Tầng trời thứ bảy là một vùng biển rộng.

Không hề có lục địa, tầng trời này nằm ở cực đông của cây thế giới – tiên khí linh thụ, giống như một bát nước đổ đầy, bởi vậy nó còn có một tên gọi khác, là Đông hải long cung.

Tại sao lại gọi là Long cung!? Bởi vì chủ nhân đầu tiên của nơi này, chính là một cường giả Long tộc. Mặc dù đây đã là chuyện rất lâu về trước, nhưng với khái niệm tu luyện vô tuế nguyệt của người tiên giới, thì rất lâu về trước, cũng chỉ là vài lần bế quan trước mà thôi. 

Mỗi một lần xuất quan, thế thời đều thay đổi loạn xạ, rất nhiều địa điểm vốn có đều đã biến đổi, rất nhiều cái tên cũ đã mất đi, đây là một việc rất rắc rối, bởi vậy tiên giới có một quy tắc ngầm là cái gì tên sao, cứ để nó vậy. Mỗi lần đổi tên là một lần báng bổ thiên đạo, đều sẽ không có kết cục tốt.

Nói về Long tộc từng làm chủ nơi này, thì đó là khi mà Long Giới va Tiên Giới còn đang trong giai đoạn thân mật hữu nghị, Đông Hải Long Cung có thể coi như đại sứ quán Long Tộc tại tiên giới.

Tất nhiên sau khi Long Giới trở thành chiến trường tranh giành Trường Sinh Đảo, tòa đại sứ quán này cũng nhanh chóng trở thành phế tích, quần long cố thủ nơi này đều bị bắt giết, hoặc quy thuận tiên nhân, trở thành vật cưỡi, đồ trang sức, hoặc công nhân đi phun vân thổ vụ, chăm sóc mùa màng thay cho tiên tộc.

Tại Đông Hải Long Cung, nếu chú tâm dạo quanh dưới mặt biển, vẫn còn có thể thấy rất nhiều kiến trúc trạm khắc hình rồng còn được lưu lại. Như minh chứng lịch sử cho long tộc từng sinh hoạt tại nơi đây.

Từ sau khi Long tộc bị xóa sổ, Đông Hải liền trở thành vô chủ, rất nhiều bộ tộc nhỏ tự xưng vương, chiếm cứ từng bộ phận lãnh hải riêng, mấy ngàn năm qua đi, cũng đã đủ hình thành một tiểu thế giới nho nhỏ với đủ loại chủng tộc.

Quần thể chiến hạm tới tầng trời thứ bảy thì đáp xuống địa phận lãnh hải của tộc Nhân Ngư. Không phải người cá xinh đẹp có tiếng hát hay như rất nhiều người vẫn tưởng tượng, đám đó là Nhân Ngư của Thần tộc. Còn Nhân Ngư của Tiên tộc là dạng hình người, đầy đủ hai chân hai tay, chỉ có điều giữa các màng ngón chân và tay phủ một lớp thịt mỏng để bơi như vây cá. Lồng ngực chỗ phổi còn có mang và mặt cá. 

Nói chung là xấu tệ. 

Nhưng dù sao vẫn còn đỡ hơn Nhân Ngư của ma tộc, Trung Thành đã từng điều tra về sinh thái của ma giới nên có xem qua, thật là lớn lên xấu đến không nỡ nhìn. 

Hắn lúc này đang đứng trên boong tàu của một không hạm lơ lửng, nhìn biển rộng màu xanh trải dài vô tận phía dưới, tâm tình có chút trống rỗng. Tự dưng có tý cảm khái, vẫn là biển hoa của Shaorin nhìn đẹp hơn.

Trong đầu lướt qua hình ảnh Shaorin và King ôm nhau bên hành lang ngày hôm đó, Trung Thành cố gắng áp chế cảm giác nao nao không đúng mực đang trực chờ dâng lên này xuống, quay người nói:

"Nhiệm vụ là điều tra, trong tất cả các bộ tộc ở tầng trời thứ bảy thì chỉ có Nhân Ngư tộc là chấp nhận hợp tác, nhượng lại một vùng không gian cho chúng ta đóng quân lại. Nhưng với điều kiện là giúp họ thanh lý các tiểu tộc đang quấy nhiễu biên giới."

"GMS và MS hoạt động dưới biển hiệu suất sẽ giảm đi rất nhiều. Nova của mọi người thì không giống vậy, năng lượng lấy từ lò phản ứng Kim Đan gần giống với linh khí thuần túy, có thể lưu chuyển bình thường trong nước giống như không khí. Bởi vậy nhiệm vụ trinh sát lần này, chúng ta sẽ đi tiên phong. Có ai có ý kiến gì không!?"

Đứng đằng sau hắn là đám thiếu niên của tiểu đội tàu Angereris mới, đồng phục màu trắng riêng của con tàu luôn dành cho những gã sĩ quan trẻ tuổi nhất quân đội nhân loại này đứng trên mặt biển, nhìn qua rất giống một đám thủy thủ hải quân. Đáp lại câu hỏi của hắn, gã thiếu niên tóc vàng có bấm khuyên trên môi cười cười giơ tay.

Trung Thành gật đầu: "Zoeya, nói đi."

"Báo cáo sếp, là trinh sát tìm diệt hay là núp lùm quay lén!?"

"Nếu đụng phải trinh sát địch, ưu tiên bắt sống, còn lại tránh giao tranh trong mọi tình huống."

Nova là sản phẩm độc quyền của Hans, nguyên mẫu không có nhiều, tái chế rất phiền phức. Bởi vậy ưu tiên an toàn được đặt lên hàng đầu. Mặc dù King cũng có thể làm ra Nova, nhưng số lượng Kim Đan là có hạn, trước mắt quân đội nhân loại và người tiên giới đang ở trong một bầu không khí hòa bình nhạy cảm, bắt bớ tiên nhân để mổ người lấy đan nếu tiết lộ ra ngoài sẽ khiến người tiên giới có một lý do chính đáng để đoàn kết lại và trục xuất bọn họ. Như vậy rất phiền.

"Hể!? Tức là không được giết người rồi, chán nha." Zoeya bĩu môi nói.

Trung Thành liếc hắn một cái, thiếu niên này lập tức im bặt. Từ sau lần thí luyện trước, biết được chiến lực thật sự của Trung Thành, đám thiếu niên này trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều.

Lại có một cánh tay giơ lên, là cô gái có vóc dáng nhỏ nhất đội, kèm đôi tai thỏ trên đầu:

"Nói đi, Fanna."

"Chỉ huy, bọn em phải xuống biển, có cần mặc đồ bơi không ạ!? Ở căn cứ có chỗ bán đồ bơi không!? Franna muốn thử loại hai mảnh..."

Trung Thành sầm mặt, Fan le Frannn sợ hãi cụp tai thỏ xuống, líu ríu nói:

"Như... như vậy không được.... vậy đồ lót liền của học sinh tiểu học cũng... có thể. Dẫu sao đồ bơi là được rồi."

Trán Trung Thành nổi lên một cái gân xanh bập bùng, thấy hắn sắp sửa bạo phát, thiếu niên đứng bên cạnh Franna vội vã vuốt mồ hôi trán, đẩy gọng kính giơ tay muốn nói.

Trung Thành gật đầu: "Hugh. Còn có ý kiến gì!?"

"Chỉ huy... quân phục của nữ đội viên đều là dạng váy ngắn, lúc xuống biển có thể bị tốc ngược lên theo thủy lưu... bởi vậy mọi người mới muốn có đồ bơi."

Phật.

Trung Thành cảm thấy máu não đã thoát ra ngoài theo một cái lỗ nào đó. Loại chuyện này thật sự quan trọng không!? Quan trọng thật hả!? Các người nghiêm túc cho ta nhờ có được hay không!? Đi đánh nhau chứ có phải đi chơi đâu!? Cái cảm giác dắt đội đi picnic này là thế quái nào hả!? 

Hắn đại khái không biết được, với đám trẻ từ nhỏ đã liên tục chém chém giết giết này, lần đi biển này chắc khác nào một lần dã ngoại nhẹ nhõm, không đứa nào căng thẳng cho nổi. 

Nếu là Hoài Nam ở đây, rất có thể sẽ hùa theo cùng vui với chúng, nhưng rất tiếc, hắn là Trung Thầnh, bởi vậy, vị thiếu tưởng trẻ này chỉ có thể mệt mỏi phất phất tay:

"Tùy tiện đi, muốn mặc gì thì mặc."

Thiếu nữ ngực phẳng tóc ngắn Park Lena cười hì hì quay sang nói với đồng bọn:

"Bởi vậy ta mới bảo tụi bay ở dưới váy có thể mặc thêm cái quần xà lỏn như vậy nè."

Vừa nói vừa vén váy để lộ ra quần sóc da bò bên dưới cùng đôi chân thoi dài trắng muốt của mình (nếu bỏ đi những vết sẹo chằng chịt).

Zoeya huýt sao, lấy cái kẹp vén mái tóc che phủ mái của mình cặp ngược nó lên, giơ ngón tay cái làm biểu tượng like mạnh. Hugh đỏ mặt đẩy đẩy gọng kính nhìn đi chỗ khác. Franna ngượng ngùng xua xua tay, nhìn quần cộc bên dưới váy thiếu nữ tính như vậy, cô ta còn ngại mặc đấy.

Chỉ có một người từ đầu đến cuối không có chút ý kiến nào. Trung Thành lấy gương mặt tán thưởng nhìn qua, lập tức buồn bực phát hiện đối phương vậy mà ngủ rồi.

"Aria Rosthbell, có ý kiến gì với nhiệm vụ không!?"

Hắn búng tay lên trán cô gái có vóc dáng tốt nhất đội, lực tay cực mạnh thiếu điều khiến cô ta bật ngửa ra sau. Mái tóc dài màu đen bị khí lưu thổi lên tung bay trước gió. 

Thiếu nữ có vóc dáng ngạo nhân này lập tức tỉnh ngủ, chỉ là ánh mắt vẫn khép hờ thiếu tỉnh táo, uể oải nói:

"Dạ... không..."

"Trước đó thì cô có nghe thấy nội dung nhiệm vụ không đã." Trung Thành mệt mỏi nói.

"Hể!?"

"Nội dung nhiệm vụ là gì!?"

"Hả!?"

Đó là một ngày đẹp trời, Trung Thành bỗng thấy tưởng niệm Hoài Nam sâu sắc.

...

Cùng lúc đó, ở một góc khác vùng biên giới lãnh hải của Nhân Ngư tộc.

Shentian đứng trên xác một con cua lớn với đường kính tới vài trăm mét, trôi nổi trên mặt biển như một hòn đảo nhỏ, phát tán linh lực toàn thân, chấn văng đi những vết máu trên người.

Hắn ngẩng đầu lên trời, trong tầm mắt là một chiếc linh chu (thuyền linh lực) trôi nổi trên không, dùng thần thức truyền tin:

"Xuống đây đi."

Lập tức có năm bóng người từ trên không vọt xuống, cung kính đứng thành hàng, thi lễ với hắn:

"Thần Tiễn đại nhân."

Hắn tùy tiện phất tay, lạnh nhạt nói:

"Lục tìm thi thể lấy ra yêu hạch. Cất đi, đừng nộp lên cho IMI, thể nào đám người đó cũng sẽ đem đi lắp vào mấy bộ giáp phế vật. Dùng nó để tăng tu vi của mấy người lên. Tránh sau này kéo chân ta."

Hắn nói xong nhún mình một cái, cả người hóa thành một dải sáng bay đi.

Năm người nhìn nhau, lại nhìn thi thể con cua khổng lồ dưới chân, biểu tình có chút cổ quái.

"Việc này... hừm, đại nhân không phải cũng là người của IMI hả!?" Mặc Tinh cười khan nói.

"Đại nhân còn trẻ, suy nghĩ rất nhiều thứ vẫn theo cảm tính, còn chưa trảm được thất tình lục dục, đôi khi hồ nháo một chút cũng là bình thường." Vân Diệp vuốt vuốt mái tóc dài của mình, tự móc ra một cái quạt, che miệng cười khẽ nói.

Mộ Vân gõ lên cái đầu bóng lưỡng của mình, có chút hâm hộ xuýt xoa:

"Đại nhân lại tiến bộ. Yêu vật cấp độ hóa thần, nói giải quyết liền giải quyết. Chúng ta căn bản không có chỗ nhúng tay."

"Đó là tất nhiên, đại nhân là thiên tài trăm vạn năm mới có một, cha ta đã từng nói vậy mà." Lệ Chi gật đầu nói với vẻ mặt sùng bái.

Mặc Tinh nhíu mày, Mộ Vân là gã cuồng bạo lực, ai mạnh thì hắn thần tượng kẻ đó, vầy cũng không nói làm gì. Nhưng Lệ Chi năm nay đã 71 tuổi, nói nói về một gã thiếu nên mới ngoài hai mươi với tông giọng như thiếu nữ sùng thần tượng thế kia làm hắn thấy quái dị vô cùng. Nếu lộn ngược tuổi lại thì không có vấn đề gì, nhưng ShenTian là dân trái đất thứ thiệt, chỉ cần tam quan còn chưa bị cải tạo lại, thì hắn gọi Lệ Chi một tiếng bà bà cũng không oan uổng. 

Chết thật, tại sao mình lại có suy nghĩ kỳ quái này. Chẳng lẽ gần đây bị nhiễm độc văn hóa phẩm trái đất nhiều quá, sắp sửa mất gốc là tiên nhân rồi. 

Phải biết ở tiên giới tuổi tác không là gì, tu vi mới là tất cả nha.

Xem ra cũng nên hạn chế sử dụng mạng lưới của nhân loại lại. Mặc Tinh âm thầm kiểm điểm. Rồi chợt nhớ ra còn có người chưa lên tiếng, cũng là người già nhất ở đây:

"Trúc Tâm tiền bối, người xem, con yêu vật này chúng ta nên phân chia thế nào!?"

Ông lão béo tốt không phù hợp với hình tượng tu giả trong đầu Mặc Tinh chợt như vừa tỉnh giấc mộng, quay sang hỏi hắn:

"Mặc Tinh tiểu hữu, ngươi nói, chúng ta và tổ đội của Thiếu Tướng Trung Thành còn có cơ hội hợp tác nào không!?"

Mặc Tinh nghĩ nghĩ một chút rồi đáp:

"Với quan hệ của hai vị thiếu tướng hiện tại, xem ra hơi khó."

"Vậy à." 

Trúc Tâm có hơi tiếc nuối nói, trong đầu ông ta đang lấp lóe một đôi tai thỏ nho nhỏ đáng yêu, trắng trắng tròn tròn, ăn ngon nhất....

Mặc Tinh không biết Trúc Tâm đang nghĩ gì, nhưng nhìn khuôn mặt đối phương có chút dấu hiệu hoang tưởng vặn vẹo, theo bản năng dịch sang một bước, miễn chưng cầu ý kiến đối phương. 

Hắn quay sang muốn chưng cầu thêm ý kiến Vân Diệp, dù người này có bệnh tự luyến nghiêm trọng với phong thái điệu đà làm Mặc Tinh không ít lần cũng nổi da gà, nhưng đối thoại vẫn rất tử tế, không có dấu hiệu đầu óc bị nước vào giống ba người còn lại..

Đúng lúc này, trong mắt Mặc Tinh, ở đằng xa, phía chân trời, có một bóng dáng mờ mờ xẹt qua.

Mặc Tinh nhíu mày, bởi vì một vài nguyên nhân, thần thức của hắn là tốt nhất trong đám, thậm chí chẳng kém một tu sĩ hóa thần thực thụ, cũng vì thế hắn mới bắt được dị tượng kia.

"Khỉ à!? Tại sao ở Đông Hải lại có khỉ!?" 

Đông Hải không có đảo, khỉ thì không sống dưới nước. Ở Tiên giới đây cũng là thường thức.

Một con khỉ lặn xuống nước, tốc độ nhanh như vậy, chỉ sợ cảnh giới không thấp.

Có nên báo cáo lại không nhỉ!??

Hồi tưởng lại bóng dáng xẹt qua trong thần thức rất mơ hồ, vận tốc di chuyển nhanh hơn cả thần thức của hóa thần cao thủ, chỉ sợ không phải là cái mặt hàng gì lương thiện. Sợ rằng báo cáo lên sẽ bị phái đi điều tra, Mặc Tinh nghĩ nghĩ rồi âm thầm nuốt ngược chuyện này vào trong bụng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện