Sau mười phút.
Chiến đấu cuối cùng cũng tới hồi kết thúc.
Thân ảnh Ma Thần dần tan rã trong hư vô, đôi mắt màu xanh như u linh của nó trước đó còn nhìn về phía thần điện của Aprodite, ánh mắt như lợi kiếm xuyên thẳng vào, khiến lòng người khó chịu. Chất chứa đầy căm hận và bạo ngược.
Thế nhưng cũng không làm ra cử động kinh người gì, Ma Thần cứ như vậy thuận lợi tiêu tán.
Giữa chiến trường đổ nát, mặt đất nhuộm lên màu xanh lục từ máu của cơ quan thú, xác người và mảnh giáp vỡ lộn xộn khắp nơi. Mặc Gia cơ quan thành đã chỉ còn là một đống phế tích. Vương Tử Trực đứng ngửa đầu, thở ra một hơi nặng nề, từ trên người hắn, ma khí tán đi, mờ mờ nhập nhằng. Thể hiện ra ngoài bộ dáng của hắn cũng thật mệt mỏi. Hiển nhiên trạng thái ma thần phụ thể cũng khiến cơ thể hắn phải chịu phụ tải rất lớn.
Nhưng chiến quả đổi được cũng rất kinh người.
Từ đây mà xét, ngày đó đấu với Shaorin, thật sự hắn vẫn còn nương tay rất nhiều.
Đám Thánh Giả đi quét dọn chiến trường, nhìn thân ảnh hắn đứng thẳng tắp như cây thương giữa đống xác hung thú, khuôn mặt đều có chút kính nể.
Cho dù mà Ma tộc xấu xí dơ bẩn, cường giả cấp độ này, đều không thể dùng thường thức mà đánh giá nữa. Đối với thực lực truyền kỳ thế này, bày tỏ ra chỉ nên có sự tôn kính.
Aprodite chống cằm nhíu mày, Hestia lơ lửng bên cạnh bụm má, Helios với trang phục xác ướp ở bên cạnh tặc lưỡi một cái hỏi:
“À, hay nhân lúc hắn đang yếu, chúng ta đánh cho hắn cúp luôn !?”
Aprodite liếc hắn không nói gì, Hestia thở dài vỗ vỗ vai hắn nói:
“Helios bé nhỏ à, ngươi có biết tại sao mình mãi không lên được cấp độ chủ thần không !?”
Helios trợn mắt hỏi:
“Còn không phải do bị thằng cha Apollo đó cướp chỗ à !? Con tư sinh mà thôi, có gì ghê gớm.”
Hestia lắc đầu đáp:
“Sai, sai. Còn chưa nói đến việc Apollo mà nghe thấy sẽ trói ngươi lên cây đánh cho một trận, chỉ riêng cách nghĩ này, ngươi vĩnh viễn không thể tấn cấp chủ thần, cho dù Thái Dương thần điện được giao cho ngươi, ngươi cũng không cách nào điều khiển được nó.”
Helios im lặng, hắn biết trong này còn có huyền cơ.
Hestia thấy hắn không cãi, hài lòng xoa xoa đầu hắn nói tiếp:
“Mỗi một chủ thần đều là một biểu tượng tín ngưỡng. Chúng ta có thể yếu hơn người khác, có thể dở hơi, lăng loàng (liếc nhìn Aprodite), ngu ngốc. Thế nhưng tuyệt đối không có chủ thần nào mất đi kiêu ngạo và vinh dự của Thần Tộc. Chúng ta không đố kị, không hèn mọn, có thể sợ hãi trước sức mạnh nhưng không bao giờ mất đi tôn trọng với cường giả. Bản tâm thanh minh mới có thể được Thần Điện công nhận. Khát khao truy cầu sức mạnh mới là động lực chính xác để tiến bước. Ngươi nhìn thấy một cường giả mạnh mẽ, điều cần nghĩ tới là làm sao để được như hắn, để có thể chiến đấu với hắn, chứ không phải nghĩ cách làm sao để hắn yếu đi và cưỡi lên đầu hắn mưu lợi.”
Ánh mắt cô ta nhìn Vương Tử Trực, sáng lên ý chí chiến đấu mạnh mẽ.
“Chỉ có mình mạnh lên mới là chính đạo, kéo người yếu đi chỉ là tiểu đạo, vĩnh viễn không lên được mặt bàn.”
Điểm khác biệt giữa các tộc, đó là thần tộc cạnh tranh để phát triển thực lực tự thân, còn tiên tộc cạnh tranh để cướp đoạt tài nguyên tu luyện. Nhân giới thì học hỏi để phát triển, còn ma giới: có ăn là tốt rồi, ngoài ra cắn nuốt địch thủ để tăng mình lên cũng không tệ.
Phật giới là cái ngoại lệ: Cạnh tranh là gì, tại sao phải cạnh tranh !? Tất cả mọi người cứ theo bọn ta nhịn ăn khổ tu mà sống là tốt rồi. Rảnh rỗi không có việc gì thì gõ mõ đi, không thì cạo đầu cho người hữu duyên ấy.
…
Thor đi xuống cái rãnh sâu bên dưới cơ quan thành, nhìn nhìn hai bên, ánh mắt thoáng có chút mê mang khó hiểu:
“Đến cùng thì đám cơ quan cự thú đó ở xó nào bay ra vậy !?”
Dưới này ngoài đất và đá thì chẳng có gì.
Hắn được những dải sét nâng đỡ, lơ lửng chầm chậm hạ xuống, đã rất sâu, nhưng không bắt gặp chút cơ quan hay máy kiến tạo nào.
Những thứ tinh xảo như cơ quan cự thú, nếu không có một bộ máy hoàn mỹ chế tạo ra, thì nhất định vô lý.
Đột nhiên trang giáp sinh vật của hắn bắt được tín hiệu, Thor nhíu mày, mở lên chức năng liên lạc, bên tai nghe được thanh âm cung kính:
“Thần Vương đại nhân.”
“Ừ.”
“Thư phòng của Mặc Gia vẫn còn bảo tồn được qua chiến đấu, chúng tôi đã tìm thấy tư liệu về cơ quan cự thú.”
Thor nhếch miệng cười đáp:
“Nói xem.”
“Bọn chúng, nguyên thể phải nói là Tinh Không Cự Thú, chứa đựng tại Vô Giới, điểm trung gian của Lục Đạo đại thế giới. Nếu nói Lục Đạo thế giới như một khối lập phương khổng lồ, thì Vô Giới chính là vùng bên trong khối lập phương đó. Tổ tiên Mặc Gia đã phát hiện Vô Giới từ rất lâu, làm rất nhiều giao dịch với dân bản địa ở vùng này. Đây là nơi thần bí không kém Hỗn Độn Giới. Tinh Không Cự Thú là sản phẩm đặc biệt của thế giới này, nó có thể tùy ý qua lại giữa các lớp không gian khác nhau, thoải mái vượt giới chiến đấu. Mặc Gia cũng vì giao dịch với Vô Giới, đạt được rất nhiều công nghệ đen, khiến khả năng chế tạo và tái tạo tăng lên vượt bậc, mới có thể chen chân vào danh bảng ở Tiên Giới. Nhưng điều kiện để cổng Vô Giới mở ra rất hà khắc, cần một linh hồn cấp độ Chân Thần trở lên làm trung gian. Có lẽ Mặc Thập Cửu trước khi chết đã dùng linh hồn lực truyền tin đến Vô Giới để cầu cứu viện.”
“Ồ, nói như vậy, Mặc gia này là tay sai của Vô Giới trong lục đạo rồi !?”
“Có thể nói như vậy. Người bên trong Vô Giới cảm thấy mình giống như bị nhốt trong cái hộp Lục Đạo, luôn muốn đi ra ngoài nên mới phát triển những thứ như Tinh Không Cự Thú.”
Thor nhún vai cười cười:
“Một đám cá trong rọ mà thôi.”
“Thần Vương đại nhân, những tư liệu này.”
“Cứ để đó đi, tạm thời không cần quản những thứ linh tinh này. Đám cá trong rọ nếu còn muốn vùng vẫy ngóc đầu ra, đánh cho chúng rụt đầu trở lại là được, Thần tộc chúng ta chưa bao giờ ngán chiến tranh đấy.”
Nói xong hắn nhìn nhìn một hồi không gian đen tối dưới kẽ nứt này, cảm thán:
“Thảo nào tìm không ra manh mối gì, hóa ra đến từ thế giới khác cơ đấy.”
Mà, hắn cũng là một kẻ vượt giới chiến tranh, nghĩ thế nào cũng thấy quái lạ.
Dẫu sao thì, lần này đến đây kết thúc được rồi.
…
Tin tức Mặc gia bị diệt, tầng trời thứ mười sáu trở thành thuộc địa của Thần tộc, theo mạng lưới thần thức của các tu giả lan truyền như dịch bệnh, khiến toàn Tiên giới lâm vào một mảng bất an và hỗn loạn.
Những tầng trời xung quanh Lục Đại phái còn đỡ, giống như có niềm tự hào bất diệt vào những đế quốc khổng lồ này, mọi người chỉ coi như đang ở châu Á nghe chuyện châu Âu. Nhưng những tầng trời quanh Thiên Đình và không nhận sự bảo trợ của Lục Đại Phái thì loạn lắm rồi, tu giả bắt đầu xếp hàng kéo phi kiếm di dân, thành không nhà trống thì bị đám tán tu càn quét qua một lượt. Tán tu xếp thành đội đi cướp thương đội, cướp đám nhà giàu muốn di cư, tạo thành một hồi chiến hỏa lan tràn khắp bản đồ Tiên Giới.
Lục Đại phái vẫn chăm chăm nhìn vào Thiên Đình, hay nói đúng hơn là xem sắc mặt Tiên Đế, còn chưa thấy động tĩnh gì, mặc chúng làm loạn. Thiên Đình thì vẫn im re, hay đúng hơn là Tiên Đế tối cao vẫn mất mặt chẳng phóng được cái rắm nào, nhiều người đã bắt đầu kêu gào bất mãn. Nếu như tín ngưỡng có thể quyết định Giới Hoàng vị mà nói, cái ngai Tiên Đế đã lung lay lắm rồi.
Không ít người hướng đến Tiên Khí Linh Thụ, bảo vật định giới của Tiên Giới để cầu nguyện, cái cây cổ lão đã sống không biết bao nhiêu năm này phảng phất vẫn còn chưa tỉnh giấc, dù ba mươi ba phiến lá của nó, đã có gần năm cái rơi vào tay giặc.
Nhắc đến còn có tin tầng trời thứ tư thất thủ, thật sự so sánh mà nói, so với tầng trời thứ mười sáu nơi có tổng bộ của Mặc Gia tọa trấn, việc cái tầng trời trống không đó rơi vào tay ai mọi người cũng chẳng quá quan tâm, dù sao tổng bộ cũng đã mất, chi bộ phân nhánh cũng chẳng dậy nổi sóng, ý chí khiếp nhược, thực lực yếu kém, thua trận cũng là tất nhiên.
Nếu như chiến lực thật sự của Mặc gia được lên mặt bàn mà tính, thì đám người Tiên giới sẽ không thể nghĩ như vậy, thế nhưng bất kể là Stellar hay Athena, đều ra lệnh phong tỏa tin tức chiến sự, rốt cuộc thì mọi người chỉ biết Mặc gia không yếu, nhưng cây đổ bầy khỉ tan, thua thì cũng đành.
Thậm chí người của Linh Kiếm Sơn cũng đã tận lực thu nhỏ ảnh hưởng về việc trưởng lão thứ hai của họ bị một phàm nhân đánh bại, nên rốt cuộc mọi điều tra của cánh săn tin cũng chẳng đưa đến đâu.
Nói đến thì còn một bộ phận tài tuấn của Lục Đại phái, nghe tin chiến loạn khắp nơi đã bắt đầu nóng lòng rục rịch muốn thử, không ít tinh anh của Lục Đại phái chạy ra ngoài, kéo bè kết phái, hình thành mấy giai tầng con con, đấu đá qua lại, tranh đoạt tài nguyên ở mấy thế lực địa phương thâm căn cố đế. Những người này tin tưởng chiến loạn mới là nơi anh hùng xuất thân.
Nhất là ở thế giới tài nguyên tu luyện quyết định thành tựu như tiên giới, hòa bình thì khó làm cướp, cứ loạn như thế này bọn họ có khi lại thấy thích.
Mỗi ngày đều phát sinh thảm án diệt môn, không thì cảnh thương khố thế lực bị cướp đoạt trống rỗng.
Lục Đại phái vẫn y như cũ không đưa ra quyết sách lớn nào, thế nhưng đám đệ tử tinh anh đã tản ra khắp nơi, giống như một đám xúc tu đang điên cuồng chấm mút tài nguyên chuyển về nội bộ.
Số lượng môn phái và thế lực không dựa vào Lục Đại phái đã ngày càng ít.
Hấp thu hết nguồn bổ xung mới này, rất có thể sẽ là chiến tranh chung cực giữa Lục Đại phái và Thiên Đình, rồi sau đó sẽ là giữa Lục Đại phái với nhau. Rất nhanh thôi, Tiên giới sẽ chỉ còn lại một bá chủ duy nhất.
Còn ngoại xâm, để đó từ từ tính, bọn ta còn chưa nội chiến xong đây này.
Muốn ra mặt chống ngoại xâm, cần ổn định nội tình đã mới được.
Trong giới càng lúc càng phát ra nhiều tiếng nói tuyên ngôn, đính chính, tự dát biển hiệu chính nghĩa lên thế lực, đại khái có mấy cái cơ bản như thế này:
“Ủng hộ Thiên đình thống nhất.” Đây là đám hạ lưu bao gồm các tiểu môn phái và thế lực nhỏ địa phương suy nghĩ.
“Hãy để hội đồng lục Đại Phái lên cần quyền” Đây là đám trung lưu, những môn phái và thế lực tầm cỡ Mặc gia, sau khi bị ép phải chọn một trong Lục Đại phái để nhập phe suy nghĩ.
“ Ta muốn làm lão đại.” Đây là đám thổ hào cự đầu suy nghĩ.
“Ai làm lão đại ta không cần biết, mỗi ngày cho ta vài miếng linh thạch tu luyện là được.” Đây là đám dân đen bất nhập lưu suy nghĩ.
Cứ như vậy, chẳng còn ai quan tâm đám phàm nhân đang dần dần ổn định tại tầng trời thứ tư, hay đám thần tộc đang lăn lộn ở đống đổ nát tầng trời thứ mười sáu.
…
Chiến đấu cuối cùng cũng tới hồi kết thúc.
Thân ảnh Ma Thần dần tan rã trong hư vô, đôi mắt màu xanh như u linh của nó trước đó còn nhìn về phía thần điện của Aprodite, ánh mắt như lợi kiếm xuyên thẳng vào, khiến lòng người khó chịu. Chất chứa đầy căm hận và bạo ngược.
Thế nhưng cũng không làm ra cử động kinh người gì, Ma Thần cứ như vậy thuận lợi tiêu tán.
Giữa chiến trường đổ nát, mặt đất nhuộm lên màu xanh lục từ máu của cơ quan thú, xác người và mảnh giáp vỡ lộn xộn khắp nơi. Mặc Gia cơ quan thành đã chỉ còn là một đống phế tích. Vương Tử Trực đứng ngửa đầu, thở ra một hơi nặng nề, từ trên người hắn, ma khí tán đi, mờ mờ nhập nhằng. Thể hiện ra ngoài bộ dáng của hắn cũng thật mệt mỏi. Hiển nhiên trạng thái ma thần phụ thể cũng khiến cơ thể hắn phải chịu phụ tải rất lớn.
Nhưng chiến quả đổi được cũng rất kinh người.
Từ đây mà xét, ngày đó đấu với Shaorin, thật sự hắn vẫn còn nương tay rất nhiều.
Đám Thánh Giả đi quét dọn chiến trường, nhìn thân ảnh hắn đứng thẳng tắp như cây thương giữa đống xác hung thú, khuôn mặt đều có chút kính nể.
Cho dù mà Ma tộc xấu xí dơ bẩn, cường giả cấp độ này, đều không thể dùng thường thức mà đánh giá nữa. Đối với thực lực truyền kỳ thế này, bày tỏ ra chỉ nên có sự tôn kính.
Aprodite chống cằm nhíu mày, Hestia lơ lửng bên cạnh bụm má, Helios với trang phục xác ướp ở bên cạnh tặc lưỡi một cái hỏi:
“À, hay nhân lúc hắn đang yếu, chúng ta đánh cho hắn cúp luôn !?”
Aprodite liếc hắn không nói gì, Hestia thở dài vỗ vỗ vai hắn nói:
“Helios bé nhỏ à, ngươi có biết tại sao mình mãi không lên được cấp độ chủ thần không !?”
Helios trợn mắt hỏi:
“Còn không phải do bị thằng cha Apollo đó cướp chỗ à !? Con tư sinh mà thôi, có gì ghê gớm.”
Hestia lắc đầu đáp:
“Sai, sai. Còn chưa nói đến việc Apollo mà nghe thấy sẽ trói ngươi lên cây đánh cho một trận, chỉ riêng cách nghĩ này, ngươi vĩnh viễn không thể tấn cấp chủ thần, cho dù Thái Dương thần điện được giao cho ngươi, ngươi cũng không cách nào điều khiển được nó.”
Helios im lặng, hắn biết trong này còn có huyền cơ.
Hestia thấy hắn không cãi, hài lòng xoa xoa đầu hắn nói tiếp:
“Mỗi một chủ thần đều là một biểu tượng tín ngưỡng. Chúng ta có thể yếu hơn người khác, có thể dở hơi, lăng loàng (liếc nhìn Aprodite), ngu ngốc. Thế nhưng tuyệt đối không có chủ thần nào mất đi kiêu ngạo và vinh dự của Thần Tộc. Chúng ta không đố kị, không hèn mọn, có thể sợ hãi trước sức mạnh nhưng không bao giờ mất đi tôn trọng với cường giả. Bản tâm thanh minh mới có thể được Thần Điện công nhận. Khát khao truy cầu sức mạnh mới là động lực chính xác để tiến bước. Ngươi nhìn thấy một cường giả mạnh mẽ, điều cần nghĩ tới là làm sao để được như hắn, để có thể chiến đấu với hắn, chứ không phải nghĩ cách làm sao để hắn yếu đi và cưỡi lên đầu hắn mưu lợi.”
Ánh mắt cô ta nhìn Vương Tử Trực, sáng lên ý chí chiến đấu mạnh mẽ.
“Chỉ có mình mạnh lên mới là chính đạo, kéo người yếu đi chỉ là tiểu đạo, vĩnh viễn không lên được mặt bàn.”
Điểm khác biệt giữa các tộc, đó là thần tộc cạnh tranh để phát triển thực lực tự thân, còn tiên tộc cạnh tranh để cướp đoạt tài nguyên tu luyện. Nhân giới thì học hỏi để phát triển, còn ma giới: có ăn là tốt rồi, ngoài ra cắn nuốt địch thủ để tăng mình lên cũng không tệ.
Phật giới là cái ngoại lệ: Cạnh tranh là gì, tại sao phải cạnh tranh !? Tất cả mọi người cứ theo bọn ta nhịn ăn khổ tu mà sống là tốt rồi. Rảnh rỗi không có việc gì thì gõ mõ đi, không thì cạo đầu cho người hữu duyên ấy.
…
Thor đi xuống cái rãnh sâu bên dưới cơ quan thành, nhìn nhìn hai bên, ánh mắt thoáng có chút mê mang khó hiểu:
“Đến cùng thì đám cơ quan cự thú đó ở xó nào bay ra vậy !?”
Dưới này ngoài đất và đá thì chẳng có gì.
Hắn được những dải sét nâng đỡ, lơ lửng chầm chậm hạ xuống, đã rất sâu, nhưng không bắt gặp chút cơ quan hay máy kiến tạo nào.
Những thứ tinh xảo như cơ quan cự thú, nếu không có một bộ máy hoàn mỹ chế tạo ra, thì nhất định vô lý.
Đột nhiên trang giáp sinh vật của hắn bắt được tín hiệu, Thor nhíu mày, mở lên chức năng liên lạc, bên tai nghe được thanh âm cung kính:
“Thần Vương đại nhân.”
“Ừ.”
“Thư phòng của Mặc Gia vẫn còn bảo tồn được qua chiến đấu, chúng tôi đã tìm thấy tư liệu về cơ quan cự thú.”
Thor nhếch miệng cười đáp:
“Nói xem.”
“Bọn chúng, nguyên thể phải nói là Tinh Không Cự Thú, chứa đựng tại Vô Giới, điểm trung gian của Lục Đạo đại thế giới. Nếu nói Lục Đạo thế giới như một khối lập phương khổng lồ, thì Vô Giới chính là vùng bên trong khối lập phương đó. Tổ tiên Mặc Gia đã phát hiện Vô Giới từ rất lâu, làm rất nhiều giao dịch với dân bản địa ở vùng này. Đây là nơi thần bí không kém Hỗn Độn Giới. Tinh Không Cự Thú là sản phẩm đặc biệt của thế giới này, nó có thể tùy ý qua lại giữa các lớp không gian khác nhau, thoải mái vượt giới chiến đấu. Mặc Gia cũng vì giao dịch với Vô Giới, đạt được rất nhiều công nghệ đen, khiến khả năng chế tạo và tái tạo tăng lên vượt bậc, mới có thể chen chân vào danh bảng ở Tiên Giới. Nhưng điều kiện để cổng Vô Giới mở ra rất hà khắc, cần một linh hồn cấp độ Chân Thần trở lên làm trung gian. Có lẽ Mặc Thập Cửu trước khi chết đã dùng linh hồn lực truyền tin đến Vô Giới để cầu cứu viện.”
“Ồ, nói như vậy, Mặc gia này là tay sai của Vô Giới trong lục đạo rồi !?”
“Có thể nói như vậy. Người bên trong Vô Giới cảm thấy mình giống như bị nhốt trong cái hộp Lục Đạo, luôn muốn đi ra ngoài nên mới phát triển những thứ như Tinh Không Cự Thú.”
Thor nhún vai cười cười:
“Một đám cá trong rọ mà thôi.”
“Thần Vương đại nhân, những tư liệu này.”
“Cứ để đó đi, tạm thời không cần quản những thứ linh tinh này. Đám cá trong rọ nếu còn muốn vùng vẫy ngóc đầu ra, đánh cho chúng rụt đầu trở lại là được, Thần tộc chúng ta chưa bao giờ ngán chiến tranh đấy.”
Nói xong hắn nhìn nhìn một hồi không gian đen tối dưới kẽ nứt này, cảm thán:
“Thảo nào tìm không ra manh mối gì, hóa ra đến từ thế giới khác cơ đấy.”
Mà, hắn cũng là một kẻ vượt giới chiến tranh, nghĩ thế nào cũng thấy quái lạ.
Dẫu sao thì, lần này đến đây kết thúc được rồi.
…
Tin tức Mặc gia bị diệt, tầng trời thứ mười sáu trở thành thuộc địa của Thần tộc, theo mạng lưới thần thức của các tu giả lan truyền như dịch bệnh, khiến toàn Tiên giới lâm vào một mảng bất an và hỗn loạn.
Những tầng trời xung quanh Lục Đại phái còn đỡ, giống như có niềm tự hào bất diệt vào những đế quốc khổng lồ này, mọi người chỉ coi như đang ở châu Á nghe chuyện châu Âu. Nhưng những tầng trời quanh Thiên Đình và không nhận sự bảo trợ của Lục Đại Phái thì loạn lắm rồi, tu giả bắt đầu xếp hàng kéo phi kiếm di dân, thành không nhà trống thì bị đám tán tu càn quét qua một lượt. Tán tu xếp thành đội đi cướp thương đội, cướp đám nhà giàu muốn di cư, tạo thành một hồi chiến hỏa lan tràn khắp bản đồ Tiên Giới.
Lục Đại phái vẫn chăm chăm nhìn vào Thiên Đình, hay nói đúng hơn là xem sắc mặt Tiên Đế, còn chưa thấy động tĩnh gì, mặc chúng làm loạn. Thiên Đình thì vẫn im re, hay đúng hơn là Tiên Đế tối cao vẫn mất mặt chẳng phóng được cái rắm nào, nhiều người đã bắt đầu kêu gào bất mãn. Nếu như tín ngưỡng có thể quyết định Giới Hoàng vị mà nói, cái ngai Tiên Đế đã lung lay lắm rồi.
Không ít người hướng đến Tiên Khí Linh Thụ, bảo vật định giới của Tiên Giới để cầu nguyện, cái cây cổ lão đã sống không biết bao nhiêu năm này phảng phất vẫn còn chưa tỉnh giấc, dù ba mươi ba phiến lá của nó, đã có gần năm cái rơi vào tay giặc.
Nhắc đến còn có tin tầng trời thứ tư thất thủ, thật sự so sánh mà nói, so với tầng trời thứ mười sáu nơi có tổng bộ của Mặc Gia tọa trấn, việc cái tầng trời trống không đó rơi vào tay ai mọi người cũng chẳng quá quan tâm, dù sao tổng bộ cũng đã mất, chi bộ phân nhánh cũng chẳng dậy nổi sóng, ý chí khiếp nhược, thực lực yếu kém, thua trận cũng là tất nhiên.
Nếu như chiến lực thật sự của Mặc gia được lên mặt bàn mà tính, thì đám người Tiên giới sẽ không thể nghĩ như vậy, thế nhưng bất kể là Stellar hay Athena, đều ra lệnh phong tỏa tin tức chiến sự, rốt cuộc thì mọi người chỉ biết Mặc gia không yếu, nhưng cây đổ bầy khỉ tan, thua thì cũng đành.
Thậm chí người của Linh Kiếm Sơn cũng đã tận lực thu nhỏ ảnh hưởng về việc trưởng lão thứ hai của họ bị một phàm nhân đánh bại, nên rốt cuộc mọi điều tra của cánh săn tin cũng chẳng đưa đến đâu.
Nói đến thì còn một bộ phận tài tuấn của Lục Đại phái, nghe tin chiến loạn khắp nơi đã bắt đầu nóng lòng rục rịch muốn thử, không ít tinh anh của Lục Đại phái chạy ra ngoài, kéo bè kết phái, hình thành mấy giai tầng con con, đấu đá qua lại, tranh đoạt tài nguyên ở mấy thế lực địa phương thâm căn cố đế. Những người này tin tưởng chiến loạn mới là nơi anh hùng xuất thân.
Nhất là ở thế giới tài nguyên tu luyện quyết định thành tựu như tiên giới, hòa bình thì khó làm cướp, cứ loạn như thế này bọn họ có khi lại thấy thích.
Mỗi ngày đều phát sinh thảm án diệt môn, không thì cảnh thương khố thế lực bị cướp đoạt trống rỗng.
Lục Đại phái vẫn y như cũ không đưa ra quyết sách lớn nào, thế nhưng đám đệ tử tinh anh đã tản ra khắp nơi, giống như một đám xúc tu đang điên cuồng chấm mút tài nguyên chuyển về nội bộ.
Số lượng môn phái và thế lực không dựa vào Lục Đại phái đã ngày càng ít.
Hấp thu hết nguồn bổ xung mới này, rất có thể sẽ là chiến tranh chung cực giữa Lục Đại phái và Thiên Đình, rồi sau đó sẽ là giữa Lục Đại phái với nhau. Rất nhanh thôi, Tiên giới sẽ chỉ còn lại một bá chủ duy nhất.
Còn ngoại xâm, để đó từ từ tính, bọn ta còn chưa nội chiến xong đây này.
Muốn ra mặt chống ngoại xâm, cần ổn định nội tình đã mới được.
Trong giới càng lúc càng phát ra nhiều tiếng nói tuyên ngôn, đính chính, tự dát biển hiệu chính nghĩa lên thế lực, đại khái có mấy cái cơ bản như thế này:
“Ủng hộ Thiên đình thống nhất.” Đây là đám hạ lưu bao gồm các tiểu môn phái và thế lực nhỏ địa phương suy nghĩ.
“Hãy để hội đồng lục Đại Phái lên cần quyền” Đây là đám trung lưu, những môn phái và thế lực tầm cỡ Mặc gia, sau khi bị ép phải chọn một trong Lục Đại phái để nhập phe suy nghĩ.
“ Ta muốn làm lão đại.” Đây là đám thổ hào cự đầu suy nghĩ.
“Ai làm lão đại ta không cần biết, mỗi ngày cho ta vài miếng linh thạch tu luyện là được.” Đây là đám dân đen bất nhập lưu suy nghĩ.
Cứ như vậy, chẳng còn ai quan tâm đám phàm nhân đang dần dần ổn định tại tầng trời thứ tư, hay đám thần tộc đang lăn lộn ở đống đổ nát tầng trời thứ mười sáu.
…
Danh sách chương