Trái đất, thái bình dương.

Bầu trời trong xanh chợt xuất hiện những vòng sóng gợn liên tục. Những tia sét liên tục nổ ra dù không có mây đen xung quanh. Hồ quang xuất hiện giống những mảnh cầu vồng uốn éo không theo quy luật gì. Nước biển hõm xuống giống như bị một quả cầu vô hình đè lên. Sóng bạc liên tục xuất hiện tỏa ra tứ phía.

Rồi bầu trời đột nhiên mở ra một miệng hố lớn, nhìn kỹ hai bên mép hố thì ta thấy được một đôi bàn tay khổng lồ, tràn ngập lực lượng và dã tính, nắm bắt một phiến không gian, mạnh mẽ kéo nó sang hai bên.

Đến khi vết rách không gian đó kéo dài được vài trăm mét, bàn tay khổng lồ kia mới ngừng phát lực và thu về. Cùng lúc đó từ bên kia vết rách, năm sáu bóng người xuất hiện. Kéo theo sau đó là một đội quân ăn mặc như chiến binh la mã cổ đại, khải giáp tràn ngập thần tính lóng lánh những hào quang ẩn hiện.

Năm bóng người đầu đội vòng nguyệt quế với lớp vải lụa quấn quanh thân tùy ý, gồm bốn nam một nữ. Ngoại hình phiêu dật xuất trần, giống như những siêu mẫu điện ảnh, trẻ trung đầy mị lực. Bọn họ lơ lửng giữa bầu trời, dẵm lên những đám mây giống như dẵm lên mặt đất. Khí độ thần nhàn, thoải mái đánh giá cảnh vật xung quanh.

Người thanh niên trẻ nhất trong năm người cất lời, cười nói:

“Ares, nhân giới trông như vậy hả !? Giống lãnh địa của chú Poseidon quá đi !”

Thần tộc. Với đặc trưng trang phục của bọn họ, người có kinh nghiệm trong kháng thần chiến đều dễ dàng nhận ra được bọn họ đến từ phía nam thần giới. Hơn nữa có vòng nguyệt quế màu vàng kim trên đầu, cấp bậc của cả năm người này đều ở mức độ cực kỳ cao. Nằm trong 11 chủ thần, chiến lực ít nhất đạt tới 40% sức mạnh cube. Chỉ đứng sau các giới hoàng.

Người đàn ông vóc dáng vạm vỡ nhất trong năm người để lưng trần, từng lọn tóc xoăn dài tới ngang vai, khoanh tay tay trước cơ ngực rắn chắc, tạo hình vô cùng mạnh mẽ như một tác phẩm tràn ngập lực lượng tinh xảo, chính là thần Ares từng xuất hiện tại tiên giới, nghe thấy thanh niên kia bình luận, nhếch môi nói:

“Vốn dĩ long giới năm đó có mười mấy hành tinh, mỗi hệ nguyên tố là một chủ tinh. Nhưng trận chiến khởi xướng từ khi trường sinh đảo xuất hiện đã hủy diệt toàn bộ sự sống trên các hành tinh khác rồi. Sau này long tộc đắp nặn nên nhân tộc, nhường lại cho chúng hành tinh cuối cùng này. Vậy nên từng vùng lãnh địa bọn chúng có thể sinh tồn chỉ còn rất nhỏ mà thôi. Cả phiến đại dương này cũng chỉ bằng một phần lãnh địa của chủ thần chúng ta. Nhân giới chỉ là một tiểu giới thôi, đừng so chúng với thần giới, Hermes ạ.”

Đứng bên cạnh hắn là một gã thanh niên tóc vàng, xung quanh người luôn có những hào quang vàng kim lấp lánh, ẩn ẩn tỏa ra hơi thở nóng bỏng. Nhìn một mảng biển xanh trước mắt kiêu ngạo nói:

“Nếu có thể toàn lực sử dụng sức mạnh mà không sự cube trừng phạt, một mình ta cũng có thể nấu chín cái vũng nước nho nhỏ này, hệ sinh thái của chúng sẽ nhanh chóng hủy diệt thôi. Dắt quân đội sang đây thật vô nghĩa.”

Cô gái duy nhất trong đoàn nhíu mày nói:

“Apollo, đừng làm chuyện vô nghĩa. Hành tinh này là bàn đạp cần thiết để chiếm lại cả thái dương hệ. Nếu nó cũng hỏng mất, dù công nghệ của chúng ta có thể khôi phục lại cũng cần rất nhiều năm. Đừng phí thời gian vô ích, tranh thủ lúc người của trường sinh đảo và ma giới đang giằng co, mau đi giết sạch tàn dư của chúng và toàn bộ những kẻ có thể phản kháng trên trái đất.”

Trong nhóm có một gã trung niên, cả người đầy lông lá, râu tóc cực kỳ bụi bặm, nghe cô gái này nói vậy cũng gật đầu tán đồng:

“Artemis nói đúng đấy Apollo, tranh thủ khi Lục Vân Tiên đang kềm chế King của Trường Sinh Đảo, làm việc nhanh gọn một chút. Các người không tham gia nhân giới chiến năm đó, căn bản không hiểu hắn đáng sợ đến mức nào. Gã đó không quá mạnh nhưng rất phiền toái.”

Apollo nhún vai, ra vẻ tùy ý, chợt nheo nheo mắt nhìn về phía xa xa, cười lạnh nói:

“Hình như trễ rồi, Hephaestus à, hình như Trường Sinh Đảo căn bản không hề đến tiên giới. Nó vẫn một mực thủ ở chỗ này, chờ chúng ta tới.”

Apollo dứt lời, Hephaestus cũng đã cảm thấy có gì đó không ổn, dõi mắt theo hướng hắn nhìn, cùng lúc đó, nữ thần săn bắn Artemis cũng nhìn về một hướng khác, thần chiến tranh Ares và thần mục đồng Hermes cũng nhìn về hai hướng còn lại.

Tứ phía, đều có người đang tới.

Bọn họ bị phục kích rồi.



Bên trong một lớp màn đêm vô tận bao phủ. King của Trường Sinh Đảo lơ lửng như một đám mây bồng bềnh. Quanh người hắn có ba cây gậy trắng toát, liên tục tỏa ra từng đợt ánh sáng dịu nhẹ chiếu rõ không gian xung quanh.

Nhưng bất kể ánh sáng có chiếu rọi đến cỡ nào, không quan xung quanh vẫn chỉ là một màn đêm đen kịt không thấy điểm cuối cùng.

“Vậy ra đây là hắc ám khung thương. Năm xưa anh cũng dùng cách này để kềm chế Odin trong kháng thần chiến phải không !? Lục Vân Tiên.” Hắn nói, với giọng nhàn nhạt.

Bên trong bóng tối bước ra một gã thanh niên để tóc dài, khuôn mặt hiền hòa ấm áp. Hắn ăn mặc như người cổ đại, nhưng thần thái vẫn ẩn ẩn toát ra sự trẻ chung của thời đại mới. Đối mặt với King, khuôn mặt của Lục Vân Tiên thể hiện sự bất đắc dĩ hiếm có, cười nhẹ nói:

“Cầm chân Odin thì có phiền phức hơn một chút. Dù sao thần tộc như ông ta đều có khả năng tạo kết giới ăn mòn thực tại, năm đó thiếu chút nữa thì Hắc Ám Khung Thương cũng bị ông ta nuốt mất rồi. Tuy vẫn giữ được nhưng cũng bị tổn hại không nhỏ. Kết quả thì cậu cũng thấy rồi, tôi đành phải trở thành một phần của nó, biến hắc ám khung thương thành hắc ám chướng bích, ngăn cách ma giới với tất cả các đại thế giới khác. Nhân họa đắc phúc, mức độ tương thích của tôi với bảo vật định giới này đã tăng lên rất nhiều. Chí ít, bây giờ tôi đã có thể sử dụng 51% sức mạnh của nó.”

Bảo vật định giới là thứ căn nguyên kiến tạo lên thế giới. Giống như cube ở trái đất, tiên khí linh thụ ở tiên giới, vạn thế hồng liên ở phật giới, và thần mạch ở thần giới. Hắc Ám Khung Thương là bầu trời che phủ ma giới, xoa tan mọi ánh sáng mà ma tộc chán ghét, là căn nguyên của thế giới yêu ma. Một giới hoàng sở dĩ có thể sử dụng được thế giới lực là vì họ có thể vận dụng các bảo vật định giới. Nếu hai giới hoàng triệu hồi hai bảo vật định giới để tiến hành so đấu vũ lực, thắng thua chưa biết, nhưng chắc chắn cả hai thế giới đều sẽ bị hủy diệt. Bởi vậy các giới hoàng thường không dễ dàng đánh nhau, trừ khi có lợi ích vượt qua sự quan trọng của cả một thế giới.

Tuy nói là có thể sử dụng các bảo vật định giới, nhưng một giới hoàng chỉ có thể sử dụng được 50% sức mạnh của bảo vật. 50% còn lại tuyệt đối không thể đụng đến, vì còn cần phải sử dụng sức mạnh đó để duy trì sự ổn định của thế giới. Vậy nên đơn vị đo sức mạnh ở trái đất cũng chỉ lấy mức 50% sức mạnh cube là tồn tại tối thượng. Nếu những gì Lục Vân Tiên nói là sự thật, thì hiện tại, hắn chính là tồn tại mạnh nhất trong các giới hoàng.

Cũng tức là tồn tại mạnh nhất trong Lục Đạo Đại thế giới.

King liếc mắt nhìn hắn một cái, bình thản nói:

“Như vậy là có phúc sao !? Sớm muộn Hắc ám chướng bích này cũng sẽ nuốt gọn anh. Cuối cùng trở thành nhân khí hợp nhất, đến lúc đó chỉ sợ so với gã thiên đế hiện tại còn khó giải quyết hơn.”

“Haha, vậy là cậu cũng biết chuyện của gã thiên đế đó.”

“Chứ anh nghĩ tôi thúc đẩy tiên giới chiến vì cái gì !?”

Lục Vân Tiên ngẩng đầu, ánh mắt trùng xuống, nhếch miệng cười:

“Để làm gì nhỉ !? Giống như là thu thập đủ linh hồn ký ức cho chân lý chẳng hạn. Còn cách nào tạo ra nhiều linh hồn người chết giống như chiến tranh đâu.”

King lắc đầu đáp:

“Vô nghĩa, tôi không giống anh. Cái lý thuyết mờ mịt giống như sau khi trường sinh đảo hoàn thiện thì có thể khống chế sinh tử, hồi sinh người chết từ những dữ liệu trong chân lý, trước giờ tôi vẫn không tin tưởng.”

Hắn nhìn thẳng vào mắt Lục Vân Tiên, gằn giọng nói:

“Cho dù đầy đủ ký ức, cho dù toàn bộ dữ liệu cuộc đời được phục chế không sai biệt một chút nào, cái thân thể được nhồi nhét toàn bộ những gì đã có của người đã chết cũng không phải là họ phục sinh, mà là một sinh mạng hoàn toàn mới. Lục Vân Tiên, bỏ suy nghĩ đó đi, tôi đã từng làm một thực nghiệm ở nhân giới, tạo ra những cơ thể giả rồi truyền dữ liệu của những linh hồn ký ức trong chân lý vào đó, cuối cùng chỉ tạo ra những sinh mạng nguyên thủy, bọn họ vốn không phải cùng một người.”

“Đây có lẽ lần cuối tôi nói lại câu này với anh. Người chết không có bất kỳ phương pháp nào để sống lại cả. Kiều Nguyệt Nga, True Queen hay những gã chiến hữu đã quá cố của anh, tất cả chỉ còn có thể sống trong ký ức của anh mà thôi.”

Lục Vân Tiên không muốn nói tiếp về chủ đề này, cười đáp:

“Nói vậy cậu thúc đẩy tiên giới chiến là vì thiên đế giả rồi.”

King gật đầu đáp:

“Hắn thu thập sắp đủ rồi, chờ khi hắn thu thập đủ, lục đạo thế giới sẽ trở thành một. Không, là trở thành hư vô. Đổi một tiên giới lấy năm thế giới khác, nghĩ thế nào cũng là chuyện nên làm. Hơn nữa tôi cũng không định tàn sát, chỉ cần giết chết thiên đế là được rồi.”

Lục Vân Tiên có chút ngạc nhiên, liền hỏi:

“Cậu biết nhiều hơn tôi tưởng. Chân lý chỉ có thể thu lưu ký ức của người chết thôi mới đúng. Những người biết chuyện này, hình như vẫn chưa có ai chết cả.”

“Nhưng những người chết khi gần tìm ra được sự thật rất nhiều. Mỗi người là một mảnh ghép, chỉ cần kiên nhẫn chắt lọc và ráp nối, cuối cùng cũng sẽ tìm ra một phần sự thật. Còn lại thì chỉ là suy diễn và tính toán một chút thôi.”

King đáp, rồi liếc mắt hỏi:

“Vậy, anh còn định ngăn cản tôi nữa không !?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện