Cùng thời gian đó.

Hoài Nam đứng giữa một cánh đồng hoa sắc màu rực rỡ, thân hình để trần cùng cái quần rách rưới tả tơi của hắn lộ ra sự không hài hòa đến tương phản.

Máu khắp người vẩy lên những cánh hoa đủ loại màu tươi sáng đang dần hóa thành khí đen, quay ngược trở lại trong cơ thể. Cảnh tượng có chút tà dị, nhưng Hoài Nam cũng chẳng quá để tâm, hắn bây giờ là ma tộc chính hiệu rồi còn đâu. Nếu muốn nói đến những thứ thực sự đáng để ý, thì đó là ánh mặt trời chói chang phía trên đang khiến làn da hắn phát ra những tiếng xì xèo như người ta rán thịt áp chảo, hoặc là bầu trời ngập sắc vàng kim của pháo bảo thượng giai phía trên.

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt toát ra vẻ mệt mỏi.

Mặc Sương Vũ không biết từ lúc nào đã thoát khỏi bộ dáng loli, hai chân đạp phi kiếm, cả người bồng bềnh những hạt linh tử màu xanh sáng như đom đóm, ánh mắt lạnh lùng đọc khẩu quyết cùng thủ thức hai tay vận chuyển liên tục. Tung lên bầu trời một quyển trục cuộn tròn buộc bởi một dải lụa hồng.

“Chư thiên tinh thần – đa bảo thiên quân trận.”

Lụa hồng tung bay, quyển sách trải rộng ra, bên trong vẽ vô số đồ hình binh khí, nhận lấy linh lực của Mặc Sương Vũ, những binh khí này lập tức xuất hiện hình ảnh lập thể sống động như thật.

Ánh sáng vàng trên bầu trời chớp tắt cùng những tia nắng ban mai, để lộ ra một vùng trời phủ kín bới những pháp bảo thượng giai tỏa ra linh quang lập lòe. Theo thủ thức của Mặc Sương Vũ, những pháp bảo lơ lửng này giống như ngựa thoát cương, cùng nhau rít gào xé gió bắn xuống.

“Lại nữa.”

Hoài Nam buồn bực khẽ rên một tiếng. Hai chân không chậm, khói đen bọc lấy toàn thân, khiến hắn như một u linh di chuyển phiêu hốt, chạy quanh cánh đồng hoa.

Bầu trời liên tục bắn xuống tầng tầng bảo khí, kích phá đồng hoa bên dưới khiến cánh hoa bay lên toán loạn, rải khắp không gian đủ loại màu sắc rực rỡ. Lẫn trong đó là ánh sáng xanh của linh khí và khói đen của ma khí, còn có máu tươi của Hoài Nam.

Bảo khí bắn xuống như mưa rơi, mật độ che phủ dày đặc, hắn có chạy nhanh hơn nữa cũng né không nổi. Cực chẳng đã, Hoài Nam tiện tay bắt lấy một thanh trường thương vừa bắn hụt qua hông mình, trảm phá một thanh kiếm bắn tới.

Một vụ nổ nhẹ phát ra, hai thứ bảo khí chạm vào nhau cùng giải phóng ra linh lực quán chú trên trong, tạo ra hai luồng áp suất đối lưu trong không gian hẹp của vụ va chạm, cuối cùng khí áp bị ném ép, sinh ra nổ mạnh trong khoảnh khắc, linh khí hóa thành đao phong sắc bén tỏa ra tứ phía, cánh tay cầm thương của Hoài Nam lại vẩy lên một trận máu huyết đen đặc.

Dùng pháp bảo của tiên nhân để đánh lại tiên nhân là một trong những chuyện ngu xuẩn nhất. Tiên nhân mỗi khi luyện chế một pháp bảo thường khóa định chúng với tần số thần thức của mình, để không thể bị ai chiếm lấy sử dụng. Nếu như dùng tay không nắm lấy một thanh phi kiếm không phải của ngươi, linh khí bên trong đó sẽ tràn ra, chấn văng tay của người sử dụng. Nếu cảnh giới không đủ mạnh, thậm chí có thể mất mạng vì bị cắn trả.

Cảnh giới của Hoài Nam lúc này là Hóa Hình sơ kỳ, tương đương với Nguyên Anh kỳ của Tiên Giới, tức là chênh lệch một cấp độ so với Mặc Sương Vũ. Thế nhưng chiến đấu dưới ánh nắng khiến hắn thoát lực rất nhanh, kết quả là không thể áp chế nổi linh khí cuồng bạo cắn trả trong mỗi pháp bảo.

Ma tộc là một quần thể mạnh mẽ, được ban cho sự bất tử từ rất sớm, thế nhưng cũng chú định chỉ có thể tồn tại dưới bầu trời đen tối của Hắc Ám khung thương.

Nếu không phải Hoài Nam chỉ có phần thân thể là ma tộc, và cảnh giới của hắn đủ mạnh để lấy ma khí hộ thể khỏi ánh nắng, ngay khi đặt chân đến phiến đồng hoa này, ánh sáng mạnh mẽ sẽ thiêu đốt toàn bộ da đầu của hắn, khiến bộ não hắn bị nướng chính, sau đó bất kể có khả năng tái sinh mạnh mẽ đến thế nào, hắn cũng sẽ vì não bị ảnh hưởng mà ù lì như một cái thây ma, lờ đờ di chuyển cho tới khi ma lực hao hết khả năng tái sinh, sau đó chết đi như một khối củi mục.

“Tiểu chủ nhân, ngươi cầm lấy pháp bảo như vậy không đau hả !?” Bên tai vang lên tiếng châm chọc của Cecilia, Hoài Nam tức giận nói:

“Còn có cách nào !? Bị linh khí phản chấn chảy chút máu vẫn còn tốt hơn bị đám bảo khí này đóng cọc trên mặt đất nhiều lắm.”

"Ha, làm gì phải khổ như vậy, mật độ linh lực của mỗi bảo khí trong trận này đều như nhau, chỉ cần va chạm chúng nó sẽ nổ, đâu nhất thiết phải cầm lấy chúng mỗi khi nổ đâu.”

“Ờ nhỉ, mẹ kiếp, sao không nói sớm !?” Hoài Nam bừng tỉnh mắng to. Ma khí bọc quanh người hắn li thể, biến thành ba bốn bàn tay màu đen, tóm lấy những bảo khí cắm khắp nơi trên mặt đất, lần lượt lấy chúng quăng lên bầu trời.

Tiếp lấy những loạt pháo kích bằng bảo khí xa xỉ từ trên trời bắn xuống.

Bầu trời liên tiếp phát ra những tiếng nổ mạnh. 

Toàn bộ bảo khí va chạm với nhau vỡ ra tan tành, hóa thành từng luồng linh khí tinh thuần, bị trang sách trên bầu trời hấp thu trở lại, hình thành một dãy bảo khí mới. Lên đạn.

Tràng cảnh này có chút giống với Vạn Tiễn triều tịch của ShenJian, nếu như không bàn tới uy lực.

Có đôi khi rất nhiều tuyệt chiêu công kích, nếu không bàn đến khác biệt về phương pháp tạo ra, biểu hiện của chúng hoàn toàn giống nhau.

Cơn mưa bảo khí này là một trận pháp tuần hoàn vô tận, thế nhưng Hoài Nam đã không ngán nữa, hắn cuối cùng cũng có thời gian thở dốc. Liền dùng ngay nó để chỉ trích Cecilia.

“Haha, tiểu chủ nhân, tư vị bị pháp bảo tiên nhân đục xuyên qua như thế nào !? Đau nhức !? Đau nhức đúng không !? Chậm rãi thể nghiệm, ngươi sẽ quen với nó, đến lúc đó mỗi khi có thứ gì đó đâm vào cơ thể ngươi, ngươi đều có thể cảm nhận được sự khoái hoạt của da thịt bị đâm vào, cọ xát !! hahaha….”

“Ngươi mới bị xiên, ngươi mới bị đâm, cả nhà ngươi đều bị người khác xiên.” Hoài Nam không nhớ được đã bao nhiêu lần mình gào lên mất kiểm soát như thế này.

“Chậc, thô tục quá, người ta chỉ muốn ngươi cảm nhận được sự thống khoái của mỗi thiếu nữ khi bước vào thế giới mới thôi mà…”

“Có tin ta…”

“Lại đến kìa.”

“Đệt.”

Vòng tròn bảo khí triệu tập đã hoàn tất, Mặc Sương Vũ chỉ nhẹ phất tay, trận mưa bảo khí mang theo phong duệ ác hàn lại bắn xuống như sao băng.

Hoài Nam muốn vớ lấy một cái gì đó để ném lên, lại phát hiện xung quanh chẳng còn gì, hắn đã ném tất cả những thứ có thể ném, lại vì thất thần một giây mà đón nhận thức chậm.

Cecilia, con hàng này không thật sự nhắc nhở hắn, chỉ vì muốn rời đi sự chú ý của hắn mới báo động, lúc này đã quá trễ.

Chiến đấu phân tâm, Hoài Nam lập tức ăn quả đắng.

Veooo…

Phụt.

Một thanh trường kích bay vọt qua, linh lực gia trì khiến nó sắc bén vô cùng, chỉ nhẹ lướt qua đã khiến một chân của Hoài Nam bị chặt rụng rời.

“Khốn…”

Phập.

Một mũi kiếm đâm xuyên lồng ngực, kình lực mạnh mẽ chấn văng hắn về đằng sau, toàn thân chơi vơi mất trọng tâm, lập tức vô lực phản kháng hay né tránh trước những loạt đao kiếm rơi xuống kế tiếp.

Hoài Nam liều mạng lật mình, rút ra chuôi kiếm trước ngực, mặc cho linh khí trên đó đang phát ra sự kháng cự toán loạn, chấn cho thịt trên bàn tay chóc đến tận xương.

Hắn quăng thanh kiếm lên trời khiến nó xoay tròn như boomerang, đánh văng hai thanh bảo khí khác đang bắn đến.

Nhưng không cản nổi một mũi mâu đâm xuyên qua đùi sau đó, và một lưỡi đao cắn phăng cánh tay còn lại kế tiếp.

“Mẹ kiếp, chơi xong.”

Hoài Nam vô lực rên rỉ. Đồng tử hắn mở lớn, một mũi tên màu xanh lục dần dần nở rộng trong tầm mắt. Sau đó trôi qua, găm vào trán hắn, đục vỡ xương sọ. Chấn tan đại não, đâm xuyên qua gáy.

Hắn bật ngửa ra đằng sau, sõng soài nằm giữa đồng hoa tan nát. Những cánh hoa bay lất phất phủ xuống thân thể đã mất dần ma khí và bị mặt trời nướng cháy đen của hắn.

Mặc Sương Vũ hừ lạnh, đưa tay lên, quyển sách đa bảo thiên quân trận thu lại thành một quyển trục, được buộc dây hồng, nhỏ gọn thu trở lại lòng bàn tay.

“Dám tấn công Mặc Gia ta, đây là kết cục của phàm nhân các ngươi”

Mặc Sương Vũ thu lại pháp bảo vào trữ vật giới chỉ trên tay, chân trần đạp phi kiếm, nới nới áo ngực. Cảm giác bức bối khó chịu vẫn không dứt.

“Ta tại sao lại thấy khó chịu khi giết hắn !? Chỉ là một gã phàm nhân tu ma mà thôi…”

Còn bộ dáng này là sao nhỉ !? Chu kỳ sinh mệnh đã bị xói mòn sao !? Không đúng….

Mặc Sương Vũ kinh ngạc phát hiện, thân thể mình vẫn đang tiếp tục phát triển theo thời gian. Vóc dáng thiếu nữ dần dần thành thục hơn, áo ngực càng lúc càng có cảm giác chật chội, hai con thỏ nhỏ trước ngực đã trở thành núi lớn sung mãn. 

Mái tóc chỉ dài đến thắt lưng cũng đang dần phát triển, đã chạm tới đầu gối, rồi đến gót chân.

“Thì ra là thế, đây là lý do linh lực của mình tăng dần đến mức đủ mạnh để sử dụng Đa Bảo Thiên Quân Trận sao !?”

Trong quá trình chiến đấu, linh lực của Mặc Sương Vũ liên tục tăng dần từ Kim Đan sơ kỳ đến trung kỳ, rồi tới thượng giai, cứ tiếp tục, sớm muốn cũng sẽ tăng tới đỉnh phong.

Đa Bảo Thiên Quân Trận là quyển trục bảo khí đỉnh giai tối cao, một bảo khí bao gồm mấy vạn thứ bảo khí khác nhau, là tuyệt chiêu áp đáy hòm lịch đại tổ tiên Mặc Gia giao cho người thừa kế quan trọng nhất. Đến đời Mặc Sương Vũ, dựa vào những biểu hiện xuất sắc của mình, cô ta dĩ nhiên cũng đạt được. Thế nhưng còn chưa đủ thành thục để sử dụng. Muốn tế xuất ra, chỉ có thể dùng sinh mạng lực đánh đổi lấy linh lực mạnh mẽ.

Thế nhưng…

“Tại sao kết thúc trận đồ rồi mà sinh lực vẫn đang bị xói mòn !?”

Đôi mắt thanh thúy trong suốt nhíu chặt. Cứ tiếp tục thế này, đến khi trời tối, Mặc Sương Vũ đoán mình sẽ đến điểm cuối của chu kỳ sinh mệnh của một Kim Đan tu giả, tức là sẽ chết già.

Muốn không chết già, chỉ có cách đột phá đến cảnh giới cao hơn, lấy thêm thọ nguyên. Nhưng với tốc độ sói mòn này, chỉ sợ Nguyên Anh kỳ cũng sẽ chết héo trong một tuần lễ. Hơn nữa không có gì đảm bảo sau khi tuổi thọ tăng lên, tốc độ xói mòn sinh mệnh sẽ không tăng lên.

“Hình như mình đã từng nghe về nơi này….”

Mặc Sương Vũ thoáng trầm mặc, ngẩng đầu nhìn mặt trời đang dần chói chang hơn trên đỉnh đầu, lại nhìn thi thể Hoài Nam dần dần mục rữa bên dưới.

Cho dù ma tộc sợ ánh nắng, tốc độ mục rữa này cũng là quá nhanh với một gã Hóa Hình cảnh giới ma tu.

“Hiểu rồi, sinh mạng bắt đầu khi mặt trời mọc, trưởng thành như mặt trời ban trưa, lịm dần khi mặt trời xế tà, yên nghỉ trong đêm đen.”

Mặc Sương Vũ ngồi trên phi kiếm, buông thõng hai chân, nhìn thi thể Hoài Nam từ từ phân giải bên dưới, cố gắng chờ đến khi mặt trời ngả bóng, nhìn xuống ngực, thấy được tóc của mình đã hóa thành màu bạc trắng. Đưa tay lên, cảm nhận sự nhăn nheo của làn da, thoáng thở dài, giọng nói vừa có chút bất đắc dĩ, lại có chút mong đợi xác nhận.

“Nơi này, thật sự là luân hồi chi cảnh sao !?”

Vậy, đây là lần luân hồi thứ bao nhiêu rồi !?

Một làn ký ức xa xôi trở lại trong thoáng chốc, Mặc Sương Vũ già nua, chợt nhớ ra chút gì đó, nhìn thi thể Hoài Nam đã chỉ còn là một nắm đất vàng, cười cười nói:

“Thật may mắn, Hoài Nam ca ca, không thể để anh nhìn thấy bộ dáng của Tiểu Vũ lúc này được.”

“Sáng mai gặp lại, Hoài Nam ca ca.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện