sáng rực không gian thi nhau bắn tới, may là đây là căn cứ dưới đất nên diện tích cũng không lớn, chứ không phải ở trên mặt đất, nên đối phương cũng không dám bắn bừa, nếu không hai người chắc chắn là đã thành tổ ong, bây giờ chỉ cần lao ra được là tốt rồi, một khi tiến vào sa mạc rộng lớn, hơn nữa còn có đêm tối giúp che dấu, lúc đó thì đúng là trời cao mặc chim bay, biện rộng mặc cá vẫy vùng.

Nhưng đối phương khẳng định là sẽ không để bọn họ toại nguyện. Nơi này đương nhiên được đối phương “chăm sóc” rất kỹ, vô số Robot của đối phương đang rất nhanh chóng bao vậy nơi này. Lúc này đồng đội mai phục trợ giúp bên ngoài cũng đã bắt đầu phát huy tác dụng, là thầy Kim Soong Goo của Ji Won và một tân binh khác, họ không mong đả thương địch thủ, bắn một phát liền đổi chỗ một lần, thừa dịp hỗn loạn cùng với màn đêm u ám, khiến cho đám người quân địch không biết xoay sở ra sao.

Một người, có vẻ là lính mới nên bắn súng có hơi tùy tiện, vừa bắn súng vừa di động. Dương nhiên là không chuẩn xác, nhưng vị lão binh còn lại, cũng là thầy dạy trực tiếp của Ji Won lại khác, ông di động rất tĩnh táo, từng viên đạn bọc thép bắn ra vô cùng chính xác, trong đêm tối lại sử dụng loại đạn này, không chỉ quân địch khó tìm kiếm vị trí của hai người, mà người bắn cũng khó mà xác định được đường đi của viên đạn, tuy vậy ông vẫn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình, vừa lúc này cửa trụ sở bỗng sáng lên, giữa đêm tối quả thật là rất nổi bật.

Lúc này hơn mười cái cột trụ cũng đang dâng lên, chung quanh càng thêm sáng sủa, hai người cũng không thể ẩn thân nữa, đánh phải chiến đấu kiểu đao thật súng thật.

Ji Won cùng Hae Hae từ trong căn cứ lao ra. Vừa lao ra khỏi cửa, Ji Won điều khiển con robot đã bạc màu của mình giữa không trung nghiêng người một phát. Hai cái phát súng vang lên. Lập tức có hai Robot ngã xuống, đây quả thật là điều rất khó tin, nhưng trên mặt đất vẫn lưu lại tám lỗ đạn rất lớn.

Hae Hae cũng luống cuống tay chân bị bắn ra ngoài, choáng váng cả đầu óc, nhưng nói chúng là tất cả mọi thứ vẫn tốt.

Nhanh lên một chút, chia ra mà chạy, cố mà chạy càng xa càng tốt.

Các tia năng lượng bắn loạn, 30 con robot của đối phương vừa lao ra, phía sau còn có không ít nữa, nhưng Ji Won chỉ lo lắng đến việc trụ sở này sắp bị nổ tung.

Bốn người vừa đánh vừa lui, nhưng đối phương hỏa lực quá mạnh, nếu còn cứ chần trừ như vậy, căn bản là không có cách nào thoát ly khỏi chiến trường được.

" Các ngươi mau rút lui, ta sẽ cố chặn bọn họ một chút!"

Gào lớn lên một tiếng, Ji Won xoay người vọt qua, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào công kích, hai khẩu beam rifle quét qua, một đám Robot ngã xuống, nhưng ngay lập tức một trận quang hạt cũng nhằm về phía hắn, Ji Won chỉ có thể không ngừng di động, không có biện pháp, nơi này không có vật cản gì có ích, hoàn toàn phải dựa vào kỹ xảo di động, đối phương nhiều người, phải thực hiện rất nhiều động tác mới có thể có một khoảng không gian để công kích.

Hắn né giỏi, hắn có thể tiên đoán đường đạn, hắn điều khiển tốt, phản xạ nhanh. Thế nhưng MS Alpha 006 chỉ là mặt hàng trưng dụng cũ kỹ, không thể theo kịp chuyển động của hắn. Chỉ nghe thấy két một tiếng, khớp hông vì một cú vặn mình né đạn cực đẹp mà tạm thời đình chỉ hoạt động, tuy rằng hệ thống bảo trì rất nhanh đã cân bằng lại linh kiện, nhưng cũng khiến Lee Ji Won chậm lại một giây.

1 giây giữa biển đạn mênh mông này, chính là định sinh tử.

Lee Ji Won trơ mắt nhìn quân đao hợp kim của đối phương đâm đến buồng lái của mình. Khớp hông bị trật làm toàn bộ MS đình chỉ hoạt động, thậm chí bàn tay hắn di chuyển đến mức để lại tàn ảnh, ra lệnh cho MS dùng tay đỡ đao cũng không có tác dụng.

Hắn trợn mắt bất cam, nhưng chẳng có cách nào. Đúng lúc tuyệt vọng nhất thì một luồng sáng quét qua, đem cái đầu của kẻ địch đang chuẩn bị lấy mạng hắn thổi bay.

Xung quanh hắn có 3-4 chiếc MS nữa cũng đang định áp sát bắt sống hắn, đều bị một súng diệt gọn.

Đám này đại khái không ngờ, ngoại trừ Lee Ji Won, trong tiểu đội cũ kỹ này còn có người ngắm tốt đến vậy.

" Mẹ kiếp, bọn thỏ chết nhát, bố cho các ngươi nếm thử thần súng đây!"

Hae Hae hét lớn một tiếng rồi cũng lao đến, muốn trợ giúp cho Ji Won, chỉ là kỹ thuật bắn của hắn không chê vào đâu được, nhưng khả năng di chuyển thì thật đáng thương hại, một phát beam rifle đã làm nổ tung chân con robot của hắn, xém chút nữa đã “liếm” đi cái mạng nhỏ của hắn.

Liều mạng tuy là đúng, nhưng đã xác định là liều mạng thì phải tính đến việc mất mạng.

Hae Hae đột nhiên gia nhập, đã làm rối loạn tiết tấu của Ji Won, hai người đồng thời đều lăn ra ngoài.

" Mày, cái thằng ngu này, bảo lui lại với thầy, mày lại xông vào đây để làm gì. "Ji Won đã có chút tức giận, quả thực trong lòng hắn cũng đang rất nôn nóng!

Chính là Hae Hae sắc mặt đã cứng đờ kể từ lúc Ji Won dùng sức đẩy hắn ra ngoài, Ji Won lúc này mới phát giác mình có chút qua nặng lời, nhưng sở dĩ hắn tức giận cũng là bởi vì quan tâm đến đối phương, là đồng môn cùng một thầy dạy dỗ lại là chiến sĩ tại sao lại có thể xông lên bậy bạ như vậy! Bài học thường ngày hắn ném đi đâu hết rồi

Chính là lúc này, một chùm quang hạt từ trong cứ điểm bắn tới. Diện tích thô to bao phủ toàn bộ khoảng không mà MS có thể làm ra phản ứng né tránh. Lee Ji Won cắn răng đẩy Hae Hae ra đằng sau, định dùng phần hồng MS có quân đao che phủ ngạnh kháng một đòn này. Hắn biết làm vậy thì mình chắc chắn không sống nổi, thế nhưng ít nhất cũng bảo lưu được một cái mạng của Hae Hae, còn hơn để cả hai cùng chết.

Nào ngờ con Ms đã gãy chân của Hae Hae lại chống tay bật dậy, động tác mạnh đến mức khiến khớp tay chật ra, bóng dáng sắt thép cũ kỹ như một chiếc lò xo nhào tới, xoay tròn, vừa vặn chắn trước người Lee Ji Won.

Theo ánh đèn mà nhìn thì thấy xung quanh lúc này đều có chòi canh trang bị thứ vũ khí như vậy, loại Mega beam này có lực sát thương mạnh gấp 10 lần so với súng quang hạt bình thường, Robot của Hae Hae lập tức bốc cháy phát ra từng tiếng xèo xèo, mẹ kiếp, không ngờ hắn lại có thể phạm vào sai lầm lớn như vậy!!

" Đội trưởng, ta rất hâm mộ Lilith Ren, nhớ để chữ ký của cổ ở trước mộ của ta...... Tư...... "

Uỳnh.....

Robot alpha 006 của Hae Hae đã nổ tung, Ji Won chỉ cảm thấy trong đầu mình như nổ ra một tiếng thật lớn, một chiến sĩ quan trọng nhất là cái gì, thầy nói đó là lãnh khốc, lạnh lùng không để ý cái gì, chỉ có bảo trì một trái tim lạnh băng mới có thể phát huy ra được lực chiến đấu lớn nhất. Mới có thể trở thành ma quỷ trên chiến trường. Nhưng một khắc này, hắn chỉ có thể ngây người nhìn MS của bản thân bị sóng xung kích đánh bay. Vô số mảnh vụn từ chiếc MS của Hae Hae găm lên vỏ giáp của hắn, nhìn qua cực kỳ thê thảm. Cảnh tượng từ ánh mắt xung kích đại não. Hắn không thể bình tĩnh nổi. Thậm chí tháp chiến đấu đã xoay nòng ngắm về phía hắn, hắn cũng không né tránh.

" loẹt xoẹt, loẹt xoẹt, loẹt xoẹt!"

Uỳnh Uỳnh Uỳnh......

Cùng lúc đó, tạc đạn đã bắt đầu nổ, một chuỗi tiếng nổ cùng vang lên, cả sa mạc đều lay động, một ngọn lửa thật lớn bốc lên cao, các Robot không may đều bị ném lên không, cho dù có quỳ rạp trên mặt đất cũng vô dụng, số may hơn một chút thì cũng bị đẩy bay trên mặt đất.

Cát trộn lẫn với ngọn lửa hung tàn và vô số mảnh vỡ, đây chính là ngọn lửa địa ngục.

Rất lâu sau tiếng nỗ mới dần ngừng lại, trụ sở lúc này đã trở thành biển lửa, chiếu sáng cả bầu trời sa mạc, chúng quanh tất cả đều là một màu đỏ rực của sự bùng cháy, trông nơi này bây giờ giống hệt như địa ngục.

Việc này là xong rồi sao?

Có người không cho là như vậy!

Lúc này từ trong ngọn lửa bỗng bước ra một ma quỷ!

Lạnh lùng.

Ha ha ha, thật đáng tiếc, hắn cuối cùng vẫn không học được điều đó, thầy xem ra cũng dạy chưa đủ, nhưng có một điều mà hắn làm được, đó chính là Ji Won lúc này tuyệt đối là ma quỷ!

“Hae Hae, cô gái đó là ca sĩ trên mạng, làm sao mà xin chữ ký được. Đành dùng đám này tế mộ cậu thôi.”

Một tiếng nổ cuối cùng cũng khiến đám quân địch tỉnh táo lại, chiến đấu còn chưa chấm dứt, ở đây còn có 3 tên phe địch, nhưng vừa quay đầu lại, trước mắt đã xuất hiện một nòng súng đen ngòm.

Đoàng......

Tiếng súng vang lên giữa biển lửa đặc biệt chói tai.

Số lính sống sót của quân địch chỉ còn lại khoảng 50 con robot, bọn họ đều cảm giác được địch nhân.

" Mau, mau, giết chết bọn họ, bọn họ ở ngay phía trước, mau nổ súng!" Một tên hét lớn vào kênh thông tin.

Ji Won giống như ma quỷ giống từ trong ngọn lửa đi ra, một robot lập tức giơ súng lên, chỉ là người điều khiển phát hiện hắn không có cách nào bắn được, vì cánh tay bằng kim loại của robot đã văng lên tách rời khỏi thân thể, theo sát đó chính là thanh đao hợp kim đã găm thẳng vào khoang điều khiển của hắn. Thanh đao hợp kim thật lớn đã trực tiếp xuyên từ buồng lái xuyên ra, mang theo một chút máu đỏ cùng mảnh thịt vãi vương trên đó.

Ji Won cứ như vậy lao ra, thật sự giống như là ma quỷ, Robot của đối phương tiên tiếp ngã xuống.

" Hắn là ma quỷ. Giết chết hắn, mau giết chết hắn, nổ súng, nổ súng mau!"

" Thượng đế ơi, không ngờ hắn có thể tránh được tia năng lượng ở khoảng cách như vậy !"

Từng chùm quang hạt gần trong gang tấc bắn đến phía hắn nhưng đều thất bại, chiến đấu. Giết, giết, giết, giết sạch tất cả mọi người!

Hai người còn lại trong đội hoàn toàn trợn tròn mắt, thậm chí quên cả hỗ trợ, bọn họ đã gặp được tử thần, thượng đế ơi, không ngờ robot Alpha 006 được xưng là cùi nhất trong quân đội Hàn Quốc còn có thể điều khiển đến mức này, bất kể công kích hay là di động đều không có một chút dừng lại. Gia tốc liên tục đã khiến giá trị của nó vượt qua điểm cực đại của hệ thống cơ khí bên trong. Giống như chỉ dừng lại một giây thôi, chính bản thân chiếc MS cũng sẽ không chịu nổi mà vỡ nát.

Nhưng cái chính là hắn không hề dừng lại. Hơn nữa lộ tuyến lại rất quỷ dị, súng của địch nhân vừa giơ lên Ji Won đã di động ngay. Cho nên lúc chùm beam bắn tới chỉ trúng vào tàn ảnh. Ánh lửa vẫn đang bùng cháy, không khí vặn vẹo ảnh hưởng đến quét hình quang học. Càng khiến cho bọn họ không cách nào nhắm bắn cho chuẩn xác cả, mặc dù robot Alpha 009 của họ cao hơn con robot rách nát của quân địch đến 3 cấp.

Quân địch vẫn điên cuồng công kích. Chỉ là công kích của họ đều không có tác dụng, bọn họ chỉ thấy đồng đội của chính mình ngã xuồng, không phải là nổ tung, mà là bị tên ma quỷ này 1 đao đâm chết, chỉ có buồng lái bị thủng một lỗ, robot hoàn toàn không bị hư hại gì, rồi đến lượt bọn họ cũng thấy trong mắt mình là một thanh đao hợp kim thật lớn đâm vào khoang điều khiển, sau đó......

Không có sau đó nữa rồi.

Điên rồi, người này quả thực là một tên điên!

Chỉ cần bị hắn áp sát, chạy cũng đừng mong chạy được, thực sự là bị truy kích một cách tàn nhẫn, cũng là giết chóc tàn khốc, chết, một màn giết chóc này, khiến cho tất cả người lái đang chứng kiến đều có cảm giác rất lo sợ.

Bọn họ sợ hãi, đám Robot đã bắt đầu chạy trốn, đấy là ma quỷ, là một tên điên, người này căn bản không phải là người!

Chỉ có điều robot hệ Alpha chỉ được ứng dụng trên mặt đất, họa chăng nếu có cánh, họ mới bay lên được mà thoát khỏi, cũng có một số quan chỉ huy có robot hệ Gamma, vừa có khả năng hoạt động trên không lẫn dưới đất, lập tức bật hệ thống phản trọng lực ra bay lên phía trước, mặc kệ đám quân ở đằng sau.

Nếu đao không được, Ji Won đã có beam rifle, mục tiêu lớn như vậy, đối với hắn mà nói cũng giống như là bắn chim, từng phát súng liên tiếp, nhưng loại beam rifle này bắn vẫn còn quá chậm, chỉ được từng phát một, địch nhân đang liều mạng chạy không thèm phân biệt phương hướng, Ji Won có giết cũng không hết được.

Thời gian cứ thế trôi đi, trên chiến trường lúc này đã không còn ai (trừ đồng đội hắn), xa xa chỉ còn truyền lại những âm thanh chạy trốn của chiến sĩ đối phương, còn có cả thanh âm kêu gào thảm thiết...... Ma quỷ......

Sa mạc càng thêm vẻ thê lương, người cũng rất thê lương...... đó chính là sự thê lương từ trong tận tâm can.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện